Sau một hồi dây dưa triền miên, Lục Chính Minh thở hắt ra ngồi tựa đầu vào thành giường, với tay lấy một điếu thuốc lá cho vào miệng, Cố Cẩm Sơ ở kế bên đang mặc quần áo lại nghe thấy mùi hắc khó chịu không nhịn được mà khịt mũi. Cô rất ghét mùi thuốc lá nhưng ở bên cạnh người đàn ông này cô lại không có quyền lên tiếng với anh mình thích và ghét gì.
Cố Cẩm Sơ đưa mắt lưu luyến nhìn Lục Chính Minh, thứ tình cảm cô dành cho anh là mong mà chẳng có được, thoã mãn thể xác nhưng chẳng thể thoả mãn trái tim. Ngày hôm nay cô lại nghe được một tin tức, rõ ràng cô đã chuẩn bị tâm lý ngày này sẽ tới rất nhiều lần nhưng cuối cùng là do cô đánh giá mình quá cao hay là đánh giá quá thấp tình cảm mình dành cho Lục Chính Minh. Cẩm Sơ gom góp hết dũng khí của cả đời mình khó khăn hỏi Lục Chính Minh:
"Chính Minh... Anh thật sự sẽ cưới Huệ Anh sao?"
Lục Chính Minh nghe thấy câu hỏi của Cẩm Sơ thì kéo gáy cô lại, đối diện mặt cô với mặt mình thong dong phả ra một làn khói trắng, làn khói sộc thẳng vào mũi Cẩm Sơ khiến cô không chịu nổi mà bị sặc, Cẩm Sơ khó khăn thở dốc, cô hé một mắt của mình nhìn anh, lúc này cô chỉ thấy ánh mắt khinh bỉ mà Lục Chính Minh nhìn cô cùng khoé môi hơi nhếch lên mang ý cười quá rõ ràng, trái tim Cẩm Sơ như trật đi một nhịp, cảm giác bị người mình yêu coi thường mấy ai mà không vụn vỡ. Lúc này Lục Chính Minh mới nhàn nhạt lên tiếng trả lời câu hỏi của cô:
"Liên quan gì tới cô sao? Điều này từ lúc bắt đầu cô đã biết rõ rồi mà."
Cẩm Sơ nghe thấy câu trả lời của anh thì trái tim càng đau đớn hơn, cô đúng là không có tư cách để hỏi tới cuộc sống riêng tư của anh, nhưng mà cô cũng phải biết, biết thời điểm nào mình nên rời đi. Cẩm Sơ hít một ngụm khí lạnh, bình tĩnh nhìn Lục Chính Minh:
"Liên quan chứ... Anh phải nói cho em biết thì chúng ta mới kết thúc mối quan hệ này được."
Lục Chính Minh nghe thấy hai từ kết thúc thốt ra từ miệng cô không biết vì sao trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó chịu, nhưng anh nhanh chóng áp chế cảm xúc này lại đối với anh nó chỉ là chút cảm giác khi vật mà mình sỡ hữu lại muốn rời khỏi mình, anh phải là người quyết định cô đi hay ở.
Lục Chính Minh đè mạnh người Cẩm Sơ xuống giường, dùng một tay khoá chặt hai cánh tay của cô lên đỉnh đầu, tay còn lại bóp mạnh cổ Cố Cẩm sơ, đôi mắt hằn lên từng tơ máu, anh gằn giọng nói với cô:
"Kết thúc sao... Ha... Cố Cẩm Sơ, tôi cưới ai là chuyện của tôi cô cứ ngoan ngoãn làm tình nhân bên cạnh tôi không phải là được sao... Ra vẻ làm gì chứ."
Cẩm Sơ đau đớn vì cổ mình bị một lực lớn siết chặt, cô cảm thấy chỉ cần anh dùng sức thêm một chút nữa sẽ bẻ gãy chiếc cổ nhỏ bé này của cô, lúc này Cố Cẩm Sơ mới biết mình đối với Lục Chính Minh tôn nghiêm cũng chẳng có mà cái mạng nhỏ này cũng tùy anh định đoạt. Đoạn tình cảm này cô đã quá sai lầm nên không muốn cứ mãi đắm chìm trong sai lầm này nữa, Cẩm Sơ mở to mắt dùng hết can đảm của mình quát lớn vào mặt Lục Chính Minh:
"Tình nhân sao... Anh một tiếng là yêu Huệ Anh... Hai tiếng là muốn lấy cậu ấy làm vợ... Nhưng lại muốn bao nuôi bạn thân của cậu ấy làm tình nhân... Lục Chính Minh anh thật ghê tởm."
Chát.
Một cái tát rơi trên mặt Cố Cẩm Sơ ngăn những lời chửi mắng của cô lại, Cố Cẩm Sơ có thể nhìn thấy khuôn mặt chột dạ đầy lo sợ của Lục Chính Minh, cô là chọc trúng vào chỗ đau của anh. Một vỏ bọc người đàn ông hoàn hảo lại lên giường với bạn thân của vị hôn thê.
Lục Chính Minh chưa từng xuống tay với phụ nữ nhưng hôm nay vì sĩ diện của mình anh lại ra tay với Cố Cẩm Sơ, một tát này rơi xuống tay anh cũng như có điện giật lơ lửng giữa không trung. Lục Chính Minh nhìn thấy khoé mắt đỏ au và đôi môi mím chặt vì đau của Cố Cẩm Sơ lại dâng lên cảm giác đau lòng, nhưng rất nhanh lại kiềm nén tất cả không mặn không nhạt mở miệng khinh bỉ cô:
"Còn không phải là cô như một con đĩ dụ dỗ tôi lên giường với cô sao."
Cố Cẩm Sơ tức giận trừng mắt nhìn Lục Chính Minh phản bác:
"Là anh ***** *** em... Lục Chính Minh em yêu anh nhưng chưa từng muốn dụ dỗ anh làm những chuyện tội lỗi này."
Lục Chính Minh nghe thấy những lời cô nói thì bật cười, tay bóp mạnh hai bên má cô, từ hơi thở đến giọng nói đều chứa đầy ác ý và miệt thị:
"Ha... Tôi ***** *** cô sao... Cứ cho là tôi ***** *** cô thật đi, vậy sao cô còn đồng ý làm tình nhân của tôi hơn một năm nay... Cố Cẩm Sơ cô đừng đề cao mình quá... Cô chính là dùng cái thứ tình yêu rẻ mạt của cô để biện minh cho việc mình muốn làm đĩ... Một con đĩ ngủ cùng hôn thê của bạn thân cô thôi..."
Một lời này nói ra mang cả đức tin và tình yêu mà Cố Cẩm Sơ dành cho Lục Chính Minh dẫm nát, chuyện gì cô cũng có thể thuận theo anh, yêu anh, hi sinh vì anh nhưng anh lại chà đạp, khinh bỉ cô không khác gì một con đĩ thì đối với Cẩm Sơ đoạn tình cảm không thể ra ngoài ánh sáng này cũng nên chấm dứt từ đây.
Đôi mắt Cố Cẩm Sơ không còn kiềm chế được mà ầng ậc nước, giọng nói cũng lạc đi nghẹn ngào nói với Lục Chính Minh:
"Tôi chính là rẻ mạt như vậy đó... Lục Chính Minh anh cần một tình nhân rẻ mạt như tôi để làm gì?"
Lục Chính Minh nhìn đôi mắt ngập nước của cô, cả bàn tay cũng thả lỏng, anh không biết mình muốn gì, chỉ là anh không muốn kết thúc như thế này với Cố Cẩm Sơ, coi như cô đã trở thành một thói quen của anh đi anh cũng không muốn kết thúc như vậy. Lục Chính Minh rời khỏi người cô, tựa đầu vào thành giường, miễn cưỡng nói ra những lời trái với lòng mình:
"Tôi và cô, chỉ có tôi mới có quyền quyết định kết thúc hay không."
Cố Cẩm Sơ khó khăn ngồi dậy, liếc mắt nhìn người đàn ông đang nhàn nhã nhìn bộ dáng khổ sở của cô mà bật cười đau đớn vì hoàn cảnh bây giờ của cô còn thua cả một con chó không thể quyết định cuộc đời mình. Cẩm Sơ trầm giọng uy hiếp Lục Chính Minh:
"Nếu anh muốn như vậy... Được thôi... Nhưng tôi muốn Huệ Anh cũng biết mối quan hệ dơ bẫn này của chúng ta."
Lục Chính Minh bật dậy ngơ ngác nhìn cô, từ khi anh quen biết Cố Cẩm Sơ cô luôn là cô gái nhu mì, dịu dàng, tới yêu anh cũng hèn mọn đến đáng thương, nhưng giờ đây lại mạnh dạn uy hiếp anh. Mi tâm Lục Chính Minh giật nhẹ, có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ được sẽ có một ngày Cố Cẩm Sơ đối đầu với anh, anh trầm giọng liếc nhìn cô:
"Cô muốn cá chết lưới rách với tôi."
"Ha... Em không dám chết cùng người như anh đâu... Lục Chính Minh anh không để em đi cũng được thôi... Vậy anh cưới em đi, cho em một danh phận đi." Cẩm Sơ muốn một lần nói ra mong muốn của mình trước mặt anh, cô là muốn anh cho cô một câu trả lời, câu trả lời cắt đứt những mơ tưởng hão huyền của cô.
Lục Chính Minh không ngạc nhiên khi cô muốn điều này, dù sao trong mắt anh cô cũng là con người vì tiền vì địa vị mà cái gì cũng dám làm, Lục Chính Minh nhàn nhạt lên tiếng:
"Vị trí đó không phải là của cô."
Một câu trả lời không khác xa quá nhiều với dự đoán của Cố Cẩm Sơ, vị trí đó đúng thật là không phải của cô, dù cô có cố gắng, có mong muốn như thế nào Lục Chính Minh cũng không bao giờ tình nguyện trao cho cô.
Cẩm Sơ ngước mắt nhìn Lục Chính Minh, khoé môi nhếch lên một nụ cười khổ sở:
"Vậy chúng ta không còn gì để nói nữa rồi... Chính Minh... Để em đi đi."
Lục Chính Minh nhìn cô im lặng, những lời anh muốn nói như bị kẹt lại ở cổ họng, anh không biết vì sao nhìn cô chật vật như vậy mình lại thấy nhói lòng, Lục Chính Minh tức giận với chính bản thân mình anh rời giường nhanh chóng mặc quần áo của mình rời đi, trước khi cánh cửa của căn phòng mở ra Lục Chính Minh không quay đầu lại chỉ trầm giọng bỏ lại cho Cố Cẩm Sơ một câu:
"Cô cút đi... Cút càng xa càng tốt, đừng để tôi thấy mặt cô nữa."
Cạnh.
Tiếng cánh cửa phía sau đóng lại Cố Cẩm Sơ như bị rút hết sạch sức lực của mình, cô ngã xuống giường vùi mặt vào trong chăn nức nở. Cô đã cố gắng mạnh mẽ trước mặt anh như thế nào giờ phút này lại như sụp đổ tất cả. Tình yêu mà cô luôn nghĩ chỉ cần cô cố gắng sẽ được đền đáp cuối cùng cũng chỉ là một cuộc mua vui mà người ta sẽ vứt bỏ bất cứ lúc nào người ta không cần nữa.
Cố Cẩm Sơ nức nở, từng tiếng nấc như nhát dao cứa mạnh vào tim cô:
"Lục Chính Minh anh là đồ ngốc... Huệ Anh không yêu anh... Cô ấy không yêu anh."
"Lục Chính Minh từ đầu em đã sai đã sai đến tận ngày hôm nay... Đến lúc phải quay đầu lại rồi."
Một đêm đó Cố Cẩm Sơ dùng để trút hết nỗi lòng của mình, cả đêm không ngủ khi mặt trời vừa chiếu những ánh sáng yếu ớt vào phòng cô đã dọn dẹp xong hành lý của mình. Căn hộ này là của anh, từ đầu đến cuối cô chỉ dọn vào đây sống vì anh không muốn làm tình ở căn phòng trọ nhỏ bé, ẩm thấp của cô.
Cố Cẩm Sơ đúng trước cửa nhìn căn hộ này rất lâu, cô từng nghĩ đây là nhà của cô và anh, rõ ràng là cô ngu ngốc, anh có nhà riêng của mình, anh chỉ đến đây khi muốn cô mà thôi.
"Cố Cẩm Sơ đến lúc mày phải tỉnh giấc rồi. Giá như năm đó không gặp anh ấy thì tốt biết mấy." - Một lời cuối cùng cô bỏ lại ở nơi này liền kéo hành lý rời đi. Đêm qua là một đêm mưa rất lớn, những giọt nước vẫn còn đọng lại trên lá cây từng giọt, từng giọt tí tách rơi xuống, ánh sáng mặt trời buổi sớm dịu nhẹ nhưng cũng không kém phần rực rỡ. Đối với Cố Cẩm Sơ cuộc đời cô cũng sẽ giống như ngày hôm nay "Sau cơn mưa trời lại sáng" sẽ không có một Lục Chính Minh nào dày vò, chà đạp cuộc đời cô nữa.
***
2 năm trước
Cố Cẩm Sơ từ nhỏ sống với bà Ngoại ở một vùng nông thôn nghèo ở thành phố Yên Hà, hai bà cháu nương tựa vào nhau mà sống nhờ một mảnh đất trồng rau nhỏ. Năm mười tám tuổi Cố Cẩm Sơ đậu vào ngành Quan hệ công chúng của Đại Học Quốc Gia Bắc Thành. Cô luyến tiếc rời xa bà của mình rời Yên Hà đến Bắc Thành học tập, những năm đó Cố Cẩm Sơ đều vừa học vừa làm để tự mình trang trải cuộc sống. Suốt những năm đại học cô chỉ có một người bạn duy nhất là Dương Huệ Anh, cô ấy khác với cô, là một cô gái phóng khoáng, tự tin, cả người tràn đầy năng lượng, từ lúc mới gặp Cố Cẩm Sơ đã mong muốn mình cũng có thể giống như Huệ Anh nhưng suy cho cùng hai người có xuất phát điểm khác nhau, sao có thể giống nhau được.
Cố Cẩm Sơ ra trường dù bằng cấp loại giỏi, nhưng cô lại khó có thể kiếm được việc làm ở thành phố đầy tính cạnh tranh như Bắc Thành, một thân một mình lại không có nhiều tiền, Cố Cẩm Sơ chỉ có thể mong chờ vào những CV mà cô đã gửi. Cẩm Sơ vừa đợi vừa đi làm những công việc chân tay khác để có tiền gửi về cho bà.
Hôm nay Cố Cẩm Sơ lại ôm hy vọng đi phỏng vấn tại một công ty giải trí lớn trong thành phố, dù chỉ là vị trí nhỏ nhất trong công ty cô cũng muốn thử thách bản thân mình. Nhưng mà kết quả vẫn là không khả quan như ý cô mong muốn.
Cố Cẩm Sơ thất thểu rời khỏi công ty, cô đi về phía bờ sông để kiếm một nơi trong lành giải toả tâm trạng mình. Gió ở đây mang theo hương thơm của cỏ cây thổi bay cả tâm trạng đang chùn xuống của cô, chiếc khăn lụa quàng cổ của Cố Cẩm Sơ cũng theo hướng gió mà bay đi, Cố Cẩm Sơ hớt hãi đuổi theo nó, chiếc khăn đó đối với cô là rất đắt, nó bằng nữa tháng lương làm phục vụ của cô, hôm nay nếu không phải là đi phỏng vấn cô cũng không mang nó.
Chiếc khăn mỏng bay trên không trung một lúc lại rơi xuống trùm cả lên mặt một người đàn ông đang nằm ngủ trên bãi cỏ, Cố Cẩm Sơ sợ hãi đưa tay che miệng lại, cô sợ người đó tỉnh lại nên chỉ dám nhẹ nhàng bước tới muốn lấy chiếc khăn ấy ra khỏi mặt anh ta.
"Anh đừng tỉnh lại... Đừng tỉnh lại nha..." - Cố Cẩm Sơ vừa nhẹ nhàng từng bước đi tới vừa lẩm bẩm trong miệng.
Khi Cố Cẩm Sơ tới gần cô đưa tay trước mặt người đàn ông, cô đang vui mừng vì sắp lấy lại được chiếc khăn của mình thì cánh tay của anh ta lại vươn lên nắm lấy chiếc khăn, giọng ngáy ngủ khó chịu:
"Cái thứ rác rưởi gì vậy."
Một tiếng nói này làm Cố Cẩm Sơ đứng hình bất động, cô chỉ thấy người đàn ông kéo chiếc khăn ra khỏi mặt mình để lộ khuôn mặt điển trai khó tả, dù dáng vẻ anh hơi khó chịu nhưng mà từng cái nhíu mày của anh cũng làm cho cô đỏ cả mặt.
Lục Chính Minh thấy một cô gái ở trước mặt mình thì không khỏi bất ngờ lại thấy cánh tay cô vươn tới trước mặt anh, anh nghĩ cô là ăn trộm nhân lúc anh ngủ nên liếc mắt quát lớn:
"Cô muốn làm gì?"
Vừa nói Lục Chính Minh vừa ngồi bật dậy, chẳng may đầu gối anh va vào chân của người nào đó đang bất động làm Cố Cẩm Sơ mất thăng bằng ngã sấp lên người anh.
Một cảm giác mềm mại xông thẳng vào đại não cả hai, môi của Cố Cẩm Sơ đang chạm vào môi của Lục Chính Minh, cả hai đều trợn tròn mắt kinh sợ, bất động mất năm giây, đến khi Lục Chính Minh ý thức được chuyện gì đang xảy ra mới giật mình đẩy Cố Cẩm Sơ sang một bên, vội vàng dùng tay áo lau môi mình, liếc nhìn cô giọng điệu đay nghiến:
"Cô... Cô không chỉ muốn trộm đồ mà còn muốn trộm sắc."
Cố Cẩm Sơ lúc này mới hồi phục hô hấp, xua tay gấp gáp giải thích với anh:
"Không... Không có... Cái khăn của tôi bay đến chỗ anh... Tôi chỉ muốn lấy lại... Còn nụ hôn đó là tại anh."
Lục Chính Minh nhìn thấy chiếc khăn trong tay mình thì hiểu vấn đề, anh đem khăn vứt vào người cô, nhưng vẫn cay cú vì nụ hôn ban nãy. Lục Chính Minh gằn giọng phản bác lại:
"Cái gì mà tại tôi... Tại cô thấy sắc sinh lòng tham."
"Còn không phải là tại đầu gối anh đụng vào chân tôi làm tôi mất thăng bằng sao?" Cố Cẩm Sơ không chịu yếu thế muốn mắng chửi người không biết nói đạo lý này, cô tại sao phải nhịn anh chứ.
Lục Chính Minh nhìn cô gái từ đầu đến chân là trang phục công sở quy củ, lại mang vẻ mặt dịu dàng nhưng khi bị ức hiếp cũng không chịu yếu thế lại bật cười.
Cố Cẩm Sơ nhìn người đàn ông ban nãy còn tức giận giờ lại cười khanh khách không khỏi cảm thấy anh ta có chút đa nhân cách.
Cố Cẩm Sơ định đứng dậy rời đi thì một vật lao đến trước cô với tốc độ nhanh như chớp, cô còn chưa kịp định hình đó là gì chỉ nghĩ được nếu nó đập vào mặt mình chắc là tiêu tùng thì trước mặt cô đã có một bàn tay chắn lại, Cố Cẩm Sơ ngước mắt nhìn lên trên chỉ thấy khuôn mặt góc cạnh cực kì đẹp trai của Lục Chính Minh, tim cô bỗng chốc đập liên hồi, chút si mê của thiếu nữ cô cũng có thể hiểu được. Trong lúc đang đờ đẫn nhìn anh thì cô đã nghe thấy tiếng nói của một chàng trai khác:
"Xin lỗi... Xin lỗi anh chị."
"Chơi bóng thì chú ý người khác một chút." Lục Chính Minh đưa lại quả bóng cho cậu thiếu niên kia giọng điệu khó chịu dạy dỗ mấy câu rồi lại liếc xuống nhìn Cố Cẩm Sơ, "Cô không biết né bóng sao?"
Cố Cẩm Sơ giật mình cúi đầu tránh xa anh: "Cảm ơn anh... Nó làm tôi bất ngờ không kịp di chuyển."
Lục Chính Minh không nói gì với cô nữa, chỉ đút tay vào túi quần rồi quay đi, trong miệng thì lại lẩm bẩm: "Đồ ngốc."
Mặc dù tiếng nói rất nhỏ nhưng Cố Cẩm Sơ vẫn có thể nghe được, cô tức giận trong lòng nhưng chỉ dám nuốt vào trong, anh cứu cô anh có quyền. Nhìn thấy bóng lưng anh nương theo ánh hoàng hôn rời đi Cố Cẩm Sơ không nhịn được mà lên tiếng gọi:
"Này anh... Anh tên gì vậy?"
Lục Chính Minh nghe thấy tiếng gọi của cô thì dừng bước quay đầu lại, quét mắt nhìn cô thật lâu, anh không có thói quen nói chuyện nhiều với người lạ, nhưng cô gái mới gặp ngày hôm nay lại cho anh cảm giác tươi mới thoải mái, Lục Chính Minh cảm thấy mình hơi có duyên với cô nên mới nhẹ giọng đáp:
"Lục Chính Minh."
"À... Còn tôi là Cố Cẩm Sơ..." Cố Cẩm Sơ nở nụ cười rạng rỡ đáp lời anh, cô còn nghĩ anh sẽ không trả lời mình nhưng không ngờ lại dễ chịu như thế.
Gió bên bờ sông thổi rất mạnh, tung bay những lọn tóc đen nhánh của Cố Cẩm Sơ, ở nơi Lục Chính Minh đang đứng anh nhìn thấy cô gái dịu dàng cười với mình trong buổi ráng chiều. Không biết vì lí do gì mà Lục Chính Minh lại khẽ cười vẫy tay tạm biệt cô mới rời đi.
Cố Cẩm Sơ vẫn đứng bất động tại chỗ nhìn theo anh, cô đưa tay sờ lại đôi môi của mình nhớ lại cảnh tượng lúc nãy khoé môi không nhịn được mà nhếch lên, trái tim cô cũng đập mạnh hơn bình thường. Cố Cẩm Sơ biết đó là rung động, lần đầu tiên trong cuộc đời cô rung động với một người đàn ông, lại là người chỉ vừa mới gặp mặt.
Cố Cẩm Sơ thở dài một hơi thì thầm:
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên vạn dặm bất tương phùng... Nếu có duyên thì sẽ gặp lại anh ấy thôi."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play