Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 1: Bánh xe đau khổ đã dừng lại

"Haha, thật nực cười"

    Tiếng cười chua chát mang theo nước mắt dàn dụa chảy trên khuôn mặt của thiếu niên, khuôn mặt cậu trắng bệch không có huyết sắc. Môi khô khốc, da nhăn nheo xấu xí. Điểm xuyến trên đó là một vết bớt có hình thù quỷ dị đến người nhìn thấy phát nôn.

      Đau đớn thật đấy, khi mọi thứ cứ lảng lặng khốn nạn dìm chết đi một sinh mạng chưa già cỗi. Cũng đúng thôi nhỉ? Hào môn thế gia nghe thật cao sang, quyền quý. Nhưng lại chính là một cái lồng sắt.

     Lồng sắt này kìm hãm con người đang chịu dày vò kia đến hơi thở cuối cùng, tại sao lại như vậy à. Bạn nghĩ sao nếu sinh ra trong một gia đình giàu có Cha không thèm nhìn đến mẹ cũng chẳng quan tâm.

    Cũng phải thôi, thiếu niên nọ không phải con ruột của họ. Chính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy.

"Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu."

    Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng.

"Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi. Con gái cưng của ta không thể chờ lâu hơn được nữa"

   Cậu nở một nụ cười thống khổ, sức cùng lực kiệt cậu vùng dậy chạy thoát khỏi nơi này. Nhảy từ cửa sổ tầng hai của bệnh viện xuống khiến da cậu bị trầy một mảng lớn.

   Chân cũng trở nên nhức nhối, nhưng vì muốn được tự do. Cậu khao khát sự tự do đó, khao khát được sống cho chính cậu. Người thiếu niên mặc kệ tất thảy cơn đau vùng dậy chạy thật nhanh về phía bình minh ở phía trước.

    Nhưng giờ phải làm sao nữa đây, cậu chẳng biết đi đâu nữa. Cậu chẳng còn gì nữa cả, phải đúng hơn là cậu trước giờ không có gì. Mọi thứ cậu đạt được đều mang tên và gương mặt của người được xem là 'em gái' cậu.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, cậu chợt yếu lòng. Chân cũng không còn gắng gượng chạy thật nhanh nữa. Cậu thả bước chân chậm dần, thân thể thiếu sức mà lảo đảo như sắp ngã. Hơi thở cậu dần trở nên hỗn loạn, mái tóc đã ngả màu úa tàn như chiếc lá rủ xuống che lấy đôi mắt vô hồn của người thiếu niên.

Mọi sức sống của thanh xuân kia cậu cũng chẳng biết, bị giam cầm hoàn toàn trong toà dinh thự nguy nga. Cô độc, tĩnh mịch mọi thứ đã rất lạ lẫm. Cậu đưa mắt nhìn những nụ cười đầy nhiệt huyết của những cô cậu học trò đang vui vẻ ở kia, mà thầm ước mong.

Đến khi thượng đế lại một lần nữa trêu đùa cuộc đời xấu số này, chiếc xe bán tải mất lái lao nhanh trên đường. Trước con mắt ngơ ngác của nhiều người, chỉ thấy thân thể thiếu niên gầy gò nát bét.

Cả người cậu cuộn tròn trong bánh xe, chiếc xe vì thế mà giảm dần tốc độ tông vào cột đèn giao thông đứng sừng sững ở đó. Đám người truy đuổi cậu cũng đã tới kịp, nhưng người họ bắt được giờ chỉ còn cái xác.

Cậu mông lung nhìn xuống, chỉ thấy người tài xế an toàn gục trên nệm bung an toàn của xe.

" Gì đây, mình chết rồi à?"

Cậu lạnh nhạt nhìn xác của mình không còn hình dạng bị cuốn vào bánh xe, nhìn cũng đau thật đấy. Cậu tưởng vậy là xong nhưng thực chất thì vì phần trên không bị gì, nên bọn họ vẫn đem cậu lên bàn mổ. Phẫu thuật ghép tim đã xong, đứa con gái cành vàng lá ngọc của họ cũng đã an toàn.

Cậu nhìn một màn tình thân này mà chẳng nhạt cũng không nhạt mà chua chát, nhân tính đúng là thối nát. Ngay cả khi thân xác cậu đã lạnh tanh vẫn không thoát khỏi bánh xe số phận làm vật dẫn, cứ thế cậu nhìn xác mình bị đám người này quăng xuống sông. Không một chút thương tiếc nào.

"Tao thấy tội cho cậu ta quá, rõ ràng vẫn trong độ tuổi đẹp nhất của thiếu niên vậy mà..."

"Mày cũng ít nói lại đi, để chủ nhân nghe được chỉ có mà theo cậu ta. Hết việc rồi đi về báo cao đi"

Hai người vệ sĩ to cao rời đi, cậu vẫn nhìn xác mình. Xác người thiếu niên đã chìm xuống dưới đáy, hồn ma như cậu chẳng biết làm gì nữa ngoài việc ngồi đó mãi.

Chương 2: Náo loạn

Cậu cứ nghĩ mình sẽ mãi mãi là một con ma lang thang, không nơi chốn để về. Tại sao cậu lại nghĩ vậy nhỉ? Ngẫm lại một chút.

Hmm.Cậu nghĩ vậy cũng đúng thôi, thân xác dưới kia còn không được chôn cất đàng hoàng thì có cái lý gì mà cậu được một vé đi đầu thai cơ chứ.

Đang hướng mắt nhìn về hướng Mặt Trời mọc, đột nhiên cậu thấy dường như ánh mặt trời đang hướng về phía cậu ngày càng gần. Đến khi cậu thấy cơ thể mình như bị thiêu đốt, từng chút cũng chẳng cảm nhận được sự đau đớn. Thứ cậu để ý bây giờ là bản thân đang dần tan biến.

Cậu trầm lặng ngắm nhìn mặt trời rực rỡ cuối cùng của cuộc đời xấu số của mình, ánh mắt của một con ma lang thang tối dần. Khi cậu mở mắt cũng chẳng nhìn thấy gì ngoài một không gian đen tối. Còn điều gì tệ hơn được nữa nhỉ?

Cậu đứng im ở đó, chợt có một giọng nói nhẹ nhàng thúc giục cậu. Ánh sáng cũng len lói một góc khuất.

"Mau tới đây, chạy về phía ta nào. Con sẽ được hạnh phúc, ta xin lỗi vì những gì đã xảy ra trong cuộc đời con. Ta không thể thay đổi được quá khứ nhưng ta chắc chắn sẽ cho con một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng mọi thứ đều phụ thuộc vào hành động của con. Cố lên nhé đứa con yêu quý của ta"

Giọng nói cũng biến mất, cậu hoang mang loay hoay tìm kiếm. Nước mắt cậu chợt rơi, cậu chẳng hề biết người phụ nữ đó là ai cả. Cậu cứ chạy trong vô thức, cậu chạy theo hướng ánh sáng nhỏ len lỏi.

Và ánh sáng đó cũng ngày càng gần, nó bao bọc lấy thân thể cậu. Một cổ ấm áp như vòng tay của một người mẹ, một cái ôm mà cả đời này cậu cũng chẳng có được.

Khi ánh sáng đưa cậu đi, cậu mờ nhạt khó khăn mở mi mắt. Mới mở được mắt ra thì suýt nữa lại phải ăn ngay một nắm đấm, may thay vẫn có một ai đó căn ngăn lại.

Cậu ngơ ngác ngồi dậy, quan sát xung quanh một chút. Mọi thứ đối với cậu trước mắt rất mờ mờ ảo ảo, đột nhiên tai cậu ù ù. Khi nghe rõ cũng chỉ nghe được tiếng mắng chửi. Mặc cho cậu ngẩng ra đó chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Thứ con hoang chết tiệt, mày dám lơ tao. May cho mày là có đám người này đấy, đúng như tao linh cảm mày không phải con ruột của tao. Thứ như mày chỉ xứng đáng làm con của bọn dân nghèo hèn này mà thôi"

"Ông quá đáng rồi đấy, đứa nhỏ này vô tội. Năm đó do y tá bế nhầm hai đứa, bây giờ ông lấy tư cách gì mắng chửi thằng bé"

"Đồ dân đen nghèo hèn, từ giờ các người với nó sống với nhau cho tốt. Nhà họ Mạc này không cần đứa con ngoài dã thú như nó, tôi sẽ đón Cát Oanh về nhà. Con bé bao năm nay phải chịu khổ cực rồi."

Đột nhiên phá vỡ tiếng mắng chửi này một giọng nam trầm ấm vang lên, giọng nói pha chút giận dữ.

"Ông tưởng chúng tôi cần con nhỏ đó sao, đứa con gái vứt bỏ người dưỡng dục yêu thương nó mười mấy năm. Nó chỉ nghe đến việc mình là con nhà giàu thì liền khinh miệt chúng tôi, quay lưng mà đi. Chúng tôi cũng chẳng thèm."

Tiếp sau đó giọng nữ đanh thép, đem theo phần kìm nén sự oán hận mà lên tiếng.

"Giữ cho tốt đứa con gái quý hoá của ông, hiện tại hai nhà con nhà ai về nhà nấy. Sau này không ai chạm vào ai, giờ thì mời các vị cút về cho. Cửa bên kia đéo tiễn"

"Lũ chúng mày, một lũ vô học"

Lão tức giận thẹn quá liền không nén lại nổi nữa bèn rời đi, để lại một không gian im ắng. Đứa con gái quý hoá mới được nhắc tên cũng theo lão rời đi. Mọi thứ lại đâu vào đấy, chỉ có cậu lạnh nhạt nhìn ra phía cửa sổ.

Khi cảm thấy có ánh mắt nhìn mình bèn quay lại hướng đó. Cậu một vẻ mặt lanh tanh nhìn họ.

"Thật ngại quá để con phải chịu đả kích này"

Người phụ nữ trung niên trước mắt cậu thật sự rất xinh đẹp, bà đẹp theo kiểu quý phái. Dường như thời gian không đánh gục được nhan sắc của bà. Cậu cũng không nói gì chỉ nhìn thôi.

Chương 3: Chấp nhận

   Khi thấy cậu chỉ nhìn mình, người phụ nữ cũng chỉ từ tốn và nhẹ nhàng nói với cậu.

"Chắc con chưa hiểu chuyện gì đâu nhỉ? Vậy ta nói cho con nghe nhé"

   Cậu chỉ gật đầu thay lời nói, phải nói giờ cổ họng của cậu không được khoẻ. Cậu cảm thấy nó rất đau, mắt của cậu cũng vậy nhưng dần dần thì thị lực cũng ổn định đôi chút.

"Trước đây mười mấy năm, ta và phu nhân của Mạc gia có sinh con ở đây. Trùng hợp thay lại cùng một ngày, cùng một giờ. Nên khi để bảng tên, y tá đã tráo nhầm hai con với nhau. Con gái của họ là Cát Oanh, là đứa trẻ ban nãy. Còn con là Mộc Hạ, con ruột của ta. Hôm trước con và con bé tông vào nhau nên mới nên cơ sự này, vì bên kia thấy nét con bé giống với phu nhân bên đó. Bèn lén đi làm xét nghiệm quan hệ, đúng như họ nghĩ con bé chính là con ruột. Vài ngày trước khi con vẫn còn hôn mê bọn họ có gặp bọn ta bàn bạc. Và cơ sự hôm nay từ cuộc bàn bạc đó mà ra. Con không trách bọn ta chứ, ta biết con sống sung sướng quen rồi nên lúc chuyển về nhà với bọn ta sẽ không quen. Nhà bọn ta không giàu có gì nhưng đảm bảo với con đủ ăn đủ mặc, không để con phải chịu thiệt đâu."

Nghe đến đây chợt cậu suy nghĩ miên man đôi chút, nhưng không nói gì chỉ gật đầu cho người phụ nữ hiện tại là mẹ cậu yên tâm.

Bà thấy đứa con này ngoan ngoãn như vậy thì thật rất xót, bà ôm chầm lấy đứa con thưa quen như lạ trước mặt.

Cậu cũng không bài xích gì cứ để bà ôm, chỉ thấy trên vai có chút âm ấm, thì ra là bà đang khóc. Cậu vỗ vỗ lưng bà như lời an ủi, bà ý tứ cũng lau nước mắt buông cậu ra.

"À nhân đây ta cũng giới thiệu với con, ta là mẹ của con ta tên Triệu Hải Đường, đây là anh cả của con Lý Trí Khanh, chị hai của con Lý Thảo Anh. Còn ba của con đang bận đi kiếm tiền nên không tiện tới đây được. Ba của con là Lý Bắc Hải."

Cậu gật đầu như đã hiểu, ban đầu cậu quan sát cũng thấy được hai người trước mắt có nét giống vị phu nhân này rất rõ. Nên khi biết thực hư thì cũng ngầm đoán ra họ là ai rồi, phải nói anh cả rất đẹp trai, khí phách hiên ngang lạnh lùng như một vị tổng tài cao ngạo nhưng không tự phụ. Chị hai lại không mang vẻ đẹp hiền dịu như mẹ mà lại có cá tính riêng, nhìn cô như một ngự tỷ tiêu soái.

Trò chuyện vài câu thì cũng đến giờ Trí Khanh và Thảo Anh đi làm, dù gì hiện tại kinh tế trong nhà rất phức tạp nên bọn họ phải đi làm kiếm tiền cũng là chuyện đương nhiên.

Về phần của Hải Đường, bà cũng khống nán lại lâu. Bà dặn dò cậu kỹ lưỡng rồi theo hai người họ về nhà, chủ yếu là về nấu cơm cháo đem lên cho cậu bồi bổ.

Đến khi bọn họ đi hết, Mộc Hạ lại càng trở nên trầm mặc không rõ ý vị. Chỉ trong chốc lát một cơn đau đầu ập tới, toàn bộ ký ức xa lạ như giúp cậu thức tình mọi thứ. Đột nhiên khoé mắt cậu cay xè.

"Hộc hộc"

Cậu thở dốc, khi cơn đau đầu qua đi, hiện tại cậu mới bình tĩnh được đôi chút. Cậu không phải kẻ ngốc phải không biết những thứ ban nãy là gì.

"Là ký ức của chủ thân xác này, vậy mà lại xuyên sách sao"

Mộc Hạ trầm hẳn, chợt cậu nhớ lại chút ký ức vụn vặt ở kiếp trước. Dường như cậu biết quyển sách này, chỉ là vô tình đọc được khi đang ngồi đợi chờ đến lúc đứng sau màn giúp đỡ cô 'em gái' quý hoá nọ.

Lúc đó cậu còn cười chua chát cho sự ngh dốt của nhân vật giống tên với mình, cậu ta rất mù quáng y như cậu vậy. Điều đó mới nói cậu cũng như cậu ta, chỉ là cậu có tố chất hoàn hảo của một thiên tài.

Cũng đúng vì cậu muốn lấy lòng bọn họ nên luôn nỗ lực hết mình, học tập đến thân tàn ma dại. Nhưng rồi cũng chẳng được ai để vào mắt, cuối cùng cũng chỉ vì cậu là tấm bình phong có ích cho cô con gái cưng của họ nên mới được ngó ngàng tới đôi chút.

"Đúng là ngu ngốc thật, nhưng tôi sẽ không ngu nữa. Tôi thật sự chỉ muốn sống để được làm chính mình. Xin lỗi cậu tôi không giống cậu không cần gia đình nhà họ Mạc kia, tôi từ giờ thay cậu có gia đình rồi. Gia đình mà cậu luôn hắc hủi, tôi sẽ thay cậu yêu thương họ. Tôi hứa đấy. Tôi chấp nhận cuộc sống mới này."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play