Vạn Năm Tương Phùng ( Ngoại Truyện: Trường Tương Tư - Tương Liễu X Tiểu Yêu ).
Chương 1 Lời chưa nói
Vạn năm trước từng có một yêu quái Cửu Mệnh Tương Lai chọn cách yêu Hạo Linh Vương Cơ Tiểu Yêu một cách âm thầm lặng lẽ...cuối cùng chỉ muốn cô thật hạnh phúc và thứ tình cảm nam nữ ấy mà chàng ta dành cho nàng sẽ chẳng bao giờ biết được...
Phong Bội ( Tương Liễu )
Tiểu Yêu...từ nay ta không bảo vệ nàng được nữa...
Phong Bội ( Tương Liễu )
Mong nàng trọn kiếp bình an !
Năm 2023, Sân bay Bắc Kinh, Trung Quốc
Cô gái tóc ngắn từng bước chân tiến về sảnh chờ của sân bay. Cô ta có vẻ lo lắng, tay nắm chặt lại, môi mím vào nhau tỏ ra vẻ chờ đời trông ngóng một ai đó.
Bất chợt nhìn xa xa đó chính là hình bóng quen thuộc mà cô chờ đời, cô ta nhanh chân chạy tới bên người, giọng vang lên:
Mẫn Thư ( A Niệm )
Aaaaaaa
Mẫn Thư ( A Niệm )
Chị Tiểu Nhã, cuối cùng em đợi được chị quay về rồi !
Người mà cô ngóng chờ lại chính là Lục Tiểu Nhã, cũng chính là chị ruột cô nàng vừa mới trở về từ Thụy Sĩ sau 7 năm sinh sống và du học.
Với vẻ bề ngoài đẹp có thể so sánh hơn cả hai từ "mỹ nhân", thì thành tích học tập đáng nể từ bé đến lớn của cô cùng với đó là năng lực hơn người bình thường cũng đã khiến cho Lục Khuynh Từ ( ông nội Lục Tiểu Mẫn - cũng là chủ tịch liên tập đoàn lớn nhì Bắc Kinh và lớn thứ tư Trung Quốc đại lục ) có thể tin tưởng và sẵn sàng đón cô về để cô đảm nhiệm cương vị Giám đốc điều hành để đưa công ty và tên tiếng gia tộc lên một cương vị mới trong mắt giới thượng lưu Trung Quốc và thế giới.
Khi Tiểu Nhã vừa nhìn thấy em gái mình đó chính là Lục Mẫn Thư thì liền dang tay ra ôm lấy cô vào lòng.
Lục Mẫn Thư cứ như xúc động không kiềm được nước mắt mà khóc lên trong vòng tay ấm áp của chị gái nhiều năm không gặp của mình. Vì từ nhỏ Mẫn Thư được Tiểu Nhã chăm sóc và cả hai rất thương yêu nhau, nhưng vì có chút biến cố sảy ra trong gia tộc khiến cho Tiểu Nhã bắt buộc phải tới Thụy Sĩ để học tập.
Tuy vậy mà tình cảm giữa hai chị em theo ngần ấy năm xa cách vẫn không chút nào phai mờ đi, ngược lại họ còn luôn mong chờ ngày sẽ gặp lại nhau.
Đôi tay Tiểu Nhã xoa nhẹ vào mái tóc của em gái mình, cô nhẹ nhàng vỗ về:
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
- Ngoan...chị về với em rồi đây !
Mẫn Thư từ từ buông chị mình ra, vội lau đi nước mắt đang lăn trên má. Cô nghẹn ngào nói:
Mẫn Thư ( A Niệm )
- Lần này chị về sẽ không đi nữa chứ ?
Tiểu Nhã nở một nụ cười nhẹ nhàng:
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Không...chị về với em và Lục gia !
Cả hai cùng nhau tiến ra khỏi cửa sân bay để lên xe riêng về nhà
Trên xe trở về nhà
Mẫn Thư ôm cánh tay chị gái và dựa đầu vào vai cô, cô nói:
Mẫn Thư ( A Niệm )
Chị của em thật giỏi...em cũng muốn được như chị
Ánh mắt ấm áp của Tiểu Nhã nhìn về cô em gái nhỏ bé bên cạnh mình.
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Em chỉ cần là em gái của Lục Tiểu Nhã này là được rồi...
Mẫn Thư ( A Niệm )
Nhưng em muốn giống chị...
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Để làm gì ?
Mẫn Thư ( A Niệm )
Để bảo vệ chị và Lục gia chúng ta...
Giọng nói Mẫn Thư mang giọng điệu buồn bã, ngay lập tức giác quan chính xác của Tiểu Nhã mách bảo cô rằng trong lời nói của em gái cô chắc hẳn sẽ có ẩn ý
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Ý em là...
Mẫn Thư ( A Niệm )
Những gia tộc khác đang có âm mưu hãm hại Lục gia chúng ta...
Tiểu Nhã nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của em gái mình, nhẹ nhàng nói
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Chị biết Lục gia chúng ta đang đối diện trước những thế lực không mấy tốt
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Nhưng em yên tâm...chị sẽ không để ai làm hại tới gia tộc chúng ta đâu !
Lục gia là gia tộc nổi tiếng từ xưa và có chuỗi công ty hàng đầu về đá quý cũng như kinh doanh. Tuy rằng họ không đụng chạm gì tới những gia tộc khác, chỉ muốn tự do tự tại mà phát triển thương hiệu của mình.
Nhưng đời trớ trêu thay, họ lại phải đối diện với những thế lực tàn ác khác đang có âm mưu lật đỗ gia nghiệp Lục gia đã có từ đời xa xưa.
Giờ đây mục đích Tiểu Nhã trở về cùng chính là muốn bảo vệ Lục gia trước bão tố, cũng như giúp phần chi gia tộc mình phát triển mạnh mẽ hơn.
Đôi tay Tiểu Nhã nắm chặt, vừa an ủi em gái mình xong cô lại nhìn ra cửa sổ bên ngoài.
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Nhất định mình sẽ không để bất cứ ai làm hãm hại tới người nhà Lục gia...
Tại một dinh thự rộng lớn
Người nhà họ Phong
Thưa cậu chủ
Người nhà họ Phong
Đại tiểu thư nhà họ Lục trở về rồi !
Người con trai ấy đang nâng niu ly rượu vang, liền xoay người lại
Trên khuôn mặt anh ta nở nụ cười
Phong Bội ( Tương Liễu )
Tiểu Nhã...
Phong Bội ( Tương Liễu )
Tại sao em lại quay về ?
Phong Bội ( Tương Liễu ) kiếp này là thiếu gia nhà họ Phong, cũng được coi là kẻ thù bây giờ của Lục gia.
Từ nhỏ anh ta mang trên mình xứ mệnh kế thừa gia nghiệp của Phong gia.
Một gia tộc mà người ta nhắc đến liền liên tưởng ngay đến những người thành đạt đầy kiêu hãnh.
Giờ đây, anh ta vừa có kế hoạch lật đỗ Lục gia cũng như mình gia tộc mình vương lên vị trí số một ở Trung Quốc đại lục.
Lúc đó thì chẳng còn có ai có thể khiến hắn quay đầu lại về phía sau mà nhìn nữa.
Người nhà họ Phong
Tôi đã cho người theo dõi họ !
Phong Bội ( Tương Liễu )
Tốt lắm...
Phong Bội ( Tương Liễu )
Hãy bảo vệ em ấy một cách an toàn, hiện tại thế lực của Lập gia cũng đang trông ngóng vào Lục gia !
Người nhà họ Phong
Thiếu gia còn e chừng gì sao ?
Phong Bội ( Tương Liễu )
Cứ làm theo lời tôi đi !
Người nhà họ Phong
Vâng tôi hiểu rồi !
Dứt lời người của Phong Bội quay lưng rời đi
Phong Bội đặt ly rượu vang xuống bàn, đi tới cạnh cửa sổ.
Ánh mắt cậu ta hướng về bên ngoài, miệng nở nụ cười nhẹ
Phong Bội ( Tương Liễu )
Tiểu Nhã...lâu rồi chưa gặp !
Phong Bội ( Tương Liễu )
Tôi phải xem em lớn lên đã trở thành như thế nào !
Phong Bội hồi bé đã có quen biết với Tiểu Nhã, thậm chí anh còn học chung một ngôi trường Trung học với Tiểu Nhã, anh học khoá trên cô.
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Hôm nay mình nhất định phải đưa lá thư này đến với anh ấy...
Cô gái nhỏ với bộ đồng phục, tóc thắt thành bím nhỏ. Hai tay cô khẽ rung, ánh mắt long lanh đứng sau cánh cửa lớp học của anh chị khoá trên
Bất chợt có một cậu nhóc chạy ra
Bóng dáng ấy tựa như người cô bé muốn gặp nên cô cứ tưởng đó là người đó nên lao ra
Cô đứng trước cậu ta, cuối mặt xuống không dám ngẩn đầu lên, tay đưa lá thư trên tay ra và nói
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Tớ chờ cậu ở sân sau trường...
Cậu nhỏ kia vừa cầm lấy lá thư thì cô nhanh chân xoay người rời đi
Cậu bé từ từ mở lá thư ra đọc
Phong Bội ( Tương Liễu )
Thì ra là thư tỏ tình ư...
Bức thư này đáng lẽ là dành cho Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh kiếp sau ).
Nhưng lại bị Tiểu Nhã đưa nhầm
Phong Bội ( Tương Liễu )
Em sắp đi nước ngoài rồi sao...
Trên tay cậu cầm bứt thư của cô rồi nắm chặt lại, lòng cứ như nhói lên
Đúng vậy, Tiểu Nhã mặc dù là người nhà họ Lục. Nhưng từ nhỏ Phong Bội đã cảm mến cô bé, nhưng bức thư này lại không dành cho anh mà lại là Dương Kì.
"Gửi Dương Kì...em sắp phải đi du học rồi, thật ra em vẫn luôn thầm mến anh nhưng không dám thổ lộ. Nên hôm nay nếu được thì em hẹn gặp ở sân sau trường nhé..."
Phong Bội ( Tương Liễu )
Tại sao em không muốn gặp anh mà lại là cậu ta ?
Vừa lúc đó tiếng nói khác đằng sau vang lên
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Này Phong Bội !
Người gọi Phong Bội đó chính là Dương Kì ( Kiếp sau của Đồ Sơn Cảnh ).
Phong Bội quay người lại, vội nhét lá thư vào trong túi quần.
Phong Bội ( Tương Liễu )
Có gì không ?
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Sao mà thất thần vậy ?
Phong Bội ( Tương Liễu )
Liên quan gì đến cậu ?
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Cậu cùng tôi tham gia giải bóng rổ ở trường đi !
Phong Bội ( Tương Liễu )
Không hứng thú !
Phong Bội nói xong vội quay người rời đi.
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Tiểu Nhã vừa đưa cho cậu ấy gì vậy...
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Sao em ấy không đưa cho mình...
Dương Kì cũng nảy sinh tình cảm với Tiểu Nhã
Nhưng anh lại không biết cô cũng có ý với anh
Anh lại cứ nhút nhát không dám tiến tới lại gần cô vì nhà anh vốn không thể nào sánh được với Lục gia
Nét mặt Dương Kì cũng trở nên khác lúc nãy
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Mình phải cố gắng để có thể một ngày nào đó có tiền tài hơn người khác để có được Tiểu Nhã...
Tiểu Nhã đứng chờ phía sân sau trường, trời đột nhiên đỗ mưa khiến cho cô dần đân ướt hết người. Trong lòng cô bồi hồi, nôn nao
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Khi nào anh ấy mới...
Cô cứ nghĩ là Dương Kì nên quay lại
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Anh Phong Bội...
Phong Bội nở nụ cười nhẹ trên môi
Phong Bội ( Tương Liễu )
Cậu ta nói với anh là có việc bận, không thể đến được
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Vậy sao...
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Là anh vậy không muốn gặp em...
Anh tiến lại gần cô và dùng ô che mưa cho cô
Tay còn lại lau nhẹ đi nước mắt lăn trên mặt cô
Phong Bội ( Tương Liễu )
Nín đi...
Thấy cô rơi nước mắt trước mặt, trong lòng anh lại cảm thấy day dứt khó chịu
Bị thấm nước mưa cũng gần nữa tiếng, cộng thêm với việc khóc nữa cho nên cô cảm thấy choáng váng nên ngất đi
Phong Bội vội ôm lấy Tiểu Nhã vào lòng
Anh nhẹ nhàng bế cô vào lòng mình, đôi chân bước đi. Ánh mắt anh đang hướng nhìn về cô gái đang cạnh bên mình, anh thầm nói
Phong Bội ( Tương Liễu )
Anh xin lỗi
Phong Bội ( Tương Liễu )
Nhưng anh không thể khiến em gặp nguy hiểm được, ở bên Dương Kì thật sự là mối nguy cho em...
Phong Bội ( Tương Liễu )
Anh chỉ có thể khiến hai người không ở cạnh được nhau, lúc đó em mới có thể an toàn được...
............................
Chương 2 Quay về nhà
Chiếc xe chở Tiểu Nhã và Mẫn Thư dừng bánh lại trước cổng nhà Lục gia
Tiểu Nhã mở cửa và bước xuống xe
Cảm xúc chứa động dường như được bày tỏ qua ánh mắt của cô khi hướng về trước
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Mình trở về rồi...
Thư Mẫn cũng bước xuống xe và tiến lại gần chị gái cô.
Cô liền nắm lấy tay chị gái mình, giọng điệu nhỏ nhẹ ấm áp của cô nàng vang lên
Mẫn Thư ( A Niệm )
Chào mừng chị trở về !
Ngay lúc đó phía xa xa từ bên trong xuất hiện hình bóng quen thuộc
Cùng với đó là người hầu và quản gia từng bước, từng bước tiến lại gần và mở rộng cánh cửa.
Cánh cửa ấy mở ra, cứ như một lời mời chào cô chủ trở về với chúng.
Trước mắt Tiểu Nhã là hình bóng 2 người cha và mẹ mà cô luôn không khỏi mong nhớ suốt những năm qua.
Ông từng bước chân đi lại tiến về phía con gái mình.
Mẫn Thư ( A Niệm )
Chị, cha và mẹ đều mong chị trở về cả đấy..
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Cha...
Từng ngón tay của cô cứ như rung lên, là vì cô xúc động, là vì cô không biết làm phải để kiềm được cái cảm xúc gặp lại người thân mình suốt ngần ấy năm xa cách.
Người đàn bà đi theo sau Lục Khuynh Từ lúc đó cất tiếng nói đầy ngọt ngào, thắm đậm tình cảm
Hà Vân Xuyên
Tiểu...Nhã...
Lúc này Tiểu Nhã đã không còn kiềm được nước mắt, không kiềm được cảm xúc của mình mà chạy ngay tới chỗ cha và mẹ của mình
Cô cứ như sa vào lòng người mẹ thân yêu của mình, ánh mắt cha cô nhìn cô đầy triều mến và chứa động nỗi nhung nhớ con gái sâu sắc.
Mẹ cô là Hà Vân Xuyên, bà kế nhiệm và quản lí chức vụ quan trọng đó chính là người thừa kế của Hà gia ( cách gọi khác là Chủ tịch liên tập đoàn Hà Thị ).
Hồi trẻ bà từng được mệnh danh là mỹ nhân thời đại mới của Thành Đô năm ấy ( một tỉnh nổi tiếng ở Trung Quốc Đại Lục ).
Thừa hưởng được vẻ đẹp kiêu sa của mẹ, khí chất của cha thì chắc có lẽ khó có ai có thể sánh bằng Tiểu Nhã được.
Giọt nước mắt động trên đôi mắt của bà Hà Vân Xuyên đã rơi lúc nào không hay khi được gặp lại đứa con gái mà mình nhớ nhung suốt thời gian qua
Hà Vân Xuyên
Con nhìn con xem...
Hà Vân Xuyên
Lớn như thế này rồi...
Thư Mẫn từ từ tiến lại gần chị gái và cha mẹ mình, tay cô chắp sau lưng, gương mặt tỏ vẻ hạnh phúc, vui tươi của một thiếu nữ.
Mẫn Thư ( A Niệm )
Có phải chị rất đẹp đúng không mẹ !
Lục Khuynh Từ
*cười và lấy tay xoa đầu Mẫn Thư*
Lục Khuynh Từ
Con bé ngốc này !
Lục Khuynh Từ
Con cũng không xinh đẹp gì kém cạnh chị gái mình đâu !
Tiểu Nhã lúc ấy vội lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má, cô liền dùng giọng điệu tươi tắn mà nói
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
À phải rồi cha mẹ ....
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Ông đâu rồi ?
Hà Vân Xuyên
Ông đang ở bên trong nhà đợi gặp mặt lại cháu gái thân yêu mình đó !
Mẫn Thư ( A Niệm )
À phải rồi, con phải đưa chị vào gặp ông mới được !
Lục Khuynh Từ
Để ta kêu người đưa hành lí con và sắp xếp cho con.
Lục Khuynh Từ
Hai đứa cùng với mẹ mình vào với ông đi !
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Cha không phải luôn ạ ?
Lục Khuynh Từ
Ta còn có chút việc phải làm, lát ta sẽ vào sau !
Hà Vân Khuyên nắm tay hai đứa con gái thương yêu của mình cùng vui vẻ bước vào nhà.
Vừa đi bà vừa hỏi những chuyện quan tâm tới Tiểu Nhã, hỏi rồi cũng hỏi nữa. Cứ như bà muốn xem con gái mình suốt thời gian sống một mình ở nước ngoài đã gặp được và trãi nghiệm đau khổ và vui sầu như thế nào.
Tiểu Nhã vừa bước vào nhà, thì cô lại ngỡ ngàng khi khung cảnh năm xưa chẳng có gì thay đổi, vẫn có cảm giác ấm áp và yên bình như khi nào.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhà, lòng thầm vui và nghĩ
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Mọi thứ vẫn như khi xưa...
Tiểu Nhã xoay người nhìn sang cầu thang.
Lục Trạch Dương
Lại đây nào nhóc con !
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Ông...
Cô vội chạy ngang đến trước mặt người ông mình
Nước mắt cô trải dài trên hàng má đỏ hồng của cô, vì người cô muốn gặp nhất khi trở về có lẽ đó chính là ông của cô. Vì cô biết ông hi sinh nhiều cho gia tộc và dành trọn vẹn tình yêu thương và tâm sức để mong muốn cô một ngày nào đó có thể trở về giúp ông một tay để gia nghiệp nhà họ Lục phát triển hơn.
Ông cũng là người ở bên cô từ khi cô còn nhỏ, có thể ông lại là người thương cô nhất, luôn ưu tiên những thứ tốt đẹp nhất cho cô.
Nhưng tiến lại gần, cô nhìn hồi lâu lại cảm thấy nhói tim một chút nào đó
Vì chắc có lẽ những sợi tóc bạc mọc đầy trên mài tóc ông, nếp nhăn trên mặt ông cũng nhiều hơn và quan trọng là sức khoẻ của ông giờ có thể được nói là không được khoẻ nên đành phải có người dìu ông đi.
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Ông...ông khác trước nhiều rồi...
Lục Trạch Dương
*nở nụ cười trên mặt*
Lục Trạch Dương
Cháu gái ngoan ^^
Lục Trạch Dương
Ta không khác gì, ngược lại là con....
Lục Trạch Dương
Đã lớn và trưởng thành, xinh đẹp như bà con lúc còn sống vậy...
Mẫn Thư ( A Niệm )
Ông nói đúng đó ^^ Con thấy chị Tiểu Nhã rất giống với bà và mẹ lúc trẻ !
Lúc này bỗng có tiếng nói vang lên
" Ai đấy ông ?"
Khiết Thiên ( Phong Long )
Tiểu Nhã liền đưa mắt nhìn người phía sau Lục Trạch Dương từng bước đi lại gần.
Là Khiết Thiên, cháu ruột người bạn tri kỉ của Lục Trạch Dương. Đồng thời là nhị thiếu gia nhà họ Thức, là một gia tộc giàu có và nổi tiếng về buôn đồ khảo cổ quý hiếm và chế tác ngọc trai.
( Là kiếp sau của Xích Thủy Phong Long ).
Khiết Thiên ( Phong Long )
Là cô...?
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
*bất ngờ*
Lục Trạch Dương
Dường như hai đứa đã có sự quen biết trước à ?
Khiết Thiên liền mỉm cười nói
Khiết Thiên ( Phong Long )
Là tỷ tỷ khoá trên của con năm nào đây mà
Lục Trạch Dương
À ta quên mất, ta có nghe cha con kể lại con cũng có một khoảng thời gian học tại Thụy Sĩ !
Khiết Thiên bước nhanh đến trước mặt Tiểu Nhã, dùng đôi mắt tươi vui nhìn cô
Khiết Thiên ( Phong Long )
*Đưa tay ra*
Khiết Thiên ( Phong Long )
Chúng ta làm quen lại từ đầu chứ sư tỷ ?
Cô nhìn Khiết Thiên, dường như cô đang ngần ngại gì đó, nhưng suy nghĩ mất vài giây lại nở nụ cười trên môi nhè nhẹ và đưa tay ra nói
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Chào cậu, không ngờ sẽ gặp cậu ở đây đó !
Cô nhìn sang ông mình và hỏi
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Đây là...?
Lục Trạch Dương
Đây là Khiết Thiên, nhị thiếu gia của của Thức gia. Ông quá cố nó ấy cũng từng là tri kỉ của ta !
Mẫn Thư đi tới hất tay Khiết Thiên ra
Mẫn Thư ( A Niệm )
Ai cho anh đụng tay vào người chị gái tôi ?
Tiễu Nhã liền ngạc nhiên trước hành động của em gái cô
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Mẫn Thư, em làm sao vậy ?
Mẫn Thư ( A Niệm )
Cậu ta suốt ngày ỷ được ông nội yêu thương nên cứ sang nhà chúng ta để quậy phá !
Khiết Thiên ( Phong Long )
Hơ...?
Khiết Thiên ( Phong Long )
*cười nhẹ rồi khoanh tay lại*
Khiết Thiên ( Phong Long )
Ta đây là qua đây để ông nội không phải buồn nữa đấy !
Mẫn Thư ( A Niệm )
Không phải, anh ta là cố ý lúc nào cũng chọc tức em !
Mẫn Thư cầm và lắc cánh tay chị gái mình, và nói bằng giọng nhõng nhẽo, cũng không che giấu được nổi chán ghét của cô đối với Khiết Thiên.
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Được rồi, sau này sẽ không có ai chọc tức e nữa !
Cô nhẹ nhàng xoa mái tóc em gái mình rồi quay sang nói với ông nội mình
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Ông ơi...con có thể nói chuyện riêng với ông được không ?
Lục Trạch Dương gật đầu rồi xoay người đi tiến vào phòng làm việc riêng của ông.
Cô quay sang nói với mọi người
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Con vô nói chút chuyện với ông, mọi người không phải chờ lâu đâu, tối chúng ta sẽ cùng con ra ngoài ăn !
Hà Vân Xuyên
Vậy con cứ nói chuyện với ông đi, cứ để mẹ kêu người sắp xếp hành lí cho con !
Mẫn Thư ( A Niệm )
Chị...tối nay em đi không được với chị, tối nay em còn phải làm bận vẽ xong bản thảo cho giáo sư...
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Được rồi Mẫn Thư nhà ta giỏi lắm, vậy hôm khác chị em mình đi cũng được !
Nói rồi cô xoay người đi thẳng vào phòng làm việc của Lục Trạch Dương.
Giờ đây chỉ còn có Khiết Thiên đứng nén lại
Khiết Thiên ( Phong Long )
Lâu rồi không gặp chị lại có dung mạo và khí chất khiến em phải đề cao đấy !
Khiết Thiên ( Phong Long )
Trò hay sắp diễn ra rồi !
Trong phòng làm việc của Lục Trạch Dương
Lục Trạch Dương
Con có chuyện gì muốn nói với ta ?
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Lần này con trở về thì vì lí do nào ông cũng đã biết rõ rồi...
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Nhưng...
Lục Trạch Dương
Con còn có gì khó nói à ?
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Về chuyện hôn ước của con và Phong gia...
Lục Trạch Dương
À thì ra là chuyện này
Lục Trạch Dương
Yên tâm đi, nếu con không thích thì ông không ép con !
Lục Trạch Dương
Con có thể...
Lục Trạch Dương chưa kịp dứt lời thì cô chen vào
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Con đồng ý hôn sự này !
Lục Trạch Dương ngạc nhiên trước lời nói của cháu gái mình, ông quay sang nhìn cô
Lục Trạch Dương
Con chấp nhận à ?
Lục Trạch Dương
Không phải trước kia con kiên quyết không gả vào nhà họ Phong sao ?
Nét mặt của cô có vẻ nghiêm nghị hơn, giọng nói cũng sắt bén hơn
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Con biết tình hình hiện tại của gia tộc chúng ta đang phải đối đầu gay gắt với Phong gia !
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Chỉ còn có cách lợi dụng hôn sự này mà giúp Lục gia chúng ta có con đường đi đúng đắn hơn...
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Cũng như...
Lục Trạch Dương nghe tới đây liền cao mày
Lục Trạch Dương
Vậy ý con là...
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Con muốn lật đỗ Phong gia !
Chương 3 Sinh nhật
Lục Trạch Dương
Cháu gái à, con đã nghĩ kĩ chưa ?
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Con rõ hơn bao giờ hết !
Lục Trạch Dương im lặng một hồi thì gật đầu, đi tới đặt tay lên vai của cháu gái mình
Lục Trạch Dương
Vậy thì hãy cẩn thận, tương lai do con quyết định !
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Con biết rồi...
Nói xong Tiểu Nhã nhìn sâu vào đôi mắt ông mình rồi cô xoay người đi
Cửa phòng đóng lại sau khi Tiểu Nhã bước ra khỏi phòng.
Ánh mắt của Lục Trạch Dương đuợm đầy nỗi buồn chất chứa, dường như ông đang suy nghĩ về một việc gì đó khá nghiêm trọng, có thể sẽ là chuyện liên quan tới cháu gái trưởng của mình, " Lục Tiểu Nhã ".
Lục Trạch Dương
Tiểu Nhã...
........................................
Cô mở chiếc laptop ra, vẻ mặt nghiêm túc. Có vẻ cô sắp phải xử lí một số công việc nào đó khi vừa mới trở về nước.
Tin nhắn từ điện thoại đến:
Vãn Ngọc
" Tiểu Nhã ! Nghe nói cậu về nước rồi à ?"
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Ừ mình vừa trở về !
Vãn Ngọc
Đã lâu chúng mình không gặp rồi, vừa hay tối nay sinh nhật tớ. Cậu nhất định phải đến nhé !
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
*suy nghĩ *
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Ừ để tớ thu xếp rồi cậu báo địa điểm cho mình !
Nhìn vào chiếc điện thoại mình vừa đặt trên bàn, cô lại tiếp tục chăm chú làm việc của mình.
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Cửa không khoá !
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Có chuyện gì à Thư Thư ?
Mẫn Thư ( A Niệm )
Tối nay em đưa chị đi ăn nhé ?
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Tối nay à...
Mẫn Thư nhanh chân đi tới cạnh bên chị gái mình
Mẫn Thư ( A Niệm )
Sao thế ?
Mẫn Thư ( A Niệm )
Chị có việc bận gì à ?
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Vãn Ngọc...một người bạn cũ vừa mời chị đến buổi sinh nhật của cô ấy.
Mẫn Thư ( A Niệm )
À vậy hôm khác chị đi cùng với em cũng được, chị vừa mới về nước thì nên đi gặp bạn bè lâu năm không gặp đi !
......................................
Tiểu Nhã chuẩn bị tươm tất để đến tiệc sinh nhật của người bạn thân mình.
Cũng không hẳn là cô muốn đi, nhưng cô lại chẳng muốn từ chối vì năm xưa Vãn Ngọc đã ra tay giúp cô thoát khỏi nguy hiểm.
Sau khi chuẩn bị kĩ, cô liền nhanh chóng rời khỏi nhà và lái xe đến trung tâm buổi tiệc sinh nhật của Vãn Ngọc.
Chiếc xe ô tô của Tiểu Nhã vừa dừng bánh trước cổng nhà hàng thì đã có người đứng chờ cô sẵn ở đó từ trước.
Ngay lập tức Vãn Ngọc cùng chiếc đầm đỏ chạy tới
Vẻ mặt Vãn Ngọc tỏ ra nét vui vẻ khi thấy người bạn thân sau ngần ấy năm mới được gặp lại.
Cô bất ngờ ôm lấy Tiểu Nhã, nghẹn ngào nói
Vãn Ngọc
Mình gặp lại cậu rồi...
Đối diện trước sự nhiệt tình của Vãn Ngọc thì Tiểu Nhã rốt cuộc cũng cảm thấy ngạc nhiên
Vãn Ngọc buông Tiểu Nhã ra, lập tức lau nước mắt ứa ra lúc nãy đi
Vãn Ngọc
Mình cứ tưởng cậu sẽ mãi không quay về Trung Quốc...
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Làm sao có thể được, quê hương mình ở đâu thì mình tất nhiên phải quay về rồi !
Vãn Ngọc
Không nói thêm nhiều nữa, mình dẫn cậu vào trong !
Vãn Ngọc nắm lấy tay Tiểu Nhã rồi cùng cô đi vào bên trong.
Sau đó một chiếc xe khác cũng đã dừng từ lúc nãy thì cũng mở cửa
Một chàng trai mặc vest bước ra
Và một người bạn khác cũng theo sau đó xuống xe
Dao Lưu
Hiếm khi thấy chị Vãn Ngọc thân thiết với ai như thế !
Lập Từ ( Thương Huyền )
Ừ đúng vậy...nhưng nhìn cô gái này có nét gì đó rất quen thuộc !
Dao Lưu
Gì cơ chứ, Đại thiếu gia nhà họ Cửu như cậu thì ai mà chả quen chứ !
Lập Từ ( Kiếp sau của Thương Huyền ) là đại thiếu gia của Cửu thị, là một trong 3 gia tộc nắm giữ số cổ phiếu nhiều và có giá trị cao nhất tại Trung Quốc.
Lập Từ cũng là một chàng trai có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, nhưng pha lẫn vào đó là anh có tính sát gái cực kì cao, có thể gọi là "Phú Nhị Đại" tay ăn chơi có tiếng ở Thượng Hải.
Nhưng thay vào đó, đằng sau vẻ ăn chơi đó là một tính cách và cách sống ít ai biết được của anh. Vì gia tộc anh nổi tiếng không chỉ là vì nắm giữ cổ phiếu nhiều mà còn là gia tộc có chuỗi các trung tâm nổi tiếng tại Thượng Hải.
.......................................
Bên trong buổi tiệc sinh nhật của Vãn Ngọc
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
/ Ngạc nhiên /
Vãn Ngọc nắm chặt tay Tiểu Nhã cười với cô
Vãn Ngọc
Đây không phải là sinh nhật mình đâu....
Tiểu Nhã ngạc nhiên trước lời nói của bạn mình
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Thế đây là gì ?
Vãn Ngọc
Một chút cậu sẽ biết thôi !
Vãn Ngọc ra hiệu cho người hầu tắt hết đèn
Xung quanh là ánh sáng lấp lánh của những ánh đèn nhỏ chiếu lung linh tựa như những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời
Vãn Ngọc nhanh chân đi tới trung tâm của buổi tiệc
Cô cầm mic lên, nhẹ nhàng nói
Vãn Ngọc
Hôm nay cảm ơn mọi người đã đến dự buổi lễ sinh nhật của mình...
Vãn Ngọc
Và không chỉ là vì sinh nhật mình mà là quan trọng còn có sự hiện diện của người bạn thân nhất của mình !
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
/ Tiểu Nhã đứng ngơ ngác /
Mọi người xung quanh xì xầm bàn tán
" là ai mà đại tiểu thư họ Vãn phải kính trọng thế kia nhỉ ?"
" Ừ đúng thế, không biết cô gái nào mà có thể trở thành người quan trọng như thế !"
Vãn Ngọc
Đó chính là Lục Tiểu Nhã...!
" sao cái tên này nghe quen thế ?"
" ơ chẳng phải đây là trưởng nữ nhà họ Lục danh tiếng đấy sao ? "
Ánh đèn trung tâm buổi tiệc đã chỉa xuống Tiểu Nhã, làm cho cô nổi bật lên vẻ đẹp cùng với đó là sự xuất hiện đầy lộng lẫy kiêu sa.
Vãn Ngọc ra hiệu cho Tiểu Nhã hãy lên sấn khấu cùng với cô.
Tiểu Nhã cười mỉm và từng bước từng bước tiến về sân khấu
Trước ánh mắt đầy ngạc nhiên và ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người tại đó, chiếm trọn spotlight của đêm tiệc.
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Vãn Ngọc...cảm ơn cậu !
Vãn Ngọc
Không cần cảm ơn tớ đâu...vì vốn dĩ điều cậu xuất hiện ở đây là đặc biệt với tớ lắm rồi !
Sau đó tiếng đàn piano cất lên từng giai điệu vu vương, lãng mạng.
Xa xa là người con trai mặc vest đen đang ngồi dưới ánh sáng lung linh cùng với đó là đôi bàn tay điêu luyện của anh ta hoà vào những nốt nhạc khiến cho không khí buổi tiệc giờ đây trở nên lãng mạng và lung linh huyền ảo.
Tiểu Nhã ngay lập tức cảm thấy tiếng đàn piano ấy cứ như rất quen thuộc đối với cô
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Đây là....
Vãn Ngọc
Đúng vậy...là anh Dương Kì đó !
Vừa nghe Vãn Ngọc nhắc tới cái tên ấy thì Tiểu Nhã liền cảm thấy sựng lại một nhịp
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Dương...Kì...
Như đã nói ở đầu truyện, Tiểu Nhã từ hồi trung học đã đem lòng ái mộ Dương Kì, một đàn anh khoá trên của cô.
Nhưng sau lần đó, tim Tiểu Nhã cứ như bị đóng chặt lại. Vì từ đó đến nay cô vẫn luôn hiểu lầm ngày hôm đó Dương Kì là vì biết mình sẽ tỏ tình nên không muốn đến.
Tiếng đàn piano ấy kết thúc, chàng trai ấy đứng dậy, xoay người lại.
Dương Kì nỡ nụ cười trên khuôn mặt điển trai của anh ấy, từng bước đi vội đến sân khấu nơi mà Tiểu Nhã và Vãn Ngọc đang đứng.
Đèn sáng trở lại, tiếng nhạc cũng du dương trở lại, tạo nên bầu không khí vui vẻ hơn cả trước đó, mọi người cùng nhau nói chuyện và khiêu vũ với nhau.
Dương Kì bước đến cạnh Tiểu Nhã, anh vẫn giữ nụ cười điển trai đó, giọng nói ấm áp của anh vang lên
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Tiểu Nhã...còn nhớ anh không ?
Thật lạ kì, nếu đây là trước kia thì có lẽ Tiểu Nhã sẽ cảm thấy ngại ngùng khi đối diện trước Dương Kì, nhưng giờ đây cô lại bình thường, mỉm cười đáp lại
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Sao em có thể quên đàn anh khoá trên của em được chứ !
Ánh mắt Dương Kì nhìn Tiểu Nhã dường như toả ra nét ấm áp và si tình.
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Em càng lúc càng giống thiếu nữ rồi...
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Giờ anh cũng ra dáng vẻ một thiếu gia chính chắn rồi...
Vãn Ngọc
Này hai người cứ khen qua khen lại như thế, xem tớ là bức bình phông à ?
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
À anh có chuẩn bị quà sinh nhật cho em rồi, lát nữa sẽ có người đưa cho người của em, chúc mừng sinh nhật !
Vãn Ngọc
Thôi được rồi hai người cứ từ từ hàn thuyên lại chuyện xưa đi, em còn đi chào hỏi mọi người nữa !
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Anh...
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Lần này em về đây có định...đi tiếp không ?
Ánh mắt của Dương Kì nhìn Tiểu Nhã vẫn ấm áp cứ như Đồ Sơn Cảnh năm ấy nhìn Tiểu Yêu vậy.
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Em về là để phụ giúp một tay với ông nội và cha...
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Vậy thì....
Dương Kì chưa kịp nói dứt lời thì một giọng nam khác ở gần đó lên tiếng
Khiết Thiên ( Phong Long )
Lại gặp chị gái xinh đẹp của em đây rồi !
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Khiết Thiên ?
Khiết Thiên ( Phong Long )
Không ngờ hai người lại quen nhau đấy !
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Anh và Tiểu Nhã từ xưa đã quen biết !
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Thật ra cũng không thân thiết gì mấy...
Ngay sau câu phản bác lại của Tiểu Nhã làm cho Dương Kì ngạc nhiên trước câu nói của cô, tim anh cứ như chậm đi một nhịp vậy.
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Sao em ấy lại nói vậy...
Khiết Thiên ( Phong Long )
Nhìn dáng vẻ rất giống thanh mai trúc mã của nhau ấy chứ ?
Khiết Thiên khoanh tay lại thắc mắc nhìn cô và Dương Kì
Tiểu Nhã quay người lại phía sau, cô sững người trước sự xuất hiện của Phong Bội.
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Anh...
Phong Bội xuất hiện đứng trước mặt cô, nét mặt lạnh lùng nhưng lại toát lên khí chất điển trai vô cùng.
Phong Bội ( Tương Liễu )
Ai nói em ấy là thanh mai trúc mã của cậu ta ?
Khiết Thiên ( Phong Long )
Ơ không phải à ?
Phong Bội ( Tương Liễu )
Tất nhiên là không phải !
Khiết Thiên ( Phong Long )
Vậy anh nói xem chị ấy nên là thanh mai trúc mã của chị ấy ?
Dương Kì nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhã, trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu. Nhưng anh lại khó hiểu hơn về cô, rốt cuộc vì sao ban nãy cô lại nói như vậy.
Phong Bội đột nhiên lấy tay nắm chặt tay Tiểu Nhã khiến cho cô không khỏi ngạc nhiên.
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Anh....
Phong Bội ( Tương Liễu )
Người đó là tôi !
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Cậu...?
Khiết Thiên ( Phong Long )
Ồ quao bất ngờ thật đấy !
Tiểu Nhã ( Tiểu Yêu )
Anh đang nói gì vậy ?
Phong Bội nhìn Tiểu Nhã, rồi lại nhìn sang Khiết Thiên, cao ngạo nói
Phong Bội ( Tương Liễu )
Cậu thắc mắc gì à ?
Khiết Thiên ( Phong Long )
Sao tôi dám cơ chứ !
Khiết Thiên khoanh tay cười nói
Thái độ và trên nét mặt của Dương Kì càng trở nên khó chịu trước câu nói của Phong Bội.
Phong Bội ngay lập tức nắm chặt tay Tiểu Nhã dắt cô rời đi.
Tiểu Nhã chưa kịp phản ứng gì thì đã bị anh ta kéo đi mất. Ở lại đó chỉ là Dương Kì và Khiết Thiên
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
Cậu...là có vấn đề gì với em ấy ?
Khiết Thiên ( Phong Long )
Ái chà huynh đệ tương tàn vì mỹ nhân cơ á ?
Dương Kì ( Đồ Sơn Cảnh )
/ xoay lưng rời đi /
Khiết Thiên ( Phong Long )
Ơ sao thế nhỉ ?
Khiết Thiên ( Phong Long )
Chuyện hay mới bắt đầu mà nhỉ ?
..................................
Phía gần đó là ánh mắt của Lập Từ đang nhìn về phía họ. Anh cũng đã nghe hết và thấy tất cả, lập tức anh ta nghĩ
Lập Từ ( Thương Huyền )
Cô gái này có gì mà lợi hại đến nỗi phải làm cho 2 con người này có vẻ khó chịu nhau đến vậy ?
Lập Từ ( Thương Huyền )
Rốt cuộc cô ta là người thế nào ?
Anh cầm ly rượu lắc nhẹ rồi đưa uống.
.....................................
Download MangaToon APP on App Store and Google Play