Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Khế Ước Nhân Tình

Chap 1: hợp tác (1)

Chap 1: hợp tác (1)

Người phụ nữ mặt mũi dính đầy máu, tay cũng đang không ngừng chảy máu nắm lấy tay đứa bé gái.

Dùng hơi tàn cuối cùng của mình để nói với đứa bé gái.

- mau...mau chạy đi con gái !

Đứa bé nhìn thấy cả người của mẹ mình đều là máu đỏ đang chảy từng giọt xuống sàn liền khóc nức lên.

- con không muốn đi ! Mẹ phải đi với con.

Người phụ nữ mỉm cười đầy dịu dàng.

- con gái, nghe lời. Mau chạy đi !

Đứa bé gái đó không hề có ý định muốn bỏ rơi lại mẹ của mình.

Người phụ nữ nhìn thấy con gái mình do dự liền nói thêm một câu.

- con không chạy thì làm sao cứu được mẹ, đúng không ?

Đứa bé gái cảm thấy mẹ nói đúng.

- con nhất định sẽ tìm mọi người đến cứu mẹ, mẹ phải đợi con.

Người phụ nữ nở một nụ cười hiền từ đáp lại con gái của mình.

- mau đi...

Đứa bé gái quay người mau chóng chạy về phía trước thật nhanh.

Người phụ nữ ở phía sau nhìn thấy con gái mình đã rời đi mới an lòng ra đi.

Cả người ngã xuống đất, mắt đã nhắm lịm đi.

" mày mau đến phía trước tìm đi. Nhất định không được để hai mẹ con nó sống sót. "

Là thanh âm của một người đàn ông.

Đứa bé gái nghe thấy có người đang truy tìm mình liền kiếm nơi để ẩn nấp.

Với một thân hình nhỏ nấp vào một góc nhỏ có thể nói là dễ dàng, không bị phát hiện.

Đám người kia đi đến gần chỗ đứa bé gái đang ẩn nấp tìm kiếm.

Đứa bé gái có thể vì thế mà nhìn mặt kỹ từng tên từng tên một.

Tất cả có 5 tên mặc áo đen, đều đội nón đen đeo khẩu trang.

Đặc điểm duy nhất có thể nhận dạng là hình xăm trên tay của chúng.

Mỗi người đều có mỗi hình xăm khác nhau trên mỗi vị trí khác nhau cánh tay.

Tên cầm đầu là dễ nhận dạng nhất. Cổ bên trái có hình xăm con rết, còn có chữ gì đó. Mu bàn tay của cả hai cánh tay đều có hình xăm con sói.

" đại ca, người phụ nữ kia đã chết. Còn lại đứa bé vẫn chưa tìm thấy. "

Một trong số những tên đó lên tiếng.

Đứa bé gái nghe được việc mẹ mình đã chết liền rơi nước mắt, tay che lấy miệng để cố gắng không phát ra âm thanh khóc nấc lên của mình.

Nhưng không cẩn thận đứa bé lại trượt chân rơi xuống vách núi.

" đại ca có người bên này "

Âm thanh đứa bé gái rơi xuống vách núi phát ra liền bị một tên trong số đó phát hiện.

" sống phải thấy người, chết phải thấy xác "

Trong phòng tắm truyền ra âm thanh tiếng nước chảy róc rách.

Qua tấm kính mờ ảo có thể thấy được bên trong là một người đàn ông thân hình lực lưỡng, rắn chắn như tượng tạc. Từng bộ phận trên cơ thể đều rất hoàn mỹ.

" lão đại, có một cô gái muốn tìm anh bàn chuyện hợp tác "

Bên ngoài vang lên giọng nói của một người đàn ông.

Tiếng nước chảy bên trong phòng tắm một lát sau liền tắt.

Cánh cửa phòng tắm mở ra là một người đàn ông cao tám thước, mái tóc bạch kim trên người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm để lộ cả thân hình được tập luyện rắn chắc.

\- tôi xưa nay không làm ăn với phụ nữ, chẳng lẽ cậu lại quên sao ?

Người đàn ông tiến lại ghế sofa ngồi xuống, cầm lấy chai rượu rót vào ly, uống một ngụm.

\- người phụ nữ đó nói nếu anh không đồng ý vụ làm ăn này, anh chắc chắn sẽ lỗ.

\- ồ ! Còn có vụ làm ăn mà tôi phải lỗ sao ?

Người đàn ông tỏ vẻ kinh ngạc, khoé miệng hiện lên ý cười.

\- mạnh miệng như vậy, tôi cũng muốn xem là người phụ nữ như thế nào. Cho cô ta đến văn phòng đi.

\- vâng, lão đại.

Sau khi tên thuộc hạ rời khỏi phòng.

Người đàn ông cũng đi thay quần áo.

Phòng làm việc và phòng nghỉ ngơi của người đàn ông nằm ở hai tầng riêng biệt.

" cạch "

\- cô chính là người muốn bàn chuyện làm ăn với tôi ?

Tiếng cánh cửa vừa mở ra, theo sau đó là âm thanh của người đàn ông.

Người con gái ngồi trên ghế sofa nhìn thấy người cần gặp đã đến liền đứng dậy, nở một nụ cười.

\- xin tự giới thiệu với ngài, tôi tên là Chiêu Dương. Hôm nay tôi đến để bàn một vụ làm ăn với ngài, chắc chắn ngài sẽ không lỗ.

Cô gái này chính là Chiêu Dương, đứa bé gái năm đó đã bị rơi xuống vách núi may mắn còn sống.

\- cô tự tin thật đấy ! Tại sao cô lại nghĩ tôi sẽ đồng ý hợp tác với cô ?

Người đàn ông trước mặt của Chiêu Dương chính là Phong Dật Hành.

Người thừa kế duy nhất của gia tộc Phong gia ở thành phố Tế Nam.

Phong gia nhiều đời đều kinh doanh đá quý và cổ phiếu lên sàn. Ngoài ra còn những ngành nghề khác mới mấy năm nay được Phong gia mở rộng kinh doanh.

Thành phố Tế Nam không ai không biết đến Phong gia là một gia tộc lớn có thế lực lớn trong hắc đạo lẫn bạch đạo.

Vì để mở thêm quy mô Phong Dật Hành quyết định đến một thành phố khác để làm ăn, nhằm tạo thế lực mới cho mình ở thành phố mới.

Mà thành phố anh đến chính là thành phố Nam Kinh, nơi phồn hoa nhất cả nước, nhiều thế lực mới đều nổi dậy ở nơi đây để tranh giành địa bàn.

Phong Dật Hành chỉ mới đến thành phố Nam Kinh 2 năm trở lại đây nhưng đã tạo không ít tiếng vang trong giới thương trường lẫn hắc đạo đều phải e dè.

Chiêu Dương cũng vì muốn có chỗ dựa lớn hơn để trả thù cho nên đã tìm đến Phong Dật Hành.

Hết chap 1

Chap 2: hợp tác (2)

Chap 2: hợp tác (2)

- cô chính là con gái duy nhất còn sống sót lại của Chiêu gia năm đó ?

Phong Dật Hành dường như biết đến thân phận thật của cô.

Vụ việc Chiêu gia năm xưa bị người khác hãm hại đến tan nhà nát cửa lớn như vậy làm sao có thể không biết.

Nhưng đối với một người từ thành phố khác đến đây như Phong Dật Hành sao lại có thể quan tâm đến, thì làm sao có thể biết đến được.

- ngài điều tra tôi ?

Điều đầu tiên mà Chiêu Dương nghĩ đến chỉ có thể là Phong Dật Hành đã cho người điều tra cô.

Phong Dật Hành muốn biết được thông tin của cô cũng không có gì khó, dù sao thì anh cũng là người có máu mặt chỉ cần việc anh muốn biết thì rất nhanh sẽ biết thôi.

Huống hồ chi cô hôm nay lại dâng đến tận cửa để bàn chuyện hợp tác, người cẩn trọng như Phong Dật Hành phải điều tra xem đối phương muốn hợp tác với mình là kẻ như thế nào cũng không có gì lạ.

- không vòng vo nữa, nếu như ngài đã biết tôi là người duy nhất còn sót lại của Chiêu gia năm đó thì ngài cũng biết tôi tìm ngài để hợp tác về vấn đề gì.

Phong Dật Hành vẫn dáng vẻ ung dung đó không hề có chút gì thay đổi.

- cô muốn tôi giúp cô trả thù ? Vậy cô nói xem điều kiện hợp tác là gì ?

- chẳng phải anh vẫn thiếu một nhân tình bên cạnh anh sao ? Tôi có thể làm được bất cứ việc gì anh muốn.

Ánh mắt Phong Dật Hành hiện lên ý cười.

Vì để trả thù mà một cô gái lại có thể bỏ cả thanh xuân của mình cho người đàn ông xa lạ mặc sức chà đạp.

- cô có biết để trở thành một nhân tình bên cạnh tôi phải trả giá rất đắt không ?

Cô đã trải qua những chuyện kinh khủng nhất trong cuộc đời mình, cô còn sợ gì nữa chứ.

Chỉ cần có thể trả thù, việc gì cô cũng có thể làm đến cả giết người.

- tôi biết !

- không sợ sao ?

Chiêu Dương cười một cái khinh bỉ.

- đáng sợ hơn việc tôi bị ***** *** tập thể không ? Tôi phải để đám cầm thú đó từng người từng người một chết không được toàn thây.

Ánh mắt cô lúc này hiện lên tia lửa hận, sự câm phẫn tột độ.

Nhớ lại cảnh tượng đó cô thật kinh tởm.

Ngày hôm đó là ngày họp lớp của cô. Bạn bè cũ năm cấp ba hẹn cô đến quán bar để gặp mặt.

Cô vui vẻ đồng ý không hề từ chối.

Trong đám bạn cũ đó có người cô đã thầm yêu trong suốt 3 năm cấp ba của cô.

Vì thế cô đã ăn mặc, sửa soạn rất kỹ càng.

Cô chọn cho mình một chiếc váy xoè hai dây cúp ngực màu đen, phối với đôi giày cao gót cùng màu.

Mái tóc được uốn gợn sóng nhẹ nhàng cùng với tông makeup hàn quốc khiến cho cả người cô đều hiện lên vẻ xinh đẹp, quyến rũ.

Cô khi không makeup đã xinh đẹp khiến người khác phải ngắm nhìn, giờ lại thêm makeup thì phải nói là khiến người khác chỉ có ngắm nhìn quên lối về, chỉ muốn chiếm hữu cô là của riêng mình.

Cô bước xuống nhà thì gặp ngay người anh nuôi Phùng Kiện.

Phùng Kiện năm nay 23 tuổi, lớn hơn cô 3 tuổi.

Hắn ta từ nhỏ nhìn cô trưởng thành, cô càng lớn hắn ta càng khao khát có được cơ thể cô nhưng vì thân phận anh nuôi cho nên hắn ta mãi vẫn chưa có cơ hội để đụng chạm cô, chiếm lấy cô.

Lúc này đây ánh mắt của Phùng Kiện hiện rõ lên sự ham muốn khi nhìn thấy sự xinh đẹp, kiều diễm của cô.

Hắn ta nhìn từ trên xuống dưới cả người cô, liền lên tiếng.

\- em gái, tối như thế này còn đi đâu nữa ? Con gái giờ này ra ngoài rất nguy hiểm.

Hắn ta tỏ vẻ quan tâm cô trong lời nói nhưng ánh mắt thì vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bầu ngực đang lấp ló sau chiếc váy của cô mà nuốt nước miếng ực ực.

\- tôi đi đâu liên quan gì đến anh ? Nhường đường !

Cô xưa nay rất ghét bộ mặt của Phùng Kiện khi nhìn cô.

Nó kinh tởm làm sao, khiến cô chỉ muốn buồn nôn.

Nếu như không phải Phùng gia là người cưu mang cô thì cô sớm đã đấm chết tên háo sắc Phùng Kiện.

Cô lách qua bên phải để lướt đi qua Phùng Kiện nhưng hắn ta làm sao cho cô dễ dàng đi như thế được.

Hắn ta giơ cánh tay mình ra chắn ngang đường cô đi.

Vô tình bầu ngực cô lại đụng vào cánh của hắn ta.

Hắn ta thích thú đến để lộ nụ cười đểu cáng.

\- để anh đưa em đi, dù sao thì con gái đi buổi tối một mình rất nguy hiểm.

\- không cần, bạn tôi đến rồi.

Cô lần nữa lách qua và rời khỏi Phùng gia.

Phùng Kiện tiếc nuối nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô.

Cả người hắn ta như muốn bốc hoả trước sự xinh đẹp của Chiêu Dương.

Lấy trong túi ra điện thoại, gọi cho ai đó.

" làm theo kế hoạch, hôm nay tao phải có được người đẹp trong lòng. "

Hắn ta cúp điện thoại, một nụ cười quỷ dị hiện lên khuôn mặt của hắn ta.

Chiêu Dương theo giờ hẹn đã đến quán bar NewSky.

Đám bạn cô đã đến đông đủ cả rồi, chỉ còn chờ mỗi cô.

\- cậu đến muộn rồi nhé Nhã Kỳ, phạt cậu ba ly.

Nhã Kỳ chính là tên mà Phùng gia khi nhận nuôi cô đã đặt cho cô. Cô cũng đã dùng cái tên này trong suốt 10 năm qua.

\- chỉ mới muộn 1 phút đã phạt ba ly rồi sao ?

Chiêu Dương tỏ vẻ bất mãn.

\- uống đi chứ ! Bạn bè lâu ngày không gặp, cậu uống ba ly cũng có gì đâu.

Chiêu Dương tửu rượu không tệ nên với cô mà nói phạt ba ly không nhầm nhò gì cả.

Dưới sự thúc giục của đám bạn cô liền cầm chai rượu trên bàn rót vào ly, uống liền ba ly liên tiếp.

\- uống xong rồi nhé ! Các cậu thật biết làm khó mà.

Cô lên tiếng giả vờ trách móc.

\- hôm nay Nhã Kỳ của chúng ta ăn mặc đẹp như vậy là để ai xem vậy ta ?

Một cô gái trong số đó lên tiếng trêu chọc.

Ánh mắt của mọi người ngay lập tức đều hướng về Chung Tuấn Kiệt.

Chung Tuấn Kiệt chính là người mà cô thầm yêu 3 năm qua, cả lớp ai ai cũng biết, chỉ có Chung Tuấn Kiệt không hề hay biết.

Thật sự là không biết hay là giả vờ không muốn biết thì không ai có thể nói.

Mọi người nói chuyện vui vẻ, ai cũng uống rất nhiều rượu đến say mèm.

Chiêu Dương thì khác, còn rất tỉnh táo.

Cô nhìn lên đồng hồ, đã là 2h giờ sáng hôm sau.

Mọi người đều đã gục trên bàn.

Còn được mấy người tỉnh táo đâu.

\- hôm nay đến đây thôi, mình về trước.

Cô nói lời chào, rồi đứng dậy đi về.

\- ai cho cậu về, ở lại đây uống với tôi thêm một ly.

Chung Tuấn Kiệt gục trên bàn bỗng nắm lấy tay cô, giữ cô lại muốn cô uống với mình một ly.

Được người mình yêu thầm nắm tay cảm giác rất khó tả, như tia điện xẹt qua.

Cô bất giác ngồi xuống uống với Chung Tuấn Kiệt thêm một ly.

\- phục vụ, cho hai ly whisky.

Chung Tuấn Kiệt giơ tay gọi thêm hai ly rượu whisky mà không uống rượu còn dư trên bàn.

\- chúc cậu sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

Chung Tuấn Kiệt cầm ly whisky trước mặt uống một hơi hết sạch.

Chiêu Dương nhận được lời chúc của người mình yêu liền có chút xót xa.

\- mình chỉ hạnh phúc khi người đó là cậu.

Chung Tuấn Kiệt say mèm nên không nghe rõ lời cô vừa nói.

Chỉ mỉm cười.

\- uống đi, tôi uống hết rồi.

Chiêu Dương cầm ly whisky lên uống một hơi hết.

Cô uống xong cũng đứng dậy rời đi.

Cô rời khỏi quán bar thì đầu óc liền lâng lâng, cả người thì nóng ran cực kỳ khó chịu.

Cô cũng không biết mình bị làm sao.

Nhanh chóng kiếm một chiếc taxi để về nhà.

Vừa hay có một chiếc taxi xuất hiện, cô nhanh chóng lên xe.

\- đến biệt thự Phùng gia, đường X. Cảm ơn !

Càng lúc người cô càng khó chịu.

Nóng đến mức khó chịu.

Chạy được một lúc chiếc taxi liền ngừng tại một khách sạn sang trọng.

\- bác tài, vẫn chưa đến mà.

Hết chap 2

Chap 3: hợp đồng nhân tình

Chap 3: hợp đồng nhân tình

Cô nhìn thấy trước mặt là một khách sạn liền lên tiếng.

- tiểu thư cô say rồi. Đã đến nơi !

Cô thật sự say sao ? Cô hoa mắt rồi ư ?

Nhưng sao con đường về nhà hôm nay lại nhanh như vậy.

- tôi gửi tiền, cảm ơn bác tài.

Cô đưa tiền rồi xuống xe.

Loạng choạng bước đi.

- để tôi đưa tiểu thư vào bên trong nhé.

Tài xế trên xe bước xuống tốt bụng đưa cô vào trong.

Cô mơ hồ nên không phân biệt được đây là đâu.

Chỉ biết mình đã đến một căn phòng tối.

Cô nghĩ có lẽ là phòng của mình.

Cô cởi giày, cởi bỏ luôn cả chiếc váy trên người rồi leo lên giường.

Cả cơ thể cô nóng đến mức cô không mặc gì rồi vẫn nóng.

Cô vừa nằm xuống, thì ngay bên cạnh cô lại có người.

Chiêu Dương hoảng hốt ngồi dậy.

Nhưng cô bị một lực mạnh nào đó kéo lại, hai tay của cô nhanh chóng bị giữ chặt.

- ai vậy ? Thả tôi ra !

Trong bóng tối cô không biết ai đang đè trên người mình.

Cô cực kỳ hoảng loạn.

- chẳng phải em đang khó chịu sao ? Để anh giúp em. Một chút nữa em sẽ sung sướng.

Thanh âm vang lên, cô liền nhận ra là giọng của Phùng Kiện.

- tên khốn, buông tôi ra ! Tôi la lên cho ba mẹ biết đó.

Phùng Kiện cười lớn.

- em thật sự tưởng đây là nhà sao ? Hôm nay tôi sẽ hiếp chết em. Em phải tận hưởng đấy.

- buông tôi ra ! Tên khốn !

Cả người cô ngày một khó chịu.

Phùng Kiện cúi xuống hôn lấy hôn để lên môi cô, di chuyển dần xuống cổ hít một hơi.

- em không những ngon mà còn thơm nữa. Em khiến anh phấn khích quá đi.

Cô không tài nào chống cự được hắn ta.

- là anh hạ thuốc ?

Cô đến giờ mới chợt bất giác ra cô bị hạ thuốc.

- không ! Anh không hề hạ thuốc em. Là người em yêu hạ thuốc em, dâng em cho anh.

Cô không ngờ ly rượu kia của Chung Tuấn Kiệt lại có thuốc.

Tại sao lại đối với cô như vậy ?

Chiêu Dương nghĩ đến liền bất giác rơi lệ.

- chút nữa em sẽ sung sướng đến tận trời. Em nên cảm ơn nó đã hạ thuốc em.

Lời nói bỉ ổi như vậy mà cũng có thể nói.

- hôm nay anh và anh em của anh sẽ phục vụ em thật tận tình. Em chỉ cần tận hưởng thôi, em gái.

Phùng Kiện đến cầm thú cũng không bằng.

Hắn ta cưỡng hiếp cô, còn cho người khác cưỡng hiếp cô.

Chiêu Dương kể lại mọi chuyện cô bị Phùng Kiện đối đãi như thế nào, bị Phùng gia đối xử với cô ra sao cho Phong Dật Hành biết.

Không phải vì cô muốn Phong Dật Hành thương hại cô sẽ đồng ý giúp cô, vì cô biết Phong Dật Hành sẽ không thương xót cho bất kỳ ai huống hồ chi cô.

Cô chỉ muốn trao đổi để đối phương tin tưởng cô hơn, để cô dễ dàng hơn trong vụ hợp tác lần này.

\- cô nghĩ với thân thể nhơ nhuốc đó của cô tôi sẽ đồng ý sao ?

Chiêu Dương cũng từng nghĩ đến câu hỏi này sẽ được nói ra từ miệng của Phong Dật Hành.

Nếu như cô là Phong Dật Hành, cô cũng không đồng ý thì làm sao Phong Dật Hành đồng ý.

Nhưng...

\- tôi đã nói là nhân tình của ngài thì chỉ cần việc ngài sai khiến tôi đều sẽ làm cả, bao gồm giết người. Tôi biết cơ thể này của mình không sạch sẽ nhưng suy nghĩ của tôi sạch sẽ hơn bất kỳ ai. Nếu như ngài vì một chuyện như vậy không hợp tác với tôi thì đó không phải là Phong Dật Hành rồi.

Suy nghĩ của Phong Dật Hành trước nay chưa ai dám đoán, cô lại là người đầu tiên dám đoán ý anh còn nói cho anh biết.

\- tôi có thể đồng ý với cô, giúp cô báo thù. Nhưng tôi chỉ cần một điều kiện duy nhất.

Phong Dật Hành cư nhiên lại muốn làm ăn lỗ vốn sao ?

Không giống với phong cách của anh chút nào cả.

\- anh chắc chứ ? Chỉ cần một điều kiện thôi sao ?

Cô bán tín bán nghi quan sát anh thật lâu.

Rốt cuộc anh cần điều gì từ cô ?

\- giúp tôi sinh con nhưng phải là bé gái.

Chiêu Dương ngạc nhiên nhìn Phong Dật Hành.

\- anh không nói đùa ?

\- dáng vẻ của tôi lúc này giống nói đùa lắm ư ?

Vẫn là sắc thái đó, cô thật sự không nhìn ra được bất kỳ điểm khác lạ trên gương mặt của anh.

\- nếu như tôi sinh ra bé trai thì như thế nào ?

Sinh con cái là do ông trời quyết định, cô làm sao có thể quyết định được giới tính của nó.

\- cô phải sinh đến khi nào có bé gái thì hợp đồng của chúng ta mới kết thúc. Nếu như cô đồng ý tôi sẽ sai người lập hợp đồng ngay !

Điều kiện như thế này có khi cô dùng cả đời cũng không sinh được con gái thì chẳng phải sẽ bên cạnh anh cả đời sao.

Chiêu Dương không biết mục đích thật sự của anh rốt cuộc là gì.

Nhưng trước mắt cô cần chỗ dựa, cô cần một thế lực lớn mạnh để giúp cô trả thù. Cô không thể nghĩ nhiều được như vậy.

Sau khi báo được thù, cô sẽ tìm cách sau.

\- được, tôi đồng ý với ngài.

Phong Dật Hành tán thưởng tính cách dứt khoát của cô.

Anh đứng dậy đi về phía bàn làm việc, nhấn nút trên điện thoại bàn.

" mang hợp đồng vào đây cho tôi ! "

Ngay sau đó tiếng cửa mở ra, thuộc hạ của anh đem vào một túi giấy để trên bàn rồi nhanh chóng rời đi.

\- cô mở ra xem, cần yêu cầu gì cứ ghi thêm vào rồi ký tên đi.

Cô không suy nghĩ nhiều về những việc mà anh làm, cô chỉ muốn nhanh chóng bàn xong việc hợp tác này, chỉ có như vậy anh có thay đổi ý định cũng không kịp.

Cô cầm lấy túi giấy trên bàn rồi mở ra xem.

Chỉ vỏn vẹn hai tờ giấy nhưng cùng một nội dung.

Nội dung trên giấy chỉ vỏn vẹn vài vòng ngắn ngủn.

\- tôi cũng không có điều kiện gì nhiều, chỉ cần anh đừng đem tôi đi phục vụ người khác như vậy là được rồi.

Điều kiện của cả hai bên đều được ghi lên trên giấy trắng mực đen rất rõ ràng.

Chỉ cần ai vi phạm điều kiện được đề xuất trên sẽ phải chia một nửa tài sản mình có được cho đối phương.

Chiêu Dương cũng không muốn lợi dụng Phong Dật Hành.

Nếu như anh chỉ đưa ra một điều kiện thì cô cũng sòng phẳng đề xuất ra một điều kiện mà thôi.

Cô ký tên vào cả hai tờ giấy.

Anh cũng đã ký tên vào cả hai tờ giấy.

Mỗi người giữ một bản.

\- chúc chúng ta hợp tác thành công.

Chiêu Dương chìa tay ra, ý muốn bắt tay với anh.

Anh cũng không từ chối mà bắt tay với cô.

\- ngày mai, cô dọn đến Phong Tuyết sống cùng với tôi.

Phong Tuyết chính là căn biệt uyển nho nhỏ mà Phong Dật Hành ở.

\- tôi biết rồi.

Cuộc sống của cô sẽ một lần nữa thay đổi từ đây.

Ngày hôm sau Chiêu Dương chỉ mang mỗi một vali quần áo đến trước một khuôn viên lớn.

Hết chap 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play