Chương 1: Môi trường mới
“Thật xin lỗi.”
Một người mang khẩu trang vội vàng chạy vào trường học đụng phải người Phong Vân Tranh khiến cô chút lảo đảo, chiếc vali cô kéo theo cũng trong trái thái không vững đổ xuống.
Mấy người xung quanh vội vàng đỡ cô dậy, có người lên tiếng quan tâm hỏi han cô có sao không, cũng kèm theo vài lời trách móc thay cô.
“Cậu không sao chứ?”
“Vội vã đi đầu thai sao mà chạy nhanh thế.”
“Tớ không sao, chắc người ta có việc gấp thật, cảm ơn mọi người.” Phong Vân Tranh vẫy tay tạm biệt, cô thấy đối phương cũng có chuyện gấp nên không nói gì cả, ổn định lại cơ thể tiếp tục bước vào trường.
Ngày đầu nhập học Phong Vân Tranh vui vẻ bước vào ngôi trường đại học mình hằng mong ước, bước qua cổng trường đại học sân khấu điện ảnh, cô mỉm cười thật tươi đối diện với cuộc sống mới.
Ba mẹ không đồng ý cô học diễn xuất vì giới giải trí quá phức tạp nhưng ước mơ của Phong Vân Tranh là người nổi tiếng được mọi người chú ý, quyết tâm đi học không ai có thể ngăn cản.
Rất nhiều người sẽ chọn con đường tìm vai diễn ngay từ khi tốt nghiệp trung học, còn cô có suy nghĩ khác, cho dù làm ngành gì đi nữa cũng nên học hành đàng hoàng trước.
Đại học không phải là con đường duy nhất nhưng là con đường nhanh nhất dẫn tới thành công.
Phong Vân Tranh không dám khẳng định diễn xuất của bản thân tốt, mặc dù được nhận xét diễn rất ổn nhưng cô cần trau dồi thêm kiến thức để sau này hoàn thiện vai diễn tốt nhất, nếu đã làm thì phải nghiêm túc làm tốt nhất có thể, không làm qua loa cho xong. Đây là tôn chỉ khi làm việc của cô.
Khi nhận được giấy báo trúng tuyển cô rất vui mừng khoe với ba mẹ, hai người chỉ thở dài kéo cô căn dặn một hồi, họ không cản được cũng chỉ có thể bảo vệ cô hết sức có thể.
Phong Vân Tranh nhìn các bạn học có người tự mình đi tới trường nhập học, có người ba mẹ đưa đi, tuy đi nhập học một mình cô không hề cảm thấy tủi thân vì chính cô đã yêu cầu được một mình tới trường.
Theo lời cô nói đấy là: “Con đã lớn rồi có thể tự chăm sóc tốt cho mình, con phải tự đối diện với cuộc sống khó khăn để trưởng thành chứ, ba mẹ không được ở sau lưng con dở trò đâu đấy.”
Phong Vân Tranh muốn tự mình phấn đấu thành công trên con đường mình chọn, không dựa dẫm vào ai cả.
Ngày đầu tiên cũng không có lịch học, chỉ đơn giản nộp hồ sơ nhận phòng ký túc xá để dọn vào ở.
Phong Vân Tranh ở trên tầng 5, khu ở có thang máy không tới mức phải vác vali tới chết mệt. Nhà trường có hai khu riêng biệt cho nam và nữ, cũng chia các khóa học ở cùng với nhau.
Một phòng 4 người ở, căn phòng không quá rộng nhưng coi như thoải mái.
Mở cửa ra liền thấy hai chiếc giường tầng hai bên phía dưới là bàn học cùng một tủ quần áo nhỏ, có một chiếc bàn cùng bốn cái ghế đặt giữa phòng, phía bên trái nhà vệ sinh riêng còn có một ban công nhỏ phơi quần áo, nhưng không được nấu ăn trong phòng.
Cô tới sớm trong phòng chưa có ai, tự mình chọn một chiếc giường trống sắp xếp đồ đạc ngăn nắp, treo quần áo vào trong tủ, làm xong hết mọi việc cô phủi tay ngồi đợi một lúc không có ai vào, bụng thấy hơi đói liền đi ra ngoài kiếm gì đó ăn.
Trong lòng Phong Vân Tranh tự nhủ, lát nữa quay lại mọi người tới đủ làm quen cũng không sao.
Nghe nói thời sinh viên là đẹp nhất, nhất định phải tận hưởng cuộc sống này thật tốt.
Sau này Phong Vân Tranh sẽ hối hận, đại học nào có vui tất cả đều là lừa dối.
Đi học không quen biết ai, còn phải tranh giành đăng kí tín chỉ, nhiều lúc đi học ngồi một mình tới cuối giờ đã thấy có người bên cạnh.
Mọi người đều tự chọn môn học không được nhà trường sắp xếp nên khả năng tìm một người bạn thân là rất khó.
Làm quen được vài người cùng ngành trao đổi kiến thức với nhau là tốt rồi.
Đại học là mô hình tự học là chính giảng viên chỉ phụ trách hỗ trợ, tùy giảng viên mà lên lớp điểm danh hay không thậm chí có người điểm danh đầu giờ hoặc cuối giờ.
Có những giảng viên khó tính điểm danh cả đầu giờ với cuối giờ, làm bài kiểm tra nhỏ nộp lại để điểm danh.
Với giảng viên dễ tính có thể trốn học như cơm bữa, lên lớp ngủ hay chơi game không ảnh hưởng tới mọi người là hoàn toàn mặc kệ.
Chủ nhiệm là một người cực kỳ bí ẩn, học bốn năm đại học chưa chắc gặp nhau được một lần.
Khi còn học trung học cả sáng và chiều đều phải đến lớp thấy không vấn đề gì, lên đại học là như cực hình với người lười biếng.
Hãy chăm chỉ khi bản thân còn có thể.
Chương 2: Việc làm thêm
Phong Vân Tranh đi ăn tiện thể dạo xung quanh trường tham quan ngôi trường mình sẽ học trong 4 năm.
Trường không quá rộng, thủ đô nước S đất chật người đông diện tích như này được coi là tầm trung so với các trường khác.
Những tòa nhà cao tầng đều là phòng học, mỗi khu có hai chiếc thang máy nhưng có tới rất nhiều tầng lầu, sáng sớm mà tới không kịp vào thang máy leo thang bộ thì cứ gọi là khóc không ra nước mắt.
Sau khi đi xung quanh một vòng cô quay trở lại nhà ăn sinh viên mua cơm, cơm đa dạng các món chọn bao nhiêu tính tiền bấy nhiêu.
Khi Phong Vân Tranh về phòng đã có ba người ở bên trong, thêm cả cô mọi người đã tới đầy đủ.
Cô gái tóc ngắn thấy cô vào tiến tới chào hỏi.
“Chào cậu, ban nãy mọi người giới thiệu với nhau rồi mà thiếu cậu, cậu giới thiệu chút đi.”
Trong phòng còn hai cô gái tóc dài một người màu đen một người nhuộm vàng rất nổi bật.
“Tớ là Phong Vân Tranh học diễn viên điện ảnh truyền hình.”
Phong Vân Tranh đảo mắt quanh phòng, cô gái mái tóc màu đen ngồi trên giường nhìn cô một chút rồi lại cụp mắt tiếp tục gấp chăn rất yên tĩnh không gây ra động tác lớn gì.
Cô gái tóc ngắn bắt đầu giới thiệu.
“Tớ là Phương Tĩnh học biên đạo múa.” Phương Tĩnh chỉ cô gái tóc đen: “Cậu ấy là Mộc Hân học biên kịch, cậu ấy hướng nội ít giao tiếp mọi người thông cảm.”
Cô gái tóc vàng tự lên tiếng: “Tớ là Khiếu Ngọc Nhi học quay phim.”
Phong Vân Tranh cũng không phải dạng người nói nhiều, chào hỏi xong mọi người cô gật đầu về chỗ của mình.
Trong phòng có Phương Tĩnh cùng Khiếu Ngọc Nhi hoạt bát hướng ngoại kém theo nhan sắc thiên về dễ thương ngọt ngào khiến không khí trong phòng không quá gượng gạo.
Người tên Mộc Hân kia có lẽ quen biết trước với Phương Tĩnh, gương mặt thanh tú lạnh lùng, hai người một người nói không ngừng nghỉ với một người không nói gì hình thành khung cảnh đối lập nhau.
Phong Vân Tranh tự tin bản thân cũng xinh đẹp, tuy không sắc sảo tới mức khiến người khác trầm trồ nhưng có không ít người theo đuổi cô.
Trường sân khấu điện ảnh không thiếu nhất chính là trai xinh gái đẹp, người vào đây đa số có nhan sắc còn một phần vì đam mê nhiệt huyết với nghề.
Nghĩ tới bạn thân cấp ba cô liền thở dài, hai người hai trường khác nhau tương lai muốn gặp nhau không phải dễ dàng.
Phương Tĩnh đưa hộp bánh tới trước mặt mời mọi người ăn, Phong Vân Tranh mỉm cười theo phép lịch sự cầm một miếng, cô quan sát nhãn hiệu bánh không rẻ, gia cảnh hai người kia không quá tệ.
Còn đồ đạc của Khiếu Ngọc Nhi có chút bình thường chắc là con nhà gia đình có chút điều kiện đủ ăn đủ mặc.
Phong Vân Tranh không quá quan tâm điều kiện gia đình bạn bè, với cô chỉ cần hết lòng chơi với nhau là được, nếu tính tình xấu cho dù nhà giàu nhất nước cô cũng không muốn tiếp xúc.
Nhưng cô có trực giác người tên Mộc Hân kia có chút kỳ lạ, không giống người hướng nội ngại giao tiếp mà giống như… khinh thường xuất thân nghèo khó của bọn họ.
Cô kéo kéo chiếc áo phông mua ngoài lề đường của mình liền thở dài, người ta giàu không muốn tiếp xúc với người nghèo như cô.
Phương Tĩnh đứng giữa phòng thăm dò ý kiến của mọi người.
“Hôm nay lần đầu chúng ta gặp nhau, hay là đi ra ngoài ăn để cải thiện tình cảm.”
Khiếu Ngọc Nhi có chút chần chờ, ánh mắt có chút rối rắm bàn tay siết chặt gấu áo không biết trả lời sao, vừa định lên tiếng Phong Vân Tranh đã cướp lời.
“Tớ chuẩn bị xin việc làm thêm quanh đây, trong nhà không nhiều tiền lắm phải tiết kiệm lo sinh hoạt phí.”
Khiếu Ngọc Nhi ngước mắt nhìn cô mỉm cười, bởi vì gia cảnh không tốt khiến cô có chút tự ti với hai người bạn giàu có trong phòng, giờ đây có một người chung hoàn cảnh không sợ sẽ bị cô lập.
Phương Tĩnh thất vọng than thở.
“Vậy tiếc quá.”
Phong Ninh Tranh mỉm cười hướng Khiếu Ngọc Nhi hỏi.
“Có ai đi xin việc làm thêm với tớ không? Chiều chúng ta đi.”
Khiếu Ngọc Nhi nghe vậy liền lên tiếng muốn đi cùng cô, cả người cũng tự tin lên không ít.
Phương Tĩnh cùng Mộc Hân đương nhiên từ chối, bốn người trong phòng giờ đây như hình thành hai thế đối lập giai cấp giữa giàu và nghèo.
Phong Vân Tranh nhìn hai người kia rời khỏi phòng đi ăn, cười khổ lắc đầu.
Những đứa nhỏ được nuông chiều từ nhỏ không chịu khổ bao giờ như hai người làm sao hiểu được những đứa trẻ nhà nghèo vất vả đi học.
Cuối cùng Phong Vân Tranh cùng Khiếu Ngọc Nhi xin làm việc bán thời gian tại một quán nước gần trường, hai người quen biết trước cũng dễ nói chuyện hơn.
Chương 3: Cá cược
Tuy ở cùng phòng nhưng khác ngành học nên giờ vào học của mọi người khác nhau và phòng học khác nhau.
Phong Vân Tranh cùng Khiếu Ngọc Nhi đi một đoạn, tới giảng đường hai người chào tạm biệt với phòng học.
Cô đứng ngoài cửa mở điện ra nhìn một chút rồi cất đi, vừa bước chân vào phòng học ánh mắt cô đã nhìn xuống phía cuối lớp, môi khẽ nhếch độ cong không quá lớn nên không ai chú ý, cô bình tĩnh chọn một góc ngồi bên cạnh cửa sổ chuẩn bị cho buổi học.
Đám thanh niên ngồi phía cuối lớp thi thoảng reo lên những tiếng nhỏ, trong nhóm còn có nam thần mới nổi gần đây càng khiến mọi người chú ý đến.
Phó Khải huých vào vai Cố Niên Thành, miệng huýt sáo chỉ về phía Phong Vân Tranh.
“Thành ca, mục tiêu tới rồi kìa.”
Cố Niên Thành mặt tối sầm lại, cả người tỏa ra áp suất khó ở, hôm nay không nên bị mấy lời nói hoa mỹ của Phó Khải mà bị kéo tới đây.
“Đã biết.” Cố Niên Thành khó chịu đứng dậy, trong vài giây ngắn ngủi đã đổi qua trạng thái khác, cầm sách trên tay ưu nhã đi tới bên cạnh Phong Vân Tranh nở nụ cười tiêu chuẩn thân thiện hỏi.
“Không biết tớ có thể ngồi đây không?”
Phong Vân Tranh bất ngờ nhìn người con trai như được khắc ra từ trong tranh, đẹp tới mức khó miêu tả thành lời, khi anh cười lên ấm áp tới mức khiến mọi cô gái không thể chối từ.
“Đương nhiên được.” Phong Vân Tranh mỉm cười đáp lại, cả người lui về phía bên trái nhường chỗ cho chàng trai.
Động tác suốt cả buổi học của Cố Niên Thành lịch sự còn thể hiện hiểu biết chỉ dạy tận tình khiến cô bắt đầu có thiện cảm hơn.
Khi hết buổi học hai người tách ra Phong Vân Tranh còn lưu luyến chưa muốn rời đi.
Phó Khải khoác vai Cố Niên Thành đi ra ngoài, đầu ngoảnh quay lại phía sau nháy mắt trêu ghẹo cô nhưng không ai chú ý tới.
“Thành ca được nha, mới hôm đầu tiên đã khiến con gái người ta thần hồn điên đảo.”
Cô Niên Thành cười khẩy không trả lời, nếu không phải cá cược thua với Phó Khải làm sao anh đồng ý theo đuổi cô gái kia.
“Hai tháng sau Thành ca chưa theo đuổi được người ta thành công xem như đã thua, em về trước đây.”
Cố Niên Thành không quan tâm, ngón tay khẽ gõ vào quyển vở cầm trên tay suy tư nên theo đuổi như thế nào.
Anh vừa quay xong một bộ phim đang trong thời gian nghỉ ngơi tuy không quá nổi tiếng nhưng đã có một lượng fan nhỏ, mặc dù tốt nghiệp rồi nhưng Phó Khải bày ra rất nhiều lý do thuyết phục anh tới lớp ôn lại kỉ niệm thời sinh viên, sau đấy còn bày ra trò cá cược.
Cố Niên Thành không phải người kích động dễ bị chi phối nhưng Phó Khải đưa ra điều kiện quá hấp dẫn khiến anh không khỏi động tâm.
Phó Khải ngả ngớn chỉ phía ngoài cửa, thách thức anh có làm được hay không.
“Chỉ cần anh theo đuổi được người con gái tiếp theo bước vào lớp sau một tháng thì đá người ta, em sẽ vận dụng toàn bộ quan hệ điều tra người kia giúp anh, còn có thể lấy thông tin đen tối của họ.”
Thế lực Phó gia lớn mạnh, giỏi nhất là mua bán thông tin trong giới giải trí có một chỗ đứng nhất định, Phó Khải là người trăng hoa nhưng về mặt bạn bè sống rất trượng nghĩa, anh với hắn là bạn bè thân thiết cùng phòng khi còn đi học.
Trước đây anh không biết gia đình Phó Khải lại là Phó gia nhiều lần xuất hiện trên báo mục kinh tế, nhị thiếu gia Phó gia lại chịu khổ chạy đi đóng phim, chơi lâu rồi anh cũng được hưởng ké phúc lợi sự nghiệp trong giới giải trí cũng dễ dàng hơn.
Cố Niên Thành lần đầu tiên trong đời nhờ vả Phó Khải giúp điều tra một người nhưng nhận được câu trả lời.
“Người cậu muốn điều tra thế lực lớn, gia đình tôi chưa chắc dám động vào, tôi ở ngoài sáng người ta trong tối khó xử lắm.”
Phó Khải ngẫm nghĩ một hồi nửa đùa nửa thật nói: “Tiểu đệ là người làm ăn, nếu là Thành ca nhờ vả thì cũng phải bỏ ra một cái giá nhất định để tiểu đệ đây liều mình.”
“Cậu muốn gì.”
“Nếu người ta đã có người yêu rồi thì sao?”
“Đập chậu cướp hoa, không góc tường nào là không đào được cả.”
Phó Khải đương nhiên biết chuyện này rất quan trọng với anh, hai người là bạn bè vài năm, đóng cùng nhau không ít bộ phim cậu không muốn người anh em tốt biết khó mà lui.
Sau khi Phó Khải nói ra yêu cầu của mình xong Cố Niên Thành nhíu chặt mày lại, tính toán giữa lợi và hại cũng đồng ý.
Cho dù bị hủy hoại danh tiếng cũng nhất định phải thành công.
Trước giờ anh chưa từng theo đuổi ai, lần này nhất định phải thành công.
Khi Cố Niên Thành đồng ý cậu không hề bất ngờ, gương mặt vẫn gợi đòn đợi xem kịch vui từ người anh em tốt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play