Bé Lợn, Cơ Thể Của Chị Rất Ngon..
Chapter 1: Là Tôi
Hạnh Châu
Mày làm cái gì hộp sữa rồi hả ?
Cô gái ngồi ngoắc chéo chân trên chiếc ghế mà quát
Tay lại nắm tóc của một cô gái có thân hình to con phía dưới mà siết
Vừa quát, vừa nắm, đanh thép mà nói lại vặn lý do để mắng:
Hạnh Châu
Là mày nhổ nước miếng hay là đã ngâm hộp sữa vào bãi phân hả ?
Hạnh Châu
Sao nó lại dở đến như thế ?
Cái cớ vô lý đến ghét người
Là do muốn bắt nạt một người mà biện mọi lý do có thể để hành hạ
Xem xem thật sự rất tởm lợm..
Quách Ngọc Vy
Không..không có
Quách Ngọc Vy
Mình không có làm gì..hết
Cô gái mập mạp phía dưới, cố gắng nói cho tròn chữ
Tay lại cố giữ lại phần tóc bị nắm, để kéo lại được, vơi đi cơn đau theo vô thức
Hạnh Châu
Dốc láo, con mập *** này !!
Hạnh Châu
Là mày đã làm gì với hộp sữa của tao !!
Quách Ngọc Vy
Mình..không có !
Cái chân thon thả nhỏ nhắn ấy, lại mạnh bạo mà đưa lên đá vào người của cô
Vốn đã có lớp mỡ dày ở đó..chiếc tà áo dài cũng bị làm bẩn
Chỗ đau bên sau lớp áo cũng đã đỏ đến đau
Hạnh Châu
Chỉ có hộp sữa tao kêu mày mua
Hạnh Châu
Tay mày cầm mà đưa tao thôi
Hạnh Châu
Không mày làm, thì chả lẽ ai ?
Hộp sữa bao bọc đàng hoàng có phải miếng bánh, quả táo đâu mà làm gì nó chứ ?
Hạnh Châu
Àa, tao biết rồi !!
Hạnh Châu
Thế chắc là cơ thể mập đị.t của mày đã làm ô uế cái hộp sữa của tao đấy !!
Nhân vật phụ
Học sinh cùng lớp : Được rồi Châu, vào tiết rồi !
Hạnh Châu
Có mỗi giờ ra chơi thôi, uống hộp sữa cũng bị mày phá hỏng
Hạnh Châu
Đúng là con lợn thúi mà !
Hạnh Châu
Cản đường người ta đi !!
Cô gái ấy lồm cồm ngồi dậy, lại cúi đầu hạ thấp người mà đi ra phía dưới cùng của lớp mà ngồi
Đưa mắt u buồn xuống bàn, lại không giấu nỗi điều gì hết
Hiện rõ sự uất, sự đau khổ vào gương mặt
Tôi là một học sinh cấp ba của trường Phan Ngọc Hiển
Với tôi nỗi thấu đau nhất của thời học sinh là sự nhẫn nhịn của việc bắt nạt
Tôi không xinh như những bạn cùng trang lứa hay có một thân hình vừa vặn như bao người
Tôi lại mang dáng vẻ mập mạp, gương mặt đầy ú với chiếc má đầy thịt
Từ năm lớp 5 thì tôi đã nặng 56 kg rồi
Nói có ai biết tôi là con nít đâu kia
Đôi má căng đầy, che mất con mắt vốn nhỏ của tôi
Khi tôi cười lại chả ai thấy được nó đâu.
Lại luôn trách mắng cơ thể xấu xí này của mình
Mặc đồ cũng phải lựa, bộ quần áo xinh đẹp lại không thể nhét vào cơ thể to lớn của tôi
Giấu mình trong khuất, lại không thể ra xa
Sống 16 năm trời đó là cuộc sống cô lập chỉ riêng tôi đang dang dở xây dựng.
Ai hỏi rằng vì sao bạn bè lại không bênh vực cô?
Thì nên hỏi ngược lại vì sao lại phải bênh vực kẻ xấu xí như cô ?
Trong lớp chỉ có 1 người hay bắt nạt cô nhưng cũng không 1 ai đứng ra bảo vệ cô trước họ.
Quách Ngọc Vy
Thưa mẹ, con mới đi học về
Phùng Kim Ngân
Áo dài con bị sao thế ?
Quách Ngọc Vy
Con..nãy con mang dép, lỡ va vào áo đó mẹ
Phùng Kim Ngân
Sao con lại bất cẩn thế !!
Quách Ngọc Vy
Để con đi ngâm nha, không thôi bị dính vào luôn
Phùng Kim Ngân
Ừa, vào tắm rửa ngâm đồ đi chút mẹ giặt hộ cho
Quách Ngọc Vy
Con giặt luôn, mắc công mẹ lắm
Phùng Kim Ngân
Được rồi !!
Phùng Kim Ngân
Mà Vy nè, một chút ra bưng cho mẹ bát chè này sang cho nhà cô Kiều ha
Phùng Kim Ngân
Hôm nay cúng, có chè nên chia sang cho nhà cô Kiều một ít
Khá giả bình dân chỉ có ba là đi làm kiếm tiền
Mẹ cô thì sáng sáng sẽ làm mướn tiếp quán ăn đằng phố để kiếm thêm thu nhập
Chỉ là một gia đình nhỏ..
Hồi lát sau khi cô tắm rửa xong, thì cũng nhớ lời mẹ dặn lúc nãy
Bưng bát chè được mẹ múc sẵn để trên bàn
Cô cẩn thận sang nhà cô Kiều hàng xóm mà đưa chè sang
Quách Ngọc Vy
Có ai ở nhà không ạ ?
Quách Ngọc Vy
Con là Vy, mẹ con có chè chia sang đó ạ !!
Nghịch lại với căn nhà bình thường của cô
Nhà hàng xóm, được xây bằng gạch, lại sang trọng với màu trắng tinh khôi pha với đó là những cây cột bằng gỗ
Hơi hướng của sự khác biệt và thẩm mĩ
Căn nhà trước mắt là nơi đẹp nhất sang nhất giàu nhất cái hẻm này
Là hàng xóm thân thiết, chả mấy mà nhìn hoài nên quen mắt
Quách Ngọc Vy
Không có ai ở nhà sao ?
Cô cũng quen biết nên chẳng mấy khi vào nhà hoài
Vì thế nên khi không ai trả lời cũng một hai đi vào nhà mà tìm
Mấy chóc thoát nhìn chẳng có ai
Mà cô biết nhà có người mà. Đoán thế, vì không có ai thì đã khóa cửa rồi
Cô sang tuốt vào trong bếp
Đặt bát chè ở đó rồi cẩn thận đi ra
Quách Ngọc Vy
Thôi đành để ở bếp vậy
Quách Ngọc Vy
Có gì nói lại sau cũng được
Vừa hay định rời đi thì cái âm thanh *( nhớn nhác) rên rỉ của ai đó vang càng to, vọng từ trên lầu..
Cô tròn mắt rồi kinh ngạc, ngó đầu lên lầu cô tò mò quá nên đánh liều đi lên xem thử
Cái phòng kế bậc cầu thang đó là nơi phát ra cái âm thanh ấy
Cô dựa sát vào cửa mà nghe
Lại bịt miệng mà hoảng hồn
Quách Ngọc Vy
* Gì thế..là..là*
Quách Ngọc Vy
Hình như đây là phòng của Đăng
Quách Ngọc Vy
Nhóc đó dám làm vậy luôn sao ?
Quách Ngọc Vy
Nó còn chưa 18..kia mà..
Cô cảm nhận thấy âm thanh đó, chân thật đến từng chi tiết
Lại hoảng hồn bịt miệng mà cảm thán
Quách Ngọc Vy
Nguy mất..mình phải đi thôi !
Quách Ngọc Vy
* Mình phải nói lại cho cô Kiều nghe *
Cô cau có không tin vào âm thanh cô nghe thấy
Lại nhanh chóng muốn chuồng đi tức khắc
Khi đi đến cầu thang lại đụng trúng bình hoa trên kệ
Nó rớt xuống nghe cái * bang
Âm thanh vang to khắp nơi
Cái bình rơi xuống đất, cô lại run đến phát sợ
Nhìn cái bình bị bể mà đứng lặng
Âm thanh *cạch sau lưng vang lên sau đó
Cô lại như chết lặng đi lần nữa
Trịnh Khải Đăng
Chị làm gì ở nhà tôi thế ?
Chapter 2: Phim Giải Trí
Quách Ngọc Vy
K..k..không..
Ngọc Vy xoay từng chút sang nhìn anh, lại lấp bấp mà gặng từng chữ cho tròn mà nói
Cái ánh mắt khó chịu của Đăng, nhìn mình mà cau có
Quan sát xung quanh, mặt lại đen như mực mà hầm hực
Vừa làm hỏng đồ nhà người ta, còn phá hỏng việc còn dở người ta đang làm
Anh phát âm giọng trầm, lại nhìn xuống sàn mà nói :
Trịnh Khải Đăng
Đứng yên !
Gương mặt đen như mực ấy của Đăng, cô rụt rè khép nép, lại giọng cố trình bày mà bất giác lùi lại :
Quách Ngọc Vy
Không cố ý nghe lén đâu
Trịnh Khải Đăng
Đứng yên !
Quách Ngọc Vy
Nếu đây là việc bí mật, chị sẽ giữ bí mật
Quách Ngọc Vy
Không nói cho cô Kiều biết !
Cô cúi mặt xuống thấp, sợ như sẽ bị đánh mà lùi lại, giọng khi nói lại nhỏ dần theo câu
Anh đi nhanh tới, nắm lấy cánh tay chắt nịt của cô mà kéo lại gần mình
Đưa cô ra sau lưng rồi quở giọng mắng :
Trịnh Khải Đăng
Bà chị này, không nghe thấy tôi nói là đứng yên sao ?
Trịnh Khải Đăng
Cứ lùi ra sau hoài thế ?
Trịnh Khải Đăng
Thấy bình bể đằng sau không ?
Trịnh Khải Đăng
Đạp lên là chảy máu đấy
Cô ngước ra trước nhìn, đúng là thế thật
Chỉ là tại cô đang run nên đầu óc chả nghĩ được gì cả nên mới thế
Thường ngày cô cũng không lơ đễnh thế đâu
Trịnh Khải Đăng
Đến nhà tôi có việc gì ?
Quách Ngọc Vy
Mẹ chị kêu đưa chè sang cho nhà em
Quách Ngọc Vy
Chị để ở dưới bếp đấy !
Trịnh Khải Đăng
Chị vào sao không kêu thế ?
Trịnh Khải Đăng
Có nghe đâu
Quách Ngọc Vy
Kêu hoài chứ gì
Trịnh Khải Đăng
Rồi lên đây chi ?
Quách Ngọc Vy
K..không có gì hết
Trịnh Khải Đăng
Xạo vừa thôi !!
Đăng gặng hỏi từng chút mà cô phải lựa lời để đáp lại cho tròn ý
Sợ khi lỡ nói ra mình nghe được vụ anh trong phòng, thì Đăng sẽ xử mình mất
Trịnh Khải Đăng
Nãy giờ chị nghe được gì rồi ?
Lúc nãy cô lúc run rẩy thì cũng nói qua việc đó rồi
Anh cũng đâu điếc mà không nghe
Trịnh Khải Đăng
Nghe được gì rồi ?
Anh lặp lại câu hỏi, có phần tra khảo
Cô nhìn xuống bàn chân mình
Quách Ngọc Vy
Nãy vừa định về, nghe yamate to lắm
Quách Ngọc Vy
Chị định lên xem thử..nghe hú hí bên trong..
Quách Ngọc Vy
Có âm thanh rên..nữa
Cô ngước mặt lên nhìn anh, thì đã gặp ngay cái ánh mắt đen láy sâu muốn chiếu banh gương mặt của cô rồi
Vy liền cúi mặt nhanh về, sợ chạm mắt => (╯•﹏•╰)
Quách Ngọc Vy
Chị..biết ời..không nói ra đâu
Khải Đăng đen mặt lại nhìn cô từ trên đỉnh đầu mà nhìn =>
( =言=)
Trịnh Khải Đăng
Chị đúng là cái đồ tự tiện !!
Quách Ngọc Vy
Em vào làm tiếp...đi..
Quách Ngọc Vy
Là..người ta đợi..đợi á
Đăng nhìn cái đầu gục tuốt phía dưới mà cau mày
Lại load một tí, rồi nhàn nhạt nói:
Trịnh Khải Đăng
Chị nghĩ tôi làm cái gì trong phòng rồi hả ?
Quách Ngọc Vy
Kh..ông biết !
Trịnh Khải Đăng
Chứ kêu tôi vào đấy, có người đợi
Trịnh Khải Đăng
Bà chị tưởng tôi "thông" tin ở trỏng phải không ?
Nhưng cô đâu dám nói gì xằng bậy nữa
Cúi đầu xuống chỉ lắc đầu trình bày thôi
Anh thấy mà phát bực, nói chuyện với cô mà cứ như không nói chuyện
Anh phát cáu, lại đưa tay xuống cầm mà nâng lên
Trịnh Khải Đăng
Nhìn thẳng vào mặt tôi này bà chị !!
Anh nâng cằm, xong lại đưa ngón tay thon dài hồng hào đó mà bóp lại đôi má của cô
Môi cô nhẹ chu ra theo tự nhiên
Anh lại cau mày mà nói rõ :
Trịnh Khải Đăng
Không có như chị nghĩ đâu nghe chưa ?
Trịnh Khải Đăng
Ai lại đi làm ba cái chuyện đó chứ !!
Anh nghe thấy, cũng nhẹ tay rồi bỏ ra khỏi má cô
Cô xoa đôi má, lại mếu máo mà hỏi:
Quách Ngọc Vy
Chứ..em làm cái gì ở trỏng ?
Trịnh Khải Đăng
Chị nhiều chuyện quá ha !?
Quách Ngọc Vy
Không có..chị vô ý hỏi thôi
Trịnh Khải Đăng
Tự tiện vào nhà còn lén lút nữa
Trịnh Khải Đăng
Tôi sẽ mách mẹ chị
Quách Ngọc Vy
Chị chỉ sang đưa chè thôi
Quách Ngọc Vy
Đâu có ý gì khác
Trịnh Khải Đăng
Vào nhà người ta rồi làm bể đồ rồi kìa !
Trịnh Khải Đăng
Có ý gì đâu !
Quách Ngọc Vy
Bao nhiêu..chị đền
Trịnh Khải Đăng
Đắc lắm không đền nỗi đâu
Trịnh Khải Đăng
Tôi không tính toán, chị đi về nhà đi
Cô bí xị, lại cẩn thận mà đi về
Trong lòng cứ phỏng đoán anh đã làm gì ở trong phòng
Thật ra cô đâu biết, anh đang coi phim người lớn..âm thanh của những điều dễ thương đó chỉ toàn là những thước phim giải trí
Trịnh Khải Đăng
May mà là chị ấy
Trịnh Khải Đăng
Có mà người khác thì phỏng mất rồi
Trịnh Khải Đăng
Cái tai nghe chết tiệt này
Tivi samsung 40 in trong phòng, anh kết nói vào tai nghe coi phim
Nhưng không may bị hỏng, phát toạt âm thanh ra ngoài nên thành ra như thế
Có mà tưởng mẹ thì anh bị đánh tét mông rồi !
Chapter 3: Ngủ Chung Với Nhau
Phùng Kim Ngân
Về rồi đó à ?
Quách Ngọc Vy
Dạ con về rồi
Quách Ngọc Vy
18 tuổi mới được quan hệ tình dục đúng không ?
Quách Ngọc Vy
Nếu dưới 18 là ở tù sao mẹ ?
Vừa về đến nhà cô đã song xáo lại mẹ mà hỏi
Kim Ngân ở nhà đang xem tivi, nghe cô hỏi thì ngạc nhiên, nhìn một cái rồi hỏi ngược lại:
Phùng Kim Ngân
Tự nhiên lại hỏi vậy ?
Vừa bóc hạt dưa cắn vừa xem tivi bà vừa hỏi
Quách Ngọc Vy
Tại con thấy..Đăng nó..
Phùng Kim Ngân
Đăng nó làm sao ?
Cô ấp úng đứng trước cửa nhà rồi suy nghĩ
Vừa mới hỏi mẹ, mẹ hỏi lại thì không dám trả lời
Được một hồi lâu, rồi cũng thôi, cô lại bỏ qua sự việc đó mà không muốn kể
Quách Ngọc Vy
Không có gì đâu, con hỏi bâng quơ thôi
Bà đang xem tivi cũng không quan tâm nhiều, cô không nói thì thôi
Bà nhìn sang cô một chút lại có chuyện muốn nói:
Phùng Kim Ngân
À, mà nhắc tới Đăng mẹ mới nhớ
Phùng Kim Ngân
Nãy cô Kiều có điện
Phùng Kim Ngân
Nói hôm nay gia đình cô Kiều đi du lịch chơi
Quách Ngọc Vy
* Àa thế là nhà cô Kiều đi du lịch *
Quách Ngọc Vy
* Hèn gì chẳng thấy ai ở nhà ngoài Đăng *
Quách Ngọc Vy
Mà sao con thấy Đăng không đi cùng
Phùng Kim Ngân
Con bé Ly nó nghỉ hè sớm, sẵn dịp đưa nó đi chơi luôn
Phùng Kim Ngân
Thằng Đăng nó còn học nên không đi được để nó ở nhà
Phùng Kim Ngân
Cô Kiều điện nhờ gia đình mình chăm coi thằng Đăng dùm
Phùng Kim Ngân
Chút mẹ rủ Đăng nó sang ăn cơm trưa luôn
Hai nhà cô và anh đã là hàng xóm thân thiết với nhau từ nhỏ
Thuở bé cũng chơi thân với nhau nhiều
Người ta thường gọi đó là thanh mai trúc mã đấy
Tuy là hai nhà thân thiết
Chén chè ly nước thường sang sẽ nhau từng cái
Nhưng tánh tình Đăng lại không hòa thuận nhu mì với cô được nhiều
Anh hay cau có lại hay đen mặt mày với cô
Dù bé hơn cô một tuổi nhưng Đăng lại cao hơn cô nửa cái đầu
Nói năng không lễ phép lại chẳng xưng em với cô
Thuở nhỏ khi chơi với anh, cô luôn bị Đăng ăn hiếp
Hay cướp mất miếng bánh nhỏ của cô. Dù anh ấy là con trai đích thực
Nhưng đối với cô lại không ga lăng tí nào
Hai nhà gắn bó với nhau gần chục năm
Qua nhà ăn hay có việc gì luôn giúp đỡ nhau
Vì thế cũng sinh ra hảo cảm giữa đôi bên
Ngọc Vy đi lên phòng lại ngồi vào ghế mà học từ vựng
Vài ba hôm nữa sẽ được nghỉ hè thôi
Nhưng cô luôn chú trọng đến việc học, dành rất nhiều thời gian cho nó
Thoáng chóc cũng tầm 12 giờ trưa
Cô nghe thấy xù xì ở dưới nhà to lắm
Đoán bừa, chắc cũng biết Đăng nó sang nhà
Cô cũng dẹp đồ, rồi xuống dùng bữa luôn
Quách Đức Minh
Đăng nó lớn nhờ
Quách Đức Minh
Cao ráo đẹp trai quá trời
Bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào vai sau của anh mà cưới khoái chí
Tiếng cười rôm rả quá trời, khi cô xuống cũng vừa bắt gặp
Trịnh Khải Đăng
Chú khen làm con ngại quá
Anh khéo vừa cười ngại, lại gãi đầu biểu hiện
Anh khum khum xuống cũng lễ phép mà nói chuyện
Cũng dạ dạ gật đầu phải phép lắm
Khi chân cô vừa bước xuống thềm nhà, ánh mắt của anh cũng dời sang mà nhìn cô
Cô thấy Đăng cũng chỉ mím nhẹ môi, lại chẳng dám nhìn lâu
Cô vào trong bếp mà dọn bát đũa ngay sau đó
Phùng Kim Ngân
Mau vào ăn cơm đi, dọn xong cả rồi
Quách Đức Minh
Nào vào ăn cùng chú
Phùng Kim Ngân
Nay mới nấu thịt vịt xào gừng
Phùng Kim Ngân
Canh cải xanh thịt bầm
Phùng Kim Ngân
Ăn đi, nếm thử mùi vị cô nấu
Trịnh Khải Đăng
Cô nấu thì chỉ có ngon thôi
Trịnh Khải Đăng
Không cần nếm cũng biết
Phùng Kim Ngân
Haha, thằng nhóc này
Quách Đức Minh
Khen bả chi cho nức cái mũi rồi kìa
Trịnh Khải Đăng
Con nói thật thôi mà
Phùng Kim Ngân
Ấy, nào ăn cơm ăn cơm
Anh gắp ngay miếng thịt bỏ vào miệng thì lại nức nở khen tiếp
Làm cái bàn ăn tiếng cười rôm rả quá trời
Nhìn mẹ cũng biết vui đến da nhăn, răng lộ..
Quách Đức Minh
Đăng nó học lớp mấy rồi
Trịnh Khải Đăng
Dạ, năm nay lớp 10 á chú
Quách Đức Minh
À, vậy là bé hơn con Vy một tuổi nhỉ ?
Phùng Kim Ngân
Con Vy nó lớn hơn
Quách Đức Minh
Con vào trường Phan Ngọc Hiển luôn hay sao
Trịnh Khải Đăng
Dạ, con vào Phan Ngọc Hiển luôn
Quách Đức Minh
Thế vào đó có gì cứ yên tâm, Vy nhà chú sẽ giúp đỡ con
Quách Đức Minh
Việc gì khó khăn cứ hỏi
Trịnh Khải Đăng
Dạ, con cảm ơn
Quách Đức Minh
Ngọc Vy được cái học giỏi, học lớp A1 lại đứng thứ hai trường thôi
Quách Đức Minh
Bạn bè lại rất yêu quý nó
Quách Đức Minh
Có việc gì khó khăn con cứ gặp Ngọc Vy mà hỏi nhé, nó sẽ giúp con hết lòng
Nghe ba nói từng lời một, từng lời một
Cô lại cúi mặt xuống thấp mà nhâm nhi cơm còn trong miệng chưa xuống
Quách Đức Minh
Nhớ đấy, Đăng nó mới vào trường có gì giúp đỡ em nó nghe chưa ?
Quách Ngọc Vy
Dạ con biết rồi !
Phùng Kim Ngân
Mà ba mẹ con đi chừng nào về ?
Trịnh Khải Đăng
Con cũng không rõ
Trịnh Khải Đăng
Đi chắc cũng lâu đấy ạ !
Trịnh Khải Đăng
Bích Ly nó muốn đi sang nước ngoài chơi nữa, lại đòi hỏi lắm
Phùng Kim Ngân
Thế con ở nhà một mình suốt vậy luôn sao ?
Trịnh Khải Đăng
Ha, chắc thế đó cô
Quách Đức Minh
Vậy đâu được, lỡ có chuyện gì rồi sao ?
Trịnh Khải Đăng
Không có sao đâu chú, có chuyện gì được chứ !!!
Nhà Khải Đăng lại bị ăn trộm đột nhập
Nó vào chôm mất cái tivi nhà nó lại thêm nhiều tài sản có giá trị
Sáng sớm khi check lại camera lại thấy nó đã rình mò nhà lâu rồi
Khi thấy có mình nhóc Đăng ở nhà nên ra tay mà cưỡm tất
Nguyễn Diễm Kiều
Sao lại có chuyện này vậy chứ ?
Phùng Kim Ngân
Nó là khóa ổ khóa rất tinh vi
Phùng Kim Ngân
Lại không gay ra tiếng động
Phùng Kim Ngân
Phòng thằng Đăng nó ở lầu hai
Phùng Kim Ngân
Tên trộm chỉ lấy ở sảnh thôi
Phùng Kim Ngân
Hên là nó không làm gì Đăng đấy
Nguyễn Diễm Kiều
Trời ơi, của đi thay người vậy
Nguyễn Diễm Kiều
Nhưng mà lỡ nó lại vào nhà chị một lần nữa rồi sao đây
Nguyễn Diễm Kiều
Có mình thằng Đăng thôi
Quách Đức Minh
Chúng tôi tính thế này
Quách Đức Minh
Chị xem có hợp lý không nhé
Quách Đức Minh
Đăng nó ở nhà một mình thì nguy lắm
Quách Đức Minh
Tối thì ai náy đều ngủ cả rồi
Quách Đức Minh
Không có ai quan sát được mà ra tay giúp đỡ kịp thời
Quách Đức Minh
Có lỡ thêm lần nữa thì không hay
Quách Đức Minh
Tính là tính cho Khải Đăng nó sang nhà tôi mà ngủ
Quách Đức Minh
Nhà chị sẽ khóa cửa nẻo cẩn thận
Quách Đức Minh
Quan trọng là Đăng nó thôi
Quách Đức Minh
Cho Khải Đăng nó sang ngủ với con Vy nhà tôi là tốt nhất !
Download MangaToon APP on App Store and Google Play