Thật Thật Giả Giả, Giả Giả Thật Thật
Chương 1: Ôn nhu của anh.
Bắc Trần, 30 tháng 12 năm 2013.
... : À, con gái. Đi đường đến đâu rồi?
Thời Lạc Yên
📲: Bọn con đang ở vườn Trà, vừa nãy dừng lại nghỉ ngơi và ngắm cảnh.
Thời Lạc Yên
📲: Con gái đã chụp rất nhiều ảnh đẹp, khi nào về sẽ cho mẹ xem~
... : Được rồi, được rồi. Vậy thì nhớ về sớm đấy. Con đó, đi cùng bạn trai chứ không phải đi một mình đâu. Đừng để người ta phải đợi.
Đoạn, Lạc Yên thở dài. Trông có vẻ ủy khuất lắm.
Thời Lạc Yên
📲: Mẹ à, chưa gì mà mẹ đã lo lắng cho anh ấy như vậy rồi sao? Con mới chính là con gái ruột của mẹ đây nè.
Quá quen với tính tình của con gái, bà Thời không nói không rằng tắt máy một cái cụp. Không để Lạc Yên có cơ hội nói thêm lời nào nữa
Âm thanh tút tút nghe sao mà lạnh lùng chua xót quá...
Trước sự ngơ ngác của Lạc Yên, Nhạc Quân đứng bên cạnh, trên tay cầm máy ảnh dự định chụp cho cô thêm vài ba bức nữa lại cười không ngậm được miệng.
Nhạc Quân
Cô Thời à, không ngờ là em cũng có cảnh bị người khác dập máy trước.
Bị trêu chọc, cô Thời trao cho đối phương ánh nhìn hình viên đạn, xoáy sâu vào tim.
Thời Lạc Yên
Anh còn dám mở miệng nói nữa, em liền kí đầu anh.
Nhạc Quân
Hửm? Kí đầu anh?
Nhạc Quân
Em không nói lí lẽ, không nể mặt anh vậy sao?
Thời Lạc Yên
Em có gì mà không dám? Mặt anh em cũng đã hôn rồi, cổ anh em cũng đã kẹp rồi, đầu anh em cũng đã ngồi rồi...
Nhạc Quân
Được rồi, đều nghe theo em. Anh là của em rồi, cả cơ thể và tâm hồn này tùy em xử lý.
Nhạc Quân
Nào, đến đây, anh chụp ảnh cho bạn nhỏ xinh yêu nhé?
Nhạc Quân
Hôm nay là sinh nhật em, không nên tức giận, không nên tức giận.
Nhạc Quân
Bạn nhỏ rất đẹp, cười lên trông rất xinh, vậy nên hãy cười lên nào. Đừng xị mặt như có ai lấy mất kẹo của em mà, mất bao nhiêu anh liền yêu em gấp đôi chừng ấy.
Nghe những lời mật ngọt đó ai mà không thích cho được? Hừ, coi như anh giỏi, anh hay, anh biết nịnh...
Thời Lạc Yên
Tạm tha cho anh.
Cũng không ở lại vườn Trà quá lâu, sau khi chụp ảnh xong 2 cô cậu trẻ liền nắm tay dắt nhau ra xe, tiếp tục đưa nhau bỏ trốn...
À không, là đưa nhau về Thời gia.
Chứ đâu có điên mà bỏ trốn. Còn phải về dự sinh nhật, rồi ăn tết nữa mà. Aiss, nhắc đến là bụng lại kêu réo không ngừng rồi, món ngon ở Thời gia luôn hấp dẫn như vậy. Mau mau, về nhà thôi.
Bên này Nhạc Quân đang tập trung lái xe. Bên kia Lạc Yên đang ngáp ngắn ngáp dài...
Chẳng biết từ đâu anh lại lấy ra một chiếc chăn bông mềm mại, đắp lên cho cô.
Thời Lạc Yên
Ưm? Em không buồn ngủ đâu, em vẫn tỉnh táo mà.
Nhẹ mỉm cười vì độ dễ thương của người yêu, Nhạc Quân đáp:
Nhạc Quân
Baby ơi, mắt em díu hết cả lại rồi kìa.
Thời Lạc Yên
Nhưng mà anh lái xe một mình sẽ buồn lắm, em thức để trò chuyện với anh.
Nhạc Quân
Sao lại buồn chán được? Ngắm nhìn em say giấc anh lại cảm thấy rất an yên. Anh sẽ không sao đâu, vì bạn nhỏ của anh đang ở cạnh anh mà.
Khá lâu sau đó người kia mới đáp lời, dường như cơn mộng mơ đang dần kéo đến nên khả năng giao tiếp của ai đó bị chậm chạp lại đi?
Thời Lạc Yên
Không mà... Em muốn thức với anh cơ...
Ừ thì chậm nhưng mà tính cứng đầu thì còn lâu mới bỏ được.
Chương 2: Tai nạn.
Phía trước đột nhiên rầm một tiếng thật lớn. Là một chiếc ô tô đen va chạm với thanh chắn đường, cạnh bên còn có thêm một chiếc xe bán tải lớn khác, hình như là đi ngược hướng.
Cả Nhạc Quân và Lạc Yên đều hoảng hốt, nhanh chóng chạy đến để xem xét tình hình.
Gõ liên tục vào cửa kính ô tô, Nhạc Quân liền quay phắt sang tài xế xe bán tải có vẻ như không thiệt hại gì mà quát lớn.
Nhạc Quân
Này! Trơ ra đó làm gì? Còn không mau cứu người!
Bên này Lạc Yên cũng đã lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát và bác sĩ theo số khẩn cấp.
Tên tài xế trợn trừng mắt, run lên bần bật không rõ là đang giận dữ hay sợ hãi, gương mặt hắn ta đỏ bừng lên. Rồi đột nhiên hắn đạp mạnh ga, khiến chiếc xe lao nhanh về phía trước, nơi Lạc Yên đang đứng.
Bất ngờ không kịp định thần, Lạc Yên chỉ biết chôn chân tại chỗ cho đến khi Nhạc Quân nhào đến ôm lấy cô. Cả 2 cùng với chiếc ô tô rơi thẳng xuống vách núi.
Cảm thấy thân xác như tan rã, chẳng còn chút sức lực gì, trước mắt chỉ còn là màu đen của buổi đêm tịch mịch và màu máu đỏ nhuộm khắp thân thể.
Cơn đau từ vết thương kéo cô về thực tại. Nhớ rõ một giây trước khi rơi xuống là Nhạc Quân đã chạy đến ôm lấy cô.
Thời Lạc Yên
Nh..Nhạc Quân...
Tiếng nói đứt quãng, dường như chẳng còn chút sinh khí nào nhưng cô vẫn cố gắng hỏi, để nghe được giọng nói của anh, để đảm bảo rằng anh không có mệnh hệ gì...
Nhịn lại cơn đau đang giày xéo trong lồng ngực, Nhạc Quân hạ thấp giọng, dịu dàng trấn an:
Nhạc Quân
Em đừng sợ... Có anh đây rồi, không sao cả...
Giây phút đó cô đã sợ hãi đến mức khóc không thành tiếng. Giờ đây muốn khóc cũng chẳng được bởi cơn đau đang quằn quại khắp cơ thể, khiến cô như muốn chết đi..
Thời Lạc Yên
Nhạc... Anh có sao?...
Lạc Yên thậm chí không thể hoàn chỉnh câu nói vì hơi thở quá yếu.
Nhạc Quân
Kh-không sao... Em đừng nói nữa...
Nói dối kém quá. Lạc Yên được anh che chở trong lồng ngực còn đau đến muốn chết đi. Anh lại hứng trọn tất cả như vậy, nói không sao chỉ có thể lừa con nít.
Thời Lạc Yên
Anh...gạt em...
Thời Lạc Yên
Đừng...đừng...
Cuộc hội thoại kết thúc khi ý thức của Lạc Yên đã chìm vào miền tâm tối nào đó, chẳng còn rõ hình rõ dạng nữa, nơi này lại không có Nhạc Quân.
Mọi thứ dần hiện rõ dưới ánh mắt đã lâu ngày không được nhìn ngắm Mặt Trời, cụ thể hơn là hôn mê bất tỉnh.
Thời Lạc Yên
Đây.. Đây là đâu?...
Bà Thời
Con gái... Con gái của mẹ, con tỉnh rồi sao...
Thời phu nhân nghẹn ngào, như tìm thấy được sự sống sau bao ngày chết trong héo mòn.
Bà Thời
Chúng ta đang ở bệnh viện, con biết không? Con đã hôn mê gần 1 tháng rồi...
Bà Thời
Mẹ rất lo lắng, nếu con mà có mệnh hệ gì mẹ sẽ sống không nổi mất...
Thời phu nhân khóc đến lạc giọng.
Nhận ra gì đó, trong cơn hoảng loạn. Cô gấp gáp hỏi:
Thời Lạc Yên
Mẹ, mẹ, còn Nhạc Quân? Nhạc Quân của con, anh ấy đâu rồi?
Tinh thần bấn loạn khiến cô không thể giữ nổi bình tĩnh. Như kêu gào để tìm kiếm người thân yêu, người thương của mình...
Chương 3: Tây Châu.
Bà Thời
Nhạc Quân... Thằng bé...
Thời Lạc Yên
Anh ấy làm sao? Mẹ mau nói cho con biết đi! Anh ấy bị làm sao?
Tông giọng của Lạc Yên mỗi lúc một cao.
Bà Thời
Thằng bé vì ôm lấy con mà hứng trọn tổn thương. Xương sườn gần như là gãy hết, não bị chấn động mạnh gây xuất huyết...
Nói đến đây Thời phu nhân chợt dừng lại trong giây lát.
Bà Thời
Tim của thằng bé...
Giọng bà run run dường như không dám nói ra, sợ rằng kích động đến Lạc Yên.
Lạc Yên nước mắt lưng tròng, lòng đau như bị xé toạt, nhịp thở bắt đầu không còn ổn định. Thế nhưng cô lại không thể phát ra tiếng khóc, miệng luôn lẩm nhẩm một cái tên...
Cảm giác ứ nghẹn nơi cuống họng, muốn gào muốn thét nhưng tất thảy đều chẳng thể hóa thành lời...
Rồi mọi thứ dần mờ đi ngay trước mắt trước khi cô kịp nghe được tiếng gọi tên mình thống thiết của mẹ. Ánh sáng tắt hẳn, tựa như anh... Ánh sáng của đời cô đi mất rồi...
Lạc Yên chính thức bất tỉnh.
Tây Châu, 11 tháng 4 năm 2020.
Diệp Y Thường
Lạc Yên, bên này!
Thôi Tửu Diên
Nhanh cái tay lẹ cái chân lên, bọn này đợi cậu hơi bị lâu nha!
Thời Lạc Yên
Ai mượn ra đón rồi than vãn hả?
Thời Lạc Yên
Vừa về đến nơi đã nghe cậu lãi nhãi, nhức cả đầu!
Thôi Tửu Diên
Ơ, chắc bọn mình thích đi đón cậu lắm ấy!
Thôi Tửu Diên
Còn không phải là anh chàng người yêu gì đấy của cậu bận chuyện không yên tâm để cậu xuống sân bay một mình nên mới nài nỉ mãi.
Thôi Tửu Diên
Bọn mình cũng là sợ rắc rối nên đành phải lết tấm thân xinh đẹp này ra sân bay đón cậu đấy!
Thôi Tửu Diên
Cậu còn không biết ơn thì thôi chứ!
Còn định cãi nhau thêm ít nữa thì Y Thường mệt mỏi đứng bên cạnh bảo:
Diệp Y Thường
Ủa rồi có thôi đi chưa?
Diệp Y Thường
Trưa nắng nóng còn cãi nhau như này, hai người các cậu không mệt nhưng mình thì có nha!
Diệp Y Thường
Sắp tăng xông đột quỵ tới nơi rồi! Đi về!
Thời Lạc Yên
Dù gì thì cậu cũng không chết được đâu, bản thân là bác sĩ thì còn sợ cái gì?
Diệp Y Thường
Làm bác sĩ thì chắc là thần tiên, không biết mệt, không cần ăn, không cần uống hả? Bộ làm bác sĩ thì sẽ sống lâu trăm tuổi như Thái Thượng Lão Quân à???
Diệp Y Thường
Mình đây là bỏ công việc nguyên ngày hôm nay ở bệnh viện để đi đón cậu đó! Biết điều chút đi!
1 giây trước ai đó vừa la mắng bảo đừng cự cãi nhau nữa thì bây giờ lại...
Cuối cùng hội bạn thân (ai nấy lo) vì chiếc bụng kêu réo không ngừng nên đành gác lại việc cãi nhau, nhanh đi ăn trước đã rồi tính. Dù sao thì cũng phải ăn no mới có sức cãi chứ!
Tại một góc khuất nào đó của nhà hàng SW.
Diệp Y Thường
Sao lại chọn ngồi ở khu vực này thế?
Thời Lạc Yên
Mình không biết, cậu hỏi Tửu Diên ấy. Bàn là do cậu ấy chọn.
Thôi Tửu Diên
Chỗ này kính đáo lại còn có thể nhìn thẳng ra thành phố, ngắm thành phố từ trên cao thế này không phải rất thú vị sao?
Thôi Tửu Diên
Với lại các cậu không cần che giấu, chứ mình thì có. Ôi trời ơi, đám nhà báo mà thấy thì coi như chúng ta chẳng còn riêng tư gì nữa.
Thời Lạc Yên
Sợ gây chú ý hả? Còn chẳng phải vừa rồi ở sân bay cậu đã la hét lên đó sao? Còn sợ gì nữa...
Diệp Y Thường
Làm người nổi tiếng cực khổ quá à? Đến ăn uống cũng không được thoải mái thế này. Mình chịu.
Thôi Tửu Diên
Haizz, vậy đó, nên các cậu phải thương mình. Đặc biệt là cậu đấy Lạc Yên! Mình đã bỏ quay cả ngày hôm nay chỉ vì cậu thôi đó!
Thôi Tửu Diên
Lúc nãy quản lý gọi mình còn chẳng thèm nghe máy cơ, chắc cô ấy tức điên lên vì không tìm thấy mình rồi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play