Hải Thành, 5 giờ chiều.
Chu Ngữ Anh vừa xuống máy bay đã đi thẳng tới trung tâm thương mại.
Cùng bước vào với Chu Ngữ Anh là hai chàng vệ sĩ cao lớn lực lưỡng.
Chu Ngữ Anh bước vào gian hàng thời trang, chỉ lựa chọn vài bộ quần áo đơn giản, hai chiếc mũ lưỡi trai và một ít đồ ăn vặt rồi kết thúc, sau đó thì chạy thẳng tới khu nghỉ dưỡng ven biển.
Khi bước vào khu nghỉ dưỡng là đã tầm 6 giờ chiều. Nắng chiều còn vàng ươm, vẫn còn rất nhiều người ven bờ biển.
Sau khi thay bộ áo tắm vào, Chu Ngữ Anh bơi vài vòng trong hồ nước của khu nghỉ dưỡng.
Vì mọi người đều thường xuyên trực tiếp ra biển để bơi nên hồ bơi bên bờ cát của khu nghỉ dưỡng được xây dựng không lớn lắm, nhưng cũng thừa sức cho cả chục người thoải mái bơi lội. Vì nằm trong khu khách quý nên hồ bơi cũng được trang trí rất đẹp mắt. Từ góc nhìn của hồ bơi có thể nhìn trực tiếp tới biển xanh óng ả. Cạnh hồ bơi là những hàng dừa trông rất đẹp mắt, trên cây còn trĩu cả những chùm dừa to.
Biển xanh, cát vàng, hàng dừa trĩu quả, những căn Villa được xây dựng độc đáo, mọi thứ xung quanh đều làm cho con người cảm giác thật yên bình dễ chịu, tạo không gian hưởng thụ tuyệt vời.
Sau khi bơi vài vòng, Chu Ngữ Anh cũng nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu quay trở về phòng tắm rửa.
Sau khi tắm xong là đã khoảng tầm 7 giờ tối. Chu Ngữ Anh mặc áo choàng tắm bước ra mới phát hiện trong phòng đã có thêm một người nữa.
Là Đường Thành Huân, chồng cô.
"Anh đợi em lâu chưa?"
Đường Thành Huân bước đến ôm chầm lấy Chu ngữ Anh, "Anh mới tới một lúc thôi".
Đường Thành Huân ôm chặt Chu Ngữ Anh hơn, lại hôn lên trán cô thật lâu rồi mới hỏi tiếp:
"Có nhớ anh không?"
Chu Ngữ Anh mỉm cười ngọt ngào, hai tay ôm lấy vai Đường Thành Huân,
"Có, nhớ anh đến chịu không nổi đây này".
Đáp lại Chu Ngữ Anh là một nụ hôn thật sâu nữa. Hôn xong Đường Thành Huân mới lưu luyến nhìn Chu Ngữ Anh,
"Anh đi tắm chút, đợi anh."
Chu Ngữ Anh mỉm cười,
"Anh tắm đi. Em mới mua cho anh một bộ đồ mới. Chắc bây giờ khách sạn giặt xong rồi, em bảo họ mang lên. Anh tắm xong là vừa lúc."
Đường Thành Huân tắm rất nhanh, chỉ một lát là đã xong, cũng là mặc áo choàng tắm bước ra.
Khách sạn cũng mang quần áo lên.
Cả hai cũng thay đồ. Đường Thành Huân mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, Chu Ngữ Anh cũng là một chiếc váy lụa chippon trắng với mấy bông hoa nhỏ màu nhạt, trông rất giống đồ đôi.
Trên quần áo phát ra mùi thơm chanh sả quen thuộc, Đường Thành Huân ngửi thấy, cái miệng ngọt xớt:
"Ôi, sao mà tôi lại may mắn cưới được cô vợ tuyệt vời như này, chu đáo quá đi mất!"
Sau một hồi tán tỉnh quen thuộc, cũng tiện thể ăn được chút đậu hũ của Chu Ngữ Anh, Đường Thành Huân mới mãn nguyện đi xuống phía nhà hàng dưới lầu để dùng bữa tối.
Vì đang trong kỳ nghỉ hè, hôm nay cũng là Thất tịch nên số lượng du khách của khu nghỉ dưỡng cũng đông đúc hơn bình thường.
Đã đến Hải thành nên Chu Ngữ Anh và Đường Thành Huân đều muốn ăn chút hải sản.
Tuy nhà hàng khá đông nhưng phục vụ rất tốt, thức ăn rất nhanh đã được mang lên.
Đường Thành Huân đeo bao tay, bóc tôm và lột cua cho Chu Ngữ Anh.
Chu Ngữ Anh uống một ngụm nước chanh, định ăn sò điệp thì Đường Thành Huân lại đút cho cô một thìa trứng cá,
"Thử xem trứng cá Hải thành có khác với trứng cá Beluga không?"
Chu Ngữ Anh há miệng, nhai nhai một lúc,
"Ừm, Vị khá giống trứng cá hồi Hokkaido, có cảm giác béo ngậy."
"Nếu ngon thì ăn thêm một chút, để anh bảo thư ký Lý mua một ít về cho Đoàn Đoàn."
"Đoàn Đoàn đang làm gì ta? Em nhớ thằng bé quá".
"Không sao, ngày mai nó sẽ đến đây. Bây giờ chắc còn nghỉ ở khách sạn".
Hải sản của Hải thành quả nhiên tươi ngon, đầu bếp chế biến rất hợp khẩu vị, từ bạch tuộc, cá bơn, ngao, hến cho đến tôm, cua đủ loại. Đường Thành Huân và Chu Ngữ Anh ăn cũng khá nhiều nên sau khi ăn một chén nhỏ đậu đỏ thì cả hai cùng nhau đi dạo một chút.
Hai người đi dạo bên bờ biển một lúc thì cũng hơn 9 giờ.
Vì là Thất tịch nên khu nghĩ dưỡng cũng treo đèn lồng rất đẹp.
Cũng vì là Thất tịch cho nên đa số du khách đều là các cặp đôi, Chu Ngữ Anh và Đường Thành Huân cũng không ngoại lệ.
Hai người vừa nắm tay, có khi thì ôm ấp, khi lại hôn nhau, rất giống như những cặp đôi mới yêu còn cuồng nhiệt.
Lương thần mỹ cảnh* (良辰美景: combo ngày giờ/ thời gian tốt+ cảnh đẹp), Chu Ngữ Anh lại tạo đủ kiểu dáng để Đường Thành Huân chụp mấy pô ảnh.
Sau đó, hai người đi đến quầy bar ngồi một lúc, Đường Thành Huân gọi một ly Champagne Flute, Chu Ngữ Anh thì gọi một ly Cocktail Mojito rất đẹp mắt.
Hai người lại trò chuyện đủ kiểu, cười lên cười xuống, được một lúc lâu thì Chu Ngữ Anh có vẻ mơ màng.
Say rượu?
Tửu lượng của vợ mình kém đến mức này rồi sao?
Tuy trong Mojito có rượu Rhum, tửu lượng của Chu Ngữ Anh cũng chẳng ra làm sao cả nhưng mà thấy vợ mình loay hoay mơ màng thì Đường Thành Huân cũng thấy không đúng lắm.
Đương nhiên, Đường Thành Huân không thấy phản cảm, nhưng mà cảm thấy có chút kích thích, dẫu sao thì hai người cũng ít khi chơi kiểu này.
Làm một ông chồng mẫu mực, Đường Thành Huân nhanh chóng đưa vợ về phòng.
Đến khi về tới phòng là đã gần 11 giờ.
Vừa vào phòng thì Đường Thành Huân đã nhanh chóng đặt cô vợ còn đang mơ màng lên ngay cửa phòng mới vừa đóng vội.
Đường Thành Huân dùng một tay giữ lấy phần eo Chu Ngữ Anh, tay kia thì cố định phần cổ, hôn tới tấp,
“Say rượu rồi sao?”
“Em say cũng không sao, anh không say là được!”
“Anh cũng không thể chịu thiệt được, đúng không?”
Vừa nói, Đường Thành Huân cũng không ngừng dời đôi môi từ phía cổ hôn lên đôi môi đỏ thắm kia. Sau đó, một bàn tay không hề an phận mà luồn xuống dưới vạt váy rồi dần đi lên…
“Say thật ư? Để anh giúp em giải quyết vậy…”
Bàn tay kia không ngừng luồn lên, từ đùi qua phần quần bảo hộ bên trong, lại nhéo cái quần xuống một chút, lại tiếp tục đi lên phần bụng nhỏ, cứ hướng lên trên…
“Đủ rồi!” Giọng nói còn mang hương bạc hà trong cocktail vang lên, Chu Ngữ Anh có chút thẹn quá hoá giận, mặt mày cũng đỏ rựng.
Tác giả có lời muốn nói: Vì một số lí do nên mình đã đăng lại truyện. Ai đã đọc trước thì cứ vào tiếp phần cũ mà đọc nhé, tất cả như cũ.
Cái tay đang định hướng lên trên của Đường Thành Huân lại di chuyển về phía sau mông người phụ nữ trong lòng ngực, nhẹ nhàng bóp một cái, lại xoa xoa, giọng nói nghe rất lưu manh, hơi thở cũng phả vào bên tai đối phương,
“Em không phải say rồi sao?”
“Anh rõ ràng biết em không có say…”, Chu Ngữ Anh định nói tiếp gì đó thì đột nhiên ngừng lại, vì cô cảm nhận được một vật cứng đang đâm vào bụng mình. Chu Ngữ Anh đương nhiên biết đó là cái gì, dù sao nó cũng thường xuyên “hầu hạ” cô trong nhiều năm. Giọng nói của Chu Ngữ Anh vang lên, vừa giận vừa thẹn,
“Em còn đang say đấy!”
Mà Đường Thành Huân thì như cưỡi xe nhẹ, đi đường quen* (驾轻就熟),
“Ồ, hoá ra Đường phu nhân đang say, Đường tiên sinh thật sự không biết, vẫn là phải để Đường phu nhân chịu khổ rồi. Vậy đêm nay, Đường tiên sinh nhất định phải bồi thường cho Đường phu nhân rồi”.
Sau đó, Đường Thành Huân lôi cả thân hình đang xiêu vẹo của Chu Ngữ Anh về phía giường lớn, nhào đến đè lên.
Chu Ngữ Anh vừa ngã xuống lớp đệm êm mềm mại thì đã bị thân hình to lớn của Đường Thành Huân đè lên, còn chưa kịp nói gì thì lại bị động đón nhận một nụ hôn sâu.
Đôi tay của Đường Thành Huân cũng rất bận rộn tìm khoá váy, sau một lúc khó chịu vì vẫn chưa mở ra được, định xé luôn thì có những tiếng nổ đùng đùng vang lên.
Cả hai người còn đang cuồng nhiệt cùng nhìn về phía ngoài trời, những ánh sáng lấp lánh với rất nhiều hình thù của pháo hoa không ngừng khoe sắc. Bông pháo này chưa kịp tắt hẳn thì bông pháo khác đã nở rộ. Rất đẹp.
Đúng vậy, là pháo hoa, bên phía khu nghỉ dưỡng đã thông báo sẽ bắn pháo hoa vào lúc 11 giờ đêm nay, chỉ là cặp đôi nào đó có việc quan trọng nên không để tâm nhớ tới.
Chu Ngữ Anh tranh thủ đẩy nhẹ Đường Thành Huân, giọng nói nũng nịu,
“Em muốn xem pháo hoa”.
Đường Thành Huân nhìn về phía đũng quần đang căng lên của mình, khàn khàn trả lời,
“Ngày mai xem, anh sẽ bảo thư ký Lý chuẩn bị. Bây giờ chúng ta cứ…”
Chu Ngữ Anh dùng tuyệt chiêu của mình, ưỡn người hôn lên môi của đàn ông,
“Chỉ một chút thôi, pháo hoa chỉ bắn có năm phút. Không lẽ có năm phút mà anh nhịn không nổi?”
Đường Thành Huân rất muốn nói, đang tiến công mà dừng đột ngột thế này, hắn sợ tiểu đệ của hắn bị doạ chết mất. Hắn rất muốn nói là tiếp tục còn không phải vì hạnh phúc phòng the của hai vợ chồng sau này sao? Nhưng nhìn thấy đôi mắt trong vắt lại có chút nghịch ngợm của Chu Ngữ Anh, hắn cảm thấy cũng không sao, dù sao hắn nợ cô nhiều như vậy, nhịn một chút thì có gì. Tuy vậy nhưng Đường Thành Huân vẫn ra vẻ khó chịu, bị “bắt buộc đồng ý”, mếu máo,
“Chỉ năm phút thôi…”
Chu Ngữ Anh đương nhiên vui vẻ, đẩy Đường Thành Huân sang một bên, chạy về phía cửa sổ, ngắm pháo hoa. Gi ó biển lùa vào làm cho mái tóc Chu Ngữ Anh bị thổi đong đưa qua lại, rất mát mẻ.
Đường Thành Huân cũng nhịn xuống, đi ra phía Chu Ngữ Anh, đứng sau, dang tay ôm lấy cô, “
“Đẹp không?”
“Đẹp.” Chu Ngữ Anh thoả mãn cười.
Hai người như cặp đôi mới cưới ôm nhau bên ban công, phòng bên cũng có người đứng ngắm pháo hoa.
Đường Thành Huân cho rằng pháo hoa sẽ chỉ bắn trong năm phút như lời bên phía ban quản lí khu nghỉ dưỡng nhưng mà hắn giơ đồng hồ lên nhìn, đã là 11: 08, đây là thừa pháo hoa hay muốn hành hạ hắn? Lại nhìn về phía Chu Ngữ Anh đang cười roi rói trong ngực, tuy không biết tại sao nhưng hắn cảm thấy không đúng lắm. Hắn nắm lấy đôi tay Chu Ngữ Anh,
“Được rồi, là do bên phía khu nghỉ dưỡng bắn quá giờ”. Vừa nói, Đường Thành Huân vừa giơ đồng hồ cho đối phương thấy.
Chu Ngữ Anh đang khúc khích bỗng có chút mất tự nhiên, lại quay người lại ôm lấy người phía sau,
“Nhưng còn chưa hết mà. Anh nhịn chút, sắp hết rồi”.
Đường Thành Huân thề là hắn khó chịu vô cùng. Nhịn, nhịn một chút, không sao hết, dù sao sớm muộn cũng đến lượt hắn. Nhưng nhìn mà không ăn được với hắn thực sự khó chịu, hắn sợ là mình không nhịn được mà trực tiếp đè đối phương ăn luôn tại chỗ. Vậy nên, hắn quyết định vào bên trong trước, dù sao cũng sắp hết.
Hắn đi vào, ngồi bên sopha một lúc, lại giơ đồng hồ lên, đã là 11:16!!! Cái quỷ gì vậy? Không phải có 5 phút thôi sao?
Chu Ngữ Anh!!!
Chắc chắn là cái con người này giở trò! Dám chơi hắn! Ha hả! Được lắm.
Hắn gọi ngay điện thoại cho thư ký Lý, bảo cho phía khu nghỉ dưỡng dừng pháo hoa ngay. Để hắn xem cô vợ này của hắn còn có chiêu gì!
Rất nhanh sau đó, pháo hoa bên bờ biển đã dừng bắn.
Đường Thành Huân nhìn ra phía Chu Ngữ Anh đang ngắm pháo hoa bên ban công. Quả nhiên, bóng lưng cô vợ của hắn có vẻ đơ cứng lại khi pháo ngừng và lập tức còn xoay người lại nhìn hắn đang bên trong phòng.
Đường Thành Huân cũng rất có vẻ bất ngờ và vui vẻ bước lên kéo cô nàng vào.
Khoan khoan! Không đúng a! Chu Ngữ Anh nhớ là mình đã dặn bên phía khu nghỉ dưỡng là sẽ bắn pháo đến 11: 40 cơ mà!
Mà thấy Đường Thành Huân có vẻ không biết chuyện gì xảy ra, Chu Ngữ Anh cũng chỉ có thể đầu hàng chịu thua:
“Em, ừm… hôm nay có hơi mệt. Hay là để hôm khác đi!”
Đường Thành Huân đương nhiên không chịu, hắn liếc nhìn cô vợ của mình,
“Không sao, em mệt cứ nằm xuống, còn lại để anh, …”. Giọng nói còn rất kiêu ngạo.
Sau đó, Chu Ngữ Anh cũng đành đuối lý để Đường Thành Huân kéo vào giường. Cô bị hắn đặt xuống nệm êm, hôn xuống tới tấp, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn liếm láp bên vành tai cô, động tác thì mạnh bạo, đôi lúc còn vang lên chút giọng cười trầm thấp.
Đến lúc này thì Chu Ngữ Anh dĩ nhiên nhận ra kế hoạch của mình đã vỡ lỡ rồi, dù sao hai người đã là vợ chồng mấy năm rồi, còn gì không biết nữa, phải nhanh chóng xuống nước xin lỗi, nếu không đêm nay Đường Thành Huân sẽ không tha cho cô,
“Em sai rồi, A Huân, em xin lỗi mà, lần sau sẽ không thế nữa…”
Lúc này, tiếng cười trầm thấp của Đường Thành Huân vang lên, trong đó còn có chút như đang chế nhạo trò mèo của Chu Ngữ Anh, lại như có chút đùa giỡn, trêu chọc,
“A, còn có lần sau? Xem ra Đường phu nhân vẫn là chưa học ngoan! Vẫn là cần Đường tiên sinh đích thân dạy dỗ…”. Vừa nói, Đường Thành Huân vừa nhổm người lên, kéo hai chân còn đang lộn xộn của Chu Ngữ Anh sang hai bên, chen người vào.
Lần này thì không có nhẹ nhàng hay mất công tìm khoá váy như lúc trước mà trực tiếp kéo rách toạc váy ra. Chiếc váy chịu lực tác động của hắn cũng vì thế mà rách nát. Tuy ánh đèn vàng cam của phòng ngủ có chút mờ ảo nhưng đã phô bày hết thân thể Chu Ngữ Anh hiện ra trước mắt Đường Thành Huân, trắng nõn, xinh đẹp, mảnh mai, …
Vừa lúc có trận gió thổi mạnh từ biển vào, Chu Ngữ Anh còn đang ngọ ngoạy bỗng dưng cảm thấy da thịt chợt lạnh.
Mà cái tên đang nằm đè trên người cô thì lại càng phấn khích, tay cũng không ngừng hoạt động mà thực hiện động tác quen thuộc hướng về phía sau lưng, sau đó rất nhanh đã kéo ra mảnh áo ngực.
Bộ ngực bị bó lại trong chiếc áo ngực cũng vì vậy mà nảy ra.
Đôi bàn tay không hề an phận của người đàn ông lại xoa xoa hai bên đồi núi vài cái rồi bóp một cái vào bên ngực phải.
Chu Ngữ Anh giật mình, hô nhỏ một tiếng.
Tên đàn ông kia vậy mà lại ghé vào vai cô,
“Thoải mái không?”
Hắn lại bóp thêm mấy cái,
“Cứ nghỉ ngơi đi, em mệt mà, cứ để anh lo”.
Rồi sau đó, bàn tay đang xoa bóp bộ ngực lại di chuyển xuống phía quần bảo hộ, kéo nó tuột dần ra khỏi hai chân, đến phần đầu gối thì dừng lại một chút để vuốt ve phần đùi nhỏ, rồi tiếp tục kéo đến khi nó tuột ra hẳn hai chân.
Dù đã chung chăn chung gối bao nhiêu năm, con trai cũng đã đi học mẫu giáo rồi nhưng đôi lúc làm chuyện này, Chu Ngữ Anh cũng cảm thấy ngượng chín mặt.
Lại thấy khuôn mặt ngượng nghịu đến đỏ của vợ mình, Đường Thành Huân chỉ thấy buồn cười,
“Em sao vậy? Có phải chưa làm lần nào đâu?”
Làm cho Chu Ngữ Anh càng ngượng hơn chính là cái tên này, khi nào cũng lột hết đồ của cô, mà bản thân hắn lại nhiều lúc chỉ kéo chút khoá quần xuống là làm, quần áo trên người cũng chỉ thường cởi mỗi cà vạt và hai cúc áo trên. Nhất là ở trong văn phòng, tên này khi nào cũng thích làm ngay trên bàn làm việc, làm cô xấu hổ vô cùng.
Tuy bây giờ tên này không mặc vest, cũng chỉ mặc một bộ thể thao cô mới mua lúc chiều nhưng vẫn là kiểu mặt người da thú, bên ngoài thanh cao đạo mạo, bên trong thối tha nát bét.
Sau đó, tên này cứ hôn cô, hôn đến khi cô thở không nổi mới buông ra, môi cũng có chút sưng lên, rồi tiếp tục gặm bên cổ, bên tai, giữa ngực, mỗi tấc thịt đều thế, cứ chỗ nào bên trong quần áo là hắn đều gặm, đã dặn bao nhiêu lần rồi mà lần nào hắn cũng chứng nào tật nấy. Ôi, tên này luôn thích gặm, mấy dấu hôn lần trước còn chưa hết a.
Mà hắn lại tiếp tục dụ dỗ, hơi thở có chút dồn dập,
“Anh sẽ nhẹ nhàng…”. Lần nào hắn cũng nói vậy. Rồi hắn lại tiếp tục, “Em cũng thích mà”.
Ôi, cái tên chết tiệt này!
Sau một lúc hôn hít vuốt ve, thì Chu Ngữ Anh cũng động tình, phía dưới đã chảy ra mấy giọt **** ***.
Mà lần này, Đường Thành Huân cũng không ra vẻ đạo mạo như bình thường, nhanh chóng cởi toang bộ đồ thể thao trên người, nội y cũng cởi sạch sẽ. Cũng không biết hắn lấy đeo áo mưa từ lúc nào.
Đợi đến khi Chu Ngữ Anh đã sẵn sàng, Đường Thành Huân lại cọ cọ thứ đồ đã cứng phía dưới vào phía ngoài hai đùi của Chu Ngữ Anh rồi mới từ từ đưa vào. Khi hắn vừa mới cố gắng nhét vào hết, cả người Chu Ngữ Anh có cảm giác tê tê tràn đầy như điện giật, bàn chân cũng duỗi thẳng ra.
Sau khi thành công đưa vào, Đường Thành Huân mới bắt đầu di chuyển, tốc độ và lực độ vẫn giữ nguyên cho nguyên khoảng mấy chục cái đầu tiên cho đến khi dường như mất khống chế, mới bắt đầu tăng lên và hoạt động như hệt một con ngựa hoang mất cương, không theo quy luật.
Chu Ngữ Anh có chút chịu không nổi,
“Nhanh quá!”
Động tác của người đàn ông dường như chậm dần lại, và cứ chậm rãi mãi, khi đưa vào cũng không đưa hết mà chỉ đong đưa một phần ba cây gậy.
Chu Ngữ Anh lại cảm thấy khó chịu,
“Nhanh chút!”
Mà Đường Thành Huân đang chậm rãi đong đưa lại dừng hẳn động hẳn động tác,
“Thế bây giờ em muốn anh làm nhanh hay chậm?”
Chu Ngữ Anh xấu hổ, giọng nói đã lây nhiễm sắc thái tình dục, mềm như bông,
“Nhanh một chút, cũng đừng nhanh quá…”
Người đàn ông không nói gì, chỉ là khẽ cười, động tác của nhanh lên rất nhiều. Hai tay Đường Thành Huân nắm chặt lấy vòng eo nhỏ của Chu Ngữ Anh,
“Mấy chuyện này cứ để anh lo, em cứ tận hưởng là được”.
Lại có lúc hắn cũng nói mấy câu rất vô lại,
“Thế nào? Thoải mái không? Không cần trả lời, anh biết em cũng thích mà”.
Sau một hồi giao hoan kịch liệt, lỗ chân lông như được mở ra, cả hai người đều đổ mồ hôi. Những giọt mồ hôi của Đường Thành Huân nhỏ giọt xuống, như hoà tan trên làn da của Chu Ngữ Anh, như là chất kết dính hai con người với nhau.
Chu Ngữ Anh rất mệt, hơi thở gấp gáp đôi lúc lại ngắt quãng và được thay thế bằng một giai điệu ngâm nga ú ớ.
Tóc của hai người đều như mới vừa gội đầu xong, Đường Thành Huân thỉnh thoảng vuốt ve mái tóc dài của người bên dưới.
Đường Thành Huân cũng không dừng lại mà tiếp tục luận động, động tác có chút gấp gáp. Đôi lúc còn ghé vào tai Chu Ngữ Anh nói mấy lời đường mật ngọt ngào, nhưng tiết tấu cũng chẳng chậm đi chút nào. Có khi hắn lại phát ra mấy âm thanh thoả mãn kéo dài, lúc thì dụ dỗ Chu Ngữ Anh,
“Cứ kêu đi, không phải nhịn”.
Theo những động tác liên tục của hắn, cơ thể cường tráng cũng ma sát, cọ qua, dán chặt lên da thịt mịn màng của Chu Ngữ Anh. Hõm cổ và hai bầu ngực sữa cũng bị hắn liếm láp, xoa nắn đến nỗi đỏ bừng. Những lần chạy nước rút của hắn làm Chu Ngữ Anh cảm giác bị khoái cảm bao lấy, tê tê lạ thường. Cũng có thể vì khoái cảm nên trên gò má Chu Ngữ Anh lại thỉnh thoảng chảy xuống hai hàng nước mắt sinh lý, và chúng đều bị Đường Thành Huân liếm láp hết. Hắn nhiều lúc còn vùi đầu gặm cắn hai nụ hoa trước ngực đến nỗi chúng có vẻ cứng lên.
Đôi tay Chu Ngữ Anh bám lấy cơ thể Đường Thành Huân, có lúc nhịn không được mà cào vài đường trên tấm lưng vững chãi. Âm thanh của Chu Ngữ Anh có lúc lại vang lên ngâm nga một cách đầy yêu kiều, mị hoặc.
Chiếc giường êm ái cũng vì những động tác này mà không ngừng rung lắc, tiếng kẽo kẹt xen lẫn âm thanh rên rỉ của người phụ nữ và hơi thở dốc tràn đầy thoả mãn của người đàn ông.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play