"Hôm nay sao anh về sớm vậy, không thể ngủ lại với em sao?" Phạm Kiều My nói như nũng nịu, cô ôm lấy tấm lưng người đàn ông, cả cơ thể không một mảnh vải che thân của người phụ nữ dán chặt lên trên đó.
Tống Phong gỡ tay cô ra không chút lưu luyến, gương mặt đẹp trai hơi nhíu mày. Anh mím môi, rồi lạnh nhạt đáp lại:"Hôm nay là ngày kỷ niệm của vợ chồng tôi."
"Thảo nào lúc nảy anh không có nửa điểm nhiệt tình, định để dành sức về "chiến đấu" với người đàn bà ở nhà hả?" Phạm Kiều My bĩu môi, cất giọng châm chọc.
Anh không đáp lời, vẫn tiếp tục động tác mặc lại quần áo. Biết là anh không vui, nhưng như vậy thì đã sao nào, cô cứ thích nói. Anh đã ra ngoài ngoại tình rồi còn muốn làm một người đàn ông tốt ư? Làm gì có chuyện như vậy được.
"Tôi đi trước, trong tuần này tôi bận đừng có gọi cho tôi." Người đàn ông đã mặc xong quần áo chỉnh chu, anh dùng thái độ lạnh nhạt lẫn xa cách để nói chuyện với Phạm Kiều My.
Cô vẫn toàn thân trần như nhộng, thân thể quyến rũ cùng gương mặt xinh đẹp cứ thế mà không che đậy gì bày ra trước mắt anh. Đáng tiếc, anh chưa từng vì cơ thể hay gương mặt này mà rung động. Có lẽ trong mắt anh, cô là người đàn bà dơ bẩn mà anh muốn tránh xa nhất thế gian này.
Nhưng cho dù có như thế, anh cũng không có cách rời xa Phạm Kiều My cô được.
"Nhờ anh nói em mới nhớ hình như hôm nay cũng là ngày kỷ niệm của em và chồng em." Cô cười, nụ cười thuần khiết và xinh đẹp biết nhường nào.
Nhưng trong mắt của Tống Phong không hề tồn tại những từ hoa mỹ ấy dành cho cô, anh khinh bỉ ở trong lòng. Không hồi đáp, anh đá cửa đi ra khỏi phòng khách sạn, cô gái đó đúng là vô liêm sỉ đến mức anh không còn từ nào để diễn tả...
*
Phạm Kiều My về nhà lúc nửa đêm, biệt thự riêng của Triết Vũ nằm ở ngay trung tâm thành phố. Vừa vào đến cửa cô đã nhìn thấy "chồng yêu" đang ngồi ở phòng khách xem laptop, bộ dạng của hắn tập trung cao độ đến nổi không nhìn thấy được sự hiện diện của cô.
Nhưng mà cũng phải công nhận một điều là Triết Vũ, người đàn ông này rất đẹp trai. Hắn là CEO của một công ty đá quý có quy mô lớn nhất thành phố A, là người đàn ông bạch kim trong truyền thuyết. Vậy mà, hắn vẫn rơi vào tay của Phạm Kiều My cô, nghĩ vậy cô lại có chút buồn cười trong lòng.
Ở đời, đúng là không biết trước được thứ gì. Ví dụ như người chồng ở nhà đẹp trai như vậy, bao nhiêu cô gái thèm muốn mà không có được, vậy mà vợ của hắn ta lại đi ngoại tình...
"Em đã về." Tông giọng ngọt như kẹo, gương mặt kiều diễm dễ dàng khiến người khác yêu thích.
Triết Vũ nghe được giọng nói quen thuộc trong hai năm qua, theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt của anh dừng ở người phụ nữ đang đứng cách xa nửa mét. Phạm Kiều My mặc trên người bộ đầm body bó sát, phô trọn đường cong chuẩn hình chữ S, da trắng như tuyết, gương mặt không khác gì hồ ly tinh câu hồn đoạt phách của đàn ông.
Vợ của hắn đã về, Triết Vũ buông laptop xuống bàn thong thả đứng dậy đi về phía cô. Hắn chủ động cầm vali cho cô, thong thả đáp lời:"Chào mừng em trở về, vợ!"
"Hôm nay anh ngủ muộn vậy, em có thể đoán là anh đang đợi em không?"
Phạm Kiều My câu cổ Triết Vũ, ánh mắt đoạt hồn của cô dán chặt lên người đàn ông đối diện.
Thấy khóe môi của hắn khẽ cong, hắn đang cười, chứng tỏ tâm tình của hắn đang tốt.
"Nếu điều đó làm em vui, có thể."
"Anh mang vali lên phòng nhé, em tắm rửa một lát."
Một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước đậu lên đôi môi cương nghị của Triết Vũ, rất nhanh đã tách ra. Phạm Kiều My sải bước thong dong đi về phía cầu thang, cũng không để ý hắn có tình nguyện xách hành lý hộ cô hay không.
Bọn cô đã kết hôn hai năm rồi, hôn nhân không tự nguyện. Nói trắng ra là cô gài bẫy để bò lên giường của Triết Vũ rồi bắt ép hắn kết hôn với cô. Thời gian đầu mới cưới, hắn không tốt như bây giờ. Lúc đó Phạm Kiều My nhớ hắn chán ghét cô ra mặt, đã vậy còn thường xuyên đi đêm không về nhà.
Cô thân là một diễn viên nổi tiếng đang có thời, lợi dụng tiếng tăm của mình năm lần bảy lượt uy hiếp hắn phải đối tốt với cô, phải yêu cô vì cô là vợ của hắn. Triết Vũ đã từng giãy dụa nhưng không thành công, cũng không biết vì sao sau một thời gian hắn không giãy nữa, lại đặc biệt muốn cùng cô hoà thuận...
Hòa thuận thì hòa thuận, vừa đúng ý cô.
Phạm Kiều My ngâm mình trong bồn tắm sa hoa, lộng lẫy. Làn nước ấm bao bọc lấy cơ thể kiều diễm của cô, nương theo sự mịn màng của da thịt mà chảy dọc qua mang đến cảm giác thoải mái.
Cô nhắm mắt, hưởng thụ sự thư giãn cùng dễ chịu này...
Đồng thời đầu óc lúc ấy bỗng xuất hiện một bóng dáng đàn ông quen thuộc, Tống Phong.
Phạm Kiều My hơi hốt hoảng mở to mắt, cô siết chặt nắm tay cố điều chỉnh tâm trạng của mình, hôm nay cô quá mệt mỏi. Lịch trình dày đặc, vừa mới từ khách sạn cùng Tống Phong trở về...
Nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, cô bước ra khỏi bồn tắm khoác áo choàng đi ra ngoài.
Phạm Kiều My chỉ mới vừa ra khỏi cửa phòng tắm, liền bị một bóng dáng cao lớn tóm lấy rồi ép sát lên bức tường bên cạnh. Triết Vũ hôn cô cực kì nhiệt tình, bàn tay của hắn siết chặt vòng eo con kiến, đây là tư thế chiếm hữu giam cầm.
"Chồng, từ từ đã!!!" Cô phản kháng, hơi đẩy hắn ra nhăn mặt từ chối.
Triết Vũ giống như không nghe không thấy, hắn vẫn muốn nhào tới tiếp tục nụ hôn đang mãnh liệt kia. Cô một mực đẩy hắn ra né tránh, thấy vậy hắn mới vuốt tóc mai cho cô, nửa thật nửa đùa hỏi:"Đi công tác cả tuần mới về, vợ không nhớ anh sao?"
"Hôm nay em mệt, ngày mai đi." Cô thật sự không còn tinh lực nghĩ tới chuyện kia, vừa nãy... Thôi bỏ đi không nhắc nữa...
"Em ngoại tình bên ngoài?"
Triết Vũ không biết là nói thật hay nói đùa, sắc mặt của hắn mờ ám không nhìn ra cảm xúc. Nhưng mà hắn thành công khiến cho cô chột dạ, hắn nói không sai, cô đã ngoại tình bên ngoài.
Nhưng mà những lời này có lẽ cả đời cũng không thể thú nhận với hắn được.
Để lấp liếm chuyện sai trái mình đã làm, cô câu cổ hắn cất giọng nũng nịu:"Chồng à, anh không nên nghi ngờ em. Người ta chỉ có anh, nhớ anh đương nhiên là nhớ rồi. Công việc lịch quá dày, em không thở nổi đây này lấy đâu ra thời gian mà ngoại tình đây."
Triết Vũ nghe cô nũng nịu, trong lòng càng ngứa ngáy. Hắn nhịn một tuần rồi, không muốn ngược đãi bản thân mình nữa. Hắn có vợ, người vợ xinh đẹp một lòng hướng về hắn, vậy tại sao hắn phải nhịn?
Phạm Kiều My bị Triết Vũ dày vò mệt đến chết đi sống lại ngủ say trên giường lớn, cô cảm thấy số mình thật khổ, cũng không biết kiếp trước đã gây ra nghiệp chướng gì nữa.
Có lẽ do tinh thần quá mức mệt mỏi, cô nằm mơ...
Trong mơ cô thấy bản thân mình đi khách sạn với Tống Phong rồi bị Triết Vũ bắt gian tại giường, lúc đó cô không một mảnh vải che thân đê tiện rúc đầu trong chăn không dám nhìn người chồng của mình. Tống Phong ở bên cạnh vẫn giữ nét mặt lạnh như tiền, anh ta thong thả bước xuống giường mặc lại quần áo.
Mặc xong rồi anh ta nhìn Triết Vũ, ánh mặt lạnh nhạt đó, tông giọng hờ hững quen thuộc, anh nói:"Cô ta ép tôi lên giường với cô ta. Loại đàn bà đê tiện này tôi khuyên anh nên bỏ đi."
Nói rồi Tống Phong thong thả bước đi, anh ta không có hối lỗi, cũng không nhìn cô lấy một cái.
Lúc này Triết Vũ lao tới bên giường, hắn giật chăn của cô ra sau đó siết chặt cổ của Phạm Kiều My. Đôi mắt của hắn chứa đựng hận thù sâu sắc, hắn gào lên:"Phạm Kiều My cô đúng là loại đàn bà vô liêm sỉ, cô quên ngày đó chính cô là người đã bò lên giường tôi rồi gài bẫy ép tôi cưới cô hay sao? Cô quên là cô bắt ép tôi phải yêu cô hay sao? Phạm Kiểu My, tôi bóp chết cô!!!"
Cổ họng nghẹn ứ khiến cô không nói được lời nào. Phải, trăm sai ngàn sai là do cô sai.
"Đừng... Không phải tôi muốn... Đừng..."
"My, vợ ơi? Em à, em..."
Triết Vũ bị đá cho tỉnh ngủ, người vợ bên cạnh hắn hình như nằm mơ thấy ác mộng. Tay chân của Phạm Kiều My quờ quạng lung tung, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó mà hắn nghe không rõ.
Lay gọi một lúc cô mới tỉnh dậy, trên vầng trán đọng lại tầng mồ hôi mỏng. Đôi mắt của cô hoảng sợ và hoang mang tột độ, cô thở gấp, thì ra là nằm mơ.
"Em có sao không? Nằm mơ thấy ác mộng sao?" Triết Vũ vuốt tóc cho cô, dùng khăn tay thấm mồ hôi trên trán cho vợ. Ân cần dịu dàng hỏi thăm.
Sắc mặt Phạm Kiều My tái nhợt, nhưng cố nặn ra một nụ cười gượng gạo với hắn:"Gần đây em hơi mệt mỏi cho nên... Đánh thức anh rồi sao?"
"Không có gì, nằm xuống anh ôm em ngủ."
Cô rúc vào trong lồng ngực của Triết Vũ, cơn ác mộng đó là chỉ mơ hay là dự đoán trước tương lai?
Phạm Kiều My thở dài nhắm mắt, cho dù là tương lai thì cô cũng không làm khác đi được.
Buổi sáng của hai vợ chồng nhà họ Triết đơn giản, không cầu kì. Bình thường Triết Vũ sẽ bận rộn, nhưng nếu Phạm Kiều My có thời gian ở nhà thì hắn sẽ nán lại ăn sáng cùng cô rồi mới đi.
Nguyên nhân dẫn tới thói quen này cũng phải nói về hai năm trước, lúc mà cô và hắn mới cưới nhau.
Lúc đó Triết Vũ ghét bỏ cô, ghét bỏ luôn căn nhà của chính mình. Hắn cưới cô về xong rồi vứt xó ở nhà, sau đó cứ báo bận liên tục suốt cả tháng trời. Phạm Kiều My thừa biết vì có cô nên hắn mới không muốn về nhà. Nhưng cô nào có dễ dàng bỏ qua cho hắn nhưng vậy, hắn không về thì cô đến tìm hắn. Ép hắn tới mức hắn không còn nhẫn nhịn được mà gào lên chỉ vào mặt cô:"Phạm Kiều My cô đừng có ép tôi! Chính cô là người đã chuốc thuốc tôi rồi quay video lại bắt tôi cưới cô. Bây giờ tôi đã nhượng bộ cưới cô rồi, cô còn không hài lòng đi? Muốn tôi yêu cô sao? Nằm mơ!"
"Em chính là muốn chồng yêu em. Em là vợ anh, việc muốn chồng em yêu em là sai hay sao hả anh?" Lúc đó cô không gắt gỏng như Triết Vũ, ngược lại còn cười với hắn.
Có lẽ giây phút đó Triết Vũ đã từng có suy nghĩ muốn bóp chết cô.
"Cô tưởng mình là ai hả Phạm Kiều My, chẳng qua là có chút danh tiếng. Nếu không phải cha mẹ tôi sợ mất thể diện, tôi sẽ không bao giờ lấy một người đê hèn như cô đâu."
"Em không cho mình là ai cả, em chỉ biết lần đầu tiên của em là cho anh. Cho nên anh phải chịu trách nhiệm với em, chồng à."
"Cô..."
Triết Vũ thật sự tức muốn phun máu, nhưng mà hắn thật sự không thể chống chế lại. Hắn bị gài vào tròng, cô đã tính toán sẵn sàng cách để chi phối hắn.
Kể từ sau lần cãi cọ đó, Triết Vũ trở nên ngoan ngoãn hơn. Đi làm đúng giờ, về đúng giấc không lệch đi một giây phút nào. Phạm Kiều My biết mình ép hắn, trong lòng hắn rất khó chịu.
Bởi vậy, cô cũng xem mình là một người vợ thật thụ. Thương yêu và chiều chuộng hắn, mục đích của cô là tình yêu của Triết Vũ. Dần dà hắn cũng đã cảm nhận được tình cảm của cô, có lẽ hắn hồi tâm chuyển ý?
"Lần này được nghỉ phép mấy ngày vậy em?" Triết Vũ sáng sớm đã rất quan tâm cô, đêm qua hắn biết cô nằm mộng dữ, nên hắn có chút lo lắng.
Cô cũng cười, đáp với hắn:"Một tuần lễ, coi như là được buông tha một thời gian."
"Em gầy đi nhiều, bớt việc lại đi." Triết Vũ gắp thịt cho vào chén cho cô, nói.
"Không cố gắng nữa làm sao mà được, em mà hết thời thì chẳng phải anh cũng bỏ em hay sao?" Cô nửa thật nửa đùa nói.
Triết Vũ nghe xong liền im lặng một lúc, hắn mím môi nhìn người đối diện. Hắn sẽ bỏ cô ư? Trước đó quả thật hắn từng có suy nghĩ đấy, nhưng hơn một năm nay đã không còn nữa. Không biết vì sao, nhưng hắn thấy nếu như có cô cũng không tệ như hắn nghĩ.
"Anh suy nghĩ thật sao? Yên tâm đi thời của em còn lâu mới hết, vì giữ chồng yêu mà. Em phải cố gắng."
Hắn còn nói được cái gì nữa, hắn không có gì để nói hết!
Triết Vũ ăn sáng xong thì đến công ty làm việc còn Phạm Kiều My đi bệnh viện thăm em trai. Phạm Khải Minh nằm viện cũng được hai năm mấy rồi, sức khỏe của cậu từ nhỏ đã không tốt, thường hay ốm vặt. Lớn lên lại mắc căn bệnh ung thư gan quái ác này, cho nên những ngày tháng trưởng thành đều sống trong bệnh viện. Phạm Khải Minh năm nay 19 tuổi, ở cái độ tuổi này đáng lý ra cậu nên ở bên ngoài quậy phá với đám thanh niên trong xóm mới đúng.
Phạm Kiều My đứng ở bên ngoài cửa phòng, nhìn thiếu niên gầy nhom ngồi trên giường bệnh đọc sách, hốc mắt cô tự dưng đỏ hoe khó kiềm chế.
"Gần đây tình cảm gia đình thế nào?" Phạm Lan, mẹ của cô cất giọng hỏi.
Cô nhìn mẹ mình, bất giác thở dài đáp:"Vẫn vậy, anh ấy vẫn yêu thương con. Mẹ, khi nào mẹ định ghép gan cho em?"
"Còn Tống Phong, cậu ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời chứ?" Bà bỏ qua câu hỏi của cô, trực tiếp hỏi sang vấn đề khác.
"Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì vậy? Triết Vũ đối với con rất tốt, chẳng phải ban đầu mẹ nói con làm cho anh ấy yêu con là được hay sao?"
... Chát...
Phạm Lan tát cô một cú đau điếng, sau đó bà giận dữ nhưng cố thấp giọng để không ai nghe thấy:"Đồ ngu, tình yêu là thứ có thể tin tưởng hay sao?"
"Mẹ muốn cái gì? Tiền tài, địa vị hay quyền lực mẹ nói đi. Con không muốn sống như vậy nữa, mẹ có biết mỗi ngày con đều gặp ác mộng hay không?" Phạm Kiều My ôm má phải nóng ran, uất ức muốn gào nhưng lại không dám gào, chung quy vẫn sợ người ta nghe thấy.
Phạm Lan nhìn cô, đôi mắt của bà ấy từ hung dữ biến thành dịu dàng từ lúc nào, bà vươn tay xoa xoa gò má của cô, dịu dàng nói:"Con gái mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Con phải thâu tóm toàn bộ Triết gia chỉ có như vậy con mới không khổ."
"Triết gia là cả gia tộc, mẹ nói thâu tóm liền thâu tóm được hay sao? Con không có tham vọng đó, con chỉ muốn em được tốt lên từng ngày thôi. Chẳng lẽ mẹ không thương em?"
"Con không có khả năng thâu tóm Triết gia nhưng Tống Phong có thể, bởi vậy mẹ mới kêu con đi gặp anh ta. Chỉ cần chi phối được Tống Phong, con muốn cái gì mà không được?"
"Mẹ à..."
"Mẹ, chị hai người nói cái gì mà lâu vậy?"
Giọng nói của thiếu niên yếu ớt vang lên làm cho Phạm Kiều My lập tức im miệng, cô không muốn em trai biết chuyện này.
Phạm Khải Minh đi tới trước mặt cô, khi nhìn thấy bên má của cô hằn lên vết đỏ hồng liền trợn mắt kinh ngạc:"Chị, mẹ đánh chị sao?"
"Đâu có, tại chị... Tại chị lo lắng cho em quá nên nói bậy. Không sao, chị không có sao hết Minh." Cô lúng túng giải thích.
"Mẹ! Đừng có đánh chị ấy."
Phạm Khải Minh nhíu mày nói với mẹ mình rồi nắm tay kéo cô vào trong phòng bệnh, thấy cậu vì cô bị đánh mà đau lòng coi như cô cũng được an ủi.
Ít ra trên đời còn có Phạm Khải Minh là thật sự quan tâm cô.
Phạm Lan đi vào, bà khôi phục nét mặt dịu dàng của một người mẹ. Bà ngồi ở xa xa nói:"Mấy ngày trước bác sĩ của thằng Minh nói hồng cầu trong máu của thằng bé quá thấp, mẹ đã ký tên truyền dịch rồi. Con đừng quá lo lắng, không sao đâu con gái."
"Con biết rồi mẹ."
Lời của mẹ cô nghe qua rất bình thường nhưng thật ra nó là một sự uy hiếp mà chỉ có cô mới hiểu. Nếu cô giãy dụa, chống đối thì Phạm Khải Minh sẽ không có kết quả tốt.
"Chị, chị đừng lo. Em không đau, chẳng đau một chút nào cả."
Hốc mắt của Phạm Kiều My đỏ lên, cô cầm túi xách nói có việc bận rồi chạy vội ra ngoài...
Khóc lóc xong một trận đành phải gồng mình lên chịu đựng cuộc sống này, không sao, chỉ cần cứu được em trai, cô có thể!
Tại văn phòng tổng giám đốc công ty thời trang Tống Thị, Tống Phong ngồi ở vị trí trung tâm đang cúi đầu duyệt văn kiện.
Lúc làm việc anh mang tác phong nghiêm túc và quyết đoán hơn bao giờ hết, dường như mọi thứ xung quanh không có cách nào ảnh hưởng được người đàn ông này.
...Cộc Cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên, Tống Phong cũng không vội ngẩng đầu, anh chỉ lạnh nhạt nói hai chữ "mời vào" rồi tiếp tục công việc ký tên của mình.
Tiếng giày cao gót nện trên nền đá hoa cương sang trọng, người đến là một người phụ nữ.
"Anh yêu, bộ dạng làm việc của anh quả thật mê người."
Giọng nói ngọt như kẹo cất lên, nghe qua sẽ có cảm giác rất êm tai dễ chịu. Nhưng đối với anh, tông giọng này kỳ thật ám ảnh, đến nỗi nằm mơ anh cũng sẽ vô thức nghe thấy rồi giật mình giống như vừa gặp ác mộng.
Tống Phong ngẩng đầu, quả nhiên là Phạm Kiều My tới tìm anh. Hôm nay cô đặc biệt dám đến tận công ty để tìm anh, ai cho phép cô lên trên này?
"Sao cô lên được đây?"
Rõ ràng văn phòng tổng giám đốc của anh không được phép xuất hiện người lạ, ngoại trừ gia đình của anh thì ai lên đây thì lễ tân cũng phải thông báo qua anh một tiếng chứ?
Anh chẳng nghe thấy ai thông báo cả.
"Không biết nữa, em mở hình em và anh ngủ chung với nhau ra cho lễ tân xem. Cô ấy liền cho em lên luôn." Phạm Kiều My nói đùa để chọc anh.
"Cô!"
Tống Phong tức đến đỏ mặt, anh thật sự muốn mắng người.
Người phụ nữ giống như không nhìn thấy thái độ tức giận của anh, cô ngồi chễm chệ trên ghế sofa đắt tiền, hai chân vắt chéo, phóng cho anh ánh mắt đầy khiêu khích.
Anh rời khỏi bàn làm việc, nhấc chân đi về phía cô.
"Cô muốn gì nói thẳng luôn đi, tôi rất bận." Thái độ anh lạnh nhạt lẫn kiềm chế.
Phạm Kiều My híp mắt, cong môi đáp:"Em tới tận đây thì anh cũng biết rồi đó. Em có thể muốn cái gì từ anh?"
"Chồng cô không quản cô sao?"
Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào mặt dày như cô, rõ ràng là có chồng hơn nữa chồng của cô cũng đâu có phải dạng kém cỏi gì. Tại sao cứ phải dây dưa với anh không buông?
"Anh ấy cũng bận như anh thôi. Chủ yếu là em thích gần anh hơn, ưu tiên cho anh đó."
Nói xong Phạm Kiều My nhào vào lòng của Tống Phong, cô hôn lên khóe môi cương nghị một cái rồi ôm cổ gục vào lồng ngực của anh, bộ dạng giống mèo nhỏ quấn người.
Tống Phong hít thở thật sâu, hai tay siết chặt thành hình nắm đấm. Anh nhắm mắt, sau đó lại chậm rãi mở mắt ra. Giống như là cài sẵn chế độ, máy móc bế cô vào phòng nghỉ của mình...
Cơ thể của hai người dây dưa, quấn quít ngay đúng lúc cao trào Phạm Kiều My lại hỏi đùa anh:"Bữa đó về với vợ anh "chiến" được mấy lần nữa?"
"Cô câm miệng!"
Vợ của anh giống như là cái mụn nhọt trong lòng Tống Phong, chỉ cần cô ấn mạnh vào nó chắc chắn anh sẽ đau. Cô đang không thoải mái, chọc giận anh một chút có khi lên được dây cót cho tinh thần.
"Quả nhiên vừa nhắc tới người đàn bà ở nhà anh liền không cao hứng nữa. Làm em thất vọng rồi đó nha."
Cô sờ cằm của anh, vùng cằm được cạo râu sạch sẽ trơn bóng sờ rất thích. Phạm Kiều My cứ mãi nghịch cũng không chú ý tới sắc mặt người đàn ông đã thay đổi, anh đột nhiên chụp tay cô lại, giọng vẫn khàn khàn vì vừa mới trải qua cuộc ân ái.
"Tha cho tôi đi, cái gì cũng đáp ứng cô."
"Anh có thể đáp ứng em cái gì? Anh nói nghe thử xem."
Tống Phong nghe vậy lập tức nghiêm túc nhìn cô, anh suy nghĩ hồi lâu rồi nói:"Khu biệt thự trên núi phía nam có giá trị tỷ đô, tôi sang tên cho cô được không? Cô xóa cái video đó đi, cô có chồng rồi mà, chồng cô không tệ."
"Em giống người thiếu tiền sao?" Cô cười hỏi lại.
Dĩ nhiên là cô không giống người thiếu tiền, chưa kể đến cô là diễn viên nổi tiếng ở thời điểm hiện tại. Với thân phận là thiếu phu nhân của Triết gia đã không thể thiếu tiền rồi. Triết Vũ chồng cô là ông trùm đá quý của thành phố A này, thương nhân nào mà không biết hắn ta?
"Kiều My, chúng ta như vậy là sai." Anh muốn cô suy nghĩ lại.
"Sai thì cũng đã sai rồi, nếu anh không muốn sai thì ly hôn đi. Em cũng sẽ ly hôn với chồng em rồi chúng ta tới với nhau luôn, quá tuyệt vời."
"Cô nằm mơ!"
Tống Phong rời khỏi giường ngủ, anh không có khả năng cùng cô nói chuyện. Phạm Kiều My không có não để suy nghĩ, nói với cô chi bằng anh nói với cái đầu gối có khi nó còn thông minh hơn cô.
Cô chỉ tới dày vò anh một lần rồi đi, chỉ cần một lần thôi Tống Phong cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng xấu hổ. Anh phản bội người vợ tần tảo của mình ở nhà để lên giường với người phụ nữ khác.
Có những đêm anh nằm mơ, anh thấy vợ anh phát hiện chuyện anh ngoại tình. Cô ấy vừa đánh vừa mắng anh là đồ bội bạc, cổ họng lúc đó nghẹn ứ, không dám giải thích cũng không dám xin tha thứ.
Tống Phong buông bút máy trong tay xuống, anh bóp trán thở dài một hơi. Cả người dựa vào ghế da ở phía sau, hồi tưởng một chút.
Bữa đó anh tham dự một bữa tiệc rượu của Triết Thị, nhìn thấy Triết Vũ cùng Phạm Kiều My tay trong tay sánh bước nói cười. Anh cũng không có để ý, chỉ đánh giá người phụ nữ bên cạnh Triết Vũ là xinh đẹp nổi bật. Chuyện cũng diễn ra như những bữa tiệc rượu bình thường khác, chỉ có điều mới uống một hai ly xã giao anh đột nhiên thấy chóng mặt buồn ngủ.
Không gượng nổi nên anh đi tìm phòng nghỉ để nằm một lát, ai mà biết được nằm một lát lại không biết cái gì hết. Sáng sớm tỉnh lại người phụ nữ bên cạnh không phải là vợ anh mà là vợ của Triết Vũ, anh tá hoả nhảy xuống giường.
"Xin lỗi, tôi... Tôi... Cô Triết..."
Phạm Kiều My vậy mà không hốt hoảng, cô giống như mèo lười vươn vai đón nắng sớm. Gương mặt cô gái quá xinh đẹp, sáng sớm còn cười với anh. Tống Phong tưởng đâu mình gặp tiên nữ, nhưng thật ra đó là mụ phù thủy phá nát cuộc đời anh.
"Chào mừng anh đến bên em, Tống Phong."
Cô vẫy vẫy cái video trong điện thoại cho anh xem, Tống Phong cố nhìn rõ hơn. Nhân vật chính trong video là anh và Phạm Kiều My, lúc đó anh đặc biệt nhiệt tình với cô.
"Cô..."
Anh biết mình bị gài, liền nghĩ tới Triết Vũ dùng vợ của mình gài anh.
Nhưng cô lại nói:"Chúng ta ngoại tình nhé, yêu em, thương em."
"Tại sao? Cô muốn cái gì thì nói thẳng luôn đi?" Anh mất kiên nhẫn hỏi.
"Em muốn anh."
Phạm Kiều My nói chỉ cần cô tung video này lên mạng thì Tống Thị của anh sẽ tổn thất, hôn nhân của anh sẽ tan vỡ, còn có nhân phẩm của anh cũng sẽ bị thiên hạ chỉ trích. Cô không ngại ôm nhau cùng chết, hỏi anh có muốn chết chung với cô hay không.
Đồ đàn bà điên!
"Ông xã, em tiện đường mang cơm cho anh." Thanh âm quen thuộc kéo Tống Phong về thực tại, người đến là vợ hiền của anh.
Lộ Mộng là hình mẫu lý tưởng của một người vợ hiền, dâu thảo. Cô đảm đang, nấu ăn ngon còn rất dịu dàng, vậy mà anh lại khốn nạn đi phản bội cô.
"Bà xã, em... Em đến sao không gọi trước." Anh chột dạ liền hối hả chạy ra sofa.
Nhìn thấy thái độ khẩn trương của chồng, Lộ Mộng khó hiểu hỏi lại:"Không tiện sao? Nếu không em về cũng được, em tưởng giờ nghỉ trưa anh sẽ có chút thời gian."
Nhận ra biểu hiện của mình quá thái quá, anh cố lấy lại bình tĩnh, ôn nhu đáp:"Không phải, anh sợ em mệt. Vừa hay anh định về nhà anh cơm trưa với em này."
Sau lời ngọt ngào âu yếm của anh, đổi lại là nụ cười dịu dàng của Lộ Mộng.
Tống Phong thở dài trong lòng...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play