“ Liễm Nhi, chúng ta trở về nước có được không ? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên ôm lấy cô, đầu vùi vào mái tóc cô, thấp giọng nói.
“ Sao thế ? Từ trước đến giờ chúng ta không phải vẫn ở đây sao ? ”.
Đoan Uất Liễm cười khẽ, tâm tư tựa như bị câu nói kia của Nghiêu Cảnh Hiên khẽ động, những lớp sóng nhẹ nhàng lăn tăn.
Nghiêu Cảnh Hiên không đáp, dường như không biết trả lời thế nào cho cô hiểu. Anh chỉ biết, bản thân bây giờ rất muốn về nước.
“ Có phải cô ấy kêu anh về không ? ”.
Trên gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ấy vẫn là nụ cười dịu dàng như đợt gió đầu xuân, đẹp đến bắt mắt. Chỉ là trong nụ cười ấy có chứa bi thương.
“ Liễm Nhi ”.
“ Nếu cô ấy muốn anh về vậy anh đi đi. Em luôn tôn trọng quyết định của anh ”.
Đoan Uất Liễm lúc này cũng vòng tay đặt lên hông anh, ôm thật chặt lấy anh tựa hồ muốn gồng mình níu giữ hương thơm trên người Nghiêu Cảnh Hiên.
Cô biết, biết rằng anh không thuộc về cô !
[ ... ]
“ Liễm Nhi ”.
Cửa phòng bị đẩy ra, Nghiêu Cảnh Hiên cả người lảo đảo bước vào, một thân nồng nặc mùi rượu. Anh ôm lấy Đoan Uất Liễm đang ngồi trước bàn trang điểm, đầu gục vào hõm cổ cô.
Mùi rượu trên người anh khiến cô nhíu mày, ấn đường trở nên không thoải mái nhưng Đoan Uất Liễm vẫn không đẩy anh ra.
“ Sao lại uống nhiều rượu thế này ? ”.
Đáp lại cô chỉ là một mảng tĩnh lặng. Nghiêu Cảnh Hiên không nói, đưa tay nghịch mấy lọn tóc của cô.
“ Có phải cô ấy lại làm tổn thương anh không ? ”.
Đoan Uất Liễm vừa dứt lời, cả người anh liền run nhẹ lên một cái, cô biết, bản thân lại đoán đúng rồi.
Cô khẽ xoay người, vùi đầu vào vòm ngực vững chắc của anh, tay đặt trên hông anh, thấp giọng nói.
“ Đừng sợ ”.
Một Nghiêu Cảnh Hiên bất lực thế này trái tim Đoan Uất Liễm tựa như bị người ta cào xé. Đau lắm, anh liệu có biết không ?
Kể từ khi trở về nước, số lần anh tìm cô cũng ít hẳn. Nếu như có trở về cũng là trong bộ dạng say khướt. Khi ấy cô biết, anh và cô ấy đã cãi nhau.
Đoan Uất Liễm nhìn anh nằm trên giường lớn, ngay lúc này một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, nhưng giọt nước mắt tiếp theo cũng nhanh chóng nối đuôi.
Cảnh Hiên à Cảnh Hiên, anh có biết hiện tại trong lòng em đau đến nhường nào.
Kết hôn đã ba năm, cô cũng có thai đã hai tháng nhưng suy cho cùng vẫn không có được trái tim anh. Ngày ngày ở bên cạnh chỉ nghe anh thao thao bất tuyệt về nữ nhân khác.
Cảnh Hiên ơi, em cũng biết đau.
Tất cả những thứ này ... Đủ rồi !
Đặt lên trán anh một nụ hôn, Đoan Uất Liễm để đơn ly hôn cạnh tủ gỗ bên đầu giường.
“ Em cuối cùng cũng có dũng khí nhường anh cho kẻ khác rồi ”.
Phải rồi, cuối cùng Đoan Uất Liễm cô cũng có thể buông tay. Đau khổ ba năm hiện giờ cũng có thể chấm dứt.
Người ta đồn, Đoan Uất Liễm cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Muốn có dung nhan trời liền ban, muốn có chồng tốt trời cũng thuận ý. Nhưng họ không hề biết cuộc hôn nhân ba năm này đã biến một trái tim lành lặn trở thành một trái tim chứa đầy vết tích.
Nghiêu Cảnh Hiên, anh từng nói, em một khi đã muốn có thứ gì nhất định sẽ nắm thật chặt. Nhưng anh sai rồi, em muốn có anh, nhưng vẫn lựa chọn buông bỏ đấy thôi.
Đoan Uất Liễm nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi xuống trên gò má tinh tế của cô.
Đi thôi, đã đến lúc rời xa nơi này rồi !
[ ... ]
Rời khỏi Nghiêu Cảnh Hiên đã hai năm, cuộc sống của Đoan Uất Liễm cũng chuyển mới, có màu sắc phong phú hơn. Cô hiện tại đã tự mình mở một tập đoàn thời trang, tự thiết kế trang phục, hơn nữa thương hiệu của cô cũng đã có danh tiếng.
“ Đoan tổng, vị khách thần bí kia đã về nước, cũng đã đồng ý sẽ gặp mặt chúng ta. Bên kia gửi lịch hẹn lúc sáu giờ tối, nhà hàng Quán Hương ”.
Bàn tay đang lật bản vẽ của Đoan Uất Liễm chợt dừng lại. Trong lòng chợt dâng lên một thứ xúc cảm kỳ lạ. Nhà hàng Quán Hương, đây không phải nhà hàng trước kia cô và Nghiêu Cảnh Hiên hay ghé ăn hay sao ?
[ ... ]
Sáu giờ tối, nhà hàng Quán Hương.
Đoan Uất Liễm bước vào bên trong. Từ nhân viên phục vụ đến khách hàng không thấy một ai, cả nhà hàng rộng lớn không một bóng người. Cô bất giác rùng mình một cái.
“ Liễm Nhi, lâu rồi không gặp ”.
Từ phía phòng bếp của nhà hàng đột nhiên có tiếng động, một người đàn ông đẩy xe chở đồ ăn ra.
Giọng nói kia lọt vào tai Đoan Uất Liễm cả người cô bất giác lạnh buốt. Hàn khí từ trên người của người đàn ông kia rất nhanh đã phủ lấy thân thể nhỏ bé của cô.
Là anh. Là Nghiêu Cảnh Hiên.
Nghiêu Cảnh Hiên bất chợt ôm lấy cô, cánh tay mạnh mẽ siết chặt eo cô khiến Đoan Uất Liễm vì đau mà kêu lên một tiếng.
“ Con tôi đâu ? ”.
“ Chết rồi ”.
“ Cô phá, đúng không ? ”.
“ Phải ! ”.
“ Đoan Uất Liễm, cô nói lại một lần nữa cho tôi ”.
Nghiêu Cảnh Hiên quả nhiên đã bị cô làm cho tức giận. Anh đưa tay bắt lấy cằm cô, dùng sức bóp chặt tựa như muốn nghiền nát nó.
“ Tôi nói, tôi phá thai rồi ”.
Đoan Uất Liễm cười khẽ, cố nén cơn đau nuốt xuống lồng ngực. Anh có tư cách gì hỏi về đứa bé, rốt cuộc anh lấy tư cách gì ?
“ Đoan Uất Liễm, cô mở miệng nói yêu tôi thế nhưng lại bỏ đi, còn nhẫn tâm sát hại đứa nhỏ vô tội ”.
Nghiêu Cảnh Hiên buông cô ra, phủi phủi tay tựa hồ động vào người cô là cảm thấy dơ bẩn. Người phụ nữ trước mặt từ bao giờ đã trở nên tuyệt tình ?
“ Anh tin tôi thật sự yêu anh ư ? ”.
Đoan Uất Liễm nhếch mép, lộ rõ nụ cười khinh bỉ. Kể từ cái đêm hôm ấy, cô đã không dám yêu anh. Nghiêu Cảnh Hiên giống như một con quỷ, không xứng có tình yêu.
“ Cô ... ”.
“ Đoan Uất Liễm, được vậy cô dùng mạng cô trả lại mạng cho con tôi ”.
Cơn thịnh nộ trong người Nghiêu Cảnh Hiên đã đem lý trí nghiền nát. Anh với lấy chai rượu vang, đập vỡ, rồi nhặt lấy mảnh thuỷ tinh sắc nhọn cứa lên cổ Đoan Uất Liễm một đường.
Tách ! Một giọt máu đỏ rơi xuống ...
Cổ Đoan Uất Liễm bị rạch một đường khá dài, nhưng vết thương cũng không được tính là sâu lắm, nhưng máu chảy lại một lúc một nhiều, rơi xuống chiếc váy trắng tinh của cô tựa hồ như đã tạo những đóa hoa bị ngạn bi thương . Cơn đau truyền đến đại não, cả người Đoan Uất Liễm nhịn không được mà run lên từng cơn.
“ Tôi hỏi cô một lần nữa, đứa nhỏ đâu ? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên nhìn cô, nơi đáy mắt sớm đã bị sự thịnh nộ chiếm giữ. Trên tay anh vẫn còn cầm lấy mảnh thuỷ tinh dùng để cứa vào cổ Đoan Uất Liễm, nơi đó vẫn còn lưu lại máu của Đoan Uất Liễm..
“ Chết rồi ”.
Đoan Uất Liễm nín đau, nhất quyết không kêu lên một tiếng. Cô siết chặt tay, cố điều chỉnh giọng nói của mình trở nên bình thản. Trước mặt anh cô không nên để bản thân mình yếu đuối, phải biến mình thành một người kiên cường, mạnh mẽ, có như vậy mới không bị sự lạnh nhạt, tàn nhẫn của anh đánh đổ.
“ Đoan Uất Liễm ”.
Nghiêu Cảnh Hiên hét lên một tiếng, vứt mảnh thuỷ tinh trong tay xuống đất. Anh túm lấy bả vai cô, bóp mạnh.
“ Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, đứa nhỏ đâu ? ”.
Mấy chữ này, Nghiêu Cảnh Hiên tựa như dùng sức mà nói. Từng chữ từng chữ đều nhuốm đậm hàn khí từ cơ thể anh.
Nhưng Nghiêu Cảnh Hiên càng như vậy, Đoan Uất Liễm lại càng cố chấp.
“ Chết rồi ”.
Đôi đồng tử của Nghiêu Cảnh HIện hiện lên những tia máu đỏ tươi trông đáng sợ vô cùng, tay anh vẫn giữ lại bả vai cô, lực đạo càng lúc càng mạnh giống như muốn dùng cơn đau này để khắc ghi nỗi hận của anh trong lòng Đoan Uất Liễm.
“ Tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cô, sẽ không tha thứ cho cô ”.
Dứt lời, anh liền xoay người rời đi. Bỏ lại mình Đoan Uất Liễm ở đó. Bóng lưng người kia vừa khuất dạng, cơ thể cô tựa như không còn sức lực mà ngã xuống. Nước mắt cũng thoát khỏi sự không chế nối đuối nhau chảy dài.
Anh có tư cách gì nói về đứa bé ? Rốt cuộc là Nghiêu Cảnh Hiên lấy tư cách gì ?
Hai năm trước, sau cái đêm cô rời đi ấy không phải anh cho người cưỡng ép cô tới bệnh viện, không phải anh cho người bỏ đứa bé trong bụng cô đi ư ?
Nực cười thay, hiện tại anh lại hỏi cô đứa bé ở đâu ?
Nghiêu Cảnh Hiên quả như là một con quái vật biết đổi trắng thành đen. Quả nhiên là một con quái vật đáng sợ.
Đoan Uất Liễm với lấy khăn giấy, đưa lên bịt chặn miệng vết thương. Cô vừa mới đứng dậy, nhà hàng liền xuất hiện hai người đàn ông lạ mặt.
Hai người kia một người giữ chặt lấy cô, người còn lại lấy dây xích trói chặt lấy cổ chân cô.
“ Mấy người là ai ? ”.
“ Mấy người tính làm gì ? ”.
Đoan Uất Liễm hét lên, cả người sợ hãi đến run lẩy bẩy.
“ Nghiêu tổng nói, đem cô xích lại ”.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play