Lời Hứa Ngọt Ngào
Chap 1
Chap 1
Dưới cây anh đào - lời hứa bắt đầu
Trên con đường mòn vắng vẻ, hai bên là hai hàng cỏ xen lẫn hoa dại mọc xanh mướt, mùi hương anh đào len lỏi khắp các kẽ lá, cành hoa. Có hai đứa bé tầm 8 tuổi dắt nhau đi, đứa bé trai đi trước có vẻ gấp gáp lắm, còn bé gái theo sau mặt hơi ngơ ngác ra vẻ không hiểu chuyện gì.
Hara
Taehuyn, cậu định dẫn mình đi đâu thế?
Cô bé Hara cất tiếng khẽ hỏi.
Cậu bé Taehuyn không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Hara dắt đi, ra vẻ hơi gấp. Đến một gốc cây anh đào to lớn mới dừng lại.
Chẳng ai biết cây anh đào mọc lên từ lúc nào, chỉ biết rằng năm nay nó đã bằng 2 người ôm không xuể, to lớn và già cỗi. Thế mà chẳng ai chăm sóc nhưng đều đặn mỗi mùa xuân lại ra hoa, thơm ngào ngạt.
Hara
Oaa... Choon ra hoa rồi này!
Cô bé Hara reo lên trong vui sướng, đây là chỗ bí mật mà Taehyun và Hara đã chọn để cùng chơi, cứ mỗi khi rảnh rỗi lại được nô đùa dưới tán cây thơm mát thì thật là thích.
Thế nhưng khuôn mặt Taehyun lại trở nên nghiêm nghị và có phần buồn bã, không đợi Hara tận hưởng hương hoa, Taehuyn đã mở lời:
Taehyun
V-vì mình sắp phải sang Mĩ định cư rồi, mình sợ chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa nên...
Vừa nói cậu bé vừa ngập ngừng đưa cho Hara thứ gì đó
Hara
Đây là gì vậy?...tranh ghép hình sao?
Hara đưa tay đón lấy, ngắm nghía bức tranh. Một bộ tranh ghép hình bên trong là cảnh một cặp đôi ngồi trong vườn, bàn tay họ đan vào nhau, đôi mắt ngập tràn sự trìu mến.
Hara mê mẩn ngắm nhìn bức tranh
Taehuyn đưa tay gỡ lấy mảnh ghép có mặt của chàng trai và đặt nó vào tay Hara.
Taehyun
Mình sợ một khi sang Mĩ thì có thể không gặp lại cậu nữa... nên mảnh ghép này mình đưa cho cậu, mình mong muốn khi nhìn thấy nó thì cậu sẽ nhớ đến mình... Mình sẽ giữ phần tranh còn lại, khi nào gặp lại nhau chúng ta ghép lại cho hoàn chỉnh, lúc đó... mình và cậu sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Được không... Hara?
Hara ngây ngốc nhìn mảnh ghép trong tay hồi lâu rồi mỉm cười nói:
Hara
Được! Vậy chúng ta móc ngoéo nhé! Cậu nhất định phải quay về tìm mình đó nha.
Cả hai đứa bé cùng móc ngoéo với nhau và rồi bật cười. Từ hôm đó, một lời cam kết được ra đời dưới gốc anh đào.
Taehyun
Chúng ta liên lạc với nhau qua số mail mà mình đã tạo nha, mình hứa sẽ kể cho cậu nghe cuộc sống của mình mỗi ngày luôn.
Hara
Qua bên đó cậu nhớ giữ sức khỏe và đừng để ai bắt nạt nữa nghe chưa, nếu có ai dám ăn hiếp cậu, chỉ cần nói to Ta là siêu nhân xanh lá đây~ rồi đấm vào ngay giữa trán của tên đó là được.
Taehyun
Nếu tên đó đấm lại mình thì sao...
Hara
1..2..3...bỏ chạy chứ sao *bật cười*
Taehyun
Haha siêu nhân nhát chết *cười*
Hai đứa bé cứ thế hàn huyên tâm sự dưới gốc anh đào mãi cho tới khi một chiếc xe hơi màu đen từ đằng xa đi tới.
Một người đàn ông cao lớn bước tới, cung kính gọi, điệu bộ gấp gáp.
Vệ sĩ
Cậu chủ chạy lung làm tôi tìm nãy giờ, đến giờ phải ra sân bay rồi.
Taehyun
Cháu biết rồi... Chú chờ cháu một lát.
Hara hơi ngơ ngác, giọng buồn bã nhỏ dần.
Taehyun
Mình phải đi rồi... Hẹn gặp lại cậu nhé, nhất định mình sẽ trở về!
Hara lưu luyến nhìn theo bóng lưng Taehuyn lên xe rồi đứng ngây ngốc khi bóng chiếc xe khuất dần về phía cuối đường.
Hình ảnh cuối cùng cô bé thấy là khi Teahuyn ngồi trong xe vẫy tay và mỉm cười thật tươi, còn rơm rớm nước mắt nữa.
Hara
"Ngốc thật, cậu lúc nào cũng mít ướt"
Hara nhớ lại lần đầu tiên gặp Taehuyn, lúc đó đã là 3 năm trước.
Bà Kang
Hara!! Con bé này còn chưa thay đồ xong nữa, nhanh lên con, hôm nay là ngày đầu tiên của năm học đó.
Hara
Dạ~ con xuống ngay mà...
Cô bé 6 tuổi còn đang mắt nhắm mắt mở đeo cặp, phụng phịu bước ra cửa.
Bà Kang đưa cho Hara một chiếc bánh bao nhỏ xinh.
Bà Kang
Đây là phần ăn sáng, hộp đồ ăn trưa mẹ để trong cặp rồi đó, đi học cẩn thận nha con.
Hara
Dạ~ mẹ thật sự không đưa con đến trường sao ạ *hơi dỗi*
Bà Kang
Ngoan đi con, mẹ còn phải bán ở sạp hàng nữa, trường lại ở rất gần, chẳng phải lúc trước ba đã chở con đi qua trường rất nhiều lần rồi sao?
Bà Kang
Hara của mẹ giỏi lắm, con có thể tự đi được mà phải không, con gái của mẹ đã lớn rồi mà.
Hara
Dạ! Con đã lớn rồi, con có thể tự đi được. Vậy con đi đây ạ~
Hara vẫy tay vui vẻ chào mẹ rồi chạy ùa khỏi cửa, bà Kang trìu mến nhìn theo bóng dáng đứa con gái nhỏ rồi tiếp tục việc dọn hàng.
Hara
Oa, lạnh thật, thích thậtt!
Hara đi bộ trên đường lớn, thấy cũng có rất nhiều bạn khác đang khoác cặp đi giống mình, một vài bạn thì được bố mẹ đưa đi. Không khí ngày đầu năm học thật rộn rã làm sao.
Hara
Mình đã là người lớn rồi~ mình đã là người lớn~
Vừa ăn bánh bao vừa hát ngân nga.
Bỗng khi đi ngang qua con đường mòn, cô bé nhìn thấy hai cậu bé lớp 1 đang đứng vây quanh một cậu bé mũm mĩm sợ hãi ngồi dưới đất, giống như bị bắt nạt vậy.
Học sinh 1
Nè thằng mập kia, tao nói mày mau đưa hết tiền tiêu vặt đây mà, không nghe thấy gì à?
Taehyun
Mình...mình đã đưa hết rồi, các cậu còn muốn bao nhiêu nữa chứ. *khóc*
Học sinh 2
Nói xạo! Mày đi xe hơi đắt tiền như vậy mà trong túi chỉ có vài xu lẻ là sao??
Taehyun
Mình hết tiền rồi mà...
Học sinh 1
Mày về xin mẹ đi chứ.
Học sinh 2
Nói gì vậy, nó làm gì có mẹ *mỉa mai*
Học sinh 2
Ba mẹ nó có bao giờ đi cùng nó đâu, tao đi qua nhà nó mấy lần cũng chẳng bao giờ thấy cả.
Học sinh 1
Haha đồ không cha mẹ.
Một cục đá từ đâu bay tới đáp trúng vào cặp sách của một đứa trẻ đang nói chuyện. Hai đứa trẻ giật mình nhìn lại.
Hara bước tới với khuôn mặt giận dữ bừng bừng đầy nghĩa khí.
Học sinh 2
Thì ra chỉ là một con nhóc, mày muốn cái gì?
Hara
Các cậu còn dám đụng vào cậu ấy, đừng trách tôi cho các cậu một đấm!
Tên nhóc kia vênh mặt bước lại tỏ vẻ thách thức. Hara thoáng chút hoảng sợ lùi lại phía sau. Ban đầu cô bé chỉ là nhất thời không chịu được thái độ của hai cậu bạn kia nên trót tay ném đá, bây giờ đối đầu trực diện bản thân có hơi lúng túng.
Học sinh 1
Sao? Mày dám đấm không?
Học sinh 2
Nó sợ rồi haha *cười*
Hara
"Mẹ đã dạy mình không được đánh người khác, nhưng đây là bảo vệ người yếu thế mà"
Học sinh 1
Haha con nhóc nhát gan.
Trước thái độ vênh váo của thằng nhóc trước mặt, Hara không thể nhịn thêm được nữa, cô bé cau mày vung một nắm đấm vào giữa trán tên nhóc, không hề nhân nhượng.
Một tiếng la thất thanh vang lên, thằng nhóc kia bị đấm đến bất ngờ không thốt lên lời, theo quán tính lảo đảo về sau rồi ngã ra đất, tưởng rằng nó sẽ đánh trả, ai ngờ nó khóc ré lên, dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ con lớp 1.
Thằng kế bên thấy thế cũng hoảng hồn, vội vàng bỏ chạy, thằng nhóc bị đấm đau điếng ôm trán chạy đi mất, vừa chạy vừa mếu máo gọi mẹ.
Hara
Lần sau còn bắt nạt người khác thì biết tay tôi!
Hara được phen làm anh hùng, cảm thấy hả hê vô cùng, vội chạy tới đỡ lấy cậu bạn mũm mĩm đang ngồi dưới đất, xem chuyện xảy ra nãy giờ mà ngơ người.
Taehyun
Cậu...hay thật đó, cảm ơn nhiều lắm!
Hara
Không có gì đâu, cậu là con trai mà sao yếu ớt như vậy hả? Mấy đứa đó chỉ ra oai với cậu một chút thôi, cậu đánh trả chúng nó là xong mà.
Taehyun
Mình...mình không dám.
Hara
Vậy cậu về mách với ba mẹ đi.
Taehyun
Mình không sống với ba mẹ... họ đi làm xa lắm thỉnh thoảng mới về.
Hara nhìn cậu bạn trước mắt vừa thương vừa thấy tội.
Hara
Vậy hả, vậy thì lần sau nếu chúng nó dám bắt nạt cậu, mình sẽ bảo vệ cậu cho, yên tâm đi.
Cũng từ ngày đó, một tình bạn ra đời.
Taehyun vốn nhút nhát lại có ngoại hình không mấy ưa nhìn, cậu bảo rằng vì sống cùng với người giúp việc nên không bị quản thúc việc ăn uống sinh hoạt, thế nên đối với bạn nam thì không dám bắt chuyện, còn với các bạn nữ thì luôn thấy ngại ngùng không dám làm quen, nhờ có Hara chịu chơi cùng và bảo vệ Taehyun, cuộc sống của cậu mới bớt cô đơn phần nào.
Ba mẹ của Hara biết được Taehyun tội nghiệp như vậy cũng cảm thấy rất thương, lần nào cũng gọi Taehyun qua nhà chơi với Hara và ở lại ăn cơm với gia đình, 4 người nói chuyện vui vẻ như người một nhà.
Hara trong lúc nghịch ngợm đã khám phá ra được cây anh đào mọc hoang bên trong con đường mòn, và từ đó dưới gốc cây đã trở thành nơi trốn bí mật của hai đứa trẻ, tha hồ nô đùa cả ngày mà không ai biết. Taehyun và Hara đã thống nhất đặt tên cho cái cây là Choon.
Hara
Đúng rồi, chính là Choon! *mỉm cười* cái cây này mọc lên ở nơi hoang vắng ít người qua lại, cũng không ai chăm sóc, vậy mà hàng năm đến mùa xuân nó vẫn có thể nở ra những bông hoa tươi đẹp...
Hara
Choon có nghĩa là cô thiếu nữ xinh đẹp được sinh ra vào mùa xuân đó.
Taehyun
Tên hay thật! Lớn lên cậu làm nhà văn chắc chắn sẽ rất nổi tiếng luôn đó nha.
Hara
Vậy hả, mình thích viết truyện tranh lắm, mình muốn mở cả một cửa hàng bán toàn là truyện tranh do chính tay mình sáng tác luôn~ *reo lên*
Hara
...nhưng mình chỉ sợ sẽ không ai mua... * ỉu xìu*
Taehyun
Đừng lo! Không ai mua thì mình sẽ mua hết cho cậu! *mỉm cười quả quyết*
Mảnh kí ức tươi đẹp tan biến, hiện ra trước mắt Hara là thực tại trống rỗng, khi chiếc xe chở Taehyun đã khuất dần dưới cơn mưa của cánh hoa anh đào bay phảng phất trong gió, tay vẫn nắm chặt mảnh ghép hình không buông. Rồi bỗng cô bé vẫy tay nói lớn:
Hara
KIM...TAE...HYUN!!!...MÌNH CHỜ CẬU VỀ ĐÓ NHAA!!...
Chap 2
Đã 15 năm kể từ cuộc chia ly năm nào. Cô bé Hara 8 tuổi nay đã lớn, trở thành cô thiếu nữ 23 tuổi dễ thương hoạt bát.
Chỉ có điều gia đình cô khó khăn hơn trước, công ty ba làm việc bị phá sản khiến ông thất nghiệp từ năm cô đang học dở dang đại học. Không còn cách nào, ba mẹ đành bấm bụng bán đi căn nhà tổ tiên ông bà để lại, chuyển đến căn nhà cũ dột nát mua lại cách đó không xa.
Sinh viên mới ra trường chưa có việc làm, Hara phải xin vào làm tạm tại quán cà phê gần nhà. Mới đây, ba cô lại nhận được tin dữ là ông có khối u trên não cần phải mổ, mà chi phí lại quá lớn, chỉ đành điều trị bằng thuốc men cho qua cơn đau.
Gánh nặng kinh tế đè lên đôi vai cô con gái duy nhất, dẫu vậy Hara vẫn luôn vui vẻ lạc quan, chăm chỉ làm việc để sớm đủ tiền phẫu thuật, cho ba mẹ một cuộc sống tốt hơn.
Kang Hara
Ba, buổi sáng vui vẻ!
Kang Hara
Con nấu cháo xong cho ba rồi đây~
Ông Kang vừa chợp mắt sau cơn đau đầu kéo dài suốt đêm, lại bị một tràng ho dài đánh thức.
Kang Hara
Ba! Ba bị cảm rồi, để con ra ngoài mua ít thuốc.
Ông Kang
Không sao, một chút bệnh vặt thôi, ba không sao. Lần sau con cứ ngủ thêm một lát, không cần nấu ăn sáng cho ba làm gì, ba sẽ tự nấu, không thì đợi mẹ con dọn hàng về sẽ nấu cho ba.
Kang Hara
Ba tự nấu con không yên tâm chút nào, mẹ còn phải dậy sớm hơn con để dọn hàng đi bán, con nấu cho ba cũng đâu có sao đâu. Ba ăn cháo đi.
Ông Kang
Con gái và mẹ vì ba đã phải vất vả nhiều rồi, về chuyện phẫu thuật chắc không cần nữa đâu, ba uống thuốc cũng đỡ đau rồi...
Kang Hara
Nói vậy sao được ba, con nhất định sẽ kiếm đủ tiền cho ba, việc của ba là ăn cháo và nghỉ ngơi, bây giờ con phải đi làm đây, ba ở nhà cho khỏe nha ba.
Nói rồi cô nhanh nhảu bước ra khỏi nhà, ông Kang chỉ lặng lẽ dõi theo cô, trong lòng tràn ngập sự lo lắng và thương cho cô con gái bé nhỏ.
Kang Hara
A! Chào chú Gong!
Như thói quen, chú Gong- nhân viên cửa hàng tiện lợi đưa cho Hara một túi ni lông, bên trong toàn là cơm nắm và cơm hộp, còn có mấy chai coca.
Chú Gong
Còn ngày mai mới hết hạn, cháu cứ ăn từ từ.
Kang Hara
Cháu cảm ơn! Chúc chú ngày mới vui vẻ~
Hara đón lấy chiếc túi. Từ đâu một con mèo nhảy vọt ra chạy đến quấn lấy chân cô.
Đó là một nàng mèo mà chú Gong nuôi. Mũm mĩm đáng yêu lại còn hay quấn người. Hara đặt tên cho nó là Boram vì mỗi khi nhìn thấy là lại bất chợt nhớ đến Taehyun, cũng mũm mĩm đáng yêu như vậy.
Kang Hara
Giờ chị phải đi làm rồi, tạm biệt cưng nhé! *mỉm cười*
Nói rồi cô vui vẻ bước đi.
Kang Hara
Chào mọi người! Buổi sáng tốt lành!
Không khí ở quán cà phê có phần lãnh đạm, mọi người có vẻ đều phớt lờ Hara. Vì cô mới vào làm, lại có ngoại hình không được ưa nhìn nên chỉ có thể chăm chỉ làm việc, nếu không sẽ bị đối xử hà khắc, bắt bẻ vô lí.
Lại nhắc đến chuyện ngoại hình, từ khi còn bé Hara đã thừa hưởng những nét đẹp ưu tú nhất của ba và mẹ, cô đều được mọi người khen là đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn. Thế nhưng, thời gian cũng qua dần, thời thơ ấu tươi đẹp vụt mất, biến cố ập đến quá nhanh khiến cô chỉ còn biết lao vào học tập và làm việc kiếm tiền, những việc để đầu tư vào bản thân Hara hầu như chẳng còn để tâm đến nữa, cô chỉ mong sao ba sớm chữa được bệnh và gia đình khá giả hơn là được rồi. Ngay cả ước mơ hồi bé là trở thành họa sĩ truyện tranh Hara cũng dường như bỏ quên đâu đó trong đống kí ức, vừa muốn lôi lên vừa muốn để lại.
Nhân viên
Nè! Lát nữa lau bàn xong thì đi mua cà phê cho bọn tôi ở quán cũ nhé!
Như mọi ngày, Hara lại bị đám nhân viên lâu năm lên giọng sai mấy việc lặt vặt. Bản thân cô là người mới, lại đang cần việc nên dù không muốn cũng phải nghe theo họ.
Nhân viên
Nhớ đừng để quản lí nhìn thấy.
Kang Hara
Dạ... em biết rồi
Kang Hara
"Làm ở quán cà phê mà lại uống cà phê ở quán khác hả, kể cũng lạ"
Sau khi lau bàn ghế xong xuôi, Hara mới ra ngoài đi mua cà phê. Đám nhân viên ham ăn lười làm nhân lúc quản lí vắng mặt lại tiếp tục ngồi chơi tám đủ các chuyện trên trời dưới biển.
Nhân viên
Xong rồi, chúng ta ngồi đợi cà phê về, công nhận con nhỏ đó cũng được việc ghê.
Nhân viên
Haha *cười xòa* nhìn xấu xấu nhưng ít ra còn dễ bảo hơn mấy đứa kia.
Nhân viên
Nè! Đi nhanh nhanh rồi còn về rửa đống ly trong kho nha! *nói với theo*
Lát sau, Hara đi mua cà phê đã quay trở lại thì bất chợt bắt gặp quản lí đi ra, trông thấy cô tay xách bịch cà phê của tiệm khác, hắn ta đã hơi không vừa ý rồi, các tiệm giải khát đều đang cạnh tranh doanh số nên ông chủ vừa mắng mỏ hắn sao doanh thu tiệm thấp tệ hại, vậy mà nhân viên của tiệm mình lại đi ủng hộ tiệm người ta. Sẵn tiện cơn bực hắn ta quát mắng cô một trận cho hả dạ.
Quản lí
Cô đi đâu vậy hả?? Đang trong giờ làm việc mà tự ý ra ngoài mua đồ ăn thức uống là sao?? Cô đi làm hay là đi chơi???
Kang Hara
Dạ... tôi xin lỗi, không phải mua cho tôi, cái này là cho chị Minjung và Hoyeon. Hai chị ấy nhờ tôi đi mua...
Tên quản lí chợt sững người. Hai nhân viên kia nghe bị réo tới tên sợ xanh mặt, cuống quýt chạy ra thanh minh rối rít.
Nhân viên
Không phải đâu anh à! Nó tự đi mua chứ bọn em đâu có nhờ.
Nhân viên
Anh à, bọn em không có!
Hara không ngờ bọn họ lại phủi bỏ nhanh chóng như vậy, có phần thấy ấm ức trong lòng, nhưng nhìn hành động của hai nhân viên, dựa vào có chút nhan sắc, cứ phụng phịu rồi lại nép vào người quản lí ra vẻ nũng nịu yếu đuối, cô cũng biết là cô nói không lại.
Quản lí
Hara! Tôi nói cô biết đây là chỗ làm ăn không phải chỗ cho cô tới dạo, nếu cảm thấy không thích làm thì nghỉ việc đi, đừng có đổ lỗi cho người vô tội!
Nhân viên
Đúng vậy đấy, đã không được xinh đẹp rồi thì ít ra cũng nên biết cư xử đi chứ!
Nhân viên
Tự làm tự chịu đừng có đổ thừa ai hết!
Đến nước này Hara cũng không còn lời nào để nói nữa, chỉ đành xuống nước nhận sai trong ấm ức.
Kang Hara
... xin lỗi mọi người đây là lỗi của tôi, tôi sẽ không lặp lại lần nữa.
Hai nhân viên nữ kia được phen hả hê, phủi mông vào trong quán như chưa có gì xảy ra, chỉ quăng lại cho Hara ánh nhìn đầy khinh thường.
Quản lí
Tháng này cô bị trừ 1/4 lương, vào làm việc đi!
Kang Hara
S...sao cơ?? Tại sao lại trừ lương tôi...
Quản lí
Cô còn dám cãi, hay là muốn nghỉ việc??
Động đến tiền bạc thì Hara không thể nhịn nổi nữa. Từ lúc cô vào đây làm toàn là bị trừ lương rất vô lí, việc thì nhiều còn bắt ở lại làm muộn vậy mà lương thì lúc nào cũng phát chậm, còn bị trừ quá đáng.
Kang Hara
Tôi vào làm được 4 tháng nhưng chỉ nhận được tiền lương của 2 tháng rưỡi cộng lại, đã vậy những nhân viên kia lại không chịu làm việc ngày nào cũng ngồi chơi xơi nước...
Quản lí
Không làm thì nghỉ đừng có nhiều lời!!
Quản lí
Xem lại bản thân mình đi! Cô tưởng cô là con gái nhà tài phiệt chắc???
Hara chịu ấm ức sắp phát khóc thì đột nhiên có một bàn tay đưa ra ngăn tên quản lí đang nổi nóng sấn tới gần cô.
Park Jeong-eun
Ấy ấy! Có gì từ từ nói chứ...
Park Jeong-eun
Tôi chỉ là một người qua đường định vào uống cà phê thì thấy có người ức hiếp phụ nữ nên ra tay giúp đỡ thôi mà.
Qua đôi mắt mờ nhòe, Hara thấy một chàng trai mặc hoodie rộng lùng thùng, đầu đội chiếc mũ len màu tối, một bên vai đeo balo, tay còn lại cầm chiếc máy ảnh kĩ thuật số đang đứng cạnh mình.
Quản lí
Vớ vẩn! Không phải việc của mày! Cút đi!!
Park Jeong-eun
Không phải việc của tôi? ...à đúng rồi, ban nãy tôi có đi ngang đây, thấy cảnh đẹp nên có nán lại chụp vài bức hình, sẵn quay luôn vài đoạn phim, tình cờ cuộc cãi vã của anh và cô gái này đã lọt vào ống kính mất rồi...
Giọng chàng trai nửa đùa nửa thật...
Park Jeong-eun
Tôi làm việc ở tòa soạn lớn nhất Seoul đó... nếu ông anh không phiền vậy thì tôi xin phép đăng nó lên nhé?...
Âm thanh chuyển sang chậm dần và có phần đanh thép hơn.
Park Jeong-eun
... "Quán cà phê vùng ngoại ô chèn ép nhân viên"... chà, anh muốn đặt tên tiêu đề là gì đây?
Tên quản lí nghe vậy thì xám hồn, nghe đến quay video thì đã sợ mất mật, vội kiếm cớ lảng tránh đi.
Quản lí
Hừ! Làm việc cho đàng hoàng!
Chờ hắn bỏ đi, Hara mới thả lỏng người thở dài một cái, ban nãy nếu không có anh chàng thanh niên ra tay đỡ lời chắc Hara đã bị tên quản lí động tay động chân, không thì cũng bất lực mà bật khóc mất.
Park Jeong-eun
Có sao không?
Kang Hara
Tôi ổn rồi, rất cám ơn anh! *khẽ mỉm cười*
Chàng trai chỉ cười một cái rồi xoay người rời đi.
Hara rất muốn trả ơn anh ta đã đỡ lời giúp nên vội vàng gọi với lại:
Kang Hara
C...chờ đã! Tôi mời anh cà phê coi như lời cảm ơn nhé!
Park Jeong-eun
Không cần đâu, nếu chúng ta còn gặp lại lần hai thì mời tôi cũng được.
Hara hơi ngẩn người một chút. Chàng trai kì lạ mất hút nhanh chóng. Cô cũng không buồn suy nghĩ nhiều mà quay vào làm tiếp công việc của mình.
Cuối cùng cũng rửa xong đống ly. Qua chuyện lúc sáng, tên quản lí vẫn còn cay cú nhưng cũng không dám hống hách như mọi khi nữa, chỉ thi thoảng lại chăm chăm liếc cô vài cái thị uy.
Hara cũng chẳng để tâm, dù sao đây chỉ là công việc tạm thời, đợi mấy hôm nữa cô đi kiếm được việc ở chỗ khác sẽ không phải nhẫn nhịn chịu đựng nữa.
Đã hết ca làm, cô xách túi ra về. Trên đường đi không quên ghé vào tiệm sách cũ mà cô yêu thích.
Tiệm sách cũ kĩ nằm sâu trong hẻm gần nhà. Hara vừa đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió lại ngân lên vui tai.
Ông Han
Ồ! Xem ai tới này!
Kang Hara
Quyển "Đồng hồ cát" có chưa ạ?
Ông Han
Hả, cuốn nào đấy...? Truyện trinh thám ư...?
Kang Hara
Ông à, ông lại quên rồi, cháu đã dặn ông kĩ thế mà *phụng phịu*
Ông Han
Khà khà khà! Ta đùa cháu thôi, lão này làm bạn với đống sách, truyện đã mấy mươi năm, có quyển nào ta lại không nhớ chứ.
Ông Han
Ta đang chọc quê cháu đấy, rõ lớn rồi mà còn đọc truyện tranh cho bọn trẻ nít! *cười lớn*
Ông Han là một ông lão lớn tuổi không có vợ con hay người thân thích gì cả, mở tiệm sách cũ sống qua ngày, thi thoảng lại thấy ông đi câu cá hay đi đánh cờ, cuộc sống nhàn nhã nhưng cũng thật cô độc. Lúc bé Hara vô cùng thích đọc truyện, cô đòi mẹ mua rất nhiều truyện tranh nhưng vì sợ cô chỉ lo đọc bỏ bê học hành nên gia đình cấm tiệt. Hết cách thế là cô lại đến tiệm sách của ông Han. Ở đây quả là thiên đường, một thiên đường thu nhỏ bên trong những kệ sách cũ kĩ xỉn màu. Hara đã từng cùng Taehuyn đến đây, hai đứa trẻ thỏa sức đọc truyện và chí chóe cả ngày. Kí ức về những ngày tươi đẹp đó luôn sống lại trong cô, kể cả khi giờ đây những kệ sách, trang truyện cũng đã trở nên cũ kĩ xỉn màu hơn trước.
Ông lão nheo mắt tìm trên giá rồi đưa cho Hara.
Cô hào hứng mở ra xem. Những trang truyện cũ đã qua tay nhiều chủ được quyên góp về đây cho người ta đến đọc miễn phí. Trang truyện vừa mở ra giống như cả một thế giới sắc màu với Hara vậy, cô vui vẻ đọc chúng như một đứa trẻ.
Kang Hara
Ông cứ trêu cháu như vậy, cháu sẽ không thèm đến nữa cho coi!
Ông Han
Ấy ấy! Ta ngồi đây quanh năm có một mình, nếu cháu còn không tới nữa thì ta chỉ có nước đóng cửa tiệm mất thôi.
Ông Han
À... mà thằng nhóc mũm mĩm gì đó, sao bẵng đi mười mấy năm trời rồi vẫn không thấy đến đây nữa nhỉ? *ông chép miệng nói vu vơ*
Hara chợt khựng lại, cô biết ông Han đang nhắc đến ai, người đó bản thân cô cũng đang rất mong ngóng, nhưng mà...
Tiếng chuông gió lại ngân lên, có tiếng đẩy cửa gỗ ọp ẹp.
Ông Han
Chà! Hôm nay đông khách quá nhỉ!
Một bóng dáng quen quen bước tới, chàng trai đội mũ len và mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình.
Chap 3
Chap 3:
Vị khách kì lạ (phần 2)
Một bóng dáng quen quen bước tới, chàng trai đội mũ len và mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình.
Cảm thấy có chút quen thuộc, Hara vô thức thốt lên thành tiếng.
Ông Han
Hara, cháu quen cậu ta à?
Kang Hara
Vâng, sáng nay cháu bị quản lí trách mắng, anh ấy đã bảo vệ cháu.
Ông Han
Gì hả? Cháu lại bị thằng đó bắt bẻ nữa à...
Ông Han chép miệng rồi quay sang nói với chàng trai:
Ông Han
Cám ơn cậu đã bảo vệ cháu gái tôi, cứ đọc thoải mái đi nghe.
Chàng trai ngắm nghía xung quanh hồi lâu rồi cười nói:
Park Jeong-eun
Chỗ này đẹp quá, cháu rất thích những nơi xưa cũ như vậy nên muốn bước vào xem thử.
Ông Han
Khà khà, không phải đang nịnh lão đấy chứ. Nơi này cũng đã mấy mươi năm chưa tu sửa, kệ sách, đèn treo, tường ốp cũng đã sắp rệu ra hết rồi.
Park Jeong-eun
Không đâu ông, cái gì càng cổ càng quý mà, không biết chừng sau này đem tiệm sách ra đấu giá lại được cả một gia tài.
Park Jeong-eun
Ông đang sở hữu cả một gia tài đó ông.
Cả hai cùng bật cười, Hara ngồi đọc truyện cũng cảm thấy bản thân mình sắp ra rìa tới nơi, cô tiu nghỉu đứng dậy.
Kang Hara
Cháu mượn quyển "Đồng hồ cát" này nhé! Cháu xin phép về đây ạ, cháu chào ông.
Kang Hara
"Haizz... lâu lâu mới có dịp yên tĩnh đọc truyện, lại bị phá mất"
Cô bước ra khỏi tiệm sách định rẽ về nhà thì nghe đằng sau có tiếng gọi với lại.
Kang Hara
Hả... ? Anh không ở lại đọc truyện à.
Park Jeong-eun
Tôi không có hứng thú với mấy thứ dành cho trẻ con đó đâu *bật cười*
Hara hơi chột dạ, mặt hơi ửng đỏ, vô thức kêu lên. Từ trước đến giờ đúng là có vài người nói như vậy, dù biết họ trêu nhưng thật tình cô cũng thấy có vài phần xấu hổ.
Kang Hara
"Rõ ràng là chê mình trẻ con thì có!"
Kang Hara
Anh đừng có nghĩ giúp tôi một lần thì muốn nói sao thì nói đó nha! Tôi không có dễ bị bắt nạt đâu!
Park Jeong-eun
Haha vậy hả? Tôi hiểu rồi.
Kang Hara
Anh đi theo tôi làm gì vậy?
Park Jeong-eun
Thì không phải cô nói muốn mời tôi cà phê hả? Đi thôi!
Hara và anh ta đến một tiệm cà phê gần đó.
Park Jeong-eun
Cho tôi một capuchino đá! Loại mang đi nhé!
Park Jeong-eun
*quay sang Hara* Cô uống gì?
Kang Hara
À... tôi không khát.
Hara ngập ngừng trả lời. Thật ra cô không dám chi xài phung phí vì dù sao kinh tế gia đình vẫn đang khó khăn, vì chàng trai này có ơn giúp đỡ nên mời thì vẫn phải mời.
Park Jeong-eun
Vậy cho tôi một chai cam ép.
Kang Hara
Ơ... tôi đã nói là...
Nhân viên
Cà phê của anh đây ạ!
Trong lúc còn đang lơ ngơ định cản chàng trai lại thì bất chợt anh ta với tay múc một thìa muối, đong đếm cẩn thận rồi rắc lên cà phê vẻ rất điệu nghệ.
Cả Hara và cô nhân viên đều tròn mắt ngạc nhiên.
Kang Hara
"Uống cà phê với muối ư...?"
Xong việc, anh chàng thản nhiên cầm cốc cà phê lên rồi lấy trong túi ra tờ 50.000 won đưa cho cô nhân viên.
Nhân viên
Tiền lớn quá, anh chờ tôi một lát nhé ạ!
Park Jeong-eun
Làm phiền cô nhé! Tôi không còn tiền xu! *cười cười*
Hara nhìn mà có phần kinh ngạc, uống một cốc cà phê mà đưa những 50.000 won? Người này quả thật không bình thường.
Nhân viên
Đây là nước cam và tiền thừa ạ! Xin cảm ơn!
Chàng trai cầm chai nước cam dúi vào tay Hara sau đó bước ra ngoài, cô cũng ngơ ngác chỉ biết vội vàng đi theo.
Kang Hara
Cà phê là tôi mời mà! Để tôi trả tiền mới đúng chứ!
Park Jeong-eun
Đừng rạch ròi quá như vậy.
Park Jeong-eun
Hara, tên cô nghe hay nhỉ?
Kang Hara
Chứ sao! Nó có nghĩa là nhiệt huyết yêu đời đó! Còn anh tên gì?
Park Jeong-eun
Tên gì hả...? Ờm... cứ gọi tôi là Jeong-eun là được rồi.
Kang Hara
Jeong-eun! Nghĩa là người có tấm lòng nghĩa hiệp... Chà! Nó đúng là rất hợp với tính cách của anh đó nha~ Trong quyển "Đồng hồ cát" cũng có một nhân vật gọi là hiệp sĩ Jeong-eun, tính tình rất lương thiện lại còn nghĩa khí nữa...
Jeong-eun nghe Hara thao thao bất tuyệt thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Park Jeong-eun
Mà lúc sáng này, nếu không có tôi thì chắc cô đã bị gã kia nuốt chửng mất rồi.
Kang Hara
Thì... *ngập ngừng* tôi mới ra trường, lại chưa tìm được việc làm nên đành phải nhẫn nhịn thôi...
Park Jeong-eun
Cô vì đồng tiền mà sẵn sàng để người ta chà đạp như vậy luôn à.
Kang Hara
Sao anh biết? *ngạc nhiên*
Park Jeong-eun
Ha... *cười* sinh viên mới ra trường cần gì phải xin vào những quán cà phê nhỏ bé ở vùng ngoại ô này chứ, trừ khi cô gặp khó khăn về tài chính.
Hara hơi có phần ngượng ngùng, không biết tại sao người thanh niên ăn mặc xuề xòa với sở thích và tính cách kì lạ trước mặt lại nhìn rõ nỗi lòng của cô như vậy.
Kang Hara
Đó cũng là chuyện riêng của tôi, cà phê cũng uống xong rồi, giờ tôi đưa lại tiền cho anh...
Hara mở túi lấy tiền, đong đếm cẩn thận rồi mới đưa ra.
Kang Hara
15 won đây! Thêm cả tiền nước cam. Tôi về đây.
Hara quay lưng rời đi. Cô định sẽ về nhà chuẩn bị bữa tối, sau đó còn phải ra ngoài đi tìm việc làm thêm ca tối để kiếm thêm ít tiền.
Park Jeong-eun
Từ từ đã...
Jeong-eun gọi với lại nhưng bóng dáng Hara đã khuất dần rồi. Anh cứ ngắm nhìn dáng vẻ của cô cho đến khi khuất khỏi tầm mắt. Jeong-eun ngồi xuống tu một ngụm cà phê, nhìn những đồng xu lẻ đặt trên ghế rồi bất giác bật cười.
Park Jeong-eun
Ha... cũng thú vị thật.
Vừa về đến trước cổng nhà, Hara bàng hoàng khi thấy đồ đạc bị ném tung tóe, mảnh sành của chén đĩa bể nằm tứ lung tung khắp sân.
Cô hốt hoảng chạy vội vào nhà tìm ba mẹ.
Kang Hara
Ba!!... Mẹ!!... Có chuyện gì vậy?!...
Đứng ngoài sân là 3 tên mặt mũi dữ tợn, một tên đầu sỏ lớn tiếng quát tháo, hai tên còn lại đang lục tung mọi ngóc ngách nhà Hara để kiếm chác.
Tên đại ca
Nhanh lên chúng mày!! Hôm nay con mụ này không chịu nôn tiền ra cho chị Hai, vậy thì chúng ta siết nhà!
Bên trong nhà, bà Kang đang ôm chồng khóc nức nở. Ông Kang thì suy sụp đến không thốt ra lời.
Bà Kang
Tất cả là tại tôi! Hức...
Bà Kang
Trời ơi sao lại khổ thế hả trời!...
Kang Hara
Mẹ! Đây là thế nào...
Hara chạy vội đến đỡ ba mẹ, cô thật sự hoảng sợ không hiểu chuyện gì.
Kang Hara
Các người làm gì trong nhà tôi vậy?? Tôi báo dân phòng đến bây giờ!!
Thấy một cô gái yếu đuối lại dám to tiếng như vậy, gã bặm trợn điên tiết, trợn trừng nhìn cô quát lớn:
Tên đại ca
Á à con ranh con! Mày muốn chết à!!
Bà Kang
Đừng! Xin anh tha cho nó...
Tên đại ca
Mày muốn biết chuyện gì thì đi mà hỏi bà già mày ấy, xong rồi thì đi báo vẫn chưa muộn!
Hắn ta nở nụ cười gian ác chỉ tay về phía mẹ Hara, cô sững người quay ra nhìn mẹ. Chưa kịp định thần thì đám đàn em của tên kia đã khệ nệ lôi ra một thùng các-tông cũ.
Đàn em
Đại ca! Thùng này to như vậy chắc bên trong có cất tiền bạc gì quý giá lắm!
Hara vừa nhìn thấy đã giật mình hét lớn muốn ngăn cản. Đó là thùng đựng toàn những cuốn vở mà khi còn bé cô đã tô vẽ tự viết ra những câu truyện của riêng mình, còn có những quyển truyện để dành mãi mới mua được, những kí ức của cô và Taehyun đều ở trong đó...
Kang Hara
Dừng lại!! Không được...
Cô muốn chạy tới giành lấy nhưng không kịp nữa. Chiếc thùng bị lật ngược lại, đồ đạc xổ tung ra ngoài. Hai gã đàn em vội chúi vào bới móc làm đồ đạc bị xáo trộn, truyện cũng bị nhàu nát...
Hara căm phẫn nhìn tên đại ca, sức chịu đựng của cô đã không nổi nữa, ngay lúc này chỉ muốn giáng xuống một đấm cho hắn ngã lăn quay.
Tên đại ca
Mày nhìn gì tao?? Bây giờ không trả tiền cho chị Hai tao thì tao sẽ phá cho nhà mày nát như tương mới thôi!
Tên đại ca
Nếu hôm nay không trả thì ngày mai, ngày kia!! Cứ từ từ mà tận hưởng đi!
Tên đại ca
Ai bảo chúng mày, đã không có tiền còn đi vay nặng lãi! Nghèo thì vẫn mãi ở dưới cống thôi! Đã biết chưa??
Từng lời từng lời của hắn ghim vào đầu Hara. Hai mắt cô tối sầm, vụt một cái tay cô đã đập thẳng vào mặt khiến hắn ngã nhào ra đau điếng.
Tên đại ca
AA!!!... Con khốn này!!
Tức tối, hắn trừng mắt định nhào đến Hara thì một thân hình cao lớn đã lao ra chắn cho cô.
Tên kia gặp vật cản thì bị dội ngược trở lại, ôm mặt chửi thề một tiếng, quát:
Lại một lần nữa Jeong-eun xuất hiện bảo vệ Hara, cô có phần ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh ta. Cũng lạ thật, sau cú va chạm mạnh thế mà Jeong-eun vẫn đứng vững như tượng không hề bị lung lay.
Park Jeong-eun
Ha... đại ca đừng nóng vội, chúng ta tìm chỗ mát nói chuyện chút đi.
Jeong-eun không hề nao núng, chỉ cười nói một cách bình tĩnh đến lạ thường.
Tên đại ca
Nếu mày chỉ nhiều chuyện thì đây không phải việc của mày! Cút ra chỗ khác cho bọn tao làm ăn!!
Hai tên đàn em thấy vậy cũng hùng hổ thủ thế chuẩn bị cho trận ẩu đả sắp diễn ra, mặt tên nào cũng hiếu chiến vô cùng.
Park Jeong-eun
Ấy ấy! Đại ca hiểu lầm rồi. Tôi là người nhà cô gái này. Giờ chúng ta tìm chỗ mát nói chuyện, tôi sẽ giải quyết êm xuôi cho anh. Anh cũng là người làm công ăn lương, chắc không muốn làm to chuyện rồi bị bế lên đồn đâu ha.
Hắn ta nhìn thì có vẻ lưu manh dữ tợn nhưng bị nói trúng tim đen nên cũng không còn ra vẻ thị uy nữa.
Hắn vẫy tay ra hiệu cho đám đàn em đi theo, thế rồi Jeong-eun và cả 3 tên đi ra khỏi cổng. Sân nhà trở về vẻ yên tĩnh vốn có, nghe rõ tiếng nức nở của bà Kang từ trong nhà vọng ra.
Hara chạy vào trong nhà, ông Kang lại lên cơn đau đầu, sốc đến nỗi ngất đi.
Một lát sau, khi đã bình tĩnh trở lại, mẹ Hara mới từ từ kể lại mọi chuyện cho con gái nghe.
Thì ra mấy tháng trước, ông Kang đến hẹn phải thay thuốc, tốn một khoản không nhỏ, tiền hàng của bà Kang và tiền đi làm của Hara không đủ để chi xài, bà Kang định đem nhà đi cầm cố nhưng yêu cầu bên ngân hàng cao quá, cầm cố thất bại. Hết cách bà mới đành giấu chồng con tìm đến những tay anh chị máu mặt xin vay. Ban đầu họ dụ dỗ nói ngon nói ngọt, sẽ không lấy lãi quá cao. Ai ngờ giữa dòng thì đổi ý tăng lãi lên, bà Kang thân cô thế cô không soay sở nổi cũng không dám làm gì, dần dần số nợ tăng cao. Mấy lần đầu chỉ là đến cảnh cáo ở ngoài cổng, không ngờ đến hôm nay chúng dám xông vào đập phá đồ đạc, còn định đánh con gái bà.
Bà Kang
Mẹ xin lỗi! Tất cả là tại mẹ! Tại mẹ đã hại hai ba con!
Bà Kang chua xót nhìn ông Kang đang nằm mắt nhắm nghiền trên giường. Hara ôm lấy mẹ.
Kang Hara
Mẹ ơi đừng nói vậy mà! Con nhất định sẽ cố gắng kiếm được việc tốt giúp ba mẹ có cuộc sống tốt hơn, con xin lỗi vì không giúp gì được cho ba mẹ...
Kang Hara
Điều quan trọng bây giờ là mẹ không được phép gục ngã, mẹ phải mạnh mẽ lên, ba và con đều cần mẹ.
Kang Hara
Về số nợ kia con sẽ thu xếp trả cho họ, lần sau mẹ đừng vay ở chỗ đó nữa, việc gì cũng nên bàn với gia đình trước, nếu phải đi vay thì con sẽ đi, con lớn rồi họ không dám qua mặt.
Bà Kang
Mẹ biết rồi, nhưng con định lấy đâu ra tiền. 16 triệu won đâu phải dễ kiếm...
[16 triệu won=khoảng 300 triệu Việt Nam đồng]
Hara suy nghĩ một lát rồi nói:
Kang Hara
Con còn một số tiền tiết kiệm...
Kang Hara
Định là để mua nhà mới cho ba mẹ và làm phẫu thuật cho ba. Khoảng 3 triệu won. Tạm thời con đem trả người ta, nhận được một khoản nhỏ rồi chắc người ta sẽ để chúng ta yên một thời gian.
Bà Kang
Vậy tốt rồi! Mẹ cũng gom được một ít, để mẹ góp vào...
Kang Hara
Khoan đã mẹ ạ, trong chuyện này rõ ràng mẹ bị họ lừa tăng lãi suất, mình không thể cứ vậy mà đưa không cho họ được. Chúng ta vẫn nên báo công an thì hơn.
Bà Kang
Động đến công an liệu có ổn không con...
Khi hai mẹ con Hara còn đang bàn bạc thì Jeong-eun đã xong việc quay lại đứng trước cổng nhà cô, Hara thấy thế vội chạy ra.
Kang Hara
Anh Jeong-eun, sao rồi? Nãy giờ anh đi đâu vậy?
Park Jeong-eun
Mấy tên đó đúng là dân giang hồ thứ thiệt... tên nào cũng dữ tợn dọa cho tôi sợ chết khiếp... họ còn nói sẽ quay lại nhà cô càn quét thêm một trận nữa... nhất định không để yên!
Jeong-eun làm ra vẻ mặt sợ hãi vung tay múa chân diễn tả khiến Hara cũng tái xanh mặt mày.
Kang Hara
Hả... vậy phải làm sao bây giờ...
Park Jeong-eun
Cô định thế nào?
Thấy Hara mặt mày tái nhợt lo lắng không nói được gì, Jeong-eun lại tiếp:
Park Jeong-eun
Không phải hồi nãy cô đã tung một cú đấm thần sầu vào mặt tên kia hả, nếu lần sau hắn tới cứ chiêu cũ mà làm...
Park Jeong-eun
Công nhận lúc đó nhìn cô Kang Hara sát khí bừng bừng trông còn đáng sợ hơn mấy tên giang hồ xăm trổ kia nữa, đòn đấm tay cũng điêu luyện ghê luôn, không biết là karate hay tiệt quyền đạo nữa~
Jeong-eun vừa nói vừa cười cợt, còn đưa tay đấm bụp bụp vào không khí ra trò rất khoái chí.
Hara đang sợ phát khóc lại còn bị trêu, chỉ biết bất lực lắc lắc cái đầu vẻ mặt bực bội không làm được gì.
Kang Hara
Aisss... lúc này là lúc nào rồi mà còn trêu tôi nữa!
Jeong-eun nhìn thấy vậy thì không nhịn được cười, vẻ mặt tự mãn.
Park Jeong-eun
Ha... công nhận lúc tức giận nhìn cô rất trẻ con đó! Trông cứ buồn cười sao ấy!
Park Jeong-eun
Cô không cần lo về số tiền đó nữa. Tôi đã trả xong xuôi hết rồi.
Hara ngạc nhiên đến tròn xoe hai mắt. Rốt cuộc người đứng trước mặt mình là cái thứ gì thế. Sao khi không lại có một người lạ đứng ra trả nợ cho mình, giúp đỡ hết lần này đến lần khác như vậy được.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play