Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thay Chị Gả Cho Vương Tổng Tuyệt Tình

Chương 1: 14 năm lưu lạc

Triệu Thanh Nhã và Triệu Tỏa Tâm là chị em sinh đôi, từ nhỏ đã gắn bó như hình với bóng. Triệu gia khá giả, hai cô bé lớn lên trong nhung lụa, đủ đầy. Nhưng rồi cho tới năm 8 tuổi, trong một lần tới khu trò chơi, Thanh Nhã quá ham vui đã vô ý để lạc mất em gái! Dù sau đó Triệu gia đã báo cảnh sát, cho người đi tìm khắp nơi, thì vẫn không tài nào tìm thấy tung tích Tỏa Tâm.

Trong khi đó, Triệu Tỏa Tâm bị bọn buôn người bắt cóc đem đi. Trên đường chúng trốn chạy, cô bé 8 tuổi đã nhanh trí tìm cách thoát thân, chạy vào rừng. Lang thang suốt ba ngày ba đêm không ăn gì, cô ngất đi, trải qua cơn sốt mê man. Lúc tỉnh dậy, cô đã ở trong một xóm lao động nghèo, có lẽ họ đã cứu cô bé từ trong rừng ra.

Sau cơn sốt cao, ký ức đột nhiên biến mất, Tỏa Tâm không còn nhớ mình từng là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Triệu gia, thế là từ đó cô sống cùng những người nghèo khổ tại đây. Từ một thiên kim danh giá, nay đứa trẻ đáng thương ấy phải trải qua quãng thời gian cơ cực, vô cùng khổ sở.

Cứ ngỡ mọi thứ mãi như thế thì bất ngờ thay, vào một ngày 14 năm sau, Triệu Thanh Nhã xuất hiện trước mặt Triệu Tỏa Tâm chẳng khác gì phép màu!

“Tỏa Tâm, chị tìm thấy em rồi! Cuối cùng cũng tìm được em rồi!”

Suốt 14 năm qua, dù cho mọi tin tức đều vô vọng, dù cho ba mẹ đã từ bỏ thì Thanh Nhã vẫn kiên trì kiếm tìm em gái đáng thương chỉ vì sai lầm của cô mà bị lạc mất! Nhờ nỗ lực tới cùng, Thanh Nhã cũng đã tìm tới đây. Trùng hợp, vừa thấy Thanh Nhã thì Tỏa Tâm liền nhớ lại... Hai chị em trùng phùng trong nước mắt!

Tỏa Tâm theo Thanh Nhã trở về Triệu gia. Biệt thự, tất cả mọi thứ, so với ký ức thuở bé của nhị tiểu thư, bây giờ đã khác xưa. Thậm chí cả ba mẹ cũng trở nên xa lạ. Không phải do họ đã già đi, mà là chính thái độ có phần lạnh nhạt, xa cách ấy.

Dẫu rất vui vì con gái út trở về, nhưng dường như chính khoảng cách 14 năm quá dài, nên ông bà Triệu đã không còn cảm giác yêu thương dành cho Tỏa Tâm nữa...

Sau khi Tỏa Tâm mất tích, ông bà Triệu đau lòng và tìm con khắp nơi. Để rồi 5 năm, 10 năm, tới 14 năm... họ tuyệt vọng, sau đó từ bỏ! Cả hai dành hết tình yêu thương cho Triệu Thanh Nhã, cô con gái duy nhất còn lại!

Chưa hết, Thanh Nhã lớn lên xinh đẹp, giỏi giang khiến người chị gái này càng được ba mẹ cưng chiều hết mực! Còn Tỏa Tâm, trở về chỉ giống như một kẻ thừa thãi...

“Tâm à, đừng sợ, từ giờ đã có chị bên cạnh rồi! Bất kể em muốn thứ gì, chị cũng sẽ cho em hết, để bù đắp cho em 14 năm bị mất, và cũng để chị được chuộc lỗi.”

Nằm trong vòng tay vỗ về của chị gái, Tỏa Tâm cảm giác bình yên, bởi bản thân hiểu: ba mẹ không còn yêu thương cô như xưa nhưng chí ít cũng còn có chị Nhã!

Và rồi một buổi sáng bình yên, Triệu Tỏa Tâm đã gặp gỡ chàng trai đó!

Tại Thành Đô, ai cũng phải từng nghe qua cái tên Vương Đình Mặc - thiếu gia duy nhất của Vương gia quyền quý thuộc “Tứ đại gia tộc” và còn là Vương tổng tương lai của tổng công ty ENN lớn mạnh.

Chàng trai 27 tuổi mang dung mạo tuấn mỹ, gương mặt nam tính lạnh lùng nhưng vẫn mang chút dịu dàng, với chiều cao 1m88, càng thêm phần uy vũ áp đảo người đối diện. Con người này thập toàn hoàn hảo!

Mang nụ cười nhẹ nhàng, Vương Đình Mặc xuất hiện chẳng khác gì một bầu trời rực rỡ, thứ ánh sáng đẹp đẽ ấm áp nhất mà Tỏa Tâm - cô gái trải qua 14 năm lưu lạc, trái tim đã trở nên gai góc chai lì - từng được nhìn thấy!

Tỏa Tâm yêu Vương Đình Mặc, bất hạnh thay, hắn là bạn trai của Thanh Nhã!

*****

Một năm sau, Triệu gia tổ chức buổi tiệc xa hoa linh đình, tối nay là sinh nhật của Triệu Thanh Nhã và Triệu Tỏa Tâm. Rất nhiều khách quý được mời đến, dĩ nhiên không thể thiếu nhà họ Vương. Sau khi hai cô tiểu thư cùng thổi nến, cắt bánh kem xong thì ông Triệu Cẩn bước lên bục, nhìn tất cả quan khách tại đây:

“Cảm ơn các vị đã tới dự bữa sinh nhật hôm nay. Một năm trước, Tỏa Tâm may mắn trở về nhà, quả là hạnh phúc lớn lao của Triệu gia tôi. Ngay bây giờ, còn có một tin vui khác chẳng kém: Triệu Thanh Nhã sẽ đính hôn với Vương Đình Mặc!

Sau lời thông báo, ánh đèn lập tức chiếu về phía đôi tình nhân trai tài gái sắc đã yêu nhau hơn hai năm, mỉm cười hạnh phúc trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người. Giữa âm thanh sôi nổi, Tỏa Tâm bình thản uống rượu, nhận ra tim mình đau nhói. Tiếp theo, cô lẳng lặng ra ngoài, trước đó còn nghe ông Cẩn nói thêm:

“Sắp tới, Vương thiếu sẽ sang Mỹ công tác một năm. Sau khi cậu trở về, hai đứa trẻ sẽ tổ chức đám cưới thật lớn!”

Đang đứng uống rượu một mình, Tỏa Tâm nghe tiếng cười đùa vang lên:

“Xem ai kìa! Chẳng phải là nhị tiểu thư Triệu gia ư?”

Quay qua, Tỏa Tâm thấy một đám rich kid bước đến vây quanh mình. Chẳng hiểu sao, cô chưa bao giờ hòa hợp nổi với những cậu ấm cô chiêu này. Mặc dù mang danh là thiên kim nhưng 14 năm sống bên ngoài, bươn trải lăn lộn, khiến cô khác biệt so với nhóm rich kid kiểu này!

Và vẻ như họ cũng nhận ra điều đó nên có phần mỉa mai, xem thường Tỏa Tâm.

“Nay sinh nhật nhị tiểu thư, bọn tôi chúc cô một ly.”

Bị tên công tử khoác vai, Tỏa Tâm chẳng hề nể nang gạt tay anh ta ra. Tên công tử nhìn sang đám bạn, ra hiệu gì đó với nhau, tiếp theo liền nói:

“Sao, cô không dám uống à? Cũng phải, cô lúc nào cũng chỉ biết núp sau lưng Triệu Thanh Nhã. Nếu không có chị gái thì cô chẳng có gan làm cái gì hết, nhỉ?”

Tỏa Tâm bình thường chẳng để ý làm gì, nhưng tâm trạng đang buồn phiền thêm có chút hơi men thế là đáp trả lời khích bác ấy bằng cách liếc tên công tử rồi giật lấy ly rượu từ tay anh ta, sau đó đếm qua một lượt đám rich kid:

“Tổng cộng 7 người, tôi sẽ uống hết 7 ly!”

Dứt lời, Tỏa Tâm lần lượt đón lấy những ly rượu. Cô uống liên tục bởi rất muốn say một trận để quên hết đêm nay, quên đi nụ cười hạnh phúc của Thanh Nhã và Đình Mặc, quên đi hình bóng chàng trai đó trong trái tim mình, kể từ thời khắc này!

Tửu lượng thấp, lại uống rượu khá mạnh, Tỏa Tâm hơi chếnh choáng khi đón ly cuối cùng, vừa định đưa lên uống thì bàn tay ai đó khéo léo rút ly rượu ra khỏi tay cô.

“Thế này đi, ly cuối cùng tôi uống thay Tỏa Tâm.”

Chương 2: Men rượu và thuốc kích dục (H)

Thật dứt khoát, Vương Đình Mặc uống cạn rượu trước cái nhìn bất ngờ từ Tỏa Tâm, rất nhanh liền nghe một tên công tử trong đám kêu lên: “Vương thiếu... khoan!”

Lắc cái ly trống không, Đình Mặc khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”

“À không, chỉ là anh chen ngang như thế thì còn gì là vui nữa...”

“Dù gì Tỏa Tâm cũng là em vợ tương lai của tôi, xem như người anh rể này ‘cứu nguy’ cho em ấy khỏi đám quỷ mấy người.”

Vương Đình Mặc rất được lòng người khác, nên đám rich kid bật cười vui vẻ. Riêng Tỏa Tâm thì khó chịu vô cùng, nhất là cụm từ ‘em vợ’ với ‘anh rể’, thay vì cảm ơn Đình Mặc thì cô lại gạt nhẹ bàn tay hắn đang xoa xoa đầu mình, cứ thế đi một mạch về phía khu vườn vắng vẻ tối om của biệt thự.

Triệu Tỏa Tâm nôn ọe, chân đứng không vững do say thật rồi. Cô suýt té nhào thì lần thứ hai, Vương Đình Mặc kịp thời đỡ lấy.

“Xem em kìa, đã không uống được rượu còn bày đặt thách uống. Đám rich kid đó uống rượu như nước lã, họ chỉ muốn làm em xấu mặt thôi.”

“Liên quan gì tới anh, là em thích uống thôi.”

“Nếu anh không tới kịp thì em say tới ngất đi đấy.”

“Anh đừng cứ xem em như con nít, để em một mình rồi đến chỗ chị Nhã đi.”

“Thanh Nhã ra ngoài gặp bạn một lát, nhờ anh coi sóc em.” Đình Mặc giữ chặt tay cô gái: “Mốt anh sang Mỹ rồi, đi tận một năm trời, em không định nói chuyện với anh lần cuối à? Tới lúc bị bắt nạt, đừng có gọi điện khóc lóc với anh.”

Phải nhỉ, Vương Đình Mặc sắp qua nước ngoài, một năm nữa mới trở về. Đáng lý, Tỏa Tâm rất muốn nói với hắn nhiều chuyện nữa, nhưng nghĩ lại cũng chẳng để làm gì. Mối quan hệ giữa hai người vốn định sẵn em vợ - anh rể, đâu thể khác! Cô có nhớ nhung chàng trai này cũng vô ích, khi hắn về nước rồi sẽ kết hôn với chị Nhã thôi.

“Đã bảo anh mặc kệ em đi!”

Triệu Tỏa Tâm gạt mạnh tay một phát, liền sau đó nghe tiếng ngã cái bịch, mới quay qua thì bất ngờ trông cảnh Vương Đình Mặc ngã nhào xuống ghế đá phía sau!

“Đừng nói là anh say nhé? Tửu lượng anh cao lắm mà...”

Tỏa Tâm dừng lại, quan sát dáng vẻ Vương thiếu khá kỳ lạ khi hắn liên tục lắc đầu đồng thời ôm ngực áo với vẻ bứt rứt khó chịu lắm, liền cúi xuống lo lắng:

“Vương Đình Mặc, anh làm sao thế? Bị đau ở đâu à?”

Đình Mặc lại lắc đầu ra điều khổ sở, gương mặt điển trai trở nên đỏ bừng, hô hấp nhanh hơn đồng thời nhìn Tỏa Tâm, nói gấp:

“Anh... anh đoán mình bị trúng thuốc rồi...”

“Thuốc? Thuốc gì cơ?” Tỏa Tâm sực hiểu ra: “Thuốc kích dục? Đừng nói cái đám rich kid khốn nạn đó đã bỏ thuốc vào rượu!”

Bấy giờ Tỏa Tâm nhớ lại biểu hiện sốt sắng kỳ lạ của tên công tử khi Vương thiếu uống thay ly rượu kia! Hóa ra ngay từ đầu, bọn chúng đã bàn kế với nhau, nói lời khích bác rồi dẫn dụ cô uống rượu có bỏ thuốc kích dục! Nhìn lại Đình Mặc đang thở ngày càng nhanh, mồ hôi bắt đầu tuôn ra, anh bị vậy là do lỗi của cô.

“Anh ở đây, để em đi tìm người tới giúp...”

Mọi thứ ngưng bặt khi Tỏa Tâm thình lình bị Đình Mặc nắm lấy hai bờ vai, đè xuống bãi cỏ xanh mướt. Chuyện diễn ra nhanh tới nỗi, trong mắt cô phản chiếu bầu trời đêm đầy sao cùng với khuôn mặt đỏ bừng, phảng phất chút gì đó đê mê của hắn.

“Xin lỗi, là tay anh tự phản xạ... Anh nghĩ, em mau rời khỏi đây đi! Anh sắp mất lý trí rồi, sợ rằng không khống chế được...”

Đáng lý như bình thường, Tỏa Tâm sẽ đẩy Đình Mặc ra, bỏ đi tìm người giúp. Thế nhưng ngay bây giờ, cái khoảnh khắc hắn dùng hết sức đẩy cô xuống đất, nhìn cô bằng ánh mắt si dại mơ màng.

Dẫu biết đấy là do tác dụng của thuốc kích dục chứ không phải xuất phát từ tình yêu, thì trái tim đơn phương suốt một năm qua của cô lại trở nên mềm yếu, trở nên khao khát và không kìm chế.

Tình cảm lấn át lý trí, lại thêm men cay cùng ái tình chôn giấu, khiến Tỏa Tâm vòng tay qua cổ Đình Mặc, kéo xuống. Về phía anh chàng thiếu gia, sự tỉnh táo đã tới cực hạn, lý trí hoàn toàn bị cuốn phăng đi, thuốc kích dục khiến hắn không thể chối từ một thân thể mềm mại thơm ngát đang ôm mình, liền cùng cô hôn nhau say đắm.

Đêm tối thanh vắng và oi nồng, hòa lẫn với tiếng côn trùng kêu ri rỉ, có hai cơ thể trần truồng đang quấn quýt lấy nhau trong mê loạn. Quần áo cởi bỏ vứt vương vãi trên nền cỏ xanh mướt, không gian tĩnh mịch bị xua tan bởi hơi thở gấp gáp hổn hển, đôi trai gái làm tình với sự dục nhục đến từ men rượu với thuốc.

Vương Đình Mặc ôm chặt một thân thể nóng rẫy, làn da trắng mềm mại như nhung, ngấu nghiến bờ môi Triệu Tỏa Tâm, hôn tới mức vệt son trên môi cô lem luốc, y hệt nét chấm phá mỹ miều.

Cô vòng tay qua cổ hắn, kéo mái đầu đó vào bầu ngực căng tròn đầy hương thơm, vừa mới nảy nở và trinh nguyên ở tuổi 23 tươi trẻ nhất! Gió đêm vờn vít ám vào da thịt lạnh cóng, nhưng hai cơ thể cứ ướt đẫm mồ hôi, nóng hừng hực.

“Ưm… Ah…”, Tỏa Tâm ngửa cổ thở dốc, phát ra tiếng kêu như mèo con khát sữa, khi cảm nhận rõ ràng môi và lưỡi ai kia đang trêu đùa ngực mềm, nơi nụ hoa mẫn cảm. Còn Đình Mặc chẳng khác gì đứa trẻ, say mê khám phá tấm thân tuyệt mỹ lẫn non nớt của cô gái nằm trong lòng mình, ở mọi ngóc ngách đều ăn sạch chẳng chừa nơi nào.

Đình Mặc đè ép Tỏa Tâm nằm xuống lớp cỏ, cơn say nhục vọng chưa dứt, cuối cùng cũng tìm tới nơi tư mật kín đáo nhất, vội vã tiến vào bên trong.

Là lần đầu tiên của cô, nhưng hắn lại bị tác động của thuốc kích dục, thành ra không thể ôn nhu chậm rãi mà có phần ham muốn, dữ dội tấn công khiến cô đau nhói. Đóa hoa bên dưới dần rách toạc, đem theo máu đỏ nóng hổi trào ra!

Chương 3: Tai nạn bi thương (H nhẹ)

Đình Mặc luận động khá nhanh. Tỏa Tâm bấu chặt bờ vai hắn, từ từ đón nhận, và rồi âm thanh rên rỉ của cả hai nhập nhằng vào nhau.

“Vương Đình Mặc, em yêu anh! Thực sự rất yêu anh... Ưm… ưm…”

Tỏa Tâm hổn hển, vòng tay càng giữ chặt cổ Đình Mặc, thì thầm vào tai hắn. Cô biết rằng, qua đêm nay mình và người đàn ông này đã từng gắn kết, từng miên man ân ái thế nào, đây sẽ mãi mãi là điều đặc biệt duy nhất thuộc về một mình cô!

Vương thiếu lúc này nằm ở trên người Tỏa Tâm, ghì siết lấy eo thon, cứ thế triền miên ra vào, bên trong cô ấm nóng lẫn dễ chịu tới khó tin! Hắn đã không còn lý trí, bị thuốc kích thích làm cho mê muội, mơ hồ chẳng nghe thấy gì nữa, chỉ biết người con gái này đem đến cho mình từng đợt, từng đợt khoái cảm vô tận!

Hơi thở dồn dập, thỏa mãn ngây ngất, cuộc làm tình nơi góc vườn thật cuồng nhiệt. Tỏa Tâm lẫn Đình Mặc đều không biết trời hay đất, thứ duy nhất họ cảm nhận là sự mãnh liệt, cuồng dã với nhau và những nhánh cỏ bên dưới liên tục cọ vào da thịt trần trụi. Một đêm hè nóng bức, nguyện trong đó là hương thơm ân ái say mê.

*****

Triệu Tỏa Tâm bừng tỉnh khi nghe tiếng gọi của những người làm văng vẳng, bấy giờ mới nhìn quanh khu vườn vừa tối vừa lạnh, thân thể râm ran ngứa ngáy. Bên tai có tiếng thở đều đều, cô liền quay qua nhìn mới phát hiện Vương Đình Mặc nằm kế bên, ngủ rất say và không mặc quần áo gì!

Tỏa Tâm có chút hoang mang, đầu đau như búa bổ, mau chóng nhớ lại sự việc vừa diễn ra. Đám rich kid đê tiện bỏ thuốc kích dục vào rượu, Đình Mặc bị dính thuốc, còn cô khi ấy cũng quá say. Vì sự cố, cả hai đã vượt giới hạn!

Tuyệt đối không thể để chuyện này bại lộ, Tỏa Tâm liền vội vã mặc quần áo vào, sau đó cũng mặc đồ cho Vương thiếu. Do rượu mạnh và thuốc kích dục, hắn mệt tới mức ngủ say sưa trong khi được cô vật dậy, cho nằm trên ghế đá. Đám người làm trong biệt thự đang tìm hai người, cô tiểu thư lén lút rời đi...

Sáng sớm vừa ra khỏi phòng, Tỏa Tâm gặp ngay Thanh Nhã lo lắng hỏi:

“Sao nhìn em mệt mỏi vậy? Nửa đêm chị trở về, nghe mọi người bảo không thấy em và Đình Mặc, hai người đã đi đâu à?”

Nhắc lại đêm qua, Tỏa Tâm vẫn còn bối rối lắm, lúc trở về phòng cho tới sáng, cũng chẳng hề chợp mắt được chút nào. Cô chưa kịp trả lời thì đúng lúc nghe chất giọng quen thuộc ngay sau lưng: “Chào buổi sáng, hai chị em!”

Là Vương Đình Mặc! Tỏa Tâm đứng yên, phút chốc cả người cứng ngắc, liên tục suy nghĩ: Lỡ Đình Mặc có nhớ chuyện đêm qua thì cô phải làm sao đây? Nhất định mối quan hệ giữa cả hai sẽ rất khó xử! Còn chị Nhã, nếu biết ra sự thật... Máu đông lại khi Tỏa Tâm nghe Thanh Nhã hỏi Vương thiếu về đêm qua.

“Anh cũng đang định đi tìm Tỏa Tâm để hỏi đây. Sáng thức dậy, anh chẳng nhớ gì cả, nghe người làm nói họ tìm thấy anh nằm trên ghế đá ở cuối vườn.”

Vậy là Vương Đình Mặc đã quên hết rồi! Gánh nặng trong lòng lập tức bốc hơi, Tỏa Tâm chậm rãi quay lại. Nhưng cuộc ân ái đêm qua cứ lởn vởn khiến cô khó lòng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, đành nói dối với Thanh Nhã rằng:

“Em uống rượu với đám rich kid, sau đó anh Mặc đến giải vây cho em. Cả hai có đi ra sau vườn nói chuyện phiếm. Tiếp theo anh ấy bảo mệt muốn ngồi nghỉ ở ghế đá, còn em cũng về phòng trước.”

Đình Mặc liền cắt ngang: “Chỉ thế thôi ư? À phải rồi, anh nhớ hình như trong ly rượu có gì đó...”

“Chẳng có gì cả! Dù gì chuyện cũng chẳng quan trọng, anh đừng nghĩ về nó nữa.”

Tỏa Tâm sợ nếu để Vương thiếu đào sâu thêm khéo sẽ nhớ ra mất, liền mau chóng chấm dứt chủ đề này. Cái may tiếp theo là Thanh Nhã cũng kéo hôn phu rời khỏi những suy nghĩ mơ hồ bằng câu nói:

“Tâm nói đúng đấy, nếu không có gì thì anh đừng để ý. Mà chẳng phải hôm nay anh cần thu xếp nhiều chuyện ở nhà để còn sang Mỹ ư? Em sẽ giúp anh.”

Dõi theo bóng dáng Thanh Nhã và Đình Mặc khoác tay nhau vui vẻ, trái tim Tỏa Tâm bị kéo chùng xuống. Đình Mặc quên hết mọi chuyện, tất nhiên là việc tốt, nhưng sâu thẳm trong lòng cô vẫn thấy buồn cho chính mình! Đối với hắn, cuộc làm tình đó chẳng hề lưu lại một dấu vết nào, riêng với cô thì là ký ức không thể biến mất!

Tỏa Tâm sẽ phải đem bí mật này chôn sâu mãi mãi, kể từ giờ cũng sẽ buông bỏ mối tình đơn phương không có kết quả!

*****

“Sao ạ, con... phải kết hôn với Đàm thiếu?”

Triệu Tỏa Tâm phản ứng mạnh khi nghe Triệu Cẩn đưa ra yêu cầu con gái phải làm dâu Đàm gia! Sau khi Vương Đình Mặc và cả sự cố đêm đó trôi qua tầm hai tháng thì hôm nay, Tỏa Tâm được ông Cẩn gọi đến, thông báo một tin chấn động!

“Ba, vì sao phải bắt Tỏa Tâm lấy Đàm thiếu?” Cả Thanh Nhã cũng ngạc nhiên.

Ông Cẩn chậc lưỡi: “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, là điều hiển nhiên. Thanh Nhã đã có Vương gia, tất nhiên ba cần nghĩ cho Tỏa Tâm, Đàm gia cũng không tệ.”

“Nhưng vì sao phải gấp gáp tới vậy, trong khi con chưa muốn kết hôn.”

“Con sắp 24 tuổi rồi, bây giờ tranh thủ lấy chồng sớm cũng chẳng việc gì trái quấy. Đàm gia đang tìm con dâu, họ ngỏ lời với Triệu gia ta, ba đồng ý luôn.”

“Ba chưa hỏi ý kiến con mà đã vội quyết định, ba không thấy quá đáng ư?”

“Đàm gia có gì không tốt? Hai bên môn đăng hộ đối, kết hợp với nhau chỉ có lợi chứ không hại! Con là một tiểu thư nhà giàu có, phải biết suy nghĩ cho gia đình, đừng hở tí lại giở thói đòi hỏi!”

Bị ông Cẩn mắng, Tỏa Tâm phút chốc im lặng. Cô biết dạo này Đàm gia phất lên, ba cô lại thuộc tuýp người tư lợi, chẳng qua chỉ vì lợi ích, chứ nào đâu nghĩ cho hạnh phúc con gái? Chưa kể, trong lòng cô vẫn chưa quên được Vương Đình Mặc!

“Ba biết rõ tính con không phải dạng nói gì nghe nấy, nên ép buộc con cũng vô ích! Con sẽ chỉ kết hôn với người mình yêu thôi!” Tỏa Tâm kiên quyết.

“Mày...! Cái đứa ích kỷ, không biết nghĩ gì cho gia đình này hay sao?”

“14 năm lưu lạc bên ngoài, con chưa từng được yêu thương chăm sóc! Ba đừng trách con nói thẳng, bao năm con sống khổ sở cay đắng, Triệu gia đã làm gì cho con? Tại sao bây giờ ba lại bắt con vì Triệu gia mà phải hi sinh hạnh phúc cả đời chứ?”

Bốp! Tỏa Tâm sững sờ khi nhận lấy cú tát mạnh từ ông Cẩn, kèm theo sự giận dữ:

“Cái thứ như mày quả nhiên không được dạy dỗ tử tế nên mới hỗn láo như vậy!”

Nghe ông Cẩn gắt lên xong, Tỏa Tâm lập tức chạy đi mặc cho chị gái gọi theo.

Rời khỏi biệt thự, Tỏa Tâm vừa chạy mãi vừa lau vội những dòng nước mắt rơi lã chã. Bản thân cô từ nhỏ đã kém may mắn, bị bắt cóc, phải xa ba mẹ, chưa từng cảm nhận tình thương của gia đình! Để đến khi cô trở về rồi thì ba mẹ không cần, thậm chí bây giờ vì lợi ích dòng họ mà ‘bán’ cô cho người khác!

Dường như chưa đủ hành hạ hay sao mà ông trời còn đổ mưa một trận, nhưng Tỏa Tâm không tìm chỗ trú, cứ vậy lê bước đi trong màn mưa lạnh giá... Đúng lúc, có chiếc xe hơi chạy tới, từ bên trong Thanh Nhã bước vội ra ngoài cầm theo chiếc dù.

“Em điên hả, định dầm mưa cho bệnh sao? Mau lên xe nào!”

Mệt mỏi lẫn đau lòng, Tỏa Tâm để mặc Thanh Nhã kéo mình vào trong xe hơi.

“Em đấy, đã biết tính ba dễ nóng giận, lại còn chọc tức ông ấy. Được rồi, chị sẽ cố thuyết phục ông hủy hôn ước với Đàm gia, nhé!”

Bấy giờ, Tỏa Tâm mới nhìn chị gái, liền gật đầu. Thanh Nhã mỉm cười, tiếp theo lái xe đi. Trên đường trở về thì trời sập tối, mưa vẫn còn lất phất. Xe rẽ qua một ngã ba nọ, bỗng nhiên ngay phía trước xuất hiện một chiếc xe khác đâm thẳng tới!

Thanh Nhã giật mình, bẻ tay lái! Do ngoặt quá gấp, xe trượt qua lằn đường ngược chiều rồi tông thẳng vào cột điện, gây nên một vụ tai nạn khá kinh hoàng!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play