Trời tháng sáu mưa rất to, hôm nay thành phố cô đến dự là sẽ mưa liên tục không dứt. Bách Ngọc Chi tay cầm theo một hộp gỗ bên trong là đồ để hành nghề của cô. Cô là một thầy thuốc đông y, chuyên bắt mạch châm cứu chữa bệnh.
Vài ngày trước ba nuôi của cô có nhờ một việc rất quan trọng, cô chịu ơn ông rất nhiều nên không thể từ chối. Ông ấy có một người bạn già lâu năm. Con trai ông ta bị bệnh lạ bác sĩ tư nhân của họ chuẩn đoán không ra, ông ta lại không muốn người ngoài biết được điều này liền liên hệ ba nuôi cô nhờ giúp đỡ.
Bách Ngọc Chi đang đứng đợi người phía bên kia đến đón. Bọn họ rất lạ, không liên lạc bằng điện thoại thông thường, chỉ nhận diện nhau bằng ký hiệu riêng.
Gió lớn mang theo mưa rơi xuống vị trí cô đang đứng. Bách Ngọc Chi lấy một chiếc khăn tay ra phủi phủi những vệt nước vừa dính trên áo mình.
Lúc này từ xa có một cô gái cầm ô chạy như bay đến đứng cạnh, người cô ấy gần như bị mưa lớn làm ướt sũng. Cô ta vừa gấp ô lại vừa vén tóc bị nước mưa làm rơi xuống che hết tầm nhìn của mình, xử lý xong xuôi mới phát hiện bên cạnh mình còn có người. Cô liền quay sang nhìn Bách Ngọc Chi.
Đôi mắt to tròn của Hoàng Diệp dán lên cả người người bên cạnh. Ngắm một lúc mới ngỡ ngàng khi bị cô ấy nhìn lại. Người đẹp tựa tranh vẽ, nét đẹp dịu dàng mong manh cứ như hút hồn người vậy.
"Đẹp quá!" Miệng lẩm bẩm không thốt thành lời. Sau đó Hoàng Diệp quan sát chiếc hộp trên tay Bách Ngọc Chi hỏi. Không nhìn thấy thì đúng là mắt có vấn đề, vì chiếc hộp khá to so với cô gái trước mặt.
"Cô là bác sĩ?"
Bách Ngọc Chi thấy cô gái trước mặt là vô tình hỏi, không có ý khác, cô liền nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm.
"Trùng hợp thật, tôi cũng là một bác sĩ, hôm nay có người mời tôi đến một nơi để thăm bệnh với chi phí rất cao. Cô có biết tận bao nhiêu không?" Sau khi hỏi cô gái lại tự đưa những ngón tay lên tính toán số tiền mình sẽ nhận được.
"Tận bao nhiêu đây này." Đưa con số trong điện thoại cho cô xem.
Bách Ngọc Chi vẫn không nói lời nào, vì cô thật không biết nên nói gì? Một phần là trước đây có bệnh một thời gian không nói được, dù đã chữa trị thành công nhưng cô trước sau vẫn kiệm lời.
Một người lo nói, một người lo nhìn người nói. Đột nhiên không để ý từ đâu xuất hiện một chiếc xe chạy khá nhanh, băng ngang đoạn đường trước mặt bọn họ, hai người liền bị nước mưa dưới đường tạt cả lên người. Cô gái kia nhanh tay bật chiếc ô bên cạnh che cho mình một khoảng, chưa kịp mừng thầm thì nhìn sang vị đẹp tựa nữ thần bên cạnh.
"Ôi! Cô..." Câu có sao không? Thật sự nói ra hơi ngại mồm. Nhìn lại phản ứng mình tuy nhanh nhưng lại chỉ kịp bảo vệ bản thân. Nữ thần bị người ta hắt nước bẩn rồi.
Bách Ngọc Chi tự quan sát chính mình, cô nhìn từ trên xuống không chỗ nào không dính thứ nước bẩn trên đường. Nhìn chiếc khăn trên tay cũng không dùng được liền để sang một bên, kiểm tra thùng thuốc trước xem có bị dính nước không, cũng may không sao. Tuy bản thân hiện tại nhếch nhác thật nhưng cô vẫn rất từ tốn quan sát xung quanh, sau đó cô thấy một cửa hàng thời trang gần đó, quyết định đến mua bộ trang phục mới thay vào mới có thể đi đến nhà người ta khám bệnh được chứ.
Trước khi rời đi còn gật đầu với vị tiểu thư bên cạnh. Hoàng Diệp nhìn theo bóng dáng thanh mãnh thoát tục kia đi được một đoạn mới hiểu ra cô ấy là muốn đi đâu. Lại nhìn cạnh thấy nữ thần bỏ quên chiếc khăn tay, cô định chạy theo thì có một chiếc xe đến đúng vị trí hiện tại. Người bước ra khỏi xe nhìn cô gái trước mắt một lượt, sau đó thấy chiếc khăn trên tay cô có thêu một cánh chim và chữ thật nhất. Biết là đón đúng người rồi liền không nói nhiều mời Hoàng Diệp lên xe.
"Tiểu thư trời sắp mưa tiếp rồi, lên xe rồi chúng ta nói về việc chữa trị." Nghe như thế là đúng rồi, Hoàng Diệp không hề nghi ngờ, cô còn chắc là những người này chính là người mời cô đến làm bác sĩ tư gia với mức lương cao. Hoàng Diệp liền vui vẻ đi cùng.
Đến lúc Bách Ngọc Chi thay xong trang phục quay lại thì có một chiếc xe khác đợi ở đó đã lâu. Một vị quản gia khá lớn tuổi bước xuống cúi đầu chào cô.
"Vị tiểu thư đây xin lỗi, cho tôi mạn phép hỏi cô là đến chữa bệnh đúng không?" Ông nhìn thấy cô mang theo một chiếc hộp gỗ trên đó có khắc ký tự đặc biệt về y thuật. Ông cũng chắc tám chín phần mình nhận đúng người rồi.
Bách Ngọc Chi liền gật đầu. Đúng là cô được nhờ đến để chữa bệnh. Cô còn không ngờ mật mã giữa hai nhà lại đơn giả như vậy.
"Mời..." Tôn quản gia nhanh chóng mở cửa xe.
[...]
Xe chạy xuyên qua những nơi náo nhiệt của thành phố B, rồi đến một cung đường biển, sau đó lại đến một khu đồi, đoạn đường hai bên khá hoà hợp thiên nhiên, còn có thể nghe được tiếng chim hót. Từ xa một căn dinh thự cổ dần xuất hiện. Xe vừa đến cổng chào lớn mở ra, rồi lại đến một cái cổng tiếp theo. Sau nhiều cổng mới đến được bên trong.
Bách Ngọc Chi không hiểu tại sao lại làm nhiều lớp bảo vệ, người mà cha nuôi nhờ cậy phải đích thân cô chữa bệnh có lai lịch thế nào đây. Cô cứ có cảm giác nó giống ngục giam hơn là nơi để ở.
Bách Ngọc Chi bước vào trong đại sảnh ngồi đợi. Cô quan sát nơi này một chút, phát hiện có một loại cảm giác quen thuộc. Nhà của cô ở kiếp trước cũng được bày trí theo phong cách này. Cô xuyên đến đây cũng đã tám năm rồi, cũng dần thích nghi với cuộc sống hiện đại. Bây giờ ngồi ở đây thật hoài niệm chuyện xưa cũ.
Đang ngồi thơ thẩn thì có một vị bà bà xuất hiện đi đến mang cho cô ít bánh và trà. Bách Ngọc Chi cám ơn bà rồi cô lễ phép ngồi xuống dùng trà.
Ngân bà bà làm việc ở nhà cũ nhiều năm, loại khí chất danh môn nào bà chưa nhìn qua. Cô gái trước mắt này từ cử động dáng đi, tới cách đặt ánh mắt đều như được giáo dục từ nhỏ, rất có chừng có mực. Ở đâu lại chọn được một người như thế này xung hỉ cho thiếu gia. Thật sự có chút tiếc thương. Nếu là thiếu gia của nhiều năm trước chắc chắn bọn họ rất xứng đôi.
Bách Ngọc Chi biết mình đang bị quan sát, ngửi trà bánh trên bàn cô cũng biết trong đó có thêm vài vị thuốc. Người ở đây kỳ kỳ quái quái rốt cuộc là muốn làm gì cô.
Hiện tại không thể làm gì khác hơn, trước mắt thuận theo ý bọn họ xem sao.
Bách Ngọc Chi giả vờ choáng váng ngồi nhắm mắt lại đợi xem. Lúc này vị bà bà kia đi đến thở dài, một lúc mới ra lệnh cho một số hạ nhân mang cô đến nơi khác.
Cô được thay trang phục rồi đặt vào một căn phòng to. Bọn họ tiến hành làm phép gì đó khá lâu. Làm xong liền ra ngoài khoá trái cửa lại. Đến khi không còn nghe tiếng bước chân bên ngoài. Bách Ngọc Chi mới hé mắt xác nhận một lần nữa. Cô liền ngồi dậy.
Cô nhíu mày quan sát xung quanh. Ở đây ngoài mùi thuốc tây, thuốc khử trùng nồng nặc ra còn có mùi hôi thối khác.
Cô liền phát hiện mùi đó đến từ đâu, từ người sống lại trong giống xác khô đang nằm cạnh cô. Hình như anh ta bị bỏ thuốc mê rồi chưa tỉnh. Cũng may ai đó tốt bụng mang cả hộp thuốc của cô vào luôn.
Bách Ngọc Chi liền đi lại mở hộp lấy ra một lọ thuốc cho người nằm đó ngửi.
Khoảng tầm mười phút sau rốt cuộc anh ta cũng mở mắt ra.
Trong khoảng thời gian trước đó cô lại phát hiện người này chân có vấn đề, giờ khi anh ta mở mắt, ánh mắt không tiêu cự liền biết mắt cũng có vấn đề. Sau lưng da có dấu hiệu bị rộp khá nhiều chắc do nằm quá lâu, cơ thể bốc mùi nặng.
"Ai? Cút ra ngoài." Chưa gì đã nổi nóng, tay chân quơ xung quanh tìm được thứ gì liền ném thứ đó.
Bách Ngọc Chi thật sự cũng muốn ra ngoài nhưng cửa đã khoá cô hết cách. Trước đã nhận lời ba nuôi, giờ cũng đến tận đây. Cô thân là một người hành nghề y, không thể thấy chết không cứu.
"Anh bình tĩnh." Giọng nữ rất ngọt pha tí khàn do lâu không nói chuyện, giọng vang lên trong căn phòng kín.
Người đang nằm trên giường nghe được, hắn ta lại càng hung hăng hơn.
"Ai cho cô vào đây, đáng chết, cút ngay." Hắn lại hét.
Bách Ngọc Chi đi đến phía giường bên kia kéo chăn, sau đó xé ra. Người kia nghe được âm thanh xé vải rẹt rẹt hắn liền nhíu mày.
"Cô là muốn làm gì? Cô là ai?"
Bách Ngọc Chi chỉ mất không quá năm phút đã khống chế, vừa trói tay vừa bịt miệng người đó lại. Cô chỉ hành động không nói lời nào, đúng là có chút doạ người.
"Um...Um..." Hắn không chịu phối hợp cố gắng vùng vẫy đến khi kiệt sức thở dốc liền nhắm mắt chịu trận. Muốn hắn chết thì nhanh ra tay, hắn đã bị hành hạ nhiều năm rồi, còn dùng mấy cách hạ tiện này làm gì. Đang suy nghĩ cô ta tiếp theo sẽ làm gì thì chỉ cảm thấy một đôi bàn tay đang bắt mạch, sau đó bóp nắn đôi chân, rồi kiểm tra đôi mắt.
"Um..."
Bách Ngọc Chi rút tay về: "Xin lỗi, tôi hơi mạnh tay, anh có cảm giác à?" Thấy người không nói gì cô quên kéo khăn nhét miệng ra. Hắn liền gằn giọng nói:
"Cô là bác sĩ, là bọn họ mời cô tới trị cho tôi, tôi không cần, cô cút nhanh đi, nếu không để tôi gọi được người thì không xong đâu."
Bách Ngọc Chi liền gật đầu, nhét lại khăn kia vào miệng. Cô là đợi xem hắn gọi bằng cách nào.
"Anh bao lâu không tắm rồi." Cả người bốc mùi đến cô khó chịu. Bách Ngọc Chi cuồng sạch sẽ liền vác bộ xương khô vào phòng tắm.
Đừng thấy cô nhỏ nhắn thanh mãnh, đi đứng dịu dàng là nghĩ cô yếu đuối mỏng manh. Bách Ngọc Chi kiếp trước xuất thân gia đình quan võ. Cùng anh trai ra trận cứu người không ít lần. Xuyên đến đây sống ở khu vực hỗn loạn cũng phải có rèn luyện cơ bản.
Cô rất tự nhiên cởi sạch đồ của người mù kia. Rồi đặt hắn vào bồn tắm, bắt đầu giúp hắn vừa kiểm tra, vừa tắm gọi sạch sẽ. Mặc kệ hắn dùng bao nhiêu sức cự quậy, cô vẫn từ từ mà làm.
"Không cần ngại ngùng, tôi xem anh là người bệnh mà thôi." Nước thì vừa phải mà má ai đó đỏ cả lên. Bách Ngọc Chi liền hiểu. Cô là nữ nhân không ngại, hắn ngại cái gì chứ.
"Um...Um...Um..." Hình như đang muốn nói cái gì đó.
Cô kéo khăn bịt miệng cho hắn ra. Lập tức lại nghe tiếng la hét:
"Tôi sẽ giết cô..." Khụ khụ sặc nước.
"Um...Tôi rất hân hạnh đợi đến ngày đó." Sau đó tiện thể nhét cây bàn chảy vào đánh răng cho hắn.
"Miệng cũng phải giữ vệ sinh." Tóc cũng dài một lúc cô sẽ cắt tỉa lại giúp luôn.
Cuối cùng sau hai mươi phút nhìn người sạch đẹp nằm trên giường, Bách Ngọc Chi mới phát hiện điều thú vị.
Người như một con búp bê vứt đi giờ trở thành một thiếu niên như ngọc. Cảm giác chính mình có thành tựu.
Bách Ngọc Chi thấy người nằm trên giường đã nhắm híp mắt không muốn để ý đến cô. Miệng cũng không mắng chửi liên tục như vừa rồi nữa. Cô cũng chẳng quan tâm hắn ta đang suy nghĩ thế nào, tiếp theo muốn làm gì. Giờ cô chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là nhanh tìm cách chữa khỏi cho người này sau đó rời đi.
Bách Ngọc Chi giờ phút này mới bình tâm nhìn căn phòng bày trí. Cô phát hiện căn phòng rất trống trải, chỉ có mỗi chiếc giường, bên cạnh là chiếc bàn nhỏ để một cái máy tính xách tay. Ngoài ra chỉ có tranh và tranh.
Bách Ngọc Chi đi đến ngắm nghía. Chúng là tranh thời đại sấp sỉ của cô. Có những bức rất đẹp. Cô có hơi bất ngờ với sở thích trái ngược tính cách con người đang nằm bất động ở kia. Nhiều bức tranh cổ thời này chắc giá trị rất cao.
Cô nhìn ngắm một bức, phát hiện đó là vẽ quê hương trong tiền kiếp. Bách Ngọc Chi liền sờ vào nó, ký ức về quá khứ như ngày hôm qua liền hiện lên.
Cô là tam cô nương đến từ một vương triều cổ xưa. Nơi đó cô có cha là đại công thần, mẹ là quận chúa. Các anh trai hết mực yêu thương. Từ nhỏ học qua cầm kỳ thi hoạ, thi thư đạt lễ. Còn được đệ nhất thần y lúc bấy giờ nhận làm học trò vì thiên phú chiếc mũi nhại bén thảo dược.
Thế nhưng thế đạo thay đổi, cả gia đình bị hãm hại rơi vào nguy khống. Lúc cả nhà bị bắt. May mắn cô và vị ca ca thứ hai đang đi lên chùa lễ bái thỉnh bình an.
Ca ca cô được mật thám thông báo sự việc liền dẫn theo cô bỏ trốn nhưng cuối cùng không thoát khỏi sự truy cùng giết tận của bọn người xấu kia.
Bách Ngọc Chi cùng ca ca rơi xuống vực sâu vạn dặm.
Cứ ngỡ thịt nát xương tan, thành quỷ nơi u cốc.
Không ngờ vừa mở mắt ra lại trở thành cô bé mới lên mười, sống ở vùng nông thôn nghèo khổ cạnh biên giới.
Gia đình nông phụ hiện tại là phụ mẫu bây giờ của cô rất nghèo. Bách Ngọc Chi lớn lên so với bạn trang lứa lại khù khờ ngờ nghệch.
Ba mẹ vì quá nghèo không thể gắn gượng nuôi thêm một cô con gái như vậy, liền đem cô lên núi sâu vứt bỏ, để cô tự sinh tự diệt.
Vốn dĩ thân thể này đã té xuống suối mà mất đi, không ngờ đúng lúc Bách Ngọc Chi xuyên vào. Cô tưởng mình rơi xuống đầm nước dưới vực liền cố hết sức bơi vào bờ.
"Khụ...Khụ..." Ho khan vì uống khá nhiều nước trước đó.
"Ca...a...a..." Cô muốn gọi ca ca, cả hai cùng rơi xuống tại sao có một mình cô ở đây. Cố gắng đứng dậy liền phát hiện mình quá thấp bé.
Bách Ngọc Chi đi lại soi bóng người dưới nước, một thân áo vải đơn sơ, còn rách nát vô cùng. Nhưng điểm đáng sợ nhất là gương mặt trẻ con. Cô nhớ mình đã mười sáu tuổi rồi, bây giờ nhìn thân ảnh hiện lên trong ánh nước. Chỉ mới tầm hơn mười tuổi mà thôi.
Thử phát ra âm thanh lần nữa nhưng đều không được, cơ thể này cổ họng có vấn đề.
Bách Ngọc Chi tự bắt mạch cho chính mình, lần này cô phát hiện đúng không sai, thân thể nhỏ bé này trúng một loại độc mãn tính nên mới không nói chuyện được. Nếu muốn loại trừ cần thời gian khá dài.
Giữa rừng hoang núi hiểm, ca ca thì không tìm thấy, linh hồn cô lại ở trong một thân thể khác. Ký ức cũng dần hiện rõ từng đợt trong đầu.
Thì ra mình đang xuyên thời không đến một thế giới mới hoàn toàn xa lạ, bị cha mẹ ruột bỏ rơi. Vậy bây giờ phải làm gì, đi đâu về đâu? Trên người xuyên đến đây chỉ còn mỗi lá bùa bình an mang trên cổ. Trên lá bùa còn có dấu đỏ của ngôi chùa cô đến trước đó.
Bách Ngọc Chi tìm một hang động trú thân, tìm thứ để đánh lửa, hái ít trái dại dự trữ. Từ nhỏ theo nhị ca chinh chiến cũng biết chút ít.
Lửa đánh lên xong Bách Ngọc Chi mới cảm nhận trong hang có người.
Thấy một anh trai bị thương nặng, còn đang sốt cao. Định đến kiểm tra xem sao, vừa chạm liền bị người đề phòng phi dao nhỏ về hướng mình, cũng may cô có chút thân thủ, Bách Ngọc Chi né được.
Đôi mắt kia nhìn cô chằm chằm, giống như cô vừa chạm vào liền sẽ bị giết vậy.
"Ưa...Ưa..." Không nói được, không giải thích được, đành mặt kệ đi ra ngoài.
Một lúc sau cô hái nhiều loại thảo dược, rồi dùng cử chỉ tay chân biểu đạt là muốn giúp hắn.
"Cút..." Hắn gầm lên.
Bách Ngọc Chi khó hiểu cố gắng múa tay muốn chân diễn đạt lại. Người đó liền nhặt đâu ra một viên đá ném cô.
"Ui..." Bách Ngọc Chi tức giận quẳng đóng thuốc vừa hái rồi đi ra ngoài lần nữa.
Hắn ta đúng phiền phức nửa đêm sốt cao rên rỉ, làm cô ngủ không được. Đành đi tới xem, lưỡng lự một chút cô bất quá điểm nguyệt tránh bị ném đá đi.
Người kia không ngờ nửa đêm bị con bé câm khống chế. Hắn không biết đây là đang bị gì, hắn giờ cả người không có tí lực nhìn cô bé kia sờ soạn khắp cơ thể.
"Trên người không tiền." Hắn gằn giọng nhắc nhở. Nhóc con là muốn tìm xem có gì giá trị, hắn nghĩ vậy.
Cô hiểu ý hắn liền muốn giải thích nhưng nhớ lại mình không nói được, càng diễn tả hắn càng không hiểu chỉ đành thở dài.
Giờ trời gần sáng bên ngoài có tiếng động. Tên bị thương ra hiệu cô trốn trước đi.
Cô lắc đầu sau đó kéo hắn giấu đi. Còn tiện tay dọn dẹp vết tích để lại.
Người thiếu niên không tin vào mắt mình nhìn cô chằm chằm. Bách Ngọc Chi lần đầu bị nam nhân nhìn đến như vậy cũng có khó xử quay đi.
Cô chỉ giúp người tới đó thôi, không thể mang một người bị thương nặng như vậy đi cùng được. Sống chết có số phải xem mệnh cách của hắn rồi.
Nghĩ xong Bách Ngọc Chi thấy thôi giúp thì giúp cho chót, cô đi đánh lạc hướng vậy.
"Ưa...Ưa..." Cô chỉ con dao nhỏ, sau đó tự mình lấy nó rồi rời đi.
Quả thật trong hang đi ra chạy một đoạn liền nghe có người đuổi theo kèm tiếng súng. Cô không biết thứ đó là gì liền bị bắt trúng. Nó rất nhanh, uy lực mạnh quá.
Bách Ngọc Chi chỉ kịp phi cả thân qua một dòng suối nhỏ. Sau đó cô ngất xĩu.
Bên trong hang chàng thiếu niên nghe hết toàn bộ. Cô nhóc cứu hắn. Chết rồi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play