Cục xuyên thời không nắm giữ trong tay quyền điều khiển các tiểu thế giới, bọn họ không chỉ giúp cho các tiểu thế giới vận hành bình thường mà còn nhận các ủy thác từ những người sống trong các tiểu thế giới, và hoàn thành những ủy thác đó. Các tiểu thế giới chia ra làm hai loại, thế giới thực và thế giới ảo. Các thế giới ảo là các thế giới được tạo ra dưới bàn tay con người, có thể là tiểu thuyết, là game, là các bộ phim truyền hình.
Mỗi một người có thể tạo ra vô số các thế giới ảo, và tạo ra sinh mệnh cho những nhân vật trong các thế giới ấy. Nhưng tác giả - những người sáng lập - đôi khi lại tạo ra những điều không hợp với logic thông thường, khiến những nhân vật trong các thế giới ảo sinh oán khí, muốn phá hủy thế giới.
Trong vòng ba trăm sáu mươi lăm ngày, Cục xuyên thời không có thể nhận được tổng cộng hơn hai mươi vạn ủy thác từ các nhân vật trong các thế giới ảo. Các ủy thác ấy rất khác nhau, mỗi một cái có một mục tiêu khác nhau, đối tượng gửi cũng là những người khác nhau.
Có khi, người gửi ủy thác ấy là nhân vật chính bị ngược đãi quá mức; đôi khi, cũng có thể là những nhân vật phụ đau khổ đến chết đi sống lại; đôi khi lại là những người qua đường vô tội bị nhân vật chính kéo vào câu chuyện cẩu huyết của bọn họ; đôi khi, cũng có thể là chính tác giả của các thế giới ấy.
Cục xuyên thời không phải giải quyết tất cả các ủy thác ấy để duy trì sự cân bằng cho các tiểu thế giới, cũng giúp các tiểu thế giới không bị oán khí của người ủy thác phá hủy.
Và để làm điều ấy tốt hơn, người lãnh đạo Cục xuyên thời không đã chia các nhân viên của Cục vào những bộ phận khác nhau.
Và hôm nay, Cục xuyên thời không đã có một sự luân chuyển nhân sự khá thú vị. Đó chính là, nhân viên đầu bảng của bộ phận Phản diện hắc hoá đã được chuyển sang bộ phận Cứu vớt.
Các nhân viên công ty không hiểu tại sao cấp trên lại làm ra chuyện này, bởi vì, cái người đứng đầu bảng ở bộ phận Phản diện hắc hoá kia là người bình thường ư? Có thể cứu vớt người khác được à? Chưa kéo người ta đi hủy diệt thế giới là đã tốt lắm rồi, rốt cuộc cấp trên nghĩ cái quỷ gì mà để người kia chạy sang bộ phận Cứu vớt vậy hả?
Nhân viên ở bộ phận Cứu vớt khóc hết nước mắt, bọn họ thật sự không thể ngờ được cấp trên lại ra bài không theo lẽ thường như vậy.
Cứ thế này, chỉ số hoàn thành ủy thác cuối tháng của bọn họ sẽ không đạt chỉ tiêu mất!
Cầu cấp trên làm người!
Lúc này, nhân viên đứng đầu bộ phận Phản diện hắc hoá - người vừa bị chuyển sang bộ phận Cứu vớt - Tuế Lộ, đang đứng nói chuyện với hệ thống mới của mình: “Vậy là ta phải làm nhiệm vụ cứu vớt hả? Cấp trên đang nghĩ cái quái gì vậy? Một người đầu đội trời, chân đạp đất, một nhân vật phản diện đi đâu cũng có đàn em theo sau mà phải đi cứu vớt người ta á? Cho ta một cái lý do chính đáng để ta làm chuyện đó coi.”
[Chuyện này ta cũng không biết, ta cũng hoang mang lắm chứ!] Hệ thống tiếp nhận Tuế Lộ lần này là một hệ thống đứng hạng hai ở bộ phận Cứu vớt. Nó tên Ngâm Chỉ, một cái tên rất đặc biệt trong dàn hệ thống, hơn nữa, chiến tích nó đạt được cũng rất đặc biệt.
Quanh năm suốt tháng đều đứng ở hạng hai.
Chưa bao giờ lên được hạng nhất.
Ngâm Chỉ rất đau lòng, nó đã rất cố gắng dẫn dắt ký chủ, giúp đỡ ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lần nào nó cũng thua cái tên 009 kia, lần nào cũng xếp thứ hai. Ngâm Chỉ không hiểu tại sao lại như vậy, lúc xem lại giá trị ủy thác mà tên 009 kia đạt được, nó mới ngớ người.
Ủy thác mà người ta hoàn thành gấp nó hai lần, chất lượng hoàn thành ủy thác cũng cực kỳ hoàn hảo, không có một chút lỗi sai nào, giống như có buff ấy.
Thế nên nó đã đi tìm một vị ký chủ có thể giúp nó trở mình, nó đã tìm rất lâu rất rất lâu. Và rồi, cấp trên cũng đã thành toàn mong ước của nó, để nó tiếp nhận một vị ký chủ tài giải của bộ phận khác.
Nó đã rất hào hứng và đã nghĩ rất nhiều về vị ký chủ mới này. Nó cho rằng, người đó có thể là người ở bộ phận Nữ chủ, hay cũng có thể là ký chủ ở bộ phận Người qua đường, hoặc là ký chủ ở bộ phận Nữ phụ đáng thương gì gì đó.
Nhưng nó không thể ngờ được, vậy mà cấp trên lại cử vị này tới, vị ký chủ luôn đứng số một trên bảng xếp hạng nhân viên ở bộ phận Phản diện hắc hoá - Tuế Lộ.
Người này có thể là người bình thường ư? Cấp trên nghĩ cái quái gì vậy hả? Cục xuyên không nghĩ vị ký chủ này có thể cứu vớt ai được hả?
Chỉ cần cô không dạy hư nhân vật là tốt lắm rồi!
Còn hi vọng cô cứu vớt? Vậy thì chờ mong con heo biết bay còn nhanh hơn!
Không chỉ Ngâm Chỉ mà chính Tuế Lộ còn chẳng biết cô phải làm gì nữa mà. Đang từ bộ phận Phản diện hắc hoá lại phải chuyển sang bộ phận Cứu vớt, cấp trên làm như vậy là muốn hủy thành tích hàng năm của cô đấy à?
Đúng là gian xảo!
Tuế Lộ tức đến mức thở không ra hơi, cô hít sâu hai cái, bắt đầu trưng cầu ý kiến của Ngâm Chỉ: “Bây giờ ta phải làm gì?”
[Ừm... vậy giờ ta sẽ khái quát một lần những việc cô cần làm nhé?] Ngâm Chỉ nói một câu, sau đó vào thư viện của mình lục tìm 7749 các loại sách liên quan đến cứu vớt, rồi nhồi hết chúng vào đầu Tuế Lộ.
[Bộ phận Cứu vớt nhận ủy thác từ tác giả, từ những người thân quen của các đối tượng nhiệm vụ trong các tiểu thế giới. Bọn họ muốn chúng ta thay họ cứu vớt một ai đó, giúp người đó không đi theo con đường trước kia, trở thành người tài giỏi xuất chúng. Cô có thể thấy, có rất nhiều những nhân viên ở bộ phận Cứu vớt đã hoàn thành những nhiệm vụ này rất xuất sắc, đơn cử như...]
Ngâm Chỉ chưa nói hết đã bị Tuế Lộ vô tình cắt ngang: “Dừng, bây giờ ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ta phải làm cái gì để cứu vớt nhân vật?”
[Mức độ cứu vớt tuỳ thuộc vào yêu cầu của ủy thác, khi người ủy thác gửi ủy thác đến cho chúng ta, họ sẽ điền vào mục này, chúng ta chỉ cần hoàn thành mục này là được xem như là khiêu chiến ủy thác thành công. Cứu vớt có nhiều loại, giúp cho đối tượng nhiệm vụ thấy hạnh phúc, hay giúp cho đối tượng nhiệm vụ trở thành người tài giỏi, đứng đầu thế giới gì gì đó. Nói chung là, cô chỉ cần căn cứ vào mục Mức độ cứu vớt để hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.]
Mặc dù là nhân viên xuất sắc nhất ở bộ phận Phản diện hắc hoá nhưng Tuế Lộ lại là nhân viên có chỉ số hoàn thành ủy thác nhiều nhất của Cục xuyên thời không. Thế nên, chỉ cần Ngâm Chỉ nói một lần là cô đã hiểu hết.
Tuế Lộ gật đầu: “Căn cứ vào mục Mức độ cứu vớt là được chứ gì? Ối dời, cái này thì đơn giản. Đối với một mỹ nữ xinh đẹp, đẹp 360 độ không góc chết như ta thì chuyện này quá bình thường.”
Ngâm Chỉ: [...] Nó không hiểu lắm, tại sao vị ký chủ này kéo hai cái đấy vào với nhau? Nhan sắc xinh đẹp thì liên quan quái gì đến cứu vớt nhân vật? Bộ cô nghĩ có thể cứu vớt nhân vật bằng nhan sắc của cô à?
Nhân vật ở chỗ nó nông cạn vậy sao?
Nhưng, Ngâm Chỉ không hơi sức đâu để sửa lại những tư tưởng không đúng đắn đó của Tuế Lộ, nó đau khổ nói: [Nếu cô hiểu rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu được chưa?]
Tuế Lộ hào hứng kéo tay áo lên, bộ dáng như rất vui sướng khi được khiêu chiến hạng mục mới: “Tới đi, ta sẽ kéo mi lên vị trí số một trên bảng xếp hạng hệ thống ở bộ phận Cứu vớt cho mà xem!”
Ngâm Chỉ: [...] Ồ, nó thật sự rất biết ơn khi cô đã nghĩ cho nó nhiều như vậy.
Ngâm Chỉ không đáp lại cô, mở giao diện hệ thống lên, tạo một phần mềm rút thăm, đưa nó đến trước mặt Tuế Lộ: [Cô rút thăm đi, chúng ta sẽ rút ba lần, đầu tiên là cho đối tượng ủy thác, cái thứ hai là cho cô, cái thứ ba là cho ta.]
Tuế Lộ chẳng hiểu gì cả: “Cái đầu tiên với cái thứ hai ta đều hiểu, vậy cái thứ ba là cái gì? Ngươi cũng cần phải rút thăm hả? Nếu cần thì ngươi rút là được rồi, sao lại để ta rút?”
[Để ta giải thích.] Ngâm Chỉ dường như đã biết trước Tuế Lộ sẽ hỏi câu này, vì vậy rất tri kỷ trả lời: [Chúng ta rút thăm để lựa chọn đối tượng ủy thác, lựa chọn thân phận của cô, và lựa chọn xem sau khi hoàn thành ủy thác, giá trị phần thưởng hệ thống nhận được là bao nhiêu.]
Tuế Lộ: “...” Thật xin lỗi, cô vẫn chưa hiểu gì cả. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ Tuế Lộ không bất ổn đến mức tự mình nói ra là không hiểu, cô còn muốn mặt mũi.
Vì vậy, Tuế Lộ ôm gương mặt xinh đẹp như hoa của mình, ấn vào nút rút thăm. Vòng xoay rút thăm chạy một vòng, cuối cùng dừng lại ở con số 11. Ngâm Chỉ rút tờ giấy ẩn trong con số đó ra, đọc vanh vách: [Số một: giá trị của đối tượng nhiệm vụ là... phản diện bệnh kiều. Giá trị điên, cộng với giá trị biến thái lên đến một trăm phần trăm, yêu cầu người nhận ủy thác cẩn thận.]
Ngâm Chỉ: [...] Cái... cái con khỉ gì thế này? Sao lại xui xẻo đến mức này chứ? Nó đã làm cái gì mà để cho cấp trên chơi đùa nó như vậy?
Tuế Lộ: “...” Hình như là dù đổi sang bộ phận khác thì cô vẫn có thể gặp được đồng hương.
“Được rồi, vậy đối tượng cứu vớt của tôi là nhân vật phản diện bệnh kiều đúng không?” Tuế Lộ hồi thần, hỏi: “Vậy giờ rút cái tiếp theo được rồi chứ?”
[Ừm, đối tượng cứu vớt của cô sẽ kéo dài đến khi nào cô hoàn thành tất cả các ủy thác liên quan đến hạng mục này. Có điều... ủy thác này, có vẻ là ủy thác khó, dù sao thì chưa có ai hoàn thành được những ủy thác ở mục này. Tất cả những người nhận được ủy thác ở mục này đều có một kết cục là bị đối tượng nhiệm vụ phanh thây, chôn xác,... nói chung là cực kỳ thảm.] Ngâm Chỉ rất thành thật mà nói cho Tuế Lộ nghe những thảm kịch liên quan đến nhiệm vụ này.
Tuế Lộ nghe xong, cũng thấy đau lòng cho mấy nhân viên bên bộ Cứu vớt, nhưng cô có thể hiểu được phần nào lý do các nhân vật phản diện bệnh kiều này lại làm như thế. Cô cũng từng là phản diện, cũng từng trải qua những biến đổi tâm lý, từng giết người, thậm chí rất nhiều người, từng chôn xác, cũng từng làm vô số điều ác trong các tiểu thế giới nên cô cũng hiểu được tâm lý của các nhân vật phản diện ấy.
Là một người hành nghề lâu năm trong nghề phản diện, Tuế Lộ biết rất rõ vảy ngược của những phản diện, đặc biệt là phản diện mắc bệnh thần kinh, là gì. Đó là, bọn họ rất ghét những người có tâm tư không sạch sẽ đến gần mình.
Phản diện là người rất nhạy cảm, bọn họ có thể biết rõ ai là người có ý đồ xấu với mình, ai là người tốt. Có điều, biết thì biết vậy, nhưng chưa chắc bọn họ sẽ dùng thiện ý để đối đãi với thiện ý. Dù sao, đám nhân vật phản diện giống như cô đã quen dùng ác ý để suy đoán hành động của người khác.
Nghĩ đến đây, Tuế Lộ lại thấy hơi hoài niệm. Mới hôm qua thôi, cô vẫn đang cãi nhau với hệ thống phản diện của mình; mới hôm qua thôi, cô vẫn còn đang tay trong tay với đám đàn em phản diện của mình đi hố nhân vật chính; mới hôm qua thôi...
Haiz, Tuế Lộ thở dài trong tang thương. Cô không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh người mất cảnh còn này, cũng không thể tin được những ngày làm phản diện oai hùng của mình lại kết thúc một cách cay đắng như vậy.
Quả thật là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.
“Được rồi, chuyện này cũng không có gì lạ cả, đều là phản diện mà, có chuyện gì mà ta chưa gặp qua đâu. Chỉ là phản diện mắc bệnh thần kinh mà thôi, ta, một mỹ nhân đẹp nhất trong Cục xuyên thời không, sẽ không bao giờ để mình thất thế.” Tuế Lộ rất hùng hồn mà thề, sau đó lên tiếng thúc giục Ngâm Chỉ: “Nhanh lên một chút coi nào! Ta còn muốn đi khiêu chiến hạng mục mới nữa.”
Ngâm Chỉ: [...Được rồi, vậy cô rút thẻ bài thứ hai đi.]
Tuế Lộ thấy màn hình chuyển sang giao diện mới, không khách khí nữa, ấn vào chỗ rút thăm, ánh mắt hào hứng chờ đợi. Vòng quay may mắn xoay một vòng, cuối cùng dừng lại ở con số 05.
Ngâm Chỉ rút tờ giấy dưới con số này ra, bắt đầu đọc: [Chú định thân phận của người nhận ủy thác: pháo hôi yểu mệnh. Lưu ý nho nhỏ cho người nhận ủy thác nè: Với thân phận này, người nhận ủy thác phải làm hai nhiệm vụ, nhiệm vụ của linh hồn nguyên chủ, và nhiệm vụ của người ủy thác. Khi hoàn thành cả hai thì mới tính là khiêu chiến ủy thác thành công nha~]
Ngâm Chỉ: [...] Nó rất muốn nói, ký chủ mới này của nó, xui tận họng luôn. Vừa mới vào đã rút trúng hai lá phiếu xui xẻo nhất. Nó đang rất lo lắng á, không biết lát nữa lá phiếu xui xẻo có bị cô rút trúng không nữa.
Trong khi Ngâm Chỉ đang sầu não, Tuế Lộ lại rơi vào hoài nghi nhân sinh.
Hình như, hệ thống ở chỗ bộ phận Cứu vớt dễ thương hơn nhiều hệ thống ở bộ phận Phản diện hắc hoá thì phải?
Tuế Lộ đang suy nghĩ miên man thì màn hình hệ thống đã thay đổi, chuyển sang giao diện hoàn toàn mới, yêu cầu cô tiếp tục rút thăm.
Tuế Lộ đoán, thẻ vừa nãy rút ra đã khiến hệ thống hoài nghi thống sinh, nên cũng không nói gì nữa mà tiếp tục rút thăm trúng thưởng.
Dù có chuyện gì xảy ra, cũng không liên quan cái mắm gì đến cô hết. Một mĩ nữ xinh đẹp như cô thật là hoàn hảo mà, ài...
Vòng quay may mắn xoay một vòng, cuối cùng dừng lại ở con số mười hai. Ngâm Chỉ sau khi niệm kinh hết 7749 lần mới dám rút tấm thẻ ẩn bên dưới con số này lên, bắt đầu đọc: [Giá trị phần thưởng của hệ thống sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: ngoại trừ phần thưởng là điểm tích lũy tặng cho ký chủ, hệ thống số hiệu 7705, tên Ngâm Chỉ, sẽ được nhận điểm công đức đạt mức cao nhất. Chúng mừng bàn tay may mắn của ký chủ Tuế Lộ nha~]
Ngâm Chỉ: [...] Niềm vui đến thật bất ngờ!
Tuế Lộ chẳng hiểu gì cả: “...Điểm công đức là cái gì thế?”
Ở bên bộ phận Phản diện hắc hoá không có cái này!
[Là cách để đánh giá thứ hạng trên bảng xếp hạng của hệ thống ở bộ phận Cứu vớt chúng tôi.] Ngâm Chỉ vui sướng hớn hở nói, ngay cả giọng nói vốn dĩ máy móc cũng không che được cảm giác vui sướng kia.
Tuế Lộ: “...Rút thăm xong hết rồi nhỉ? Giờ chúng ta đi khiêu chiến hạng mục ủy thác mới được chưa vậy?”
[Đi thôi.] Ngâm Chỉ rất hài lòng với lá thăm cuối cùng của Tuế Lộ, vì vậy, cô nói gì, nó đều đồng ý cái rụp: [Vậy chúng ta đến với kịch bản đầu tiên thôi.]
Nghe câu này, gương mặt Tuế Lộ tràn đầy hào hứng nhìn chằm chằm con số đếm ngược trên màn hình điện tử.
[Năm.]
[Bốn.]
[Ba.]
[Hai.]
[Một.]
[Lựa chọn ủy thác thành công. Thông tin ủy thác cũng như thông tin về tiểu thế giới sẽ được gửi đến ngay bây giờ. Mời ký chủ quan sát kỹ càng và nhận ủy thác.]
Tuế Lộ đợi hai giây, rất nhanh, một phong thư đã được gửi đến hộp thư của hệ thống, trên màn hình điện tử trước mặt cô cũng xuất hiện hình dạng của một phong thư màu trắng, bên trên được in con dấu của Cục xuyên thời không.
Phong thư được mở ra, bên trong là thông tin về tiểu thế giới bọn họ sắp tới.
[Thiết lập thế giới: ABO, thanh xuân học đường.
Nam chủ: Nam Quyền - nam Alpha cấp A mạnh mẽ, tài giỏi, tính chiếm hữu dục cao.
Nữ chủ: Dung Di - nữ Omega xinh đẹp, đáng yêu.
Phản diện bệnh kiều: Tần Nguỵ - nam Alpha cấp S, âm u tối tăm, độ điên tỷ lệ thuận với vẻ đẹp trai.]
Tuế Lộ xem xong, chẳng hiểu gì: “Này, tại sao lại phản diện lại là Alpha cấp S, trong khi đó, nam chủ chỉ là Alpha cấp A? Đáng lý ra, nam nữ chủ phải là người xưng bá thế giới mà?”
Ở bộ phận Phản diện hắc hoá, Tuế Lộ toàn gặp thiết lập như vậy cả, nên cô chẳng hiểu tại sao phản diện lại có thể hơn được nam chính. Chẳng lẽ bà tác giả là mẹ kế điển hình?
[Cô không hiểu đâu.] Ngâm Chỉ vừa thở dài, vừa đau khổ giải thích: [Đôi khi thiết lập như vậy là để cho nam chủ và nữ chủ trở nên mạnh mẽ hơn á. Nếu nam chủ và nữ chủ đánh bại một kẻ thù mạnh hơn mình gấp nhiều lần thì bọn họ sẽ nổi bật hơn cả.]
Tuế Lộ: “...” Mi nói đúng, đúng thật là ta chẳng hiểu nổi tại sao lại có chuyện này. Thật xin lỗi, là ta ngu ngốc, ta không hiểu.
Tuế Lộ bỏ cuộc trong việc tìm ra chân tướng, tiếp tục đọc phong thư.
[Thân phận của phản diện bệnh kiều: là cô nhi sống ở cô nhi viện Hạnh Phúc, năm bảy tuổi được một gia đình khá giả nhận nuôi, năm mười hai tuổi phân hoá thành Alpha cấp S.
Trước năm bảy tuổi: khi sống ở cô nhi viện Hạnh Phúc, hắn bị bắt nạt vì ngoại hình quá xinh đẹp của mình, bị cô lập, bị khinh rẻ.
Sau khi được gia đình khá giả kia nhận nuôi, cuộc sống hắn tốt hơn một chút, nhưng vẫn luôn bị anh trai nuôi đánh đập, nhục mạ. Và rồi, chưa đến nửa năm sau gia đình khá giả kia gặp chuyện, anh trai nuôi và ba mẹ nuôi của hắn bị tai nạn giao thông qua đời. Sau đó, hắn được chị gái của mẹ nuôi đưa về nhà nuôi nấng, chăm sóc.
Có điều, gia đình của người chị gái kia lại không tốt đẹp như vậy, người dì kia là kẻ tham lam, ông chồng lại nghiện rượu, nghiện cờ bạc, hai đứa con trai thì lại theo đường làm lưu manh, sống trong gia đình như thế, phản diện bị đối đãi rất tệ bạc.
Năm mười hai tuổi, hắn phân hoá thành Alpha cấp S mạnh mẽ, trong cả cái nhà ấy, cả gia đình đều là Beta, một mình phản diện là Alpha, hắn đủ sức để chống lại bọn họ. Nhưng phản diện đã nhẫn nhịn vì hắn cần gia đình này làm bia chắn, tiếp tục tìm cách để hủy diệt thế giới.
Hắn nghĩ... nếu thế giới này không ai chấp nhận sự tồn tại của hắn thì cùng nhau đồng quy vu tận đi!]
Tuế Lộ: “...Phản diện bệnh kiều này thảm thật sự.”
Không giống cô, lúc trước, làm một phản diện hàng thật giá thật, cô được đưa vào vị trí con nhà hào môn, vừa mở mắt ra là biệt thự tiền tỷ. Còn nếu tệ hơn một chút, thì cô cũng phải làm một tên học tra trốn học đánh nhau không gì không làm, đàn em thành đàn thành đống.
Quả thật, làm phản diện cũng không phải là hoàn toàn giống nhau.
Cái loại bị cả thế giới ghét bỏ như anh trai phản diện này, cô không get đến.
Tuế Lộ đọc tiếp.
[Đến năm mười bảy tuổi, phản diện bệnh kiều gặp nữ chủ Dung Di, hắn bắt gặp Omega xinh đẹp như ánh mặt trời ấy, người duy nhất dám tiến lên bắt chuyện với hắn, vì thế, hắn muốn giữ cô ấy lại bên cạnh mình.
Vì vậy, phản diện đã biến thành liếm chó, ba lần bảy lượt tỏ tình với nữ chủ.
Nhưng cuối cùng, phản diện cũng chỉ có thể là phản diện, mãi mãi cũng không thể bên cạnh nữ chủ.
Vì thế, hắn đã hủy diệt tất cả, nhưng đến phút cuối, hắn chỉ lựa chọn hủy diệt gia đình người dì kia, buông tha cho thế giới này.
Sau khi giết người, phản diện đã tự tử nhưng hắn không chết, kết cục cuối cùng là đối diện với song sắt của pháp luật.]
Tuế Lộ xem xong, rất là lý trí mà cho ý kiến: “...Ta cảm thấy chúng ta không nên cứu vớt hắn nữa.”
Đang yên đang lành lại yêu đương, đầu năm nay phản diện đều nhàn như vậy sao? Lúc trước cô không hủy diệt thế giới thì chính là gây sự đánh nhau với nam nữ chủ, hoàn toàn không có thời gian yêu đương.
Tuế Lộ thấy tim mình hơi đau. Cô cứ tưởng mình tìm thấy anh em rồi cơ...
Ngâm Chỉ tự động bỏ qua lời nói của cô, trực tiếp mở phong thư tiếp theo vừa được gửi đến.
[Nguyên chủ Tuế Lộ sinh ra trong một gia đình giàu có, mẹ là Omega, cha là Alpha cấp cao, bên trên có hai chị gái Alpha, sau có một em trai Omega, vì thế mà nguyên chủ giống nhau một vật thừa trong một gia đình hoàn hảo vậy. Mặc dù cha mẹ yêu thương con cái như nhau, nhưng với một đứa nhỏ Beta, lại là con giữa, tất nhiên không thể được quan tâm nhiều như những đứa khác. Thế nên, nguyên chủ trở nên sợ hãi, không dám giao tiếp với người khác, kể cả người trong gia đình.
Cuộc đời của nguyên chủ rất đơn giản, khi đi học vẫn luôn bị bạn cùng lớp cô lập, đến năm mười bảy tuổi, chuyển trường, gặp nữ chủ, cuộc đời nguyên chủ mới có chút chuyển biến.
Nhưng cuối cùng, nữ phụ yểu mệnh thì vẫn là nữ phụ yểu mệnh, chết vì tai nạn giao thông, trở thành một cái tên không quá quan trọng trong tiểu thuyết cũng như cuộc đời nữ chủ.]
Tuế Lộ: “...” Đủ thảm nha.
Chưa đợi Tuế Lộ tiêu hoá hết tin tức mình sắp phải nhập vào một thân thể còn thảm hơn phản diện, Ngâm Chỉ đã ném nhiệm vụ ủy thác cho cô.
[Nhiệm vụ 1: Cứu vớt phản diện bệnh kiều.
Ghi chú của người ủy thác: Làm cho phản diện hạnh phúc, vui vẻ thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
Mức độ điên của phản diện bệnh kiều: ?/100
Giá trị không thể xác định nên yêu cầu ký chủ cẩn thận trong lúc làm ủy thác.
Phần thưởng của ủy thác: 1000 điểm tích lũy.]
[Nhiệm vụ 2: Thực hiện nguyện vọng nguyên chủ, trở nên mạnh mẽ tự tin hơn, làm một học bá khiến người người ngưỡng mộ.
Phần thưởng ủy thác: 500 điểm tích lũy.]
Tuế Lộ hơi thắc mắc: “Điểm tích lũy nhiều thế á?”
Bên bộ phận cô không nhiều đến mức đó đâu!
[Tất nhiên.] Ngâm Chỉ tự hào: [Phần thưởng của ủy thác bên chỗ chúng tôi là nhiều nhất nha.]
Tuế Lộ: “...Ồ, vậy xem ra là tới đúng rồi.”
Ngâm Chỉ không muốn nói chuyện phiếm nữa, nó muốn nhanh chóng đẩy ký chủ đi làm ủy thác để còn lấy vị trí số một kia kìa: [Cô hiểu hết rồi chứ? Có gì muốn hỏi không?]
“Không, đi thôi.” Tuế Lộ sửa sang lại thần thái của mình, gật đầu.
Hệ thống đồng ý, bắt đầu thực hiện truyền tống linh hồn.
Sau đó, Tuế Lộ chỉ cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa quen thuộc, rồi cô rơi vào một khoảng không đen đặc.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play