Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Lưu Tiên Sinh, Xin Tự Trọng!

Chương 1: Xin chào, người yêu cũ!

Bên trong một quán trà sữa mang màu sắc ấm áp, những điệu nhạc vui vẻ đang vang lên, một người đàn ông trẻ, mặc chiếc áo sơ mi trơn cùng quần jeans năng động đang thẫn thờ nhìn hàng cây anh đào ngoài cửa.

Leng keng, tiếng chuông mở cửa quán vang lên.

- Kính chào quý khách!

- Cho em một ly trà đào cam sả, cảm ơn!

Người đàn ông nghe thấy vội nhìn về phía quầy, ánh mắt anh tràn ngập sự nhớ nhung, đôi mắt dần đỏ hoe như có vô vàn điều muốn nói.

Cô gái vừa bước vào quán, gọi cho mình một cốc trà yêu thích rồi tiến bước về phía anh.

- Lưu thiếu gia, đã lâu không gặp!

Người đàn ông thấy cô gái tiến đến chào, anh vội đứng lên, hai tay chìa ra bắt lấy tay cô như nâng niu một báu vật.

- Kiều Kiều, đã lâu không gặp!

Cô gái được gọi là Kiều Kiều liền rút tay lại, ngồi xuống phía đối diện nói:” Lưu thiếu gia, đừng gọi tôi thân mật như vậy! Dù gì cũng là người yêu cũ, không hay chút nào.”

Lưu Thiên Úy vội kích động, môi mấp máy nói:” Kiều... Hà Kiều, năm đó anh chưa đồng ý chia tay, chúng ta chỉ là tạm mất liên lạc thôi.”

Hà Kiều vẫn giữ thái độ điềm nhiên, hút ngụm trà đào mà nhân viên mới đem ra, nhẹ nhàng nói:” Lưu thiếu, anh diễn trò thâm tình ở đây cho ai xem? Đừng coi tôi là con ngốc năm xưa nữa.”

Lưu Thiên Úy không biết nói gì, năm đó lỗi cũng là do anh, thật sự không thể bao biện. Anh lảng tránh sang chuyện khác, nhìn thấy cốc trà đào của cô, anh vội nói:

- Không phải em thích trà sữa khoai môn sao? Đổi khẩu vị rồi à?

- Anh nhớ nhầm rồi. Tôi chưa bao giờ thích nó cả!

- Chẳng phải.....

- Chẳng phải là trước đây luôn thấy tôi uống, anh tính nói thế đúng không?

Thiên Úy nghẹn lời, không biết nên nói gì tiếp. Nhắc lại những câu chuyện trước đây sẽ chỉ càng khiến cho hai người xa cách hơn mà thôi.

Hà Kiều tuyệt nhiên không để ý đến sắc mặt của anh, tiếp tục nói:” Năm xưa vì muốn đến gần anh nên tôi mới học uống, vì anh mà ngày nào cũng phải xếp hàng mua trà sữa, cuối cùng thì sao?”.

Anh cứ ngồi im như vậy, không phải vì tức giận cũng chẳng phải vì bị đào lại chuyện cũ mà tủi thân, anh chỉ là vì không biết nói gì hơn, cúi đầu tự trách bản thân của những năm tháng bồng bột.

Hà Kiều nghẹn lời, hít hơi thật sâu:” Được rồi. Chuyện đã qua không nhắc lại, dù gì cũng không phải lỗi của anh.”

Thái độ của cô thay đổi, Lưu Thiên Úy nhìn lên, sợ rằng cô sẽ cứ vậy nhắm mắt cho qua chuyện cũ, cùng anh làm hai người xa lạ.

Anh vội nắm lấy tay cô, giọng nghẹn ngào:” Kiều Kiều, chúng ta có thể tiếp tục được không? Năm đó là lỗi của anh, là sai lầm của anh, xin em...cho anh một cơ hội nữa thôi.”

Hà Kiều không mảy may quan tâm, gỡ tay anh ra khỏi bản thân, xách túi lên rồi nói:” Lưu tiên sinh, nếu anh muốn chơi trò tình cảm thì nên tìm người khác. Tôi không có hứng thú cùng anh giết thời gian.”

Lưu Thiên Úy kích động, chạy đến kéo tay cô:” Kiều Kiều, không phải như em nghĩ đâu. Anh là thật lòng thích em, chỉ cần cho anh một cơ hội anh sẽ....”

- Cơ hội, cơ hội, cơ hội, anh nói mà không biết chán à? Anh không biết ngượng mồm sao? Tôi cho anh bao nhiêu cơ hội rồi, là tự anh đánh mất, là tự anh giày xéo lên tấm chân tình của tôi. Dựa vào cái gì mà anh ở đây, diễn trò trước mặt tôi hả?

Hà Kiều không chịu đựng nổi, nước mắt giàn dụa chất vấn anh.

Anh nhìn thấy cô khóc vội buông tay, bàn tay to lớn tiến đến gần muốn lau nước mắt cho cô thì bị gạt ra:” Lưu tiên sinh, xin tự trọng! Tôi và anh không thân quen đến vậy.”

Nói rồi, cô bước ra khỏi quán, không quay đầu nhìn lại.

Lưu Thiên Úy bần thần, ngồi xuống bên cạnh cây anh đào trước quán, nhìn xuống bàn tay vừa nắm lấy tay cô:” Lạnh thật đấy. Tiết trời mùa hạ cớ sao lại lạnh thế này?”

Anh tự đánh vào mặt mình một cái, thầm trách móc:” Mình đúng là thằng tồi mà. Bao lâu không gặp đã khiến em ấy khóc rồi, khóc đến thương tâm như vậy..ha.. mình đúng là không xứng mà..”

Đứng dậy thanh toán, anh cứ như vậy bước đi trên con đường đầy hoa ánh nắng chan hòa, bóng lưng thẳng tắp, phong thái của người đàn ông thành đạt nhưng lại cô đơn đến lạ lùng.

----------------

Hà Kiều ra khỏi quán, trở về căn chung cư mới mua. Cô đi vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước, nghĩ lại về cuộc gặp mặt ban nãy.

Hai tay cô run rẩy ôm chặt lấy bản thân, cô rất sợ, thật sự rất sợ. Nhìn thấy mối tình đầu bao năm, làm sao có thế không có ý nghĩ gì, nhưng cô thật sự đã bị tổn thương quá nhiều, không còn tin tưởng được vào người đàn ông này nữa.

Cứ miên man suy nghĩ, cô dần thiếp đi ngay trong phòng tắm. Trong giấc mơ, cô nhìn thấy được bản thân trong quá khứ đã đau khổ đến thế nào.

Cô thấy được một cô gái nhỏ nhắn, toàn thân như chìm dần vào bóng tối, mãi không thể thoát ra được.

Chương 2: Ký ức

 Hà Kiều năm 16 tuổi, thủ khoa đầu vào trường cao trung trọng điểm khu vực Thành Đô, xuất sắc trở thành học bá của trường, tiếng tăm vang xa.

 Không những vậy, cô còn có một cậu bạn từ bé Lưu Thiên Úy- hot boy bóng rổ nổi tiếng trong trường.

 Tưởng chừng câu chuyện thanh xuân vườn trường của đôi thanh mai trúc mã sẽ hiện ra nhưng không. Hà Kiều tính cách trời sinh lạnh lùng, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh tanh chẳng bao giờ phản ứng với mấy câu trêu đùa tình cảm của bạn bè.

 Dù là vậy, nhưng Hà Kiều rất tốt bụng, cô cũng rất để ý đến mọi người nên được các bạn trong lớp gọi với cái tên:” Cool girl Kiều Kiều”.

 Vì thành tích học tập chênh lệch mà cả hai không học chung lớp. Tính cánh Lưu Thiên Úy vốn cao ngạo, là thiếu gia của Lưu gia nên có chút tự mãn. Dù rất thích cô bạn thuở nhỏ Hà Kiều nhưng lại không chịu nói.

 Anh dựa vào sự mềm mỏng của cô bạn mà sai khiến đủ thứ, để cô làm bài tập cho, giúp mình nói dối ba mẹ trốn học.

 Tuổi trẻ bồng bột, anh không nghĩ câu chuyện sẽ đi xa đến như vậy. Chỉ khi cùng hội bạn uống rượu năm lớp 12, nhân cơ hội chơi trò thật hay thách, anh đã tỏ tình với cô qua điện thoại.

 Tối đó, Hà Kiều đang bận làm bài tập. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô bạn liền đáp lại:” Alo, cho hỏi ai đấy ạ?”.

 Đầu dây bên kia vẫn chưa trả lời, ngay khi cô chuẩn bị tắt thì có tiếng nói vang lên:” Là mình, Thiên Úy. Kiều Kiều mình rất thích cậu, làm người yêu mình đi!”.

 Hà Kiều ngỡ ngàng, không ngờ vậy mà Thiên Úy lại gọi tỏ tình với mình. Tình cảm lấn át lý trí, cô không suy nghĩ nhiều mà đồng ý rồi tắt điện thoại:” Ukm.”

...----------------...

 Cả hai cứ thế trải qua vài tháng yêu đương, cô vì anh cũng dần cởi mở hơn, rất thích cười. Nhưng dạo gần đây cô lại phát hiện, anh vậy mà cùng em gái- người cùng cha khác mẹ với cô Hà Linh Đan có qua lại.

 Nhiều lần cô đã hỏi dò nhưng anh cứ luôn lảng tránh, nói rằng cả hai chỉ là bạn cùng lớp bình thường mà thôi.

 Cho đến một ngày, hôm nay là sinh nhật của anh, cô từ sớm đã làm chiếc bánh kem tặng sinh nhật anh, vui vẻ gói quà mang đến lớp của anh thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ:

- Ê Úy! Mày vậy mà cùng học bá yêu đương thật à?

- Bọn t còn tưởng mày cá cược xong rồi chứ?

- Ha. Dăm ba cái trò thách của bọn mày, dễ ợt không ấy mà.

- Thiên Úy ca, anh thích chị em thật đấy à?

- Cái đó....

 “Rầm” Hà Kiều tức giận, ném chiếc bánh kem vào thùng rác, đạp đổ chiếc bàn ở cuối phòng học:” Khá lắm Lưu Thiên Úy, tôi vậy mà bị cậu lừa suốt bao lâu nay. Trò cá cược này kết thúc đi, tốt nhất là đừng bao giờ nhìn mặt nhau nữa!”.

 Nói xong cô liền quay mặt đi, hít thở thật sâu ngăn không cho dòng nước mắt chảy ra. Hà Linh Đan thấy cô như vậy liền hả dạ, cùng đám bạn cười vui vẻ rồi đưa nhau đi ăn.

 Lưu Thiên Úy không nói gì, lấy cớ có chút việc nên ở lại lớp.

 Buổi chiều tà tại trường cao trung Thành Đô, học sinh đã dần về hết, chỉ có tại phòng học 12A3, thiếu niên mặc chiếc áo bóng rổ số 11 ngồi sụp xuống bên chiếc thùng rác nơi góc phòng.

 Anh nhặt hộp bánh lên, nhẹ nhàng mở nó ra như sợ bàn tay mình sẽ làm hỏng chúng, dù cho nó đã thật sự nát bét rồi.

 Lưu Thiên Úy mở hộp, dù đã bóp méo, nhưng anh vẫn thấy rõ hàng chữ ngay ngắn của người yêu cùng chiếc băng đô màu đen mà anh luôn yêu thích:” Chúc mừng sinh nhật Úy Úy nhé!”

 Anh không nói gì, cầm chiếc băng đô lên ngắm nghía, tay đút chiếc bánh vào miệng, nước mắt cứ thế tuôn rơi:” Kiều Kiều à, cảm ơn nhé! Bánh sinh nhật ngon lắm!”

 Cứ như vậy, anh ngồi trong góc phòng, đón sinh nhật một mình bên chiếc bánh kem mà Hà Kiều đã cất công làm ra. Xong xuôi, anh vứt vỏ vào thùng rác, vui vẻ chạy đến cửa hàng lưu niệm gần trường, muốn mua cho cô vài chiếc móc khóa dễ thương để làm lành.

 Vậy nhưng, anh lại chợt phát hiện ra rằng: Dù là bạn từ nhỏ, nhưng anh không biết gì về cô cả, không biết cô thích gì, ghét gì, suy nghĩ những gì.

 Tim anh chợt thắt lại, hóa ra, từ trước đến giờ, chỉ có cô là hi sinh hết thảy, hiểu anh hơn chính bản thân mình.

 Nhận ra bản thân đã làm sai, anh cứ thế liên lạc với bạn bè của cô, hỏi thăm xem cô thích gì, muốn gì.

 Đến tối, khi đã mua xong hết thảy, anh chạy đi tìm quản gia muốn học làm bánh. Anh chăm chỉ học tập, làm đi làm lại bao nhiêu lần, cuối cùng cũng hoàn thành.

 Lưu Thiên Úy vui vẻ nhìn đồng hồ, thấy cũng đã tối, anh cất chiếc bánh đi, học theo trên mạng viết một bức thư gửi cho cô.

 Cứ chăm chú như vậy, cũng đến 1h sáng, anh vui vẻ lên giường. Thầm tự nhủ rằng: Sáng mai mình sẽ giải thích cho Kiều Kiều, bánh mình làm nhất định sẽ đến tay cậu ấy.

Anh dần chìm vào giấc ngủ, không để ý rằng chiếc điện thoại đã gửi đến hàng trăm tin nhắn.

Chương 3: Cơn ác mộng

Hà Kiều trong cơn mơ tỉnh giấc, đã ở trong nước quá lâu, giữa đêm phát sốt. Cô mơ thấy bản thân đứng giữa không gian tối đen, không một ai bên cạnh.

Ngay lúc cô đang gào thét tìm sự giúp đỡ, một bóng thiếu niên tiến đến nắm tay cô. Nhưng chỉ khi đến vườn hoa đã héo úa, thiếu niên ấy đã buông tay bỏ cô lại một mình, để cô dần chìm vào bóng tối giam giữ vô tận.

Trong đêm, tiếng thở dốc cùng lời cầu xin cứ vang lên làm người nghe thấy đau lòng:” Hức..hức...làm ơn..làm ơn tha cho tôi, đừng mà....mẹ ơi...cứu con với..!”

Thoát khỏi cơn mộng mị, Hà Kiều choàng tỉnh dậy. Cô sợ hãi co rúm cả người, vội vã tìm lọ thuốc an thần trong tủ, cứ thế liều mạng uống mặc kệ bản thân đang bị sốt.

Nhờ tác dụng của thuốc, cô dần chìm vào giấc ngủ, quên đi cơn ác mộng đã ám ảnh cô suốt 2 năm qua.

...----------------...

Sau cuộc gặp gỡ, Lưu Thiên Úy trở về nhà riêng, mệt mỏi cùng sự thất vọng bủa vây, anh ngồi thẫn thờ nơi sofa phòng khách. Điện thoại chợt vang lên.

Anh rề rà lấy điện thoại từ trong túi, nhấn nút:” Alo, có chuyện gì?”

Đầu dây bên kia nghe tiếng anh không được ổn, dè dặt nói:” Tổng giám đốc, ngày mai chúng ta có buổi thảo luận kí hợp đồng với kĩ sư thiết kế Annly. Ngài muốn hẹn mấy giờ ạ?”

Tùy đi. Càng sớm càng tốt. Chuẩn bị sẵn tư liệu về kĩ sư đó rồi gửi qua mail cho tôi.

Nói xong anh liền cúp máy. Tâm trạng không tốt nên cũng không ra ngoài ăn, anh đứng dậy, quyết định tự tay nấu một bữa.

Vì sự ra đi của Hà Kiều, anh đã quyết định học nấu ăn, anh muốn khi gặp lại sẽ nấu cho cô thật nhiều món ngon, cùng y trải qua thời gian hạnh phúc.

Những ý nghĩ tốt đẹp ấy như động lực giúp anh suốt bao năm qua. Anh vì cô học thật giỏi, tập nấu ăn làm bánh, tìm được bài hát trước đây cô từng yêu thích mà học đàn,...hết thảy là vì tương lai tươi đẹp của cả hai.

Vậy nhưng khi gặp lại, mọi điều tốt đẹp dường như bị dập tắt, thái độ của y rõ ràng cho thấy không muốn cùng anh có bất cứ quan hệ gì, ngay cả nói chuyện cũng dễ trở nên cáu giận.

Miên man suy nghĩ, bữa cơm đơn giản 1 mặn 1 canh cũng xong. Như thói quen, anh luôn úp chiếc bát đối diện xuống rồi nói:” Kiều Kiều, bao giờ em đến, anh sẽ nấu cho em thật nhiều món ngon nhé!”.

----------------

Lưu Thiên Úy ngồi trong phòng làm việc, đọc chăm chú tư liệu của đối tác, thầm cảm khái hóa ra còn có người con gái giỏi được như Hà Kiều thế này sao.

Tư liệu không có ảnh, chỉ có vài thông tin cơ bản cùng cái tên Annly và các thành tựu mà cô đạt được khi còn ở cái tuổi rất trẻ 24.

Tên giới thiệu: Annly

Tuổi: 24

Quê quán: Không biết, du học tại khoa thiết kế trường đại học danh tiếng của Mỹ Colorado.

Thành tựu đạt được:

- Giải nhất cuộc thi thiết kế nhà ở hiện đại do hội kĩ sư Mỹ tổ chức.

- Giải nhì cuộc thi sáng tạo công viên giải trí trong mơ của châu Âu

- 22 tuổi thành công trở thành kĩ sư chính thức trẻ nhất của hiệp hội các nhà thiết kế ưu tú.

-23 tuổi thành lập công ty kĩ sư riêng, nổi tiếng khắp nước Mỹ.

- Đầu năm 24 tuổi trở thành kĩ sư và doanh nhân nữ thành đạt nhất được tạp chí Mỹ đưa tin.

Lưu Thiên Úy đọc xong không khỏi cảm thán, anh suy tư nghĩ về cô: ”Kiều Kiều cũng học ở đây thì phải? Không biết em ấy như thế nào rồi, giỏi như thế chắc đã hoàn thành xuất sắc rồi nhỉ?”.

Hà Kiều giữa đêm đang mê man thì bị cuộc gọi đánh thức, cô mệt mỏi tìm kiếm điện thoại, còn chưa kịp hỏi đầu dây bên kia là ai đã nghe tiếng quát mắng: ”Hà Kiều, mày đủ lông đủ cánh rồi à? Về cũng không biết đường về nhà, lông bông ra ngoài ở làm cái gì, bố mày còn đang sống sờ sờ đấy.”

Dường như đã quá quen thuộc, cô ngoáy lỗ tai, giọng điệu bình thản nói: ”Đã nửa đêm rồi, có gì thì nói sau đi chủ tịch Hà. Chúc ngài ngủ ngon.”

Xong chuyện, cô liền khóa máy, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Người được gọi là chủ tịch Hà- Hà Viễn Minh, cha của cô, đồng thời cũng là người mà cô căm hận nhất trên đời, vì sự tùy ý của con gái mà tức giận.

Người phụ nữ bên cạnh mặc bộ đồ lụa đỏ, mái tóc xoăn thời thượng vuốt ngực ông ta nói: ”Chồng, hạ hỏa một chút. Con bé Hà Kiều chắc chỉ là có chút việc nên chưa về gặp ông thôi. Đừng giận, hại sức khỏe.”

Hà Viễn Minh hừ giọng, ông ta cáu kỉnh: ”Cái con nhóc kia thì có gì mà bận, học hành xong chả biết kiếm được cái gì làm chưa, bố nó gọi đến thì nói 1 câu rồi cúp máy, phải chi nó ngoan bằng 1 phần Linh Đan thì hay rồi.”

Bà mẹ kế- Y Vân vẫn dùng giọng điệu ngon ngọt, giả bộ nói đỡ: ”Làm sao so sánh thế được? Kiều Kiều là đứa trẻ giỏi lại mạnh mẽ, còn Đan Đan thì mềm mỏng hơn, cũng không giỏi bằng chị nó.”

Cái giọng điệu đáng kinh tởm kia qua tai ông ta liền trở thành ngữ điệu dịu dàng, quan tâm con cái:

Y Vân, đừng nói đỡ cho nó. Em tốt với nó quá rồi!

Bà ta chỉ mỉm cười không nói gì, bộ mặt giả tạo được ngụy trang hoàn hảo không một kẽ hở.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play