Giữa phòng bar xập xình tiếng nhạc, một chàng trai trẻ...đẹp trai anh tuấn, tay nâng ly rượu vang đỏ rực trút vào miệng không ngừng, vừa hết một ly lại rót tiếp một ly. Xung quanh anh có vài cô gái trẻ đang ngồi với tư thế gợi tình, với hy vọng sẽ được may mắn lọt vào mắt của anh vì anh chính là Thẩm Cảnh Liên, nhị thiếu gia nhà họ Thẩm.
Reng...
Chàng trai lười biếng, chỉ đưa tay vuốt trượt phím nghe "alô..."
'Cảnh Liên, con nhanh cút về đây cho mẹ !'
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày, đứng phắt dậy, chân bước liêu xiêu...
//Này Thẩm đại gia, không ở lại với bọn em thêm một lúc nữa sao ?
"Cút...bằng các cô sao ? Cút hết cho tôi !"
…………
Lâu đài nhà họ Thẩm !
Ting...ting...
Nghe có tiếng còi xe inh ỏi, cô giúp việc trẻ lao nhanh như bay ra cổng chính, nhìn thấy xe của nhị thiếu gia nhà mình thì nhanh chân bước đến chào hỏi !
/Nhị thiếu gia mới về !
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn người giúp việc "Mẹ ta đâu ?"
/Dạ phu nhân đang ngồi đợi nhị thiếu gia trong phòng khách.
Thẩm Cảnh Liên đỗ xe giữa sân nhà và bước xuống xe đi thẳng vào phòng khách...
Lại thêm tiếng động cơ xe ở phía sau và bóp còi inh ỏi. Cô giúp việc quay đầu lại nhìn thì thấy là xe của đại thiếu gia nhà mình (anh tên là Thẩm Cảnh Thiên, cô giúp việc thở dài "mấy cậu ấm nhà giàu này thật khó ở !"
Thẩm Cảnh Thiên bực bội bước xuống xe và bước lên cạnh chiếc xe của Thẩm Cảnh Liên, thấy xe vẫn còn nổ máy nhưng không thấy người, anh đá mạnh vào xe của Thẩm Cảnh Liên rồi đi vào nhà, vừa thấy Thẩm Cảnh Liên thì anh đã nhào đến túm cổ áo và kéo ra cổng.
Động tác nhanh gọn lẹ, khiến cho Thẩm Cảnh Liên không kịp phản ứng...và ngay cả Thẩm phu nhân (Từ Ninh Ninh) cũng phải ngỡ ngàng.
"Này anh cả, anh có bị điên không ?"
'Điên cái đầu của mày, mày xem mày đỗ xe như thế thì có được không ?'
"Haiz...có gì đâu mà anh cả phải quan trọng quá vấn đề như vậy chứ ?"
Thẩm Cảnh Thiên đỡ trán "tên nhóc thối này..."
Thẩm Cảnh Liên không nói gì thêm, chỉ mở cửa xe ngồi vào và lái thẳng xuống hầm đỗ xe.
Thẩm Cảnh Thiên chỉ biết lắc đầu, anh cũng lên xe và lái xuống hầm.
'Hai đứa ngồi đi, mẹ có chuyện muốn nói với hai đứa !'
Thẩm Cảnh Thiên ngồi xuống đối diện với mẹ mình nhưng anh chỉ ngồi cho có lệ, anh biết rằng chuyện mà mẹ mình sắp nói ra sẽ không liên quan gì đến mình.
Thẩm Cảnh Liên nửa say nửa tỉnh, ngồi chống tay lên cằm và nhìn mẹ mình đến không chớp mắt.
Thẩm phu nhân thở dài "đã đến lúc phải thực hiện lời hẹn ước của chúng ta với nhà họ Trang rồi !"
Thẩm Cảnh Liên hoàn toàn tỉnh rượu, anh nhớ là lúc nhỏ ba anh từng nói với anh sẽ cưới con gái của nhà họ Trang để đền đáp ơn cứu mạng, năm xưa Trang Diễm Hiền đã cứu mạng anh khi anh bị bắt cóc, bọn bắt cóc đã vô tình đưa anh lên nhầm chiếc thuyền buôn của nhà họ Trang, bà chủ của chiếc thuyền buôn tên là Trang Diễm Hiền.
Trang Diễm Hiền là con gái duy nhất và cũng là đứa con duy nhất của nhà họ Trang, ba của bà là một tỷ phú giàu nứt vách đổ tường, nhưng lại không có con trai. Ba của bà đã truyền lại sự nghiệp và ngành nghề dệt may truyền thống cho bà, bà lại rất có khiếu kinh doanh nên đã đưa sự nghiệp của nhà họ Trang ngày một vươn ra thế giới.
Năm ấy, Trang Diễm Hiền không có chồng nhưng lại có một cậu con trai và một cô con gái, bà cho hai đứa con theo họ mình và chưa từng tiết lộ người đàn ông của mình. Cho đến hiện tại thì cũng không ai biết được người đàn ông bí mật của Trang Diễm Hiền là ai, trên thương trường bà là một nữ vương mạnh mẽ và tài năng, ít có bậc nam nhân nào vượt mặt được bà.
Thẩm Ngạo vì đền ơn cứu mạng con trai thứ của mình nên quyết định đề hôn sự "cho Thẩm Cảnh Liên đính hôn cùng Trang Điềm Điềm con gái của Trang Diễm Hiền".
Quay trở lại với hiện tại, Thẩm Cảnh Liên chợt tỉnh...anh nhớ năm khi anh còn rất bé, anh đã được một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp cứu anh khỏi tay bọn bắt cóc, chúng định đưa anh vượt biên sang nước Z, nhằm mục đích lấy tủy của anh thay cho con gái cưng của tên trùm khủng bố...vì trong thời điểm cấp bách đó, chỉ có tủy anh mới phù hợp với con gái của hắn. Trang Diễm Hiền là một nữ nhân mạnh mẽ, nhiều năm qua anh luôn ngưỡng mộ người mẹ vợ tương lai này. Nhưng về phần vị hôn thê thần bí của anh thì anh chỉ được gặp mặt một lần duy nhất vào ngày đính hôn của anh và cô, năm đó anh tròn 7 tuổi, vị hôn thê của anh 5 tuổi.
Anh cũng không hiểu tại sao bao nhiêu năm qua anh chưa từng được gặp lại cô ấy dù chỉ một lần. Cũng rất lâu rồi không ai nhắc đến hôn sự này, giờ bỗng dưng nghe đến phải thực hiện lời giao ước năm xưa, tim anh có chút bùi ngùi "haiz...vì đền ơn cứu mạng mà anh buộc phải lấy thân báo đáp !"
Thẩm phu nhân vô cùng tức giận, đi đi lại lại giữa sảnh lớn. Sắp đến giờ đón dâu rồi.
'Thằng nhóc thối này lại biến mất rồi, nhà họ Trang không dễ gì bị ức hiếp'.
'Mẹ !'
Thẩm phu nhân quay lại nhìn Thẩm Cảnh Thiên đang bước vào cửa, mặt bà không nở nổi một nụ cười dù chỉ là miễn cưỡng.
'Mẹ sao vậy ?'
'Cảnh Thiên, con có thấy thằng nhóc thối Cảnh Liên đâu không ?'
Thẩm Cảnh Thiên lắc đầu "con không thấy nó đâu cả !"
'Cái thằng trời đánh này sao không biết phân biệt nặng nhẹ vậy chứ !'
Thẩm lão gia cũng lo lắng không kém, ông vội vàng đi từ trên lầu xuống, giọng ôn tồn...ông khẽ hỏi vợ mình "Sao rồi ? Cảnh Liên vẫn chưa về sao ?"
Thẩm phu nhân thở dài "không thấy bóng dáng gì của nó cả, điện thoại lại không liên lạc được !"
Thẩm lão gia nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường, thấy chỉ còn hơn một giờ đồng hồ nữa thôi là đến giờ đón dâu, lòng ông lo lắng bồn chồn.
'Haiz...Trang Diễm Hiền không phải là người mà chúng ta có thể đắc tội, Trang gia...chúng ta càng không thể động vào'.
Lúc này Thẩm Cảnh Thiên mới khẽ lên tiếng "hay cứ để con thay em ấy đến đón dâu !"
Thẩm phu nhân gật đầu cái rụp "được..."
Thẩm lão gia lại lo lắng không yên tâm "không được, lỡ như chuyện này lộ ra ngoài thì Trang Diễm Hiền sẽ làm ầm ĩ cả đất trời !"
'Ba yên tâm, chúng ta không nói thì ai mà biết'.
'Cảnh Thiên nó nói đúng đó, lão gia ông đừng lo lắng quá. Người ngoài vốn khó phân biệt được hai anh em chúng nó !'
Thẩm lão gia không nói thêm câu nào, chuyện đã đi đến nước này...cũng chỉ có thể làm được như thế thôi.
'Được rồi, mẹ con bà muốn làm gì thì làm đi !'
Thẩm Cảnh Thiên vội chạy lên phòng thay bộ vest sang trọng rồi theo đoàn xe đi đón dâu.
Két...Ầm...
Cả đoàn xe đón dâu dừng lại, vì phía trước có tai nạn giao thông, cả đoạn đường bị kẹt xe, đến cả một con chuột cũng khó có thể bò qua. Cảnh sát giao thông đang dẹp đường phía trước.
Nhìn đồng hồ thì còn hơn nửa tiếng nữa là đến giờ đón dâu. Thẩm Cảnh Thiên lo lắng, đứng ngồi không yên "Mẹ kiếp, cái thằng trời đánh này chỉ biết ăn no rồi gây họa, lần này thì giỏi rồi, dám đào hôn nữa chứ !"
Thẩm phu nhân cố gắng bình tĩnh, lấy điện thoại ra gọi đến nhà họ Trang, nhưng xem ra thì không có tác dụng gì.
Thẩm Cảnh Thiên trầm tư suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định...tự mình anh sẽ đến nhà họ Trang.
Thẩm Cảnh Thiên lấy bóp da ra và móc vài tờ tiền với mệnh giá lớn đưa cho một người đàn ông "người anh em, xin hãy giúp đỡ tôi một việc !'
Người đàn ông nhìn Thẩm Cảnh Thiên một lượt từ đầu đến chân rồi khẽ hỏi "anh cần giúp gì ?"
'Hôm nay, là ngày kết hôn của tôi, chỉ còn không quá nửa giờ nữa là đến giờ đón dâu. Phía trước chúng ta lại đang bị tắc đường, anh có thể bán cho tôi chiếc xe máy này không ? Tôi sẽ trả cho anh bằng giá cả hợp lý !'
Người đàn ông mỉm cười "được rồi, việc hệ trọng của cả đời người, tôi cho anh mượn chiếc xe này, dùng xong nhớ trả lại cho tôi là được".
Thẩm Cảnh Thiên cười tươi "như vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn anh nhiều lắm !"
Người đàn ông lấy tờ giấy ra ghi lại số nhà rồi dựng chống xe "chúc vợ chồng anh trăm năm hạnh phúc !"
Thẩm Cảnh Thiên nói lời cảm ơn rồi lao xe vào con hẻm, chạy như bay qua các ngóc ngách, qua được đoạn đường bị tắc, anh chạy thẳng đến nhà họ Trang.
...----------------...
Tại Trang gia lúc bấy giờ !
Trang Diễm Hiền lạnh lùng hỏi thuộc hạ thân cận "đoàn người đón dâu thế nào rồi ?"
'Bẩm phu nhân, đến thời điểm hiện tại thì đoạn đường xảy ra tai nạn vẫn đang bị tắc, chú rể mượn được chiếc xe máy và lèo lách vào những con hẻm nhỏ...đã vượt qua được đoạn tắc đường, đang đến Sơn Trang của chúng ta'.
Trang Diễm Hiền mỉm cười "thật thú vị !"
'Tiểu thư à, cô làm ơn thay áo cưới đi mà, chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ đón dâu rồi !'
Trang Điềm Điềm tức giận hất văng tung tóe mọi thứ trên bàn trang điểm xuống đất.
Không, ta không muốn kết hôn.
'Tiểu thư tôn kính của em ơi, em không có quyền quyết định đâu ạ !'
Trang Diễm Hiền mang theo vẻ mặt lạnh lùng bước vào phòng riêng của Trang Điềm Điềm, thấy con gái vẫn chưa trang điểm, bà lạnh giọng hỏi "tại sao lại chưa thay áo cưới ?"
Mẹ, con không muốn kết hôn !
'Chuyện này không do con quyết định, ta cho con 5 phút để thay áo cưới !'
Vừa nói dứt câu, Trang Diễm Hiền đã liền quay bước rời đi.
Trang Điềm Điềm rơi nước mắt, trước giờ cô chưa từng nhận được sự quan tâm của mẹ, cũng chưa từng cảm nhận được hơi ấm của tình mẹ. Bà luôn lạnh lùng, thờ ơ với cô. Cô luôn thấy bản thân mình cô đơn trong chính căn nhà của mình.
'Nhanh đi tiểu thư, đừng để phu nhân thêm tức giận'.
Trang Điềm Điềm để mặc cho người hầu thay áo cưới giúp cô. Giờ cô như kẻ mất đi linh hồn.
Một lúc sau !
/Chú rể đến rồi.
Trang Điềm Điềm được cô người hầu dìu xuống.
Thẩm Cảnh Thiên kinh hãi trước sắc đẹp của cô dâu, dù cô không trang điểm nhưng vẫn đẹp đến rạng ngời, anh nhìn đến thất thần.
Tiệc cưới bắt đầu diễn ra, khách khứa đều đã đến đông đủ, toàn là những người nổi tiếng trên chốn thương trường. Còn có cả các viên chức cấp cao.
Đoàn người đón dâu cuối cùng thì cũng đến nơi.
Lần đầu tiên con gái của Trang Diễm Hiền lộ diện, cô đẹp đến kinh động đất trời, đi bên cạnh chú rể đẹp trai anh tuấn, khiến cho không ít người ngưỡng mộ và ganh tị.
Ai ai cũng không ngớt lời khen ngợi.
Giờ lành đến, cô dâu được đón về nhà trai.
Tại căn biệt thự sang trọng trong khu biệt thự cao cấp !
Thẩm Cảnh Liên đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống đường, bên kia đường là công viên đi bộ. Buổi chiều mọi người thường ra đi bộ thể dục, khu này khá yên tĩnh, xung quanh toàn những tên nhà giàu mới nổi.
'Nhị thiếu !'
"Tình hình của nhà Thẩm thế nào rồi ?"
''Dạ, đại thiếu gia đã thay cậu đến đón dâu, hiện tại thì tiệc cưới cũng đã tàn, khách khứa đã lần lượt ra về !'
Thẩm Cảnh Liên mỉm cười "Truyền thông không quan tâm đến vấn đề này à ?"
Thuộc hạ lắc đầu "không"
"Haiz...xem ra thì nhà họ Trang và nhà họ Thẩm lại khá kín tiếng ấy chứ ! Ta còn tưởng là sẽ rầm rộ lắm chứ ! Chuyện hệ trọng của hai gia tộc giàu có mà lại không lọt vào mắt bọn săn tin sao ? Chuyện lạ đây !"
...----------------...
Đêm tân hôn !
Trang Điềm Điềm vốn thích sống giản dị ! Mẹ cô thấy cô vừa nhu nhược vừa ngốc nghếch nên bà không mấy mặn mà với cô. Trước giờ bà chỉ quan tâm đến đứa con trai thông minh, tài giỏi của bà, bà đã quên mất sự tồn tại của cô.
Một mình cô ngồi giữa căn phòng tân hôn rộng lớn ! Chưa bao giờ Trang Điềm Điềm thấy lòng mình hiu quạnh đến như vậy, cô khẽ thở dài "lúc còn sống tại Trang gia cô cũng không nhận được sự quan tâm của mẹ, giờ gả đến nhà họ Thẩm cô cũng chỉ là một kẻ thừa. Đêm tân hôn mà chú rể cũng chả thèm nhìn đến cô, dù rằng không yêu cô nhưng cũng nên đến chào hỏi thăm cô một tiếng cho có lệ, đằng này lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô. Kể từ lúc trưa đón dâu đến giờ này đã nửa đêm mà cô không thấy bóng dáng gì của anh ta.
Cốc...cốc...
Trang Điềm Điềm nghe tiếng gõ cửa phòng thì nhanh chân xuống giường ra mở cửa, thấy người đến là Thẩm phu nhân thì khẽ nhíu mày "con chào mẹ, đêm đã khuya rồi sao mẹ còn chưa ngủ ạ ?"
'Ừm ! Ta đến xem con thế nào. Sao rồi ? Có bị lạ phòng hay không ?"
Dạ con ổn ạ !
' Ừ thôi, mẹ không phiền con nghỉ ngơi nữa !'
Trang Điềm Điềm cười lạnh trong lòng "Mẹ chồng quan tâm đến nàng dâu đó sao ? Được sủng mà kinh".
Thẩm phu nhân yểu điệu rời đi bỏ lại sau lưng mình một bóng cô đơn đến đáng thương của Trang Điềm Điềm.
……
"Mẹ, đêm khuya rồi sao mẹ còn chưa ngủ ?"
Thẩm phu nhân quay lại nhìn Thẩm Cảnh Thiên rồi khẽ thở dài "cái thằng nhóc Cảnh Liên vẫn chưa chịu cút về, một mình Điềm Điềm trong đêm tân hôn, chuyện này mà đến tai Trang Diễm Hiền thì khó lòng mà ăn nói lắm đó !"
Thẩm Cảnh Thiên cũng thở dài "giờ thì biết làm thế nào được mẹ ạ ! Không liên lạc được với Cảnh Liên". Anh nhìn về phía phòng tân hôn mà lòng thầm xuất hiện tia thương xót "cũng tội cho cô ấy thật, đêm tân hôn lại một mình giữa căn phòng rộng lớn".
Thẩm Cảnh Thiên do dự một lúc rồi quyết định lên xem Trang Điềm Điềm thế nào.
Cốc...cốc...
Lại nghe tiếng gõ cửa phòng, Trang Điềm Điềm lại xuống giường bước ra mở cửa. Đập vào mắt cô là bóng dáng cao to và đẹp trai của Thẩm Cảnh Thiên. Anh vừa tắm xong, tóc anh còn vài giọt nước rơi xuống ngực, anh đang cởi trần nên để lộ ra vòm ngực lực lưỡng của đấng nam nhân. Trang Điềm Điềm bối rối..."Ừm...chào...chào anh !"
Thẩm Cảnh Thiên khẽ gật đầu !
Thấy trên người Trang Điềm Điềm vẫn còn khoác chiếc áo cưới thì anh nhíu chặt mày "Sao vẫn chưa thay áo ?"
Trang Điềm Điềm ấp úng "vì...vì...vì..."
"Vì sao ?"
Vì không có ai giúp tôi thay áo !
Mi mắt Thẩm Cảnh Thiên giật giật "gì cơ ? Xem ra thì thiên hạ bảo không sai, những tiểu thư nhà giàu các cô chỉ là những bình hoa di động, đến cả việc thay áo cũng phải cần đến người khác !"
Trang Điềm Điềm há hốc mồm "tôi không ngờ anh lại có cách nhìn về người khác như vậy đó !"
"Tôi nói không đúng sao ?"
Cút !
"Sao vậy ? Tôi nói đúng quá nên cô hóa thẹn à ?"
Tôi bảo anh cút, anh không hiểu tiếng người sao ?
"Cô..."
Thấy Trang Điềm Điềm như có vẻ rất tức giận, Thẩm Cảnh Thiên cũng không muốn gây ra tranh cãi với cô. Anh quay lưng rời đi...
Nước mắt Trang Điềm Điềm rơi lã chã...
Anh thật khốn kiếp !
Thẩm Cảnh Thiên vừa bước xuống được vài bậc thang đã thấy Thẩm phu nhân đang vội vội vàng vàng đi lên.
"Sao nhìn mẹ có vẻ vội quá vậy ?"
Thẩm phu nhân khẽ lên tiếng "Điềm Điềm vẫn chưa thay áo cưới, đến giờ mẹ mới chợt nhớ ra. Không nói với con nữa, mẹ phải lên phòng giúp nó thay áo".
Thẩm Cảnh Thiên thấy bực quá nên hỏi Thẩm phu nhân "tại sao mẹ phải thay áo giúp cô ta, đã lớn ra như thế mà vẫn phải để người khác giúp mình thay áo sao ?"
Thẩm phu nhân liếc nhìn Thẩm Cảnh Thiên một cái sắc lẻm "con thì biết cái gì, áo cưới mà Điềm Điềm đang mặc vốn không thể tự thay ra được, phải có người giúp nó mở dây thắt sau gáy thì mới cởi ra được, thông thường chuyện này phải để cho chồng làm. Thợ thiết kế luôn có mục đích, vốn để vợ chồng mới cưới giúp nhau chút việc vặt vãnh này để lúc động phòng giảm bớt căng thẳng ấy mà !"
Thẩm Cảnh Thiên lúc này mới hiểu vì sao đến nửa đêm rồi mà Trang Điềm Điềm vẫn còn nguyên chiếc áo cưới trên người "hoá ra là mình đã hiểu nhầm cô ấy, chả trách lúc nãy cô ấy lại tức giận với mình như thế !"
Thẩm Cảnh Thiên lắc đầu rồi đi về phòng của mình !
Download MangaToon APP on App Store and Google Play