Khi đến làng Miêu để khảo sát thực tế với tư cách phóng viên, tôi đã phát hiện ra có một người phụ nữ ở trong đàn lợn.
Người phụ nữ cáu bẩn đầy người, ruồi nhặng bay loạn xung quanh.
Khi nhìn thấy tôi, cô ấy từ từ giơ hai "bàn tay" lên trước mặt như thể nịnh hót.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến câu Vương Dương nói.
"Cậu có thấy làng này gần như không có phụ nữ không?"
1.
Tôi vừa nhậm chức đã bị phái đến làng Miêu để khảo sát thực tế.
Đây là một ngôi làng xa xôi hẻo lánh.
Cộng sự của tôi là Vương Dương.
Ấn tượng của tôi đối với cậu ấy không quá tốt, chỉ vì cái dáng vẻ cà lơ phất phơ đó.
Đi khảo sát thực tế mà cậu ấy lại chẳng hề mang theo máy chụp ảnh.
Bản thân không mang thì thôi lại còn khuyên tôi đừng mang.
"Triệu Văn này, cô thật sự cho rằng cấp trên phái cô tới làng Miêu là xem trọng cô à? Ngôi làng rách nát này ngay cả điện cũng là một thứ đồ xa xỉ, mang theo máy ảnh chẳng bằng mang theo mỗi điện thoại."
Tôi nghiến răng: "Tôi tên Châu Văn."
Tôi vuốt ve máy ảnh của mình giống như vuốt ve đồ quý giá.
"Không mang theo máy ảnh e là sẽ bị nghi ngờ, đừng quên chúng ta lấy lý do tuyên truyền để đến đấy."
Vương Dương cười khẩy một tiếng: "Không lẽ cô muốn lập công ngay lần đầu tiên đi khảo sát thực tế?"
Câu nói này đã nói trúng tim đen của tôi.
Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi đi khảo sát thực tế, nhưng ai mà chẳng muốn thành danh sau một đêm cơ chứ.
Tôi cứng miệng, lắc đầu nói: “Tôi chỉ muốn mang nhiều thông tin có ích về thôi.”
Vương Dương đã dịch người đến gần, đè thấp giọng.
"Cô không biết một nữ phóng viên tới làng Miêu khảo sát thực tế lần trước đã m.ất tí.ch vô cớ à?"
Tim tôi co rút lại, nhìn thẳng vào Vương Dương.
"Chuyện mấy năm trước rồi, cô ấy đột nhiên biến mất. Ghi chép cuối cùng là một dòng tin nhắn 505 cô ấy gửi cho sếp vào sáng sớm."
*505, sos.
"Là tin nhắn cầu cứu ư?"
"Có lẽ là vậy, thế nhưng người cũng đã biến mất, làm gì còn ai biết được nữa chứ."
Vương Dương dịch người lại, dựa vào lưng ghế ngồi.
Chiếc xe băng qua quốc lộ thì đã đến nơi.
Có lẽ chịu sự ảnh hưởng từ Vương Dương nên tâm trạng tôi có hơi bất an.
Tôi nhớ đến nữ phóng viên m.ất tí.ch kia lại càng lo lắng hơn nữa.
Vương Dương dường như nhìn rõ.
"Đây là bỏ cuộc giữa chừng à?"
Tôi ra sức lắc đầu: "Không có."
"Đừng sợ, tôi lừ.a cô đấy."
"Hả?"
"Chuyện về phóng viên kia là tôi lừ.a cô thôi."
…
2.
Mặc dù cậu ta đã nói vậy nhưng tôi vẫn không thể an tâm ngay được.
Tâm trạng vô cùng lo lắng này của tôi chỉ dừng lại khi nhìn thấy những dân làng đi đến đón tiếp chúng tôi.
Dẫn đầu là trưởng làng Phương.
Tuổi tác đã ngoài bảy mươi, râu tóc gần như bạc trắng.
Mặt ông ta đầy nếp nhăn mỉm cười tiến lên.
Một nhóm dân làng cũng ào lên ngay lập tức, người đưa nước, người hỏi thăm, người xách túi.
Sự đối đãi thế này khiến tôi chưa kịp thích nghi lắm.
Có chút khó ứng phó, bởi vì bọn họ quá nhiệt tình.
Người nhiệt tình như vậy thực sự khiến tôi không thể liên tưởng tới lời miêu tả trong miệng của Vương Dương.
Xem ra cậu ta nói lừ.a tôi là sự thật.
Tôi không nhịn được mà lườm cậu ấy.
Trưởng làng Phương tự mình nhận lấy túi, khi cầm túi ông ta đã khựng người lại.
"Không mang theo máy ảnh sao?"
Tôi và Vương Dương bốn mắt nhìn nhau.
Vương Dương: "Vâng, lúc chúng cháu đi qua cầu treo do cô ấy nhát gan sợ làm rơi xuống dưới nên đã để máy ảnh lại ạ."
Vẻ mặt trưởng làng Phương đờ đẫn nhưng vẫn giữ nụ cười trước đó.
Tôi vội vàng cư.ớp lời: "Yên tâm đi ạ, điện thoại chụp ảnh cũng có thể đạt được hiệu quả truyền thông."