[Genshin Impact] - ( Kazuscara ) Kỹ Viện Cam Hạ
Chương 0 - Giới Thiệu
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
xin chào mọi người
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Cách đây không lâu mình có trong hội nhóm Kazuscara R18 NSFW và làm quen được 1 số bạn role
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Mình cũng không có đam mê với role hay muốn làm nhưng do các bạn ấy có cách nhập vai khá hay ho nên 1 thời gian lâu sau mình có thử role
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Nhưng bọn nó để tui đóng vai phản diện =)))
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Làm bà chủ kỹ viện, buôn người , buôn thuốc còn hành hạ Scaramouche Kuni các thứ =))
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Nói thật role với bọn nó không ít lần role Kazuha xách kiếm tới chém tui rồi =))
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Công việc role của tui chủ yếu là dẫn dắt cốt truyện nhưng do cũng hấp dẫn 1 vài tình tiết nên tui viết thử 1 vài tình tiết thành truyện chat xem sao
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Chủ yếu là lưu lại thôi chứ không có ý định viết lâu dài nên mọi người cân nhắc đọc có thể bị drop á
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Và ….cái group của tui đa số là role về seg H, H+ không à
Kazuha
Kazuha segtanbao segtumlum segnhenhang có hết nhé
Scaramouche
Và người hay chuốc thuốc kích dục cho tôi là bà chủ chứ còn ai vào đây
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Bà chủ bị ép =))
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Toàn không có lí do seg cái là lôi bà chủ ra
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Xong cái mình thành phản diện luôn
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Sầu ghê á
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Nên role trong truyện mình sẽ vai bảo vệ bé Scaramouche nhaaaaa
Scaramouche
Role bảo vệ mà bắt thằng con đi giao thuốc kích dục đến mấy thằng cha cao to đen hôi giàu nứt nhà đổ vách rồi tối đến bắt đi hầu rượu mấy gã thèm sắc à?
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Vì mora thôi :(
Youkai
Bà chủ thích đọc ngọt, ngọt và siêu ngọt
Youkai
Đọc ngược làm bả giãy chết khóc lóc trầm cảm 7 ngày 7 đêm
Youkai
358 ngày còn lại để lỡ nhớ lại thì trầm cảm tiếp
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Đúng đúng
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Nhưng đọc là 1 chuyện
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Còn tui viết là tui rất thích ngược =))
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Nhưng tui xót con tui lắm =))) nên ngược sẽ kéo dài không lâu đừng lo nhé=)))
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Vì đọc qua vài tác giả thấy toàn tế sống không à còn mình là dạng viết toàn ngược và segtanbao không à=))))) xinloiratnhieu
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Tán dóc vậy oke rồi giờ thì bắt đầu viết thôi
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
À thực ra lúc tui đang viết cái này chỉ là cao hứng viết chứ trong đầu không có ý tưởng mẹ gì luôn á trời
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Thôi yêu mọi người ❤️
Chương 1 - Gặp gỡ
Trong 1 gian phòng tối tăm những đôi mắt đục ngàu tăm tối lờ mờ nhìn về phía song sắt
Trong những ngày tháng khó khăn trong thời điểm này. Những đứa trẻ mồ côi hoặc bị cha mẹ đem đi bán làm nô lệ không phải chuyện gì hiếm có , những kẻ gian thương nhận những đứa trẻ về và bán cho các gia chủ giàu có hoặc bắt chúng làm việc cực nhọc không công cho họ. Nếu như may mắn gặp được người nhận nuôi thời điểm đó có thể coi như bước thoát được 1 cửa tử nhưng những kẻ mua nô lệ về. Ắt cũng chưa hẳn là ý tốt
Những đứa trẻ gầy gò, ốm yếu, xanh xao với ánh mắt vô hồn cảm giác như thực sự chìm vào hố sâu tuyệt vọng thật khiến người khác cảm thấy xót thương
Tiếng cửa song sắt mở ra với 2 người bước vào. 1 người đàn ông to béo đi trước cười đầy vẻ tham lam nhìn vị khách đầy vẻ giàu sang cao quý trên người kia
Buôn Nô Lệ
Thật quý hoá quá khi được ngài ghé thăm nơi bẩn thỉu thế này
Buôn Nô Lệ
Ngài muốn nô lệ như thế nào ? Ở đây có rất nhiều món hàng tôi sẽ lấy giá hợp lý cho ngài
Người đàn bà ấy bước vào mùi khó chịu hôi thối trong phòng ẩm thấp đầy rêu và bụi xốc lên mũi. lập tức đưa chiếc quạt đỏ rực đó ghì lên đầu mũi nhắn nhó đảo mắt xung quanh
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Môi trường thế này cũng gọi là cho người sống à?
Người đàn ông giật mình bối rối 1 lúc, vội vàng dùng đến kỹ năng gian thương buôn bán nô lệ của mình trấn an vị khách đang vô cùng khó chịu ấy
Buôn Nô Lệ
Ôi ôi— thật xin lỗi ngài bọn chúng là kẻ mồ côi ngu xuẩn đến làm sạch người cũng không thể nên khó tránh được mùi hôi thối
Buôn Nô Lệ
Ngài cần đứa nào tôi lập tức sai người tắm rửa sạch sẽ mang đến cho ngài ngay
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Ta trả tiền cho ngươi và ngươi muốn ta chọn những đứa trẻ người không ra người ma không ra ma thế này sao?
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Ngươi có còn muốn chỗ đứng buôn bán nữa không!? * gằn giọng *
Người đàn ông hoảng loạn cúi rạp người xuống, ông biết vị khách trước mình đây thực sự không nên đụng vào, giọng hoảng loạn đáp lời
Buôn Nô Lệ
Xin—xin ngài bớt giận tôi lập tức đổi chỗ cho ngài ngay!!
Người đàn bà ấy khó chịu đảo mắt định rời đi, thì đập vào mắt bà ta là đứa trẻ với mái tóc chàm rối tung với đôi mắt tím đục vô hồn đang ngồi tựa vào góc tường
Người làm chủ kỹ viện biết bao năm chẳng lẽ lại không thể nhận ra đâu là món hàng có giá trị tốt, bà ta giữ tà kimono nhấc lên lại gần đứa trẻ ấy
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
* vén tà áo ngồi xuống nhìn chằm chằm vào đứa trẻ * ….
Đứa trẻ cảm nhận được người, quay đầu chậm rãi nhìn bà ta mơ hồ yếu ớt cất giọng…
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Huh?
Lúc này bà ta cảm thấy trong lòng dấy lên sự khó chịu đau đớn kinh khủng, có thể trong cơn mơ màng đứa trẻ chỉ nhớ về người mẹ ruột thịt của mình vô tình thốt lên. Bà ta chỉ là chủ kỹ viện cưu mang bao người đàn bà bị bán, bị phản bội bởi người yêu thương chưa hề từng cảm nhận được việc làm mẹ và có 1 đứa con bên cạnh gọi tiếng “mẹ ơi” là gì cả
Vốn chỉ là kiếm một món hàng tốt cho kỹ viện, kiếm mora về cho bà ta
Bà ta chìm đắm vào sự suy nghĩ thì người đàn ông phía sau nhận ra cơ hội của mình đang tới lập tức lại gần xoa 2 bàn tay lại ngỏ ý với vị khách
Buôn Nô Lệ
Thưa ngài, nếu ngài thích đứa trẻ này tôi sẽ báo người lập tức chuẩn bị cho ngài
Buôn Nô Lệ
Nhìn nó có vẻ ốm yếu xấu xí nhưng nó có sức khỏe rất tốt có thể phục vụ cho ngài như ý ngài muốn—-
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Bao nhiêu ?
Người đàn ông bất ngờ trước câu hỏi
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Ta hỏi bao nhiêu ? Đứa trẻ này giá bao nhiêu
Buôn Nô Lệ
V-vâng * bối rối * lúc nãy đưa ngài đến nơi không tốt làm ngài không vui để đền bù tôi sẽ lấy giá mềm cho ngài bằng giá 1 tên nô lệ 2 vạn mora—
1 túi vải đỏ chứa đầy mora ném về phía người đàn ông . Bên trong nhiều hơn so với cái giá khiến người đàn ông sáng mắt lên
Buôn Nô Lệ
Tôi sẽ cho người chăm sóc món hàng và gửi cho ngài ngay!
Buôn Nô Lệ
* lại gần đẩy chân về phía đứa trẻ ra hiệu * này đứng lên đi theo ta đừng để vị khách đợi lâu
???
* nhìn run rẩy sợ hãi người đàn ông - khó khăn đứng dậy *
Đứa trẻ đi theo người đàn ông . Đi ngang qua bà ta ánh mắt vô hồn ấy ngước nhìn người đã mua mình
Người đàn bà ấy người đầy lấp lánh của trang sức và lớp lụa kimono đắt đỏ. Những kẻ giàu có sinh ra mới có những tầng lớp nô lệ
“Bà ta là người tiếp theo hành hạ mình sao….”
Phải qua bao nhiêu sự tuyệt vọng để 1 đứa trẻ chạm tới suy nghĩ như vậy
Ở độ tuổi đáng lẽ được hưởng biết bao hạnh phúc lại phải chen trong những sự tuyệt vọng trong căn phòng tối tăm ẩm thấp chờ sự hành hạ ngày qua ngày mà không mong chờ lấy sự cứu rỗi từ bất cứ ai sao ?
Buôn Nô Lệ
Thưa ngài, món hàng của ngài đây * đẩy đứa trẻ về phía vị khách *
Giờ đứa trẻ ấy gọn gàng sạch sẽ so với ban đầu để ý kỹ trên mặt được dặm 1 lớp trang điểm mờ
Những tên buôn bán nô lệ thật không biết chừng mực. Cảm giác cơn xúc phạm trong suy nghĩ của bọn chúng, bà ta không khỏi khó chịu nhưng vẫn nở nụ cười thương mại chào ông ta
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Nào, đi thôi * quay qua nhìn đứa trẻ *
Người đàn bà ấy đi trước, đứa trẻ đi nhanh theo sau cố bắt kịp tốc độ của bà ta
Trên con phố đông đúc nhiều người qua lại và những tiếng mời gọi chào hàng ồn ào ban ngày, những ánh đèn lồng màu đỏ không có ánh sáng, cảm giác thật giống con phố ầm suất bình thường
Đứa trẻ lẽo đẽo phía sau người đàn bà ấy
Không có sự tò mò nào với gian hàng xung quanh, chỉ nắm chặt 2 tay lại nhau cúi gằm xuống đầy run rẩy đi phía sau
Đã quá lâu trong môi trường tối tăm, tiếp xúc qua bao sự kinh khủng đánh đập hành hạ của những kẻ buôn
Giờ đây thứ hắn cảm nhận được chỉ có sự sợ hãi những ánh nhìn kinh khủng đổ dồn về mình, cơn lạnh thấu xương đang bao trùm lên hắn khiến bước chân ngày càng chậm lại cách xa người đàn bà ấy
Lúc này bà ấy bắt đầu để ý lại đứa trẻ phía sau lưng mình ngày 1 cách xa, bắt đầu đi chậm lại dò xét
Bà ta thở hắt ra quay đầu lại đưa tay đến trước khuôn mặt cúi gằm đang nhắm chặt mắt, run rẩy cấu xé 2 tay vào nhau muốn bật móng…
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Nắm lấy tay ta, ngươi lạc thì phiền lắm
Đứa trẻ do dự cảnh giác nhìn chằm chằm vào bàn tay của bà ta
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Nhanh lên, ta không có thời gian đâu * mất kiên nhẫn *
Đứa trẻ giật mình cúi gằm nắm lấy tay bà ta nhắm chặt mắt sợ hãi, run rẩy đến toát mồ hôi lạnh
Lúc sau đứa trẻ dần nhận được những ngón tay nhẹ nhàng bao quanh bàn tay của mình kéo về phía trước đầy dịu dàng
Đứa trẻ ấy mở mắt ngước lên nhìn bóng lưng mảnh khảnh khoác lên lớp lụa đỏ rực rỡ ấy , sự tò mò màu sắc nổi lên trong mắt đứa trẻ
Đồng tử bắt đầu lộ ra chút phản màu ánh sáng, chân cố bước nhanh đi theo nhịp của người đàn bà ấy
Đứa trẻ mở miệng bắt đầu cất những tiếng nói ngắt quãng yếu ớt
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Ta không phải mẹ ngươi, đừng gọi linh tinh
???
* nghiêng đầu khó hiểu * dịu…dà…ng
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Ngươi với ta chỉ là món hàng
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Nếu không cẩn thận bao bọc ngươi. món hàng của ta sẽ hỏng
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Lúc đó ngươi sẽ chẳng có giá trị gì nữa
Đứa trẻ đưa tay còn lại suy ngẫm dưới cằm, mơ màng ngước lên nhìn bà ta
???
Vậy là…giờ con có giá trị với người ạ?
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
* quay lại đảo mắt cười mỉa mai * haha… cũng đề cao bản thân quá nhỉ
Tiếng bụng kêu khiến đứa trẻ ngại ngùng cúi gằm mặt xuống, siết chặt tay người đàn bà run rẩy nhớ lại những ký ức kinh khủng bị đánh đập vì ăn vụng lúc đói trong nơi giam nhốt tối tăm ấy
Để ý sự bất thường từ cơn run rẩy của đứa trẻ bà ta trầm ngâm nhìn phe phẩy cây quạt đã gấp lại lên miệng mỉa mai trêu chọc
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Coi ngươi xem, gầy gò ốm yếu vậy mà đòi có giá trị với ta sao ? Trước tiên thì nên ăn cho tới mập béo ú lúc đó mới gọi là có tí giá trị
Bà ta quay về phía trước run run ngại ngùng chính thái độ ngọt ngào của mình với đứa trẻ mà không để ý rằng ánh mắt phía sau bóng lưng ấy đang sáng dần lên chầm chậm cảm nhận lời nói khiến khóe mắt dần đỏ hoe
???
* nghẹn giọng đáp lời * c-con…được ăn sao?
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
* không quay đầu tiếp tục dắt đứa trẻ đi về phía trước * nói trước không được kén ăn đâu đấy
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Ta không thích những đứa trẻ kén ăn
???
* chậm rãi gật đầu - nắm chặt tay * con không kén ăn đâu ạ
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Đúng rồi nắm chặt vào đừng để lạc phí mất mora của ta
Tại gian sau của kỹ viện Cam Hạ
Youkai
Bà chủ ngài về r—-huh?
Youkai
Đây là ? * chú ý đến mảng tóc màu chàm đang lấp ló phía sau bà chủ *
Đứa trẻ bám chặt vào tà kimono đỏ rực khép nép ẩn mình phía sau ló đầu 1 chút nhìn người kỳ lạ trước mặt đang phủ 1 lớp giấy mỏng cột trước đôi mắt
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
* giơ tay áo nhìn đứa trẻ đang bám víu tà áo của mình * lão già khốn kiếp đó dẫn ta coi nhầm hàng
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Vô tình rước thêm 1 cây gỗ gầy gò yếu ớt vô dụng này về đấy
???
* giật mình - bấu chặt vào tà kimono khoé mắt cay đắng đỏ hoe lắng nghe cuộc nói chuyện *
bà ta cố gỡ tay đứa trẻ khỏi tà áo của mình. Ngồi xuống ngang tầm mắt giữ lấy 2 tay của đứa trẻ rồi quay đầu nhìn về phía người mặc kimono trắng, cười ma mị nói
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Thấy người kia chưa sau này cô ta sẽ chăm sóc để ý ngươi, ả ta là youkai đấy nếu ngươi không nghe lời ả ta sẽ cắn xé và nuốt ngươi thành bữa tối đó
???
* chậm rãi quay qua nhìn youkai - run rẩy chạy lại núp sau bà chủ * co—n sẽ ngoan- mà…đừng ăn con….
Youkai
* thở hắt ra * bà chủ. Đừng gieo thêm tiếng ác cho tôi nữa, tôi không muốn ăn trẻ con tí nào đâu
Youkai
* chậm rãi lại gần cúi xuống giữ lấy tay đứa trẻ * nếu như sau này thành 1 mỹ nhân thì có khi sẽ khác đấy
Cô ta cười tà mị, xoa xoa mu bàn tay đứa trẻ khiến đứa trẻ mặt mày tím ngắt lại sợ hãi rút tay về bám víu vào bà chủ lắc đầu liên tục
???
Con…con là con trai mà!!!
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Pffff….thấy bà chủ yêu thương hết mực chưaaaaaa
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Lưu ý quên báo ở chap 0
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Tui sẽ dùng danh xưng cho Kazuha là cậu
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Scaramouche là Hắn
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
❤️❤️❤️ yêu mọi người
Chương 2
Trong gian phòng thoang thoảng mùi hoa Sơn Trà ánh mắt tò mò của đứa trẻ đang đảo khắp căn phòng rộng rãi sáng sủa
Khác với nơi tối tăm, ẩm thấp, đầy rêu như nơi giam nhốt cũ. những căn phòng nơi này đầy ánh sáng như này thật khiến tinh thần đứa trẻ non nớt ấy được phát triển theo đúng như độ tuổi nó xứng đáng có được
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Có gì mà ngươi nhìn tới nhìn lui vậy?
???
Dạ….nơi này thơm và dễ chịu lắm * vui vẻ *
???
Nơi con từng sống mùi bụi và rêu khiến con ho và đau mắt….nên con thấy nơi này rất đẹp
Bà ta đảo mắt nhìn đứa trẻ rồi quay đi tiếp tục dùng kéo cắt những cành hoa sơn trà cắm vào bình, những tiếng cách cách của kéo vang khắp phòng
Đứa trẻ liên tục nhìn phía bà ta rồi quay đi, lặp lại liên tục không nói gì khiến không khí im lặng kỳ lạ , thật làm người khác ngột ngạt
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Đây là phòng dùng bữa . Con không thể ở
Giọng đứa trẻ chùn xuống . buồn bã cúi gằm mặt nhìn mơ hồ lên bàn tay đang nắm chặt ghì lên đùi
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Khi con đủ lớn ta sẽ để con ở 1 phòng riêng. Bây giờ ta sẽ chăm sóc con
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Phòng của ta không có rêu và bụi đâu * tiếp tục cắt ngắm nghía những cành sơn trà *
???
Dạ ?? Con được ở với người sao??
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Sao ? Không muốn à
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Nếu không muốn thì có youk—-
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
….Đừng có chen lời ta chứ
???
Con muốn ở cùng người! Con sẽ không quấy phá đâu
???
Con sẽ ngoan ngoãn mà!
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Giọng tốt quá nhỉ ? Nãy còn yếu ớt lắm cơ mà
Đứa trẻ nghiêng đầu rồi ngẩng lên suy ngẫm ngây thơ đáp lời
???
Chắc vì nhà của người rất dễ chịu và sạch s—-
Tiếng cửa kéo sang 1 bên . Tà áo kimono trắng với lớp giấy che mắt kỳ lạ đó đang ngồi seiza trước cửa cùng với khay thức ăn còn đang ấm nóng
Youkai
Đến lúc dùng bữa rồi ạ
???
* ánh mắt chằm chằm hướng về phía mùi thơm của thức ăn bụng lại kêu lên những tiếng ọt ọt *
Sau khi đặt những món ăn đầy đủ lên bàn trước mặt đứa trẻ
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Ăn đi chứ? còn nhìn gì sao
Tiếng lách cách bắt đầu vang lên. Lúc này mắt của youkai và bà chủ không thể dùng từ nào miêu tả được sự tròn xoe bất ngờ bởi sự việc trước mắt
Cơm và canh và thức ăn đơn giản nhưng còn ấm nóng, đứa trẻ đó đã lượt bỏ qua đôi đũa và chiếc chén được bày biện đầy đủ. trực tiếp cầm nắm thức ăn trong lòng bàn tay, ăn một cách vội vã bất cẩn
Đôi bàn tay nhỏ bé đang bắt đầu đỏ lên vì sức nóng, nhưng tay chưa từng có dấu hiệu dừng lại vẫn tiếp tục nắm lấy những miếng cơm bỏ vào miệng như đã bị bỏ đói rất lâu
Lúc này tay áo kimono đỏ với tới giữ lại 1 cánh tay của đứa trẻ, nhíu mày liếc nhìn khiến nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi dừng lại, hạ dần tay xuống…
???
Con…con làm gì sai sao ạ….?
Bà ta trầm ngâm nhìn đứa trẻ rồi thở dài, lấy trong vạt áo ra chiếc khăn lụa mỏng bắt đầu dịu dàng lật ngửa bàn tay đứa trẻ lại lau nhẹ nhàng, gạt đi những vết dầu mỡ lẫn hạt cơm trên tay
???
Người….người làm gì vậy ạ??
Bà ta không nói gì, thoạt lau sạch sẽ bàn tay nhỏ bé ấy. Tay bà ta chạm tới đôi đũa bắt đầu gắp những miếng thức ăn nhỏ để lên cơm đưa tới miệng đứa trẻ
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Trên bàn ăn con phải dùng đũa và cầm chén húp canh một cách thanh nhã. Không được dùng tay
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Há miệng ra nào …a—-
Đứa trẻ thuận theo tự nhiên há miệng ngậm lấy miếng cơm trên đầu đũa bắt đầu nhai và dõi theo cách bà ta gắp từng miếng thức ăn đặt vào bát lấy lên cùng miếng cơm
Cứ vòng lặp như vậy, đứa trẻ không hề rời mắt . Youkai ở phía góc phòng vẫn đang chú ý dõi theo sự chăm sóc tỉ mỉ của bà chủ với 1 đứa trẻ nô lệ mà không khỏi bất ngờ
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Đừng có nhìn ta như vậy…ta cũng là bất đắc dĩ thôi….
Bà ta nhận ra rất rõ ràng cái nhìn chằm chằm của youkai lẫn đứa trẻ
Sau 1 lúc thức ăn cũng đã hết 1 cách gọn gàng . Youkai dọn những chiếc bát đĩa rỗng và rời dần khỏi phòng
Lúc này đứa trẻ bắt đầu vui vẻ quay qua bà ta hớn hở cất tiếng
???
Lần tới con có thể tự mình ăn không?? Con học được cách ăn rồi ạ!
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Ngươi ở chỗ cũ không được dạy cách cầm đũa sao rõ ràng chỗ thức ăn đó vẫn còn nóng sao ngươi có thể chạm tay vào cầm chúng không cảm thấy gì cơ chứ ?
Do giọng của bà ta hơi lớn hơn so với bình thường khiến đứa trẻ run rẩy cúi gằm lại giọng chầm chậm đáp lại
???
Nếu như…không ăn nhanh con sẽ—bị nhịn đói mất….
Lúc này hai tay đứa trẻ bắt đầu bấu chặt vào bắp tay của bản thân co ro gục xuống đầu gối, khoe mắt cay đỏ lên
Bà ta thở dài rồi vỗ nhẹ vào lưng của đứa trẻ vuốt vuốt xuống cất tiếng dịu lại
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Con đã được ta mua rồi
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Từ giờ con sẽ ở đây. Căn phòng và thức ăn lẫn nhà này con đều được phép sử dụng đi lại
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Youkai sẽ chú ý và đáp ứng thứ con muốn
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Người đụng vào con sẽ không có nữa. Nên đừng nghĩ về những chuyện xưa cũ nữa
Đứa trẻ ấy lắng nghe chầm chậm ngước lên, nước mắt đang chảy đỏ hoe khoé mắt giọng run run cất tiếng hỏi lại
???
Con—- có thể….sống ở đây sao?
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
* dịu dàng xoa đầu đứa trẻ * đúng vậy
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Từ giờ con sẽ sống ở đây
???
Hức …..* dụi dụi tay lên mắt *
Lúc này cảm giác đứa trẻ được về đúng bản thân, đúng độ tuổi của nó, tiếng gào khóc dần càng lớn
Đứa trẻ gục nằm lên trên đùi bà ta, khóc sướt mướt làm lớp vải kimono đen bên trong bắt đầu sậm màu vì nước mắt, bà ta chỉ vuốt mái tóc màu chàm ấy dịu dàng như người mẹ dỗ dành con
Youkai
Đứa trẻ đó có vẻ ngủ say rồi ạ
Youkai đang vỗ nhẹ qua lớp chăn được đắp trên cơ thể gầy ốm của đứa trẻ, lúc này đã say ngủ sau khi khóc rất lâu
Trên lớp futon, đứa trẻ đó nằm ngủ say, mắt cũng được dịu đi rất nhiều không phải nhăn nhó, khó chịu cảnh giác khi ngủ nữa
Youkai
Bà chủ, đứa trẻ đó có gì đặc biệt sao? Người có vẻ đối với nó rất tốt
Bà ta đưa cốc trà lên húp rồi đảo mắt qua hướng khác tránh né câu hỏi của youkai
Youkai
Chẳng lẽ lí do cũng không có sao? Hay đó là con ngoài giá thú của người ?
Bà ta phản ứng lại lập tức , sặc trà bắt đầu ho khụ khụ liên tục nhíu mày liếc nhìn youkai . đặt thật mạnh cốc trà lên bàn
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Người nói gì thế hả!? Ngươi theo ta chục năm rồi mà còn không biết ta có thai sinh con lúc nào mà ngươi không biết hay sao!? Sao nó có thể là con ta được chứ khụ…khụ….
Youkai
Vậy chứ lý do là gì ? Chẳng lẽ ngài muốn trẻ con làm kỹ sao??
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
* bóp má Youkai nhìn thẳng vào mặt y * nhìn ta đi!? Nhân cách ta tồi tàn tới vậy trong mắt ngươi sao???
Bà ta thả tay gục xuống, thực sự đầu hàng trước ả youkai này, ả theo bà ta biết bao năm tất nhiên cũng dễ dàng biết cách đẩy cảnh cạy miệng bà ta ra
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Chậc….ta chỉ thấy nhan sắc không tệ nếu sau này lớn có thể sẽ thành hoa khôi không chừng * đảo mắt nhìn về phía đứa trẻ *
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Đúng ! Chỉ có thế thôi
Chẳng lẽ đường đường bà chủ kỹ viện cao quý nắm bao tài sản và kỹ nữ danh tiếng trong tay lại nhận nuôi 1 đứa trẻ chỉ vì nó cất tiếng gọi “mẹ ơi” sao???
Đánh chết bà ta cũng sẽ không nói!
Youkai
Nhưng đứa trẻ này là con trai mà?
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Đúng! Chính là nó
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Ta muốn kỹ viện Cam Hạ độc nhất vô nhị ở phố đèn đỏ hoa lệ này
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Nếu như có nam hoa khôi bậc nhất ở đây ắt sẽ gây được chú ý của những nhân vật lớn
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Lúc đó cả “ thuốc “ của ta cũng dễ dàng để nó bán mà không chút trở ngại nào bởi gia tộc trong thành
Youkai
* thở dài * đúng là việc đó để nam nhân trao đổi dễ ít xảy ra rủi ro hơn
Youkai
Nếu người muốn vậy tôi sẽ cẩn thận chỉ dạy những kỹ năng cần thiết cho đứa trẻ đó
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Thế thì tốt quá—-
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Ngươi còn muốn điều kiện gì nữa ???
Youkai
Phục vụ người là ý nghĩa sống của tôi. Sao tôi có thể đòi hỏi điều kiện được
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Chứ ngươi muốn nói gì
Youkai
Không có kỹ năng làm mẹ dạy con!
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
* đớ người * hả???
Thì làm gì có ai có kỹ năng làm mẹ bao giờ
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Ngươi đùa à??? Nếu ngươi không dạy nó thì chẳng lẽ kỹ nữ trong viện chăm chắc ???
Youkai
Người nhận đứa trẻ đó thì người phải có trách nhiệm chứ !
Youkai
Tôi tưởng người suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc cẩn thận mới mang đứa trẻ đó về ?
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
T-ta…..
Youkai
Vậy sau này đứa trẻ này phải nhờ người dạy rồi * mỉm cười * việc kỹ năng và làm việc tôi sẽ giúp người
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Không phải chứ…. * đảo mắt nhìn qua đứa trẻ đang say ngủ *
Bà ta chưa từng chăm con cũng chưa từng có con
Tối ngày chỉ có thể ra lệnh, dặn dò kỹ nữ và sắp xếp cho quan khách trải nghiệm những “đêm ngọt ngào” và nhận mora
Sao có thể tự tay nuôi dạy 1 đứa trẻ cơ chứ
Lúc này bà ta dừng lại dòng suy nghĩ của mình bắt đầu nhăn nhó nhìn qua đứa trẻ ấy rồi quay lại giữ 2 vai youkai mặt cực kỳ âm u nghiêm trọng cất tiếng nói
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Này….tên đứa trẻ đó…là gì thế ?
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Đấy đấy cả nhà thấy vấn đề chưa
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Chưa
Bà Chủ Kỹ Viện Cam Hạ
Sao mà chăm sóc trẻ con được chứ ??
Download MangaToon APP on App Store and Google Play