Tôi và A Phong vừa mới cãi nhau. Sau mỗi lần lục đục giữa hai người, lần nào A Phong cũng nói lỗi là do tôi, mà lí do thì tôi đã nghe đến phát chán.
"Lần nào nàng cũng không chú ý đến an nguy của bản thân mà làm liều."
Sở dĩ không phải tôi thích làm liều, mà là tôi luôn chắc chắn bản thân sẽ không gặp bất kì nguy hiểm nào cả. Tôi là ai cơ chứ? Tôi vốn là Tiểu Phong - sát thủ đại diện cho phe chính nghĩa trong giang hồ, trong cái giới này có mấy ai là không biết tên tôi?
Tôi có biệt danh khiến người nghe phải rùng mình ghê sợ - Mị. Nhắc đến cái tên Mị, không ai là không biết chọc phải người có cái tên này sẽ phải gánh chịu hậu quả ghê sợ đến nhường nào. Người ta nói rằng Mị chính là một yêu nữ họa quốc mê lòng người, giết người không ghê tay, làm nhiệm vụ chưa từng thất bại bao giờ. Mỗi lần ra tay nhằm đến ai, mục tiêu luôn chỉ có một kết cục chính là chết không nhắm mắt. Mị chính là một bóng ma khiến lòng người trong giới bàng hoàng, sợ mình chỉ sơ ý một chút thôi sẽ biến thành mục tiêu tiếp theo của Mị. Nhưng đâu có ai biết được một điều, đó chính là Mị không bao giờ làm điều trái với lương tâm. Trừ phi là do có người đụng chạm tới giới hạn của Mị, nếu không Mị tuyệt đối sẽ không ra tay trước.
Nhiệm vụ lần này tuy có hơi nguy hiểm một chút, nhưng cũng vẫn là nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Nói đi nói lại cũng chỉ là do hắn ta thích làm quá lên, chứ tôi vốn không hề hấn gì.
Tôi cãi nhau xong liền cảm thấy vô vị, liền bỏ đến Thánh Tiên chơi một chuyến. Thực ra lần nào cãi nhau xong hoặc có chuyện bực dọc tôi cũng ghé nơi này chơi, nơi này cũng coi như là căn cứ bí mật của riêng tôi. À không, phải nói là căn cứ bí mật của hai chúng tôi mới đúng. 'Chúng tôi' ở đây chính là A Thác. A Thác vẫn luôn theo tôi, vì A Phong cử chàng ấy bảo vệ tôi nên lúc nào cũng kè kè bên tôi như hình với bóng, bất kể tôi đi đến đâu cũng không bao giờ thoát nổi. Được cái tôi cũng chẳng ghét anh chàng A Thác này, hắn ta trừ việc có hơi cố chấp và rất vâng lệnh cậu chủ ra thì cái gì cũng tốt, nhiều lần còn bao che cho tôi trước cơn thịnh nộ của Vương Quỷ, lại còn biết võ công, có thế giúp tôi đánh đuổi những kẻ xấu muốn làm hại tôi.
Quả thực tôi cũng phải thừa nhận rằng A Phong đối với tôi rất tốt, mặc dù biểu hiện của hắn có hơi thái quá. Ngay từ lần đầu tôi bị bắt đến căn cứ quỷ, A Phong đã mang danh nghĩa con trai cưng của Vương Quỷ bảo vệ cho tôi. Nếu không nhờ có A Phong, e rằng tôi đã phải bỏ mạng hàng ngàn hàng vạn lần rồi.
Vương Quỷ chỉ là một cái danh xưng do chính lão tự đặt ra chứ vốn không phải là vua chúa ở nước nào. Tôi được nghe A Thác kể lại rằng, Vương Quỷ chính là một tên sát nhân máu lạnh đáng sợ nhất trong lịch sử nhân loại. Chỉ trong vòng 25 năm, lão đã cùng gia đình giết hại và ăn thịt hơn 1.000 người vô tội. Thêm nữa, ngoài giết người, cướp của, Vương Quỷ còn tạo ra một gia đình loạn luân khi anh chị em ruột quan hệ với nhau như vợ chồng rồi sinh con đẻ cái để bành chướng thế lực. Tất cả các thành viên trong gia tộc quỷ dữ này đều vô cùng hung hãn. Ai chưa từng đến Tộc Quỷ thì sẽ không thể biết được những thứ đáng sợ tột cùng ở nơi này.
Ban đầu tôi vốn không phải là người có chức quyền to lớn gì ở Tộc Quỷ. Tất cả mọi người đều biết, khi đó Vương Quỷ lập con cả là A Phong làm người kế thừa cả gia tộc. Lão muốn thừa cơ bành chướng phạm vi của mình, mà lúc ấy chỉ có A Phong là người thích hợp nhất.
Theo quy định kế thừa sản nghiệp của gia tộc, A Phong buộc phải thành thân. Nhưng ai cũng biết A Phong vốn không gần nữ sắc bao giờ, ngoại trừ tôi ra, hắn không bao giờ để nữ giới đến gần. Vậy là, tôi bất đắc dĩ phải thành thân với hắn.
A Phong ban cho tôi phủ Lãnh Nguyệt Cốc xa hoa, rộng lớn, lại phong tôi làm phu thê của riêng hắn. Nhưng đó vốn chỉ là cái danh để bảo vệ tôi khỏi những nguy hiểm xung quanh, chứ vốn dĩ tôi chẳng có chút quyền thế nào cả.
Ngồi vân vê cành hoa đến cả nửa buổi, tôi lên tiếng hỏi A Thác: "Này, ngươi có tin trên đời này có Đấng Cứu Thế hay không?"
A Thác lắc lắc đầu.
Tôi cũng cảm thấy thật khó tin.
Nếu như trên đời này có Đấng Cứu Thế thật thì nhân gian đã chẳng loạn như bây giờ, nhân loại cũng đã không đau khổ như này.
Về đến Lãnh Nguyệt Cốc, tôi đã nằm nhoài ra giường, đầu óc rối như tơ vò.
Gần đây tôi rất hay thèm ngủ.
Tiểu Thất nói: “Chắc vì nhiệm vụ lần này có chút khó khăn nên mới thèm ngủ vậy, nương nương chớ nên lo lắng”.
Tiểu Thất là tỳ nữ chăm sóc tôi, cũng là nương tử duy nhất chịu cười với tôi, chịu gọi tôi hai tiếng “nương nương” trong Lãnh Nguyệt cung này. Những người khác hầu hết đều coi thường tôi. Không phải A Phong không phong cho tôi một danh phận nào, mà chính là bởi vì tôi quá được hắn yêu chiều.
Tiểu Thất mở cửa sổ, gió nhẹ thổi vào, bên ngoài vẳng tới tiếng bước chân của ai đó. Giọng Tiểu Thất thoáng ngạc nhiên, vui mừng: “Nương nương, là phu quân của người tới thăm người”.
Tôi nghe vậy thì chui tọt vào chiếc chăn gấm, buồn bực kéo chăn lên che mặt: “Nói ta đi nghỉ rồi”.
Tiểu Thất "vâng, dạ" một tiếng rồi lui ra ngoài.
Tôi thở dài thườn thượt, nhưng đúng lúc này, đệm lại hơi lún xuống, tôi đoán rằng A Phong đang ngồi bên cạnh.
Một lúc sau, A Phong lên tiếng phá vỡ sự yên lặng đó: “Tiểu Phong, ta biết nàng vẫn còn thức”.
Tôi liền hiểu vở kịch này đã bị lật tẩy, nhưng vẫn không nhúc nhích.
A Phong im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Ngày mai nàng sẽ chính thức thành thân với ta."
Tôi nhắm tịt hai mắt giả vờ ngủ tiếp, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt, trái tim chạy nhảy không thôi. Cũng phải thôi, vì ngày mai tôi sẽ phải gả cho hắn, nên lòng nóng cũng không quá khó hiểu nhỉ.
Có vẻ như hắn biết tôi nghe được, liền tiếp lời : "Nếu nàng mệt thì hãy nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi chuẩn bị."
Nói rồi hắn liền rời đi, Tiểu Thất nhẹ nhàng cài then chốt.
Trời về khuya mà tôi cứ trằn trọc khó vào giấc, sáng ra vừa chợp được mắt, đã bị Tiết Thất gọi dậy, cuống quýt thay xiêm y chải đầu chỉnh tề.
Hôm nay là lễ thành thân của tôi, cũng biết nếu như đã gả, sau này hiếm khi có cơ hội được tự do như lúc này. Đoán trước được tình hình, tôi nhân lúc không ai chú ý, lừa Tiểu Thất chạy ra Thánh Tiên, muốn ngắm cảnh sắc núi non nơi đây cho khuây khỏa, nhưng gần đến nơi đã bị cản lại.
"Ôi chao, nhìn xem ai đây này? Không phải là cô nương xấu xí danh tiếng lẫy lừng của Lãnh Nguyệt Cốc hay sao?"
Giọng nói mang bốn phần mềm mại đáng yêu sáu phần châm chọc đanh đá, vừa nghe đã biết là kẻ thù lâu năm của tôi, công chúa của Quỷ tộc - Tiểu Bát.
Tiểu Bát một tay phe phẩy chiếc quạt tinh xảo, lắc lắc cơ thể bước tới chỗ tôi, "Ngươi có bộ dạng xấu thì đừng nên đi ra, dọa người khác sẽ không tốt."
Tôi không trả lời, vờ như không thấy ả ta. Nhưng ả nào có buông tha cho tôi dễ dàng như thế, ả giơ tay cản đường, khiêu khích nói: "Cô không thấy ta đang nói chuyện với cô sao?"
Lúc này tôi mới nhìn ả, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Tôi quen Tiểu Bát đã hơn chục năm, suốt thời gian ấy chúng tôi gặp nhau cũng không nhiều lắm, nhưng lần nào gặp cũng là khói lửa nổi lên bốn phía, suýt chút nữa thiêu luôn một tòa thành. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, chỉ vì A Phong mang tôi vào Lãnh Nguyệt Cốc sủng, kẻ luôn được tôn sùng là tuyệt thế giai nhân như Tiểu Bát lại xấu hơn tôi là nô lệ mới bị bắt vào căn cứ khiến ả ta tức đến đỏ mắt, đi khắp nơi rêu rao tôi là "tiện nhân cô nương". Nhưng tôi cũng lười chẳng thèm giải thích, nhân gian có một câu nói: chẳng lẽ đẹp cũng là một loại tội?
Tiểu Bát thấy tôi không nói gì thì hét lớn, "Tiện nhân, ta đang nói chuyện với cô đấy, hoàn hồn mau!"
Tôi đành miễn cưỡng liếc ả ta một cái, rồi mặc kệ ả, lướt qua ả đi tiếp. Tiểu Bát thấy thế, cười ra tiếng, "Chẳng lẽ gặp ta cô sẽ tự ti? Cho nên không nói lời nào đã đi?"
Tôi vẫn im lặng, ả ta lại cười khẩy, nói: "May mà cô biết bản thân xấu xí cỡ nào, nếu không thì chẳng biết còn bao nhiêu người phải thẹn lương tâm mà nói cô đẹp hơn ta."
Tâm tư của cô nương này thật sự quá ảo tưởng, vài năm trước có khi không thể sánh bằng.
Tiểu Bát lại nói: "Hôm nay là lễ thành thân của ngươi với ca ca ta, nhưng ta khuyên ngươi cũng đừng tưởng rằng, công chúa ta đây sẽ coi ngươi như tỷ tỷ mà đối xử tốt. Ngươi cũng biết quy tắc ở đây rồi đấy, anh chị em ruột có thể cùng nhau sinh con đẻ cái. Không giấu diếm gì ngươi, ta sớm sẽ sinh cho ca ca ta một đứa con".
Tôi dừng bước, thoáng suy tư. Ả ta thấy thế thì tiếp tục kiêu ngạo nói: "Xem ra ta nói đúng rồi. Ngươi cũng tưởng rằng..."
Tiểu Bát đành nuốt những lời còn lại, chỉ vì tôi đã tao nhã túm cái gáy của ả, cười tủm tỉm nói: "Cô mới nói cái gì?"
Ả ta có hơi sợ hãi, không đoán được tôi sẽ ra tay với mình, nhưng đến giây tiếp theo lại khinh thường nói: "Cô đừng quên ta là công chúa của Quỷ tộc, nếu cô dám đụng đến một sợi lông tơ của ta......."
"Chát" Tôi nhanh nhẹn tặng ả ta cái bạt tai, lại hỏi: "Cô mới nói cái gì?"
Tiểu Bát che mặt, không dám tin nhìn tôi chằm chằm, "Cái đồ xấu xí như cô cũng dám đánh tôi".
Tôi búng siết chặt cổ tay khiến ả ta kêu oai oái, "Đừng để ta lặp lại lần thứ hai."
Tiểu Bát còn muốn mắng chửi người, nhưng thấy ánh mắt sát khí đằng đằng của tôi liền vội vàng sửa miệng, "Ta mới nói cô đẹp hơn ta! Cô đẹp hơn ta!"
Tôi cười khẩy một cái, ôn tồn hỏi: "Cô nói thật sao?"
Ả lập tức gật đầu băm như tỏi, "Nói thật! Nói thật mà!"
Tôi đổi thành một con dao nhỏ rồi khoa tay múa chân trước mặt ả, "Ngươi muốn sinh cho chàng ấy một đứa con ư?"
Tiểu Bát vội vàng nói: "Không không, là ta đùa, ta đùa ấy mà!"
Tôi vừa lòng buông tay, ả lập tức chạy nhanh như bay, đến khi cách ta tầm ba trượng thì hô to: "Tiện nhân cô chờ đó! Sau này ta nhất định sẽ cho cô biết tay."
Tôi cũng chẳng để tai lời đe dọa của ả, chỉ thầm nghĩ: không lo luyện tập năng lực mà chỉ lo khua mồm múa mép, gặp tình huống như bây giờ thì chỉ có thể chịu thiệt. Ai bảo chốn này vốn nghiêng về năng lực sinh tồn cơ chứ!
Chiều, tôi trở về Lãnh Nguyệt Cốc. Cả một ngày phải cảnh giác đề phòng, nói không mệt chắc chắn là nói dối. Vừa về đến phủ, tôi đã thấy Tiểu Thất chạy như bay về chỗ tôi, khuôn mặt ướt đẫm, cảm động tới mức chỉ hận không thể dập đầu lạy ba cái."Nương nương, người vừa đi đâu vậy? Tiểu Thất tìm người mãi, cứ tưởng người đào hôn mất rồi!"
Thấy Tiểu Thất nước mắt lưng tròng, tôi áy náy gãi đầu gãi tai. "Ta chỉ đi dạo hóng gió quanh đây, không ngờ lại khiến ngươi sợ đến vậy, thật xin lỗi."
Tiểu Thất nào dám nhận lời xin lỗi của tôi, lắc đầu nguây nguẩy, "Nương nương về là tốt rồi, Tiểu Thất đưa người đi chuẩn bị, sắp đến giờ thành thân của người rồi!"
Tôi gật đầu đi theo Tiểu Thất chuẩn bị đồ hành lễ.
Ngâm mình trong nước ấm, tôi vuốt nhẹ cơ thể đầy vết sẹo của mình, ngắm nhìn làn da màu bánh mật trong nước, tự nhiên thở dài một tiếng.
Nhớ lại từ lúc tôi 5 tuổi, bị bắt vào căn cứ đào tạo của Tộc Quỷ. Trong lần chạy trốn khỏi căn cứ, lúc sắp bị lũ ác quỷ bắt lại, tôi đã gặp A Phong, hắn đã cứu tôi thoát khỏi bàn tay của Quỷ Môn Quan lần đó. Còn cả quãng thời gian tay nắm tay dạy tôi học viết chữ, bắn cung, cầm đao,... Rồi đến mỗi đêm, hắn sẽ ngồi trên giường đọc sách, sau đó tự giác rời đi, để lại cho tôi một cái chăn ấm áp. Những biểu lộ của hắn làm cho tôi ý thức được trong lòng mình có một mầm non tồn tại, trải qua nhiều ngày, những quãng thời gian nguy hiểm như lao vào trời đao biển lửa, hắn như mưa phùn tưới cho mầm non ấy, thẩm thấu dần trong lòng tôi, đợi tôi chợt giật mình hiểu ra, mầm non đã lặng lẽ nảy sinh, có lẽ đã khỏe mạnh đâm chồi mới.
Thấm thoát trôi đi, thoáng cái đã đến ngày tôi gả cho hắn.
Nghĩ vậy, tôi khẽ cười.
Đột nhiên có tiếng động khe khẽ, tôi khẽ giật mình, toan xoay người đứng dậy đã bị một thân hình đè nặng xuống, sau đó ánh nến trên bàn cũng phụt tắt.
"Là ta" A Phong lập tức lên tiếng giải thích. Thật ra cũng chẳng cần đến lời giải thích này của hắn, tôi cũng có thể thừa sức nhận ra hơi thở thuộc về riêng hắn.
"Chiều nay nàng đã đi đâu vậy?"
Bây giờ hai phe phân tranh chấp, Tộc Quỷ nào có để yên cho nhân loại. Vì thế, tôi không ở trong phủ thường xuyên, lại thường phải ra ngoài biên nhận nhiệm vụ. Lần nào tôi nhận nhiệm vụ cũng là do A Phong giao cho, cho nên hắn là người luôn nắm rõ nhất cử nhất động của tôi trong lòng bàn tay. Sáng nay Lãnh Nguyệt Cốc được phen náo loạn như vậy, mà cũng không phải do hắn điều tôi đi làm nhiệm vụ, chuyện này sao hắn có thể không biết được.
"Ra ngoài hóng gió đi dạo một lúc cho khuây khỏa thôi." Tôi giải thích.
"Nàng muốn đi dạo có thể nói với ta, cớ gì phải khiến Lãnh Nguyệt Cốc náo loạn như vậy?"
Tôi gân cổ lên cãi lí: "Lỗi đâu phải là do ta, là do bọn họ suy nghĩ linh tinh đấy chứ".
"Tiểu Phong".
Cứ mỗi lần A Phong gọi hẳn tên của tôi ra là tôi đã biết hắn không vui chỗ nào đấy, bèn mím môi không nói gì.
"Nàng đi dạo chơi lúc nào ta cũng không cấm nàng, nhưng hôm nay vốn là lễ thành thân của ta với nàng. Nàng chạy đi lung tung như vậy, chẳng phải khiến người ta nghĩ nàng muốn đào hôn với ta hay sao?"
Tôi ấm ức bĩu môi một cái: "Ta cũng chỉ là dạo chơi một lúc thôi mà, chẳng phải ta vẫn về đấy thôi!"
A Phong nghe xong thì chẳng mắng tôi câu nào nữa, hắn liền lo lắng hỏi: "Dạo gần đây có chuyện gì khiến nàng bực dọc mà cần phải khuây khỏa đúng ngày thành thân của hai ta vậy?"
Tôi chắc mẩm hắn đã tin lời tôi nói rồi, suy nghĩ một lát liền nghiêm túc nói: "Chẳng qua chỉ là một chút rắc rối từ nhiệm vụ với Bùi tướng quân. Chàng yên tâm, thời điểm mấu chốt, ta còn bình tĩnh lắm, nhiệm vụ lần này tuyệt đối không thất bại".
Triều đình và tộc Quỷ luôn có tranh chấp, mà nội gián đột nhập vào Hoàng Cung lại chính là vị Bùi tướng quân kia, nếu như không diệt trừ sớm e rằng sẽ để lại một mầm họa lớn. Nhưng vị Bùi tướng quân này văn võ song toàn uyên bác, quả thực có chút khó khăn đối với tôi.
"Thật ra thì, mỗi người đều có một nhược điểm của riêng mình, đừng phóng đại mọi chuyện một cách thái quá, ai cũng sẽ có nhược điểm của mình." A Phong khẽ vỗ về tôi.
Mặt tôi nóng bừng, nhớ tới một mặt đáng sợ của A Phong, âm thầm cảnh cáo bản thân, có gì mà phải sợ.
"Chỉ cần tìm ra nhược điểm thì cũng dễ dàng đối phó mà..." Tôi gật đầu, bộ dạng khiêm tốn thụ giáo: "Ta sẽ cẩn thận quan sát."
A Phong chế trụ người của tôi, khiến tôi buộc phải ngẩng đầu, đối mặt với hắn là một đôi mắt long lanh như nước, tim bất chợt đập chậm một nhịp. Hắn ôn nhu nói: "Cũng đừng chỉ lo quan sát nhược điểm người khác, cẩn thận che giấu tốt nhược điểm của mình, có biết không?"
Tôi suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: "Ta vốn không có nhược điểm."
A Phong bật cười, trong đôi mắt sâu thăm thẳm lộ ra sự bỡn cợt: "Nàng thật đúng là không khiêm nhường, người như nàng thật sự không có nhược điểm sao?"
Tôi nhìn ra được tín hiệu nguy hiểm trong ánh mắt hắn, không nhịn được muốn bỏ chạy, lại bị hắn ôm chặt lấy, không thể làm gì hơn là hạ vũ khí đầu hàng, cúi đầu thưa dạ: " Nếu có thì nhược điểm của ta cũng chỉ có chàng biết..."
A Phong nhíu mày, coi như là sự thật hiển nhiên, hắn khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của tôi, hôn lên gò má đầy đặn, ôn nhu hỏi: "Là ta sao?"
Tôi lắc đầu theo phản xạ có điều kiện, nhưng khi nhìn ánh mắt nóng rực như lửa, tràn ngập mong chờ thích thú kia thì nhụt chí gật đầu. A Phong liền bật cười, ôm lấy tôi toan đứng dậy bước đi, tôi núp trong lồng ngực hắn, xấu hổ đẩy hắn ra, "Chàng mau mau ra ngoài cho ta còn chuẩn bị, qua giờ lành là không tốt đâu".
A Phong nghe vậy liền biết ý, trước khi ra còn không quên xoa đầu tôi một cái.
Tôi liếc nhìn theo bóng lưng hắn, bực dọc nghĩ: Xoa cái gì mà xoa, tôi đâu phải là trẻ con lên ba mà cần xoa đầu cơ chứ.
Thị nữ đem y phục đặt lên bàn, lui người đi ra ngoài, đem cánh cửa khép lại. Vải sa tanh màu đỏ tươi hệt như màu của máu, tơ sắc màu vàng cao quý, bên ngoài thêu một con phượng hoàng màu vàng tuyệt sắc, trông rất sống động, giương cánh bay lên. Y phục rất đẹp, rất hoa lệ, gợi lên sự hứng thú trong tôi. Có lẽ giờ đây trước mặt tôi chính là một tương lai không thể biết trước.
Tôi một thân hồng y hôn phục chói mắt, tóc dài vấn lên bằng trâm vàng tinh mỹ, phía dưới khuyên tai đẹp đẽ, từng bước sinh hoa, sau đó là mũ phượng, phượng hoàng chao liệng, ngay cả từng cái lông trên mình đều sống động tự nhiên. Khăn hỉ màu đỏ thêu chỉ vàng nhẹ nhàng phủ lên mũ phượng, che đi ánh mắt khuynh đảo cùng dung nhan đến trời đất đều thất sắc. Thị nữ trái phải nâng đỡ tôi, kéo dài dưới chân là thảm đỏ rực rỡ, thẳng tiến đến tận lễ điện. Đầu tôi trùm khăn hỉ nên hơi mù mờ, chỉ biết là bốn phía có rất nhiều người, tại chỗ cao nhất, người uy nghiêm ngồi trên ghế vàng, chắc chắn là Đại Ma Vương của Tộc Quỷ, là người mà tôi hận đến thấu xương. Nếu không phải vì lão, có khi tôi cũng chẳng phải sống khổ cực như bây giờ, được tự do tự tại ngao du khắp chốn thiên hạ, chứ không phải ngày nào cũng đứng trên đầu dao lửa bỏng, sống chết trong nguy hiểm như thế.
Đội ngũ bắt đầu sôi trào, sênh ca không ngừng, ca múa vui vẻ. Cỗ kiệu bị người dựng lên, từ từ chuyển động một cách tao nhã. Tại đầu đoàn, một thanh tú nam tử trẻ tuổi cưỡi ngựa, thân mặc chiến giáp, chỉ là ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, quay đầu lại nhìn thoáng qua cỗ kiệu hoa lệ, sau đó ngay lập tức quay lại, mặt không chút thay đổi.
Đến tôi cũng phải tự thừa nhận vẻ đẹp của mình không phải khả ái, không phải quyến rũ, cũng không phải đẹp đẽ vì son phấn, mà là vẻ đẹp kinh hãi, trời sinh diễm lệ không hề che lấp, khí chất tự nhiên cao quý không gì sánh được.
Trước kia nhìn Tiểu Phong đã quen, hiện tại khi mặc y phục cũng vẫn khó có thể trấn tĩnh. Nguyên lai tôi dù là so từ phương diện nào, cũng sẽ không bại bởi bất luận ai. A Phú dù sao cũng là một sát thủ tài giỏi ở căn cứ, lại ít khi về phủ nên chúng tôi chưa từng gặp nhau, nhưng khi vừa nhìn thấy tôi hắn ta sửng sốt một lúc lâu, sau đó lập tức đứng lên, một mực cung kính hành lễ nói: “Sớm nghe nói về thê tử của ca ca đẹp nghiêng nước nghiêng thành, được A Phong nâng niu như hòn ngọc quý trên tay, hôm nay được nhìn thấy, thật sự là lần này ta đã được mở rộng tầm mắt. Quả nhiên không uổng công đường xa trở về”.
“Ca ca khách khí rồi, Tiểu Phong mới là nghe nói, ca ca là cữu cữu của phu quân ta, thấy ngài, Tiểu Phong cảm thấy rất vinh hạnh.” Tôi hướng trưởng bối hành lễ, cười đến thong dong: “Ca ca là trưởng bối, nên Tiểu Phong hướng ngài hành lễ mới phải.”
“Ha ha, không lâu nữa, nàng sẽ trở thành phu thê của Vương Quỷ A Phong chúng ta, quốc mẫu tương lai, dĩ nhiên ta không dám thất lễ, muội muội khí chất vô song, văn võ song toàn, thật sự ngoài Tiểu Phong không còn ai xứng đáng.”
"Ca ca chê cười rồi, Tiểu Phong không dám mơ tưởng nhiều như vậy" Tôi khiêm tốn từ chối.
Vì quá trình thành thân tôi đã nắm rõ nên không hề để xảy ra chuyện gì, hôn lễ thuận lợi tiến hành, xong xuôi, tôi được đem về Lãnh Nguyệt Cốc chờ.
Đêm nay là đêm tân hôn của tôi, nhắc lại thì tôi cũng chỉ vừa mới mười bảy tuổi, thập thất tuổi, là vào cái tuổi đẹp nhất. Nhưng mà chính là vào năm tôi lên 5 tuổi, những ngày tháng yên bình của tôi đã chấm dứt, hết lần này tới lần khác tôi đụng phải toàn chuyện không tốt đẹp.
Tôi trầm mặc thật lâu, sau đó đứng lên, ngồi vào bàn trang điểm đem khuôn mặt có phần đẹp đẽ, trang dung dỡ xuống, nhìn đi nhìn lại mình trong gương, tôi thầm nghĩ: có lẽ về sau tôi vẫn sẽ không thể thay đổi được thân phận này của mình.
Tôi một thân hỉ phục nằm xuống giường đắp qua chăn, cố gắng ép bản thân quên đi chuyện này. Con đường này là chính mình đã chọn, không có lý do gì mới bắt đầu đã đổi ý , hơn nữa hiện tại tôi oán hận thân phận của bản thân, đến ngay cả nguyên nhân vì sao lại bị bắt vào đây tôi còn không biết. Từ lúc bị bắt vào căn cứ ma quỷ này, tôi đã chẳng thể nhớ được bất cứ điều gì từ trước khi trở thành một sát thủ. Hết thảy những kí ức hồi bé thơ đều trở thành những điều hư vô như chưa từng xảy ra bao giờ. Có nhiều lần tôi từng hoài nghi về thân phận thật sự của mình, nhưng lại có cảm giác sờ sợ không dám nhớ tới. Có những lúc tôi có ngờ ngợ về cha mẹ đẻ thật sự của mình, nhưng cứ khi có gì gần như sắp nhớ đến tôi lại chạy trốn, cứ thế kí ức của tôi lìa dần, rồi nhạt phai theo năm tháng. Ngẫm lại, tôi và A Phong không phải cũng vì như vậy mà đến với nhau sao? Bây giờ cho dù tôi nhớ lại thì cũng có ích gì chứ, điều gì đến thì cũng đã đến rồi nên tôi cũng không còn muốn hối tiếc nữa, vô luân như thế nào tôi cũng sẽ trở thành người hạnh phúc nhất, một tân nương hạnh phúc nhất.
Nghĩ tới đây, môi ngọc khẽ nhếch lên, mặc dù tôi đối với ai đều là hung bạo, chính là nhất thời gặp gỡ A Phong, bao nhiêu hung ác đều có thể biến thành ôn nhu. Có lẽ tôi đã nảy sinh tình cảm với hắn, cho nên tôi đương nhiên cũng sẽ xem nhẹ đi những điều ở bên cạnh hắn, điển hình như các ca ca và muội muội của hắn, nhưng đối với cha của hắn, tức Vương Quỷ thì tôi không thể làm ngơ đi những tội ác của lão được. Mặc dù tôi cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì, nhưng những chuyện vô nhân tính như đi giết hại người dân vô tội, cướp bóc của cải bách tính, loạn luân gia đình người thân,... và những quy tắc độc ác coi trời bằng vung, rồi đến một ngày, lão hẳn sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Đúng lúc tôi còn đang nghỉ vẩn nghĩ vơ, chợt bên ngoài truyền vào tiếng bước chân trầm ổn, khỏi nói tôi cũng có thể đoán ra đã đến giờ thị tẩm. Trên giường, tôi giả vờ thiếp đi, cảm nhận được hơi thở bên người, tôi lại càng không dám mở mắt, thầm nghĩ đối sách trong đầu.
A Phong chui vào trong chăn, từ phía sau ôm lấy eo, cúi đầu hôn lên gáy trắng mịn của tôi khiến tôi có thể cảm nhận được rõ ràng ở phía dưới. Tôi thấy toàn thân nóng lên, cả người như nhũn ra. Có lẽ do hôm nay uống quá nhiều chén rượu khiến tôi choáng váng, rõ ràng cảm thấy hành vi như vậy là không hợp lễ tiết nhưng lại không có sức phản khánh.
Tuy nhiên, A Phong không hề tiến thêm một bước, chàng chỉ nhẹ nhàng ôm người trong lòng. Tôi bất an xê dịch muốn tránh cái “vật kia”, nhưng trong chăn chật hẹp, mới động một chút đã kích thích A Phong, bàn tay vốn đang đặt trên eo lại bắt đầu 'ngao du' khắp cơ thể tôi. Tôi giật nảy mình, tim đập thình thịch như đánh trống, đến thở cũng cảm thấy khó khăn, tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
A Phong hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn: “Phu nhân, đây là đêm tân hôn của chúng ta.” Đêm tân hôn, nếu chưa hoàn thành xong nghi thức cuối cùng sao hắn có thể yên lòng ngủ được chứ?
Tôi cảm thấy toàn thân cứng ngắc, đang lúc càng thêm bất an bỗng nhiên lại bị hắn ôm xoay lại, A Phong lập tức đè lên người tôi, cúi đầu phủ lên môi tôi. Động tác của hắn khiến tôi cứng đờ người một lúc, sau đó tôi cố gắng thả lỏng, khẽ mở hàm răng để đầu lưỡi nhiệt tình kia tiến vào cán quấy trong khoang miệng. Tôi cũng học theo A Phong hôn trả lại hắn, tuy rằng không đến một lát đã bắt đầu thở gấp, khuôn mặt đỏ bừng.
Lúc này A Phong mới buông tha cho tôi, tôi lập tức gấp gáp hít thở, chọc A Phong vừa trìu mến lại vừa buồn cười.
Tôi bĩu môi, rất muốn mắng hắn một câu: Ai kinh nghiệm phong phú giống chàng chứ? Có gì đâu mà kiêu ngạo?
Song động tác kế tiếp của A Phong khiến tôi không thể nghĩ linh tinh gì nữa. Bàn tay to thon dài của hắn khẽ lướt trên tấm lưng trần, lại trượt xuống dưới đến vòng eo mới dừng lại. Dáng người Tiểu Phong vốn gầy, nhưng ngực lại vừa phải không quá lớn, điểm khiến cho dáng người của nàng có vẻ gợi cảm chính là vòng eo nhỏ nhắn, vô cùng hấp dẫn động lòng người.
Tôi hơi sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy có chút quen thuộc khó nói. Hoá ra nam nữ ân ái là loại chuyện khiến người ta mê say lại điên cuồng như thế, thảo nào nhiều người đàn ông thích lưu luyến thanh lâu như vậy.
A Phong ôm cô gái mềm mại trong lòng, dù cá tính nàng có mạnh mẽ đi chăng nữa nhưng vẫn là nữ tử, có dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, có da thịt mềm mại, còn có…… Núi non cao ngất đang kề sát trước ngực mình cùng với cặp mông mượt mà xinh xắn. Cô gái này vẫn đặc biệt như thế, cũng đặc biệt khiến cho người ta yêu mến nâng niu.
A Phong đột nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, nàng chính là người thân của ta.” Hắn vốn bị đưa từ một thế giới xa lạ đến đây, luôn cảm thấy mình lẻ loi, sống một cuộc sống như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì đây? Hầu như các ca ca và muội muội cũng không thân thiết với hắn, còn những người bên cạnh hắn tuy chiều chuộng nhưng lại giống như đối đãi giống như với chủ nhân. Càng không cần phải nhắc tới cha mẹ ruột của thân thế này, thậm chí thiếu chút nữa là mang đến họa sát thân, cho đến bây giờ cũng không thể nhận tổ quy tông. Ngẫm lại thì đó chính là sứ mệnh bắt buộc phải hoàn thành nên hắn chỉ có thể thở dài một tiếng.
Thế nhưng, hắn vốn là người cam chịu số phận. Nếu không có người thân thì hắn sẽ cũng chẳng quan tâm, cũng sẽ không đi tìm, với hắn giờ đây, gần gũi nhất không phải là họ hàng ruột thịt mà chính là tình yêu giữa vợ và chồng. A Phong cưới nàng vì rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là vì chàng muốn tìm một người có thể mang cho chàng hơi ấm giữa chốn đông người lạc lõng này. Nàng không chỉ là vợ, mà còn là người thân duy nhất.
Tôi nghe chàng nói vậy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không hoài nghi lời nói ẩn ý của hắn, thưa “dạ” một tiếng.
Tôi cứ nghĩ A Phong thấy tủi thân khi cha để hắn ở riêng mà không hề quan tâm tới, lại còn độc ác ép hắn cưới vợ cho nên có chút cảm thấy thương xót cho người đàn ông này. Dù sao đây cũng chỉ là cuộc hôn nhân bị bắt ép mà thành, chứ không hẳn là do đôi bên tự nguyện. Người đàn ông này tuy chưa từng thổ lộ với tôi muốn lấy tôi, cũng chưa từng nói yêu tôi bao giờ, trong mắt hắn có lẽ tôi chỉ giống như một người em gái được nâng niu chiều chuộng mà thôi. Không phải là tôi chưa từng thổ lộ tình cảm của tôi với hắn bao giờ, mà là lần nào nói ra tiếng lòng hắn cũng trốn tránh tôi và nói: "Ta đã có người trong lòng rồi". Chỉ có như vậy nhưng tôi đã có thể chắc mẩm là hắn không có thứ tình cảm như tôi đối với hắn. Dẫu sao, cuộc hôn nhân này hắn có thừa nhận hay không thì tôi vẫn sẽ cố gắng bồi đắp lại cho hắn.
A Phong hôn lên cổ tôi, cắn nhẹ sau gáy khiến tôi nhỏ giọng rên rỉ. Hắn luồn tay vào xiêm y, thành thạo cởi bỏ từng lớp y phục. Hai người chúng tôi trần trụi nhìn nhau.
Kiếp trước, A Phong đã có kinh nghiệm với chuyện nam nữ, hắn tưởng bản thân có thể kiềm chế được nhưng không nghĩ đến thân thể này đang ở độ tràn trề sức mạnh, chỉ cần chạm đến đôi tay mềm mại của nàng là cũng đã có phản ứng, mà bàn tay nhỏ bé của nàng còn khẽ khàng chạy trên người mình, trái chà một chút, phải xát một ít. Dục vọng trong người hắn rất nhanh đã bùng cháy.
Hắn từ phía sau ôm lấy eo tôi tiến vào, cúi đầu hôn lên gáy trắng mịn kia. Đúng lúc hắn tiến vào trong tôi, tôi đau đến nhíu mày nhăn mặt, nhưng không kêu một tiếng, nhưng đến lúc 'vật kia' của hắn tiến vào hẳn, không hiểu sao tôi lại bật khóc, dù không phải là đau đớn không chịu được.
Chợt hắn cảm thấy có gì đó không ổn, bên tai vang lên tiếng khóc nức nở đè nén liền kinh hãi, mạnh mẽ xoay người tôi lại để đối diện chính mình, lúc này mới nhận ra khuôn mặt tôi đẫm nước mắt.
"Đừng khóc, không phải ta cố ý làm đau nàng, mà là, mà là…… không kiềm chế được.” Chắc hắn tưởng tôi đau nên luống cuống giải thích.
Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại khóc vào lúc này, có lẽ là do những suy nghĩ vừa nãy, hay bởi vì xấu hổ khi được ôm vào động phòng, hay cũng vì thấy hắn ôm phụ nữ thành thạo như vậy khiến tôi nghĩ đến quá khứ khi xưa của hắn, là do hắn nói đã có người trong lòng, cho dù tôi đã trở thành vợ của hắn nhưng liệu sau này hắn có thật sự thay đổi hay không? Phu quân, phải chăng chàng cũng yêu Tiểu Phong, dù chỉ một chút thôi?
Nghĩ thế, lòng tôi không khỏi đau đớn khổ sở.
Tôi cứ tưởng mình sẽ không để ý đến cảm xúc của hắn nhưng giờ mới chợt nhận ra bản thân vẫn day dứt lắm. Mà hôm nay Tiểu Bát còn nói riêng với tôi: “A Phong hôm nay trông còn tuấn tú mạnh mẽ hơn cả các ca ca khác, đây mới đúng là đàn ông đích thực nha. Ngươi sau này phải trông chừng phu quân của mình cho kĩ, người như vậy không thiếu gái theo đâu, không tin ngươi có thể hỏi những người xung quanh phu quân ngươi xem có tình nguyện làm nha hoàn thông phòng của ca ca ta không? Ngày xưa nha hoàn nơi đây thà chết cũng không chịu làm thiếp cho người ta, nhưng nếu đổi thành A Phong không chừng đồng ý luôn ấy chứ. Không phải ngươi cũng biết ca ca ta đã có người trong lòng từ lâu rồi đấy, nên giờ lấy ai cũng đều như nhau cả thôi".
Tôi biết Tiểu Bát muốn châm ngòi li gián, bởi vì những nha hoàn ở đây luôn tự hào chồng nàng – A Phong là người có tướng mạo hoàn mỹ nhất Tộc Quỷ. Ai cũng biết ả ta kén rể, thích anh trai ruột của mình mà giờ lại trở thành phu quân của tôi nên mới ghen tị, nhưng lại không khỏi khó chịu trong lòng.
Đầu tiên là Tiểu Bát, rồi lại đến các a hoàn, còn có không ít người hôm nay đến dự tiệc cưới nữa… ai ai cũng khinh thường cuộc hôn nhân này từ trong lòng nhưng ngoài mặt lại không nói ra, không phải vì vậy nên tôi không biết đâu nhé. Ai nấy đều một bên thì khen hắn tuấn tú lịch sự, một bên thì cười cười khuyên tôi sau này nên giảm thời gian làm nhiệm vụ đi, dành thời gian mà trông chừng chồng mình cho tốt kẻo có người đến cướp mất. Nhưng quả thật tôi không thể phủ nhận rằng A Phong đúng là rất có sức hút với phụ nữ…
Là người quật cường nên từ nhỏ đến lớn tôi rất ít khi khóc, vậy mà không ngờ lại thất lễ trước mặt A Phong. Tôi cố gắng lau nước mắt, nói: “Không có việc gì, không có việc gì, tốt rồi.”
Cho dù lúc bị bao vây, tôi cầm chưa tới một trăm người giết địch phá vòng vây, mang trên mình hơn hai mươi vết thương nặng nhẹ, cũng không thấy tôi rơi một giọt nước mắt. A Phong xoa đầu tôi khẽ thở dài. Trên thương trường thì mạnh mẽ mà trong chuyện nam nữ lại ngây thơ như vậy, chỉ vậy thôi mà cũng đã hoảng sợ.
Mặt của tôi sớm đã ửng đỏ, chẳng rõ là do khóc hay do ngại ngùng chuyện giường chiếu. Cả người tôi thẹn thùng như bao thiếu nữ lần đầu tiên. A Phong trong lòng rung động, thò tay xuống dưới hài lòng xem xét cơ thể này, ngắm nó nhẹ nhàng thuần phục dưới thân mình.
Cuồng loạn triền miên, người dưới thân cười nhẹ ngọt ngào đắm say lòng người. A Phong hôn phiến má ửng hồng, tay nhẹ nhàng luồn lên vai tôi, ngay lúc tôi sắp lên tới đỉnh cao khoái lạc, hắn đột ngột ra tay, ngón tay dùng lực, vùi sâu vào cơ thể tôi.
Sắc mặt tôi trong nháy mắt trở nên trắng bệch. A Phong phủ lên đôi môi của tôi, vừa động chạm vừa trấn an: “Đừng sợ, sẽ nhanh thôi, rất nhanh.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play