"Túc chủ Bạch Nguyệt, 23t."
"Hoàn thành nhiệm vụ cấp SS, chúc mừng túc chủ lãnh nhận 3000 điểm tích phân. Điểm tích phân hiện tại 2016871. Xin túc chủ tiếp tục cố gắng."
Bạch Nguyệt đứng giữa không gian hệ thống, trước mắt cô là màn hình chiếu lại khoản khắc cuối cùng của cô ở thế giới nhiệm vụ.
Có thể nói từ khi cô bắt đầu làm nhiệm vụ đến nay, cô luôn tự hỏi tại sao cô phải luôn có một cái kết bi thảm, tại sao phải làm theo số phận mà nhân vật đã được đề ra, cô có thể làm khác đi mà vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Những suy nghĩ ấy cứ chạy mãi trong đầu cô, cho tới hiện tại cô đã tỉnh ngộ, cô chán với việc bị sắp đặt số phận rồi, cô phải sống vì mình.
" Cảnh báo!!! Túc chủ không nên có ý nghĩ đối nghịch sẽ bị trừng phạt nặng"
" Ha! Ta là ta, nhiệm vụ ta vẫn hoàn thành nhưng từ nay đừng mong ta làm theo ngươi, qua hàng trăm thế giới ta thấy hệ thống ngươi thật ngây thơ."
Hệ thống 0201 được tạo hình như một chú mèo con, lúc này nó đang tức giận nhảy dựng lên với Bạch Nguyệt.
" Túc chủ cô nên nhớ cô có thể bị biến mất mãi mãi nếu phá hủy thế giới mà cô đến..."
" Ngươi thật sự là ngây thơ hay phải nói là ngu ngốc đây, ta tự biết phải làm gì!" Bạch Nguyệt cô biết điều đó chứ, cô đâu ngây thơ đến nổi làm điều hại đến bản thân.
Ở những thế giới trước đó cô đã thử làm khác đi với hành động của nguyên chủ, và đúng như cô nghĩ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì cô muốn như thế nào cũng được.
Chỉ có hệ thống ngu ngốc kia là không nhận ra vấn đề mà thôi.
Chú mèo hệ thống bị cô đánh ánh mắt kinh thường chọc giận, liền quay mông mèo về hướng cô, cô cũng chẳng muốn nói thêm với nó làm gì, trước hết phải đi nghĩ ngơi để tiếp tục nhận nhiệm vụ.
Với số điểm tích phân hiện tại của cô, cô có thể thoải mái mua đồ hỗ trợ bên trong cửa hàng vật phẩm mà không cần phải đắn đo như những ngày đầu nữa.
Cũng nhờ đi qua nhiều thế giới mà cô cũng học tập được nhiều thứ, và cũng nhờ vậy đối với cô cảm tình không còn quan trọng bằng điểm tích phân, bây giờ là lúc cô phải được vui chơi ở những thế giới tiếp theo.
Nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra là cô bị hệ thống xoá đi những cảm xúc ở thế giới trước, để cô không bị rối loạn cảm xúc khi nhận nhiệm vụ tiếp theo.
0201 tuy vẫn tức giận với cô nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải cùng cô đi làm, cô nhìn con mèo bay lơ lửng với gương mặt nhăn nhó trước mắt mà buồn cười.
" Túc chủ xin xác nhận nhiệm vụ tiếp theo" 0201 vừa dứt lời, trước mắt cô lại hiện lên bảng phân bổ nhiệm vụ quen thuộc, cô không nghĩ ngơi nhiều mà bấm ngay.
Mắt cô nhắm lại rồi lại mở ra, vì đã quen xuyên không nhiều lần cô chỉ đưa mắt đánh giá xung quanh an toàn hay không lại nhắm mắt tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ từ trước đến nay luôn cùng tên với cô, nên cô không gặp khó khăn trong việc nhớ tên mới.
Nguyên chủ này là nữ phụ độc ác điển hình trong một thế giới ngọt sủng văn, lớn lên trong một gia đình giàu có được yêu thương chiều chuộng, có một vị hôn phu tên Cố Hàn hết mực nuông chiều.
Nhưng một ngày nữ chính tên Hạ Vi xuất hiện, trở thành bạn cùng lớp với nguyên chủ từ đó bi kịch của nguyên chủ bắt đầu.
Vì vô tình 1 lần ba mẹ nguyên chủ gặp được nữ chính liền đem lòng yêu mến cô, biết hoàn cảnh cô khó khăn liền nhận nuôi nữ chính, chuyện sẽ không có gì tồi tệ sảy ra, nếu ba mẹ nguyên chủ không biết nữ chính mới chính là con ruột mình, còn nguyên chủ chỉ là bị ôm nhầm mà thôi.
Nguyên chủ dần suy sụp và làm ra những hành động ngu dốt, khiến bản thân mất đi cảm tình của ba mẹ, mất bạn bè và cả vị hôn thê vốn luôn yêu thương cô cũng vì không phải con gái ruột của nhà họ Bạch mà rời xa cô, đeo đuổi theo nữ chính.
Và đương nhiên kết cục của nữ phụ độc ác đi tới đâu ai cũng biết, nguyên chủ chết trong tù vì hạ độc nữ chính mà không thành, còn bị bắt tại trận bởi vị hôn thê của mình.
Đến lúc chết nguyên chủ vẫn không khỏi hận tên vị hôn phu tra nam kia, vì chính hắn bày cho cô hại độc nữ chính, rồi cuối cùng thì sao, cô chỉ là quân cờ để hắn lấy lòng nữ chính mà thôi, trước khi nguyên chủ chết hắn còn không quên tới để mỉa mai cô.
Nhiệm vụ lần này của cô là trả thù tên tra nam Cố Hàn, và cho nguyên chủ có một cuộc sống viên mãn với tình yêu đời mình.
" Nguyên chủ dù bị vị hôn thê đối đãi như vậy, vẫn tin vào tình yêu." Bạch Nguyệt không khỏi cảm thán.
"Túc chủ lần này nhiệm vụ có thay đổi nhưng ta mong cô đừng làm quá phận sự của mình." Mèo con lên tiếng cảnh cáo cô.
" Ta vui là được." Bạch Nguyệt không thèm để lời của mèo con vào tai, bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.
Một lần nữa cô mở mắt, đã thấy một nữ hầu đang đứng dưới chân dưới giường của cô, nữ hầu đang định gọi cô dậy cũng ngạc nhiên nhìn cô.
" Bạch tiểu thư đã dậy, tiểu thư mau cùng tôi nhanh chóng thay đồ, ông bà chủ đang đợi cô cùng ăn sáng ạ." nữ hầu nhanh chóng hồi thần lên tiếng.
Bạch Nguyệt gật đầu với nữ hầu cũng mau chóng xuống giường, làm hết vệ sinh cá nhân thay đồ, cô cùng nữ hầu đi tới nhà ăn.
Nhà nguyên chủ được phân chia rõ ràng từng phòng và có 2 lầu, phòng ngủ của nguyên chủ ở lầu 2 và hiện tại cô phải đi xuống tầng 1 để ăn sáng cùng ba mẹ.
Hôm nay cô cũng không cần phải đến trường, nên cũng sẽ có thời gian để lên kế hoạch cho công việc sắp tới.
Nhắc tới chuyện học của nguyên chủ cô không khỏi cảm thán, không một môn nào trên trung bình, đã vậy vốn được nuông chiều nguyên chủ khá ngang ngược nên ở trường nếu nói bạn bè quay lưng với cô khi rộ tin nữ chính mới là con gái ruột của nhà họ Bạch, thì cũng không đúng vốn họ có coi cô là bạn đâu.
Ai lại muốn làm bạn với một kẻ đã học dở còn tính nết xấu như nguyên chủ, họ chỉ chơi với cô vì tiền và danh phận của cô thôi.
Chuyện bạn bè Bạch Nguyệt cũng không để tâm, cái bây giờ cô quan tâm là điểm số mà thôi, phải thay đổi bảng điểm đầy trứng và vịt kia mới được.
Mê mang suy nghĩ một lúc Bạch Nguyệt cũng đã tới nhà ăn, ba mẹ cô tươi cười nhìn cô đi tới.
" Tiểu Nguyệt! mau vào ăn sáng, Cố Hàn vừa điện cho mẹ nói là trưa nay sẽ ghé thăm con đấy"
" Vâng" Bạch Nguyệt lạnh nhạt đáp lời mẹ.
Ngồi lên bàn ăn, Bạch Nguyệt nhìn món bò nướng trước mặt liền cầm dĩa lên ăn, bên này ba mẹ nguyên chủ cũng bắt đầu ăn.
" Tiểu Nguyệt, ba nghe nói ở trường con lại đánh bạn học à?"
Bạch Nguyệt hơi ngước mắt nhìn ba cô, cô xém quên mất chuyện hôm qua nguyên chủ mới đánh nhau, mà nguyên chủ đánh cô bạn học ấy đơn giản chỉ vì không ưa cô bạn đó.
" Đúng vậy, nhìn ngứa mắt nên đánh thôi" Bạch Nguyệt chỉ thuật theo tính cách của nguyên chủ mà trả lời.
Ba cô thở dài lại lên tiếng:" Con đó, lần sau có không ưa người ta thì cùng lắm đừng lại gần, đừng như hôm qua lại đánh nhau, lỡ con lại bị thương thì sao."
Bạch Nguyệt nhướn mày coi như đáp lại, cô cứ nghĩ ba cô sẽ la cô, nhưng không ngờ lại chỉ như vậy, bảo sao nguyên chủ không hống hách cho được.
Dù sao cô cũng ở đây rồi, cô cũng chẳng rảnh rỗi đi kiếm chuyện với người khác làm gì, nước sông không phạm nước giếng, không đụng cô thì cô cũng chẳng để ý.
Sau bữa sáng ba mẹ cô lại đi làm, cô quay lại phòng mình đợi Cố Hàn tới, lẽ ra cô sẽ đỉa ngoài dạo một vòng nhưng vì Cố Hàn tới cô đành phải ở nhà vậy.
Tầm 11giờ hơn, cô được nữ hầu thông báo là Cố Hàn ghé thăm để ngồi ở phòng khách đợi cô, Bạch Nguyệt cô cũng không phải nguyên chủ nghe Cố Hàn tới mà vội vàng đi ra.
Tới phòng khách cô lạnh nhạt đánh giá người đàn ông đang ngồi trên ghế, rất đẹp trai lại có nụ cười ngọt ngào nói sao nguyên chủ không say đắm hắn cho được.
Ở Cố Hàn toả ra sự ấm áp, là hình mẫu bạch mã hoàng tử của bao cô gái ước mơ.
" Tiểu Nguyệt, em giận anh sao?" Cố Hàn cười tiến lại Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn, hắn nắm lấy bàn tay cô :" Nếu em giận anh, thì cho anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng tới thăm em nhiều hơn."
Bạch Nguyệt ghét bỏ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười khẽ :" Thấy anh tới là em vui rồi, tại sao lại giận anh được chứ?"
Cố Hàn dìu cô lại ngồi xuống ghế, Bạch Nguyệt thuận theo ngồi xuống đối diện anh, liền nhận được ánh mắt khó hiểu của Cố Hàn nhìn cô.
Bạch Nguyệt nhanh chóng ngồi xuống cạnh Cố Hàn, Cố Hàn sau khi ngồi xuống liền đưa cho cô một hộp quà, cô mở ra bên trong là sợi dây chuyền, mặt dây chuyền được đính viên kim cương xanh hình giọt nước nhìn đủ biết không phải đồ rẻ tiền gì.
" Cảm ơn anh, em rất thích"
" Anh vui vì em nói vậy, anh đeo lên cho em được không?" Cố Hàn tươi cười nhìn cô.
Bạch Nguyệt gật đầu, Cố Hàn nhanh chóng đeo lên cho cô, thật sự rất đẹp nói gì nguyên chủ cũng rất đẹp chỉ là tính nết tỉ nghịch với sắc đẹp mà thôi.
" Tiểu Nguyệt anh nghe mẹ em nói, em lại đánh nhau, em không bị thương chứ?"
" Em không sao, anh đừng nhắc tới chuyện đó nữa, công việc của anh sao rồi?" Bạch Nguyệt chuyển chủ đề.
" Dạo này anh khá là bận rộn, sắp tới gia đình anh sẽ đón chú anh từ nước ngoài về vào cuối tuần tới, lúc đó em có muốn tham gia không?" Cố Hàn cười cười nhìn cô.
" Muốn chứ" Bạch Nguyệt khá tò mò về người này, trong ký ức của nguyên chủ thì người này không xuất hiện ở buổi tiệc, dù đó là buổi tiệc chào đón anh ta.
" Được! Hôm đó anh sẽ tới rước em" Cố Hàn cười cười.
Cố Hàn và Bạch Nguyệt nói chuyện một lúc, Cố Hàn liền tạm biệt cô để tiếp tục đi làm, hắn ta cũng đâu rãnh như cô, nói gì cô cũng mới 17 tuổi, vẫn còn là học sinh.
.
Cố Hàn rời đi không lâu, Bạch Nguyệt liền trở lại phòng tìm hiểu thêm về kịch bản của thế giới này.
Một hồi lâu nghiên cứu thì chuyện nữ chính Hạ Vi vào trường cô học một phần cũng nhờ vào Cố Hàn, Hạ Vi tuy rằng về vấn đề học tập cô nàng rất giỏi nhưng đối với ngôi trường cô đang học cũng không phải muốn vào là vào.
Nguyên chủ học được là nhờ ba mẹ cô là cổ đông của trường, vậy còn Hạ Vi thì sao, Cố Hàn có lẽ đã sớm biết Hạ Vi mới là con gái ruột của nhà họ Bạch.
Chỉ có nguyên chủ luôn ngu ngốc để hắn lừa rằng hắn chỉ xem Hạ Vi là em gái, để rồi ở sau lưng nguyên chủ hắn dụ dỗ Hạ Vi yêu hắn ta, nhưng có lẽ Hạ Vi vẫn chưa quá tin tưởng hắn, hắn liền đi gặp nguyên chủ dỗ ngọt cô làm nên kết cục bi thảm cho cô.
Bạch Nguyệt kiểm tra lại ngày tháng, thì hiện tại cách ngày nữ chính tới trường cô học còn khoảng hai tuần.
" A miêu, ngươi nghĩ xem Cố Hàn có thật sự yêu Hạ Vi không?"
Mèo con đang lơ lửng khó hiểu nhìn cô :" Đương nhiên là có rồi, túc chủ cô đang nghi ngờ tình yêu của nam nữ chính à."
" Tình yêu sao? Hắn ta lợi dụng Hạ Vi thì đúng hơn, nếu không phải Hạ Vi là nữ chính thì ngươi nghĩ kết cục của cô ấy sẽ tốt đẹp sao" Bạch Nguyệt kinh thường nhìn mèo con.
A Miêu vốn dĩ cũng chỉ là hệ thống, tất cả điều được lập trình sẵn, nên cũng không thể trách não nó suy nghĩ không quá sâu.
" Túc chủ chỉ nên làm đúng nhiệm vụ được giao, những chuyện khác vốn dĩ cô không cần để tâm ..."
" Ta đâu rãnh đi quan tâm cô Hạ Vi ấy, ta chỉ muốn cho ngươi thấy cách suy nghĩ của ngươi ngây thơ thế nào thôi"
Mèo con tức giận không muốn nói thêm gì với cô liền ẩn đi, Bạch Nguyệt cũng lười quan tâm nó, bây giờ cô phải đánh một giấc để chiều lại đi ra ngoài.
Chiều đến cô thay đồ đi ra ngoài, tài xế Dương mỗi khi sẽ chở cô đi nhưng lần này cô lại tự lái xe đi trong sự ngơ ngác của bác Dương, đến lúc bác Dương hoàn hồn thì khỏi sợ hãi gọi cho ba mẹ cô.
Bạch Nguyệt lái xe ánh mắt vui vẻ nhìn xung quanh, chợt tầm mắt cô dừng lại ở một người đàn ông, anh ta đang ngồi bên trong quán cà phê với một người không thể quen thuộc hơn với cô, vị hôn thê của cô Cố Hàn.
Cô cũng nhìn vài giây rồi lại tiếp tục lái xe hưởng thụ cảnh sắc xung quanh, người đàn ông đó cũng như cảm nhận có người nhìn mình, ánh mắt như không như có nhìn về phía cô lúc đó cô cũng đã thu hồi tầm nhìn trên người anh ta.
" Chú Út, lần này chú về bao lâu?" Cố Hàn tươi cười nhìn người đàn ông trước mắt.
" 3 tháng..."
Người mà Cố Hàn gọi là "Chú út" là Cố Trạch Dương , ba Cố Hàn là người con thứ hai tên Cố Doãn, bà nội của Cố Hàn có tổng cộng 4 đứa con, 1 nữ 3 nam, ở nhà bà người con út Cố Trạch Dương này là người được yêu thương nhiều nhất.
Cố Trạch Dương vốn từ nhỏ đã ưu tú, năm 12 tuổi đã ra nước ngoài học tập, Cố Trạch Dương ít khi về nhà, lần này trở về không biết vì việc gì.
" Chú Út, con biết người đã về nước được vài ngày rồi, tại sao người vẫn không về nhà, cả nhà nhất là bà nội luôn mong gặp chú "
" Cố Hàn! con đang trách ta " Cố Trạch Dương lạnh nhạt đáp lại.
" Con không dám, con chỉ mong cuối tuần tới chú có thể về nhà dự tiệc mừng của chú " Cố Hàn nụ cười chợt gượng gạo.
" Ta được biết, con đang có hôn ước với tiểu thư nhà họ Bạch?" Cố Trạch Dương lạnh nhạt hỏi ngược Cố Hàn.
Nhắc tới Bạch Nguyệt nụ cười trên mặt Cố Hàn hơi ngưng đọng:" Ở bữa tiệc con sẽ đem cô ấy tới cho chú gặp mặt."
Cố Trạch Dương nhướn mày nhìn Cố Hàn:" Nếu đã không thích thì cưỡng cầu làm gì!"
Cố Hàn ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không mấy vui vẻ, hắn phải đính hôn với Bạch Nguyệt là vì cái gì, đương nhiên là vì quyền thừa kế nhà họ Cố.
Ba hắn vốn chẳng thể giúp hắn được gì, hắn chỉ có ngậm đắng nuốt cay lấy cô, vì chỉ có nhà họ Bạch mới có thể giúp hắn, nhưng không sao hắn đã có cách khác.
" Con cũng chỉ đến thông báo về bữa tiệc cho chú, con phải trở về nhà nói chuyện với bà, chào chú" Cố Hàn không muốn ở lại thêm một phút nào nữa khi ở cạnh Cố Trạch Dương.
Cố Trạch Dương im lặng chuyên tâm thưởng thức tách cà phê trong tay, Cố Hàn vẫn cố giữ nụ cười trên môi nhanh chóng rời đi.
Trở lại với Bạch Nguyệt, sau một hồi rộng chơi trở về, cô liền thấy ba mẹ mình đang ở phòng khách đợi cô, mẹ thì rưng rưng chạy tới nhìn khắp người cô.
" Mẹ con không sao mà"
" Tiểu Nguyệt lần sau ra ngoài cứ để bác Dương chở con, không được như lần này nữa, con làm hai người lớn chúng ta một trận hoảng sợ, con nhìn mẹ đi, khóc cả một chiều rồi " Ba cô thở dài nhìn cô nhắc nhở.
Bạch Nguyệt ôm lấy mẹ dỗ dành, bà mới bớt lo lắng kéo cô hỏi han tới giờ ăn tối mới buông tha cô về phòng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play