Cậu là nhị thiếu gia của Mạc gia nhưng lại không được cha yêu thương, bị mẹ kế chèn ép. Sau khi mẹ cậu không còn Chu gia chống lưng, cha cậu liền mang theo Trịnh Nguyệt Lâm và người anh trai cùng cha khác mẹ của cậu về nhà. Mẹ cậu vì chuyện này mà lâm bệnh nặng, cuối cùng không qua khỏi.
Từ khi mẹ mất cuộc sống của cậu ở Mạc gia cũng không dễ dàng gì, mà số tài sản mẹ cậu để lại cũng bị bọn họ chiếm giữ. Năm cậu 18 tuổi ông cụ Hoắc đã đến Mạc gia nói về hôn ước giữa hai nhà Hoắc Chu vẫn chưa thực hiện được mà cậu là đứa cháu duy nhất của Chu lão gia, tất nhiên hôn sự này sẽ rơi vào người cậu. Ông cụ Hoắc cho cậu tự do chọn người mình muốn gả, lúc đó cậu đã ôm một phần tình cảm sinh ra lúc nhỏ mà chọn gả cho Hoắc Cảnh Hành. Cứ ngỡ mình sẽ có một cuộc sống hạnh phúc nhưng thứ cậu phải đối mặt sau khi kết hôn với hắn là những sự ghét bỏ, sỉ nhục
Kết hôn hai năm hắn chưa từng chạm vào cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu thì hắn lại tỏ ra chán ghét, không ngừng nhục mạ cậu. Ngay cả mẹ chồng cũng khinh miệt, ghét bỏ cậu.
Trong những lần cậu ở nhà chính Hoắc gia chỉ có ông cụ Hoắc và Hoắc Thần - chú ba của Hoắc Cảnh Hành là đối xử tốt với cậu. Về sau cậu lại biết được người Hoắc Cảnh Hành luôn tâm tâm niệm niệm chính là anh trai cùng cha khác mẹ với cậu - Mạc Kỳ Nguyên. Hắn cùng với Mạc Kỳ Nguyên thường xuyên ở cùng, đi chơi với nhau, lúc cậu đang bị sốt ở nhà thì hắn đang tay trong tay vui vẻ với người mình thích.
Đến năm thứ ba sau khi kết hôn cậu bị tai nạn giao thông hôn mê một tháng ở bệnh viện, sau khi tỉnh dậy thì hắn đã là gia chủ Hoắc gia. Gia chủ trước đó là Hoắc Thần đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Sau khi lên nắm quyền Hoắc gia hắn liền ly hôn với cậu để có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Mạc Kỳ Nguyên.
Hắn ép cậu ký vào đơn ly hôn rồi đuổi cậu ra khỏi nhà không một xu dính túi, những tháng sau đó cậu phải vất vả làm nhiều công việc để kiếm sống. Ở trong một căn phòng tồi tàn, chật chội, cuộc sống ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Mùa đông, trên đường tuyết rơi dày đặc, những cơn gió lạnh như cắt da cắt thịt cậu dừng lại trước một màn hình lớn. Trong màn hình là hình ảnh Hoắc Cảnh Hành đang nắm tay Mạc Kỳ Nguyên dắt vào một sảnh tiệc. Người đàn ông trong bộ lễ phục đen đắt tiền đang dịu dàng nắm tay thiếu niên bên cạnh, dường như sợ cậu lạnh mà lấy áo khoác lông dày ấm áp khoác lên vai cậu rồi cầm hai bàn tay của cậu để ủ ấm.
Lúc nhỏ có lần cậu bị đuối nước, trong cơn mê mang đã có người cứu cậu lên bờ, lúc lấy lại ý thức thấy Hoắc Cảnh Hành ở bên cạnh cậu đã cho rằng hắn đã cứu mình. Từ đó đối với hắn có tình ý, mà hôn ước của ông ngoại lập ra với ông cụ Hoắc đã cho cậu cơ hội không do dự liền chọn gả cho hắn.
Cậu mỉm cười chua xót rồi quay đầu đi về hướng chung cư cũ nát, đây có lẽ là lựa chọn ngu ngốc nhất trong cuộc đời của cậu. Quay trở về căn phòng nhỏ của mình cậu lại cảm thấy yên bình lạ thường, cậu nằm lên cái giường nhỏ bé trùm kín chăn rồi cuộn người lại, cố gắng ủ ấm bản thân. Nhưng càng ngày cậu lại càng thấy lạnh, mí mắt cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ đang kéo tới. Nghĩ lại cuộc sống bi thảm của mình, giá như có thể làm lại... Một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu cậu, cùng lúc đó cậu rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được nữa mà chìm vào giấc ngủ. Kết thúc một cuộc sống đầy đau khổ.
"Mạc An Nhiên"
"Nè, dậy đi, mày định giở trò hả?"
Có chuyện gì vậy? Chẳng phải cậu đã chết rồi sao?
Cậu mở mắt ra thấy mình đang ngồi trong một chiếc xe mà Trịnh Nguyệt Lâm đang ở ngoài cửa xe nhìn vào cậu. Chuyện gì vậy? Sao mình lại ở đây? Cậu mở to mắt ngạc nhiên nhìn về phía Trịnh Nguyệt Lâm.
"Chịu dậy rồi sao! Đã tới chỗ rồi còn không mau xuống xe, hôm nay mày phải đi gặp Hoắc lão gia nên đừng có lề mề nữa. Mau xuống xe."
Hoắc lão gia? Chẳng phải sau khi chú Hoắc chết ông ấy đã sang nước ngoài rồi sao?
Nhìn bà ta có vẻ đã sắp không còn kiên nhẫn nữa cậu đành làm theo lời Trịnh Nguyệt Lâm bước xuống xe. Nhà hàng Hoa Nguyệt?! Đây chẳng phải chỗ cậu gặp ông cụ Hoắc trước khi kết hôn sao! Sao bây giờ cậu lại ở đây?... Chẳng lẽ cậu đã trọng sinh rồi sao?!!!
"Còn đứng ngơ ra đó làm gì mau vào trong đi"
Thấy cậu bước xuống xe rồi đứng đực ra đó bà ta lại lên tiếng thúc giục. Cậu và Trịnh Nguyệt Lâm bước vào trong, nhà hàng Hoa Nguyệt được mệnh danh là nhà hàng số một của Bắc thành.
Thấy có hai vị khách đi vào nhân viên nhà hàng liền tiến lên "Cho hỏi hai vị đã đặt bàn trước hay chưa?"
"Chúng tôi tới đây gặp Hoắc lão gia"
"Dạ được! Xin hai vị đợi một chút!" nói xong nhân viên đi đến bàn tiếp tân nói cái gì đó, sau khi đã xác nhận xong liền quay lại.
"Hai vị ngài Hoắc đang chờ hai vị ở trong phòng, mời hai vị đi theo tôi!" nhân viên làm động tác mời rồi dẫn cậu và Trịnh Nguyệt Lâm đi thẳng ra phía sau.
Nhà hàng Hoa Nguyệt có hai dãy nhà riêng biệt, được ngăn cách bằng một khu vườn trồng đầy các loại hoa khác nhau. Dãy nhà trước nhất này trang trí theo phong cách cổ điển kiểu Âu, chính giữa là đường để đi ra vườn hoa và khu nhà phía sau, hai bên trái phải là các dãy bàn ăn được xếp thẳng hàng. Thẳng đến là một không gian mở với mặt đường lát đá, xung quanh là vô số loài hoa đang nở rộ tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Con đường lát đá trải dài từ cửa sau của khu nhà hàng trước đến khu nhà hàng phía sau, bao quanh một mặt hồ. Khu nhà hàng phía sau nơi riêng biệt gồm những phòng VIP và phòng tổ chức tiệc.
Nhân viên dẫn cậu và Trịnh Nguyệt Lâm vào trong một căn phòng VIP rồi đưa tay ra cúi người làm động tác mời "Hai vị ngài Hoắc đang đợi ở bên trong!" sau đó liền đi ra ngoài.
Đây là một căn phòng theo phong cách Trung Hoa cổ điển, cửa phòng còn được ngăn cách bằng một tấm bình phong. Cậu nhìn một lượt quanh căn phòng rồi bước qua tấm bình phong, trước mắt là một ông cụ đang ngồi trên bàn tròn, đối diện với tấm bình phong. Bên cạnh ông là một vị thư ký cùng với hai người vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh ở phía sau.
Sau khi Trịnh Nguyệt Lâm thấy được người đang ngồi trên bàn là ông cụ Hoắc liền cúi người chào rồi cười giả lả "Hoắc lão gia, mấy hôm trước lão gia nhà tôi đã đi công tác rồi nên hôm nay không thể đến đây được. Mong Hoắc lão gia thông cảm"
"Không sao, chủ yếu hôm nay ta đến để gặp tiểu Nhiên thôi" ông vừa nói vừa quay sang nhìn cậu rồi nở một nụ cười dịu dàng "Đứa bé ngoan, sao còn đứng đó, mau lại đây ngồi đi!"
Bây giờ thì cậu đã có thể khẳng định rằng mình đã sống lại rồi! Những chuyện xảy từ lúc cậu tỉnh dậy đến giờ đều trùng khớp với những gì xảy ra ở kiếp trước, cậu đã có cơ hội để làm lại. Nếu ông trời đã cho cậu cơ hội này thì cậu phải thay đổi quỹ đạo sống của mình, không để những bi kịch đời trước lặp lại một lần nữa.
Sau khi ông cụ Hoắc lên tiếng, một lúc lâu sau cũng không thấy cậu phản ứng gì Trịnh Nguyệt Lâm liền quay sang kéo tay cậu, thoát khỏi những suy nghĩ đang rối tung trong đầu lúc này cậu mới nhận ra mình vẫn chưa chào ông cụ Hoắc. Cậu tiến lên trước chào ông cụ sau đó mới đi đến kéo ghế ra ngồi, thấy cậu đã ngồi xuống bàn ông liền nói về việc hôm nay hẹn gặp cậu.
"Tiểu Nhiên chắc con ở Mạc gia đã nghe nói về mối hôn sự này rồi đúng không?"
"Dạ vâng! Con đã nghe cha nói qua rồi ạ!"
"Được! Vậy ta cũng không vòng vo nữa. Hôn ước này là do ta và ông ngoại con lập ra, nhưng lúc đó mẹ con đã có người trong lòng nên ta cũng không muốn ép buộc mẹ con. Vì vậy mà ta và ông ngoại con mới duy trì hôn ước này đến đời của con. Bây giờ lão Chu đã không còn, ta muốn con gả vào Hoắc gia ta để ta có thể thay ông ấy chăm sóc cho con" Dừng một chút ông lại nói "Nhưng nếu con không muốn thì chúng ta có thể hủy bỏ hôn ước này"
Vừa nói xong thư ký kế bên ông liền đưa cho cậu một tệp tư liệu "Đây là tư liệu của những người Hoắc gia chưa lập gia đình, con cứ xem kỹ rồi hẵng quyết định"
Cậu nhìn tệp tài liệu, nói vâng một tiếng với ông cụ Hoắc rồi mở ra. Những trang đầu đều là con cháu của những người họ hàng của Hoắc gia, cậu nhớ kiếp trước những người này đều tìm được tình yêu của đời mình. Bây giờ cậu chọn người ta chẳng phải sẽ trở thành người thứ ba chen chân vào hay sao?
Lại lật đến trang tiếp theo, đập vào mắt cậu là cái tên quen thuộc. Hoắc Cảnh Hành...đây là tư liệu của Hoắc Cảnh Hành! Người này đời trước đã đẩy cậu vào một cuộc sống bi thảm. Ha...lúc này ở đời trước cậu đã chọn gả cho hắn không do dự thậm chí là không cần nhìn tư liệu của những người khác. Nhưng bây giờ cậu sẽ không ngu ngốc mà muốn gả cho hắn nữa, sống lại một đời tình cảm cậu dành cho hắn cũng đã nguội lạnh.
Cậu sẽ không vì chuyện lúc nhỏ mà ôm tình cảm với hắn, còn nhiều người đối tốt với cậu như vậy tại sao phải vì một chuyện đó mà mang chấp niệm chứ. Chồng trước khốn nạn...hãy cút cùng ánh trăng sáng của anh ta đi!
Cậu tiếp tục lật sang trang kế tiếp. Đây là tư liệu của Hoắc Thần, người chú mà Hoắc Cảnh Hành luôn kính sợ. Nghĩ lại đời trước, người đàn ông này là người đã giúp đỡ cậu rất nhiều lúc ở nhà chính Hoắc gia. Sau khi cậu và Hoắc Cảnh Hành kết hôn không lâu thì Hoắc Thần đã lên làm gia chủ, chuyện này đã làm những nhà giàu trong giới ở Bắc thành một trận xôn xao. Chỉ trong ba năm Hoắc Thần đã làm cho Hoắc gia càng trở nên lớn mạnh, cái tên Hoắc Thần trở thành huyền thoại của giới thương nghiệp.
Kiếp trước khi cậu tỉnh dậy đã nghe nói Hoắc Thần mất trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng khiến nhiều người bị thương , còn mình là một trong những nạn nhân của vụ tai nạn đó. Sau đó, vị trí gia chủ Hoắc gia mới được giao lại cho Hoắc Cảnh Hành.
Cậu liếc mắt nhìn ảnh chụp của đối phương, gương mặt của người đàn ông trên ảnh có vài nét khá giống Hoắc Cảnh Hành. Nhưng Hoắc Thần nhìn lại có vẻ trưởng thành, chín chắn hơn. Mũi cao, da trắng, môi mỏng, mắt phượng lạnh lùng, ngũ quan tinh tế lại cương nghị...kiếp trước cũng không nhìn kĩ không ngờ người đàn ông này lại đẹp như vậy. Người đẹp như vậy chỉ tiếc là lại chết trẻ, nhưng mà đời trước Hoắc Thần tốt với cậu như vậy!...Mà hình như gả cho anh cậu cũng không có lỗ mà nhỉ? Có sắc, có tài, lại có tiền...ừm...vậy được, cậu sẽ chọn Hoắc Thần!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play