Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Ruby×Simmy] 5 Năm Cho 1 Lời Tỏ Tình

Ngây ngốc

Tôi là Kim Quỳnh, hiện tại đang là học sinh lớp 12 của trường trung học HR. Tôi bị giáo viên nhẫn tâm liệt vào hàng danh sách cá biệt của lớp, mặc dù tôi là con gái. Diễm Thúy ngồi xuống băng ghế, cạnh tôi, đưa cho tôi ổ bánh mì trứng như thường lệ.
Diễm Thúy
Diễm Thúy
Tao thấy mày vẫn thế mà
Tôi nhíu mày, suy nghĩ câu hỏi vớ vẩn của nó.
Diễm Thúy
Diễm Thúy
Năm lớp 10, 11, một tuần 6 ngày đi học thì mày cúp hết 3 ngày. Một ngày 5 tiết thì mày trốn hết 3 tiết
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Vào vấn đề chính đi.
Tôi đưa tay ngăn nó lại. Vẫn thản nhiên nhai nhóp nhép ổ bánh mì dai nhách.
Diễm Thúy
Diễm Thúy
Sang năm 12 này, tao thấy mày đi học đều đặn đến đáng sợ
Nó làm bộ mặt kinh ngạc khiến tôi cười, suýt sặc
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Mày cũng biết là năm 12 đấy.
Tôi gõ nhẹ đầu nó
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Nếu bản thân không chăm chỉ thì tương lai phía trước để ai lo?
Thúy tròn mắt nhìn tôi. Chắc hẳn là nó đang kinh ngạc gấp bội lần lúc này. Cũng phải thôi, một đứa vô tư vô lo như tôi mà cũng có thể thốt ra những cầu từ ấy sao? Nhưng tiếc là, nó lại bị tôi lừa rồi. Câu trả lời cho sự siêng năng vượt bậc của tôi trong năm nay, không phải như những lời tôi vừa nói mà sự thật là vì...một người con gái
Nàng ấy là Trúc Đào. Tôi gọi Đào là "nàng" cũng không trịnh trọng lắm đâu. Bởi thật sự nàng xinh đẹp lắm. Nàng là đội trưởng đội văn nghệ trường tôi. Nàng sở hữu đôi mắt biết cười. Cứ như là bao nhiêu nét đẹp, thượng đế đều ưu ái ban hết cho nàng. Nàng nổi tiếng hòa đồng, thân thiện, đi đến đầu quen biết đến đó. Nàng tựa như đóa hoa đẹp và rạng rỡ nhất của trường HR này.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Mày có biết Trúc Đào không?
Trúc Đào
Trúc Đào
Ai chẳng biết.
Đấy, đi đến đâu tôi đều nghe những câu đại loại như thế. Vị trí lớp của chúng tôi chỉ cách nhau một bức tường vỏn vẹn. Tuy vậy, nhưng tôi không tài nào đủ can đảm để đến trò chuyện cùng nàng. Tính ra thì có một lần duy nhất, chỉ là bất đắc dĩ. Hôm đấy, tôi trực nhật, vì hết phần nên tôi lại phải sang lớp "hàng xóm" để mượn đỡ.
Nói là mượn chứ thật ra, lần nào lớp tôi cũng quỵt luôn, không thèm trả. Tôi nghĩ, bọn bên lớp ấy chắc cũng chẳng keo kiệt đến mức vài viên phấn cũng đòi đâu. Nhưng tất cả cũng chỉ là “tôi nghĩ" thôi nhé.
Thường ngày thì người gom phấn cho tôi là nhỏ lớp phó lao động bên đó. Nhưng hôm ấy nhỏ nghỉ học, thế là người "tiếp" tôi thay nhỏ là Đào- lớp trưởng của lớp.
Trúc Đào
Trúc Đào
Bạn lại đến xin phấn à?
Nàng bước ra, niềm nở cười.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Ừ.
Tôi gãi đầu ái ngại.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Cho lớp mình xin một viên đỏ với vài viên trắng đi bạn
Nàng cười hiền từ gật nhẹ mái đầu rồi bước vào lấy phấn cho tôi. Sau đó, nàng bước ra với một hộp phấn trên tay chứ không còn là vài viên vài que như mọi ngày nữa. Đúng là lớp trưởng có khác, hào phóng hơn con nhỏ kia nhiều
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Không cần nhiều vậy đâu bạn. Vài viên thôi là đủ rồi.
Tôi gãi đầu ngượng ngập, giả vờ tỏ vẻ khiêm tốn.
Trúc Đào
Trúc Đào
Mỗi ngày vài viên vài viên, tích góp lâu dần cũng thành một hộp rồi. Thôi giờ lấy luôn một hộp, mốt khỏi phải qua xin nữa.
Nàng cười, nụ cười tươi lắm mà sao tôi cảm thấy nàng như đanh xiên xỏ tôi ấy nhỉ? Tôi cười trừ thay cho lời đáp. Định đưa tay nhận lấy hộp phấn thì nàng giật lùi tay lại. Tôi bị hố một vố
Trúc Đào
Trúc Đào
Khoan! Lần này thì có định trả không đây? Lớp bạn nợ lớp mình biết bao viên phấn rồi?
Nàng lườm nhẹ. Tay vẫn giữ khư khư hộp phấn, không thèm đưa cho tôi. Khiến tôi nhục nhã thập phần. Chưa bao giờ mà tôi thấy mất sĩ diện đến như vậy, thiếu điều chỉ muốn đào ngay cái lỗ to rồi chui xuống đấy mà an phận. Thế nhưng tôi vẫn cười, nụ cười méo xẹo.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Ờ...mình..sẽ trả.
Tôi xấu hổ lí nhí trong miệng. Nàng sau đó liền cười tươi đưa hộp phấn cho tôi. Và kể từ đó, tôi không bao giờ dám bén mảng đến lớp nàng xin phấn nữa. Tuy vậy, tôi vẫn một mực đem lòng yêu mến nàng như những ngày trước.
Tôi yêu cái nụ cười xinh xắn đó, yêu cái đôi mắt mỗi khi cưới là lại vẽ nên một đường cong hiền hòa dễ mến. Tôi yêu cả giọng hát véo von, trong vun vút ấy, mỗi khi cất lên đều phải khiến đối phương dừng lại nghe ngóng và đắm mình cùng nó.
Tôi thật sự ngưỡng mộ một nữ sinh tài sắc vẹn toàn như nàng. Đó cũng chính là lí do vì sao tôi bỗng chốc trở nên siêng năng đến kì quặc. Chúng ai biết, chẳng ai hiểu, chỉ có mình tôi hay mà thôi.
Diễm Thúy
Diễm Thúy
Sao ngày nào mày cũng phải đợi lớp về hết mày mới về?
Thúy luôn thắc mắc hỏi tôi một câu như thế.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Tao thích!
Và tôi luôn đáp lại nó với một lí do không hề chính đáng chút nào. Thật chất thì, người tôi đợi là Đào.
Nàng là lớp trưởng, một lớp trưởng rất có trách nhiệm. Nàng luôn là người bước ra khỏi lớp sau cùng, là người không ngần ngại mà cúi xuống lượm nhặt những mảnh rác còn sót lại sau buổi học, là người luôn lặng lẽ thu xếp, dọn dẹp lại tất cả.
Đến khi chắc chắn rằng mọi thứ đều đã ngay ngắn đâu vào đó, nàng mới yên tâm phủi tay ra về. Để xuống được cầu thang, nàng luôn phải đi ngang lớp tôi, nhưng tuyệt nhiên lần nào cũng như lần nào. Nàng chưa bao giờ ngoái đầu nhìn tôi lấy một lần. Sự hiện diện của tôi trên cuộc đời này, đối với nàng, tựa như một mảnh ghép vô hình vậy.
Và cứ thế, tôi luôn lặng lẽ theo sau gót chân nàng sau mỗi giờ học. Tôi luôn giữ một khoảng thời gian rất xa, rất xa, cho đến khi bóng nàng khuất dần sau cánh cổng trường, tôi mới lủi thủi vào nhà xe dắt xe ra về.

sợ ma

Những ngày tháng kiên trì theo sau hình bóng của Đào, khiến tôi nhận ra một chân lí để đời:" Chỉ cần là yêu, là thương, thì cho dù có hàng trăm lí do để từ bỏ, ta đều có thể tìm ra một lí do để tiếp tục"
Trường trung học HR, 8h tối...
nam quần chúng
nam quần chúng
Cháu lại đến ôn bài à?
Chú bảo vệ cười hiền, đưa cho tôi chiếc chìa khóa lớp. Đã từ rất lâu, việc đến trường vào buổi tối để ôn bài đã trở thành một thói quen khó bỏ. Cũng có thể nói, vô tình tôi đã nghiện cái cảm giác một mình như thế rồi. Trường mỗi khi về đêm đều mang lại cho tôi một cảm giác yên bình. Giúp tôi thoát mình ra khỏi những ồn ào, tất bật của cuộc sống ban ngày, dầu óc tôi cũng thập phần thư giãn hơn. Đây quả thật chính là nơi lí tưởng nhất để tôi dung nạp kiến thức.
Đi trên hành lang dãy E quen thuộc thường ngày thì vào giờ này làm gì có ai ngoài tôi, phong cảnh xung quanh sẽ vắng lặng như tờ, đến cả tiếng gió rít qua còn nghe rõ mồn một.
Nhưng mà hôm nay, quái dị thay, tôi cảm giác cứ đâu đó văng vàng bên tại tiếng lục đục, thậm chí là tiếng rên rỉ chát tai. Cũng đã từng nghe nhiều người đồn đại về những câu chuyện rùng rợn xoay quanh ngôi trường này, nhưng những lúc ấy tôi đều bỏ ngoài tai, vốn dĩ là không màng đến những chuyện hoang đường như thế.
Nhưng hôm nay, tận tai nghe thấy, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Chậm rãi bước từng bước thật nhẹ, tôi bật ngay điện thoại, mở chức năng đèn pin để soi đường. Sợ thì có sợ, nhưng sao tôi vẫn một mực không thể tin ma cỏ là có thật. Chưa kể đến, tiếng rên rỉ ấy có phần không thực, nghe rất giả và gượng gạo.
Bỗng dưng, tôi lại muốn một lần hóa thân vào những câu truyện trinh thám li kì như trên truyền hình, muốn một lần làm nhà thám tử điều tra xem chuyện gì đang diễn ra đằng sau thứ âm thanh ma quái ấy. Trông tôi lúc này hẳn là oách lắm đây. Nhưng, chỉ một lúc sau, tự dưng đâu đó xuất hiện một cô gái hớt hải chạy lịch bịch về phía tôi. Trong dóm sáng nhé nhẹ, tôi vẫn kịp nhận ra đó chính là Đào.
Trúc Đào
Trúc Đào
A, Trời ơi! May quá. Bạn xin phấn, gặp bạn ở đây thật may quá.
Nàng cũng nhận ra tôi, nhưng mà khoan đã, từ khi nào tôi có cái biệt danh kì quặc như thế cơ chứ?
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Xin lỗi, bạn vừa gọi mình là gì?
Tôi vảnh lên một bên tai ý bảo nàng nói lại.
Trúc Đào
Trúc Đào
Bạn là cái bạn thường hay qua lớp mình xin phần phải không? Bạn học 12E1 đúng không?
Nàng nheo mắt nhìn kĩ lại, tay cầm chiếc đèn pin nhỏ roi thẳng vào mặt tôi. Tia sáng lóe lên khiến mắt tôi khẽ nhíu lại vì chói.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Đúng. Nhưng mà mình có tên mà. Mình tên là Kim Quỳnh.
Nhớ lại cái quá khứ nhục nhã ấy thật khiến tôi thêm xấu hổ.
Trúc Đào
Trúc Đào
Được rồi, được rồi. Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là...bây giờ, ma chạy thôi!
Dứt lời, nàng vô tư nắm chặt lấy cánh tay tôi kéo đi một cách thô bạo.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Nè! Nè! Gì thế? Mình vừa đến mà, mình đến để ôn bài.
Tôi thì cố gắng dùng sức ghì lại để thôi không trượt theo nàng.
Trúc Đào
Trúc Đào
Còn ôn bài? Bạn không nghe thấy tiếng gì sao?
Nàng đánh hừng hực vào vai tôi, trông nàng sợ đến xanh mặt mà tôi cảm thấy thật buồn cười.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Bạn sợ thì bạn về trước đi. Sao phải lôi mình theo? Mình muốn ở lại.
Tôi nghiêm mặt, buông lời đầy dứt khoát. Thừa biết nàng sẽ chẳng dám một mình bước xuống cầu thang, tôi nhân cơ hội chọc ghẹo. Không ngoài dự đoán, nàng ngớ người trong nháy mắt, sau đó là khẽ rùng mình đứng nép vào người tôi. Tiếng rên rỉ vẫn đều đặn phát ra.
Trúc Đào
Trúc Đào
Mình cảm thấy sợ thật đó.
Vẻ mặt nàng dần có chút biến sắc. Giọng nàng gần như là mếu đi. Thấy nàng có vẻ không muốn đùa giỡn nữa, tôi cũng nhanh chóng ngưng cười. Trở lại trạng thái nghiêm túc.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Mình nghĩ chắc có ai đó giả ma giả quỷ để chọc ghẹo thôi. Bạn không cảm nhận được tiếng phát ra đó, nó giả giả sao à?
Tôi nhíu mày suy nghĩ. Đôi chân muốn bước gần hơn đến nơi đã phát ra thứ tiếng quái dị đó.
Trúc Đào
Trúc Đào
Sao cũng được. Mình chỉ muốn về thôi. Năn nỉ bạn đó. Xuống cùng mình được không?
Qua ánh đèn nhen nhóm trên diện thoại, tôi nhận thấy đôi mắt ấy đã có phần rơm rớm.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Bạn thật sự không muốn tìm hiểu rõ sự việc à?
Tôi hỏi lại một lần cuối.
Trúc Đào
Trúc Đào
Ừ. Mình chỉ muốn về.
Nàng một tay nằm chặt lấy cánh tay tôi, một tay lau vội giọt nước mắt. Trông nàng kia, ai có thể không xiêu lòng được chứ?
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Về thì về
Tôi tiếc hùi hụi bỏ qua cơ hội làm thám tử. Lủi thủi cùng nàng ra về. Nhà nàng cư ngụ trên một con phố lớn, chỉ cách trường vài trăm mét là cùng. Nhà tôi thì xa hơn một chút, phải băng qua tận hai con sông dài ngoằng, bắc qua cây cầu, rẽ phải vào một con hẻm sâu, đi đến tận cùng của con hẻm mới đến nơi. Nhưng dù sao cũng tiện đường tôi liền ngỏ ý đèo nàng về cùng.
Lúc đầu thì nàng còn ái ngại từ chối. nhưng sau đó nghe tôi phân bua vài câu, cũng mỉm cười bước lên xe. Tôi xin miêu tả rõ hơn một chút về khu nhà nàng. Nơi đây nổi tiếng là khu phố ồn ào nhất thị trấn này. Với những tầng chung cư cao miên man chảy dài trên hè phố, với những quán xá lớn nhỏ đua nhau nở rộ trên con đường, khiến cho người dân nơi đây trông luôn bận rộn và tất bật bất kể thời gian.
Sự phát triển vượt bậc của nơi đây thật sự không ai có thể phủ nhận, từ một con phố hẹp toàn cây và cây, nay đã trở thành thiên đường ẩm thực nổi tiếng náo nhiệt của thị trấn này. Quả thật rất lợi hại.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Bạn sợ ma đến thế, còn một mình vào trường làm gì?
Tôi hỏi. Cố đạp chậm chậm để kéo dài thời gian được bên cạnh nàng. Hôm nay, gặp được nàng cũng được tạm cho là cái duyên trời ban. Được đèo nàng về là một cơ hội hiếm có. Và tôi biết, cơ hội sẽ không bao giờ tìm đến lần hai nếu không biết nắm bắt đúng thời điểm.
Trúc Đào
Trúc Đào
À, mình để quên quyển Toán. Đến tối mới phát hiện ra nên mới bất đắc dĩ vào thôi.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Thế đã lấy được chưa?
Trúc Đào
Trúc Đào
Vẫn chưa. Vừa bước lên hành lang đã nghe tiếng rồi. Sao còn dám vào lấy nữa.
Nàng thở hất ra.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Trời! Thế rồi tối nay định thế nào?
Tôi lo lắng hỏi thêm.
Trúc Đào
Trúc Đào
Thật ra, mình chỉ định ôn lại một số dạng bài để mai kiểm tra. Nhưng mà giờ...chắc về ôn đỡ trong sách quá.
Suy nghĩ một lúc, tôi kịp nhận ra trong cặp cũng có mang theo sách vở môn Toán học. Hôm nay, thật có vô số sự trùng hợp.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Mình có đem tập Toán. Mình ghi chép đầy đủ lắm, chắc chắn sẽ có dạng bạn cần. Mình cho bạn mượn.
Nếu như là Anh Văn với Văn thì còn cần suy nghĩ lại. Nhưng với môn Toán thì tôi thập phần tự tin. Và sau đó, quyển vở Toán vô tình lại trở thành cây cầu nối lấy quan hệ tình bạn giữa chúng tôi...

lại quên đồ

Chuyện tiếng rên về đêm được tôi đồn thổi nhanh trong phút chốc. Chỉ sau tầm mười phút của giờ ra chơi, câu chuyện của tôi đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Có đứa sợ xanh mặt, lại còn giơ cả ba ngón tay thề rằng có chết cũng sẽ không bao giờ lui đến trường vào buổi tối. Có đứa thì tỏ vẻ thích thú vô cùng muốn cùng tôi khám phá bí ẩn đằng sau câu chuyện rùng rợn ấy.
Nhưng bên cạnh đó, cũng có đứa tỏ vẻ không buồn quan tâm, như Thúy chẳng hạn.
Diễm Thúy
Diễm Thúy
Chả có cái mốc xì gì để bàn tán. Nhảm nhí.
Nó hừ nhạt, hất lấy mái tóc rồi nằm gục xuống bàn, ngon lành đánh một giấc. Chẳng qua là dạo gần đây cũng thấy ở nó có chút kì lạ. Nó ít nói hơn trước. Mọi khi, cuộc bà tám nào cũng đều vang vang chất giọng thanh thoát của nó, nhưng những ngày này chỉ thấy nó bỗng dưng lười hẳn ra. Lười nói chuyện, lười cười, lười tiếp xúc với mọi người,...
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Mày không khỏe à?
Tôi đưa tay sờ lấy vầng trán nói.
Diễm Thúy
Diễm Thúy
Điên hả? Tạo còn trâu hơn cả mày đấy!
Nó nhẫn tâm hất mạnh tay tôi ra.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Dạo này, máy cọc cằn với tao quá đấy.
Tôi khẽ chau mày tỏ vẻ không hài lòng. Nó im lặng nhắm nghiền đôi mắt. Tôi thừa biết nó vờ ngủ. Không biết tôi đã làm gì khiến nó giận. Chí ít thì cũng phải nói ra để tôi biết mà sửa sai, chứ dùng sự im lặng để đáp trả thì quả thật là vô phương cứu chữa.
nam quần chúng
nam quần chúng
Quỳnh! Có người kiếm.
Bạn tôi từ cửa lớp lớn tiếng gọi vọng vào. Bóng dáng lấp ló ngoài cửa chính là Đào, nhìn quyển vở toán trên tay của nàng là tôi đủ biết cơn gió nào đã thổi nàng đến đây
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Hôm nay kiểm tra tốt chứ?
Tôi cười hỏi han.
Trúc Đào
Trúc Đào
Hảo tốt luôn.
Nàng giơ tay ra kí hiệu 'ok' rồi nháy mắt đáng yêu.
Trúc Đào
Trúc Đào
Cảm ơn nhiều nhé!
Nàng đưa lại tôi quyển vở trên tay.
Trúc Đào
Trúc Đào
À, sẵn tiện mình muốn hỏi là có một vài dạng toán bạn giải theo cách rất nhanh đấy. Kết quả cũng chính xác. Chứ không dài dòng như bên mình.
Tôi đảo mắt nhìn quanh hành lang, sau đó là ngoắt tay ra hiệu bảo nàng nép lại gần.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Bí kíp riêng đó. Gia sư của mình truyền lại. Mình có thể dạy bạn.
Tôi ghé sát tai nàng thì thầm.
Trúc Đào
Trúc Đào
Thật chứ?
Nàng chấp lấy hai tay, thốt lên với vẻ cảm kích. Tôi đưa ngón trỏ lên bờ môi, nhướng mày một cái.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Suỵt! Lưu hành nội bộ của hai ta thôi nhé!
Nàng cười khúc khích gật gù mái đầu. Khoảng cách giữa tôi và nàng khít dần đều theo thời gian. Cứ sau mỗi giờ học, là chúng tôi lại cùng nhau trao đổi bài vở. Nàng là gia sư phụ đạo cho tôi môn Anh văn và Văn. Tôi thì tận tình hướng dẫn nàng cách rút gọn bài giải môn Toán.
Kì thi đại học này, vốn là hơn thua ở cái tốc độ và sự chính xác, chứ chẳng phải là những bài giải dài ngoằng như ở trường đã dạy.
Tiếp xúc lâu dần, tôi nhận ra tần suất luyên thuyên của nàng cũng chẳng thua kém gì Thúy, thậm chí là có phần lợi hại hơn. Nàng có thể dành cả một ngày để kể cho tôi nghe về một bộ phim, hay là một quyển truyện vừa đọc chẳng hạn. Cũng có thể dành ra hàng giờ để nói nhăng nói cuội những câu chuyện không có mở đầu cũng chẳng có kết thúc.
Ở cạnh nàng, không cần phải lo đến chuyện cạn chủ đề để tán gẫu. Cũng không nhất thiết phải giả vờ ưu tú hay tỏ vẻ lịch sự. Chỉ cần thoải mái là chính mình, và ban sẽ nhận ra vô vàn điều kì diệu trước mắt. Nàng chính là món quà đặc biệt nhất mà thượng đế đã ban xuống trần gian này. Tôi nghĩ, tôi sẽ biết cách trân trọng nó.
Trúc Đào
Trúc Đào
Bạn có biết vì sao trăng có lúc tròn, có lúc lại khuyết không?
Nàng hỏi tôi, một câu hỏi khá hóc búa.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Không biết. Tại sao?
Tôi chống cằm, chăm chú đợi câu trả lời.
Trúc Đào
Trúc Đào
Mình không biết mình mới hỏi bạn đó chớ.
Nàng bật cười. Nàng hay hỏi tôi những câu hỏi vu vơ như thế không có lời đáp, không có câu trả lời thỏa đáng. Nhưng lắm lúc lại khiến chúng tôi phá lên cười. Từ khi thân thiết với nàng, tôi không còn lui đến trưởng ôn bài vào mỗi tối, mà thay vào đó là đến thẳng nhà nàng để cùng nhau học. Thế nên, chuyện tiếng rên quái dị ấy dần dần cũng đi vào trong quên lãng... Cho đến một ngày...
Trường trung học HR, 9h tối.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Mình hỏi thật, cậu là cô gái 18, hay là bà cụ 81 vậy? Suốt ngày để quên đồ là thế nào?
Tôi cằn nhằn khi biết hôm nay nàng lại để quên chiếc điện thoại trong lớp học. Một quyển vở vô giá trị, cho dù có nằm trong ngăn bàn bao nhiêu ngày đi nữa, cũng sẽ chẳng ai màng đến. Nhưng một món đồ quý giá như điện thoại. Tôi nghĩ, chỉ cần ngoảnh mặt một cái thôi là biệt tăm rồi đấy chứ.
Trúc Đào
Trúc Đào
Đã bảo là do học hành căng thẳng quá nên mới vậy mà. Trách mãi.
Nàng bĩu môi, nặn ra bộ mặt tội nghiệp nhất có thể. Đi đến chân cầu thang, bỗng dưng nàng dừng bước, đề đặt.
Trúc Đào
Trúc Đào
Thôi! Hay là bạn lên lấy giúp mình đi. Mình đứng dưới này đợi.
Nhìn vẻ mặt sợ sệt ấy, tôi biết ngay là vụ tiếng rên âm ỉ vẫn chưa khiến nàng quên hẳn
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Được thôi. Vậy mình tự lên đó.
Tôi nở nụ cười bí ẩn. Sau đó, ngoái đầu tiếp lời
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
À, chắc bạn cũng biết, thường ma cỏ sẽ tìm đến những người yếu bóng vía hơn, đúng không? Nhắc nhở bạn vậy thôi, không có ý gì đâu. Mình lên đây.
Dứt lời, tôi kiêu ngạo nhếch môi cười đắc ý, bước nhanh lên bậc thang. Không ngoài dự liệu, nàng liền lên tiếng níu tôi lại.
Trúc Đào
Trúc Đào
Khoan...cho mình đi cùng...
Nàng thoáng rùng mình, rồi khẽ khàng nép sau bờ lưng tôi.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Sợ lắm phải không?
Tôi cười hỏi. Nàng gật đầu.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Nắm tay mình đi.
Tôi đưa tay ra phía sau, chờ đợi nàng đón lấy...
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Nắm tay mình đi. Mình sẽ bảo vệ bạn.
Nàng ngây người ra trong nháy mắt. Cũng phải thôi, hành động và lời nói của tôi có phần tình cảm thái quá. Cho dù là một đôi bạn bình thường thì cũng trở nên bất thường.
Trúc Đào
Trúc Đào
Bạn biết cách lợi dụng quá đấy!
Nàng nguýt dài, khẽ vén tóc rồi bẽn lẽn quay mặt đi hướng khác. Cốt là né tránh ánh mắt của tôi đây mà.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Thế thôi, tí nữa thân ai nấy lo nhé!
Tôi ghé sát mặt nàng, nghiêm nghị hù dọa.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Bảo trọng!
Dứt lời, tôi cười khanh khách. Và sau đó thì...
Trúc Đào
Trúc Đào
Nên nhớ, chỉ là bất đắc dĩ.
Nàng lườm tôi. Nhẹ nhàng đan những ngón tay thon dài vào bàn tay chắc nịch của tôi. Có sự ấm áp trong phút chốc trào dâng trong lồng ngực. Bàn tay của Đào thập phần mềm mại. Đây chính là cái cảm giác được nắm chặt lấy tay người mình yêu thương đó sao? Không run rẩy, không ngại ngùng, tim không hề lỗi nhịp. Chỉ là... có một sự ngọt ngào và bình yên lấn át tất cả...
Bước trên dãy hành lang vắng, nó sẽ tối đen như mực nếu không nhờ tia sáng của ánh trăng soi rọi xuống. Hôm nay không ngoài dự liệu, chúng tôi vẫn nghe đâu đó vang lên tiếng hú kéo dài xuyên màn đêm. Lần này còn có cả âm thanh cười man rợ vọng đến. Khiến cho nàng tay chân tự động run cầm cập, nắm rất chặt bàn tay tôi.
Trúc Đào
Trúc Đào
Quỳnh, mình cảm thấy sợ.
Nàng nép vào bờ vai tôi, môi mấp máy cắt thành câu ngắt quãng.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Đừng sợ. Tin mình đi. Chỉ là có người giả ma giả quỷ dọa nhau thôi
Tôi nhẹ nhàng trấn an. Tách tay nàng ra, tôi chuyển sang ôm chặt lấy bờ vai nàng, đôi bờ vai đanh run lên bần bật.
Bước đến phòng học của 12E2, toan mở chìa khóa, thì phát hiện ra cửa lớp không khóa.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Nè, ban lú lẫn đến mức cửa lớp cũng quên khóa à?
Tôi gõ nhẹ vào đầu nàng trách móc.
Trúc Đào
Trúc Đào
Sao? Mình nhớ rõ ràng là có khóa mà.
Đẩy cửa bước vào, tôi với tay bật ngay công tắc đèn. Ánh đèn vụt sáng và chúng tôi hốt hoảng phát hiện ra....
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Nè!! Làm gì đó?
Tôi hét lớn, trỏ tay vào bóng người đang lục đục dưới ngăn bàn Đào. Đó là một tên con cao ráo và thân hình gầy gò. Hắn cũng thập phần giật mình khi thấy chúng tôi.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Bỏ điện thoại xuống!
Tôi nhanh chóng lao vào giằng co chiếc điện thoại với hắn. Đến phút cuối, khi tôi đã giành được nó trong tay, định bắt hắn đem cho bảo vệ xử lý thì bị hắn thụi một cú vào bụng đau đến điếng hồn. Tôi ngã phịch xuống sàn, thật sự là đau đến mức trong nháy mắt, không thể đứng vững.
Nhân cơ hội đó, hắn nhanh chân tẩu thoát. Nhưng cũng may, chiếc điện thoại của nàng, tôi đã giành lại được.
Trúc Đào
Trúc Đào
Quỳnh, Quỳnh! Bạn không sao chứ
Nàng vội vã đỡ tôi ngồi dậy.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Không sao, bị ngay bụng thì nhói chút xíu là hết thôi. Nó có đụng tới bạn không?
Tôi lo lắng, dùng mắt rà soát toàn thân nàng, rất sợ nàng xảy ra chuyện không hay.
Trúc Đào
Trúc Đào
Không, nó lo chạy rồi còn đâu. Bạn lo bạn trước kìa.
Nàng nhíu mày lo lắng nhìn tôi.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Không sao mà. Mấy cái này thì nhằm nhò gì. Hồi ấy, còn nhỏ bị đánh hoài, còn sống nhăn răng.
Tôi nhe răng cười. Mà thật sự cũng may là hắn ta còn lương tâm, chỉ đấm vào bụng tôi để gây cơn đau bất chợt rồi mau dứt. Chứ nếu hắn ta tàn nhẫn, đập vào mắt hay mặt tôi, hay những chỗ nhạy cảm nào đó, có mà lăn đùng ra chết mất. Chí ít thì, ở hiền vẫn còn gặp lành
Tôi và nàng cùng về nhà. Nhưng kì lạ, sau khi tên trộm thư sinh ấy biến mất, thì tiếng rên rỉ kì quái ấy cũng không còn nữa. Trả lại nơi đây một sự im ắng vắng lặng, chốc chốc chỉ còn tiếng lá thổi xào xạc êm đềm bên tai.
Trúc Đào
Trúc Đào
Mình hiểu rồi. Vậy là hắn ta cố tình giả ma giả quỷ để dọa mọi người đi hết. Sau đó là lên kiếm chác bằng việc mò hộp bàn của học sinh sao?
Nàng búng tay cái chốc, tươi tắn thốt lên một lời kết luận.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Ủa, không còn sợ nữa sao? Giờ trông tỉnh táo ghê nhờ?
Tôi cười chọc ghẹo. Nàng cũng cười, nhéo nhẹ lấy hông tôi.
Trúc Đào
Trúc Đào
Cấm chọc quê tui nữa!
Nàng hất mặt làm dữ.
Kim Quỳnh
Kim Quỳnh
Mình sợ quá. Mình thật sự rất sợ...huhu. Mình muốn về..huhu...
Tôi vờ khóc lóc, nhại lại giọng điệu của nàng khi nãy.
Trúc Đào
Trúc Đào
Muốn chết hả!!
Nàng đánh hừng hực vào lưng tôi. Trong ánh sáng nhẹ nhàng của vầng trăng, tôi cũng kịp nhận ra gương mặt ấy đang ửng đỏ lên. Con gái, đáng yêu nhất chính là những lúc ngại ngùng...
Tiếng chúng tôi cười nói vang vọng khắp hành lang, phá tan bầu không gian tĩnh mịch lúc bấy giờ. Nhưng trong lòng tôi vẫn mãi mông lung nhiều suy nghĩ

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play