Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cô Ấy Nói Yêu Mà Chỉ Muốn Ly Hôn!

Chương 1:Hôn nhân vô nghĩa

Bạc Hy là đứa con gái út của Bạc gia. Ngoài ngoại hình xinh đẹp, thành tích xuất sắc nhưng cô luôn bị người ngoài đồn đại là nổi tiếng đỏng đảnh, xem thường người khác.

"Bạc nhị tiểu thư tỏ thái độ kênh kiệu khi nói chuyện cùng hàng xóm."

..."Thiếu phu nhân Cao gia bị chỉ trích nhân cách tồi tệ."

..."Bạc Hy đánh tiểu tam dằn mặt chồng."

Một ngày không biết bao nhiêu bài báo viết về Bạc Hy, nhưng cô vẫn dửng dưng bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu. Vì cha Bạc Hy từng nói, cô chỉ cần sống như một vị tiểu thư cao quý vui vẻ là được. Nếu Cao Minh Khải ly hôn thì cô sẽ được tự do, bất cứ vì lí do gì cũng được ngoại trừ phần lí do đó nằm ở phía cô. Cho nên Bạc Hy quyết định biến mình thành người mà tất cả đàn ông đều ghét, một người khó gần và vô cùng ngang ngược.

Cao Minh Khải là chồng của Bạc Hy, bọn cô kết hôn hơn một năm rồi. Lý do kết hôn nhắc tới cô lại thấy tức, phải nói là cô không thể nào chấp nhận được. Hắn nói vì ông bà nội hắn và ông bà nội của cô đã có hẹn ước nên không muốn làm trái ý khiến họ không vui.

Nhưng mà Cao Minh Khải hắn có nhầm lần không? Ông bà cô đã qua đời rất lâu rồi còn nhà hắn chỉ còn cha mẹ và bà nội đã già. Hắn vì để bà nội vui mà ép cô kết hôn, cũng chính vì cái quyết định của hắn mà lỡ dỡ chuyện phát triển sự nghiệp của cô...

Cuối cùng Bạc Hy cho dù muốn hay không muốn cũng phải dâng mình cho cái hôn ước chết tiệt đó, đem bản thân chôn vào nấm mồ hôn nhân.

Bạc Hy ở bên cạnh hắn được một năm, không biết đã ra tay dẹp loạn bao nhiêu "tiểu tam, tiểu tứ" của hắn. Mỗi lần như vậy Cao Minh Khải đều không có nửa điểm trách móc, chính vì điều đó khiến cô rất bất mãn.

Hắn cứ trách cô không phải sẽ hay hơn sao, như vậy có cớ để hắn chán ghét mà ly hôn. Bạc Hy luôn giả vờ rất thích hắn, bám riết lấy Cao Minh Khải không buông nhưng hắn thì không chấp nhận cô, càng không để cô đến gần. Rốt cuộc cô cũng không hiểu hắn muốn thứ gì từ cô, phát triển tình cảm cũng không muốn, ly hôn cũng không xong, bắt cô phải sống với cái danh thiếu phu nhân Cao gia mà chẳng làm được chuyện gì khác.

"Hôm nay tôi có cuộc họp quan trọng, ở nhà đừng có mà đi gây chuyện cùng người khác." Cao Minh Khải đứng dựa lưng vào tủ lạnh nhìn cô nói, ngữ điệu thong thả của hắn là cô ghét nhất.

Bạc Hy đang rửa hoa quả trong bếp, nghe thấy tiếng hắn liền quay người lại nhìn. Cao Minh Khải là một người đàn ông đẹp trai vô cùng, hắn sở hữu gương mặt nam tính, mày rậm, mũi cao, môi mỏng cực kì thu hút. Lúc nào Cao Minh Khải cũng mặc vest, dáng người cực kì tốt khiến cho hắn trở thành một người đàn ông phong độ khó ai bì được. Cũng chính vì gia thế khủng, đẹp trai, nên các cô gái cứ vây lấy hắn không buông, một năm cô không biết đã xuống tay đánh bao nhiêu người rồi...

"Chồng yêu đi họp à? Buổi trưa có cần em mang cơm đến cho anh không?" Bạc Hy lau lau bàn tay đang ướt sau đó chạy tới chỉnh carvat cho hắn, ra dáng một người vợ đảm đang, hiền đức.

Cao Minh Khải đẩy cô ra, hai chân mày hơi nhíu lại, hắn nói:"Cô không cảm thấy lời mình nói rất buồn nôn sao?"

"Anh là chồng em thì em gọi là chồng, sao nào....?" Cô cười cười nhìn hắn hỏi lại, nụ cười ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Cao Mạnh Khải nghe vậy không nói nữa mà bỏ đi, hắn đối với cô lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy.

Bạc Hy là một cô gái xinh đẹp nhớ hồi đó cô đi học đều giữ chức vị hoa khôi của trường. Cô có nước da trắng như tuyết và đôi mắt biết nói vô cùng hút hồn, đôi môi anh đào cộng thêm chiếc mũi cao và thon gọn. Dáng người Bạc Hy cũng rất cao ráo, thân hình chuẩn từng centimet chỗ nào cần to sẽ to, dĩ nhiên chỗ nào cần nhỏ sẽ nhỏ. Chỉ trách tính tình cô quá cao ngạo nên hắn không chấp nhận được...

*

"Bạc tiểu thư, tôi vừa điều tra được có một cô gái đã qua lại với chồng cô hai năm rồi, hình như là chồng cô giấu nên giờ tôi mới phát hiện ra." Người vệ sĩ kiêm thám tử của Bạc Hy cung kính báo cáo.

Anh ta tên là A Phúc, bình thường là tài xế riêng cho cô, nhưng cũng có thêm nghề tay trái là đi điều tra những người phụ nữ của Cao Minh Khải cho Bạc Hy. Lần này xem ra anh ta đem đến thông tin cực kì hữu ích rồi này, cô nhoẻn miệng cười bí hiểm.

"Cô ta tên là Mẫn Nhi, là một cô gái từ thị trấn lên thành phố làm việc. Nghe nói Cao thiếu gặp cô ta trong một hộp đêm, cô ta túng tiền định liều mình bán thân. Cũng không ngờ Cao thiếu đối với cô ấy rất có tình nghĩa, bao nuôi hai năm nay và rất ít người biết chuyện này." A Phúc tường tận kể rõ mọi chuyện.

Gương mặt người phụ nữ xinh đẹp lúc này nở nụ cười lay động lòng người, cô nhìn a Phúc nói: "Hôm nay đúng dịp anh ta họp hắc đạo, bên cạnh cô ta chắc không có nhiều người chứ?"

"Bạc tiểu thư cô đoán đúng, Cao thiếu đã rút bớt người bảo vệ cô ta. Hiện tại chỉ còn hai tên vệ sĩ quèn thôi ạ!?"

"Điều tra xem giờ cô ấy đang ở đâu, tôi muốn gặp."

"Vâng ạ."

Người thuộc hạ tên a Phúc lập tức đi ngay, cô ngồi ở quán cafe vắt chéo hai chân, ánh mắt nhìn về xa xăm, có trò hay để chơi tiếp rồi...

Cái mụn nhọt này của Cao Minh khải cô không tin khi cô chọt tới hắn lại không thấy đau đấy!

Chương 2:Bắt tay cùng nhân tình của chồng

Nhận xét đầu tiên mà cô nhìn thấy Mẫn Nhi đó là một cô gái ngây thơ, thuần khiết. Cô ấy chắc là nhỏ tuổi hơn cô vì trông cô ta còn rất trẻ, gương mặt xinh xắn như con nít vậy. Làn da trắng hồng mịn màng, thân hình nhỏ bé khiến người khác nhìn vào muốn bảo vệ. Nhan sắc như vậy thử hỏi vì sao Cao Minh Khải không say đắm, dáng vẻ của cô nàng sinh ra là để người khác che chở...

Bạc Hy kéo ghế ngồi xuống trước mặt Mẫn Nhi, lúc này cô ta mới sực tỉnh. Nhìn người phụ nữ có phong thái cực kì sang trọng, cô mặc đầm nhung màu đỏ khí chất tỏ ra vô cùng quyền lực, đúng cái kiểu ngạo khí của một "chính thất" nên có. Mẫn Nhi nhất thời chưa nhận ra đó là ai, cặp kính râm khá to đã che hết gương mặt kiều diễm của người đối diện.

"Xin lỗi, chỗ này có người rồi ạ." Mẫn Nhi nhỏ giọng nói, thanh âm êm đềm như nước chảy.

Bạc Hy tháo kính xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khẽ cười, cô hỏi:"Chỗ này có người ngồi, là ai vậy? Cao Minh Khải?"

Thanh âm của Bạc Hy không cao, nhưng vừa đủ để chất vấn người khác. Bao nhiêu năm học tập để làm một vị tiểu thư danh giá, đến cái nhấc tay cũng phải cho ra dáng ra hình thì mấy chuyện chất vấn này có là gì to lớn đối với cô đâu.

Mẫn Nhi nghe đến đây gương mặt cứng đơ còn có pha chút sợ hãi nhìn người phụ nữ, chuyện hắn và cô ta qua lại rất ít người biết thậm chí là không ai biết. Nghề nghiệp của cô ta là bác sĩ , việc che giấu chuyện bị người khác bao nuôi là vô cùng cần thiết. Cao Minh Khải cũng đã hứa với cô ta là sẽ không ai biết, mà bây giờ người phụ nữ này là ai mà biết rõ được chuyện này?

"Gương mặt nhỏ sợ hãi cũng rất đáng yêu, thảo nào Minh Khải lại yêu thích cô như vậy!?" Giọng nói của Bạc Hy không lên không xuống, thái độ cực kì bình tĩnh, cái bình tĩnh khiến người đối diện sợ hãi.

"Cô... Cô là ai?" Mẫn Nhi lấp bấp, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi.

"Tôi là vợ của Cao Minh Khải."

Một câu trả lời có lực sát thương trí mạng, nó giống như một mũi dao đâm thẳng vào người phụ nữ ngồi phía đối diện.

Cô ta lập tức cầm túi xách rất muốn bỏ đi, nhưng đã bị Bạc Hy nhanh hơn một bước giữ chặt tay cô lại. Mẫn Nhi sợ hãi nhìn xung quanh, lúc này cô ta cầu mong có Cao Minh Khải hoặc người nào đó giải vây cho.

Cô ta sợ bị đánh ghen, sợ mọi người biết cô ta đang bị một người đàn ông bao nuôi biết nhường nào...

Nhìn thấy con mồi đang hoảng sợ, Bạc Hy chỉ mỉm cười dịu dàng, nhỏ nhẹ trấn an:"Đừng sợ, tôi không đánh cô đâu."

"Cô...cô muốn gì?" Hai mắt của Mẫn Nhi sớm đã rớm lệ, tội nghiệp giống như mèo con.

"Cô yêu Minh Khải à? Nghe nói cô qua lại với anh ấy cũng hai năm rồi, chưa từng thấy anh ấy ở bên ai lâu như vậy."

Mẫn Nhi nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt cả kinh, cô ấy từ đầu tới cuối chưa tỏ thái độ gì gọi là tức giận, nhưng làm cho người ta thật sự rất sợ hãi.

Trong lòng Bạc Hy đang nghĩ cái gì?

"Cô có muốn ở bên anh ấy mãi mãi không, ngồi vào vị trí của tôi? Đường đường chính chính là Cao thiếu phu nhân?" Bạc Hy đánh vào tâm lý của cô ấy, chỉ thấy ánh mắt cô lay động hoặc là có để tâm.

Bạc Hy lại cười lớn, thong thả nói tiếp:"Nếu cô muốn điều đó, tôi có thể giúp cô."

"Tôi không cần cô giúp." Mẫn Nhi lạnh lùng từ chối, ai biết được người phụ nữ này có dã tâm gì?

Bạc Hy đẩy tờ danh thiếp qua cho cô nàng, khuôn miệng hơi mỉm cười nói:"Chuyện lớn như vậy tôi nghĩ cô cũng nên suy nghĩ kỹ lại. Tôi chỉ cần tự do thôi, nếu anh ta chịu ly hôn, tôi rất vui."

Bạc Hy sải bước rời đi, cô đang đánh cược với lòng tham của con người hoặc là tình yêu của bọn họ. Nếu cô nàng này muốn vị trí của cô thì hay biết mấy, con người như Cao Mạnh Khải có thể yêu ai chứ?

Hắn luôn lạnh lùng và hờ hững, vậy mà đối với cô ta lại ngoại lệ cưng chiều, có lẽ họ thật sự là một đôi...

*

Quả nhiên vài ngày sau Mẫn Nhi đã liên lạc lại với cô, Bạc Hy vừa nghe điện thoại vừa cười mãn nguyện. Ngày cô được trả tự do chắc chắn đang đến rất gần rồi, ước mơ của cô có thể thành hiện thực.

Cô ta hẹn hắn ra ngoài ăn tối, cũng chính là kế hoạch mà Bạc Hy đã lên trước. Cô nói nhà hàng này rất ít người biết nó là sở hữu của cô, nếu Mẫn Nhi hẹn hắn tới đây thì hắn sẽ không nghi ngờ gì. Mẫn Nhi thật sự cân nhắc việc mà Bạc Hy nói, cô biết tính cho mình còn cô ta cũng vậy...

Vị trí thiếu phu nhân Cao gia, ai mà không muốn chứ?

"Hôm nay sao cao hứng thế, muốn ăn tối cùng anh?" Cao Minh Khải cũng thấy rất lạ, bình thường cô sẽ không ra ngoài cùng hắn. Lúc nào cũng sợ người khác nhìn thấy, nhát như thỏ con vậy.

Mẫn Nhi nhìn hắn, trong lòng không biết nên nói thế nào, cứ đáp qua loa:"Đột nhiên em cảm thấy rất muốn ăn beefsteak, em cũng không biết nấu nướng gì nhiều nên..."

"Được rồi, anh chỉ hỏi tâm trạng của em thôi, đừng gấp gáp như vậy." Hắn nghĩ mình đã doạ tiểu mỹ nhân sợ rồi, thấy gương mặt cô nàng xanh méc giải thích.

"Woa trùng hợp thật đấy, chồng yêu!?" Giọng nữ này hắn không cần nhìn cũng biết đó là ai.

Bạc Hy sao lại trùng hợp đến nơi này, hắn nắm chặt tay Mẫn Nhi sợ cô ta sẽ bị cô doạ sợ. Nhìn người vợ hờ trước mặt không khỏi nhíu mày một cái mới hỏi:"Cô sao lại đến chỗ này, cô theo dõi tôi?"

"Anh không biết đây là nhà hàng của vợ anh mở sao? Nhìn kìa anh đi ăn cùng tình nhân à, cô này lại là cô mới nữa hả?" Cô tỏ ra xa lạ với Mẫn Nhi, châm biếm hỏi.

Cao Minh Khải kéo cô gái đứng dậy ôm vào lòng, hắn chỉ vào mặt cô lạnh nhạt nói:"Không cho phép cô động vào cô ấy, biết điều thì hãy nhớ kỹ."

"Chẳng phải anh chưa từng ý kiến việc em đánh tiểu tam à, sao nào chồng?" Bạc Hy cười ngọt ngào vuốt má hắn.

Hắn rất bình tĩnh, nói với đám đàn em của mình rằng:"Đưa thiếu phu nhân về nhà đi."

"Dạ vâng ạ."

Hắn sợ cô làm hại Mẫn Nhi, nên bắt buộc cô phải về nhà cùng đàn em của hắn. Cũng được thôi cô cũng không gấp, cũng muốn xem hắn làm gì để bảo vệ cô gái đó

Chương 3:Sinh một đứa con

Cái cách mà Cao Minh Khải chọn chính là giam cầm cô, lúc đầu hắn đến thương lượng rằng:"Bạc Hy cô chung sống với tôi cũng một năm rồi, ít nhiều vẫn hiểu được tính tình của tôi chứ?"

"Em dĩ nhiên là hiểu anh rồi chồng yêu!?" Cô vui vẻ đáp lời.

Hắn hơi nhiếu mày, lúc này quyết định nói thẳng vào vấn đề chính, hắn nói:"Nếu cô dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô đâu."

Bạc Hy cười lớn, cô nghe như chuyện nực cười nhất thế gian. Nếu hắn yêu cô ta như vậy, vì sao không cưới cô ta mà lại đi cưới cô. Bây giờ còn đe doạ cô không được động tới sợi tóc của cô ta, có phải Cao Minh Khải hắn bị nóng đầu rồi không.

"Lần này em sẽ không đánh người nữa, anh yêu cô ấy à? Nếu vậy thì cạnh tranh công bằng đi!" Cô thong thả rót ít nước trà, nói xong liền đưa ly trà lên môi nhấp một ngụm thưởng thức.

"Giam thiếu phu nhân lại, không có sự cho phép của tôi không ai được cho cô ta ra ngoài." Hắn nói vậy rồi lạnh nhạt bỏ đi.

Bạc Hy chưa có dấu hiệu gì là tức giận, càng thong thả đến đáng sợ. Hắn chính là lo ngại thái độ ung dung của cô, người kiểu gì cứ đùa đùa thật thật đôi lúc Cao Minh Khải từng suy nghĩ đâu là con người thật của cô...

Hắn nói không có sự cho phép của hắn, không ai được thả cô. Nhưng cũng không có nói là cô không được bỏ trốn, trèo xuống đất đối với cô dễ như ăn bánh vậy. Bạc Hy ra ngoài bằng đường cửa sổ cũng không ai biết, cho tới khi đến thẳng chung cư của hắn nuôi tình nhân náo loạn một phen thì hắn mới biết...

Cao Minh Khải bỏ họp tức tốc chạy về với Mẫn Nhi, hắn chạy vào nhà với trạng thái cực kì gấp gáp. Vào nhà thì lại thấy Bạc Hy ngồi sofa ăn bánh uống trà vô cùng thong thả, mà Mẫn Nhi một thân run bần bật đôi mắt ngấn lệ.

"Cô đừng có mà làm càng!?" Hắn đi tới ôm cô ta vào lòng gương mặt tức giận gầm lên với cô.

Cô vẫn thong thả như vậy, cười nhếch mép nói:"Lúc đầu em nói là cạnh tranh công bằng, ai bảo anh nhốt em lại làm gì cơ chứ?"

"Công bằng? Bạc Hy cô hay nhớ cho kỹ là tôi không hề yêu cô, cô không có tư cách cạnh tranh ở đây." Hắn lạnh nhạt nói, Bạc Hy thầm nghĩ nếu cô yêu hắn thật sẽ bị câu nói này đả thương cho tới chết đi.

"Anh làm em buồn đấy, chúng ta dù gì cũng là vợ chồng "HỢP PHÁP" mà. Nếu anh không cho em cạnh tranh cùng cô ấy, cũng có thể như lần trước em phải dẹp gọn thôi."

"Cô dám..." Hắn rống lên, giống như bò điên đang giữ của vây.

Bạc Hy đi tới lôi Mẫn Nhi ra tát một bạt tay rõ đau, cô ta chỉ biết ôm mặt ủy khuất, thật ra chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của cô. Ban đầu Bạc Hy có nói trước với cô ta rồi. Hắn thấy người phụ nữ của mình bị đánh liền đi tới siết chặt cổ tay của cô, vung tay muốn đánh. Bạc Hy cũng không ngờ hắn muốn đánh cô luôn, cô nhắm mắt có chút chịu trận. Nhưng hắn lại không làm thế, dường như kiềm nén được lửa giận, hắn nói:"Đưa thiếu phu nhân về nhà, giam lại ba ngày không được ăn cơm."

"Dạ vâng ạ." Thuộc hạ đứng hai bên răm rắp nghe lệnh.

Bạc Hy bị đưa về nhà một lần nữa, giam ba ngày không cho ăn cơm như lời hắn nói. Cô không ăn cơm cũng được, ăn trái cây bánh trái vẫn sống tốt.

"Cô có đau lắm không, hôm đó tôi không nghĩ mình mạnh tay như vậy."

"...."

"Tôi có mua ít thuốc mỡ, bôi cho tốt vết thương nha."

"..."

Hắn đứng bên ngoài cửa, vốn đã ba ngày trôi qua, hắn muốn đến xem cô sống như thế nào. Vừa tới đã nghe cô nói chuyện điện thoại với ai đó, nội dung nghe qua khiến hắn có chút hoài nghi. Ba ngày nay cô ở trong phòng làm gì có đi gây sự với ai, chẳng lẽ là gọi cho Mẫn Nhi. Cô rốt cuộc là có âm mưu gì, đánh người xong còn biết xin lỗi à.

Cao Minh Khải không nghĩ nữa đẩy cửa đi vào, Bạc Hy vẫn ngồi trên giường xem laptop và ăn trái cây. Phong thái ung dung, gương mặt hồng hào nhuận sắc. Thấy hắn cô còn chả thèm chào hỏi, hắn mới nói trước:"Xem ra giam cô ba ngày, cô sống rất tốt."

"Thế anh nghĩ em sẽ ngồi đó than khóc hoặc bị đói bị bệnh à?" Cô nhàn nhã hỏi lại.

"Không cho cô ăn cơm, cô liền cải lý với quản gia là có thể ăn trái cây, uống sữa. Cô rốt cuộc có đang chịu phạt hay không?" Hắn thật sự nể phục tài lương lẹo của cô đó, hắn ra lệnh không cho ăn cơm. Bạc Hy liền nói có thể ăn vặt, ngoại trừ cơm bị hắn cấm thì ăn cái gì cũng được. Nghe quản gia nói xong, hắn cũng không biết nên buồn hay vui nữa.

"Dĩ nhiên là không rồi, chồng yêu của em đi ra ngoài ăn bậy. Anh mới là người phải chịu phạt nha..."

Bạc Hy bỏ laptop xuống nhào vào lòng hắn, cô ôm cổ hắn áp sát gương mặt rất gần hắn mà nói. Cao Minh Khải nhìn cô, nhất thời chưa có trả lời.

"Anh kết hôn với em vì thương bà nội anh già yếu, muốn làm cho bà vui đúng không? Chi bằng chúng ta sinh một đứa con đi, lúc đó bà nội anh sẽ càng vui hơn đó..."

Cô nói xong bàn tay không an phận mà sờ xuống cúc áo sơ mi của hắn mở cái cúc đầu tiên, gương mặt cô lúc này tỏ vẻ rất thích thú. Hắn quả nhiên đẩy cô ra khi cô bắt đầu luồng tay vào trong áo sờ soạng, hắn ho ho mấy tiếng nói:"Cô nằm mơ, loại người như cô đừng mong tôi sẽ yêu cô."

"Chồng yêu, anh nói vậy không sợ em sẽ rất đau lòng hay sao?"

Hắn không trả lời mà lựa chọn bỏ đi, biết hắn rất ghét cô nên mới trêu chọc như vậy. Nhìn gương mặt hậm hự của hắn cô cực kì vui vẻ...

Sau cái tát đó Cao Minh Khải dường như tối nào cũng về nhà với Mẫn Nhi, hắn còn lo lắng cô ta bị người ta bắt nạt. Hôm nay cũng vậy, hắn tan làm liền về nhà luôn. Mẫn Nhi và hắn cùng ăn cơm tối, bữa cơm này cũng là đầu bếp Cao gia mang đến thật ra cô không biết nấu nướng gì. Khi đối diện với hắn, cô luôn sinh ra một cảm giác sợ hãi không dám bắt chuyện. Cho dù ở bên cạnh hắn hai năm, chưa bao giờ dám phật ý hắn dù chỉ một lần, có lẽ vì cô ngoan ngoãn nên hắn mới đặt biệt yêu thích.

"Cơm không ngon sao?"Hắn thấy cô cứ suy nghĩ đi đâu nên mới hỏi.

Mẫn Nhi lắc đầu, nhỏ giọng nói:"Không ạ, cơm rất ngon."

"Anh có mua mấy bộ đồ ngủ, lát nữa thay cho anh xem." Hắn thong thả nói.

Mẫn Nhi gật đầu không dám cải lại, thật ra cô rất không thích cùng hắn ở trên giường. Lúc bình thường hắn đối đãi với cô rất ôn nhu nhưng khi trên giường như biến thành một người khác vậy, còn cô chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn phát tiết.

Phận làm nhân tình, cô biết cho dù hắn có như thế nào cũng không được chống cự.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play