“Tạ Thư Nhiên, đến lượt cô diễn rồi! Mau vào vị trí!”
“Tạ Thư Nhiên, đạo diễn bảo đoạn này của cô lấn át nữ chính quá nên bị lược rồi!”
“Tạ Thư Nhiên, chị Tần bảo cô đi mua nước kìa!”
Tạ Thư Nhiên là một diễn viên hạng C, mới chỉ có một lượng fan nhỏ, chưa có được một vị thế vựng chắc trong làng giải trí nên thường bị mọi người ở đoàn phim đối xử tệ. Tuy nhiên, cô có gương mắt xinh đẹp kiểu cổ điển thanh thuần, khả năng diễn xuất cũng tốt, chỉ là nhân duyên quá đường không tốt lắm, lại thiếu chỗ chống lưng, thành ra công việc đã khó lại càng khó. Thậm chí nhiều đồng nghiệp hay đàn chị trong nghề còn coi cô như quả bom nổ chậm, có lẽ họ sợ với tiềm năng của cô thì việc tìm kim chủ rồi đá họ ra chuồng gà là việc sớm muộn nên cần loại trừ sớm.
Tiểu trợ lý của Tạ Thư Nhiên nhìn cô đang nằm dài trên ghế sau khi quay xong cảnh của mình, cô vô tư ăn đồ ăn vặt, rồi vừa xem video vừa cười khà khà. Cô ấy liền không kìm được mà tự hỏi tại sao mọi người lại phải đề phòng với kiểu người phật hệ như cô?
Tạ Thư Nhiên thuộc kiểu người sống vô tư, nhiều lúc còn vô trí thái quá ấy chứ! Cô ấy không quá quan tâm đến việc mình có bao nhiêu phim mỗi năm, bao nhiêu cảnh, bao nhiêu lời thoại, cô ấy không tranh không giành với đời, chỉ đợi phim tới, đóng xong rồi thu tiền về nhà là sướng rồi. Nguyên nhân chủ yếu là gia đình cô cũng thuộc dạng giàu có, cô còn có một anh trai lớn rất giỏi kiếm tiền, việc cô đi đóng phim chỉ là vì đam mê và giết thời gian mà thôi. Cha mẹ không yêu cầu nhiều ở cô, họ chỉ hi vọng cô vui vẻ mà sống, nên cô cũng không mong mình sẽ chen chân lên hàng hoa đán rồi tranh nhau sứt đầu mẻ trán với diễn viên khác.
Sau khi kết thúc buổi quay, Tạ Thư Nhiên trở về căn hộ của mình để nghỉ ngơi. Một ngày quay phim như vậy là quá sức với cô quá rồi! Tắm rửa sạch sẽ xong, cô quá lười nấu cơm nên liền đặt đồ trên mạng rồi lăn lên giường đọc tiếp cuốn tiểu thuyết mà trợ lý nhỏ giới thiệu cho cô.
Cô ấy bảo trong này có một nhân vật nữ cùng tên với cô, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược. Tạ Thư Nhiên này là con gái của nhà họ Tạ, một gia tộc giàu có nhiều đời và còn nắm giữ một phần thế giới ngầm tại Bắc Thành. Trước cô ấy còn có một anh cả tên là Tạ Bắc Thần, hơn cô ấy tận 10 tuổi, sau khi du học nhiều năm ở nước ngoài thì đã về nước kế thừa sự nghiệp của gia tộc. Tính ra tình hình gia đình này khá giống cô, cha mẹ chủ yếu tập trung bồi dưỡng cậu con trai lớn, còn đứa con gái sau thì cực kì cưng chiều. Do đó, từ nhỏ Tạ Thư Nhiên đã có tính cách rất mạnh, cô ấy phóng khoáng, nghịch ngợm lại có chút kiêu căng, nóng nảy, khác hẳn người anh trai điềm tĩnh, lạnh lùng của mình.
Về sau, Tạ Thư Nhiên mới hiểu không phải vô tình mà hai người khác nhau như thế, sự thật là cô không phải con ruột của nhà họ Tạ. Năm xưa, một người làm của Tạ gia tên là Chu Mạn mang thai rồi sinh con cùng ngày cùng giờ với bà chủ. Sau đó, vì hi vọng con gái mình sẽ được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh tốt nhất, bà đã đánh tráo con gái mình với con gái bà chủ. Điều đó có nghĩa là Tạ Thư Nhiên vốn chỉ là con của kẻ hầu người hạ, còn Thẩm Sơ Hạ - cũng là nữ chính trong nguyên tác – mới là con nhà giàu họ Tạ.
Sau khi biết chuyện này, Thẩm Sơ Hạ được đón về Tạ gia, cha mẹ Tạ đã cố gắng rất nhiều để bù đắp lại tình cảm thiếu hụt suốt 20 năm qua. Tuy nhiên, vì đã sống cùng từng ấy năm, tình cảm cũng là thật, Tạ Thư Nhiên vẫn được sống ở Tạ gia như trước.
Tạ Thư Nhiên biết chuyện liền trở nên ngoan ngoãn hơn, không dám tùy hứng như xưa nữa, Thẩm Sơ Hạ muốn gì, cô ấy đều nhường cho, kể cả chiếc vòng đầu tiên mà mẹ Tạ tặng cô khi tròn 18 tuổi, hay người bạn thân từ nhỏ Du Thừa Hạo – cũng là nam chính. Nhưng Thẩm Sơ Hạ vẫn là ghi thù Thư Nhiên đã sống trong thân phận tiểu thư 20 năm, trong khi cô ta phải ở nhà thuê, tự đi làm thêm để kiếm học phí. Cuối truyện, Tạ Thư Nhiên bị đá đến một nhà máy độc hại để làm việc rồi chết ở tuổi 32, còn nam nữ chính đương nhiên là hạnh phúc bên nhau tới đầu bạc rồi.
Nhấm nháp xong câu chuyện, Tạ Thư Nhiên bĩu môi. Chê nha!
Thẩm Sơ Hạ rõ ràng là hào quang nữ chính quá mạnh! Nếu độc giả nào có não thì đều nên thấy cô ta cũng chẳng phải dạng vừa gì! Nhưng con cưng của tác giả luôn sáng giá nhất, ông ta luôn tìm được cách tẩy trắng hoàn hảo cho cô ta.
Chỉ thương cho nữ phụ cùng tên với cô. Có thể đoạn đầu truyện cô ấy có vẻ hung hăng, kiêu ngạo, nhưng chẳng phải xuất thân danh gia vọng tộc đã nuôi cô ấy thành dáng vẻ này sao, hơn nữa, cô ấy cũng chưa làm gì quá trớn, cũng chẳng làm tổn thương đến người nào. Về sau, khi nữ chính quay về, cô ấy còn tự nguyện nhường ngôi, lui về ở ẩn. Như thế còn chưa đủ sao?
Với cả, việc Tạ Thư Nhiên sống trong thân phận Tạ tiểu thư đâu phải do bản thân cô ấy đâu? Là người giúp việc tâm cơ kia đã làm cơ mà!
Tiếng chuông cửa vang lên. Tạ Thư Nhiên chạy ra lấy đơn gà rán đã đặt vào rồi bắt đầu ăn.
Một tay cô cầm đùi gà, tay còn lại mở máy tính ra, đăng nhập tài khoản phụ của mình rồi tìm fanpage của cuốn tiểu thuyết kia. Cô nhấn vào bài đăng gần nhất rồi đọc comment ở bên dưới. Hầu hết đều là mắng Tạ Thư Nhiên đáng đời, tâng bốc Thẩm Sơ Hạ lên tận chín tầng mây.
Ừ, nữ chính hoàn hảo đó! Cô vặn vặn cổ tay một cái, để đùi gà sang một bên rồi điên cuồng viết bình luận bào chữa cho nữ phụ.
“Mấy người bị ông tác giả dắt mũi hết rồi! Rõ ràng nữ phụ đâu có tội tình gì đâu chứ? Chẳng qua là khi còn làm đại tiểu thư thì có hơi đáng ghét thôi mà! Tôi thử hỏi mấy người xem, nếu gia đình mấy người giàu như họ Tạ thì có hếch mũi lên trời không hả? Hơn nữa, nữ chính rõ ràng là tâm cơ nhất truyện! Không chỉ cho nữ phụ vô tội chầu Diêm Vương, còn hại bao nhiêu cô gái theo đuổi nam chính phải bỏ học nữa! Hừ, loại nữ chính này phải chê nha! Ông tác giả sai quá sai rồi!”
Bấm xong một loạt, Thư Nhiên mệt mỏi gặm nốt nửa con gà rồi uống cạn cốc coca, toàn thân vô cùng sảng khoái mà đi gặp Chu Công.
.
.
.
“Thư Nhiên, con gái bảo bối dậy chưa vậy?”
Nghe tiếng người gọi, Tạ Thư Nhiên uể oải vươn vai thức dậy. Cô lật tấm chăn ra rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị lên trường quay. Khi giọt nước lạnh buốt chạm vào làn da, cô giật mình
“V**, sao mùa hè mà nước lạnh thế?”
Lúc này cô mới chú ý nhìn vào gương phía trước.
Ủa, sao tóc cô đen vậy? Chẳng phải tháng trước cô đã nhuộm màu khói cho giống nhân vật sao? Màu nhuộm lần này tệ thế à?
Còn bộ đồ lông thú đáng yêu trên người là cái gì nữa đây? Cô 25 tuổi rồi, làm gì còn dùng cái kiểu con nít này nữa?
Nhắc mới nhớ, hình như khuôn mặt này có chút… trẻ hơn so với hôm qua!
Với cả, người vừa nãy gọi cô là ai vậy? Cô đang sống một mình trong căn hộ riêng mà? Không lẽ, cô bị ma nhập rồi sao?
Tạ Thư Nhiên vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, khóe miệng và mắt trái cô giật giật liên hồi, căn phòng trước mặt hoàn toàn không phải phòng của cô! Cô không có giường king-size, không có thảm lông cừu trải dưới sàn, không có bàn học chất đầy sách, cũng không có cái tủ quần áo rộng bằng nửa phòng ngủ như này! Nhà cô đúng là có giàu, nhưng không phải kiểu tiêu sài hoang phí, cô rất tiết kiệm nha!
Thật ra tiền bị cô đem nuôi dạ giày hết rồi! Quần áo, trang sức, phụ kiện mới toàn là nhãn hàng tặng mà thôi!
Tạ Thư Nhiên vội đào tung cái giường lên tìm điện thoại, cô dùng vân tay mở khóa được điện thoại, nhưng khi gọi vào số trợ lí thì lại không liên lạc được: Số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại.
Đang lúc thẫn thờ không hiểu mô tê gì, giọng nói dịu dàng vừa nãy lần nữa vang lên
“Nhiên Nhiên à, mau xuống ăn sáng đi! Nguội hết rồi này!”
.
.
Tạ Thư Nhiên vừa ăn sáng vừa nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt. Hình như cô đoán được điều gì đó rồi phải. Chả có nhẽ cô đang ở trong cuốn tiểu thuyết hôm qua sao? Hơ hơ, cô thật muốn mắng mình điên mà, à không, cô muốn điên luôn rồi!
Chuyện này phi thực tế quá mà!
Chẳng lẽ vì cô lên án tác giả ác quá nên bị trời phạt sao, hu hu!
Trong lúc vô thức cô đã húp hết tô cháo sườn thơm ngon vào bụng. Mẹ Tạ rất vui vẻ
“Ai da, hôm nay con gái ăn giỏi quá! Bình thường con toàn sợ béo, ăn có chút ít à! Để mẹ lấy thêm cho con bát nữa nha!”
Cô nhìn mẹ Tạ vui vẻ vào bếp, trong lòng thầm nghĩ: Không biết lúc Thẩm Sơ Hạ tống cô đến nhà máy, bà ấy có buồn không nhỉ?
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ chuyện này! Nếu cô nhớ không nhầm thì hiện tại là khoảng thời gian trước khi nguyên tác diễn ra, cũng có nghĩa là cô và nhà họ Tạ chưa ai biết tới sự tồn tại của Thẩm Sơ Hạ. Mà câu chuyện bắt đầu vào sinh nhật lần thứ 20 của cô, cũng có nghĩa là mùa hè năm sau. Suy ra, cô còn không tới 5 tháng nữa để tìm ra cách thoát khỏi số phận bi thảm mà ông tác giả dựng nên. Ôi trời đất ơi, cô phải làm sao đây?
Cô chỉ muốn làm cá mặn như trước đây thôi, không muốn vắt óc suy nghĩ, tính kế như này đâu!
*Cá mặn: người không có ước mơ\, hoài bão\, lười làm\, lười vận động. Ở đây ý là nữ chính muốn sống nhàn rỗi\, không đấu tranh với thiên hạ mà làm nhọc não chính mình.*
Không biết nếu cô chết thì cô có thể trở về thế giới hiện thực không nhỉ?
Nhưng phép thử này rủi ro cao quá, nhỡ cô nghoẻo thật thì chết! Cô còn trẻ lắm, còn muốn ăn chơi dài dài!
Trong vô thức, cô lần nữa húp lấy húp để bát cháo. Cho đến khi mẹ Tạ lên tiếng
“Nhiên Nhiên, cuối tuần này anh con đi công tác về, con tranh thủ tìm mấy cô bạn xinh đẹp của con tới giới thiệu cho anh con đi! Mẹ là mẹ sốt lắm rồi! Con nhà người ta chưa tới 30 đã đẻ hai đứa, còn anh con thì sắp 30 tới nơi rồi, một mảnh tình vắt ngang cũng không có! Có khi nào, vấn đề giới tính của nó…”
Trong lúc bà còn lẩm bẩm hết lời này đến lời khác, tâm trí của Thư Nhiên chỉ dừng lại ở hai chữ ‘anh con’. Đúng vậy, phao cứu sinh của cô chính là Tạ Bắc Thần chứ còn ai nữa!
Tạ Bắc Thần không phải nam chính, cũng không phải nam phụ, anh chỉ xuất hiện rất ít trong nguyên tác khi tác giả giới thiệu về Tạ gia và lúc nam nữ chính kết hôn. Tuy nhiên, hình tượng của anh lại được tác giả ưu ái hơn nhiều so với Du Thừa Hạo. Anh là con trai cả của gia tộc họ Tạ giàu có, từ nhỏ đã được cha Tạ tập trung rèn luyện về cả thể chất lẫn trí tuệ để tương lai đảm đương vị trí gia chủ. Do đó, anh có năng lực vô cùng xuất sắc. Sau khi đi du học trở về, anh dần dần tiếp quản công ty và đưa nó vươn rộng ra toàn thế giới, trở thành con hắc mã đáng gờm trên thương trường mà ai cũng phải dè trừng.
Tạ Thư Nhiên thiết nghĩ, nếu cô có được Tạ Bắc Thần làm người bảo kê thì có 10 cái Thẩm Sơ Hạ cũng chẳng làm gì được cô. Hơn nữa anh còn giàu kếch xù, sau này ăn bám anh, ngày ngày làm cá mặn thì cũng không chết đói được. Vậy nên, kế sách hợp lý nhất chính là làm thân với ‘anh trai’.
Nhưng mà, tác giả cũng từng mô tả Tạ Bắc Thần là người lành lùng, lãnh đạm với đời. Điều anh quan tâm nhiều nhất là những con số trên hợp đồng, lợi nhuận mang lại được cho công ty. Anh rất kính trọng cha mẹ Tạ, nhưng còn đối với cô em gái kém mình tận 10 tuổi thì lại chẳng mặn chẳng ngọt.
Mà Tạ Thư Nhiên cô từ trước tới giờ chưa từng lấy lòng người khác. Cô làm diễn viên trong giới giải trí, nhưng thuộc loại Phật hệ. Cô có một anh trai lớn, nhưng anh ấy yêu cô chỉ kém chị dâu, căn bản không cần lấy lòng gì. Thế mà giờ, kẻ không có kinh nghiệm này lại phải đối mặt với đối thủ nặng kí nhất sao?
Giữ mạng thật vất vả mà!
.
.
Dạo này tuyết đã bắt đầu rơi rồi. Bên ngoài trắng xóa thành một mảng vô cùng xinh đẹp nhưng lạnh giá.
Thư Nhiên nhàm chán nằm dài trên sô pha, cô mở bừa một kênh lên nhưng tâm trí hoàn toàn không để vào nó mà trầm ngâm nghĩ cách tiếp cận anh trai cao lãnh. Nghĩ không nổi, cô ngứa tay liền bật điện thoại lên nhìn một cái lại vô tình nhìn thấy lịch đếm ngược tới sinh nhật năm sau, cô liền thở dài tắt điện thoại đi.
Hừ, cái này là đếm ngược ngày dỗ của cô thì có!
Mẹ Tạ nhìn cô con gái yêu đang ngồi xem ti vi, bà cảm thấy dạo này con bé có vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng hơn thì phải? Hơn nữa còn có chút ưu tư, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại rồi thở dài. Bà nhạy bén nhận ra cảm xúc này, liền tiến tới ngồi bên con gái
“Nhiên Nhiên, có phải con rung động với anh chàng nào rồi không?”
Tạ Thư Nhiên giật mình, mắt mở to
“Làm gì có đâu mẹ! Con mới 19 tuổi, yêu đương gì chứ!”
Mẹ Tạ tưởng cô ngại liền nói
“19 tuổi thì sao? Năm xưa bằng tuổi con mẹ đã sinh Thần Thần rồi đó!”
Tạ Thư Nhiên thầm nghĩ: Thảo nào anh lớn hơn cô tận 10 tuổi.
“Nếu con thích ai thì cứ mạnh dạn theo đuổi đi, bố mẹ không có định kiến về chuyện yêu sớm đâu! Hơn nữa, nếu đối tượng là Du Thừa Hạo thì bố mẹ lại càng yên tâm ấy chứ!”
Thư Nhiên nghe bà nhắc tới nam chính, nỗi lòng sợ chết của cô lại trỗi dậy, vội chối
“Mẹ à, con thực sự không thích ai đâu mà!”
Mẹ Tạ tặc lưỡi, con gái bà giống hệt bà năm xưa! Càng thích người ta thì càng chối, càng chột dạ
“Được rồi, mẹ hiểu mà!”
Nói xong bà rời đi, miệng còn tủm tỉm cười
Thư Nhiên: Mẹ có chắc là mẹ hiểu đúng ý con không?
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, cô lấy đâu ra tư tưởng mà yêu với đương chứ? Hơn nữa tên nam chính họ Du kia cô cũng cóc thèm, để dành cho nữ chính thì êm cái mạng hơn!
_______
Cuối tuần nhanh chóng đến. Cha mẹ Tạ cùng Tạ Thư Nhiên đứng trong sân bay chờ người.
Hai má cùng mũi cô đã đỏ lên vì lạnh, hai tay nhét trong túi cũng cứng đờ đến không còn cảm giác, thế mà ông anh kia vẫn chưa thấy mặt mũi đâu! Hừ! Cô rất muốn chui lại vào xe ngồi cho ấm đó, nhưng nể tình anh là phao cứu sinh, cô sẽ đợi thêm 10 phút nữa.
Mãi tới nửa tiếng sau, vị thiếu gia kia mới từ từ bước ra từ cổng an ninh. Anh vừa đi vừa nghe điện thoại của ai đó, vẻ mặt nghiêm túc, vô cảm. Đằng sau là cậu thư ký vội vàng kéo hành ý chạy theo, mặt mũi đã trắng bệch vì cái lạnh. Ai da, có vẻ tư bản bóc lột thảm quá nhỉ? Nhưng cô cá chắc số lương của cậu ta một tháng phải dày gấp đôi người thường, nếu không hẳn là cậu đã nghỉ việc từ tám kiếp trước rồi!
Cho tới khi đứng trước mặt ba mẹ, Tạ Bắc Thần cũng vừa kết thúc cuộc nói chuyện với một câu kết rất giòn: “Cứ như vậy đi, cậu 3 tôi 7”. Tư bản hàng top có khác! Cô thầm đưa một ngón cái ra cho anh.
“Cha mẹ đợi lâu chưa?”
Mẹ Tạ ôm lấy anh một cái rồi dịu dàng nắm lấy tay anh
“Cha mẹ vừa mới tới thôi!”
Thư Nhiên trong lòng đã chẹp miệng: Ừ, mới tới, máu của cô mới bị đông tới cổ thôi mà! Đợi anh thêm chút nữa là thành xác ướp lạnh luôn rồi!
Mẹ Tạ thấy con gái suy nghĩ bay bổng liền kéo tay cô một cái
“Nhiên Nhiên, còn không chào anh trai một tiếng sao?”
Lúc này, cô mới sực nhớ ra kế hoạch làm thân của mình. Cô nhiệt tình đi tới ôm lấy anh thật chặt, giọng nói thập phần ngọt ngào
“Anh trai, anh về rồi! Em nhớ anh lắm đó!”
Có trời mới biết, cô đang vận dụng hết kiến thức diễn xuất của đời trước mới nặn ra được cái quả giọng mềm mềm nẫu nẫu này. Lúc trước, mỗi lần cô thấy diễn viên Tần muốn xin đạo diễn cái gì đó là ả lại lôi cái giọng này ra, cuối cùng đạo diễn liền cười hớn hở mà đồng ý, thậm chí có phải sửa kịch bản. Vậy nên, chiêu này hẳn là có ích chứ nhỉ?
______
Like cho tui đi!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play