Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Va Vào Ánh Mắt Em

Chương 1: Vận may

Lâm Thư nói với Phương Ngữ Nhi:

- Chỗ showroom xe oto mình làm đang tuyển trợ lý đó, cậu tới ứng tuyển xem sao. Dù sao cậu cũng muốn kiếm thêm tiền để phụ gia đình mà.

Ngữ Nhi và Lâm Thư là bạn đại học từ những năm đầu tiên. Ra trường đã mấy năm, Lâm Thư làm kế toán cho nhiều công ty, sau xin vào làm kế toán cho showroom xe sang gần nhà cho tiện đi lại. Vì ở đó toàn bán xe cho giới nhà giàu nên thu nhập cũng khá. Trái lại, Ngữ Nhi lại yêu thích nghề bánh, cô muốn nối nghề của gia đình khi bố mẹ cô có một tiệm bánh nhỏ. Dạo gần đây kinh tế khó khăn, buôn bán kém hơn trước, nguồn thu trong gia đình cũng eo hẹp hơn, lại thêm em trai cô đang học đại học nên cô muốn làm thêm một công việc giờ hành chính để có thêm thu nhập phụ gia đình mình.

Ngữ Nhi băn khoăn một lúc, sợ bản thân không hợp, dù gì cô cũng không có mấy kinh nghiệm. Nhưng dưới sự khích lệ của Lâm Thư, và nhìn lại hoàn cảnh nhà mình, cô nghĩ nếu làm tại đó thì thu nhập chắc cũng ổn. Thôi thì cứ gửi mail ứng tuyển, được là tốt mà không thì cũng chả mất gì.

Vậy mà 3 ngày sau có người gọi cô đi phỏng vấn thật. Hôm ấy trời mưa to từ sáng tới chiều, Phương Ngữ Nhi thầm nghĩ sao số mình hơi xui, cứ có việc là lại mưa tàm tã. Dù vậy cô vẫn cầm ô chạy ra bến xe bus đi tới chỗ hẹn.

Tới nơi, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy chỉ vỏn vẹn 2 người, là cô và một cô gái khác tới phỏng vấn. Dù chỉ có hai người nhưng cô vẫn có chút hồi hộp và lo lắng, liệu người ta có hỏi nhiều không nữa.

Người phỏng vấn là một chị trung tuổi nhưng nhanh nhẹn, có vẻ khá chuyên nghiệp.

- Chào em, chị là An Khánh. Mưa gió như này thật vui vì hai em đã đến.

Xong rồi chị ấy xem hồ sơ của cả hai một lượt, gật đầu:

- Mai có ai đi làm luôn được không?

Ủa, Ngữ Nhi và cô gái cùng phỏng vấn kia ngơ ngác nhìn nhau, không hỏi về chuyên môn hay gì hết, hỏi đi làm luôn được. Lần đầu cô gặp trường hợp như này. Thấy hai cô gái nhìn mình khó hiểu, An Khánh liền cười:

- Nhìn hồ sơ là chị phần nào biết các em có kinh nghiệm như nào. Thực ra hôm nay chị hẹn khá nhiều người tới phỏng vấn, lại chỉ có hai em đội mưa to tới đây, là chị thấy hài lòng rồi.

Phương Ngữ Nhi thầm "à" trong lòng, chưa kịp lên tiếng thì cô gái kia đã nói trước:

- Chị ơi, ngày mai thì em không làm luôn được rồi, vì chỗ công ty cũ em chưa bàn giao xong, em cứ nghĩ phải đợi khoảng 1 tuần mới có thông báo, không ngờ mai đi luôn, nên em không thu xếp được ạ.

An Khánh gật gù rồi nhìn sang cô:

- Còn em thì sao?

Ngữ Nhi còn đang mải nghe bỗng hơi giật mình, ngơ ngác gật đầu:

- Em không vướng bận gì...

Chỉ đợi có vậy, An Khánh không kịp để cô nói hết đã chốt luôn:

- Ok, mai đi làm nhé, hẹn em 8h30 sáng tại showroom.

Và thế là, Phương Ngữ Nhi tìm được việc đơn giản đến lạ, trên đường về cô còn nghĩ, thật kỳ cục, sao lại nhanh gọn thế nhỉ!?

Có lẽ hôm nay cô có vận may chăng. Tự nhiên cô lại háo hức ngày mai đi làm quá, phải thông báo cho Lâm Thư ngay mới được.

- Thư à, tớ được nhận rồi!

Lâm Thư hớn hở:

- Chúc mừng chúc mừng, thế là chúng mình được làm chung toà nhà với nhau rồi. Sáng mai mình sẽ tới đón cậu nhé.

Nói xong, cô bước xuống xe bus, đi bộ về nhà mà trong lòng vui vui.

chương 2: công việc mới

Hôm nay Lâm Thư tới đón cô sớm, ngày đầu đi làm tốt nhất nên đến sớm để còn làm quen môi trường và đồng nghiệp.

Tới chân toà nhà, Lâm Thư tạm biệt Ngữ Nhi để lên tầng 5 phòng kế toán. Còn Ngữ Nhi nhìn một lượt showroom xe sang trước mặt tại tầng 1, bên trong toàn những chiếc siêu xe cho nhà giàu mà cả đời cô chẳng mua nổi. Hít một hơi, cô từ từ đi vào.

Vừa nhìn thấy cô, An Khánh đã gọi:

-Nhi, lại đây.

Giới thiệu qua một lượt thì cô biết, An Khánh là quản lý tại đây, mọi người gọi là quản lý An. Làm quen vài đồng nghiệp, cô được chị An Khánh chỉ cho các công việc cần làm. Công việc cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là phụ quản lý An các giấy tờ, văn thư, tài liệu.

Làm được 3 ngày, mọi thứ suôn sẻ. Hôm nay quản lý An bảo cô đi cùng chị ra ngoài. Trước khi đi, chị dặn cô hãy điều chỉnh đồng phục cho phẳng phiu, cẩn thận làm cô hơi lo lắng:

- Quản lý An, chị dẫn em đi đâu ạ?

An Khánh cười:

- Không có gì phải căng thẳng, chúng ta đưa tài liệu về các mẫu xe tới cho sếp.

Nói đến sếp, cô chưa gặp bao giờ, cũng không để tâm lắm vì cô mới đi làm được 3 hôm, lo học việc từ quản lý An nên chưa tìm hiểu. Dù sao thì cũng làm việc trực tiếp với nhân viên tại showroom chứ Sếp chắc thi thoảng mới ghé qua.

Cô tưởng tượng, là chủ showroom xe đắt tiền này chắc phải là một người trung niên đầy kinh nghiệm, chắc sẽ phong độ và hiểu biết sâu rộng. Có thể sẽ khó tính hoặc khắt khe gì đó. Nên khi nghe quản lý An nói gặp Sếp, cô lại càng lo lắng.

Hai người tới nơi, cô trố mắt nhìn dãy nhà cổ trước mặt. Những dãy nhà nâu nối dài, cây cối trong sân toàn cổ thụ nhưng được uốn tỉa rất công phu. Dưới tán cây có một hồ cá koi đẹp mắt, ở giữa còn có những tảng đá rất to, tạo cảnh hòn non bộ. Nhìn thấy biểu cảm của cô, quản lý An lên tiếng nhắc nhở:

- Tập trung đi Ngữ Nhi!

Cô giật mình, quay sang hỏi: đây là nhà Sếp à chị?

Quản lý An giải thích:

- Không, đây là nhà của Bạch lão gia, ông ấy là trưởng hội doanh nhân buôn xe nên mọi người hay tụ tập ở Bạch phủ để bàn chuyện làm ăn. Chúng ta đi vào thôi.

Nói xong hai người đi vào, khoảng sân rộng mà hai người phải đi một lúc mới tới mấy dãy nhà. Quản lý An chỉ:

- Đằng kia, hội doanh nhân đang tụ họp ở đó.

Cô nhìn theo, cách chỗ cô một dãy nhà, cửa đang mở, có rất nhiều người ngồi trong, bên ngoài cũng có nhiều người đang đứng đợi. Nhìn có vẻ toàn người máu mặt thì phải. Dù sao chủ của showroom toàn xe sang hẳn là người rất nhiều tiền.

Đúng lúc này, quản lý An có điện thoại, cô ấy chạy ra xa nghe máy và nói vọng lại:

- Em mang vào giúp chị, có người ở showroom gọi chị giải quyết chút việc. Vào mau đi kẻo trễ.

Chưa hiểu gì, quản lý An đã quay đầu đi ra chỗ khác nghe máy. Cô chỉnh đốn lại trang phục rồi dần dần tiến lại căn phòng đang đầy người.

Lúc cô lại gần căn phòng, có người đứng cửa canh gác hỏi cô là ai, cô nói là người của quản lý An tới đưa tài liệu thì mới được cho phép lại gần cửa. Bước vào, tất cả mọi người đều nhìn cô, hầu hết là đàn ông, có người đang hút thuốc, có người đang uống rượu.

Cô cúi mặt không dám nhìn lung tung, lúng túng nói:

- Quản lý An bảo tôi mang tài liệu cho Sếp ạ.

Rồi cô mới ngớ ra, trong những người ở đây, ai mới là sếp cô cơ chứ?

chương 3: gặp gỡ

Cô đang đỏ mặt và lúng túng, bỗng có một bàn tay chạm nhẹ vuốt lưng cô làm cô giật bắn cả người, tài liệu trên tay rơi xuống đất. Cô còn chưa hiểu chuyện gì, thì người đó đã cười:

- Ồ, lần đầu tôi thấy cô đấy. Cũng xinh đó chứ!

Nói xong hắn ta định trêu ghẹo cô, thì bên kia bàn, một giọng nam lạnh lùng lên tiếng:

- Ôn thiếu lại trêu ong ghẹo bướm rồi đấy, có tôi ở đây là lại cà chớn nhân viên của tôi.

Ôn Kiệt cười xuề:

- Tôi đã làm gì mà cậu phải căng!

Cô vừa cúi nhặt tài liệu, vừa nghe đã hiểu người đàn ông đối diện bàn kia là sếp mình. Cô vội vàng chìa tay cầm tài liệu ra:

- Thưa sếp, đây là tài liệu quản lý An chuẩn bị cho ngài ạ.

Người đó chỉ nói:

- Để trên bàn đi!

Cô khẽ đặt tài liệu xuống và xin phép rời đi, trước khi đi, cô ngẩng đầu lên, bỗng ngây người vài giây, sau đó liền ra ngoài.

Bước ra cửa, cô thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là đưa tập tài liệu mà hú hồn. Cô chợt nhớ về ánh mắt ấy, ánh mắt sắc sảo, lạnh lùng nhìn cô, ấy vậy mà chỉ trong một giây nào đó, cô bỗng hẫng nhịp. Bởi đôi mắt ấy quá đẹp, lông mi dài và dày, con ngươi màu đen sâu thẳm, nhưng lại nhìn cô không cảm xúc.

Thì ra sếp cô là một người trẻ tuổi như vậy. Nếu so với tuổi 25 của cô, chắc sếp chỉ hơn cô một vài tuổi là cùng.

Chạy tới chỗ quản lý An vừa nghe điện thoại xong, cô báo cáo:

- Em đã giao xong rồi ạ.

Nhân tiện, cô hỏi về sếp của mình:

- Chị à, em vẫn chưa biết sếp mình như nào luôn, lần đầu em gặp còn ngỡ ngàng, không ngờ trẻ thế!

Quản lý An gật gù:

- Ừa, tuổi trẻ tài cao đó, Hạ thiếu gia nay 28 tuổi đã là chủ công ty nhập khẩu xe sang rồi. Showroom mình làm việc chỉ là cái nhánh nhỏ mới mở thêm mà thôi. Chị theo cậu ta 3 năm, trước làm ở trụ sở chính, đợt này mới mở showroom nên chị được lệnh qua quản lý.

Hạ thiếu mà quản lý An nói là Hạ Phong Thần. Đó là con cả của Hạ gia. Đây là gia tộc lớn nhất nhì thành phố, có truyền thống làm vận tải, tới đời Hạ thiếu thì mở rộng ra cả nhập khẩu xe, toàn là xa xỉn phục vụ giới nhà giàu.

Nghe vậy thì Ngữ Nhi cũng không tò mò thêm nữa, cô lặng lẽ đi theo quản lý An về showroom để tiếp tục làm việc.

Do làm việc giờ hành chính nên tan làm cô lại về tiệm bánh của gia đình phụ giúp. Dạo gần đây bán kém nên gia đình cô cũng không thuê nhân viên nữa, lúc cô vắng thì bố mẹ ra trông, cô có mặt thì họ sẽ về nhà nghỉ ngơi, hôm nào em trai cô nghỉ học cũng sẽ ra trông cùng.

Tiệm bánh nhà cô thuê ngay gần chung cư Lâm Thư ở, cũng gần chỗ làm việc của hai người. Về tới tiệm thấy Lâm Thư đang ngồi chơi, còn Phương Vũ Nam em trai cô đang loay hoay trong quầy làm gì đó. Lúc đó không có khách nên Lâm Thư thấy cô không ngại lên tiếng hỏi to:

- Ôi Nhi Nhi của tớ, nay cậu tan làm muộn hơn mọi ngày, thế nào, công việc ổn chứ?

Đặt túi xuống, cô bảo Vũ Nam làm cho mình một cốc nước ép rồi quay sang Lâm Thư kể chuyện:

- Ổn cả Lâm cô nương của tớ. Tớ còn chưa đãi cậu chầu cảm ơn vì đã giới thiệu công việc cho tớ nữa. Nay tớ đi gặp sếp cùng quản lý, về phải làm cố cho xong việc ở showroom nên mới về trễ hơn mọi ngày.

Lâm Thư ồ lên:

- Kể xem sếp mình có gì hay ho không nào?

Phương Ngữ Nhi ngạc nhiên:

- Cậu ko biết sếp à?

Lâm Thư lắc đầu:

- Chưa bao giờ gặp luôn, chỉ biết là thiếu gia nào đó mới ở nước ngoài về, mở thêm chi nhánh.

Cũng phải, Lâm Thư làm phòng kế toán, sếp chắc cũng chả tới đó nên cô ấy ko biết cũng là lẽ thường.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play