Đại học Thanh Lâm.
Đây là trường đại học đứng top đầu ở thành phố Ninh. Ngoài cơ sở vật chất hàng đầu, đại học Thanh Lâm cũng nổi tiếng là trường đại học quy tụ nhiều các giảng viên giỏi trong và ngoài nước. Muốn vào được đại học Thanh Lâm, không phải chỉ cần điểm cao là đủ, mà phải là rất cao, rất rất cao...
Những người vào được trường đại học này có thể xứng danh với các vị thần trong mắt mọi người, cho thấy được không chỉ bọn họ thông minh không là đủ, mà bọn họ còn chăm chỉ nữa. Tuy nhiên, đầu vào đã khó, đầu ra cũng không hề đơn giản. Vì vậy, sau khi tốt nghiệp tại đây, các sinh viên của trường đại học này cũng được vô số các doanh nghiệp lớn nhỏ săn đón.
Tại khuôn viên trường, có hai cô gái đang sánh bước đi bộ cùng nhau. Một người mang hơi thở tươi mát sáng lạn, miệng lúc nào cũng nở nụ cười. Cô mặc một chiếc quần yếm jean phối sơmi tay ngắn, tổng thể trông khá đáng yêu nhưng có chút ngốc ngốc. Người còn lại có khí chất hoàn toàn khác biệt, là đặc biệt nổi bật và thu hút ánh nhìn. Có thể thấy là mặc dù giờ này trên khuôn viên trường không quá đông sinh viên, nhưng ai đi ngang cũng sẽ ngoái đầu lại nhìn hai cô nàng này.
Cô gái kia có mái tóc đen hơi xoăn nhẹ được buộc một nửa, kẹp lại bằng một chiếc nơ màu đen. Gương mặt có thể nhìn ra là chỉ tô một lớp son dưỡng nhạt màu nhưng vẫn không làm lu mờ được vẻ đẹp sắc sảo cùng tinh tế của cô. Làn da trắng mịn, đôi mắt hai mí to tròn ánh lên vẻ phong tình, chiếc mũi cao thẳng thon gọn, đôi môi hơi óng ánh nhờ lớp son dưỡng giúp cho cô trông rất trẻ trung, nhưng vì các đường nét trên gương mặt quá sắc sảo, làm cho cô nhìn có vẻ hơi lạnh lùng nếu không cười lên.
Hạ Thanh Di hôm nay mặc một bộ đồ đơn giản, áo thun trơn chiết eo, quần ống rộng phối với một đôi giày đế dày màu kem. Tổng thể giúp tôn lên dáng người tiêu chuẩn của cô. Cô không đeo balo của trường vì cảm thấy nó quá to, trên vai chỉ khoác một cái túi vải màu trắng kích cỡ vừa phải, đủ để đựng tài liệu học và một cái ipad.
“Di Di, kỳ này chúng ta phải học môn Sinh học phân tử tế bào và hóa sinh 2, giảng viên quản lý học phần là cô Chu, nghe mấy anh chị khóa trên bảo là trên lớp thì cô dạy hơi khó tính, cho bài kiểm tra thì rất là ác ma...điểm cũng không cao nổi...” Triệu Tú Nhi vừa uể oải nói chuyện, vừa kéo kéo cái balo có vẻ hơi nặng của mình.
Hạ Thanh Di nghe cô bạn thân của mình than vãn thì cũng thở dài một hơi.
“Lẽ ra học phần trước chúng ta đã gặp cô Chu rồi, nhưng do trước đó cô đang trong kỳ nghỉ phép. Dù sao cũng phải gặp thôi, qua môn là được rồi, điểm số không quan trọng lắm.”
Triệu Tú Nhi liếc người bên cạnh một cái.
“Hừ, xem người lúc nào cũng được điểm cao nói kìa. Đối với cậu đương nhiên là điểm số không quan trọng rồi...” Vì cậu có bao giờ bị điểm thấp đâu? Lời này Triệu Tú Nhi không nói ra. Cô nàng sắp khóc tới nơi.
Người bạn này của mình không chỉ có ngoại hình nổi bật, mà thành tích học tập cũng trâu bò. Vào được ngôi trường này, đương nhiên năng lực học tập của Triệu Tú Nhi cũng không tồi, nhưng mà để so với Hạ Thanh Di, thì vẫn là không thể so được. Huống hồ, Triệu Tú Nhi sau khi đậu được vào đại học này theo ý nguyện của bố mẹ, thì cô nàng cũng không còn hứng thú học tập lắm.
“Đừng lo quá, cứ tới đâu thì hay tới đó đi.”
Hạ Thanh Di cười cười với bạn mình, nắm tay kéo Triệu Tú Nhi đi.
Đây là năm học thứ hai của bọn họ. Cô và Triệu Tú Nhi là bạn cấp ba, hồi cấp ba hai người cũng không chơi thân lắm, chỉ là tình cờ biết đối phương có nguyện vọng thi cùng ngành cùng trường với mình thì bắt đầu giao lưu với nhau nhiều hơn. Cho tới hiện tại, ngoài việc Triệu Tú Nhi có đôi khi thích so sánh thành tích học với cô ra thì mọi việc khác đều rất tốt.
***
Hôm nay là buổi học đầu tiên của học kỳ mới. Khi hai người tới được phòng học thì chỉ có le que vài bóng người. Điều này sau một năm đi học, Hạ Thanh Di cũng đã quen. Cứ đợi đến gần sát giờ học hoặc quá giờ được khoảng 15 phút, lớp học tự dưng sẽ đông lên thôi.
Hạ Thanh Di cùng Triệu Tú Nhi kiếm một chỗ để ngồi, cách khá gần với bàn giáo viên để nghe giảng được tập trung hơn. Đúng như những gì hai cô dự đoán, còn 5 phút nữa bắt đầu giờ học, lớp học đã được lấp đầy. Giảng viên cũng xách tài liệu đi vào lớp.
Đợi mọi người ổn định lại chỗ ngồi, đúng giờ học. Giảng viên đi ra giữa bục giảng, bắt đầu tự giới thiệu.
“Chào các em, hôm nay là buổi đầu tiên chúng ta gặp nhau. Giới thiệu một chút nhé, tôi là Chu Phượng, ngoài giảng dạy cho các em vài buổi học của học phần này, thì cũng là giảng viên quản lý học phần này.''
Cô Chu vừa nói xong, một tràng pháo tay vang lên. Cô mỉm cười, đợi tiếng vỗ tay dứt, cô tiếp tục nói.
''Nói trước một chút nhé, ở tiết của tôi, tôi sẽ có hai bài kiểm tra tại lớp, kiểm tra đầu giờ và cuối giờ. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là bạn nào lười biếng đi học thì sẽ không có điểm kiểm tra, tức nghĩa điểm của buổi học hôm đó của mấy em là 0. Chỉ đơn giản như vậy thôi, còn lại tôi rất dễ dàng. Bây giờ điểm danh một chút nhé.” Nói xong cô Chu mở danh sách lớp ra, điểm danh một lượt.
Cả lớp sau khi nghe xong thông báo, mọi người bắt đầu than thở. Ai cũng biết, lên đại học rồi thì rất tự do, chẳng có ai rảnh rỗi quản xem bạn có đến trường đi học hay không, có học tập chăm chỉ hay không, vì đó đều là quyền lựa chọn của bạn. Chỉ cần làm đủ bài kiểm tra, tới ngày thi thì lên trường thi một cái, đủ điểm thì sẽ qua môn. Tuy nhiên, vẫn sẽ có một số giảng viên giống như cô Chu, cho làm kiểm tra trên lớp như vầy, còn có cả điểm danh, đồng nghĩa với việc ép buộc sinh viên không được vắng học bất cứ buổi học nào. Đối với những bạn vừa đi học vừa đi làm, hay vì vài lý do cá nhân không thể đến trường đầy đủ các buổi học, thì đúng là rất khiến người khác bực bội. Bực thì bực, nhưng chả ai dám lên tiếng phản đối, vì cô làm như vậy chẳng có gì sai cả. Bạn có quyền lựa chọn của bạn, thì giảng viên cũng có quyền lựa chọn cách giảng dạy của bản thân họ.
Cô Chu có hơi khó tính, nhưng đối với Hạ Thanh Di, một sinh viên rất là chăm chỉ học tập, lại không có vướng bận về mặt kinh tế, luôn đi học đầy đủ đúng giờ mà nói thì việc này chả phải là vấn đề gì lớn cả. Mà ngoài chuyện hơi khó tính ra, thì Hạ Thanh Di cũng chẳng thấy cô có vấn đề gì khác, ngược lại Hạ Thanh Di còn hơi thích cô. Vì cô giảng bài rất hay, vừa giảng bài vừa đan xen vào rất nhiều ví dụ thực tế giúp cho sinh viên có thể dễ dàng hình dung được những gì mình cần học.
Sau buổi học, tài liệu học trên ipad của Hạ Thanh Di ghi chú chi chít đầy chữ. Triệu Tú Nhi nhìn sang mà choáng váng.
“Di Di, tốc độ ghi chép của cậu cũng hơi đỉnh rồi đó. Lát về gửi cho tớ một bản nữa.”
“Được. Nhớ nhắc tớ.”
Hạ Thanh Di mỉm cười trả lời cô bạn mình.
“À mà này, Di Di, tuần sau có hoạt động đón tiếp tân sinh viên đó. Cậu có tham gia không? Kiếm chút điểm rèn luyện?”
Thông thường thời gian tân sinh viên nhập học sẽ từ giữa tháng 8 đến giữa tháng 9. Học kỳ cũng sẽ bắt đầu trễ hơn so với các sinh viên khóa trên. Vì vậy lúc mà các anh chị khóa trên đã bắt đầu học kỳ mới, thì tân sinh viên chỉ vừa lục đục đến trường làm thủ tục nhập học thôi.
Hạ Thanh Di suy ngẫm một chút. Thật ra trường cô cũng hơi ác, nếu tham gia hoạt động này, thì phải tham gia đủ mười buổi mới có giấy chứng nhận cộng điểm. Mà như vậy thì Hạ Thanh Di cảm thấy quá tốn thời gian của cô, cô sợ sẽ ảnh hưởng việc học.
“Chắc tớ không tham gia đâu. Sau này vẫn còn nhiều hoạt động khác, tớ sẽ tham gia sau. Hoạt động này quá tốn thời gian.”
Triệu Tú Nhi nghe Hạ Thanh Di nói vậy lại lay lay cô nài nỉ.
“Đừng mà, tham gia đi. Tớ rất muốn tham gia, tham gia chung cho vui. Tớ cảm thấy để giải tỏa áp lực sau môn học của cô Chu, thì phải đứng dưới khuôn viên trường tiếp chuyện với các em tân sinh viên đẹp trai đẹp gái, tươi xinh mơn mởn mới xoa dịu được trái tim của tớ. Tham gia đi mà...”
Hạ Thanh Di thở dài.
“Nhưng mà...không phải cô Chu mới giao bài tập nhóm sao? Nếu tham gia thì chúng ta có thời gian làm không?”
“Ừ nhỉ...”
Nghe thấy giọng nói của Triệu Tú Nhi đã ỉu xìu nay còn ỉu xìu hơn, Hạ Thanh Di mềm lòng.
“Hay là thế này, cậu thích thì cứ tham gia đi. Còn bài tập nhóm tớ sẽ lo, nếu có gì cần giúp thì tớ báo cậu một tiếng. Thế nào?”
Triệu Tú Nhi lập tức sáng mắt, ôm lấy Hạ Thanh Di.
“Di Di yêu tớ nhất, tớ cũng yêu Di Di nhất. Vậy tớ tham gia nhé, có gì cậu cứ bảo tớ, tớ sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành việc nhóm. Dù sao cũng không thể để Di Di gánh hết được.”
Nói xong rồi thì hai người dọn dẹp sách vở lên quay trở về kí túc xá.
Trường đại học Thanh Lâm rất đầu tư vào chỗ nghỉ ngơi cho sinh viên, ỷ vào độ rộng rãi của trường, ký túc xá rất to lớn, lại vô cùng tiện nghi. Mà mỗi phòng ký túc xá không giống như những trường đại học khác là khoảng 4-6 người một phòng, ký túc xá ở đại học Thanh Lâm chỉ có hai người một phòng thôi. Ngoài ra đại học Thanh Lâm còn có một tầng đặc biệt, tầng đó mỗi phòng ký túc xá chỉ có một người một phòng. Nhưng tầng đó lại dành cho top 3 thủ khoa đầu vào của trường. Hạ Thanh Di là hạng 2 đầu vào, lẽ ra cô cũng có một phòng. Nhưng do muốn ở cùng phòng với Triệu Tú Nhi, nên cô cũng không dọn vào căn phòng đó. Ngoài ra, gia đình của Hạ Thanh Di cũng thuộc dạng khá giả, ba mẹ cô lúc năm nhất còn tính thuê cho cô một căn hộ nhỏ đầy đủ tiện nghi gần trường, nhưng do cô thấy như thế thì quá phí tiền cũng như không cần thiết nên đã từ chối.
Triệu Tú Nhi cũng là tiểu thư trong nhà, gia đình của Triệu Tú Nhi còn giàu hơn cả Hạ Thanh Di, cô nàng này lại không quan tâm tới tiền bạc, nên vừa ở ký túc xá, lại vừa thuê một căn hộ ở bên ngoài. Lúc nào thích ở đâu thì sẽ ở đó.
Hạ Thanh Di cùng Triệu Tú Nhi về phòng sau ca học buổi sáng, buổi chiều cô không có tiết. Tính ngủ một giấc dậy sẽ học bài và làm bài tập nhóm. Vì thế vừa về đến phòng, cô liền tắm rửa thay quần áo rồi lên giường đi ngủ.
Còn Triệu Tú Nhi trông thì ngốc ngốc, nhưng thực ra lại là cô nàng ham vui ham chơi, tính cách cũng phóng khoáng vô cùng. Vừa về đến phòng liền thay đổi sang phong cách khác, quần áo quyến rũ, trang điểm kỹ càng, nước hoa nức mũi, bay ra khỏi phòng đi chơi. Lúc mới quen Triệu Tú Nhi, cô cũng bị sự thay đổi phong cách trong nháy mắt của cô bạn mình làm cho hết hồn. Hỏi ra thì Triệu Tú Nhi bảo cô nàng thích ở trên giảng đường trông ngốc nghếch một chút cho giảng viên đừng chú ý tới mình, còn cuộc sống bên ngoài thì mới là chính mình, phải bóng bẩy lộng lẫy thì cô nàng mới chịu được. Hạ Thanh Di bật cười khi nghe thấy lý luận của bạn mình.
***
Cứ thế trôi qua vài ngày đầu tiên của học kỳ, Triệu Tú Nhi không đi học thì sẽ đi tham gia hoạt động tiếp đón tân sinh viên. Còn Hạ Thanh Di thì ngoài học với học ra, cũng chỉ có học. Thật ra cô nàng không khác trạch nữ là bao, nếu không có Triệu Tú Nhi suốt ngày lôi lôi kéo kéo, Hạ Thanh Di có thể chỉ cắm đầu ở trong lớp học, rồi đến thư viện, sau đó lại về ký túc xá. Nghe thì có vẻ cô không quan trọng những vấn đề xung quanh lắm, nhưng với cuộc sống của bản thân thì Hạ Thanh Di rất chăm chút. Như là đồ mỹ phẩm dưỡng da của cô lúc nào cũng đầy đủ, quần áo cô mặc trông thì đơn giản, nhưng mỗi lần phối đồ đều rất chăm chút. Còn có, cô rất xem trọng kiến thức cá nhân, luôn luôn học tập chăm chỉ, ngoài ra sẽ trau dồi các kỹ năng lặt vặt khác khi có thời gian. Vì vậy, Hạ Thanh Di chưa bao giờ thấy cuộc sống của mình là nhàm chán.
Hôm nay Triệu Tú Nhi vừa tham gia hoạt động xong thì chạy tới thư viện tìm Hạ Thanh Di.
“Di Di, hình như tớ yêu mất rồi. Hôm nay tớ gặp một đàn em rất là đẹp trai. Rất rất là đẹp trai luôn đó. Tớ đảm bảo với cậu, ngày mai em ấy chắc chắn sẽ có mặt trên confession của trường mình cho coi.”
“Ồ.”
Sự hưng phấn của Triệu Tú Nhi không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ lạnh nhạt của Hạ Thanh Di. Cô nàng móc điện thoại ra, mở một tấm hình đưa sang cho Hạ Thanh Di xem.
“Di Di, mau nhìn xem. Có phải rất đẹp trai không? Còn rất biết cách ăn mặc nhé. Đúng là hợp gu của tớ.”
Hạ Thanh Di đang chăm chú xem lại bài giảng buổi sáng, bị điện thoại của Triệu Tú Nhi chìa sang chắn tầm nhìn, đành rời mắt khỏi tài liệu học tập nhìn vào điện thoại.
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh của một chàng trai, nhìn là biết đây là ảnh chụp lén. Mặc dù hơi mờ nhưng không khó để nhận ra, là một người rất cao, chắc cũng trên 1m80, tóc đen tùy tiện để lòa xòa trước trán, không có vuốt keo bóng bẩy. Trên người mặc một bộ đồ full đen làm cho làn da hơi trắng của cậu ta trông rất nổi bật. Mày rậm, mắt hẹp dài, mũi cao, môi mỏng hơi mím lại, gương mặt đúng là rất đẹp trai, nhưng cũng không kém phần lạnh lùng xa cách. Là cái kiểu lạnh mà thể hiện rõ ràng “người lạ chớ đến gần”. Một tay cậu đút vào túi quần tây đen, một tay cầm điện thoại đang lướt xem gì đó.
“Có phải rất đẹp trai không? Mấy bữa nay tớ chẳng thấy ai đẹp trai bằng em ấy nữa đâu. Học ngành Công nghệ thông tin đó. Là thủ khoa đầu vào của trường mình luôn. Ôi trời! Vừa đẹp trai vừa giỏi. Tớ đi hỏi mãi mà chẳng có ai có phương thức liên lạc của em ấy cả. Nghe bảo lạnh lùng vô cùng, ai tới hỏi phương thức liên lạc cũng từ chối không chịu cho.”
Hạ Thanh Di cười cười đẩy điện thoại của Triệu Tú Nhi ra.
“Tiểu Nhi, cậu chạy tới thư viện chỉ muốn khoe ảnh đàn em với tớ thôi hả?”
“Chính là như vậy...còn có...”
Triệu Tú Nhi hơi ngập ngừng.
Hạ Thanh Di biết cô nàng đang đợi mình hỏi tiếp.
“Làm sao?”
“Còn có, tớ xin được thời khóa biểu của lớp cậu ấy. Ca đầu tiên sáng thứ hai tuần sau, tớ muốn tới lớp của cậu ấy xin phương thức liên lạc, cậu đi với tớ nhé?”
“Tiểu Nhi, chúng ta vẫn chưa làm xong bài tập nhóm đâu.”
Mấy hôm nay Triệu Tú Nhi mải mê chơi, làm bài tập nhóm có hơi chậm trễ mặc dù Hạ Thanh Di giao cho cô khá ít bài tập.
“Đi đi mà, đi một mình tớ hơi sợ. Bài tập nhóm sau bữa đó tớ sẽ về phòng cày cùng cậu. Hứa luôn. Được không được không?”
Hạ Thanh Di thở dài một hơi.
“Thôi được rồi, tớ chỉ đi cùng cậu thôi. Tới lúc đó cậu tự lại xin người ta đi.”
“Được được được, chỉ cần đi cùng tớ, tiếp thêm can đảm cho tớ là được.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play