Khinh Ti, cậu nhanh lên một chút
Đứa bạn thân nhìn Khinh Ti chậm rì rì ở phía sau mới nhắc nhở, còn ai đó ánh mắt chưa từng rời khỏi cậu bạn ở không xa.
- Từ từ đã, đường trơn mà!
- Tớ thấy cậu đang lo ngắm trai đẹp thì có
- Cậu nói xem thay vì xem phim, không bằng ở đây ngắm mấy anh trai hàng thật giá thật
- Hết nói nổi cậu mà
Có nói bao nhiêu lần cũng không thay đổi, bạn thân của cô lắc đầu ngao ngán, Khinh Ti không để tâm là mấy.
Do sau mưa không lâu nên đường rất trơn, hai mắt cô bận nhìn mĩ nam nên không thấy đã giẫm phải đống bùn mà trượt chân ngã.
- Khinh Ti, Khinh Ti, đừng làm tớ sợ mà!
Bạn thân của cô hốt hoảng chạy đến, cô ngã đầu đập vào cái cây, máu từ trán chảy xuống rất nhiều.
Khinh Ti cảm thấy dường như cơ thể không còn sức lực, đầu đau nhức khó chịu, trong mơ màng còn không ngừng than oán.
" Ôi, không lẽ mình cứ vậy mà tèo sao ? Mình không cam tâm, còn chưa ngắm mĩ nam đủ mà!"
Ý thức dần không rõ, không biết qua bao lâu cô chỉ thấy mình đang lơ lửng trong không gian một màu tối đen.
- Đây là nơi nào? Ta chết rồi sao?
- Đúng vậy
Bất chợt trong khoảng không truyền đến giọng nói trầm trầm làm Khinh Ti giật cả mình.
- Đây không lẽ là âm tào địa phủ, ôi, mình còn trẻ như vậy mà, huhuhu
- Quả thật ngươi đã chết, nhưng dương số của ngươi chưa tận
- Nói vậy là sao, tôi có thể trở về à?
- Không phải
- Này nha, giỡn mặt có đúng không hả !
Cái tên ôn thần nào lại giỡn mặt với cô đây, nói một nửa chừa một nửa, hại cô mừng hụt.
- Tại ngươi ngắt lời ta mà!
- Ờ vậy hả, vậy nói tiếp đi
- Bây giờ ta chỉ có thể đưa ngươi đến một thời không khác, nhưng mà ngươi còn phải có một nhiệm vụ nữa
- Nhiệm vụ gì nữa cơ ?
- Người đầu tiên ngươi nhìn thấy, ngươi có nhiệm vụ bảo vệ hắn, không để hắn chết, nếu không cả hai sẽ tan thành tro bụi
- Bản thân ta còn bảo vệ không nổi, ngươi bảo ta đi bảo vệ người khác, đùa à
- Mặc kệ ngươi, bất kể dùng cách gì, nhớ lấy lời ta đấy
- Ê này, đừng đùa như vậy chứ
Giọng nói kia im bặt, cô bị bóng tối bao trùm lấy dần chìm vào vô thức.
...----------------...
Gia Thừa quốc
Kinh thành một mảnh náo nhiệt, ai không biết hôm nay chính là ngày thành thân của Điềm Vương Hàn Sơ cùng với đích nữ không được xem trọng của phủ tướng quân.
- Này, ngươi nói xem, lúc trước vị tiểu thư kia bám đuôi Vân Vương, bây giờ gả cho Điềm Vương là sao đây?
- Chuyện của hoàng thất ai mà biết được, ngươi đừng nói bậy cẩn thận bị nghe thấy
Bên phía phủ tướng quân, mới sáng sớm đã một phen huyên náo, cả phủ đều nháo nhào lên đi tìm tân nương.
- Lão gia, tìm thấy tiểu thư rồi
- Mau dẫn ta đến đó
Cả đám người theo sau nha hoàn đi đến hồ nước trong hoa viên, bên bờ hồ một mớ hỗn loạn.
Nữ tử mặc một thân hỷ phục bị hai nha hoàn ngăn cản, nàng tuy vậy vẫn chưa từ bỏ ý định nhảy xuống hồ.
- Tiểu thư, người bình tĩnh đi mà, đừng nghĩ quẩn như vậy
- Hai người buông ta ra, hôm nay ta nhất định không gả
- Càn quấy!
Tử Các Tường hung dữ nhìn Khinh Ti, nhìn ánh mắt ông ta ai có thể nghĩ được ông ta là phụ thân nàng.
- Phụ thân, người nhất định phải gả ta cho tên tàn bạo đó sao?
- Được gả cho Điềm Vương là phúc phận của ngươi, ngươi còn không mau chuẩn bị lên kiệu hoa
- Ha, phúc phận này ta đây không cần
Nàng càng vùng vẫy khỏi hai tì nữ, trong lúc hỗn loạn liền bị đẩy đập đầu vào cây liễu gần bờ hồ.
- Lão gia, tiểu thư người... chết rồi!
- Cái gì, nó chết rồi?
- Vâng, đã tắt thở, bây giờ phải làm sao đây ạ?
- Mặc kệ, đưa nó lên kiệu hoa, Điềm Vương cũng không nói là cần người sống hay chết
Tử Các Tường làm như không có gì mà phất tay áo rời đi, phu nhân Trần thị đi theo sau ánh mắt không giấu được vẻ đắc ý.
- Lão gia, nó chết rồi, lỡ như Điềm Vương trách tội...
- Hừ, ta sợ hắn sao? Đừng quên chúng ta còn có Vân Vương chống lưng
Phủ tướng quân từ lâu đã đầu quân cho Vân Vương, chuyện ngày hôm nay chỉ cần nói tân nương đang trên đường đến Điềm Vương phủ thì đột nhiên tắt thở, Điềm Vương có điều tra cũng chẳng làm được gì.
Mấy tì nữ nhanh nhẹn đem khăn voan trùm lên rồi đưa nàng lên kiệu hoa, không ai để ý ngón tay nàng có chút cử động.
Kiệu hoa khởi hành đến Điềm Vương phủ, Điềm Vương Hàn Sơ đã đứng ở trước cửa phủ, trên nét mặt chẳng có chút biểu cảm gì.
- Hạ kiệu, mời tân nương tử xuống kiệu
Đợi đã khá lâu vẫn chưa thấy tân nương có động tĩnh gì, Điềm Vương nhíu mày đi đến bên kiệu hoa.
Hàn Sơ trực tiếp vén rèm kiệu vào trong, hắn bế tân nương lên rồi đi vào phủ.
- Nhất bái thiên địa
- Nhị bái cao đường
- Phu thê giao bái
- Đưa vào động phòng
Nàng được nha hoàn dìu bái đường rồi bị bọn họ đưa đến hỉ phòng.
" Đây là đâu ? Đầu của mình đau quá, còn có những kí ức này là sao ?"
Gương mặt kiều diễm dưới lớp khăn voan nhăn nhó, trong đầu Khinh Ti hiện lên vô số kí ức xa lạ.
Nguyên chủ là Tử Các Khinh Ti, đích nữ phủ tướng quân, có điều là đích nữ nhưng phủ tướng quân chẳng ai chào đón nàng.
Nàng không biết tại sao từ nhỏ đã bị mọi người ức hiếp, nàng chưa từng được gặp mẫu thân, quanh năm chỉ biết một mình trong căn viện tồi tàn.
Vốn dĩ chỉ gặp Vân Vương có vài lần nhưng muội muội của nàng lại cho rằng nàng có ý với Vân Vương.
Lão tướng quân thấy vậy liền muốn đưa nàng gả đi thật xa, không ngờ Điềm Vương lại xin hoàng đế ban hôn.
Nàng nghe người trong phủ đồn đại rằng Điềm Vương tính tình tàn bạo, giết người vô số nên mới có sự việc ban nãy.
" Cái quái quỷ gì đây? Không lẽ mình xui xẻo đến như vậy hả trời!
Nguyên chủ còn chết y hệt mình, không lẽ vì vậy mà bị nhập vào thân thể nàng ta rồi?
Ở hiện đại ba mẹ nâng mình như nâng trứng vàng, bây giờ lại thành trứng thối bị người ta ném đi, toi rồi, còn đại ma đầu kia nữa "
( Két)
Tiếng mở cửa rồi lại đóng, Hàn Sơ bước vào đi đến trước mặt nàng, nàng chỉ thấy đôi giày đỏ hắn đang mang ngoài ra chẳng thấy gì.
" Ể, đây là tân lang sao, tên đại ma đầu này không thể để mình nhìn thấy hắn đầu tiên được.
Ừm, bắt mình nhìn con chó con mèo còn dễ, nhìn tên này chắc sớm đi đầu thai quá"
Ý gì đây?
Hàn Sơ nhíu chặt mày, ý không vui hiện rõ qua lời nói của hắn, hắn đang theo nghi thức vén khăn voan thì nàng lại né sang một bên.
- Vương gia, hay là bỏ qua bước này đi
Nàng bị khí lạnh của hắn dọa cho rùng mình, giọng nàng mang theo ý thương lượng cùng nịnh nọt khiến nam nhân nhướng mày.
- Tại sao?
- Tại vì... tại vì... a, là dung mạo tiểu nữ quá khó nhìn nên sợ làm vương gia khó chịu
- Vậy sao?
- Ừm, ừm
Khinh Ti gật đầu như giã tỏi, đầu vừa bị va đập cộng với hành động này khiến nàng có hơi choáng mà đứng không vững.
Bộ hỷ phục rườm rà, nàng vấp phải chân váy ngã về phía trước, không biết là ma xui quỷ khiến hắn đưa tay đỡ nàng.
Khinh Ti nằm gọn trong vòng tay hắn, khăn voan bị rơi xuống đất, bốn mắt nhìn nhau.
" Ôi mẹ ơi, đẹp quá đi mất, còn đẹp hơn cả đại minh tinh trên ti vi nữa!"
Nữ nhân nào đó bị gương mặt của hắn mê hoặc hoàn toàn chẳng nhớ tí gì, mắt phượng hẹp dài, đôi con ngươi đen không chút gợn sóng, mày kiếm cương nghị, bạc môi mỏng khẽ mím.
" Uầy, nhìn xem, cực phẩm đại mĩ nam là đây, bờ môi này, cắn một cái không biết sẽ ra sao nhỉ !"
- Nhìn đủ chưa?
- Chưa
Nàng theo vô thức trả lời hắn, tên vương gia chết tiệt vậy mà ghét bỏ đẩy nàng ra.
Như vậy còn không là gì, hắn còn dám bóp cổ nàng dồn nàng vào góc tường.
" Đúng là càng đẹp càng độc mà, hừ, tốt nhất đừng để rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ lột da ngươi"
Trong lòng thầm rủa nhưng ngoài mặt tỏ ra đáng thương, hai mắt long lanh bắt đầu nhiễm lệ.
Nói đùa sao? Ở đây hắn là sếp lớn, đắc tội hắn chắc đầu nàng sẽ tạm biệt cái cổ mà bay đi mất!
- Ta cảnh cáo ngươi, sau này trong phủ an phận một chút, nếu không đừng trách bổn vương
Hàn Sơ lãnh khốc, hắn không chút thương tiếc mà ném nàng lên giường rồi bỏ đi mất.
" May quá, nhặt lại được cái mạng nhỏ rồi, tên này đáng sợ quá rồi, sau này tránh xa hắn một chút "
Thầm hạ quyết tâm sau này tránh xa nam nhân nguy hiểm sống một cuộc sống an nhàn, Khinh Ti nằm bẹp xuống giường đánh một giấc ngon lành.
...----------------...
- Vương gia, mật thám của chúng ta ở tướng quân phủ báo lại, nàng ta lúc sáng vốn đã tắt thở rồi
- Tắt thở rồi? Vậy người trong hỷ phòng là ai?
Sau khi rời khỏi hỷ phòng, Hàn Sơ thẳng đến thư phòng bước vào, Hà Thụy từ cửa sổ phi thân vào bẩm báo.
- Thuộc hạ không biết, có điều chính mắt người đó thấy nha hoàn đặt nàng ta vào kiệu hoa
- Chuyện này có điểm kì lạ, ta đích thân điều tra, ngươi thay ta làm chuyện khác
- Dạ vương gia
Ngón tay khẽ gõ mặt bàn, trong lòng hắn nổi lên rất nhiều nghi hoặc, Tử Các Khinh Ti đã chết, vậy nàng là ai?
Đêm tân hôn cứ vậy trôi qua, mới sáng sớm nàng đã bị đám nha hoàn kéo khỏi giường để tắm rửa trang điểm.
- Sắp xong chưa? Ta còn phải đi ăn sáng đây
- Vương phi, lát nữa phải vào cung diện kiến hoàng thượng, người chịu khó một chút
Khinh Ti gần như ngủ gật mới trang điểm xong, nàng được nha hoàn đỡ đứng dậy rồi đi ra ngoài.
" Chán thật, ta sắp bị nóng chết rồi, cổ của ta hình như không đỡ được bao lâu, ôi, ta thật là số khổ mà!"
Bộ cung phục bảy tám lớp cộng thêm cả tạ vàng trên đầu làm nàng di chuyển thôi đã mệt.
Khinh Ti bước qua bậc cửa không cẩn thận bị vấp ngã nhào về phía trước, nàng nhắm mắt đợi hôn mặt đất một phát thì lại ngã vào lồng ngực ai đó.
Tay nhỏ không an phận mà sờ tới sờ lui, sờ đến nổi tên vương gia nào đó mặt đã đen còn hơn đáy nồi.
Mẫu phi của hắn còn chưa chạm vào hắn nữa, vậy mà lại bị nữ nhân này sờ như vậy, xem ra ai đó sắp không ổn rồi.
Khinh Ti cảm nhận sống lưng lành lạnh, nàng chợt rùng mình một cái rồi đứng bật dậy, đối mặt với nàng là một nam nhân.
Mặt hắn bị nàng tưởng tượng thành mặt sư tử, nam nhân này sắc mặt có cần khó coi vậy không chứ ?
- Vương... vương gia, xin lỗi, ta không cố ý đâu
Hắn không nói gì mà phất tay áo xoay người đi, nàng như mèo con ngoan ngoãn đi theo sau hắn.
" Trời ơi, có ai đến cứu ta không, chắc lần này tiêu thật rồi"
Hai người bước lên xe ngựa, Hàn Sơ lên trước, nàng dè dặt theo phía sau.
Suốt chặn đường hắn không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, Khinh Ti chỉ có thể im lặng, lâu lâu lại lén quan sát biểu cảm của hắn.
Bầu không khí trong xe ngựa trầm lặng, chỉ nghe bên ngoài tiếng bánh xe lộc cộc, Khinh Ti rất muốn nhìn xem bên ngoài nhưng lại từ bỏ ý định.
Xe ngựa cuối cùng dừng lại, tuy không cam lòng mấy nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn theo hắn vào trong.
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng, hoàng hậu nương nương
Nàng bắt chước động tác của hắn hành lễ với hoàng đế cùng hoàng hậu, hoàng cung này khí thế quả thật rất lớn, vô cùng xa hoa.
- Miễn lễ
- Tạ phụ hoàng
- Đây là đích nữ của phủ tướng quân sao, quả thật không tồi
- Đa tạ phụ hoàng đã khen
Cũng may nàng thích xem phim cung đấu, mấy lễ nghi cơ bản cũng biết rõ, nàng cúi đầu tạ ơn hoàng đế.
- Được rồi, đến đây thôi, hai con trở về đi, trẫm mệt rồi
Rõ ràng là hoàng đế không thích Điềm Vương cho lắm, đây là đang không muốn nhìn thấy hắn đây mà.
- Dạ, vậy chúng nhi thần cáo lui
Vào cung chưa được bao lâu thì bị đuổi về rồi, có điều Khinh Ti cũng không muốn ở lại đó lâu, nơi đó rất ngột ngạt, bất cẩn là mất đầu như chơi.
Tiếng lộc cộc lần nữa vang lên, xe ngựa theo đường cũ trở về Điềm Vương phủ.
Xe ngựa không biết vì nguyên do gì đột nhiên dừng lại, theo quán tính nên nàng ngã người sang một bên, đầu đập vào ngực Hàn Sơ.
- Ây da, ta không cố ý đâu
- Đợi về phủ bổn vương tính sổ một lượt với ngươi
Hắn lạnh lùng bỏ lại câu đó rồi bước xuống xe ngựa, từ đầu hắn đã cảm nhận được sát khí.
Quả nhiên xe ngựa đã bị một đám người áo đen bao vây, nàng không biết chuyện gì nên cũng xuống theo.
- Đông quá vậy!
- Sợ rồi sao?
Hàn Sơ nhếch mép, nữ nhân này đúng thật như những nữ tử bình thường kia, nhu nhược, yếu đuối.
- Nếu ta nói không sợ thì chính là đang nói dối
Nàng nuốt nước bọt, ám sát nhân vật lớn đúng là có khác, đám người kéo đến rất đông, còn có cả cung tên.
Sơ sẩy một tí không chừng nàng bị bắn thành con nhím luôn ấy chứ.
Khinh Ti cắn môi nhìn dáo dát, bây giờ nàng chạy có còn kịp nữa không?
- Giết!
Còn chưa nghĩ xong chạy trốn thì bọn họ đã xông lên rồi, Hàn Sơ chỉ khẽ hừ một cái rồi lấy ra cái quạt đánh nhau với bọn chúng.
Nàng đứng giữa mớ hỗn loạn, mỗi lần có người xông về phía nàng đều bị hắn một phát tiễn xuống địa ngục.
Hắc y nhân rất nhiều, mà người của vương phủ hắn chỉ dẫn theo có vài người, đánh một lúc chỉ còn hắn, nàng còn có Hà Thụy.
Khinh Ti vô tình liếc qua một tên hắc y, tên đó đang giương cung nhắm về phía hắn, trong đầu chợt nhớ lại lời hôm đó.
Ai bảo hắn là người đầu tiên nàng thấy chứ, bây giờ phải làm sao mới tốt đây?
" Cứu hay không cứu đây, cứu làm sao nữa chứ, đúng là làm khó ta mà!"
Nàng chỉ vừa nghĩ xong thì mũi tên lao đến, Khinh Ti cắn răng, thôi thì chấp nhận vậy.
- Cẩn thận!
Mũi tên xé gió lao đến, nàng chạy đến sau lưng hắn, mũi tên đâm vào người nàng.
- Lần này chết là cái chắc rồi
Hắn chỉ nghe được câu đó, khi xoay người lại nàng đã ngã xuống, cứu viện vừa hay lại tới xử lý sạch đám hắc y nhân.
- Nhanh chóng hồi phủ
Hàn Sơ ôm lấy nàng lên xe ngựa nhanh chóng hồi phủ, đến nơi hắn bế nàng một mạch về phòng.
- Mau cho truyền thái y
- Dạ
Đám người trong phủ cho người đi mời thái y, Lâm thái y xách theo hòm thuốc đi vào, ông nhìn đến Điềm Vương đang đứng đó vội quỳ xuống hành lễ.
- Không cần hành lễ, đến xem cho Vương phi trước
- Dạ, dạ
Lâm thái y đến bắt mạch rồi cho y nữ vào băng bó vết thương cho nàng.
- Sao rồi?
- Bẩm vương gia, mũi tên suýt chút đã đâm vào tim, may mà lệch đi một tí, tạm thời không nguy hiểm tính mạng.
- Biết rồi, ông lui đi
- Dạ vương gia
Hắn cho đám người trong phòng lui xuống hết, bản thân thì lại đi đến trước giường nhìn nàng.
- Ngươi rốt cuộc là ai ? Vì sao lại đỡ thay cho ta đây?
Hiếm thấy Điềm Vương lại quan tâm đến người khác như vậy, bản thân còn canh chừng bên giường nàng.
Chắc có lẽ là do nàng là nữ nhân đầu tiên dùng bản thân để đỡ cho hắn, nàng là người đầu tiên bảo vệ hắn.
Ai cũng nghĩ hắn là một Điềm Vương cao quý, nhưng mấy ai hiểu cho hắn, phụ hoàng không thích thì thôi đi, ngay cả mẫu phi cũng ghét bỏ hắn.
- Ây ui, ta chết rồi sao?
Khinh Ti mơ màng nhìn trần nhà, vết thương đau nhức khiến nàng tâm trí mơ hồ.
- Chưa, chỉ bị thương
- Ngươi nói nghe có vẻ nhẹ nhỉ, aiz, sao không chết quách đi cho xong, đau chết ta mà
Nếu biết trước hắn vô lương tâm như vậy thì nàng đã không đỡ cho hắn rồi, bây giờ hại nàng đau đến không thở nổi.
- Yên tâm, ta không để ngươi chết đâu, thái y đã kê đơn, để ta sai người mang thuốc lên
- Không cần, ta không uống thuốc
- Ngươi không có lựa chọn
Điềm Vương vừa dứt lời đã có nha hoàn mang thuốc đến, Khinh Ti nằm trên giường mắt liếc chén thuốc đen ngòm.
Nàng sợ đắng, nhìn chén thuốc này là biết đắng rồi, nàng không muốn vừa đau còn vừa chịu đắng đâu.
- Ta không uống, chết cũng không uống, mang đi đi
Nếu có thể nàng thật muốn hất đổ chén thuốc kia nhưng tay nàng không thể cử động chỉ đành ngậm chặt miệng nhìn chén thuốc.
- Ngươi để đó rồi lui xuống đi
Nha hoàn nghe lệnh đặt chén thuốc trên cái bàn cạnh giường, Hàn Sơ tiến đến ngồi bên giường rồi cầm lấy chén thuốc.
- Uống!
Nàng quay mặt đi, Hàn Sơ nhíu chặt mày, khí lạnh lại tỏa ra, có điều bây giờ nàng không sợ hắn, nàng sợ chén thuốc kia hơn.
- Đắng lắm, ta không uống
- Suy nghĩ kĩ chưa? Có thật là không muốn uống?
- Không cần nghĩ, ta nhất định không uống
- Được, người đâu đem lên mười chén thuốc cho ta
- Hả, ngươi... ngươi định giết ta à?
Một chén còn không muốn uống, bây giờ hắn lại bảo đưa lên mười chén.
Hắn đang chăm sóc nàng hay là đang tra tấn nàng vậy?
- Giờ ngươi chọn đi, muốn uống một chén hay bị đổ mười chén
- Ta không chọn, ta không uống
- Được, xem ra bản vương phải đích thân ra tay rồi
Nghe hắn nói vậy nàng liền kéo chăn phủ kín người rồi cuộn tròn lại.
" Tên Vương gia này thật phiền phức mà, đau chết ta rồi, hừ, lần sau ta mặc kệ ngươi!"
Đợi một lúc lâu rồi mà không nghe động tĩnh gì của hắn, Khinh Ti tưởng hắn đã đi rồi, nàng giở chăn ra, trùm như vậy làm nàng ngạt.
- Sao... sao ngươi còn chưa đi?
- Ngươi còn chưa uống thuốc, ta sẽ không đi
- Gì chứ, ta nói rồi, ta không uống đâu, đắng lắm
Còn chưa đợi nàng kịp phản ứng hắn đã bưng nguyên cả chén thuốc đổ vào miệng nàng.
Trong miệng tràn ngập vị đắng, dạ dày một đợt sóng cuộn, nàng ôm ngực nôn ra tất cả những gì vừa uống.
- Ngươi sao vậy ?
- Ngươi còn hỏi, đi ra ngoài đi, ta mệt lắm, không có hơi sức cãi vã với ngươi đâu
Nàng vô lực nằm trở lại giường, toàn thân đau nhức cộng với dạ dày không được ổn, nàng thật bị hắn làm cho thê thảm lắm rồi.
- Được, đừng tưởng ngươi đỡ cho bản vương một mũi tên là bản vương biết ơn ngươi...
...Nói không chừng đây là gian kế của các người, bản vương không mắc lừa đâu
- Ngươi nghĩ sao thì nghĩ
Hàn Sơ phất tay áo bỏ đi, nàng cũng chẳng để tâm, nam nhân này đối với nàng chẳng qua là một người mới quen thôi.
Nếu không phải vì lời nói hôm đó, nàng còn lâu mới quan tâm đến sống chết của hắn.
- Thu Họa, Thu Ý, hai muội đâu rồi?
- Vương phi, người có gì dặn dò
- Dọn dẹp sạch sẽ giúp ta, Thu Họa, giúp ta chuẩn bị chút thức ăn
- Dạ, Vương phi, người không sao chứ?
Thu Họa, Thu Ý lo lắng hỏi nàng, hai nàng ấy là nha hoàn theo nàng từ nhỏ, tình cảm khá tốt.
- Không chết được
- Vương phi...
- Thôi được rồi, ta không sao, hai muội đừng lo
Nàng trấn an hai người họ, cũng may ở thế giới này vẫn có người quan tâm nàng, nàng nhất định trân trọng hai người họ.
Hai nha hoàn đi làm việc, Khinh Ti nằm trên giường mệt mỏi mà thiếp đi.
- Tử Các Khinh Ti
- Là ai? Ai gọi ta đó?
Khinh Ti mờ mịt nhìn xung quanh ,chẳng thấy ai cả, khung cảnh trông cũng rất lạ, chẳng phải nàng đang nằm trong phòng sao?
- Là ta
- Ngươi là ai, sao lại giống hệt ta vậy?
Trong sương mù ẩn hiện bóng người, đến khi nhìn rõ, Khinh Ti có chút ngạc nhiên, nàng ta rất giống nàng, giống nhau như đúc.
- Ta chính là ngươi, ngươi cũng chính là ta
- Nhưng sao ta lại ở nơi này, chuyện này là sao?
Nàng khó hiểu nhìn nữ nhân trước mặt mình, sao chuyện này càng ngày càng khó hiểu rồi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play