Hôm nay tòa soạn của chúng tôi có tổ chức một chuyến leo núi hai ngày một đêm cho toàn thể nhân viên. Tôi cùng với Bội Giao hai đứa nắm tay nhau ì ạch chậm chạp đi ở đằng sau đoàn leo núi.
Chúng tôi là bạn thời đại học, sau khi tốt nghiệp cũng cùng đồng hành với nhau tại một tòa soạn về mảng thời trang. Tôi cùng nó vừa vượt qua kỳ thực tập và được nhận vào làm chính thức mới gần hai tháng. Hôm nay là lần đầu tiên được tham gia vào hoạt động tập thể của tòa soạn nên lúc đầu đứa nào đứa nấy rất hưng phấn mong chờ, không nghĩ tới mới đi chưa được nửa ngọn núi đã mệt đứt hơi thế này.
Đi thêm một chút nữa người dẫn đoàn cũng là chủ biên của chúng tôi cuối cùng cũng cho chúng tôi dừng chân nghỉ ngơi.
Hoạt động này hằng năm đều diễn ra, mỗi năm sẽ thay đổi địa điểm để kích thích sự sáng tạo với nhân viên, nghe thì hay lắm nhưng mà thực chất chỉ có mấy chỗ luân phiên nhau mà thôi.
Tôi nghe nói năm trước đi biển, năm trước nữa là đi suối nước nóng, năm trước trước nữa là leo núi, cho nên lần này liền quay lại là leo núi, cứ theo thứ tự như vậy năm sau hẳn là đi suối nước nóng đi. Mọi người ai nấy đều tụm năm tụm ba lại vừa uống nước vừa nói chuyện cũng khá vui.
Tôi đang cùng Bội Giao và một đồng nghiệp khác nói chuyện thì tôi chợt thấy phía trước có một sinh vật mà tôi ghét nhất cõi đời này đang tiếng lại gần, nó lè lè chiếc lưỡi chẻ làm hai sột soạt tiến về phía tôi, tôi bật đứng dậy hét lên một tiếng.
Bội Giao và đồng nghiệp kia quay lại nhìn mặt cũng biến sắc, tôi vì quá sợ hãi cũng không để ý phía sau mình là gì đi, tôi run lẩy bẩy mà cứ lùi về phía sau rất nhanh chỉ mong thoát khỏi con rắn kia, sau khi nghe tôi hét lên ai cũng cả kinh chạy tán loạn, sau đó thì tôi nghe có người hét lên :
- Cẩn thận….
Mọi thứ diễn ra rất nhanh dường như chỉ trong tích tắc, không biết là ai đã nói, tôi chỉ biết sau đó chính là trời đất quay cuồng, một trận đau nhức thấu xương truyền tới, trước mắt tôi dần tối sầm cuối cùng là một mảng đen thui.
Lúc tôi mở mắt ra, nói chính xác là bị ánh sáng chói mắt làm cho khó chịu mà tỉnh dậy, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên là cái quạt trần, cái thứ hai chính là bình nước biển, thứ ba chính là có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nheo mắt vài cái rồi đảo mắt một vòng nhìn từ trái sang phải, đầu tiên là ba mẹ, em trai, Bội Giao còn có ba người nhìn lạ hoắc, tôi định thần lại thì ra có đến bảy cặp mắt nhìn tôi, mà ba người tôi không biết là ai chính là hai vị bác sĩ và một cô y tá. Vị bác sĩ đứng gần tôi nhất bắt đầu kiểm tra, đầu tiên là vạch hai mắt tôi ra không biết nhìn cái gì mà rất chăm chú, sau đó bảo tôi cử động hai tay một chút. Tôi mơ hồ làm theo lời anh ta nói, còn cô y tá kế bên thì không ngừng ghi chép. Sau khi kiểm tra khái quát mọi thứ, anh ta nói lại đơn giản tình hình cho tôi biết. Do mới tỉnh lại có lẽ đầu óc vẫn còn chưa tải kịp những lời anh ta nói, tôi chỉ biết được một vấn đề chính, là vị bác sĩ này đã phẩu thuật và sẽ theo dõi bệnh án của tôi sắp tới.
Sau khi nói xong anh ta giao lại tôi cho người nhà, rồi rời khỏi phòng bệnh. Mẹ tôi đứng gần đó vốn dĩ đã chờ không kịp, bác sĩ vừa đi ra mẹ tôi liền nắm tay tôi, bà vui mừng gấp gáp hỏi tôi:
- Con tỉnh lại rồi, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, cảm ơn trời phật phù hộ.
Mẹ tôi vui mừng không ngừng chấp tay hết vái đông lại vái tây, tôi để ý thấy mắt bà vừa sưng vừa đỏ hình như là đã khóc rất nhiều. Ba tôi bên cạnh mẹ tôi cũng không khá hơn là bao. Thấy ba mẹ như vậy tôi thấy có khó chịu trong lòng, tôi vừa định nâng người ngồi dậy nhưng toàn thân truyền tới một trận đau nhức đặc biệt là cổ và chân trái, tôi nhăn mày “A” một tiếng. Một đôi tay đè hai vai tôi lại ngăn cho tôi cử động, tiếp đó là giọng nói đều đều hơi trầm nhưng rất dịu dàng vang lên bên tai tôi:
- Đừng cử động, em vừa mới tỉnh dậy, cơ thể còn rất yếu không tiện ngồi dậy, cứ nằm đấy nói đi.
Mấy người còn lại nhìn tôi gật đầu phụ họa, bảo tôi cứ nằm ở đấy. Tôi bây giờ tinh thần đã tỉnh táo, nhìn lại mới biết mình thê thảm cỡ nào, chân trái bó bột treo lủng lẳn chẳng khác gì cái giò heo ngoài chợ, cái cổ cũng chẳng khá hơn bị quấn một cục chỉ có thể hướng thẳng về phía trước, thật là khóc không ra nước mắt mà.
Tôi thở dài một hơi thầm nghĩ bộ dạng thế này với mảnh ký ức trước khi ngất đi chắc là do trượt chân lăn xuống núi, va vào chỗ nào đây mà.
Tôi quét mắt nhìn lại một vòng, thấy mặt mày ai cũng vui mừng, nhưng tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm thì phải?
Em trai tôi từ lúc nào lại cao thế này, còn nữa cái bụng Bội Giao sao lại to đùng thế kia? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tự nhiên trong lòng lại cảm thấy hoang mang vô cùng, rõ ràng là những người thân và bạn thân của mình nhưng lại có cảm giác vừa mơ hồ vừa xa lạ nha.
Mẹ tôi bên cạnh hỏi tôi, vừa gạt nước mắt vừa hỏi, giọng nói không kìm nén sự run rẩy trong đó, có thể thấy bà sợ đến mức nào:
- Con có thấy đói bụng không? Để mẹ về nhà nấu chút đồ ăn cho con ha? Gia Huy, con cùng anh rể ở đây chăm sóc chị con thật tốt, mẹ về làm chút đồ ăn rồi trở lại ngay. Bội Giao con bầu bì thế này cũng nên về nhà nghỉ ngơi chút đi, Gia Linh nó cũng tỉnh lại rồi.
Bội Giao bên cạnh mỉm cười nói:
- Không sao mà bác, hai bác cứ về làm đồ ăn cho cậu ấy trước đi ạ, có con, Gia Huy cùng Đình Nguyên ở đây chăm sóc là được.
Tôi nãy giờ á khẩu không nói được gì, hết nhìn người này đến người kia, cái gì mà anh rể, cái gì mà bầu bì, cái gì mà loạn xì ngầu lên hết thế này. Tôi cao giọng thốt ra một tiếng rõ to:
- Khoan đã
Mọi người đều dừng mọi hoạt động nhìn về phía tôi. Tôi hoang mang tột độ, tôi cũng cảm nhận được giọng mình run run:
- Mọi người đang nói gì vậy? Còn nữa... Bội Giao sao...sao...bụng mày to vậy?
Bội Giao nhìn tôi cũng hoang mang không kém, mọi người liền đưa mắt nhìn nhau vẻ mặt khó hiểu, sau đó là lại lo lắng. Bội Giao nhanh chóng chỉ vào mình hỏi:
- Mày nhận ra tao chứ?
Tôi hơi bực mình nói:
- Đương nhiên, mày là Bội Giao chứ ai? Tao đang hỏi....
Chưa kịp nói hết nó lại cắt ngang chỉ vào ba mẹ tôi:
- Còn hai người này?
Tôi hít một hơi kiềm nén bực mình rồi mới trả lời:
- Là ba mẹ tao, mày hỏi nhảm cái gì vậy?
- Còn đây?
Nó lại chỉ vào Gia Huy, tôi thực sự tức giận nha, liền cáu gắt mà đáp:
- Gia Huy, em trai tao, mày ngay lập tức nói cho tao biết cái bụng đó của mày là sao hả?
Nó lại không thèm để lời tôi vào trong đầu, chỉ qua một hướng khác hỏi tiếp:
- Còn đây là ai?
- Mày vừa phải thôi chứ, tao hỏi mày sao mày không trả lời?
- Mày trả lời tao trước, đây là ai?
Nhìn mặt nó nghiêm trọng như vậy, tôi cũng đành thu lại tức giận liếc mắt nhìn theo hướng nó chỉ. Bây giờ tôi mới nhìn kỹ vị bác sĩ nãy giờ đứng bên phải tôi nha. Miêu tả ngắn gọn bằng hai từ thôi “ nam thần”, đôi mắt một mí vừa đen lại vừa sáng, không hề sắc lạnh mà ngược lại mang đến cảm giác vô cùng mềm mại khi nhìn đối phương, kính gọng vàng còn làm tăng thêm sức hút của một người đàn ông chững chạc, cũng tôn lên chiếc mũi cao thẳng tắp kia. Đây chính là đôi mắt đẹp hút hồn làm thêu rụi bao trái tim thiếu nữ a. Sao bệnh viện lại xuất hiện một bác sĩ đẹp trai như vậy chứ, tôi gần như quên mất phải trả lời Bội Giao cứ mãi nhìn vị bác sĩ đẹp trai kia. Bội Giao hối thúc:
- Mày mau nói, đây là ai?
Tôi lúc này mới tỉnh lại, ho khan một tiếng nhìn về phía Bội Giao, cùng mọi người, vị bác sĩ kia hình như cũng đang rất chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi chậm chạp lên tiếng:
- Là anh bác sĩ... đẹp trai?
————-/////———-/////————-////—
Ngày 16/09/2023
Đào hố "Giải cứu hôn nhân"
Chuyện mới chính thức bắt đầu. Khai trương thôi, mời vào mời vào
Trong phòng đột nhiên im lặng lạ thường, nhưng sắc mặt ai nấy đều không tốt lắm, tôi nói gì sai sao? Bội Giao lại hướng tôi hỏi lần nữa:
- Mày nhìn kỹ một lần nữa\, nói cho tao biết anh ấy là ai?
Cho dù nhìn thêm một trăm một ngàn lần tôi cũng không biết anh ta là ai bởi vì đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta mà, tôi thắc mắc hỏi lại:
- Tao nhất định phải biết anh ta sao? Hình như đây là lần đầu tao gặp anh ấy mà?
Tôi nhìn vị bác sĩ đẹp trai ấy thêm vài lần nữa nhưng sao đôi mắt ấy lại buồn như…một chú cún con bị bỏ rơi vậy. Thật đó y hệt luôn.
Gia Huy kinh ngạc nói:
- Chị không nhận ra anh rể sao? Anh ấy là chồng chị mà.
Tôi hít một hơi rồi ngớ người nhìn lại người đàn ông này, tôi nghe thấy mẹ tôi lại khóc nói gì đó mà trong đầu tôi toàn lượng qua lượng lại một chữ “chồng” duy nhất. Tôi thấy anh ta vội vã rời đi còn nói cái gì mà sắp xếp kiểm tra lại. Ba mẹ tôi dự định về nấu chút đồ ăn cho tôi cuối cùng ở lại luôn, bốn người vẫn nét mặt lo lắng hoang mang nhìn tôi. Ba tôi nhìn tôi giải thích:
- Gia Linh\, đó là Đình Nguyên\, là chồng của con\, con không nhớ gì sao?
Tôi chớp chớp đôi mắt chẳng hiểu trời trăng mây đất gì nhìn ba tôi, sau đó là nhìn mọi người có mặt trong phòng, ánh mắt ai cũng mong đợi là tôi sẽ nhớ gì đó.
Tôi nhớ mới là lạ đó, tự nhiên bị rắn dọa cho sấp mặt xuống núi, sau khi tỉnh lại thì ở đâu ra một anh chồng đẹp trai ngời ngời từ trên trời rớt xuống. Nghe thì có vẻ sướng nhỉ, thực tế thì không như vậy đâu nhé.
Nếu như trường hợp tôi tỉnh dậy và biết mình có một người bạn trai đẹp trai như vậy thì tôi rất rất sẵn lòng giang vòng tay rộng lớn chào đón. Nhưng mà trở thành người phụ nữ đã có chồng và kết hôn thì lại là chuyện khác nha.
Suy nghĩ và xâu chuỗi lại mọi chuyện thì chỉ có một trường hợp có thể giải đáp thắc mắc này, đó chính là tôi đã xuyên tới một ngày nào đó trong tương lai. Cụ thể thì tôi hiện tại như thế nào thì phải dò hỏi mọi người mới được, dĩ nhiên với tình trạng bị thương khắp người không hề nhẹ của tôi thế này thì nói tôi bị mất trí nhớ chắc là không bị người khác nghi ngờ đâu nhỉ. Nghĩ đến đây tôi cũng bình tĩnh hơn được đôi chút, nhìn ba tôi hỏi:
- Ba\, con ngủ bao lâu rồi\, còn nữa hiện tại là ngày tháng năm nào rồi vậy?
Ba tôi nhìn mẹ tôi khó hiểu nhưng sau đó cũng nhanh chóng trả lời tôi:
- Con hôn mê đã hai ngày một đêm rồi\, hiện tại là ngày 2/5/2020\, sao vậy?
Cmn, thế mà tôi lại xuyên tới bảy năm sau của tôi, có nghĩa là năm nay tôi đã hai mươi chín, hôm nay là ngày 2/5/2020 mà tôi đã hôn mê hai ngày một đêm, thế có nghĩa ngày tôi xảy ra tai nạn lại trùng hợp đúng ngày lễ 30/4 của bảy năm trước, bây giờ tôi xuyên đến tương lai, vậy tôi của năm 2013 như thế nào đây? Ngỡ ngàng một hồi lâu tôi mới quay sang xác nhận lại một lần nữa:
- Mọi người nói vị bác sĩ trẻ đẹp trai lúc nãy là chồng... của con?
Cả bốn người đều nhanh chóng gật đầu. Tôi thật không biết nên thể hiện cảm xúc như thế nào đây, mới lúc nãy tôi còn cảm thán sao bệnh viện lại xuất hiện một thanh niên tuấn tú xuất chúng như vậy, chắc chắn sẽ thiêu rụi bao trái tim thiếu nữ, thế mà người thiêu rụi bao trái tim thiếu nữ đó lại chính là chồng của tôi a.
Nhưng bây giờ tôi có thể làm thế nào đây? Sự thật chính là tôi của hiện tại, ngay lúc này và anh không quen biết nhau. Tôi đành phải làm vẻ mặt khổ sở, cố gắng nhớ nhưng không nhớ được miễn cưỡng nói:
- Thật xin lỗi\, con hiện tại không nhớ rõ anh ấy là ai\, cũng không có ấn tượng gì về việc kết hôn?
- Sao có thể\, chị rõ ràng nhớ tất cả mọi người sao lại chỉ quên một mình anh rể được?
Gia Huy khó hiểu hỏi tôi xong lại quay sang nhìn ba người còn lại như tìm lời giải đáp. Chưa ai kịp trả lời thì hai y tá cùng vị bác sĩ lúc nãy đã kiểm tra cho tôi và Đình Nguyên là “chồng” hiện tại của tôi đi vào nói là cần kiểm tra lại nên liền mang tôi đi ngay.
Sau khi kiểm tra xong tôi lại được mang trở về phòng bệnh, một lúc lâu sau mọi người mới bước vào nhưng không thấy “chồng” tôi đâu, nghe nói anh ấy có ca phẩu thuật gấp nên liền đi ngay, sẽ qua thăm tôi sau.
Ba mẹ có lẽ đã chấp nhận việc tôi mất trí nhớ tạm thời gì đó nên cũng không còn lo lắng như lúc đầu, họ an ủi tôi một vài câu rồi liền về nhà làm đồ ăn cho tôi.
Cuối cùng chỉ còn Gia Huy và Bội Giao ở lại, Gia Huy than từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn gì nên liền xuống căn tin bệnh viện kiếm gì đó ăn trước. Vậy cũng tốt, tôi và Bội Giao dễ nói chuyện hơn.
Tôi liền không khỏi hiếu kỳ rốt cuộc bảy năm qua cuộc sống tôi đã thay đổi như thế nào? Và còn rất rất nhiều thứ khác muốn hỏi nữa? Ai mà có ngờ một ngày vì một tai nạn ngoài ý muốn mà được xuyên đến tương lai đâu.
Tôi đặt rất nhiều vấn đề có lúc tôi cảm thấy như Bội Giao sắp nổi đóa lên nhưng nó vẫn nhẫn nại nói, tính nó so với bảy năm trước có vẻ đã tốt hơn một chút, nếu là bảy năm trước có lẽ nó đã không ngần ngại vố cho tôi một cái vào đầu.
Tôi cũng thắc mắc liệu chồng nó hiện tại có phải là bạn trai trước đây của nó hay không?
Về cơ bản, mọi thứ đã được cập nhật lại, có vẻ khá mới lạ nhưng cũng không kém phần hấp dẫn. Mới có bảy năm thôi mà công việc của tôi đã lên tầm cao mới, vẫn làm việc ở tòa soạn cũ nhưng hiện giờ tôi lại là phó tổng biên tập, giữ chức vụ quan trọng như vậy dưới một người trên vạn người nhưng hiện giờ trong thân thể hai mươi chín tuổi lại là một cô gái mới tốt nghiệp vừa được nhận chính thức thì làm sao gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy đây.
Hoang mang lần thứ n.
Việc thứ hai rất rất quan trọng, liên quan đến người đầu ấp tay gối mỗi đêm với tôi, Hứa Nguyễn Đình Nguyên, một cái tên hoàn toàn xa lạ với tôi hiện giờ.
Anh ta là một bác sĩ chuyên khoa ngoại lồng ngực gì đó, lớn hơn tôi sáu tuổi. Tình huống chúng tôi gặp gỡ và quen biết nhau cũng khá thú vị, tôi và anh ta cùng tham dự một hôn lễ, anh ấy là bạn phía bên chú rể, tôi là bạn bên cô dâu, lúc quăng hoa cưới vì muốn bắt được hoa nên tôi lùi thế nào đấy mà lại va phải anh ta, thế là cả hai đều bắt được hoa, mọi người liền cảm thấy chúng tôi khá có duyên phận nên liền tạo cơ hội cho hai chúng tôi quen biết, qua lại, yêu đương cuối cùng là đi đến hôn nhân, đây là những gì lúc trước tôi kể cho Bội Giao còn bây giờ nó ngồi vừa gọt táo vừa luyên thuyên kể y như rằng tự mình trải qua. Nó còn nhấn mạnh một chuyện:
- Mày sao khi thấy người ta liền bị sắc đẹp kia dụ dỗ bám riết không buông\, nói chính xác hơn chính là nhờ da mặt mày dày mới có thể cưa đổ anh ta.
Nếu như tôi không thấy tận mắt Đình Nguyên là mẫu đàn ông vạn người mê thì tôi quả thực không tin lời của Bội Giao, nhưng mà hiện tại tôi đã được chiêm ngưỡng sắc đẹp kia rồi.
Ngẫm lại thì rất có khả năng, tôi của bảy năm trước chính là một nhan khống chính hiệu lại rất thích ngắm người đẹp, chỉ cần trai xinh gái đẹp xuất hiện thì tôi lại ngồi cười si ngốc nhìn ngắm người ta.
- Vậy tính cách anh ấy như thế nào?
- Cái này cũng hỏi tao\, mày phải là người rõ nhất chứ?
Tôi cau mày nhìn nó, nó liền hiểu ra:
- À\, sorry bạn yêu\, tao quên mày mất trí nhớ\, nên nói như thế nào đây\, là trạch nam\, chậc… không hẳn\, kiệm lời lạnh lùng\, có chút chút\, văn hóa tác phong đều rất đứng đắn\, đối với mày rất tốt\, ây da\, tao chỉ có thể nói như vậy thôi\, hai đứa bây là vợ chồng mà\, từ từ tìm hiểu lại đi ha. Coi như quen lại từ đầu\, hâm nóng tình cảm.
Cái gì mà hâm nóng tình cảm, tình trạng hiện tại không làm người ta cảm thấy phiền phức là may lắm rồi.
Thôi vẫn là tự mình xem xét vậy. Ngày hôm nay trôi qua cũng thu được một chút tin tức, chỉ là từ lúc Gia Huy quay trở lại, ba mẹ đem đồ ăn đến bồi bổ cho tôi tới vẫn chưa thấy nam chính xuất hiện. Bây giờ biết được người ta là chồng mình nên càng mong ngóng nha. Mẹ tôi cũng không khỏi trêu tôi:
- Đừng có nhìn ra cửa nữa\, khi nào rảnh nó liền tới thăm con\, lúc ba mẹ tới cũng không thấy con mong ngóng như vậy?
Tôi nhìn mẹ tôi cười hì hì, cũng không khỏi có chút ngượng ngùng.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người đều cố gắng gợi ý, nhắc lại một số chuyện cũ xem tôi có nhớ ra gì không? Cuối cùng cuộc trò chuyện kéo dài đến tận trời tối.
Bội Giao không thể ở lại được nữa nên chào mọi người ra về. Ba mẹ liền bảo tôi ngủ sớm mà tôi hiện tại cũng thực buồn ngủ, một ngày đầy mệt mỏi, nhiều bất ngờ còn phải tiếp thu rất nhiều thứ, có lẽ hôm nay không đợi được anh ta đến thăm tôi rồi.
Ngủ một giấc tinh thần liền thoải mái hơn hẳn, dù vậy những chỗ cần đau vẫn rất đau, không vươn vai cũng không thể cử động được, biểu hiện thức dậy của tôi chỉ đơn giản là mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà, cái quạt chậm rãi xoay đều, nhìn qua trái một chút, ngoài trời thật đẹp, nhìn qua phải một chút,
Ôi giật cả mình!
Anh chồng của tôi đang nằm ngủ trên ghế sofa đối diện với tôi, thật hay cho câu người đẹp ngay cả ngủ cũng đẹp.
Ông trời có phải quá thiên vị anh hay không, từng đường nét, bờ môi, sống mũi, đôi mắt chân mày kết hợp cực kỳ hài hòa. Cổ áo hở nút hờ hững lộ ra yết hầu lâu lâu lại chuyển động làm con tim tôi không ngừng kích động nha, thật sự là quyến rũ chết người, nếu không phải bây giờ tôi bị thương nằm liệt giường thì có lẽ anh “chồng” này đã bị tôi ăn sạch sành sanh đi.
Móa nó, quyến rũ chết mợ.
Bình tĩnh!
Tôi quay mặt đi cố ngăn mình không bị sa đọa vào dục vọng, phải có tiết tháo. Tôi nhắm mắt lại nhưng cái hình ảnh khiêu gợi đó vẫn cứ hiện ra trong đầu.
Thật phiền phức!
Trên đầu vang lên một giọng nói có chút khàn nhưng vẫn dịu dàng:
- Khó chịu ở đâu sao?
Tôi lập tức mở mắt, Đình Nguyên từ trên nhìn xuống tôi vẻ mặt lo lắng hỏi.
Làm giật cả mình, sao thức dậy mà không hề tạo ra tiếng động vậy, cứ lù lù xuất hiện thế không biết.
Tôi nhìn anh một hồi mới nhận ra mình chưa trả lời anh nên liền vội vàng đáp lại:
- Không có\, chỉ là hơi khát nước một chút.
Nghe vậy anh liền lấy ly rót nước cho tôi, nâng giường tôi cao thêm một chút cho tiện việc ăn uống, sau đó anh liền lấy ghế ngồi cạnh tôi, tận tình đút tôi từng muỗng nước.
Thật ra cái này cũng không cần thiết, tôi bị thương ở cổ và chân, hai tay vẫn còn nguyên vẹn nhưng mà người ta đã chu đáo như vậy thì tôi ngu gì mà không hưởng.
Một mỹ nam ngồi cạnh bạn chăm sóc bạn như vậy thì còn gì bằng, cuộc sống này thật tươi đẹp.
Đôi tay thon dài trắng nõn, những đường gân xanh lúc ẩn lúc hiện làm tôi nhìn mãi không dứt ra được.
- Tay anh có gì đặc biệt sao?
- Rất đẹp.
Tôi vô thức trả lời, tôi cũng chưa nhận ra mình nói cái gì, thấy anh mãi chưa đút nước tôi mới nhớ lại liền nhìn anh, bốn mắt chạm nhau, tôi có chút bối rối gượng cười, anh cũng cười cười tiếp tục công việc cho tôi uống nước, chậm rãi nói:
- Lúc trước em cũng từng nói như vậy?
- Được rồi\, em không uống nữa. Mà lúc trước là khi nào vậy?
Anh để ly nước sang một bên, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho tôi.
- Là lần đầu tiên chúng ta nắm tay nhau.
Tôi ngây người nhìn anh, không nghĩ anh để ý đến tôi như vậy, còn nhớ rõ từng câu nói tôi nói khi nào, cũng không uổng kiếp này đi. Không khí bắt đầu trở nên gượng gạo, tôi liền thay đổi chủ đề:
- Anh ăn sáng chưa?
- Em đói sao?
- Ừm\, một chút.
- Được\, em đợi một chút anh xuống căn tin mua cho em.
Anh vừa nói hết câu thì cửa phòng mở ra, một người đàn ông bước vào, trên tay anh ta cầm theo một đóa hoa hồng nói không quá chính là rất rất to, miệng tôi giật giật thật muốn hỏi rốt cuộc anh ta là đi thăm bệnh hay đi tỏ tình vậy?
Thứ trên đời này tôi ghét nhất chính là hoa, không vì lý do gì hết cũng không phải là vì tôi dị ứng phấn hoa mà là vì nó rất không thực tế, nếu muốn trang trí nhà cửa cho đẹp thì tôi hoàn toàn có thể tự mua, trong mấy trường hợp như tỏ tình, kết hôn gì gì đó mà cần không khí lãng mạn thì quả thực rất cần nhưng đây là đâu - bệnh viện, nếu anh ta đem tới một giỏ trái cây thì thật tốt biết bao, người này thật không biết nghĩ gì.
Mà phải nói lại, anh ta cũng rất đẹp trai nha, nhưng tôi cảm thấy anh ta không đẹp bằng Đình Nguyên nhà tôi.
Kiểu đẹp của anh ta chính là có chút phong trần, ánh mắt hơi tà mị lười nhác rất khác với Đình Nguyên trưởng thành ấm áp là kiểu khiến cho người ta muốn dựa vào cả đời. Nói một cách đơn giản thì một bên là trai hư một bên là người đàn ông của gia đình.
Tôi nhìn người đàn ông vừa đến rồi lại nhìn qua Đình Nguyên, lúc nhìn mặt Đình Nguyên tôi thoáng kinh ngạc, trong mắt anh ta lộ ra vẻ lạnh lùng, mặt mày cũng lạnh tanh vẻ không hề chào đón người này. Rốt cuộc là thế nào đây? Người đàn ông bước nhanh tới bên cạnh tôi đó đặt hoa lên bàn hướng tôi nói:
- Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi\, vì có việc đột xuất nên không ở cạnh em lúc em vừa tỉnh lại\, thực xin lỗi.
Mặt anh ta vui mừng nhưng câu sau lại lộ vẻ áy náy cùng đau thương. Sao lúc này tôi có cảm giác những gì anh ta nói hệt như bạn trai nói với bạn gái mình vậy. Tôi liếc mắt nhìn Thiên Thành một cái.
Ui! Không xong, mặt anh ta đen còn hơn đít nồi. Đây rốt cuộc là thế nào? Có ai rảnh giải thích một chút không?.... Chắc là không rồi, tự mình tìm hiểu vậy:
- Xin hỏi.... anh là?
Anh ta nghe tôi nói xong liền nghệt mặt ra, là cái vẻ mặt không thích ứng được y như bốn người hôm qua, tôi liền tiếp tục hướng anh ta nói:
- Thật ngại quá\, tôi hiện tại bị mất trí nhớ có một số việc\, một số người không nhớ ra? Anh đây xưng hô thế nào?
- Em... em thật sự không nhớ ra anh?
Ha, nực cười, tôi làm sao nhớ ra anh, bản mặt anh bản cô nương đây là lần đầu gặp, nhớ bà nội nhà anh. Tôi thầm mắng trong lòng nhưng miệng vẫn mỉm cười hòa nhã.
- Không nhớ.
Anh ta ngồi cạnh tôi đối diện với Thiên Thành, nắm lấy tay tôi ánh mắt thâm tình nhìn tôi. Tôi bị giật mình giật tay ra.
Chồng tôi còn ở đây mà anh thanh thiên bạch nhật nắm tay phụ nữ đã kết hôn chẳng khác nào nói cho mọi người biết tôi ngoại tình. “ Ngoại tình” hai từ này đùm một cái nổ ra, anh ta tiếp tục nói:
- Được rồi\, không sao\, anh sẽ từ từ làm em nhớ lại\, có điều bác sĩ Đình Nguyên\, không biết anh có thể tránh mặt một chút được không\, tôi có chuyện riêng cần nói với Gia Linh.
Tôi liền nhìn về Đình Nguyên, anh ấy từ lúc người đàn ông này bước vào vẫn luôn im lặng không nói, anh cũng nhìn lại tôi, tôi nhìn anh rồi lại đảo đảo mắt chỉ về anh chàng kia ý muốn nói: “ Anh ta là ai? Anh có quen không? Hả?”, chẳng biết Đình Nguyên nghĩ gì, không trả lời chỉ đứng lên nói là đi mua đồ ăn sáng cho tôi, sau đó liền ra ngoài.
Mụ nội nó, anh dám để tôi ở lại với cái tên không quen biết này, lỡ anh ta muốn hãm hại, bắt cóc tôi thì sao đây?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play