Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cho Anh Một Cơ Hội

Chap 1: Đau bụng

“Tống Duật, anh đừng đi. Đột nhiên em thấy đau bụng quá, anh đưa em đến bệnh viện có được không?”

“Khánh An uống rượu say đang ở trong quán bar. Em biết đấy, nơi đó không an toàn.”

“Nhưng mà…”

“Đừng nháo nữa! Khánh Dung, em cứ nằm xuống nghỉ ngơi, một lát nữa sẽ thấy đỡ hơn thôi.”

Mười một rưỡi tối, Tống Duật vừa nhận được tin Từ Khánh An uống rượu say đã vội mặc áo khoác vào, chuẩn bị đến quan bar đón cô ta. Đối với Từ Khánh Dung đang nhăn mặt vì đau bụng, hắn chỉ xem như cô giả đang giả vờ để giữ chân mình.

“Duật, em đau lắm…”

Cạch!

Từ Khánh Dung không kịp nói thêm câu nào, trơ mắt nhìn bóng lưng Tống Duật khuất sau cánh cửa gỗ. Hắn là chồng của cô, nhưng nửa đêm lại vì một người phụ nữ khác mà bỏ mặc cô đang bụng mang dạ chửa mà không thèm quan tâm đến.

Cũng không trách được. Nếu là người khác thì có lẽ Tống Duật còn cân nhắc, đằng này… so với Từ Khánh An, ánh trăng sáng trong lòng hắn thì Từ Khánh Dung chẳng là cái thá gì.

Cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt, ngồi chật vật trên giường xoa chiếc bụng đang nhô lên, xuýt xoa thành tiếng. Cơn đau bụng âm ỉ dần trở nên kịch liệt, thắt quặn và dồn dập.

“Dì Trần, dì Trần à...”

Từ Khánh Dung cố sức gọi lớn, lát sau mới thẫn thờ, nhớ ra bà ấy đã ra ngoài từ sáng sớm.

Dì Trần là quản gia trong ngôi biệt thự này, cũng là người chăm sóc chính cho Từ Khánh Dung. Bởi vì con gái bà bị bệnh suốt mấy ngày nay, nên hôm nay dì Trần đã xin nghỉ phép để về quê thăm cô ấy.

Những người làm khác sau khi hoàn thành công việc đã trở về nhà từ chập tối. Lúc này trong biệt thự chỉ còn một mình Từ Khánh Dung đang vật vã với cơn đau bụng.

Từ Khánh Dung ôm lấy bụng, tay còn lại gắng sức với chiếc điện thoại trên chiếc tủ cạnh đầu giường, gương mặt tái bệch, sớm đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Cô cắn môi chịu đựng, nhấn số gọi cho Phương Mỹ Anh.

Mỹ Anh là bạn thân của Từ Khánh Dung, là người cô có thể trông cậy nhất ngay lúc này. Từ Khánh Dung gọi cho cô ấy, nhưng đến cuộc thứ ba vẫn không có phản hồi.

Nhìn một lượt các số trong danh bạ, đếm qua cũng chỉ được vài người. Từ Khánh Dung run rẩy lau mồ hôi trên mặt, gọi cho Tống Duật.

Không ngờ, chưa dứt hồi chuông thứ nhất, hắn đã vội vã tắt máy.

Bao nhiêu hờn tủi cứ thế tuôn ra, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, Từ Khánh Dung bật khóc thành tiếng. Cô gọi về số điện thoại bàn ở nhà, lại đúng lúc số máy báo bận. Vừa đau vừa khát khô cổ họng, Từ Khánh Dung cầm theo điện thoại, gắng gượng rời khỏi giường, bước chân chầm chậm hướng về cánh cửa phòng.

Ánh sáng bên ngoài hành lang nhàn nhạt, thần trí Từ Khánh Dung trở nên quay cuồng, hai mắt híp lại cố nhìn rõ đường đi. Nhưng cô vừa tiến lên phía trước được mấy bước, tay chưa kịp chạm vào thanh vịn cầu thang đã ngã rầm xuống.

“Ư… đau… đau quá….”

Cơ thể trượt dài, mông đập mạnh xuống sàn. Một cơn đau điếng ập đến vùng xương chậu, thắt lưng và sau gáy cổ. Từ Khánh Dung cảm tưởng như trời đất đang sập xuống, đè nặng lên người mình, muốn nhúc nhích một chút cũng không cách nào gắng gượng được.

“Dì Trần, cháu… cháu đau quá…”

Từ Khánh Dung thở dốc, ý thức đang mất dần, yếu ớt kêu cứu. Hai mắt cô nhòe đi, mờ tịt, cảm giác dưới bắp chân mình dính thứ gì đó nhớp nháp, muốn cúi xuống nhìn nhưng không thể được.

May thay trước khi cô ngất lịm vẫn còn kịp cầm chiếc điện thoại, nhấn gọi vào số máy khẩn.

Chap 2: Sảy thai

“Th.ai nhi không giữ được. Th.ai phụ sức khỏe yếu, hiện tại vẫn cần theo dõi thêm.”

“Cái gì? Đứa trẻ… không giữ lại được sao?”

Bác sĩ trầm mặc cúi đầu, Tống An Nam mặt đỏ bừng bừng, tức giận đấm mạnh vào bức tường phía bên cạnh. Lâm Tố Hương vội vuốt ngực ông, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Tống Duật, nhíu nhẹ chân mày.

“Lão gia, ông đừng quá kích động.”

“Thằng nghịch tử! Nửa đêm lại bỏ vợ mày ra ngoài làm cái gì? Khánh Dung đang mang th.ai, mày làm chồng như thế mà xem được sao?”

Tống An Nam chỉ tay vào Tống Duật, mắng hắn không kịp vuốt mặt. Tống Duật vẫn đứng trơ ra đó, khiến ông phải lắc đầu ngán ngẩm. Không muốn nhìn thấy đứa con trai trời đánh của mình nữa, Tống An Nam rời đi ngay tức khắc.

Lâm Tố Hương vội đuổi theo, trước khi còn quay sang Tống Duật, thêm vào mấy câu:

“Cậu làm gì không làm, lại đi khiến lão gia tức giận. Có biết sau khi biết mình có cháu nội, tinh thần của ông ấy đã phấn chấn thế nào không? Bây giờ thì hay rồi, ông ấy đang mang bệnh trong người, chỉ sợ vài hôm nữa bị chính đứa con trai ruột là cậu chọc cho tức chết.”

Tống Duật nhìn bà ta, nhàn nhã buông một câu:

“Không phải chuyện của bà.”

“Cậu…”

Lâm Tố Hương nghiến răng, câm nín rời đi.

Bà ta là vợ của Tống An Nam, nhưng không phải là mẹ ruột của Tống Duật.

Mẹ hắn mất từ khi hắn mới chào đời, bởi vì mất máu quá nhiều. Vào năm Tống Duật lên mười, cha hắn cưới Lâm Tố Hương, mang theo cả đứa con trai riêng của bà ta về nuôi dưỡng.

Giữa hai người họ không có con chung. Cho nên, Tống An Nam chỉ có một mình Tống Duật là máu mủ.

Cũng vì vậy, hắn đương nhiên trở thành cái gai trong mắt Lâm Tố Hương.

Chỉ là ngoài mặt, bà ta vẫn phải tỏ ra hòa thuận với Tống Duật, chung quy cũng vì lấy lòng Tống An Nam. Thật ra, Tống Duật có thể nhìn ra người phụ nữ mưu mô này đang nhắm vào tài sản nhà họ Tống, mà hắn chính là bước cản lớn nhất đối với tham vọng to lớn của người phụ nữ này.

Ngày nào có hắn, thì ngày đó Lâm Tố Hương sẽ còn không đạt được ý nguyện.

“Tống Duật, đều tại em… tại em mà Khánh Dung mới…”

Từ Khánh An đứng ở một bên bưng mặt khóc, giống như đang rất ân hận.

“Không phải lỗi của em.”

“Đúng đó. Chuyện này… cũng không thể trách con được.” Đàm Lê Giai vội an ủi con gái.

Ngay lúc Phương Mỹ Anh bước ra từ phòng bệnh, gương mặt sưng lên vì khóc nhiều. Cô ấy cười nửa miệng, ánh mắt hoang mang nhìn về người phụ nữ trung niên đứng đối diện mình.

“Không phải tại Từ Khánh An thì tại ai?”

“Cả cô ta và tên khốn Tống Duật. Là chính các người đã khiến Khánh Dung trở nên khổ sở như vậy.”

Nước mắt chảy xuống, hơi thở đè nén trong ngực trao ra thành một luồng khí nóng. Phương Mỹ Anh chỉ vào Từ Khánh An, rồi trừng mắt nhìn Tống Duật, không quản đứng giữa hành lang bệnh viện mà mắng chửi:

“Nếu không phải Từ Khánh An nửa đêm gọi điện thoại cho Tống Duật thì hắn cũng không rời đi. Nếu tên khốn đó không phải vì người phụ nữ khác bỏ mặc vợ của mình đang m.ang th.ai ở nhà một mình thì chuyện đã chẳng đi đến bước đường này. Không phải lỗi của các người, lẽ nào là lỗi của Khánh Dung sao?”

“Phải! Là nó không biết giữ gìn sức khỏe của mình. Cũng chính nó nửa đêm nửa hôm lọ mọ rời khỏi phòng nên mới trượt chân dẫn đến s.ảy th.ai. Đây vốn là chuyện riêng nhà tôi, cũng chẳng đến lượt Phương Mỹ Anh cô xen vào.”

“Bà câm miệng lại cho tôi.” Phương Mỹ Anh gắt lên, răng nghiến chặt đầy bức xúc. Lần đầu tiên trong đời cô ấy cảm thấy bản thân hỗn xược với người lớn tuổi hơn mình như vậy.

Nhưng mà, người phụ nữ đó không đáng để Phương Mỹ Anh tôn trọng!

“Khánh Dung cũng là con gái của bà đó. Bà thật sự không có chút thương cảm nào dành cho cậu ấy sao?”

Chap 3: Con nuôi

Đàm Lê Giai bị mắng đến ê chề, vẫn cảm thấy mình không sai mà cao giọng:

“Ai nói cô tôi không lo lắng cho Khánh Dung? Nó bị s.ảy th.ai, tôi đương nhiên thấy rất buồn. Nhưng cô cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Khánh An được.”

“Con bé không có lỗi.”

Phương Mỹ Anh cuộn tròn tay thành nắm đấm, đang định lên tiếng thì Từ Thái Sâm ngăn lại:

“Được rồi, mỗi người bớt nói một câu đi. Khánh Dung còn chưa tỉnh, nơi này lại là bệnh viện cần sự yên tĩnh, các người đứng ở đây cãi nhau được ích lợi gì?”

Ông đau buồn cho con gái, dù không thể hiện ra ngoài gương mặt nhưng trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Không biết sau khi Từ Khánh Dung tỉnh lại, phát hiện không còn đứa bé nữa, liệu cô có thể vượt qua cú sốc m.ất con không?

Từ Thái Sâm đã nói vậy, Phương Mỹ Anh cũng không còn lời nào. Từ Khánh Dung còn đang hôn mê chưa tỉnh, tập trung nhiều người ở đây chẳng để làm gì. Đôi mắt Phương Mỹ Anh đỏ hoe, nhìn qua hai mẹ con Từ Khánh An, châm biếm:

“Bà đưa Từ Khánh An về đi. Cô ta mệt sắp đứng không nỗi nữa rồi kìa.”

Về phần Tống Duật, Phương Mỹ Anh đã cảm thấy ngứa mắt từ lâu.

“Cả anh nữa, chẳng phải cũng lo lắng cho cô ta sao? Vậy thì cùng cút về hết đi.”

Phương Mỹ Anh có thể hiểu vì sao Đàm Lê Giai không quan tâm đến Từ Khánh Dung. Căn bản, Từ Khánh Dung không phải con gái ruột của bà ta.

Cô là con gái của một người đồng đội cũ đã hi sinh của Từ Thái Sâm. Trước đây ông ấy từng là cảnh sát, một lần làm nhiệm vụ gặp nguy hiểm đã được người bạn của mình cứu sống bằng cả tính mạng. Mẹ của Từ Khánh Dung bỏ cô trước cửa nhà họ Từ, Từ Thái Sâm nhận nuôi cô, âu cũng vì tình nghĩa.

Ông ấy thật lòng thương yêu Từ Khánh Dung, nhưng Đàm Lê Giai thì không như vậy. Bà ta phân biệt rõ giữa con nuôi và con ruột. Đến ngay cả người ngoài như Phương Mỹ Anh còn nhận ra được điều này.

Đàm Lê Giai đưa Từ Khánh An về nhà, Tống Duật và Từ Thái Sâm còn ở lại. Hai người đàn ông ngồi ở hai góc hành lang, tĩnh lặng không nói lời nào.

Phương Mỹ Anh mệt mỏi vào trong phòng bệnh, ngồi xuống bên cạnh Từ Khánh Dung.

“Xin lỗi cậu, đều tại tối hôm qua tớ không kịp nghe điện thoại…”

Cảm giác tự trách ăn sâu vào máu thịt, Phương Mỹ Anh cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu như hôm qua cô kịp thời nghe điện thoại của Từ Khánh Dung thì có lẽ tình hình đã được cứu vãn.

“Biết trước có ngày này, ba năm trước, tớ có ch.ết cũng phải ngăn cản cậu gả cho tên Tống Duật.”

Phương Mỹ Anh biết rõ, thật ra trước đây, Tống Duật và Từ Khánh An mới là một cặp. Từ Khánh Dung chỉ là đơn phương thích thầm hắn.

Nhưng mọi chuyện đâu thể ngờ, một ngày vào ba năm trước, Từ Khánh An bất ngờ gặp tai nạn giao thông, hai chân bị liệt, không thể đi lại.

Cùng lúc, Tống An Nam biết mình bị bệnh, tuổi cao sức yếu nên đã gây sức ép, muốn Tống Duật phải nhanh chóng cưới vợ để ông được đón cháu nội. Nếu hắn dám cãi lời thì Tống An Nam sẽ chuyển nhượng hết cổ phần cho đứa con riêng của vợ, Tống Duật không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý với cha của mình.

Từ Khánh An gặp tai nạn, kỹ thuật y học trong nước còn hạn chế, cô ta muốn chữa lành đôi chân phải sang Mỹ điều trị. Toàn bộ chi phí chữa trị và nhân lực đều do Tống An Nam lo liệu, dựa trên một thỏa thuận ngầm.

Chính là Từ Khánh Dung xem như thay chị gái gả cho Tống Duật, chỉ cần đáp ứng được yêu cầu của Tống An Nam là sinh cho Tống gia một đứa cháu đích tôn. Sau đó, cô và Tống Duật có ly hôn hay không, ông cũng không muốn quản.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play