"Kí rồi cút đi! Cho cô 15 phút dọn đồ"
Người đàn ông tàn nhẫn ném giấy và bút vào người phụ nữ xinh đẹp đang nằm rạp dưới sàn. Cô run rẩy chống tay ngồi dậy, đôi mắt ướt đẫm nhìn chồng mình, cô nhặt tờ giấy lên.
Không cần nhìn cũng biết đó là giấy gì mà...
Nguyên Du Xuân cười chua chát, nước mắt tuôn rơi. Quả nhiên là đơn li hôn. Cô mím chặt môi để tiếng nấc trong họng không phát ra.
Trái lại biểu cảm đau khổ của cô, Tạ Chiến Quân lại có vẻ rất thoải mái, ôm trong lòng một cô gái xinh đẹp, bàn tay mạnh mẽ xâm phạm cơ thể cô ta. Vừa nhìn là biết mối quan hệ giữa họ không bình thường:
"A...đau quá...anh đừng như vậy, chị ấy..." Cô ả tình nhân kêu lên, đến cả tiếng kêu cũng pha phần lẳng lơ. Rốt cuộc là muốn dừng hay tiếp tục?
"Kệ cô ta, một kẻ vô dụng như vậy, có thể làm gì?"
Nguyên Du Xuân nhìn cảnh này trái tim như vỡ vụn. Người chồng kết hôn 6 năm không ngờ hôm nay lại làm chuyện này ngay trước mắt cô. Cô đúng là mù mắt rồi.
"Tạ Chiến Quân, anh xem em là gì? Sao anh lại đối xử với em như vậy?" Nguyên Du Xuân đứng dậy, bộ dạng thê thảm, vô cùng đáng thương
Tạ Chiến Quân ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, nhìn vợ lại không bằng nhìn một cô tình nhân, ánh mắt đã nguội lạnh:
"Một món đồ, chơi chán thì bỏ"
Tạ Chiến Quân chính là giỏi làm người khác đau lòng nhất.
Đồ chơi, tình yêu 10 năm thắm thiết anh chỉ có thể diễn tả là đồ chơi sao?
Anh đẩy cô ả tình nhân ra, từ từ tiến lại chỗ Nguyên Du Xuân:
"Nói cho cô biết, nếu không phải cô có phần giống Uyên Nhi thì năm đó tôi cũng không nhìn cô một cái. Cô thử nhìn lại bản thân đi, quê mùa, nghèo nàn, có chỗ nào xứng với tôi?"
Giọng anh đầy sự châm biếm, khinh bỉ. Nguyên Du Xuân đôi mắt đẫm nước nhìn kẻ khốn nạn kia. Anh nói vậy là sao chứ? Là đồ chơi, là thế thân? Nghèo nàn, quê mùa?
"Nếu không phải nhà tôi có chút tài sản cô cũng không bám lấy tôi, đúng không? Người không có giá trị như cô cũng chỉ có vậy. May mắn giống Uyên Nhi 3 phần nên mới được tôi để ý. Còn tưởng bản thân cao sang, một bước lên mây, làm Tạ phu nhân cao quý"
Nguyên Du Xuân không ngờ chồng lại nghĩ cô như vậy. Nghĩ cô vì chút tiền đó mà bám víu lấy anh. Đúng là cô nghèo, nhưng cô cũng có liêm sỉ:
"Loại con gái dễ dãi như cô, nói một hai lời đường mật đã đâm đầu vào rồi. Tôi nói cô nghe, lần sau không nên tin người nữa. Mấy năm lấy cô về tôi đi ra ngoài đều là đi gặp tình nhân. Cô ngu ngốc như vậy, một chút không nhận ra"
Thấy cô cứ đơ ra, nước mắt không ngừng rơi, Tạ Chiến Quân lau nước mắt cho cô:
"Chậc chậc, khóc rồi này. Vợ à, em khóc trông xấu lắm. Xấu như vậy mất chồng là đúng" Ngữ điệu đầy sự khiêu khích, châm chọc. Anh ghé tai cô thầm thì: "Nghĩ lại chúng ta có tình nghĩa 10 năm, trước khi chia xa có thể cùng nhau mặn nồng nốt một đêm. Thế nào? Tôi chưa bao giờ khiến cô thất vọng mà"
Nguyên Du Xuân tức giận, đẩy mạnh người Tạ Chiến Quân ra, cô hét lớn:
"Tránh ra! Tôi chê anh bẩn!"
Được rồi, kí là được chứ gì! Cuộc hôn nhân này cô cũng không muốn giữ nữa. Cô mệt rồi.
Nguyên Du Xuân dứt khoát cầm bút kí giấy, cô ném lại giấy bút vào người Tạ Chiến Quân:
"Tạ gia này đều là của anh, ly hôn tôi 1 đồng cũng không cần!"
Nguyên Du Xuân xoay người, cô vừa khóc vừa chạy ra khỏi căn phòng đó. Cô đã không còn niềm tin gì với anh nữa rồi.
Cô và anh yêu nhau năm 15 tuổi, ra trường và kết hôn, mối tình tốt đẹp đó đến nay đã được 10 năm. Đối với cô anh là người dịu dàng và ấm áp nhất.
Năm đó cô vì anh mà cãi lời bố mẹ, thậm chí đã từ mặt nhau, kiên quyết theo anh. Anh nói sẽ không bao giờ rời xa.
Cô vì anh chắn cho anh một dao của tên cướp, anh nói yêu cô.
Cô vì anh mà mất đi đứa con đầu tiên của hai người. Thai lớn, tử cung bị tổn thương, thể chất cô đặc biệt, sau này khó có con. Cô đau lòng, nhưng lại mỉm cười với anh, nói mình không sao. Anh cam đoan cả đời sẽ chỉ yêu mình cô, chăm sóc cô.
Rồi kết quả sao chứ? Bây giờ bọn họ đã ly hôn rồi. Dạo gần đây khi về nhà anh luôn gắt gỏng với cô, nhiều khi còn say, đi sớm về muộn. Trên người có vết son và mùi nước hoa lạ. Cô biết anh có người bên ngoài, nhưng cũng vì giữ gìn hạnh phúc gia đình, giữ tình yêu của hai người mà không lên tiếng.
Cô tin tưởng anh, nghĩ anh yêu mình. Anh nhất định sẽ quay về với cô, hai người lại như xưa. Nhưng cô không ngờ hôm nay anh dắt cả nhân tình về, làm ra loại chuyện đáng xấu hổ trong chính căn nhà của hai người. Không nhịn được lao vào đánh tiểu tam, kết quả lại bị anh đạp ngã ra sàn, tàn nhẫn ném đơn ly hôn vào mặt.
"Nguyên Du Xuân, cuộc đời của mày sao lại bi kịch như vậy?" Cô dọn đồ vào va li, nhanh chóng muốn ra khỏi đây.
Là cô mù mắt, cô sai. Hi sinh bao nhiêu thứ như vậy, thì ra là tự mình ảo tưởng, tự mình đa tình. Anh coi cô là thế thân, một kẻ nghèo nàn, vô giá trị.
Tạ Chiến Quân, con người khốn nạn đó, hôm nay cô được mở rộng tầm mắt rồi. Trái tim cô giờ đây đang rỉ máu...Bị chính chồng mình ruồng bỏ, sỉ nhục. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông đó!
Tạ Chiến Quân nhìn ra cửa sổ, thấy bóng dáng mảnh mai của vợ mang va li rời khỏi Tạ gia trong đêm tối. Trong lòng anh nặng nề nhưng lại nhẹ nhõm.
"Sếp, nãy giờ em diễn kịch như vậy đã là vượt quá khả năng rồi" Cô tình nhân hồi nãy từ trên giường đi xuống, vẻ mặt vừa tức vừa phải nhẫn nhịn, ai bảo họ Tạ này là sếp cô chứ.
Tạ Chiến Quân thở dài. Anh dứt khoát ném thẻ cho cô ta.
"Xong việc rồi thì đi đi!"
Hóa ra cô ta không phải tình nhân, chỉ là một nữ nhân viên của công ty anh, được anh thuê về diễn kịch thôi.
"Sao anh có thể kiềm chế được vậy? Chị ấy khóc thành như thế, đến em là người ngoài còn xót. Tại sao anh không nói với chị ấy? Chị thật lòng yêu anh, sẽ không vì những thứ đó mà ruồng bỏ anh"
Tạ Chiến Quân nhìn cô nhân viên, anh tiến lại bàn, rút ra điếu thuốc lá, nhưng nghĩ gì đó rồi không hút nữa. Vợ anh không thích anh hút thuốc.
Thật ra anh cũng rất đau khi đối xử với cô như vậy. Anh yêu cô hơn cả sinh mạng, lúc nãy suýt nữa đã gục ngã, làm sao mà có thể chứng kiến cô gái mình yêu khóc mà không động tâm? Nhưng đã diễn đến bước này, với tình hình của anh hiện tại không nên làm khổ cô thêm...
Cho nên lúc nãy những lời anh nói là giả, chỉ có lau nước mắt cho cô là thật.
Nữ nhân viên cúi chào chủ tịch lần cuối, cô rời đi. Có lẽ sau này cũng không còn cơ hội chào anh nữa.
Tạ Chiến Quân gục xuống ghế, hít thở thật sâu. Những việc cô làm cho anh, sao anh lại không biết? Cả đời này anh thật sự chỉ có thể yêu một mình Nguyên Du Xuân:
"Xin lỗi em...Em đã đủ khổ rồi, không nên vì kẻ như anh mà hi sinh thêm"
\*
Ngay trong đêm tối, Nguyên Du Xuân rời đi, cô bắt xe đến nhà bạn. Bây giờ cô chẳng còn nơi nào để đi nữa rồi, bố mẹ cũng không muốn nhìn mặt cô, bị chồng ruồng bỏ.
Ngồi trên xe, trái tim cô quằn quại. Từng ấy thời gian, 10 năm đâu phải ít ỏi gì, nói li hôn liền li hôn, coi cô là thế thân của Uyên Nhi. Cô biết cô gái đó, Hạ Uyên Nhi chính là tình đầu của Tạ Chiến Quân, nhưng cô gái kia không cần tình cảm của anh, năm đó khi hai người đang hẹn hò, cô ta đã bỏ rơi anh, chạy theo người khác. Hóa ra anh vẫn không quên được tình cũ, thì ra đó là lí do anh tìm đến cô sao? Một đứa nghèo nàn như cô. Thảo
Cô dựa đầu vào cửa xe, trong xe phát ra tiếng nhạc êm đềm, khiến cô suy nghĩ mãi. Hai mắt không có tiêu cự, càng nghe càng đau lòng...
"*Nếu tình yêu đã lãng quên*
*Nước mắt không muốn rơi xuống nữa*
*Những điều hạnh phúc đó*...
*Nếu tình yêu hiểu được*
*Cái giá của lời hứa*
*Không thể dành cho em thì hãy dành cho cô ấy tất cả*\*"
(\*: Bài hát "Nếu tình yêu bị lãng quên")
Âm điệu bài hát khiến tâm trạng cô trở nên tồi tệ hơn. Nguyên Du Xuân lặng lẽ lau nước mắt, tài xế cũng hiểu ra hình như mình bật không đúng bài hát rồi, ông lặng lẽ chuyển sang bài khác.
\*
Cánh cổng sắt mở, một cô gái tầm 25 tuổi đi ra. Cô ta khá ngạc nhiên khi thấy Nguyên Du Xuân mang theo vali đến đây, đôi mắt vì khóc nhiều mà đã sưng lên:
"Cậu sao thế? Đã có chuyện gì? Tạ Chiến Quân đâu? Nửa đêm cậu đến đây một mình..."
"Mình và anh ta li hôn rồi"
Tiểu Kỳ có phần sửng sốt.
"Thôi, đừng đứng đây nữa, đêm lạnh. Vào nhà rồi nói"
Nguyên Du Xuân theo Tiểu Kỳ vào nhà.
Sau khi nghe cô bạn kể lại mọi chuyện, Tiểu Kỳ ra vẻ tức lắm. Nhưng phải an ủi cô bạn này trước, cô không dễ bị tổn thương, nhưng nếu là người đàn ông đó nhất định không thể tránh khỏi trái tim đã vụn vỡ.
"Thôi không sao, đừng nghĩ về loại đàn ông tồi đó nữa. Du Xuân cậu đừng buồn, thế giới này không thiếu đàn ông."
"Cậu nói đúng...mình muốn đến ở nhờ nhà cậu vài ngày. Tìm được chỗ ở tốt sẽ rời đi. Nếu không tiện thì thôi"
"Chỗ bạn bè với nhau có gì không tiện?"
Tiểu Kỳ rót trà đưa cho Nguyên Du Xuân. Thật ra cô ấy sớm đã biết bạn thân sẽ tìm đến đây, bởi vì Tạ Chiến Quân đã nói trước rồi. Anh biết cô không có nơi nào đi, chỉ có thể đến chỗ Tiểu Kỳ. Chính vì thế anh đã liên hệ trước sắp xếp tốt một số thứ. Cho dù cô không cần chia tài sản thì vẫn phải nhận thôi.
Tất nhiên Tiểu Kỳ biết mọi chuyện mà Tạ Chiến Quân đang phải đối mặt, nhưng phải nghe lời anh giấu kín bạn thân, tất cả là vì muốn tốt cho cô. Cô bạn này ngốc như vậy, yêu Tạ Chiến Quân hơn cả mạng sống, phản lại bố mẹ, bị đâm một nhát dao, đến cả Tạ Chiến Quân vô tình làm đứa con trong bụng cô sảy mất cũng mỉm cười bỏ qua.
"Tiểu Kỳ, mình hận người đàn ông đó" Cô cuộn chặt hai tay, cố kìm hãm cảm xúc tận sâu đáy lòng.
Tiểu Kỳ thở dài, xem ra là một bi kịch. Nguyên Du Xuân đã hận ai khi có cơ hội nhất định sẽ không bỏ qua.
Năm năm sau...
Ánh nắng nhẹ chiếu rọi xuống mặt đất, sương sớm trên lá dần tan chảy. Thành phố bắt đầu trở nên nhộn nhịp, xe cộ tấp nập.
Tại tập đoàn Đại Nguyên...
Hôm nay Đại Nguyên đón Tổng Giám đốc mới, các nhân viên nghe nói cô ấy là người xinh đẹp. Nhưng khi gặp mới biết lời đồn đó là sự thật, xinh hơn cả ảnh hậu khiến mọi người cả nam và nữ được một trận mê mẩn.
"Chào Tổng Giám đốc!" Mọi người đồng thanh
Cô gái xinh đẹp trong bộ váy màu đen uyển chuyển bước vào. Khuôn mặt mĩ lệ, đôi môi không son mà đỏ, với mái tóc dài uốn nhẹ. Cô đi đến đâu mọi người đều cúi chào đến đó, chứng tỏ vị trí của cô không thấp.
"Đại Nguyên...thật tốt" Cô thở ra, cùng thư kí tiến đến phòng làm việc trên tầng cao nhất.
5 năm dài, những ngày tháng cố gắng mệt mỏi đã được đến đáp. Nguyên Du Xuân sau khi ly hôn đã tự mình vươn lên, cố gắng thật nhiều để đến được vị trí ngày hôm nay_Tổng Giám đốc Đại Nguyên. Đại Nguyên là một tập đoàn lớn có tiếng trong giới nhiều năm trở lại đây.
Phòng làm việc của Tổng Giám đốc mới đã được chuẩn bị, mọi thứ đều đầy đủ, trang trí với gam màu đen trắng đẹp mắt.
Thư kí của cô_Chu Ngữ lên tiếng:
"Nguyên tổng, không biết phòng này đã hợp ý cô chưa?"
"Tốt rồi, cảm ơn cô"
Nguyên Du Xuân ngồi vào ghế, chân vắt chéo. Giờ đây trông cô khác hẳn với lúc trước, xinh đẹp quý phái, rất có phong thái, muốn coi thường xuất thân của cô khi nhìn vào cô cũng phải dè chừng, cô đã không phải là một Nguyên Du Xuân yếu đuối, chỉ biết yêu Tạ Chiến Quân nữa. Những năm qua, cô đã coi như người đàn ông đó chưa từng tồn tại, không còn quan tâm.
"Nguyên tổng, cuộc họp cổ đông sẽ tiến hành vào 2 ngày sau. Cô ngồi lên vị trí này có vẻ khiến mấy vị đó không vừa ý, muốn phản đối chủ tịch đến cùng" Chu Ngữ lấy sổ ghi chép ra, xem lại lịch trình của cô.
Nguyên Du Xuân chống cằm nghĩ nghĩ, đôi mắt sắc xảo liếc qua danh sách các vị cổ đông một lượt. Mấy người này đều không theo phe cô, coi thường cô là một người trẻ tuổi không có kinh nghiệm.
"Nếu cô không muốn tham gia cũng không sao. Chủ tịch nói hôm đó cô không đến có thể đi giải trí"
"Không cần, tôi sẽ đến. Phải xem thử bản mặt của bọn họ chứ. Chủ tịch nhất định đã có cách nên mới muốn tôi ngồi ở vị trí này"
Nếu không đến bọn họ sẽ cho rằng cô đang sợ hãi mất, chỉ biết trốn tránh sau lưng chủ tịch, vậy mà cũng xứng đáng đứng trong Đại Nguyên.
Lần này cô đến là vì ý kiến của chủ tịch Đại Nguyên, nhưng cô là người ngoài, còn là một cô gái trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, tất nhiên những vị cổ đông kia không ủng hộ.
"Vẫn còn một vị trí thư kí trống, ngày mai tôi sẽ mang hồ sơ đến để cô chọn ạ"
Nguyên Du Xuân gật đầu. Thời gian sắp tới xem ra sẽ bận lắm đây.
***
Sau khi nhận việc ở Đại Nguyên, Nguyên Du Xuân đến Từ gia dùng bữa trưa. Đứng trước cổng lớn của căn biệt thự xa hoa, cô bước vào.
Từ lão gia thấy bóng dáng của cô thì vui lắm:
"Du Du, cuối cùng con cũng về rồi"
"Bố" Cô kính cẩn cúi chào.
Từ lão gia cũng là chủ tịch của Đại Nguyên, người muốn cô tiếp quản vị trí Tổng Giám đốc. Đây không phải bố ruột của cô, là bố nuôi. Chuyện là 4 năm trước ông bị tai nạn, cũng may được Nguyên Du Xuân giúp đỡ mới giữ được mạng sống. Xem xét thấy đây là đứa trẻ có tài, ngoan ngoãn, đã không còn người nhà, ông quyết định nhận cô làm con nuôi, giúp đỡ cô trong công việc. Ông Từ coi cô như con gái ruột, tình cảm cha con những năm qua khó phai mờ.
Tuy vậy không phải Nguyên Du Xuân được chiếu cố, mà là cô đã cố gắng hết sức. Nhìn thấy sự nỗ lực không ngừng nghỉ của con gái, ông đã quyết định cô sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí này.
Hai cha con lâu ngày gặp lại nên muốn trò chuyện một chút:
"Bố, vì sao lại muốn con giữ chức quan trọng trong Đại Nguyên?" Nguyên Du Xuân hỏi, cô biết Từ lão gia vẫn còn có con trai, nhưng cô là người ngoài.
Ông cười, nhẹ nhàng giải thích:
"Con không cần nghĩ nhiều. Chỉ cần làm tốt là được. Bố đã già rồi, tuổi cao sức yếu. Còn thằng nhóc Từ Vân đó không làm được tích sự gì. Bố biết con đã cố gắng, xứng để bố tin"
"Bố còn trẻ, sức khỏe tốt, không nên nói vậy"
Chính lúc này trên lầu vọng xuống tiếng nói:
"Chà, Du Xuân, về rồi à?" Từ Vân, con trai duy nhất của Từ lão gia, anh ta chỉ biết ăn chơi, thế nên Từ lão gia luôn không thích đứa con này. Nhưng anh ta rất biết chọn, đã có dự cảm sau này bố sẽ giao phần lớn Đại Nguyên cho con nuôi là Nguyên Du Xuân, vậy nên luôn bám lấy cô
Thấy Nguyên Du Xuân, hắn ta lật đật chạy xuống. Không có chút phép tắc gì mà ngồi "bịch" xuống bên cô. Khi muốn giơ tay ra chạm cô thì bị Từ lão gia lườm cho.
Nguyên Du Xuân cũng là không thích tên này, cô lạnh lùng nhìn hắn.
"Đừng như vậy mà, bố nói chúng ta có thể đính hôn"
Từ lão gia chỉ hận không thể lôi thằng con trời đánh này về, dùng gậy đập cho một trận:
"Cái đó phải dựa vào việc Du Du có thích không. Con đó, có cô gái nào thích chứ?"
Nguyên Du Xuân không thích Từ Vân chút nào. Luôn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn. Loại đàn ông 30 tuổi vẫn còn ăn chơi, không biết phụ giúp cha già, cho dù trời có sụp cô cũng không nhìn đến.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play