Giản Chiêu là sinh viên năm cuối của trường Đại học Sư phạm Tân Thành.
Y thông minh học giỏi, từng là thủ khoa tỉnh được vinh danh trên báo chí. Đã thế còn có nhan sắc, điềm tĩnh nhu hòa, tinh tế hòa đồng, có nụ cười tỏa nắng đốn tim đối phương, thông thạo bếp núc nhiều tài lẻ.
Tinh hoa hội tụ, mỗi tội nghèo.
Nếu dùng hai từ để mô tả về cuộc sống của y thì sẽ là 'rất nghèo', ba từ thì là 'cực kì nghèo', bốn từ có lẽ là 'nghèo ơi là nghèo'.
Người gì đâu đã nghèo còn lười.
Trước kia vì nhan sắc nổi bật mà Giản Chiêu kiếm được công việc hời là làm người mẫu nam cho các tạp chí. Sau này vì công việc đó tiêu tốn quá nhiều thời gian, còn phải chạy tới chạy lui, Giản Chiêu không có thời gian ngủ, mệt, thế là nghỉ. Y thử qua hai ba công việc, thấy cực quá làm không nổi, nghỉ, thành người thất nghiệp cả ngày lông bông vùi đầu vào học. Nếu không phải sống dựa vào tiền học bổng thì Giản Chiêu đã sớm chết đói.
Nhưng làm biếng quá sẽ không có gì tốt, vào năm học mới, toàn bộ học bổng đều đem đi mua sách vở, đóng tiền trọ và tiêu vào dăm ba thứ lặt vặt. Được nửa tháng ví đã trống rỗng, đứng trước nguy cơ bị đuổi khỏi phòng trọ, Giản Chiêu đành phải đi kiếm việc làm. Người bạn thân thấy y sầu não về vấn đề này, tốt bụng gợi ý cho Giản Chiêu công việc phù hợp lại nhiều tiền, là làm gia sư.
Chiều nay, Giản Chiêu ôm xấp giấy quảng cáo đi dán trên mấy bảng tin đường phố.
Nhưng cái nghèo luôn đi cùng với cái khổ. Chưa dán được tờ nào y đã bị xe đụng.
Chiếc xe đâm trúng y là một con Mercedes - Maybach Exelero có giá 10 triệu USD. Khi ngã xuống đất, cơn đau toàn thân kéo đến, thứ mà Giản Chiêu nghĩ đến là may mắn khi người ta đụng mình, chứ mình đụng người ta xước xe một cái móc tim móc phổi bán cũng không đủ tiền đền.
Một phú bà vội mở cửa bước xuống xe. Toàn thân bà toả ra khí chất cao sang quyền quý, khuôn mặt lại xinh đẹp phúc hậu. Bà cẩn thận gọi tài xế ra đỡ Giản Chiêu ngồi dậy, lo lắng lau vết bụi bẩn trên má y, quan tâm hỏi:
"Là lỗi của tôi, do tài xế bất cẩn mà đâm trúng cậu. Cậu trai trẻ, có làm sao không?"
"Không sao đâu, thưa bà."
Giản Chiêu đau đến chảy mồ hôi, mồm miệng vẫn tỏ ra bình thản:
"Đâu phải ai cũng có diễm phúc được xe Mercedes tông phải, nhỉ?"
Phú bà bật cười, Giản Chiêu biết chuyến này mình ấm rồi.
"Cậu thú vị thật đấy." Bà ưu nhã cầm tờ đơn quảng cáo của y lên, xem qua một lượt, đôi mắt mở to kinh ngạc "Cậu làm gia sư à? Đang đi kiếm việc sao? Chà, sinh viên đại học Sư phạm Tân Thành, thủ khoa tỉnh vào kì thi đại học bốn năm trước? Giỏi quá, hồi đi học tôi cũng từng mơ bản thân sẽ được làm thủ khoa một lần đấy, có điều không được, haiz..."
"Chẳng ham gì đâu. Tôi mang danh thủ khoa nhưng chưa dám chắc tương lai tôi có thể giàu như bà." Giản Chiêu nói.
"Nói năng nghe cưng thế." Phú bà đưa tờ quảng cái cho tài xế, thân thiết nói với y "Trùng hợp thật, tôi cũng đang có ý định tìm gia sư cho thằng con trai duy nhất của tôi, năm nay nó học cấp ba lớp 11 rồi mà sứt sẹo lắm. Thầy về dạy kèm cho nó nhé? Tôi bao ăn bao ở, trả lương cao, đãi ngộ tốt. Sẽ không để thầy thiệt thòi đâu."
Mình có đang mơ không nhỉ? Giản Chiêu tự hỏi, cảm thấy được như này thì có bị đụng xe mười lần nữa y cũng vui vẻ chấp nhận.
Giản Chiêu đang mê mẩn vì tự dưng vớ được công việc ngon, không để ý phú bà ngập ngừng nói:
"Con trai tôi hơi quậy xíu, nó là học sinh cá biệt, cứng đầu cứng cổ khó trị lắm. Mà không sao, chắc thầy không có vấn đề gì với điều đó đâu ha?"
Giản Chiêu có nghe lọt câu nào đâu, nghe hỏi thì theo bản năng gật đầu.
Nụ cười của phú bà càng tươi hơn:
"Vậy giờ thầy về sắp xếp lại đồ đạc đi nha. Ngày mai tôi sẽ cho tài xế đến đón, thầy dọn vào ở chung với gia đình tôi cho tiện việc kèm cặp. Yên tâm thầy có thể tự do sinh hoạt và đi học trên trường. Mai ta thương lượng sau nhé."
Bà nói thêm vài câu nữa, hai người trao đổi thông tin liên lạc rồi bà mới quay gót lên xe.
Cái chân đau nhức do bị xe đụng của Giản Chiêu khi nghe đến mức lương hai mươi triệu một tháng tự dưng khỏi hẳn một cách thần kì. Y nhảy chân sáo về phòng trọ, lập tức gọi điện khoe với thằng bạn thân. Hai người nói qua nói lại, đối phương nghi hoặc nói:
"Công việc này đãi ngộ quá cao. Bao ăn ở còn cho tự ý đi lại. Sao tao thấy nó sao sao á mày ơi, hay mấy người đó đi buôn người? Hoặc là thằng con trai bà đó có vấn đề."
"Mày có thấy ai đi buôn người mà lái con xe 10 triệu đô không?" Giản Chiêu vừa nói chuyện vừa gõ phím máy tính "Tao dựa theo danh thiếp mà bà ấy đưa rồi tra kĩ, vợ doanh nhân giàu có bậc nhất sài thành, tên tuổi đầy rẫy trên báo chí, vậy thì không lo lừa đảo."
"Người như vậy mà mày lại có cơ hội tiếp xúc sao? Tao nghi lắm." Thằng bạn vẫn bán tín bán nghi.
"Thời buổi khó khăn, miếng cơm manh áo quan trọng hơn, tới đâu hay tới đó." Giản Chiêu trả lời rồi cúp máy luôn.
Y nằm lăn lên giường, thấy lòng thoải mái hẳn, phơi phới nghĩ về công việc sắp tới mà lăn qua lộn lại vì phấn khích. Không phải nghĩ ngợi nhiều nên rất nhanh đã đi vào mộng đẹp.
Chiếc xe Limousine chậm rãi đậu trước cổng lớn dát vàng của một căn biệt thự xa hoa, quy mô hoành tráng và khuôn viên vườn rộng lớn. Nhìn từ đằng xa nó như một tòa cung điện thu nhỏ với ánh vàng rực rỡ, đủ biết chủ nhân nó giàu có thế nào.
Cửa xe mở ra, một thanh niên vai đeo balo chậm rãi bước xuống. Có vẻ bị choáng ngợp trước sự hoa lệ này, y ngập ngừng một lúc lâu mới nhấc chân theo người hầu băng qua sân vườn tiến vào trong nhà.
Cô hầu lễ phép nói:
"Bà chủ dặn cậu đến cứ tự nhiên ngồi chờ. Bà đang bận công việc, lát nữa sẽ về ngay ạ."
Giản Chiêu gật đầu, thản nhiên bước đến ngồi trên ghế sofa vải nhung đắt tiền, nhìn ngắm những bức tượng điêu khắc trưng bày quanh nhà để giết thời gian.
Chưa chờ được bà chủ về thì đã có người tiến đến gây sự.
Một thiếu niên nghênh ngang bước từ trên cầu thang cẩm thạch xuống. Mái tóc hắn nhuộm màu đỏ rực, mặt đẹp trai kiêu ngạo đầy vẻ gợi đòn, dưới lông mày có một vết sẹo nhỏ, tai bấm khuyên, mặc quần áo sang chảnh như minh tinh màn bạc. Nhìn kiểu gì cũng ra học sinh cá biệt, khí chất trên người là vẻ ngông cuồng ưa bạo lực.
Đây là Triệu Thiên Kiệt, quý tử duy nhất của gia đình này.
Hắn liếc mắt nhìn đến một người đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa tại phòng khách. Người này ăn mặc luộm thuộm, mặt cũng thuộc dạng ưa nhìn nhưng phong cách phối đồ chẳng đâu vào đâu. Giữa trời thu mà mặc áo len rộng thùng thình màu rượu chát, đeo khăn quàng cổ màu đỏ, trên mặt là cặp kính dày cộm sứt sẹo với gọng kính còn dán băng keo. Dưới mắt có quầng thâm, người thì gầy gò, sắc mặt còn tái xanh như người bệnh lâu ngày. Triệu Thiên Kiệt nhướng mày, đang định bước ra cửa liền đổi hướng đi đến bàn khách, hất hàm với thanh niên:
"Ai đây? Nhìn nghèo nàn thế này mà dám bước chân vô đây à?"
Giản Chiêu nhìn hắn, còn chưa kịp đáp lời thì cô hầu kia đã hấp tấp bưng khay đựng trà đến, vội vàng đặt đồ lên bàn, khom lưng cung kính nói với thiếu niên tóc đỏ:
"Thưa, đây là khách của bà chủ ạ."
"Ai hỏi cô mà tự ý trả lời?"
Triệu Thiên Kiệt cau mày, vẻ mặt sa sầm khó chịu. Cô hầu giật mình, sợ đến toát mồ hôi, hai bả vai run lên, đứng khép nép lại, có vẻ cô rất sợ thiếu niên này.
Giản Chiêu đứng dậy, bước đến chắn trước mặt cô hầu, mỉm cười với hắn:
"Tôi được bà chủ mời đến đây. Cậu cảm thấy chướng mắt khi nhìn tôi à? Thế thì mời cậu đi chỗ khác để đỡ phải thấy mặt tôi nhé."
Ở đằng sau lưng y, cô hầu liên tục lắc đầu trong lo sợ, ra hiệu cho Giản Chiêu đừng nên đắc tội người này, cơ mà y không nhìn thấy. Triệu Thiên Kiệt nhìn người còn thấp hơn mình nửa cái đầu, ăn mặc nghèo hèn mà lại dám lớn tiếng với mình như thế, biểu cảm thích thú đánh giá từ trên xuống dưới, nhếch môi bảo:
"Tại sao tôi phải đi mà không phải anh? Tôi là thiếu gia duy nhất của cái nhà này, hoàn toàn có thể tống cổ anh khỏi đây."
"Vậy sao?"
Giản Chiêu quay người lại, cầm balo của mình đeo lên vai, đi thẳng ra cửa.
Y nghèo, lười biếng, còn ngại phiền phức.
Người con trai đấy nhìn qua là biết thiếu gia nhà giàu hống hách kiêu ngạo còn cứng đầu, nhìn là kiểu người dễ nổi giận còn ngang tàn quậy phá, đụng là vung cú đấm. Giản Chiêu không to cao còn yếu ớt, sợ nếu dạy cho cậu ta mà lỡ làm gì đắc tội là bị đánh liền. Y không đánh lại, người còn sợ đau, cảm thấy tốt nhất không nên dây vào, tránh xa thì hơn.
Ai ngờ còn chưa đi được mấy bước đã bị túm gáy kéo lại, Triệu Thiên Kiệt vuốt ngược mái tóc đỏ, tay xách cổ áo Giản Chiêu, cười lưu manh lộ ra hàm răng trắng, nói:
"Tự bước vào nhà tôi, chưa có sự cho phép của tôi mà dám đi ra? Trước khi ông đây mất kiên nhẫn thì thành thật nói, anh đến đây với mục đích gì?"
Giản Chiêu giương cặp mắt màu hổ phách xinh đẹp lên nhìn hắn, an tĩnh không trả lời cũng không vùng vẫy.
Triệu Thiên Kiệt bị nhìn đến sững sờ.
Thứ đẹp nhất trên khuôn mặt y là đôi mắt sau cặp kính dày, nó mang sự rực rỡ của ánh trời, lại như hố sâu, bất cứ ai đều bị nó thu hút. Triệu Thiên Kiệt cũng không ngoại lệ, có điều việc mình đột ngột bị ấn tượng bởi một người khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hắn buông tay, đẩy Giản Chiêu ngã ngồi lên ghế, trong đầu đang dần suy nghĩ xem nên làm gì với người này.
Y từ từ vịn thành ghế ngồi dậy, nghiêm chỉnh nói sự thật:
"Mẹ cậu thuê tôi đến đây làm gia sư cho cậu."
"Mẹ tôi? Kêu anh đến?" Triệu Thiên Kiệt giẫm một chân lên ghế, từ trên cao nhìn xuống quan sát từng biểu tình của người ngồi đó, hỏi dò "Anh đồng ý luôn? Chưa nghe qua danh tôi à?"
Hắn đè thấp giọng, ra vẻ hung ác:
"Trùm trường nam sinh HardStar, cầm đầu băng đảng du côn ở thành phố này. Nói cho mà biết, những gia sư từng dạy tôi trước kia không có ai bình an bước ra khỏi đây đâu. Nhẹ thì gãy chân, nặng thì nằm viện đấy."
Giản Chiêu nghe xong không sợ hãi chút nào, còn bình thản gật đầu bảo:
"Ừ, cậu ghê gớm thật. Tôi sợ rồi, nên bây giờ tôi về đây."
Triệu Thiên Kiệt nghiến răng nghiến lợi, lại ép y ngồi yên không cho đứng dậy. Lần đầu tiên hắn gặp một người vừa nói vài câu đã làm hắn tức giận, vì thế đâu dễ gì mà thả người đi. Triệu Thiên Kiệt nói với quản gia đứng cách đó không xa:
"Gọi điện cho mẹ tôi, bảo gia sư này tôi chấp nhận. Ngày mai dọn hết đồ anh ta qua đây."
Xong rồi hắn khiêu khích nhìn Giản Chiêu đe doạ:
"Xem tôi làm thế nào chơi chết anh!"
Tự dưng Giản Chiêu ngẩng đầu, hỏi:
"Cậu định trả lương tôi thế nào?"
Triệu Thiên Kiệt đáp không cần do dự:
"Hai mươi triệu."
Giản Chiêu kìm nén khoé môi muốn giương lên cười thật tươi, lập tức gật đầu:
"Ok, tôi đồng ý. Bây giờ tôi chuyển đến đây luôn nhé? Tôi sẽ gắng hết sức dạy dỗ cậu. Rất vui được gặp!"
Đã lương cao còn bao ăn bao ở, quá đã!
Tô Loan bước từng bước ưu nhã tiến vào trong biệt thự xa hoa, theo sau bà là những vệ sĩ cao to lực lưỡng đeo kính đen lẳng lặng đi theo. Gót giày giẫm lên đất tạo ra âm thanh 'lộp cộp', cái túi Dior được đeo trên tay toả đầy mùi tiền, bà sang chảnh và quý phái đến từng sợi tóc xoăn.
Quản gia già đứng chờ sẵn ở cửa, cung kính cúi chào, gọi một tiếng bà chủ. Biểu cảm ông kì lạ, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra. Tô Loan nhìn ông, phất tay cho đám vệ sĩ lui xuống, thân thiết vỗ vai quản gia, bảo:
"Có chuyện gì cứ nói đi."
"Vâng, thưa bà." Quản gia rối rắm, cẩn thận chọn lọc từ ngữ "Thiếu gia bảo rằng, cậu ấy thích vị gia sư mà bà mời tới."
"Thật vậy sao? Tốt đó chứ."
Quý bà che miệng cười duyên, vội bước nhanh hơn tiến thẳng đến phòng khách.
Quản gia nhìn theo bóng lưng bà chủ, thở dài.
Triệu Thiên Kiệt đã ngồi xuống sofa, ngó Giản Chiêu từ trên xuống dưới, đôi mắt hẹp dài lộ rõ vẻ toan tính nghịch ngợm, dường như đang nghĩ ra trò để chơi khăm vị gia sư này. Giản Chiêu lại vô cùng bình tĩnh, trước ánh mắt săm soi ấy lại thản nhiên ngồi uống trà, chẳng để tâm đến vị thiếu gia tóc đỏ kia, điều đó khiến Triệu Thiên Kiệt khó chịu. Đôi lông mày hắn nhăn lại, vẻ mặt cau có biểu lộ rõ rệt, cô hầu đứng bên cạnh đã sợ toát mồ hôi.
Tâm lí vững vàng của Giản Chiêu càng khiến Tô Loan vừa lòng. Bà đã quá mệt trong việc cố cứu vãn việc học hành của con trai cưng, trong lòng có chút mong đợi vị gia sư mới này sẽ không làm bà thất vọng.
Triệu Thiên Kiệt ngẩng đầu nhìn Tô Loan tiến vào, ngả người ra sau, nhàm chán gọi một tiếng:
"Mẹ."
Giản Chiêu buông tách trà xuống, nhoẻn miệng cười:
"Bà chủ."
"Ừm, tôi xin lỗi nhé, bận chút công việc nên về hơi muộn so với giờ hẹn. Để cậu đợi lâu." Bà thân thiết ngồi xuống cạnh y "Hai người đã làm quen nhau rồi à? Thiên Kiệt, con chịu gia sư này rồi đúng không? Vậy mau gọi thầy đi."
Triệu Thiên Kiệt nhếch môi, trào phúng gọi:
"Vâng, thưa thầy."
"Đã vậy rồi thì ngày mai bắt đầu học luôn nhé." Tô Loan vờ như chẳng nhìn thấy thái độ phản nghịch của hắn, quay sang nói với Giản Chiêu "Thầy đem hết quần áo qua đây rồi đúng không? Vậy thì dọn vào ở luôn từ giờ đi, đồ đạc cần thiết bên tôi sẽ chuẩn bị hết. Mức lương sẽ như tôi nói hôm qua, nếu tình hình học tập của Thiên Kiệt có tiến bộ tôi sẽ tăng thêm. Tôi ưu ái thầy hết mức có thể, hi vọng thầy thực hiện trách nhiệm của mình thật tốt."
Lần đầu tiên được người khác gọi mình là thầy khiến trái tim Giản Chiêu đập nhanh một nhịp. Y bắt tay Tô Loan, trịnh trọng gật đầu:
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Triệu Thiên Kiệt cười khẩy.
Đột nhiên hắn đứng dậy, sấn tới xách Giản Chiêu đứng lên theo, nói với Tô Loan:
"Mẹ, phòng ngủ kế bên phòng con để trống. Cho thầy Giản vào đó ở đi, tiện việc kèm cặp."
Giản Chiêu khó hiểu, tiện việc kèm cặp thì cần gì ở phòng sát nhau?
Chưa chờ Tô Loan gật đầu Triệu Thiên Kiệt đã túm lấy cánh tay Giản Chiêu kéo y đi theo mình. Phú bà chiều con, cũng chẳng gọi nó lại, để mặc con trai cưng của mình lôi xềnh xệch người ta lên lầu. Giản Chiêu loạng choạng theo sau hắn, cuối cùng bị đẩy vào một căn phòng lạ hoắc. Triệu Thiên Kiệt cũng theo vào trong, trở tay chốt cửa lại.
Giản Chiêu nhìn xung quanh phòng, thấy có đầy đủ vật dụng cần thiết, trong lòng sướng rơn vì vớ được công việc quá hời. Ngoảnh mặt lại đã thấy tên thiếu gia hổ báo khoanh tay đứng trước mặt mình.
Tên nhóc này còn nhỏ hơn Giản Chiêu vài tuổi, vậy mà người hắn phát triển nhanh, to cao, đứng chắn trước mặt Giản Chiêu mang lại cảm giác áp bức đe doạ. Y ngẩng đầu nhìn Triệu Thiên Kiệt, nhướng mày hỏi hắn:
"Cậu đang định làm gì đây? Đánh tôi một trận à?
"Thầy có chịu nổi một cú đấm của tôi không? Khéo mới đẩy cái đã ngã rồi." Hắn cười mỉa mai "Từ nay tôi là học trò của thầy đấy, có làm ra điều gì không phải thì thầy hãy bao dung nhé."
Giản Chiêu ho khan một tiếng, nghiêm chỉnh ưỡn ngực ra dáng thầy giáo, bảo:
"Trò không cần nói trước thế. Nếu làm gì sai thầy sẽ phạt nặng, không bao dung đâu."
Triệu Thiên Kiệt nhìn chằm chằm y. Giản Chiêu để yên cho hắn nhìn, chẳng quan tâm nữa mà quay người bắt đầu soạn đồ. Một lát sau lại nghe vị thiếu gia khó chiều ấy bảo:
"Hôm nay cho thầy nghỉ một hôm. Ngày mai thầy lên trường với tôi."
"Cái gì? Lên trường cậu á?" Giản Chiêu cất balo qua một bên, đáp "Không được, mai tôi còn phải đi..."
"Không cho phép từ chối!"
Triệu Thiên Kiệt ngang bướng bỏ lại một câu, rồi mở cửa bước ra ngoài, đi thẳng vào phòng mình mà chẳng hề để tâm đến việc y có đồng ý hay không. Giản Chiêu nhìn cánh cửa phòng mở toang hoang, bất đắc dĩ thở dài, thầm mắng tên tóc đỏ ấy trong lòng.
Có điều dù chịu hay không, ngày mai y cũng bị hắn ép đi theo. Vị thiếu gia này được chiều hư, hắn đã muốn sẽ cố chấp làm cho bằng được. Mình vừa mới đến, chưa dạy được buổi nào, không thể gây sự, ráng theo được cái gì thì hay cái đấy.
Chẳng biết lại tính bày ra trò gì.
Phía bên kia, phòng của Triệu Thiên Kiệt, hắn cầm trên tay chiếc điện thoại thông minh đắt tiền mới ra mắt của một hãng nổi tiếng, đang gọi điện cho ai đó, nói sang sảng:
"Sáng mai qua nhà tao sớm đi, tao cho mày gặp một người. Gia sư mới của tao, coi có vẻ hiền lành, nhìn dễ bắt nạt."
Đầu dây bên kia là một giọng nói ôn hoà dễ chịu, người đó gật đầu đồng ý.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play