Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Phía Sau Lớp Mặt Nạ

Chương 1: Ra mắt gia đình

Hôm nay là ngày Đào Thi Hàm chính thức đưa bạn trai về ra mắt gia đình. Bạn trai cô là Ngôn Bắc Hải, hai người yêu nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Có điều cha cô luôn phản đối hai người đến với nhau, lý do rất đơn giản ông cảm thấy hai gia đình không môn đăng hộ đối.

Gia đình của Đào Thi Hàm tuy không phải gia tộc trâm anh thế phiệt nhưng vẫn là gia đình giàu có ở thành phố H. Cha của Đào Thi Hàm là giám đốc một xưởng in ấn, mẹ cô là phó hiệu trưởng một trường mầm non.

So với gia đình của Đào Thi Hàm gia đình của Ngôn Bắc Hải kém xa. Cha mẹ hắn là công nhân, trong nhà cũng không có của ăn của để, đến nhà cũng phải đi thuê. Nhìn mặt nào cũng kém cỏi so với Đào Thi Hàm.

Tuy nhiên Đào Thi Hàm mặc kệ sự phản đối của cha mẹ mà nhất định kết hôn cùng Ngôn Bắc Hải.

Mấy hôm trước Ngôn Bắc Hải đã cầu hôn cô, Đào Thi Hàm hạnh phúc đồng ý với hắn. Hôm nay chính là đến nhà để thông báo cho gia đình cô.

Khi nghe tin của con gái Đào lão gia tức đến mức đập bàn, mẹ của Đào Thi Hàm phải lấy thuốc cho ông uống mới đỡ hơn. Đào Thi Hàm nhìn cha mình giận đến phát bệnh tuy trong lòng rất áy náy nhưng cô đã quyết định rồi, cô sẽ lấy Ngôn Bắc Hải làm chồng.

Ngôn Bắc Hải tất nhiên cũng thể hiện ra thành ý của mình, chỉ thấy hắn đứng lên quỳ chân cúi đầu cầu xin Ngôn lão gia.

"Thưa bác, xin cho cháu được lấy Thi Hàm làm vợ!"

Đào lão gia im lặng hồi lâu sau đó chất vấn.

"Dựa vào cậu mà muốn lấy Thi Hàm sao! Cậu có gì chăm lo cho nó mà đòi lấy nó."

"Nhà xe không có, công việc cũng không! Cậu tính lấy nó về rồi hai đứa chết đói sao!!"

Thấy cha mình làm khó Ngôn Bắc Hải, Đào Thi Hàm xót người yêu cũng quỳ xuống khóc lóc.

"Cha mẹ, con xin hai người để con lấy anh ấy đi."

Đào lão gia cùng vợ thấy con gái khóc lóc như vậy cũng mủn lòng, bọn họ vất vả lắm mới hai bàn tay trắng đi lên, mãi đến năm bốn mươi tuổi mới sinh ra Đào Thi Hàm.

Vì cô là đứa con duy nhất nên Đào lão gia thương yêu cô hết mực, bây giờ nhìn cô khóc lóc đau khổ hai vợ chồng làm sao nỡ tâm chia cắt con cùng người yêu.

Đào lão gia thở dài phất tay đáp.

"Đừng khóc nữa, chuyện hôn sự này ta sẽ xem xét!"

Nghe thấy Đào lão gia đáp ứng sẽ xem xét hôn sự Ngôn Bắc Hải đập đầu nói.

"Cảm ơn bác, cháu nhất định sẽ chăm chỉ làm ăn để cho Thi Hàm có cuộc sống tốt nhất, không bao giờ để em ấy chịu khổ một ngày nào."

Những lời hẹn ước này Đào lão gia chỉ biết cười nhạt, ông chấp nhận hôn sự vì thương con gái ông chứ không phải vì mấy lời thề thốt của Ngôn Bắc Hải.

"Để xem cậu có giữ được lời hứa này của cậu không."

"Cháu nhất định sẽ giữ lời."

Nói rồi vui mừng cùng Đào Thi Hàm ôm nhau, nhìn con gái hạnh phúc trước mặt hai vợ chồng chỉ biết thở dài.

Hôn sự được tổ chức vào tháng sau, toàn bộ tiền tổ chức đều do nhà của Đào Thi Hàm chi trả. Nhà của Ngôn Bắc Hải đến tiền tiết kiệm cũng không có lấy đâu cho Ngôn Bắc Hải tổ chức đám cưới.

Trước ngày cưới vài ngày, Đào Thi Hàm cùng bạn mình đi chọn bánh cưới, bạn bè của cô nhìn bánh kem trước mặt bàn tán nên chọn kiểu dáng nào.

Đúng lúc này từ phía xa một người nam nhân đi đến, anh ta mặc áo của nhân viên cửa hàng mỉm cười nhiệt tình hỏi bọn họ.

"Chào các cô, các cô muốn mua gì?"

Đào Thi Hàm quay đầu nhìn, thấy gương mặt của nam nhân kia cô che miệng kêu khẽ.

"Trình Tuấn Triết?! Có phải cậu đấy không?"

Người kia cũng kinh ngạc không kém.

"Đào...Thi Hàm!"

Cô gật đầu bắt tay chào hỏi anh, không ngờ được lại ở nơi này gặp được Trình Tuấn Triết.

Trình Tuấn Triết là bạn thân của Đào Thi Hàm, tiếc rằng cha mẹ anh phá sản, gia cảnh nghèo khó nên anh không thể đi học tiếp cấp ba. Lúc ấy Trình Tuấn Triết đã quyết định bỏ học từ năm lớp 12 ra ngoài bươn chải kiếm sống.

Năm năm không gặp Trình Tuấn Triết đã thay đổi rất nhiều, làn da màu đồng, gương mặt đẹp trai anh tuấn bây giờ hiện nên nét trải đời.

Chỉ có đôi mắt sáng tinh anh kia là không thay đổi.

Trình Tuấn Triết vừa giới thiệu mẫu bánh cho Đào Thi Hàm vừa hỏi.

"Cậu sắp lấy chồng ư! Bất ngờ thật đó!"

"Ừ học xong đại học anh ấy đã cầu hôn tớ, còn cậu dạo này sao rồi?"

Trình Tuấn Triết chỉ cười không nói gì mà chuyển chủ đề.

"Phải rồi cậu lấy ai thế, tớ có biết không?"

Đào Thi Hàm đáp lại.

"Là Ngôn Bắc Hải, cậu nhớ anh ấy chứ?"

Nghe đến cái tên Ngôn Bắc Hải bỗng Trình Tuấn Triết trầm mặc hẳn, anh cố không để mình thất thố trước mặt cô nhưng vẫn nhịn không được nói.

"Cậu rốt cuộc thích hắn ta ở chỗ nào vậy?"

Trước đây ở trong trường Ngôn Bắc Hải có danh tiếng xấu, là đại ca chuyên bắt nạt mọi người cùng đội sổ. Anh chỉ bỏ lỡ năm lớp 12 vậy mà bỏ lỡ quá nhiều chuyện rồi.

Nghĩ đến người mình từng thầm thích lại lấy kẻ xấu xa kia, trong lòng Trình Tuấn Triết có chút không cam tâm. Đào Thi Hàm không nhìn ra chút biến hóa kia của Trình Tuấn Triết, cô vẻ mặt hạnh phúc nói.

"Anh ấy theo đuổi tớ trước, ban đầu tớ cũng chưa đồng ý đâu nhưng anh ấy nói sẽ thay đổi để được tớ chú ý. Không ngờ anh ấy thực sự thay đổi không bắt nạt bạn bè nữa, còn thi được điểm rất cao trong kỳ thi giữa kỳ. Từ ấy tớ cũng thực sự nhìn anh ấy với con mắt khác."

Trình Tuấn Triết muốn nói gì đó nhưng nhìn gương mặt hạnh phúc của cô khi kể về Ngôn Bắc Hải anh lại không nỡ nói ra. Trình Tuấn Triết quyết định im lặng, chỉ nói.

"Chúc mừng cậu."

"Cảm ơn cậu."

Nói đến đây Đào Thi Hàm như sực nhớ ra, cô lục túi của mình rồi đưa cho Trình Tuấn Triết.

"Đã gặp cậu ở đây rồi, mong cậu đến chung vui cùng chúng tớ."

Trình Tuấn Triết nhìn thiệp mời trên tay cô, anh khẽ vươn tay ra nhận lấy rồi gật đầu.

"Được, tớ sẽ đến."

Chương 2: Đám cưới

Vì là đám cưới của đứa con gái cưng nên Đào lão gia không tiếc chi ra một khoản tiền lớn để tổ chức. Hội trường được trang hoàng như một khu vườn cổ tích, đủ loại hoa được rải trên mặt đất.

Sắc xanh lá hòa cùng màu sắc của những cành hoa, trông dịu mắt và mát mẻ. Đào Thi Hàm chỉ nghĩ làm một đám cưới đơn giản là được, không ngờ cha mình lại chi nhiều tiền đến vậy.

"Cha, cha không cần phải tốn tiền vì đám cưới này đâu. Con chỉ cần cha mẹ có mặt ở đám cưới là con vui rồi."

Me cô đứng bên cạnh nghe những lời nói này thở dài gõ trán cô.

"Nha đầu ngốc, cha con làm như vậy cũng vì nghĩ cho con mà thôi. Nhà chúng ta tổ chức lớn thì bọn họ mới biết chúng ta quan tâm tới con, không dám bắt nạt con hiểu chưa."

Đào Thi Hàm hiểu ý cha mẹ nhưng cô cảm thấy gia đình nhà chồng không phải loại người như thế.

"Con đã sang nhà họ, mọi người ai cũng tốt tính hết, sẽ không ức hiếp con đâu."

Nghe cô nói mẹ cô cũng không muốn phá vỡ mộng tưởng tốt đẹp của con gái. Nếu phải trách thì cũng trách hai vợ chồng nhà họ bao bọc nuông chiều con quá khiến cô chưa trải đời đủ nhiều.

Bây giờ có nghĩ gì cũng vô dụng, chỉ mong con gái thật sự được gả vào nhà tốt mà thôi.

Đến giờ làm lễ, Đào lão gia liền đưa Đào Thi Hàm vào lễ đường, trước mặt các quan khách ông trao Đào Thi Hàm cho con rể tương lai.

"Mong rằng cậu sẽ đối xử tốt với con bé."

Ngôn Bắc Hải gật đầu hùng hồn nói.

"Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vê cô ấy như lời cháu đã hứa với bác."

Đào lão gia không nói gì thêm, ông chỉ nhìn con gái rồi đi về chỗ của mình ngồi xuống.

Hôn lễ diễn ra tốt đẹp, Đào Thi Hàm hạnh phúc đọc lời thề nguyện với Ngôn Bắc Hải, cùng nhau trao nhẫn kết hôn. Nhà thông gia cũng hân hoan tỏ ý đón chào Đào Thi Hàm về gia đình mình.

Mẹ chồng còn trao cho cô một chiếc vòng vàng, nói cô vào nhà sẽ coi cô như con đẻ, không để cô chịu thiệt thòi.

Hai bên quan khách vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng đôi phu thê, chỉ có vợ chồng Đào gia là vẫn cảm thấy có gì đó lo lắng.

Sau đám cưới là lúc đưa Đào Thi Hàm về nhà chồng.

Hai ông bà Đào không yên tâm về con gái nhất định phải cùng cô về nhà chồng xem xét chỗ ở mới. Đào Thi Hàm tất nhiên chiều theo ý của bố mẹ mình, không để ý đến ánh mắt có phần chột dạ của bố mẹ chồng.

Xe cũng là của Đào lão gia thuê, khi đến dưới chung cư Đào lão gia quay đầu nhìn ra ngoài. Cảm quan của ông là nơi này thật chật hẹp.

Đây là khu chung cư xí nghiệp xây lên cho công nhân ở, gia đình của Ngôn Bắc Hải chen chúc nhau sống trong một căn hộ ở cuối tầng ba.

Căn hộ nhỏ hẹp được dọn dẹp sạch sẽ cùng trang trí đẹp mắt, hai ông bà thông gia là Vương Mỹ Lâm cùng Ngôn Tống Bình bắt đầu niềm nở đón tiếp họ.

"Ôi ông bà thông gia mau ngồi đi. Để tôi mang trà bánh ra đãi hai người."

Đào lão gia ngược lại nói.

"Chuyện trà bánh để sau đi, tôi muốn đến coi phòng của con gái tôi."

Vương Mỹ Lâm nhìn chồng một cái sau đó dẫn hai ông bà vào phòng ngủ của con mình. Trong phòng đã được sửa sang, giường lớn đặt ở chính giữa phòng, bên tay phải là bàn trang điểm tay trái là tủ quần áo. Còn có cửa sổ bên cạnh để thoáng khí.

Dù không được rộng rãi thoáng mát như nhà của Đào lão gia, nhưng ít ra trông cũng sạch sẽ gọn gàng. Ngôn Tống Bình cười xuề xòa nói.

"Dù nhà chúng tôi nghèo nhưng vẫn sẽ cố gắng cho con dâu một chỗ ở tốt nhất. Ông cứ yên tâm giao phó cho chúng tôi nhé."

Đào lão gia cũng lịch sự đáp lại.

"Chỉ mong ông bà đối xử với nó tốt như với con đẻ là được, như vậy là chúng tôi mãn nguyện rồi."

Hai bên gia đình nói chuyện với nhau một lúc, cuối cùng hai vợ chồng Đào gia vẫn phải ra về. Mẹ Đào Thi Hàm quyến luyến tạm biệt cô rồi cùng Đào lão gia đi xuống dưới. Ngồi vào trong xe bà mới bắt đầu phàn nàn.

"Con gái chúng ta chịu khổ rồi, từ bé nó đã được nuông chiều không biết có thể sống được trong hoàn cảnh đó không."

Đào lão gia bên này an ủi vợ mình.

"Bà yên tâm đi, chúng ta rồi cũng phải để nó trưởng thành thôi, chỉ mong nó thực sự lựa chọn đúng người."

Xe cuối cùng cũng lăn bánh, mà ở trên nhà chỗ cửa sổ Vương Mỹ Lâm nhìn thấy xe đã đi xa liền mỉm cười đi vào trong phòng tân hôn của con mình.

Ngôn Bắc Hải lúc này đang đi tắm, chỉ có Đào Thi Hàm là đang ngồi ở bàn trang điểm chải chuốt lại tóc tai. Nghe tiếng mở cửa cô xoay người lại nhìn, vốn tưởng là chồng không ngờ lại là mẹ chồng.

Cô theo thói quen hô lên một tiếng bác, Vương Mỹ Lâm nghe vậy mỉm cười phẩy tay nói.

"Bác cái gì chứ, hai đứa đã cưới nhau rồi đừng xưng hô xa lạ làm gì, con phải gọi mẹ mới đúng."

Đào Thi Hàm mỉm cười bẽn lẽn nói.

"Vâng, mẹ..."

Bà Vương nghe xong làm bộ vui vẻ, bà đến gần ngồi lên giường nắm tay con dâu nói.

"Ôi chao, không cần phải ngại, đã là người một nhà thì ngại cái gì chứ. Con cứ xem mẹ như mẹ ruột là được, đừng có khách sáo."

"Con biết rồi thưa mẹ."

Vương Mỹ Lâm nhìn cô gái đơn thuần trước mặt chỉ cảm thấy con bà đúng là có mắt nhìn, ánh mắt bà ta đảo vài vòng trên cổ của con dâu, bà ta bắt đầu nói chuyện.

Nói hai ba câu liền thay đổi chủ đề, bắt đầu kể khổ.

"Haiz, con đã vào nhà này làm dâu cũng tính là người một nhà, mẹ cảm thấy cũng không nên giấu diếm con nữa."

Đào Thi Hàm chớp mắt có phần lo lắng hỏi.

"Mẹ cứ nói cho con đi."

"Cái này..."

"Thực ra nhà chúng ta cũng không giàu có gì, em của Bắc Hải còn phải đi học đại học, vì thế tiền thuê nhà mấy tháng nay chúng ta chư có trả..."

Vương Mỹ Lâm vừa khóc vừa kể, nhìn bộ dạng thập phần khó khăn, bà ta làm bộ như tâm sự, thực ra mục đích lại là cái khác.

Sau khi khóc lóc đủ rồi, bà ta mới lau nước mắt nói tiếp.

"Haiz mẹ chịu áp lực mà sợ không dám nói với người trong nhà, may có con ở đây cho mẹ tâm sự, mẹ vui lắm."

Đào Thi Hàm nghe mẹ chồng kể chuyện, lại nhìn đến gương mặt sầu khổ của bà không khỏi lo lắng.

"Mẹ à đừng buồn nữa, bây giờ con cũng là một thành viên trong gia đình, có thể giúp được thì con nhất định sẽ giúp."

Nói rồi cô tháo mấy chiếc vòng trên cổ xuống đưa cho mẹ chồng nói.

"Hay là mẹ đem mấy thứ này bán đi lấy tiền trả nợ, có gì trả con sau cũng được."

Mẹ chồng vội vã xua tay từ chối cô.

"Làm sao mẹ nhận cái này được, đây là quà mà mẹ con tặng cho con mà."

Đào Thi Hàm vẫn nhất quyết đưa cho bà.

"Mẹ không phải lo, chút tiền này có đáng là gì."

Đưa đẩy một hồi Vương Mỹ Lâm lại sợ con dâu đổi ý, bà ta liền đưa tay cầm lấy vòng hạnh phúc nói.

"Con đúng là hiếu thảo, Ngôn Bắc Hải lấy được con là phúc phần của nó."

Nói rồi bà vội bảo con dâu.

"Nhưng mà chuyện này chỉ mẹ với con biết thôi nhé, con đừng nói với mọi người không thì họ sẽ lo lắng đấy."

"Con biết rồi mẹ."

Đúng lúc này Ngôn Bắc Hải tắm xong từ bên ngoài bước vào phòng, bà Vương che miệng nói.

"Thôi mẹ về phòng đây, hai đứa cứ tâm sự với nhau đi nhé mẹ không làm phiền nữa."

Nói rồi bà ta nhanh chóng đi ra ngoài.

Chương 3: Cho vàng

Ra khỏi cửa Vương Mỹ Lâm hí hửng cầm vòng trở về phòng ngủ của mình. Bên trong chồng bà ta cùng con gái đang ngồi xem điện thoại.

Con gái Ngôn San San thấy bà ta cười như được mùa liền dò hỏi.

"Mẹ có gì mà cười vui thế?"

"Có gì đâu, đứa con dâu ngốc kia vừa đưa cho mẹ vòng vàng của nó thôi."

Vừa nghe đến vàng Ngôn San San cùng cha cô ta hai mắt sáng lên. Ngôn Tống Bình không tin được lớn tiếng hỏi.

"Bà nói cái gì, cho mình vàng á!"

Vương Mỹ Lâm đưa tay ra hiệu im lặng.

"Suỵt nói nhỏ thôi không nó nghe thấy hết bây giờ."

Ngôn San San chạy lại gần ôm lấy đống vàng trên tay, cô ta nhìn mẹ mình hỏi lại.

"Chị ta thực sự cho mẹ hả."

"Chứ còn gì, con nhỏ ngốc nghếch đó mới nói vài ba câu khổ sở đã lột hết vàng đưa cho mẹ rồi."

Vương Mỹ Lâm nói xong còn cầm vàng ngắm nghía, Ngôn San San bĩu môi bắt đầu đòi hỏi.

"Thế khi nào con có phòng riêng đây mẹ, chả nhẽ cứ bắt con ngủ với bố mẹ hoài à! Không chịu đâu!!"

Con gái lại bắt đầu nhõng nhẽo đòi hỏi, Vương Mỹ Lâm bực mình nhéo vào tay cô ta quát.

"Bình tĩnh đi, mày phải diễn khổ sở vào thì mới khiến cho chị dâu mày thương cảm mà mua nhà cho chúng ta hiểu chưa."

Ngôn San San trong lòng bất mãn nhưng cô ta biết mẹ mình nói đúng, chỉ đành nằm xuống giường xếp của mình đắp chăn ngủ.

Phía bên phòng ngủ Ngôn Bắc Hải vừa lau tóc vừa hỏi Đào Thi Hàm.

"Mẹ sang có chuyện gì vậy em?"

Nhớ đến lời mẹ nói Đào Thi Hàm qua loa trả lời chồng.

"Không có gì đâu anh, mẹ chỉ hỏi thăm em xem có nhớ nhà không thôi."

"Ừm, vậy em đi tắm đi, anh chuẩn bị nước ấm cho em rồi đó."

Đào Thi Hàm đứng dậy bảo.

"Vậy anh cởi cho em váy cưới đi."

Thấy vợ nhờ vả mình Ngôn Bắc Hải cũng giúp cô cởi váy, tuy nhiên hắn lại cằn nhằn.

"Chúng ta đâu cần phải mua váy cưới làm gì, em cũng đâu dùng đến nó. Mua chật cả tủ ra."

Đào Thi Hàm lắc đầu.

"Đây là váy cưới của mẹ em, em tất nhiên phải mặc nó rồi. Nếu anh thấy nó chiếm chỗ em sẽ mang về nhà cha mẹ em cất đi."

Ngôn Bắc Hải thở dài một tiếng ôm lấy vợ mình từ phía sau dỗ dành.

"Xin lỗi anh lỡ lời, em thích cất ở đâu cũng được anh chẳng bận tâm đâu."

"Em biết mà, thôi buông ra đi để em còn đi tắm nữa."

Đào Thi Hàm cười đẩy chồng ra, sau khi tắm rửa xong liền vào phòng tận hưởng đêm tân hôn của cả hai người.

Sáng hôm sau cô mệt mỏi mở mắt, thấy bên cạnh chồng mình vẫn còn đang ngủ say, cô nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường sơ hãi ngồi bật dậy.

"Chết rồi, mình phải dậy thôi."

Ngày đầu tiên về nhà chồng đã ngủ đến tám giờ sáng, chắc chắn sẽ bị mẹ chồng quở trách cho coi.

Đào Thi Hàm vội vàng mặc quần áo, vệ sinh cá nhân sau đó đi ra, bên ngoài đã vang lên tiếng lạch cạch của bát đũa.

Vương Mỹ Lâm đang lúi húi nấu ăn, nghe tiếng bước chân bà quay đầu lại, thấy là con dâu mới nói.

"Con dậy rồi à, tối qua ngủ có ngon không?"

"Dạ tốt lắm mẹ, mẹ đang nấu ăn sáng sao, để con vào phụ mẹ nhé."

Mẹ chồng thế mà ngăn cô lại, bà nói.

"Thôi cứ ngồi đi con mẹ cũng làm sắp xong rồi đây."

Đào Thi Hàm cũng nghe theo quay ra đi lấy bát đũa, lúc này người trong nhà đã tỉnh đi ra ngoài, em chồng còn năng nổ chào hỏi cô.

"Chị dâu buổi sáng tốt lành."

"Cảm ơn em."

Người nhà ra đông đủ cả, mẹ chồng bắt đầu mang đồ ăn sáng lên. Cha chồng cũng cười hiền từ nói với cô.

"Con cứ ăn nhiều đi nhé, thích cái gì thì ăn cái đấy không việc gì phải ngượng ngùng đâu."

"Phải đó chị, đây chị ăn miếng này đi, mẹ em nấu ăn ngon lắm đấy."

Nhìn người trong nhà đối xử tốt với mình như vậy Đào Thi Hàm cũng bắt đầu thả lỏng.

Cả nhà vui vẻ ăn sáng sau đó Ngôn Bắc Hải liền đưa cô đi làm, lúc ngồi lên xe máy Đào Thi Hàm bỗng nói.

"Anh à chở em qua nhà mẹ một lát nhé."

Ngôn Bắc Hải đồng ý chở cô qua, Đào Thi Hàm cùng chồng đi vào trong nhà. Mẹ của cô thấy cô về vội chạy đến, mới chỉ không gặp một ngày mà bà đã nhớ đứa con gái này rồi. Đào Thi Hàm nhìn xung quanh hỏi mẹ.

"Cha đi làm rồi hả mẹ."

"Ừ vừa mới đi xong, mà con lại nhà làm gì thế."

"Con về cất cái này thôi."

Đào Thi Hàm bảo chồng ở phòng khách chờ mình còn bản thân và mẹ đi lên tầng hai. Lúc mẹ Đào nhìn thấy cô từ trong túi lấy ra chiếc váy cưới bà khỏ hiểu.

"Sao lain mang váy về thế con."

"Tại tủ ở nhà con chật quá nên mới mang về đây để, con không làm phiền chứ?"

"Phiền gì hả con, dù con có đi lấy chồng thì nhà này cũng là nhà của con mà."

Đào Thi Hàm cảm động ôm chặt lấy mẹ mình, sau đó cô vuốt phẳng váy cất vào trong tủ. Làm xong xuôi cô vội nói.

"Thôi mẹ con phải đi làm rồi, để khi khác con đến thăm mẹ nhé."

Mẹ Đào Thi Hàm quyến luyến tiễn con gái đi, lúc nhìn đến chiếc xe máy của Ngôn Bắc Hải bà lại đau đầu.

Buổi tối khi Đào lão gia về nhà thì bà Đào bắt đầu mang chuyện sáng nay ra nói.

"Hôm nay con bé Thi Hàm sang đây đấy ông."

Đào lão gia nới cà vạt cũng thuận miệng hỏi theo.

"Nó sang làm gì vậy?"

"Nó bảo nhà nó chật nên sang cất váy."

Bà thở dài, càng nghĩ lại càng xót con gái, đang ở nhà cao cửa rộng lấy chồng lại phải sống ở căn nhà chật hẹp kia. Bà liền nảy ra ý nghĩ nói với chồng.

"Ông xem nhà chúng ta có mỗi hai vợ chồng già, hay là để Thi Hàm cùng chồng nó sang đây sống chung đi. Như vậy không phải tốt hơn sao, chúng ta cũng tiện chăm sóc con bé nếu bầu bì các thứ."

Càng nói bà càng cảm thấy ý nghĩ này của mình rât hay, dù sao nhà họ rộng rãi vẫn hơn ở trong căn chung cư kia. Đào lão gia nghe cũng có lý, tuy nhiên ông vẫn nói với vợ.

"Chuyện này phải để bọn trẻ tự quyết định, chúng ta ép uổng quá lại thành ra bị chúng nó ghét đấy."

"Haizz tôi biết, thôi thì để vài bữa nữa rồi đề cập với chúng nó sau vậy."

Lúc này ở nhà của Ngôn Bắc Hải cũng đang bàn về chuyện nhà cửa, Vương Mỹ Lâm bàn với chồng mình.

"Ông xem nhà chúng ta chật như thế này hay là bảo con dâu vay tiền cha mẹ mua nhà mới đi."

So với bà vợ tham lam Ngôn Tống Bình vẫn còn lý trí lắm, ông ta lắc đầu phản đối.

"Bà à nó vừa mới gả vào đây đã bàn vấn đề này là không được rồi. Nhỡ đâu nó lại nghĩ nhà mình lợi dụng nó thì sao đây."

"Tôi thấy cái chuyện nhà cửa chúng ta đừng lên hấp tấp, cứ chờ một thời gian đã, trong thời gian này sống chung thấy bất tiện tự con bé sẽ phải nghĩ cách chuyển nhà mới thôi."

Vương Mỹ Lâm nghe chồng phân tích thấy cũng đúng, bà ta  gật gù khen chồng mình.

"Hiếm khi nào thấy ông thông minh như vậy đấy, được cứ làm theo lời ông nói đi. Trong lúc đó cài cắm mấy suy nghĩ vào đầu nó, như vậy cũng không phải do chúng ta ép nó mua nhà."

Hai vợ chồng già bàn xong lại cười khúc khích, đến mức Ngôn San San đang ngủ bên cạnh nhịn không được la lên.

"Bố mẹ à yên lặng một lát được chứ, cứ cười hoài à ai mà ngủ được."

Vương Mỹ Lâm nghe con gái nói đáp lại.

"Mẹ biết rồi mày cứ ngủ đi, cha mẹ cũng đi ngủ đây."

Thấy mẹ nói vậy Ngôn San San mới hài lòng mà ngủ tiếp.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play