Dinh thự Lãnh gia....
Hai mươi chiếc xe hơi màu trắng xếp thành hàng được trang trí những vải lụa xanh màu nước biển. Loài hoa được trang trí ở vị trí trung tâm đầu xe cũng chính là hoa cẩm tú cầu chứ không phải là hoa hồng như bao hôn lễ khác. Hơn thế nữa, lễ phục của từng vị khách tham gia lễ cưới đều bắt buộc là trắng hoặc xanh nước biển.
Người đàn ông trong bộ vest màu trắng, mái tóc được vuốt keo chỉnh chu khẽ nhìn đồng hồ với vẻ mặt cau có như thể bị ép cưới, sau đó nhìn sang vệ sĩ thân cận bên cạnh, lạnh giọng hối thúc:
- "Tại sao lại lâu lắc như thế. Chẳng phải nói buổi lễ tiến hành trong khoảng hơn bốn mươi phút thôi sao? Bảo họ tiến hành nhanh đi chứ. Sau khi kết thúc buổi lễ tôi còn đến tìm An Tâm nữa.”
Lãnh Bá Siêu hàng lông mày nhíu lại, miệng không ngừng hối thúc. Một lúc sau, cánh cửa lớn mở ra. Từ phía đằng xa bước vào là một tà váy màu xanh nước biển, phía trên được đính đá lấp lánh. Cổ áo được thiết kế trễ vai nhằm khoe trọn bờ vai mảnh khảnh của cô dâu đang chậm rãi bước vào lễ đường.
Tiếng vỗ tay của toàn bộ quan khách có mặt tại tiệc cưới không ngừng vang lên. Ai nấy trên môi đều nở nụ cười hạnh phúc. Duy chỉ có mỗi Lãnh Bá Siêu là tỏ ra ngán ngẩm, thi thoảng thở dài mà gượng cười.
Người con gái đang tiến lại gần anh cùng chiếc khăn voan che cả mặt khiến anh chẳng biết đằng sau tấm khăn ấy là một gương mặt như thế nào.
Trong khi mọi người hào hứng muốn xem mặt cô dâu và không ngừng chờ đợi khoảnh khắc cả hai trao nhau nụ hôn lãng mạn thì Lãnh Bá Siêu lại không làm điều đó. Anh vẫn giữ nguyên khăn voan đang trùm trên đầu cô dâu, sau đó giả vờ đưa hai tay chạm lên gương mặt người trước mặt mà giả vờ hôn nhưng thực chất là anh đang hôn lên ngón tay út của mình.
Cuối cùng, mọi nghi thức đã xong. Trong lúc mọi người bận rộn tận hưởng buổi lễ thì Lãnh Bá Siêu đã sớm lẻn ra ngoài bằng cửa sau. Khoảng chừng năm phút sau, từ phía xa, một chiếc xe hơi màu đen xuất hiện. Ngay khi cánh cửa xe hạ xuống hiện ra gương mặt góc cạnh của người đàn ông ngồi ở bên trong. Anh ta đưa mắt nhìn Lãnh Bá Siêu, gấp gáp nói:
- “Nhanh lên. Trong lúc mọi người không chú ý, tôi sẽ đưa cậu đến tìm An Tâm.”
Người đàn ông này tên là Thẩm Đằng, một trong những người bạn đồng hành thân thiết với Lãnh Bá Siêu trong các cuộc vui chơi ở hộp đêm. Cũng chính anh ta là ông tơ kết nối Lãnh Bá Siêu và Lạc An Tâm đến với nhau.
“Hay tin cậu cưới vợ, An Tâm đã khóc rất nhiều. Cô ấy hiện tại đang ở hộp đêm uống rượu giải sầu, chẳng biết hiện tại ra sao?”
Thẩm Đằng giọng điệu có chút chần chừ mà thuật lại mọi chuyện cho người bên cạnh. Liền lập tức, vẻ mặt Lãnh Bá Siêu cảm thấy có chút có lỗi mà trầm giọng nói:
- "Chẳng qua tôi là vì hoàn thành di nguyện của bà nội rằng nhất định phải lấy người con gái tên Diệp Linh Lang. Tôi nghe cha mẹ kể lại rằng cô ấy đã từng cứu tôi thoát khỏi khỏi trận hỏa hoạn của tòa nhà năm đó.”
Nghe những lời này, người bên cạnh không biết nói gì, chỉ khẽ thở dài đáp:
- “Thế nên cậu đồng ý kết hôn cùng Diệp Linh Lang là vì muốn hoàn thành di nguyện của bà mình ngay cả khi cậu chẳng nhớ rõ cô bé đã cứu cậu năm đó có thực sự là Diệp Linh Lang hay không.”
- “Chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi. Tới tận bây giờ, tôi thực sự không muốn nhắc đến nữa. Nhưng cả gia đình tôi đã một mực khẳng định rằng cô bé đã cứu sống tôi khi ấy chính là Diệp Linh Lang.”
Hộp đêm Thịnh Phát...
Thoáng chốc, chiếc xe đã dừng trước cửa hộp đêm. Lãnh Bá Siêu ngay lập tức chạy vào bên trong tìm Lạc An Tâm. Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng hai người đàn ông lạ không ngừng tìm cách tiếp cận người phụ nữ của mình, bàn tay còn mơn trớn lên cặp đùi trắng mịn của cô mà bắt chuyện:
- “Em gái thất tình à. Chi bằng tối nay cùng hai anh giải sầu nhé.”
Lạc An Tâm lúc này đã say mèm, hai má lúc này đã đỏ ửng càng thêm đáng yêu. Cô chẳng để tâm hai tên ngồi bên cạnh đang tìm cách sàm sở mình mà uống cạn ly rượu trên tay. Thấy người con gái đã say bí tỉ, hai gã đàn ông khẽ nháy mắt, liền sau đó một tên lẻn đưa tay ra sau định kéo chiếc khóa váy của Lạc An Tâm xuống liền nhận ngay cú đá bất ngờ từ người phía xa.
- “Thằng khốn. Bỏ cái tay bẩn của mày ra khỏi người An Tâm ngay lập tức ”
Lãnh Bá Siêu trong bộ vest cưới tung một cước khiến một tên té ngã ra đất, khóe môi đã rướm máu. Được tên còn lại đỡ lấy, hắn loạng choạng đứng bật dậy, liền sau đó đưa tay lau đi vết máu ở khóe môi, tức giận mắng chửi.
- "À, thì ra cô ấy khóc là vì mày. Chẳng phải bây giờ mày nên ân ái với cô dâu xinh đẹp của mày rồi sao, thằng chú rể.”
Giọng điệu hắn có chút mỉa mai khi ngộ ra được phần nào trên trang phục cưới của Lãnh Bá Siêu. Ngay khi cả hai tên định xông đến toan dạy cho người trước mặt một bài học thì Thẩm Đằng ở bên cạnh lúc này đã lớn tiếng nói:
-“Tôi là chủ hộp đêm. Các anh mà đánh người ở đây, tôi sẽ cho vệ sĩ cưỡng ép ra khỏi nơi này.”
Trước sự cương quyết của Thẩm Đằng, hai gã đàn ông lạ mặt mới hạ hỏa, liền sau đó hậm hực rời đi mà không quên trừng mắt nhìn Lãnh Bá Siêu một lần cuối.
-“Uống đi. Tại sao mọi người lại không uống rượu chung vui cùng anh ấy mà lại nhảy múa chứ hả?”
Lạc An Tâm dáng vẻ say mèm khẽ lắc lư ly rượu trên tay mà tức giận mắng vô cớ đám đông đang đắm chìm vào tiếng nhạc xập xình từ xa.
Ngay khi cô rót tràn thêm một ly khác, định cầm lên uống, bên tai liền truyền đến giọng nói quen thuộc:
- "An Tâm, đủ rồi. Em muốn uống say tới chết hả?”
Lãnh Bá Siêu nhanh tay giật ly rượu, liền sau đó một hơi uống cạn. Lúc này, người bên cạnh tròn xoe mắt nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng đưa tay chạm lên gương mặt tuấn mỹ mà míu môi bật khóc:
- “Tối nay anh cùng cô ấy động phòng. Anh sẽ rời xa em mãi mãi.”
Dứt lời, Lạc An Tâm ôm chầm lấy cổ anh mà kéo thấp xuống, sau đó cuồng nhiệt hôn lấy môi anh. Hơi men từ cánh môi cô phả vào khoang miệng anh vô cùng nồng đậm nhưng lại đầy mùi vị chua chát của một trái tim vỡ vụn. Trước gương mặt đáng thương này của cô khiến người bên cạnh không kìm lòng được mà hôn đáp trả lại. Liền sau đó, Lãnh Bá Siêu nhấc bổng người Lạc An Tâm lên, sau đó đưa cô vào một căn phòng đã được đặt sẵn.
Lãnh Bá Siêu nhẹ nhàng đặt người con gái đã say mèm xuống giường sau đó toan rời khỏi liền bị người nằm dưới choàng tay lên cổ mà kéo anh ngã lăn ra giường.
Lúc này, Lạc An Tâm đã ở trên thân. Gương mặt ửng hồng vì say rượu nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên ngần cổ người đàn ông, giọng ma mị nói:
- "Bá Siêu, em yêu anh. Thực sự rất yêu anh.”
Nghe những lời này khiến nhịp tim trong người Lãnh Bá Siêu đập mạnh. Liền lập tức, anh lật người cô lại. Thoáng chốc đã làm chủ được tình hình. Anh đưa mắt đắm đuối nhìn người con gái dưới thân mình, khẽ đặt tay vuốt lên gương mặt đã nóng bừng tự bao giờ, sau đó chậm rãi luồng tay ra sau nhẹ nhàng kéo chiếc khóa váy ra khỏi người cô.
Trong phòng tân hôn...
Trái ngược với không khí vui tươi ở ngoài, bên trong căn phòng lại vô cùng trầm lắng. Ngồi đợi trên giường đã hơn hai tiếng đồng hồ mà chú rể lại chưa xuất hiện khiến người con gái dần mất hết kiên nhẫn mà lật tung chiếc khăn voan trùm đầu ném mạnh xuống sàn nhà. Cô khẽ lấy chiếc khăn mùi xoa bên trong người mà lau đi những giọt mồ hôi đang không ngừng nhiễu nhại khắp người, sau đó đảo mắt nhìn chung quanh căn phòng mà bĩu môi chê bai:
-“Không ngờ Lãnh gia giàu có như vậy thế mà đến cả máy lạnh cũng không lắp đặt. Muốn mình chết nóng hay sao?”
Thực ra đó không phải là lỗi của Lãnh gia mà là vì Lãnh Bá Siêu từ trước đến nay không bao giờ sử dụng máy lạnh cho nên trong phòng của anh không lắp đặt.
Reng....reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhanh chóng bắt máy. Phía đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm khàn của người đàn ông trung niên:
-"Vệ Ngữ Đồng, mọi chuyện thế nào rồi? Ta chờ mãi mà không có tin tức phản hồi gì từ con.”
Chậm rãi đảo mắt xung quanh, Vệ Ngữ Đồng tiến về phía cửa mà khóa chặt lại, một lúc sau nhỏ giọng trả lời:
- "Cha nuôi, Lãnh Bá Siêu vẫn chưa bước vào phòng. Có khi nào hắn đã phát hiện rằng con là kẻ giả mạo rồi không?”
- "Không có chuyện như thế được. Diệp Linh Lang đã qua đời cách đây tám năm, trước khi Lãnh gia đến tìm. Chẳng phải tất cả bọn họ đều nhìn thấy con khi ấy rồi sao. Hơn thế nữa, cha mẹ Diệp Linh Lang cũng đã nhận con làm con gái nuôi rồi còn gì. Chắc có lẽ hắn đang uống say ở bên ngoài mà thôi. Con cứ chờ đợi một lát xem.”
Nghe đến đây, Vệ Ngữ Đồng khẽ thở phào sau đó cô kéo lê tà áo đi khắp phòng mà trầm trồ khen ngợi. Ở giữa chiếc giường ngủ của Lãnh Bá Siêu có treo một bức tranh về hoa cẩm tú cầu. Đây có lẽ là loài hoa mà anh yêu thích. Bảo sao trong hôn lễ, anh nằng nặc bảo mọi thứ phải được trang trí bằng loài hoa này.
-"Phải công nhận anh ta cũng có chung sở thích này với mình.”
Vệ Ngữ Đồng nhìn bó hoa cẩm tú cầu cầm trên tay mà đưa nhẹ lên đầu mũi. Khóe môi bất giác cong lên. Tận hưởng cảm giác thư giãn chưa được bao lâu, chiếc bụng cô lúc này đã bắt đầu đấu tranh vì cả ngày chưa ăn gì. Liền sau đó, toàn bộ sự chú ý của Vệ Ngữ Đồng đổ dồn về phía dĩa bánh đang đặt ở đầu tủ mà nhanh chóng kéo váy chạy đến ăn ngấu nghiến.
Ăn no căng cả bụng, Vệ Ngữ Đồng bỗng cảm thấy khát nước mà đi về phía tủ lạnh gần đó. Ngay khi cô định mở tủ liền nghe tiếng đập cửa không ngừng ở phía ngoài:
- "Diệp Linh Lang, mau mở cửa cho tôi. Tại sao cô lại khóa cửa chứ?”
Là tiếng của Lãnh Bá Siêu. Anh khiến cô chờ lâu đến nổi bây giờ cũng gần nửa đêm. Thôi thì để anh đứng ngoài đợi một lúc xem như là hình phạt của việc khiến cô phải đợi hơn mấy tiếng đồng hồ.
Mặc cho người bên ngoài gõ cửa, Vệ Ngữ Đồng vẫn bình thản tận hưởng hết chai nước mát lạnh. Cô còn cố tình đi đến chỗ tivi mở nhạc lớn đến mức người bên ngoài có thể nghe thấy.
- "Diệp Linh Lang, cô làm gì phòng ngủ của tôi đấy. Mau mở cửa cho tôi.”
Gọi mãi mà người bên trong không phản hồi khiến Lãnh Bá Siêu không nhịn được nữa mà lập tức xoay người, chạy xuống lầu tìm chìa khóa dự phòng.
Cạch....
Cánh cửa vừa mở ra, liền lập tức, anh nhanh chóng bịt hai tai lại trước âm thanh lớn ở bên trong phòng. Vệ Ngữ Đồng lúc này đang nâng tà váy cô dâu phồng phềnh mà lắc lư theo giai điệu, cô còn lớn tiếng hú hét theo.
-"Túp lều lý tưởng...hú hú...”
Cô chưa kịp hát hết câu thì đã bị người ở phía cửa lao đến dùng tay bịt kín miệng, anh nhanh chóng tắt tivi liền sau đó nhướng mày nhìn chằm chằm vào mắt người đối diện, tức giận nói:
-“Cô làm trò điên khùng gì trong phòng tôi vậy?”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play