Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Nguyên Thụy] Một Kiếp Hào Môn

Hỷ

Con đường từ Nghi phủ đến hoàng cung hôm nay ngập trong sắc đỏ. Tiếng nhạc réo rắt cũng không lấn át được tiếng bàn tán xôn xao. Mọi người ai cũng nô nức đứng ở hai bên ven đường. Tiếng chiêng trống ngày một lớn cũng là lúc kiệu hoa chậm rãi đi qua.
Trái với khung cảnh náo nhiệt bên ngoài thì người ngồi bên trong kiệu hoa đang mặc bộ hỷ phục đỏ lại nắm chặt gấu áo, tưởng chừng sẽ xé rách đến nơi. Kiệu hoa tiến vào cổng Ngọ Môn, hộ vệ đưa tay đỡ chủ tử từ trên kiệu hoa xuống rồi dắt vào chính điện. Nghi thức bái đường không sót một bước, nhưng Trương Hàm Thụy cảm thấy thật khó chịu. Lễ sắc phong hoàn tất, y được đưa về Lưu Ly Cung.
Trường Tại
Trường Tại
"Chủ tử, từ giờ đến lúc thị tẩm vẫn còn lâu. Chi bằng thuộc hạ cho người mang lên vài món điểm tâm?"
Trường Tại là hộ vệ thân cận của Trương Hàm Thụy, lúc này đang cung kính ở một bên. Vì Trương Hàm Thụy là nam phi nên thuộc hạ bên cạnh cũng chỉ có Trường Tại. Những tỳ nữ khác đều là người trong cung, không đáng tin cậy
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Không cần. Ta không đói"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Ngươi đi sắp xếp một chút. Ta muốn thay hoa trong sân viện"
Trương Hàm Thụy ngồi nhìn ra bên ngoài sân viện sau đó hướng đến Trường Tại mà căn dặn
Trường Tại
Trường Tại
"Vâng"
Trường Tại chắp tay thi lễ rồi đi ra ngoài, đương nhiên không quên đóng cửa lại. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại Trương Hàm Thụy, y đi đến ngồi trước gương sau đó tháo miếng ngọc bội ở thắt lưng đặt lên bàn. Y là nam phi nên cũng không có khăn trùm đầu, gả cho bậc đế vương nên cũng không cần mặc hỷ phục quá lâu. Lễ phục của y sớm đã được thay thế bằng một thân trường bào màu hồng phấn. Y nhìn mình trong gương rồi nở một nụ cười.
Hôm nay là ngày mà y đã chờ đợi từ lâu, người mà y vẫn luôn ngưỡng mộ giờ đây đã là phu quân của y. Nhưng y lại không thấy vui giống như đã tưởng tượng. Trương Hàm Thụy nhìn miếng ngọc bội, nhất thời trước mắt đã quay về năm 8 tuổi.
Đó là lần đầu tiên y gặp hắn ở Nghi phủ, lúc đó hắn vẫn chỉ là Cửu hoàng tử trong số mười mấy vị hoàng tử công chúa. Hắn hơn y sáu tuổi, năm ấy đến Nghi phủ cùng các hoàng tử khác để luyện võ, học cầm binh. Trương Hàm Thụy nhớ rõ trong số các vị hoàng tử thì hắn là người lạnh lùng nhất, cũng là người học nhanh nhất. Hắn chỉ mất ba tuần trăng để lĩnh hội được những chiêu thức mà phụ thân dạy y suốt một năm trời.
Trương Hàm Thụy 8 tuổi năm đó cảm thấy vị hoàng tử ấy thật tài giỏi. Vì vậy y rất hay bám theo hắn, cùng nhau luyện võ, cùng nhau học binh pháp. Cứ như vậy mà y trở thành thư đồng thân cận nhất của hắn. Y nhìn thấy hắn ở trên đỉnh cao trong kỳ khảo hạch hoàng tử, cũng từng nhìn thấy hắn khổ sở khi bị chính phụ hoàng của mình ghẻ lạnh. Y cưu mang hắn khi mẫu phi của hắn bị ban rượu độc. Để rồi mười năm sau, y cùng hắn chinh chiến trên sa trường đến nỗi suýt mất mạng
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Thụy Nhi, chỉ cần thắng lợi trở về thì ta nhất định sẽ xin phụ hoàng ban hôn cho hai ta"
Trương Hàm Thụy vẫn còn nhớ rõ vào một đêm lạnh trên chiến trường, hắn đã nói với y như vậy. Hắn gieo vào lòng y, một thiếu niên mới lớn, một kỳ vọng tuyệt đẹp. Nhưng hắn không nói, thắng lợi mà hắn cần lại phải trả giá bằng cả gia tộc của y.
Cái ngày y nhìn bệ hạ đại khai sát giới, một thân đầy máu tanh tiến về hoàng cung cũng là ngày y nhìn thấy phụ thân tức đến thổ huyết, dưới một đao mà quỳ xuống trước mặt hắn. Phụ thân của y đến khi tắt thở vẫn một lòng trung thành với hoàng đế. Chỉ có y là thông đồng với kẻ phản tặc. Nhưng phụ thân không hiểu, y tin rằng hắn có thể làm tốt hơn bệ hạ. Y tin rằng mình có thể làm tốt hơn phụ thân. Nếu phụ thân cũng nghĩ giống y thì người đã không phải vì bảo vệ cho một tên vua vô dụng mà mất mạng. Nhưng y tuyệt nhiên không ngờ tới, giây phút phụ thân ngã xuống trước mặt y thì ở sau lưng y, Nghi phủ cũng chìm trong biển máu. Chỉ sau một ngày mà Trương Hàm Thụy không còn gì ngoài một căn phủ không một bóng người. Y chưa từng nghĩ đến cái ngày mà hắn vinh quang nhất lại là ngày mà y thê lương nhất.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Thụy Nhi, ta không quên lời hứa của ta với đệ. Nhưng ta cần củng cố quyền lực đế vương. Đệ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ cho đệ những gì mà đệ xứng đáng được có"
Trương Hàm Thụy mỉm cười gật đầu rồi nhìn hắn dìu một nữ nhân khác lên ngai phượng, vị trí mà đúng ra phải thuộc về y. Ngày sắc phong hoàng hậu, y đứng giữa một đám quần thần, cung kính hành lễ trước tân vương và tân hậu. Trên vai y nặng trĩu, không phải vì bộ quan phục mà là sự oán hận của cả gia tộc đang đè lên vai y. Hậu duệ của Trương Gia oai phong lẫm liệt lại đang cúi đầu trước kẻ đã sát hại cả gia tộc mình, lại còn hèn mọn đến mức trở thành vợ lẻ của hắn ta.
Trương Hàm Thụy siết chặt nắm tay, cảm giác móng tay đâm vào da thịt đau nhói khiến y dễ chịu đi phần nào
Trường Tại
Trường Tại
"Chủ tử!"
Giọng Trường Tại hoảng hốt khiến y giật mình. Bàn tay cũng vì thế mà thả lỏng ra, lúc này y mới nhìn thấy miếng ngọc bội đã bị bể nát từ lúc nào. Mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay khiến máu tươi ứa ra nhuộm đỏ cả miếng ngọc.
Trường Tại
Trường Tại
"Chủ tử, người làm sao vậy?"
Trường Tại vội lấy một miếng vải băng vết thương của y lại, sau đó dọn mấy mảnh vỡ của miếng ngọc bội. Trong mắt liền hiện lên sự kinh ngạc.
Trường Tại
Trường Tại
"Chủ tử, đây không phải là ngọc bội mà người thích nhất sao?"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Ừm, cũng chỉ là một miếng ngọc bội. Có gì quan trọng đâu"
Trường Tại muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Chỉ đành thở dài rồi choàng thêm một cái áo khoác lông cho y.
Trường Tại
Trường Tại
"Thuộc hạ sẽ tìm người sửa lại"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Không cần. Vỡ rồi thì vứt đi"
Trương Hàm Thụy đứng dậy, bên ngoài đã là hoàng hôn. Nếu không có gì thay đổi thì chắc sắp đến giờ thị tẩm rồi
Trường Tại
Trường Tại
"Chủ tử, hoàng thượng có truyền ngôn. Hoàng hậu nương nương ngất xỉu, hoàng thượng đang ở Phượng Hy Cung, e là hôm nay...."
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Ừm. Ta biết rồi"
Trương Hàm Thụy thở phào nhẹ nhõm, y bảo Trường Tại tắt đèn rồi bản thân đi thay trường bào ra sau đó đặt lưng lên giường.

Hỷ

Đêm đó y đã nằm mơ. Trong mơ y nhìn thấy hắn đứng giữa hào quang sáng chói, mỉm cười đưa tay đến trước mặt y
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Thụy Nhi, đến đây"
Trương Hàm Thụy đưa tay định nắm lấy nhưng có một lưỡi kiếm sắc lạnh từ phía sau xuyên thẳng qua tim y. Trương Hàm Thụy khụy xuống, lúc này y mới nhìn thấy phía dưới chân của hắn là những cái xác đẫm máu của Trương Gia. Chất thành một cái cồn cao, mà người ở trên đỉnh cồn lại chính là phụ thân của y. Trương Hàm Thụy hốt hoảng ngước nhìn hắn nhưng chỉ thấy hắn mỉm cười ngạo nghễ, cái cồn thi thể cao hơn một chút, đưa hắn xa khỏi tầm với của y. Độ cao tăng thêm này, chính là y. Trương Hàm Thụy quay đầu, phía sau là cổng địa ngục đang rộng mở. Ở đó, y nhìn thấy phụ thân, mẫu thân, thúc bá, huynh đệ tỷ muội, rất nhiều người của Trương Gia đang vươn cánh tay trơ xương ra kéo y vào địa ngục. Miệng không ngừng nguyền rủa y là đứa con phản đồ. Trương Hàm Thụy vùng vẫy, máu từ ngực trái trào ra như suối. Y nhìn hắn cầu cứu nhưng chỉ nhận lại một ánh mắt lạnh lẽo.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Trương Gia bây giờ không thể cho ta những thứ ta cần"
Trương Hàm Thụy bất lực nhìn thân xác mình ngày một gần với đám quỷ Trương Gia. Oán khí bao trùm cảnh vật xung quanh, từng người từng người đè lên người y rồi cấu xé y thành từng miếng nhỏ. Trương Hàm Thụy tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi. Đúng lúc này Trường Tại cũng vừa gõ cửa.
Trường Tại
Trường Tại
"Chủ tử, người đã tỉnh giấc chưa?"
Trương Hàm Thụy lúc này mới cố gắng điều hoà lại hô hấp, hít một hơi thật sâu rồi mới đáp lại Trường Tại
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Ta dậy rồi. Ngươi vào đi"
Trường Tại đẩy cửa đi vào, trên tay là một chậu rửa mặt.
Trường Tại
Trường Tại
"Chủ tử, để thuộc hạ giúp người thay y phục. Chốc nữa còn phải đến thỉnh an hoàng hậu nương nương"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Ừm. Ngươi để đó đi, ta tự làm được"
Trường Tại
Trường Tại
"Như vậy không hay lắm. Cứ để thuộc hạ giúp người"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Trường Tại, đây không phải việc của ngươi. Nhìn ngươi thế này ta cảm thấy không quen"
Trường Tại vốn là hậu vệ xuất sắc nhất của Nghi phủ. Trước đây hắn là một người có võ công cao cường, là một nam tử hán đích thực. Trường Tại trước đây vẫn cung kính với y, nhưng không phải là một tùy tùng khép nép giống như bây giờ. Ngay cả Trường Tại từng hiên ngang như vậy cũng bị y biến thành một tôi tớ hèn mọn
Trương Hàm Thụy chỉ có thể trách bản thân quá ngu ngốc, hận không thể tự giết chết bản thân mình
Phi tần trong cung mỗi sáng đều có nghi thức thỉnh an. Nhưng hiện tại trong cung không có Thái Hậu nên phi tử chỉ cần đến Phượng Hy Cung để thỉnh an hoàng hậu nương nương. Hoàng đế vừa đăng cơ nên cũng chưa phong hiệu quá nhiều phi tần. Phượng Hy Cung lúc này ngoại trừ hoàng hậu và Trương Hàm Thụy, chỉ có thêm một Uyển tần, Thi mỹ nhân và Ngô mỹ nhân. Trương Hàm Thụy là nam phi duy nhất trong hậu cung, ngồi giữa một đám phi tần thật sự rất lạc lõng
Uyển tần
Uyển tần
"Trương quý tần, ta là lần đầu tiếp xúc với nam phi, thật không biết phải cư xử thế nào cho phải phép. Nếu có sai sót thì mong nương nương rộng lượng bỏ qua cho"
Uyển tần che miệng cười khúc khích, hai chữ "nương nương" còn cố ý nhấn mạnh như đang chế giễu y. Cũng phải, ở đây người có thể công kích y cũng chỉ có Uyển tần. Thi mỹ nhân không đủ phẩm vị để trêu chọc y, hoàng hậu cũng không thể tùy ý ra vẻ, chỉ có Uyển tần đang được sủng ái lại còn có cấp bậc ngang ngửa với y, hoàn toàn có thể ỷ vào thánh sủng mà ngạo mạn.
Hoàng hậu
Hoàng hậu
"Uyển tần, muội nên chú ý một chút. Dù sao Trương quý tần cũng là lần đầu nhập cung, cũng có những chuyện chưa quen. Chúng ta đều là phi tần của bệ hạ, nên đỡ đần nhau mới phải"
Hoàng hậu nhấc chén trà, giọng nói không nặng không nhẹ, tựa như không liên quan đến mình.
Uyển tần
Uyển tần
"Hai vị nương nương nói phải, là Uyển tần thất lễ rồi. Mong hai vị nương nương đừng trách phạt thần thiếp"
Trương Hàm Thụy gượng cười. Đúng ra y nên ở chánh điện thiết triều, không phải ngồi ở đây xem cung đấu. Hoàng thượng vừa đăng cơ, bên ngoài đều là những lời bàn tán không hay. Trung thần của tiên đế đều đã bị tiêu diệt. Quan lại hiện tại nếu không phải nịnh thần hữu danh vô thực thì cũng là không đủ năng lực. Nếu xử lý không tốt thì phía ngoại bang chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Những chuyện này Trương Hàm Thụy biết hoàng thượng đều đã nghĩ tới, chỉ là không biết đám quần thần kia có đủ khả năng để giải quyết hay không thôi.
Thi mỹ nhân
Thi mỹ nhân
"Phải rồi, hôm qua thần thiếp nghe tin hoàng hậu nương nương không được khỏe, thần thiếp rất lo lắng. May mà hôm nay được nhìn thấy thần sắc của nương nương tươi tắn hồng hào, thần thiếp cũng yên tâm hơn"
Hoàng hậu
Hoàng hậu
"Cũng không có gì. Do chuẩn bị cho lễ sắc phong của Quý tần nên bị động thai một chút. Mới hôm qua Ngự y mới bắt được Hỷ mạch"
Trong thoáng chốc, Trương Hàm Thụy có thể cảm nhận được không khí chùng xuống trước tin đáng ra là vui mừng này. Hoàng hậu mang long thai, nếu sinh ra hoàng tử sẽ càng củng cố hậu vị, càng khiến tương lai của phi tần bị đe dọa.
Hoàng hậu
Hoàng hậu
"Là do ta lơ là bất cẩn. Ngược lại khiến Quý tần chịu thiệt, hôm qua đáng ra là ngày thị tẩm của Quý tần sau khi sắc phong, vậy mà ta lại khiến bệ hạ lo lắng, làm cho ngày hỷ của Quý tần không trọn vẹn"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Nương nương sao lại nói như vậy? Nương nương mang long thai mới là chuyện hệ trọng. Thần cũng chỉ là một quý tần vừa tiến cung, không đáng là bao"
Uyển tần
Uyển tần
"Phải đó, chúc mừng nương nương"
Uyển tần cuối cùng cũng lấy lại được vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói. Nội dung cuộc hội thoại sau đó cũng chỉ vây quanh việc mang thai. Trương Hàm Thụy đương nhiên không xen vào, đến lúc quay trở về Lưu Ly Cung, y đã nhìn thấy hình ảnh quen thuộc đang đứng giữa sân viện

Hỷ

Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Thần tham kiến hoàng thượng"
Trương Hàm Thụy hành lễ, người kia cũng quay lại rồi ra hiệu cho y miễn lễ
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Định thay hoa sao?"
Hắn hỏi y nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào những bồn hoa lưu ly đã bị nhổ trụi
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Vâng"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Để trẫm cho người mang cho ngươi vài bụi hoa nguyệt quế, ngươi thích nguyệt quế nhất mà nhỉ?"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Tạ ơn bệ hạ. Nhưng thần định trồng hoa anh túc"
Hoa anh túc, loài hoa của sự lãng quên của một tình yêu ảo tưởng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Anh túc?"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Không hợp lý lẽ"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Bệ hạ sợ thần dùng hoa anh túc để điều chế độc dược sao?"
Trương Hàm Thụy nhìn hắn, rõ ràng là một câu hỏi nhưng giọng nói có đến bảy phần khẳng định. Hoa anh túc cũng là một loài hoa dùng để điều chế thuốc
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Không. Trẫm lo sẽ có người dùng điểm này để hãm hại ngươi"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Bệ hạ cho rằng ai sẽ hãm hại thần? Một nam phi không được sủng hạnh, không có khả năng sinh hoàng tử, không có quyền lực của gia tộc. Một người như thần thì có thể uy hiếp đến ai chứ?"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Thụy Nhi..."
Không đợi hắn nói hết câu, cậu đã quay sang Trường Tại mà ra lệnh
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Trường Tại, đổi thành hoa nguyệt quế đi"
Trường Tại
Trường Tại
"Vâng, thưa chủ tử"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Thụy Nhi, ngươi mới ở Phượng Hy Cung về sao?"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Phải"
Trương Quế Nguyên tiến đến chỗ tiểu đình ngồi uống trà, Trương Hàm Thụy cũng ngồi theo, hành động này nếu là người khác có lẽ đã bị quy vào tội phạm thượng khi dám ngồi mà chưa được cho phép, nhưng Trương Hàm Thụy và hắn có lẽ cũng đã thân thiết đủ để y có thể ở trước mặt hắn thả lỏng một chút.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Hôm qua...."
Hắn có hơi ngập ngừng, dường như muốn xin lỗi chuyện hôm qua
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Sức khỏe của nương nương quan trọng. Thần không có gì để oán trách"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Thụy Nhi, nếu ngay từ ngày đầu nhập cung trẫm liền sủng ái ngươi, những nữ nhân kia sẽ gây khó dễ cho ngươi. Ngươi phải thông cảm cho trẫm"
Trương Hàm Thụy đón bình trà từ tay Trường Tại rồi rót cho hắn
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Mời hoàng thượng dùng trà"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Thụy Nhi, ở đây không có ai. Không cần đa lễ"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Thần không đa lễ. Nhưng thần cũng không thể nào gọi thẳng tên hoàng thượng được"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Thụy Nhi, ta rất muốn nghe đệ gọi tên ta"
Trương Hàm Thụy có hơi xiêu lòng, trong hắn lúc này không giống một vị đế vương xa lạ, mà giống thiếu niên thân thuộc nào đó trong ký ức của y.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Hoàng thượng, thần thực sự không dám..."
Lời còn chưa nói xong thì Trương Hàm Thụy đã bị hắn bế lên rồi một mạch đi vào phòng ngủ.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Hoàng thượng!"
Cánh cửa đóng sầm lại theo tiếng kêu của Trương Hàm Thụy. Y không ngừng vùng vẫy, nhưng lại không có cách nào chống cự được
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Hôm qua vẫn chưa thị tẩm, hôm nay trẫm bù cho ngươi"
Nói rồi hắn ném Trương Hàm Thụy lên giường mà không có chút thương tiếc. Hắn thô bạo xé bỏ y phục của y, Trương Hàm Thụy hoảng sợ rồi, hắn thật sự muốn làm chuyện đó với y.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Không được! Hoàng thượng..."
Hắn khoá môi y lại, tay vẫn không ngừng cởi bỏ từng lớp y phục của y. Đến lúc chỉ còn một lớp áo lót, Trương Hàm Thụy không nhịn được nữa mà hét lên
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Trương Quế Nguyên!!"
Ba chữ kia như một tiếng sét bên tai khiến hắn dừng lại mọi hành động. Khoé mắt của Trương Hàm Thụy đỏ ửng, y đưa tay kéo lại vạt áo, che đi phần cơ thể bị lộ ra ngoài.
Hắn thở dài rồi chỉnh lại hoàng bào sau đó quay người rời đi. Khi bóng lưng hắn khuất sau cổng của Lưu Ly Cung thì Trương Hàm Thụy mới bật khóc thành tiếng. Trường Tại thấy hắn lầm lầm rời đi thì ngay lập tức chạy vào trong
Trường Tại
Trường Tại
"Chủ tử, người không sao chứ?"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Trường Tại, ta không muốn sống nữa"
Trương Hàm Thụy khóc đến lả người. Trường Tại không biết phải làm sao, dù gì gã cũng chỉ là một tên hộ vệ, đánh nhau thì giỏi chứ làm gì biết an ủi người khác. Sau ngày hôm đó thì hắn không còn đến gặp y nữa, mà còn thuận miệng ra lệnh cấm túc không cho y rời khỏi Lưu Ly Cung nửa bước.
Hơn một tháng sau, trong lúc Trương Hàm Thụy đang ngồi uống trà thì nghe Trường Tại bẩm báo tin tức nghe ngóng được ở ngoại thành. Biên cương phía Bắc đã có dấu hiệu động binh. Trương Hàm Thụy đặt chén trà xuống, chuyện này y cũng đã đoán được từ lâu. Nhưng ngoại bang phía Bắc không phải quá hùng mạnh, nếu là bên đó có động tĩnh trước thì hẳn là không phải đơn giản.
Trường Tại
Trường Tại
"Nhưng chỗ hoàng thượng lại không có tin tức gì"
Trường Tại nói thêm, Trương Hàm Thụy xoa chén trà, không nói gì. Theo hiểu biết của y, hoàng thượng chắc chắn đang có một kế hoạch khác. Y thật sự rất tò mò, rất muốn biết kế hoạch của hắn, nhưng mà với tình hình như vậy thì y không có cách nào thăm dò được. Nào ngờ y cầu được ước thấy, vừa mới nghĩ đến thì đã thấy bóng dáng hắn đi vào Lưu Ly Cung.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Thần tham kiến...."
Trương Hàm Thụy chưa nói hết câu đã bị hắn tát một cái vào mặt, y kinh ngạc mà xoa một bên má nóng rát.
Trường Tại
Trường Tại
"Chủ tử!"
Trường Tại vội vàng đến chỗ của y, gã thấy rõ năm dấu tay hằn đỏ trên má y.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Trương Hàm Thụy, trẫm đã bao giờ đối xử tệ bạc với ngươi chưa? Tại sao ngươi dám thông đồng với phản tặc chống đối trẫm?"
Trường Tại
Trường Tại
"Bệ hạ, xin người đừng vu oan cho chủ tử"
Trường Tại nghiêm mặt, gã là thuộc hạ tử trung của Nghi phủ, trong mắt gả, chủ tử mới là vương thượng
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Ha"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Ngươi tự mà xem đi"
Trương Quế Nguyên cười khẩy rồi ném một lá thư vào mặt Trương Hàm Thụy. Trương Hàm Thụy vội vàng mở lá thư ra đọc, đôi mắt cũng trợn tròn theo từng con chữ.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Sao lại như vậy? Không thể nào..."
Trường Tại cả gan mà ghé mắt vào, trên mặt cũng không giấu được vẻ kinh ngạc. Nội dung của lá thư chỉ vỏn vẹn một câu
💌: Người đứng sau là Bắc Trấn Quận chúa Trương Nghi
Trương Nghi chính là tỷ tỷ ruột của Trương Hàm Thụy, sau khi được gả cho Hồ Chính tướng quân trấn giữ biên cương phía Bắc, đã được tiên đế phong hiệu Bắc Trấn Quận chúa. Nhưng sau khi Trương Gia bị diệt vong, Hồ Chính và Trương Nghi đều đã chết vì bị ám sát rồi cơ mà.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Trẫm cũng đang rất tò mò. Tỷ tỷ của ngươi ở dưới suối vàng hiện hồn điều binh của Bắc Trấn phủ nối giáo cho giặc hay sao?"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Trương Hàm Thụy, trẫm không ngờ đã giam ngươi vào cung mà vẫn không thể chặt đứt được vây cánh của ngươi?"
Trương Hàm Thụy như bắt được gì đó mà ngẩng đầu nhìn vị hoàng đế trước mặt, trong lòng ngập tràn chua chát.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Hóa ra từ trước đến giờ bệ hạ luôn đề phòng thần, sợ thần thông đồng với giặc tạo phản?"
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Cho nên ngươi lấy ra không phải vì trong tim ngươi có ta, mà là muốn nhốt ta trong chốn hậu cung để cắt đứt hết mọi quyền lực của ta?"
Trương Hàm Thụy lúc này như một con người khác, không còn dáng vẻ nho nhã u uất, mà trong mắt chỉ có thù hận, tất cả những món nợ trong quá khứ cùng lúc ùa về. Khiến y toả ra lớp sát khí dày đặc.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
"Ngươi coi ta là gì?"
Trương Hàm Thụy gào lên, không kiêng dè gì mà lao tới. Hắn cũng rất nhạy, tiếp chiêu của y. Cả hai lao vào đánh nhau nhanh tới nổi thị vệ ở phía sau không kịp phản ứng. Đến lúc tất cả nhận thức được tình hình thì có một mũi tên bay thẳng đến.
Phập! Trương Hàm Thụy bị trúng tên, không kịp né đi cú chưởng tới của đối phương. Y văng ra đất, bả vai truyền tới một trận đau đớn, cộng với lực chưởng của người kia khiến y phun ra một ngụm máu tươi.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Trương Hàm Thụy, đáng lẽ trẫm đã cho ngươi đi theo phụ thân của ngươi mới đúng"
Hắn hét lên rồi chuẩn bị chưởng tiếp một cái. Trương Hàm Thụy thấy nguy, nếu nhận lấy một chưởng này thì e rằng y sẽ thật sự mất mạng. Trước mắt thấy hắn lao vút đến chỗ mình, Trương Hàm Thụy nghĩ có lẽ y sẽ đi gặp phụ thân sớm thôi. Đến lúc đó, y thật sự không biết phải đối mặt với phụ thân thế nào. Chưa kịp chuẩn bị tâm lý xuống địa ngục, Trương Hàm Thụy đã nghe tiếng nội công va vào nhau ầm ầm. Y yếu ớt nhìn lên, hoàng thượng mới giây trước còn đang lao đến kết liễu y thì bây giờ đã bị một nam nhân khác vây hãm trên không trung. Trương Hàm Thụy nheo mắt nhìn kỹ người đó, trong đầu kêu lên ba tiếng "Trương Quế Nguyên!"
Trong nhận thức cuối cùng, y nhìn thấy hoàng thượng ngã xuống đất, có lẽ bị thương còn nặng hơn y. Sau đó là có ai đó gọi y, cách gọi thân thuộc của rất nhiều năm về trước.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play