Hết Mực Cưng Chiều
Hết Mực Cưng Chiều
tác giả
Hẻm nhỏ tăm tối, lối vào ngổn ngang những túi rác bốc mùi đã tích tụ lâu ngày.
tác giả
Trong hẻm có vài ba ngôi nhà xập xệ chỉ có vài mét vuông còn chẳng đủ xếp một cái giường nằm tử tế.
tác giả
Đơn giản một cái chiếu trải trên đất thêm hai ba lớp chăn cũ cũng coi là tạm được.
Mạc Chính Hoan nằm trên đống chăn co ro một góc.
tác giả
Hắn từng là Mạc Đại Thiếu ho một tiếng cũng đất rung trời chuyển, nắm trong tay tập đoàn Mạc Thị, công ty lớn nhỏ chi phối rất nhiều mảng hoạt đồng khác nhau.
tác giả
Là một tập đoàn phát triển đa quốc gia lớn mạnh nhất Tinh Lạc Thành.
tác giả
Một đời của hắn sống trong hoàng kim
tác giả
Giờ lại sa cơ thất thế đến chỗ nằm tử tế cũng chẳng có.
tác giả
Gương mặt điển trai xuất chúng giờ gầy gò đến đáng thương, mái tóc dài che hết tầm mắt của hắn, râu và ria mép đã mọc lổm nhổm.
tác giả
Trên người chỉ có bộ quần áo mỏng cũng phai hết màu.
Tiếng két két do cửa gỗ mục kêu ra khiến hắn chú ý.
tác giả
Nhìn về phía cánh cửa xập xệ gần trước mắt, một thiếu niên tầm 21 tuổi bước vào.
tác giả
Thế nhưng cậu lúc nào cũng mang một vẻ tươi cười lạc quan, đôi mắt cậu dịu dàng nhìn hắn.
tác giả
Mạc Chính Hoan thấy cậu về, đôi mắt ảm đạm đã có một tia sáng.
tác giả
Hắn cười đến hạnh phúc, ngồi bật dậy dơ tay hai về phía cậu.
Mạc Chính Hoan
Em về rồi!!"
tác giả
Nhất Bảo thấy thế liền xà vào lòng hắn, mặc dù có chút khổ cực nhưng đây chính là ngày tháng hạnh phúc nhất của bọn họ..
Nhất Bảo
Có mang theo bánh nữa nè!"
tác giả
Nói xong liền dơ túi bóng quơ trước mặt hắn, trong túi bóng là một bánh kem nhỏ vị dâu tây rất ngon mắt.
tác giả
Mạc Chính Hoan ôm cậu ngồi giữa hai ch@n hắn, để cậu tựa vào lồ ng ngực của mình
tác giả
Nhất Bảo bỏ bánh kem ra khỏi túi, lấy chiếc thìa nhỏ đi kèm, xúc một miếng muốn đút cho hắn ăn.
tác giả
Miếng bánh dâu rất ngọt, bánh thì xốp xốp thêm kem dâu chua chua ngọt ngọt rất mê người.
tác giả
Hắn chỉ ăn được một miếng vì vốn không thích ngọt, còn lại hắn đều đút cho cậu ăn hết.
Nhất Bảo
Anh không thích dâu nhỉ? Vậy anh thích vị gì? Matcha, socola hay vani?"
tác giả
Nhất Bảo mở to đồng tử nhìn hắn, hai tai cùng mặt bị hắn nói lời trêu ghẹo đỏ cả lên.
tác giả
Dù không phải lần đầu hắn nói vậy nhưng cậu vẫn thấy thật hành phúc.
Nhất Bảo
Đừng trêu em nữa mà.."
Mạc Chính Hoan
Không trêu, là thật..
tác giả
Mạc Chính Hoan cười cười nhìn bảo bối trong lòng.
tác giả
Nếu hắn có cơ hội sống lại, hắn muốn bù đắp cho cậu thật nhiều, hắn muốn cậu ăn bao nhiêu tùy thích Hắn muốn mua cho cậu thật nhiều áo bông dày để cậu không còn phải chịu lạnh vào mùa đông nữa.
tác giả
Hắn muốn để cậu sống chủ cần thảnh thơi chờ hắn tới sủng.
tác giả
Không có nếu như..
2 năm trước hắn bị bạn bè phản bội, người muốn giúp hắn bị hắn hiểu lầm xa cách, người hắn coi trọng lại từng chút hại chết hắn.
tác giả
Hắn coi tiểu tình nhân bên người làm thân thiết lại bị chơi một đòn đau, tiểu tình nhân lại là người của đối thủ cạnh tranh đưa đến gi3t chết hắn.
tác giả
Từng người một phản bội đưa hắn từ đỉnh vinh quang đạp xuống mặt đất.
Nhìn từng thứ của mình bị đoạt đi mất mà chẳng thế làm gì, lại bị hại mất đi cả đôi chân.
tác giả
Đến cuối cùng lại chỉ có một mình cậu ở lại bên hắn, cho dù hắn chẳng còn gì trong tay, cho dù hắn chỉ là một tên tàn phế.
tác giả
Nhớ lại trước kia bản thân đối xử với cậu tệ đến mức nào hắn liền hổ thẹn đến tâm.
tác giả
Cậu chỉ đơn giản là một người hầu nhỏ bé mang tâm tư đến hắn.
tác giả
Lúc đó hắn vẫn còn là Đại Thiếu cao ngạo, nhìn xuống đoạn tình cảm đó cảm thấy bị sỉ nhục.
tác giả
Đối với cậu càng thêm ghét bỏ, ả tình nhân cũng không ít lần tác quái hắn vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Đến giờ nhìn cậu vì cứu hắn mà mang sẹo trên mặt, vì hắn làm việc đến không tiếc mạng khiến hắn hận không thể tát vào mặt
tác giả
Nhất Bảo thấy hắn thất thần nhìn mình có chút lo lắng.
tác giả
Cậu biết, tội lỗi trong hắn lại tìm đến rồi.
tác giả
Cậu đã nói rất nhiều lần, cậu không thấy mệt cũng không tủi thân, cậu thấy cuộc sống bây giờ thật tốt, được ở cạnh nhau như vậy chính là nguyện ước cả đời của Nhất Bảo.
Mạc Chính Hoan
Hửm? Sao vậy?"
tác giả
Nghe gọi hắn mới từ ảo mộng tỉnh lại.
tác giả
Thấy bảo bối trong lòng lo lắng cho mình liền cảm thấy hổ thẹn.
tác giả
Năm đó vốn dĩ hắn ngứa mắt đuổi cậu đi trong đêm mưa bão, lại không ngờ cậu vẫn luôn theo dõi hắn, lại cứu hắn một mạng.
tác giả
Hắn được cậu mang về nhà chăm sóc, vốn dĩ cậu có một căn nhà nhỏ lại vì chữa chạy cho cái chân tàn tật của hắn đã tiêu tốn hết những gì mình có.
tác giả
Kết quả chân hắn vẫn không thể đi lại, còn cậu vì hắn phải đi khắp nơi kiếm tiền cuối cùng cũng thuê được một nơi ở tạm...!Cậu vì hắn chịu quá nhiều ủy khuất quá nhiều..
Nhất Bảo
Hửm? Hoan Hoan sao vậy?!"
tác giả
Mạc Chính Hoan ôm lấy bảo bối trong lòng, nhẹ nhàng vuốt v e khuân mặt có chút sương gió của cậu.
Mạc Chính Hoan
Anh yêu em!"
chap 2
Mạc Chính Hoan cảm thấy toàn thân nóng ran.
Trong đầu hắn tua đi tua lại phân đoạn thiếu niên dần dần ngạt khí mà chết đi trong lòng hắn, mồ hôi trên chán chảy thành từng giọt, mi tâm hắn nhíu chặt.
Từ trong đuôi mắt chảy xuống một giọt lệ nhanh chóng thấm xuống gối mềm..
Hắn cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng đó, toàn thân hắn bật ngồi dậy, tiếng th ở dốc liên tục cùng lồ ng ngực phập phồng như cho biết hắn đã sợ đến mức nào.
Mắt hắn mở to, đồng tử co lại, từng giọt mồ hôi vẫn chảy trên trán.
Đến khi thật sự bình tĩnh lại hắn mới nhận ra bất thường.
Sờ xuống chiếc giường nệm cao cấp, nhìn căn phòng rộng lớn xa hoa trước mặt, hắn không khỏi rùng mình một trận.
Đây là căn phòng của hắn khi vẫn còn ở Mạc Gia, khi hắn vẫn còn là Đại Thiếu cao ngạo.
Hắn nhìn xung quanh lại nhìn xuống đôi bàn tay trống rỗng của mình.
Đâu rồi?! Bảo bối của hắn đâu rồi?! Rõ ràng hắn đã ôm cậu chặt như vậy!!
Không kịp suy nghĩ liền bật thẳng xuống giường.
Cả cơ thể hắn như chấn động, nhìn đôi chân lành lặn đứng trên mặt đất.
Lại nhìn đến quyển lịch đặt trên tủ đầu giường.
Ngày 25 tháng 3 năm 2050?!
Rõ ràng lúc hắn chết đi đã là năm 2055 rồi!! Sao giờ lại là năm 2050?!
Hắn ngồi phịch xuống giường, đôi bàn tay liên tục vò lên đầu mình.
Hắn trở lại năm năm về trước rồi..
ông trời có mắt cho hắn một cơ hội sửa sai.
Hắn cầm cuốn lịch xem kĩ một chút, lại cầm điện thoại xem lại lần nữa, tát vào mặt mình đến đỏ rần để xác nhận bản thân không nằm mơ..
"Ha...hahahaha!!"
Mạc Chính Hoan
Bảo Bảo đâu?"
Lão quản gia khó hiểu nhìn nam nhân trước mặt, sau đó lại cúi người cung kính đáp.
quảng gia
Cô Lê Vân sáng nay đã ra ngoài rồi ạ!"
Mạc Chính Hoan
Tôi không hỏi cô ta!! Ý rôi là Nhất Bảo đâu?!"
Nghe đến cái tên vừa rồi hắn chỉ muốn nôn ói một trận.
Lê Vân chính là tiểu tình nhân mà trước đó hắn bao nuôi, hắn đối với cô ta cũng không tệ bạc, không ngờ lại bị đâm một nhát đến là đau..
"Nhất Bảo?"
Quản gia ánh mắt đánh đảo liên hồi cuối cùng nhớ ra gì đó, Trong Mạc Gia này chỉ có một người tên Nhất Bảo.
Đó là một cậu hầu cũng đã làm được 2 năm ở đây.Không biết bì sao hắn lại hỏi đến nhưng ông vẫn đáp.
"Cậu ấy hôm nay không khỏe, tôi đã cho cậu ấy dưỡng sức tại phòng hạ nhân, nếu thiếu gia muốn tôi sẽ.."
Không đợi ông nói hết câu, bả vai đã bị hắn nắm đến muốn gãy rời.
Hắn như con thú dữ gào thét..
Mạc Chính Hoan
Cái gì?!!! Em ấy làm sao??!!"
Không đợi ông trả lời, Mạc Chính Hoan xông thẳng khỏi nhà chính chạy về nơi đặt chỗ nghỉ của hạ nhân.
Mạc Gia biệt thự rộng lớn, chạy cũng thấy mỏi chân.
Đám người hầu chưa đến ca đang nghỉ ngơi tại nơi tại vườn sau, thấy đại thiếu gia chạy đến, đầu tóc rối tung liền hoảng sợ đứng dậy.
Hắn theo trí nhớ chạy đến phòng của Nhất Bảo.
Cánh cửa nhỏ nhanh chóng được mở ra.
Thân hình nhỏ nhắn của cậu nằm trên chiếc giường đơn đã cũ, cậu chỉ mặc phong phanh đồ ngủ mỏng, toàn thân chảy một lớp mồ hôi dính nhễ nhại.
Mi mày nhíu chặt, có lẽ cảm thấy khó chịu..
Mạc Chính Hoan ôm lấy bảo bối trong lòng, cảm nhận thân nhiệt nóng như lửa liền lo đến toàn thân run rẩy.
Quấn lấy thiếu niên vào lớp chăn mỏng, hắn một tay bế cậu một tay nhấc điện thoại gọi cho bác sĩ tư nhân mau chóng đến.
Sải bước chân dài nhanh chóng về lại nhà chính.
Trước con mắt hoảng sợ của mọi người ôm cậu lên phòng mình..
chap 3
Người đàn ông trung niên trên trán thấm đẫm mồ hôi, mặc kiện áo blouse trắng.
Không ngừng dùng các thủ pháp kiểm tra thiếu niên nằm trên giường.phanh trúng gió rồi dẫn đến cảm lạnh
Đơn thuốc tôi đã ghi ở đây, mỗi ngày cho ấy uống đúng giờ, kết hợp ăn uống giờ giấc và vệ sinh mũi họng thường xuyên.
Bệnh tình rất nhanh sẽ chẳng còn trở ngại"
"Tôi biết rồi, cảm ơn ông! Tần Lão, tiễn ông ấy xuống dưới giúp tôi"
Tần quản gia nhìn một màn trước mắt không khỏi hoang mang, Mạc Thiếu vốn tính tình cao ngạo, coi trời bằng vung nay còn biết lo lắng.
Nhìn hắn vụng về giúp cậu lau người, ánh mắt hắn nhìn thiếu niên dịu dàng đến nỗi có thể nhấn chìm cả con thuyền lớn.
Từng động tác hắn làm đều nhẹ nhàng kính cẩn, chỉ sợ chạm mạnh sẽ làm đau thiếu niên nhỏ.
Nhanh chóng lấy lại tác phong chuẩn mực, ông đưa vị bác sĩ ra khỏi phòng rồi nhanh chóng khép lại cánh cửa lớn được chạm khắc khéo léo.
Khoảng khắc cánh cửa đóng khép lại, ông thấy Mạc Chính Hoan trân trọng đặt lên môi thiếu niên một nụ hôn nhẹ.
Hắn nhìn cậu nằm trên giường, khuân mặt đã bình ổn hơn không còn nhăn lại nữa cũng yên lòng.
Vuốt v e đôi má mịn màng của cậu không khỏi nhớ đến vết sẹo dữ tợn kia.
"Bảo Bảo, sau này sẽ không để em chịu ủy khuất dù chỉ một chút nào.."
Mái tóc nâu xoăn xoăn trên trán được hắn vén gọn gàng, đặt chiếc khăn ấm đã được vò kĩ càng lên.
Hắn vun vén lại chăn cho cậu lần nữa rồi mới rời khỏi phòng.
Dưới sảnh chính vẫn đang là một trận ồn ào, không tin được Mạc thiếu gia thế mà ôm một hạ nhân đau lòng dỗ dành.
Tiếng lộp cộp của giày da khiến bọn họ chú ý, chủ nhân của câu truyện xuất hiện ngay trước mặt khiến bọn họ giật nảy mình.
Nhanh chóng giải tán rồi trở về làm việc.
Nhìn vào giờ đây không khỏi có mấy tiếng cười xì xào, hả dạ bàn tán.
Lê Vân đã không còn dáng vẻ đáng yêu thuần khiết giống lúc nãy, như lột đi mặt nạ, ả ta gào thét chỉ vào mấy đám người hầu đang đứng tụm lại với nhau.
"Chùng mày cười cái gì!! Ai cho chúng mày cười!! tự tát vào mặt 20 cái cho tao!!"
Đáng tiếng lời nói của ả ta đã chẳng còn hiệu lực, đám người hầu vãn trơ mắt nhìn ả ta phát điên.
"Lột hết đồ ả tả ra rồi ném ra ngoài đường đi"
Mạc Chính Hoan còn chẳng thèm giành cho ả một ánh mắt, đạp lên bàn tay dơ bẩn níu lấy ống quần của mình.
"Aaaaaa!!"
Lê Vân thét đến chói tai, ả chứng kiến tận mắt đôi bàn tay đeo vài chiếc hột xoàng của mình bị dẫm đến gãy rời rạc...
Đám vệ sĩ từ bên ngoài nhanh chóng hoàn thành công tác nhiệm vụ.
Lê Vân không còn một mảnh vải bị bọn chúng ném ra đường quốc lộ.
Hàng nghìn con mắt phán xét nhìn ả như một bà điên..
Chẳng qua ả ta vì có gương mặt giống với mẫu thân đã mất vì bệnh nên mới được hắn cưng chiều, đáng tiếc ả ta lại không yên phận mà sống, tự tìm đường chết.
"Tôi cho cô vài phút, bỏ lại tất cả thẻ và những thứ dùng tiền của tôi để mua rồi cút ngay tức khắc"
Hắn không muốn để ả rên thêm tiếng nào nữa, nếu bảo bối nhà hắn dậy mà nghe thấy sẽ rất phiền phức.
Lê Vân không tin vào tai của mình, mới lúc trước ả còn kiêu ngạo đi mua đồ cùng với mấy con tiểu thư thấp kém, nghe bọn họ tâng bốc mình đến chín tầng mây lấy lòng.
Nếu giờ phút này ả bước khỏi đây mọi vinh quang rực rỡ trước kia sẽ mất hết, ả sẽ bị bọn tiểu thư thấp kém kia cười khinh bỉ chà đạp.
Lê Vân không can tâm nắm lấy ống quần của hắn van nài.
Mạc Chính Hoan nhìn nữ nhân đang bám trên người mình, hất một tay đã khiến ả ngã đến đập mặt xuống đất
"Ai ui~ Hoan ca~ Sao anh lại đẩy người ta chứ?!"
Ả ta vẫn cợt nhả cho đến khi nhìn thấy sắc mặt tối tăm của hắn.
Ánh mắt hắn như nghìn con dao găm muốn đâm ả đến máu chảy đầm đìa..
"*..
Cửa lớn bị mở mạnh đến bật ra.
Mạc Chính Hoan cả kinh nhìn bảo bối trong lòng ngã trên nền đất.
Hắn vội đến vứt cả bát cháo nóng trên tay.
Tiếng choang choảng vang lên nhức óc, Nhất Bảo cảm thấy xong rồi, lần trước trộm ôm áo sơ mi của hắn một chút đã bị Lê Vân phạt tát đến hai má rách hằn tia máu, sưng mất mấy ngày.
Hôm nay còn nằm trên giường hắn có phải sẽ bị đánh chết rồi vứt đi luôn không..
Cậu theo phản xa co lại cơ thể nhỏ bé của mình, chỉ chờ cái những cái đánh đập giáng xuống.
Nhất Bảo cảm thấy toàn thân rã rời, cảm nhận nệm êm dưới thân, cả người thông thoáng có lẽ đã được lau khô và thay một bộ mới, không còn cảm thấy mồ hôi dính nhễ nhại vào thân nữa.
Cậu muốn từ trong cơn mê man tỉnh lại nhưng cảm giác ấm áp mềm mại nhanh chóng đánh úp khiến cậu muốn ngủ thêm một giấc.
Cuối cùng cậu cũng đã đánh thắng cơn buồn ngủ của bản thân, mở to đôi mắt mệt mỏi của mình
Ả ta vẫn cợt nhả cho đến khi nhìn thấy sắc mặt tối tăm của hắn.
Ánh mắt hắn như nghìn con dao găm muốn đâm ả đến máu chảy đầm đìa..
"*..
Cậu nhớ hôm qua khi pha trà đã cho quá tay một lượng đường liền bị Lê Vân bắt đứng mưa một đêm.
Cái lạnh nhanh chóng khiến cậu ốm li bì nên hôm nay buộc phải xin nghỉ.
Khung cảnh trước mắt, nhìn chiếc đèn chùm xa hoa trước mặt, lại nhìn chiếc ti vi lớn đời mới treo trên tường, chiếc tủ gỗ sang trọng được chạm khắc tinh tế, bộ ấm chén cổ trên chiếc bàn trà pha lê đắt tiền, một vòng căn phòng này cộng hết lại đã bằng cậu làm hầu cả đời.
Nhìn căn phòng vừa quen vừa lạ trước mặt, đây không phải phòng của Mạc Thiếu Gia sao?!
Nhất Bảo chấn động cả thân thể, sợ đến bật dậy quên cả bệnh tình, ngồi dậy quá nhanh khiến đầu óc cậu ong ong một trận.
Không kịp tỉnh táo đã bật thằng xuống giường.
Toàn thân rã rời khiến cậu không chống cự được nhanh chóng ngã sõng soài trên đất.
Lại không ngờ cả cơ thể bị ôm đến nhấc bổng lên.
Nhanh chóng lại hạ xuống chiếc giường nệm êm ái.
Chẳng có cái đạp hay cái tát nào.
Mạc Chính Hoan cẩn thận kiểm tra toàn hết một lượt cơ thể cậu.
Xác nhận không có vết thương nào mới thở hắt ra một tiếng.
Hắn lo lắng ôm mặt thiếu niên vẫn đang hoang mang đến nỗi đồng tử co hết lại, mặt mày trắng bệch.
"Em có thấy đau chỗ nào không?! Bảo bảo, sao lại từ trên giường ngã xuống như vậy, em muốn đi vệ sinh hay đói sao, anh đã để lại tờ note trên đầu giường mà? Sao không gọi anh?"
Nhất Bảo cảm thấy mình bị điên rồi, hắn không những không đánh cậu lại còn lo lắng cậu ngã đau.
Nghe đến tờ note đầu giường cậu mới liếc mắt qua một chút.
Quả thật có một tờ giấy được dán ngay trên đầu cậu, chữ viết của hắn lưu loát ngay thẳng.
[ Anh ở bên dưới lầu, nếu đã dậy chỉ cần ấn chuông nhỏ trên đầu giường anh sẽ trở về ngay, Bảo Bảo!] Cuối tờ giấy còn vẽ thêm một hình trái tim có chút méo mó..
Mạc Chính Hoan nhìn cậu đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, máu tóc nâu xoăn xoăn rũ che gần hết khuân mặt khả ái của bảo bối trong lòng.
Khuân mặt bị hai tay hắn ôm lại khiến môi cậu bị bóp đến chu lên, nhìn chiếc môi hồng mọng nước trước mặt hắn không kìm được hôn chóc lên một cái.
Nhất Bảo chấn động toàn thân, cảm giác chân thực đến đáng sợ.
Toàn thân cậu bị hắn trêu đến đỏ cả lên như cà chua chín.
"Bảo bảo"
Mạc Chính Hoan cuối cùng buông đôi tay ôm mặt cậu ra, nhẹ nhàng ôm cả thiếu niên vào lòng, giống như lúc trước cậu ngồi giữa hai ch@n hắn, lưng tựa ngực hắn, để hắn ôm trọn cơ thể cậu.
"Anh xin lỗi! Có lẽ em sẽ không tin anh, trước kia là anh mắt mù mới không thấy tình cảm của mình dành cho em, nhưng giờ anh đã biết rồi.
Thiếu em anh sống còn chẳng bằng chết đi, nhìn em mỗi ngày đều phải làm việc nặng nhọc anh chỉ muốn mang em về mà cung sủng.
Chẳng qua ả ta vì có gương mặt giống với mẫu thân đã mất vì bệnh nên mới được hắn cưng chiều, đáng tiếc ả ta lại không yên phận mà sống, tự tìm đường chết.
"Tôi cho cô vài phút, bỏ lại tất cả thẻ và những thứ dùng tiền của tôi để mua rồi cút ngay tức khắc"
Hắn không muốn để ả rên thêm tiếng nào nữa, nếu bảo bối nhà hắn dậy mà nghe thấy sẽ rất phiền phức.
Lê Vân không tin vào tai của mình, mới lúc trước ả còn kiêu ngạo đi mua đồ cùng với mấy con tiểu thư thấp kém, nghe bọn họ tâng bốc mình đến chín tầng mây lấy lòng.
Nếu giờ phút này ả bước khỏi đây mọi vinh quang rực rỡ trước kia sẽ mất hết, ả sẽ bị bọn tiểu thư thấp kém kia cười khinh bỉ chà đạp.
Lê Vân không can tâm nắm lấy ống quần của hắn van nài.
Nhìn vào giờ đây không khỏi có mấy tiếng cười xì xào, hả dạ bàn tán.
Lê Vân đã không còn dáng vẻ đáng yêu thuần khiết giống lúc nãy, như lột đi mặt nạ, ả ta gào thét chỉ vào mấy đám người hầu đang đứng tụm lại với nhau.
"Chùng mày cười cái gì!! Ai cho chúng mày cười!! tự tát vào mặt 20 cái cho tao!!"
Đáng tiếng lời nói của ả ta đã chẳng còn hiệu lực, đám người hầu vãn trơ mắt nhìn ả ta phát điên.
"Lột hết đồ ả tả ra rồi ném ra ngoài đường đi"
Mạc Chính Hoan còn chẳng thèm giành cho ả một ánh mắt, đạp lên bàn tay dơ bẩn níu lấy ống quần của mình.
"Aaaaaa!!"
Lê Vân thét đến chói tai, ả chứng kiến tận mắt đôi bàn tay đeo vài chiếc hột xoàng của mình bị dẫm đến gãy rời rạc...
Đám vệ sĩ từ bên ngoài nhanh chóng hoàn thành công tác nhiệm vụ.
Lê Vân không còn một mảnh vải bị bọn chúng ném ra đường quốc lộ.
Hàng nghìn con mắt phán xét nhìn ả như một bà điên..
Mạc Chính Hoan nhìn nữ nhân đang bám trên người mình, hất một tay đã khiến ả ngã đến đập mặt xuống đất
"Ai ui~ Hoan ca~ Sao anh lại đẩy người ta chứ?!"
Khoảng khắc cánh cửa đóng khép lại, ông thấy Mạc Chính Hoan trân trọng đặt lên môi thiếu niên một nụ hôn nhẹ.
Hắn nhìn cậu nằm trên giường, khuân mặt đã bình ổn hơn không còn nhăn lại nữa cũng yên lòng.
Vuốt v e đôi má mịn màng của cậu không khỏi nhớ đến vết sẹo dữ tợn kia.
"Bảo Bảo, sau này sẽ không để em chịu ủy khuất dù chỉ một chút nào.."
Mái tóc nâu xoăn xoăn trên trán được hắn vén gọn gàng, đặt chiếc khăn ấm đã được vò kĩ càng lên.
Hắn vun vén lại chăn cho cậu lần nữa rồi mới rời khỏi phòng.
Dưới sảnh chính vẫn đang là một trận ồn ào, không tin được Mạc thiếu gia thế mà ôm một hạ nhân đau lòng dỗ dành.
Tiếng lộp cộp của giày da khiến bọn họ chú ý, chủ nhân của câu truyện xuất hiện ngay trước mặt khiến bọn họ giật nảy mình.
Nhanh chóng giải tán rồi trở về làm việc.
Lê Vân nghĩ mãi không ra lý do, không lẽ sáng nay ả đã tiêu quá nhiều tiền trong thẻ sao?! Đúng là ả tiêu như phá nhưng đó còn chẳng bằng một góc hắn làm ra.
Hai mắt ả láo liếc xung quanh, rồi đột nhiên gắng sức làm vài giọt lệ chảy ra từ khóe mắt.
Không thể thừa nhận ả ta lớn lên có khuân mặt đẹp, nhỏ vài giọt lệ càng làm ả ta thêm khả ái hơn.
Đáng tiếc, Mạc Chính Hoan chỉ nhìn thấy con chó dưới đất đang r3n rỉ, còn chẳng bằng một góc của Nhất Bảo nhà hắn.
Đơn thuốc tôi đã ghi ở đây, mỗi ngày cho ấy uống đúng giờ, kết hợp ăn uống giờ giấc và vệ sinh mũi họng thường xuyên.
Bệnh tình rất nhanh sẽ chẳng còn trở ngại"
"Tôi biết rồi, cảm ơn ông! Tần Lão, tiễn ông ấy xuống dưới giúp tôi"
Tần quản gia nhìn một màn trước mắt không khỏi hoang mang, Mạc Thiếu vốn tính tình cao ngạo, coi trời bằng vung nay còn biết lo lắng.
Nhìn hắn vụng về giúp cậu lau người, ánh mắt hắn nhìn thiếu niên dịu dàng đến nỗi có thể nhấn chìm cả con thuyền lớn.
Từng động tác hắn làm đều nhẹ nhàng kính cẩn, chỉ sợ chạm mạnh sẽ làm đau thiếu niên nhỏ.
Nhanh chóng lấy lại tác phong chuẩn mực, ông đưa vị bác sĩ ra khỏi phòng rồi nhanh chóng khép lại cánh cửa lớn được chạm khắc khéo léo.
Trước đó để em chịu nhiều ủy khuất rồi, về sau sẽ không thế nữa, em cho anh một cơ hội được không, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy tình cảm của mình"
Nhất Bảo không tin vào đôi tai nghe được những lời ngon ngọt ấy.
Cậu quay phắt đầu ra sau nhìn hắn.
Chỉ thấy ánh mắt đầy dịu của hắn nhìn mình, cậu cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt đó nhấn chìm mất.
Trước đó cậu có bao nhiêu hâm mộ Lê Vân mỗi ngày được hắn cưng chiều sủng ái.
Cậu lại chỉ biết từ xa trông ngóng, dù được hắn bố thí cho một ánh mắt thôi đã vui đến cả ngày.
Lại không ngờ, lần này được hắn ôm trong lòng nói lời đường mật, ánh mắt nhu tình của hắn nay đã phản chiếu gương mặt của cậu.
Khóe mắt nhanh chóng ửng một mảng đỏ, từng giọt nước mắt nóng chảy dài trên khuân mặt nhỏ, Mạc Chính Hoan cảm thấy tim như bị bóp nghẹn, ôm chặt lấy cậu vào lòng.
Nhất Bảo nằm trong lòng hắn khóc rống đến đau lòng.
Dù không biết tại sao hắn lại nói thích cậu nhưng thấy tình cảm hèn mọn của bản thân được đáp lại cậu không kìm được những giọt nước mắt chảy dài.
Nhất Bảo ôm chặt eo nam nhân trước mặt, hắn cũng nhẹ nhàng vỗ về thiếu niên trong lòng..
Tần Quản Gia trợn mắt nhìn một màn trước mặt, đám hạ nhân cũng bị dọa đến cả kinh.
Không tin những lời vừa rồi là do Đại Thiếu Gia Mạc Gia cao ngạo nói.
Lão Tần nhanh chóng chấn tĩnh lại bản thân, sai đám người hầu còn đang ngẩn ngơ dọn hết chỗ mảnh sứ vỡ cùng cháo đổ trên đất rồi nhanh chóng rời đi, cánh cửa lớn lại được yên tĩnh mà khép vào..
Nhất Bảo khóc đến hai mắt sưng lên, cổ họng đã khàn đặc cả lại.
Sau cùng chỉ còn tiếng thút thít, cậu vẫn ôm chặt nam nhân, sợ rằng khi buông ra giấc mơ sẽ tan biến, cậu lại trở về làm hạ nhân thấp hèn, nhìn hắn cùng Lê Vân ân ân ái ái.
Mạc Chính Hoan nhìn bảo bối trong lòng khóc đến nghẹn họng không khỏi đau đến tim gan như bị xé.
Bế xốc cậu lên, để cậu ngồi trên đùi hắn, hai chân vòng qua eo của hắn, bàn tay rộng lớn của hắn ôm chặt lấy eo cậu.
Nhìn xuống gương mặt đỏ như quả cà chua chín trước mặt, hắn không khỏi có chút buồn cười.
"Hừ..
nhìn em kìa, khóc đến sắp biến thành quả cà chua rồi.."
"K..không...!hức..
không có!"
Cậu rất ghét cà chua, nhưng trứng xào cà chua thì được..
Nghĩ đến đồ ăn cái bụng của cậu liền r3n rỉ một trận.
Ọt ọt~
Nhất Bảo ngượng chín cả mặt chọc cho Mạc Chính Hoan cười đến vui vẻ.
Bảo bối trong lòng đã mang được về tay.
Sau này chỉ sợ hắn cưng chiều không đủ.
Bế trên tay thiếu niên, hắn sải bước đi xuống lầu dưới, cảm nhận đầu tiên đó là cậu quá nhẹ, sau này phải hảo hảo vỗ béo một trận.
"Khoan..
Khoan đã.."
Nhất Bảo cảm thấy bị bế có chút kì cục, cậu cũng đã 19 tuổi rồi mà, còn nữa nếu bị đám hạ nhân nhìn thấy cũng sẽ rất khó xử.
Chỉ vừa sáng nay vẫn còn cùng bọn họ đứng một chỗ, thì bây giờ cậu đã đứng trên đầu bọn họ chín tầng mây rồi.
Nhìn từng
Download MangaToon APP on App Store and Google Play