Tiếng nhạc sập sình trong không gian đầy những ánh đèn màu sắc. Những trai thanh nữ tú ăn mặc vô cùng sexy và quyến rũ. Họ cứ vậy chìm đắm trong những nền nhạc sập sình. Nơi đây là quán bar lớn của thành phố, dĩ nhiên những nơi như vậy thì rất phức tạp. Nhưng cũng chẳng thể đánh đồng được tất cả, có kẻ vì vui mà đến cũng có kẻ vì buồn nên mới tới đây mượn rượu giải sầu.
Cố Thẩm Như thở dài chẳng biết là đang vui hay đang buồn, cô ngắm nhìn ly rượu sóng sánh trong tay mình. Cô bây giờ chẳng có tâm sức đâu mà nghĩ đến việc quẩy trên nền nhạc đã tai này. Trong đầu toàn quanh quẩn những điều mệt mỏi của cuộc sống. Chính cô cảm thấy cuộc đời rất bất công với mình, đến cả chuyện quan trọng của cả đời người cô cũng không thể tự quyết định.
-Ba mẹ… có phải hai người không thương con nữa rồi đúng không?
-Uống cùng không?
Một giọng nói nam tính, trầm ấm vang lên trong tiếng nhạc sập sình, ồn ào. Thẩm Như ngước mắt lên phì cười nhìn người đàn ông trước mặt. Cô chớp chớp mắt cụng ly rồi uống một ngụm lớn. Rượu với cô bây giờ hệt như nước lả, uống bao nhiêu cũng không thấy vị cay nồng, chỉ đọng lại dư vị của sự thích thú.
-Bác sĩ Cao, anh tới đây làm gì? Chẳng phải bác sĩ thì nên ở bệnh viện sao?
-Bác sĩ thì không được tới đây?
Thẩm Như lắc lắc đầu ra ý mình chẳng biết gì đâu rồi lại uống tiếp ly rượu trong tay. Cao Nhất Văn đưa tay cản cô lại thở dài. Bộ dáng này của cô quá tệ hại, anh nhìn chỉ thêm ngứa mắt.
-Em bị làm sao à? Tính uống đến hư hết gan, thận mới chịu sao?
-Không có tới mức đó đâu, lâu lâu lâu thì em mới nhậu một lần… hì…
-Thật tình, em làm sao vậy?
-Em bị làm sao á? Chẳng bị làm sao cả. Mà có cơ, anh đi hỏi tên bạn thân chết tiết của anh ấy! Em sắp phát điên vì anh ta rồi.
-Bạn thân? Ý em nói là Lục Hạo Thiên?
Cô gật gật đầu loạng choạng đứng dậy tạm biệt Cao Nhất Văn rồi rời đi. Nhất Văn chả kịp hiểu chuyện gì, chỉ biết ú ớ nhìn theo cô.
-Này, em đi đâu vậy? Đợi anh thanh toán đã chứ!
Vừa bước ra khỏi quán bar, Thẩm Như đã bị một cánh tay kéo ngược lại. Người đàn ông một thân tây đen nhẽm, ánh mắt anh ta lạnh như băng nhìn vào cô. Con người này không chút khách khí chào hỏi, giọng nói nghiêm túc, trầm đều vang lên.
-Ai cho em tới những nơi như vậy?
-Liên quan tới anh sao? Tôi làm gì cũng là việc của tôi.
-Không liên quan? Vậy tôi nhắc cho em biết, tuần sau chúng ta kết hôn rồi đấy!
Cơn men trong người cũng không đủ để Thẩm Như quên đi. Cô đưa ánh mắt chán ghét lên nhìn người đàn ông kia, không chút sợ hãi mà còn ngây thơ vặn hỏi ngược lại.
-Thì sao? Tuần sau chẳng phải là chuyện tuần sau sao? Bây giờ tôi vẫn độc thân, muốn làm gì là chuyện của tôi. Anh hiểu chứ?
Lục Hạo Thiên nhếch mép, không nhiều lời trực tiếp bế cô lên khiến cô la oai oái, dự bước ra xe thì một giọng nam khác vang lên. Cao Nhất Văn bước ra níu tay anh cản trở.
-Tính làm chuyện đồi bại đấy à?
-Chuyện của cậu sao? Cô ta rồi cũng thành vợ tôi thôi.
-Thì cũng tuần sau mới chính thức là vợ cậu, bây giờ cậu như vậy có khi lại đi tù vì tội cưỡng hiếp đấy!
Hạo Thiên thở hắt ra không quan tâm đến những lời nhảm nhí của tên bạn thân kia. Nhưng nhìn xuống vòng tay anh mà xem, Thẩm Như đã ngủ ngon lành từ lúc nào. Hơi thở cô đều đều khiến anh không khỏi cười nhẹ.
-Đây là chuyện của tôi, nếu thật sư vào tù thì Lục thiếu tôi tự biết cách thoát ra ngoài.
-Tôi chỉ sợ mình mất đi một tên bạn thân trời đánh thôi.
Hạo Thiên liếc xéo Nhất Văn rồi bế cô ra xe. Để cô vào ghế phó lái, anh phóng nhanh về biệt thự riêng của mình. Đặt người con gái nhỏ xuống giường, Hạo Thiên không khỏi lắc đầu. Đứng dậy bước ra ngoài ban công, anh gọi về cho Cố gia báo cô đang ở cùng mình. Anh không muốn vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà cả hai gia đình phải lo lắng.
Tuần sau cả hai sẽ chính thức kết hôn nên biết cô ở cùng anh thì ông bà Cố cũng vô cùng hài lòng. Bước vào trong, anh khẽ cười nhìn người con gái đang làm loạn kia. Tay chân quơ lên xuống khiến mớ mùng mềm nhăn nhúm lại. Tiến lại ngắt nhẹ mũi cô, anh buông lời cảnh báo.
-Nếu em còn quấy giường tôi nữa, tôi lập tức quăng em xuống đất.
Thẩm Như bây giờ làm gì quan tâm tới lời nói của anh. Cô ợ lên rồi lại quơ tay đủ mọi hướng, Hạo Thiên khẽ lắc đầu bước xuống lầu. Xem như anh thua vậy, là không thể quăng cô xuống đất.
-Dì Giai Giai, dì lên thay đổ cho cô ấy. Sẵn mang nước giải rượu cho cô ấy uống giúp tôi.
-Dạ vâng.
-Cứ lấy tạm áo sơ mi nào rộng rộng của tôi cho cô ấy mặc là được. Sáng mai sẽ có người mang đồ cho cô ấy sau.
Dì Giai Giai vâng dạ bước lên thay đồ cho cô. Hạo Thiên bắt chéo chân ở sofa lướt điện thoại một chút. Đợi khi dì Giai Giai bước xuống anh mới lên lầu. Nhìn cô ngủ ngon lành như vậy anh cũng nhẹ lòng. Chỉ là đôi chân thon dài kia dưới lớp áo sơ mi trắng thật sự khiến anh cảm thấy thật bức người.
-Để em còn nguyên đến hết tuần này vậy.
Kìm nén trong người, anh tiến lại sofa nằm xuống. Anh chỉ sợ nếu ngủ trên giường thì sáng mai anh sẽ bị dần cho một trận mất. Nhịn đắng ăn sôi một tuần rồi anh sẽ lấy lại hết.
Lục Hạo Thiên trằn trọc cả đêm không thể ngủ, anh nằm trên sofa, ánh mắt thì chỉ luôn hướng về phía Thẩm Như đang ngủ ngon lành. Suy nghĩ cho cuộc hôn nhân sắp tới, Hạo Thiên chẳng biết là nên vui hay nên buồn. Suy cho cùng, tới mức đường này cũng là vì ông nội Lục. Ông muốn anh và cô nên duyên vợ chồng, có như vậy thì Lục thị mới được chuyển nhượng sang tên anh.
Gia đình Thẩm Như là một gia đình bình thường, họ chỉ là những người buôn bán nhỏ lẻ đủ sống qua ngày. So với Lục gia thì đúng là không thể sánh vai ngang hàng. Ông nội như vậy lại một mực phải là Thẩm Như, chính anh cũng không hiểu rốt cuộc hôn nhân là nhằm mục đích gì? Lục gia có được lợi ích gì trong cuộc hôn nhân của anh và Cố Thẩm Như?
Sáng hôm sau, Thẩm Như tỉnh dậy. Cô nhíu mày cảm nhận từng cơn đau kéo tới từ đỉnh đầu mình. Ngồi dậy đưa tay vỗ vỗ lên đầu nhìn xung quanh. Căn phòng rộng lớn, màu sắc đen trắng sang trọng làm tông chủ đạo. So với căn phòng chật hẹp thì đây đúng là mơ ước bao lâu của cô.
-Đây là đâu vậy? Sao mình lại ở đây?
Lúc này cánh cửa nhà vệ sinh mở ra. Hạo Thiên lau lau mái tóc rối còn ướt đẫm nhìn cô. Thẩm Như chẳng biết vì gì mà bỗng nhiên hét lớn khiến anh chau mày.
-Em bị điên sao?
-Anh… anh… đêm qua anh đã làm gì tôi rồi? Ai cho phép anh mang tôi về nhà anh hả?
-Làm gì là làm gì?
Nhìn tay cô đang nắm chặt cổ áo sơ mi, Hạo Thiên nhếch môi bước lại tủ quần áo lấy ra bộ vest đen còn cố ý chọc ghẹo cô.
-Tuần sau chẳng phải cưới rồi sao? Việc tôi nhìn trước thân thể vợ mình chắc em không có ý kiến gì đúng chứ?
-Anh!… Aaaaaa…
Hạo Thiên thoải mái cởi áo choàng tắm ngay trước mắt cô mà mặc bộ vest kia vào. Thẩm Như hét lớn úp mặt xuống gối. Hạo Thiên không thèm quan tâm tới bước thẳng ra ngoài.
-Mắc cỡ như vậy làm gì? Trước sau gì chả thấy hết.
-Anh mau im miệng đi!
Thẩm Như trùm mềm cứng nhắc, đến khi không còn nghe tiếng động gì mới dần dần mở hé ra nhìn. Lúc sau liền có người mang quần áo mới tới. Thẩm Như tò mò lén hỏi người giúp việc.
-Hôm qua, ai là người thay đồ cho tôi vậy ạ?
-Cái đó, tôi không biết.
Người làm đưa quần áo cho cô rồi rời đi, Thẩm Như như muốn khóc thét. Nếu thật sự là anh thì chắc cô chết vì sự xấu hổ mất. Nhanh chóng thay đồ, cô bước xuống lầu nhìn anh đang chễm chệ ở sofa đọc báo, uống trà. Đúng là phong cách người giàu, lúc nào cũng điềm tĩnh, nhẹ nhàng.
-Tôi tới tập đoàn trước.
-Tôi đưa cô đi!
Hạo Thiên đứng dậy cầm lấy chìa khóa bước ra ngoài không để cô phản ứng thêm gì. Thẩm Như hiện đang là nhân viên bộ phận sáng tạo của tập đoàn Lục thị. Chức vụ nhỏ này mà đi tới tập đoàn cùng chủ tịch thì sẽ xảy ra luồng sóng dư luận lớn như thế nào. Nhưng cô cũng không có quyền cãi lời, đành bước theo sau anh, ngồi trong xe cô không khỏi lo lắng.
-Một lát tới gần tập đoàn anh dừng xe lại được rồi.
-Tại sao?
-Anh đừng đùa nữa, chẳng phải người yêu anh là Liễu Thanh sao? Cô ấy mà thấy tôi cùng anh bước vào tập đoàn thì chuyện gì xảy ra đây?
Bỗng chốc đáy mắt của Hạo Thiên xám xịt lại. Anh thắng gấp khiến cô bổ nhào về phía trước, Hạo Thiên đưa mắt nhìn qua cô, trong mắt không lấy một tia cảm xúc nào.
-Cô cũng biết người tôi yêu là Liễu Thanh sao? Vậy cô nói xem, nhờ ơn ai mà tôi phải mang cái bộ mặt vui vẻ hài lòng với cô như bây giờ?
-Nếu không muốn anh có thể từ chối kết hôn với tôi.
-Từ chối? Cô nghĩ tôi có quyền từ chối? Cái chức chủ tịch của tôi còn nằm trong tay cô kìa, Cố Thẩm Như.
Nói rồi anh phóng xe chạy tiếp. Không gian xe trật hẹp lại ngột ngạt, cả hai không nói với nhau câu nào chỉ im lặng hướng mắt về phía đường đi. Tới gara tập đoàn anh lại bày ra bộ mặt vui vẻ nhìn cô.
-Để tôi mở cửa xe cho em.
Anh không những mở cửa xe mà còn nắm tay cô bước vào. Thẩm Như thật sự không thể rút tay mình ra khỏi tay anh, càng rút thì càng bị anh siết chặt hơn khiến tay cô trở nên tê dại. Chẳng biết là do số cô hên hay sao mà hôm nay đại sảnh không lấy một nhân viên nào. Như vậy cũng tốt, cô không muốn bất cứ lời ra tiếng vào nào không hay về mình.
Bước lên phòng, Thẩm Như mệt mỏi hạ người xuống ghế làm việc. Nhân viên xung quanh chạy lại chỗ cô bàn tán, xôn xao.
-Này, cô biết tin cựu chỉ tịch tới thăm chưa?
-Cựu chủ tịch?
-Đúng như vậy, cô không thấy hôm nay đại sảnh không một ai dám hó hé ra ngoài sao?
Thẩm Như thở hắt, hoá ra mấy cái hành động kia của anh là vì hôm nay ba anh ghé thăm tập đoàn. Cái con người đó, đúng là không có gì tử tế.
Nghĩ đến kết hôn, cô thật sự không dám nghĩ tới viễn cảnh đó. Việc kết hôn hoàn toàn là chủ ý của Lục cố gia. Ông nội của Lục Hạo Thiên chẳng biết vì lý do gì lại muốn cô trở thành vợ anh chỉ sau một lần gặp.
Nhà cô cũng chỉ thuộc dạng tầm trung. Ba mẹ cô cũng chỉ là những người kinh doanh với hai shop thời trang bình thường. Căn nhà hai lầu đơn giản với 3 con người sao có thể sánh với những cán biệt thự lớn của Lục gia.
Điều cô khó chịu hơn nữa là ngay khi Lục cố gia đề nghị. Ba mẹ cô chẳng có lấy một lời từ chối mà chấp nhận ngay. Bọn họ không phải kiểu người vì tiền bán con gái, yêu thương cô hết mực mà giờ người ta đòi bắt cô đi liền gật đầu đồng ý. Đang mông lung với mớ suy nghĩ thì tiếng trưởng phòng vang lên.
-Thẩm Như, cô mang giấy tờ này lên phòng chủ tịch giúp tôi.
-Dạ vâng.
Thẩm Như cầm tệp tài liệu bước lại thang máy. Cô cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường làm gì có quyền từ chối. Bước ra khỏi thang máy, cô tiến lại phòng anh. Căn phòng không khóa cửa khiến mọi hình ảnh bên trong thu vào tầm mắt của cô. Hạo Thiên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa thấy cô nhưng vẫn chẳng phản ứng gì lại với cô. Tay anh đưa ra ôm lấy eo Liễu Thanh, cuốn nụ hôn đang dang dở thêm sâu hơn. Dứt nụ hôn, Liễu Thanh nhõng nhẽo trên đùi anh.
-Biết sáng nay người ta buồn lắm không?
-Xin lỗi, nhưng mà ba anh đang ở đại sảnh anh không thể làm khác được. Ngoan nào, hay em muốn anh mất hết tất cả?
-Hừ, em biết rồi.
Thẩm Như đã nép vào một bên cửa để khỏi nhìn thấy cảnh tưởng kia. Nhưng mà những lời nói ấy lại vang lên khiến cô cười khổ.
-Anh ta đúng là chẳng có gì tốt đẹp!
Không cần biết là cố tình hay vô ý để cô xem những hành động không đứng đắn của họ nhưng Thẩm Như cô đã mất hoàn toàn thiện cảm với Lục Hạo Thiên. Thật ra cô cũng chẳng quan tâm mấy đến họ, cứ cầm theo tệp tài liệu ngồi ngoài cửa đợi Liễu Thanh ra ngoài vậy.
-Hừm, ra nhanh cho bổn cô nương còn về phòng làm việc.
Liễu Thanh nhanh chóng bước ra, đi qua cô còn không quên lườm một cái. Thẩm Như chau mày chán ghét. Đợi khi ả rời đi, Thẩm Như gõ cửa phòng, được anh cho phép mới mở cửa bước vào đặt trên bàn anh sấp tài liệu.
-Đây là tài liệu của bộ phận sáng tạo muốn gửi đến cho chủ tịch, anh xem qua.
-Để đó đi, lát tôi xem.
-Được, vậy tôi xin phép.
-Khoan đã!
Hạo Thiên đứng dậy còn Thẩm Như đã ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Anh bước tới thì cô lại lùi đi. Hạo Thiên chỉ khẽ cười, vô cùng thích thú trước bộ dáng nhỏ bé của cô. Đụng phải tủ kệ sách, Thẩm Như coi như là hết đường lui. Hạo Thiên lại thêm hào hứng đưa tay chặn cô lại khiến cô lúng túng.
-Anh… làm gì?
-Ban nãy chẳng phải thấy hết rồi sao?
-Thấy gì chứ? Anh điên hả? Anh có làm gì thì cũng chẳng liên quan đến tôi.
-Có thật tôi làm gì em cũng không quan tâm?
-Phải, tôi chẳng việc gì phải quan tâm một tên trời đánh như anh hết.
Thẩm Như đanh thép đáp trả anh khiến Hạo Thiên khẽ cười. Tay anh đặt lên trên khuôn mặt của cô vuốt nhẹ khiến cô rùng mình. Lướt đến chiếc cằm của cô anh liền nhướn mày bóp chặt lấy rồi cúi xuống phủ môi lên. Thẩm Như trợn tròn mắt đưa tay đẩy anh ra nhưng sức lực của cô lại không thể làm gì được so với anh. Cắn mút đôi môi mềm mịn đến chán chê Hạo Thiên mới dứt ra. Nhìn con mèo nhỏ xù lông bên dưới khiến anh có chút buồn cười.
-Chẳng phải em nói tôi làm gì cũng em cũng không quan tâm sao? Nếu bây giờ tôi có giở trò đồi bại với em thì em cũng không quan tâm đúng chứ?
-Bỉ ổi!
-Có bỉ ổi thì tuần sau chúng ta cũng về chung một nhà rồi vợ yêu à.
-Trên đời này tôi cảm thấy ghê tởm nhất là loại đàn ông như anh đấy. Vừa ôm hôn người con gái của mình lại lập tức có thể ôm hôn người con gái khác. Suy cho cùng đối với anh, phụ nữ chỉ là trò đùa?
-Phụ nữ của mình? Em nói ai cơ? Em hay là Liễu Thanh?
Thẩm Như thở hắt ra ngoài không quan tâm đến anh mà bỏ đi. Hạo Thiên một lần nữa kéo tay cô lại, ôm trọn cô trong lòng ngực ấm áp của mình mà chọc ghẹo.
-Xù lông như vậy, đừng nói với tôi rằng em đang ghen đấy.
Thẩm Như đẩy mạnh anh ra, cô khó chịu nhìn anh bằng ánh mắt không chút cảm xúc. Hít sâu lấy lại bình tĩnh, cô thẳng thừng lên tiếng.
-Lục Hạo Thiên, anh có vấn đề về thần kinh sao? Mắc chứng bệnh ảo tưởng? Đừng có nghĩ người con gái nào cũng muốn sánh bước cùng anh được không? Tôi cảm thấy kinh tởm điều đó nhiều đấy!
Bước ra khỏi phòng anh mà cô vẫn chưa thể hạ hỏa. Đang hậm hực bước đi thì đầu vô tình đụng phải một thứ gì đó cứng rắn. Ngước mắt lên, cô chép miệng hừ lạnh khiến ai kia trợn tròn mắt ngơ ngác.
-Em sao lại nhìn anh với ánh mắt như vậy?
-Bạn thân anh là một tên tồi, tên biến thái, vô liêm sỉ…
-Ơ… này này…
Nhất Văn chưa kịp phản bác thì cô đã bỏ đi. Nhướn vai tỏ ra khó hiểu rồi bước tiếp về căn phía căn phòng chủ tịch của Hạo Thiên. Khi không bị ăn mắng dùm, đúng là không ai khổ bằng phận nam tám.
-Hello người anh em.
-Cậu không đi làm tới đây làm gì?
-Không có giờ trực nên tới chơi với bạn mình không được sao?
-Tôi không rảnh tiếp chuyện cùng cậu đâu, mau biến về.
Nhất Văn mới sáng đã phải chịu hai lần xua đuổi. Cậu chép miệng thở dài nhìn dáng vẻ tên này rồi nhìn dáng vẻ của Thẩm Như ban nãy. Trong lòng bất mãn không thôi.
-Không về được với nhau thì không phải quá uổng phí sao?
-Nói gì đấy?
-Không có gì, cậu làm việc đi. Tôi lại sofa nằm chơi game một lát.
Hạo Thiên cũng không mấy quan tâm đến Nhất Văn mà nhanh chóng quay lại với màn hình vi tính và sấp tài liệu cô vừa mang lên.
Nói về mối quan hệ của Thẩm Như, Hạo Thiên và Nhất Văn thì phải kể tới lúc cả ba còn ngồi trên ghế giảng đường của trường Đại học. Thẩm Như nổi tiếng là hoa khôi của trường, Hạo Thiên lại chính là nam vương. Vì thế mà cả hai ngay từ những ngày đi học đã bị ghép cặp vì trông quá đẹp đôi.
Nhất Văn là bạn thân duy nhất của Hạo Thiên. Cậu cũng nắm giữ cho mình vị trí học trưởng của người. Đàn em khóa dưới của cậu nhiều vô kể nhưng lại chỉ để ý đến một người là Cố Thẩm Như. Cô đẹp từ vẻ bề ngoài đến phong cách bên trong. Người như Thẩm Như ở môi trường Đại học thật sự rất khó kiếm.
Nhất Văn ngày ngày cứ như quan toà ở giữa cả hai bọn họ vậy. Là bạn thân của Hạo Thiên nhưng cũng là đàn anh thân thiết của Thẩm Như. Từ lúc đi học họ đã chí chóe nhau không ít lần khiến học trưởng như anh luôn bị đẩy vào thế giữa. Khi ra trường được 3 năm, tức là thời điểm hiện tại. Lại nghe thông tin họ kết hôn, Nhất Văn thật sự cũng chẳng hiểu nổi nhân duyên của họ. Nhưng anh lại cảm thấy rất thú vị mà nhìn họ cũng rất đẹp đôi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play