"Ba ơi con khát."
Âm thanh mềm mại non nớt vang lên nơi rừng sâu. Đứa trẻ đang được người đàn ông bế trên tay ôm lấy cổ ba mình nói.
Người đàn ông đang bước đi rất nhanh, nghe được âm thanh của con trai mình thì dừng lại. Cậu đặt con trai mình xuống, cởi ba lô sau lưng lấy ra một bình nước.
Cậu rót hết số nước còn lại trong bình ra một cái cốc nhỏ, đưa cho con trai nói: "Cục cưng, xin lỗi phải để con chịu khổ rồi."
Đứa trẻ ngây ngô nhìn cậu, cầm lấy cốc nhỏ uống từng chút một. Uống xong lại nói với ba mình: "Ba, ba uống nước đi."
"Cảm ơn cục cưng, ba không khát." Cậu đáp lại rồi nhẹ nhàng xoa đầu con trai mình. Nhìn con trai bị nóng đến đỏ bừng cậu thầm chửi một câu “chết tiệt”.
Cậu - Y Hòa, một người cha đơn thân 34 tuổi sống bằng nghề giám đốc. Hôm qua, cậu cùng con trai - Y Thần của mình đến tinh cầu 18 nghỉ dưỡng thì đột nhiên xe bay gặp sự cố. Khi xe bay rơi xuống, cậu chỉ kịp ôm lấy con trai mình sau đó tiếp nhận một trận va đập mạnh rồi lâm vào hôn mê. Khi tỉnh lại cậu và con trai đã ở nơi này - một khu rừng mà trước giờ chỉ được nghe trong sách giáo khoa. Không những vậy, cậu còn phát hiện mình không thể mở ra không gian nữa!
Con người ở thế kỉ XXIII (23) đã tiến hóa một cách thần kì. Mỗi một người sinh ra đã mang trong mình một không gian riêng. Con người dùng không gian để cất trữ đồ đạc, làm phương tiện giữ mạng. Hơn nữa mỗi không gian đều có thuộc tính khác nhau, có thể dùng những thuộc tính này biến không gian trở thành vũ khí lợi hại và không gian còn đại biểu cho quyền lực. Người có thuộc tính không gian và cấp bậc không gian càng cao thì địa vị của người đó sẽ càng tôn quý. Chỉ cần người đó muốn cái gì thì sẽ có dòng họ cùng chính phủ đáp ứng.
Là một người sở hữu không gian hệ mộc cấp SS+, Y Hòa cảm thấy bản thân vô cùng hoang mang. Hơn thế nữa tất cả đồ đạc của cậu cùng con trai đều ở không gian, bây giờ không mở được ra thì phải làm thế nào?
"Ba ơi, chúng ta không đi tiếp nữa ạ?"
Giọng nói của Y Thần kéo Y Hòa đang ở trong những suy nghĩ về lại thực tại.
Cậu tự trách nhìn con rồi nói: "Cục cưng, con chịu khó một chút nhé. Hôm nay ba con ta phải ra khỏi khu rừng này."
"Vâng ạ." Y Thần đáp lại.
"Thật ngoan."
Cậu lau đi mồ hôi trên trán Y Thần rồi bế bé lên tiếp tục đi. Cậu nhất định phải ra khỏi khu rừng này trong hôm nay, nếu không cả cậu và con không chết vì bị thú dữ tấn công thì cũng sẽ bị khát chết.
Cậu cứ đi rồi lại đi, không biết đã qua bao lâu. Cổ họng cậu bây giờ khô khốc và đau rát, chân tay mỏi như vì hoạt động nhiều. Nhưng cậu không thể dừng lại được bởi vì cậu còn có con trai của cậu. Liếm nhẹ đôi môi khô nứt của mình, cậu thầm hận bản thân ngày trước bỏ đi tiết học cách tìm đường khi bị lạc trong rừng.
Cậu nghĩ cứ nghĩ, đi vẫn cứ đi, cho đến khi nghe giọng nói của con trai mình một lần nữa cất lên mới phát hiện mình đã ra khỏi rừng.
"Ba ơi có tiếng kêu." Y Thần dùng giọng nói hơi khàn vì khát của mình nói.
Y Hòa nghe con trai nói vậy thì cũng tập trung lắng nghe. Âm thanh róc rách nho nhỏ truyền vào tai cậu, đây là tiếng nước chảy!
Cậu vui mừng đi về hướng phát ra âm thanh, cách đó không xa là một dòng sông nhỏ. Nước sông trong vắt có thể thấy đáy sông có những hòn sỏi, hòn cuội to tròn, những con cá đẹp đẽ với kích thước lớn nhất mà cậu nhìn thấy từ trước tới giờ.
Cậu đặt con trai xuống, lấy cái cốc nhỏ ra múc nước đưa cho con trai, còn chính mình cũng tự dùng tay vốc nước lên để uống. Dòng nước ngọt mát chảy vào cổ họng, ngay lập tức xoa dịu đi cơn đau rát. Nước sông ngọt hơn nước bình thường, Y Thần vui vẻ uống hết một cốc đầy.
Y Hòa lấy khăn từ trong ba lô ra rửa mặt cho con trai. Sau khi được tẩy rửa, khuôn mặt trắng mềm của Y Thần rốt cuộc cũng đã trở lại. Lúc này bé đang mở to đôi mắt nhìn ba mình, trông rất ngoan ngoãn.
"Ba, ba cũng rửa rửa đi ạ."
"Ừm, ba cũng rửa."
Cậu nói xong đi lại gần bờ sông. Nước sông trong vắt phản chiếu khuôn mặt nhem nhuốc của cậu, Y Hòa giặt lại khăn rồi mới rửa mặt của mình.
Rửa mặt xong cậu xoay người hỏi Y Thần: "Cục cưng, con đói chưa?"
"Dạ đói ạ." Y Thần thành thật trả lời. Bé đã cảm thấy đói một lúc lâu rồi.
Nghe giọng nói hơi khàn lại pha một chút nghẹn ngào của con trai, cậu hơi áy náy. Cậu biết là con đã đói từ lâu, nhưng dịch dinh dưỡng trong ba lô đã hết, vậy nên cậu mới im lặng đến bây giờ.
"Nhưng chúng ta đã hết sữa cùng dịch dinh dưỡng rồi, để ba làm cá cá cho con ăn nhé. Được không?"
"Dạ được ạ."
"Vậy con phải ở ngoan trên bờ nha."
"Vâng ạ."
Nghe con trai thỏa hiệp cậu không còn chần chờ nữa, nhảy xuống dòng sông sau đó lặn xuống phía dưới. Có lẽ do không có ai bắt nên cá ở đây không sợ người, cậu vừa xuống chúng liền bơi đến phía cậu. Chỉ đợi có thế cậu nhẹ nhàng ôm lên một con cá bự.
Cậu nhìn lên bờ một chút, lựa chọn khoảng cách an toàn rồi ném con cá lên bờ. Y Thần nhìn thấy reo lên một tiếng rồi chạy tới nhìn con cá.
Y Hòa nhanh chóng đi lên bờ. Cậu mở ba lô lấy ra một con dao nhỏ rồi xách con cá đi xử lí. Y Thần thì ngoan ngoãn ngồi ở bóng râm cách cậu không xa.
Sau khi đem cá làm sạch, cậu nhặt vài nhánh củi khô để nhóm lửa rồi dùng một phiến đá đã được rửa sạch để chiên cá.
Chiên đến lúc cá vừa chín, cậu lấy cá ra, sau đó chọn một phần rồi tách xương, lại thổi thổi thêm một chút mới đưa qua cho Y Thần.
Y Thần đã rất đói, nhận được thịt cá từ cậu thì nhanh chóng cho vào trong miệng.
"Oa, ngon quá."
"Ngon thì cục cưng ăn nhiều một chút."
"Vâng ạ."
Bé nói xong lại tiếp tục ăn, Y Hòa cũng đã đói nên cũng lấy một phần thịt cá ra ăn. Cá ở đây so với trước kia từng ăn đúng là ngon hơn rất nhiều, lại còn ít tanh. Cậu vừa ăn vừa nghĩ đến cách để tìm về tinh cầu Mino của mình.
Nghĩ là tìm cách trở về tinh cầu Mino, nhưng ở trong hoàn cảnh không có xe bay, không có máy truyền tin, không gian cũng không thể mở ra thì cơ hội trở về gần như là không có. Đến khi ăn hết con cá, Y Hòa vẫn chưa thể nghĩ ra được phương pháp nào. Nhìn hoàn cảnh rừng thiêng nước độc xung quanh, cậu quyết định trước hết vẫn nên tạm ở lại quan sát vài ngày rồi mới tính tiếp.
Nhìn sắc trời đang dần tối, cậu mở ba lô, lấy ra lều con nhộng. Chọn một chỗ xem như thoáng đãng, cậu thả con nhộng xuống. Ngay lập tức con nhộng lớn dần rồi tạo thành một túp lều khá lớn.
"Hôm nay ba con ta ở tạm chỗ này nhé, cục cưng!" Cậu nói với Y Thần bằng giọng nhẹ nhàng.
Nghe cậu nói, Y Thần cũng ngoan ngoãn thưa “vâng ạ” thật ngoan.
Hai ba con Y Hòa cứ như vậy mà an an ổn ổn ngủ một đêm ở bên cạnh bờ sông. Có lẽ vì cả ngày mệt mỏi nên buổi tối hai người ngủ thật sâu.
Sáng hôm sau, Y Hòa thức dậy vệ sinh cá nhân rồi lại tiếp tục bắt một con cá làm bữa sáng. Sau khi con cá bốc lên mùi thơm, Y Thần cũng bị cơn đói đánh thức.
Hai ba con nhanh chóng nạp đủ năng lượng cho ngày hôm nay, lại lấy thêm nước sạch từ dòng suối rồi tiếp tục tìm đường ra khỏi khu rừng.
Có chuẩn bị thức ăn cùng nước uống, hôm nay hai ba con đi đường bớt được phần nào mệt mỏi. Hai người đi một hồi không ngừng nghỉ cho đến khi đụng vào một vật cản.
Nói là vật cản không biết có đúng không vì hai ba con căn bản là không nhìn thấy phía trước có gì cả. Nhưng khi dùng tay chạm lên thì đúng là phía trước có vật cản thật. Tựa như là... màng chắn vậy.
Màng chắn?
Y Hòa hiếu kì lấy tay thử gõ gõ lên màng chắn. Y Thần thấy ba gõ tay lên phía trước thì cũng bắt chước gõ theo.
Rắc!
Âm thanh nứt vỡ vang lên, Y Hòa có thể khẳng định cậu không nghe nhầm. Tiếng “rắc” này khiến cho cậu hăng hái hơn, tiếp tục gõ. Bé con Y Thần cũng thích thú gõ theo.
"Gõ nhẹ thôi nhé cục cưng! Không là tay sẽ bị đau đấy." Cậu vừa gõ lên màng chắn, vừa nói.
"Vâng, con gõ gõ." Bé đáp lại cậu bằng giọng trẻ con, lại thêm câu “gõ gõ” của bé khiến cậu bật cười.
Hai người vừa gõ, thỉnh thoảng lại cùng nhau trò chuyện. Tiếng nói chuyện cùng với những tiếng răng rắc nghe thật rộn ràng.
Y Hòa không hiểu sao cậu càng gõ lại càng hăng say, giống như màng chắn vô hình phía trước có ma lực nào đó hấp dẫn khiến cậu càng gõ nhanh hơn.
"A!"
Âm thanh của Y Thần vang lên. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cậu, cả người Y Thần lập tức biến mất.
Sự việc diễn ra quá nhanh, bất quá chỉ trong vài giây. Đợi đến khi cậu phục hồi lại tinh thần thì thầm mắng một câu “mẹ kiếp”.
Cậu muốn từ chỗ bé con vừa rồi biến mất đi qua, nhưng đụng đến là màng chắn vô hình kia. Không còn cách nào khác, cậu đành điên cuồng gõ lên màng chắn. Cậu gõ thật mạnh, thật nhanh, sau cùng chuyển sang vung từng nắm đấm lên màng chắn ấy.
Dưới tác dụng của nắm đấm, âm thanh vỡ vụn răng rắc phát ra nhanh hơn. Hai tay cậu lúc này đã rướm máu, nhưng màng chắn vẫn không hề có dấu hiệu biến mất. Trong lòng cậu lúc này như có hàng ngàn ngọn lửa thiêu đốt, nếu con trai mà có mệnh hệ gì, cậu không biết mình sẽ phải làm sao.
Càng nghĩ, cậu lại càng khẩn trương, dần dần cái cảm giác bị thiêu đốt vô hình tràn lan, không biết từ bao giờ, cánh rừng xanh tốt đã bị lửa đỏ bao vây.
Cháy!
Trong đầu cậu loạn lên. Con trai cậu giờ đang ở đâu? Tại sao đang yên đang lành lại cháy?
Cậu dùng hết tất cả sức lực của mình đập lên màng chắn, mong có thể làm nó mất đi, dù chỉ một chút. Chỉ một chút thôi, chỉ cần có một khe hở nhỏ cậu đã có thể dùng con nhộng đi qua.
Nhưng cuối cùng, không có khe hở nào cả. Cả cơ thể cậu dần bị ngọn lửa nóng nuốt chửng. Cơn đau do xác thịt bị thiêu đốt kéo đến khiến cậu thống khổ gào lên. Cũng không biết do nguyên nhân nào, ngọn lửa không làm cho cậu chết đi, mà chỉ có cảm giác đau đến tận trong tim.
Hai mắt cậu nhắm chặt, nước mắt liên tục chảy ra nhưng cũng nhanh bị bay hơi dưới sức nóng kinh khủng. Một giám đốc trước giờ rất ít khi rơi lệ cuối cùng đã không chịu nổi mà chảy nước mắt.
Không biết cơn đau kéo dài bao lâu, nhưng ý thức của Y Hòa sớm đã không còn. Đợi cho đến khi cậu mở mắt lần nữa, phía trước cậu là một màng chắn sẫm màu. Lại nhìn những phía còn lại, cậu nhận ra rừng cây, rừng cây tưởng như đã bị cháy, nhưng hiện giờ lại sừng sững trước mắt cậu. Hơn nữa, còn xanh tươi như lúc ban đầu.
Đây, đây là tình huống gì?
Lửa thiêu không chết? Vậy, con trai cậu có phải không sao đúng không?
Nghĩ đến con trai cậu lại khẩn trương lên. Nhìn vào màng chắn sẫm màu, cậu lại gõ lên.
Rắc!
Màng chắn xuất hiện vết nứt lớn, sau đó bên trên bầu trời xanh, rừng cây gì đó đều biến mất, thay vào đó là hang động, bên cạnh là dung nham nóng đỏ sôi sùng sục. Còn cậu, cậu đang ngồi trên một đống vỏ trứng.
Đây là nơi nào? Cậu nghi hoặc. Tại sao cậu lại ở đây?
Cậu muốn mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên phát hiện âm thanh mình phát ra là một chuỗi “chíp chíp”.
Âm thanh “chíp chíp” cuối cùng cũng làm người nãy giờ đang lẳng lặng nhìn phía con chim mới nở kia phục hồi tinh thần.
Gã lúc này nói một câu: "Ồ! Nở rồi!"
"Ồ! Nở rồi!"
Ba chữ khiến cho Y Hòa nhận ra trong động còn có một người khác ngoài mình. Cậu đưa mắt nhìn qua, trong tầm mắt là một người nam nhân có vẻ ngoài rất phù hợp với hai chữ “lạnh lùng”.
"Chíp chíp!" Anh là ai?
!!!
m thanh phát ra khiến Y Hòa ngay lập tức ngậm miệng lại, trong lòng sợ hãi không thôi. Cậu bị làm sao thế này? Tại sao lời nói ra lại thành tiếng chim kêu rồi?
Nam nhân nhìn thấy phản ứng của cậu thì cười lạnh một tiếng, trong mắt đều là ý tứ khinh thường. Gã đi đến truớc mặt cậu, sau đó đưa bàn tay khổng lồ túm cổ cậu lên rồi nói: "Đừng giả vờ giả vịt nữa! Y Hòa!"
Y Hòa nghe vậy thì giật mình, nhìn chằm chằm vào nam nhân, trong đầu tự hỏi tại sao người này lại biết tên cậu? Phải chăng là người do đối thủ phái tới để thủ tiêu cậu?
Thẩm Húc Thần đương nhiên nhìn thấy những cảm xúc phức tạp từ trong mắt của Y Hòa, nhưng gã chẳng quan tâm chút nào. Gã nhét cậu vào một cái túi đen, sau đó mặc kệ một tràng âm thanh đầy rẫy thê lương phát ra mà rời đi.
Nói thật gã cũng chẳng muốn dính líu đến Y Hòa, nhưng ông nội gã lại bắt gã phải đến đưa cậu về, nếu gã không làm e rằng sẽ bị ông dùng gậy gỗ đánh đến ba ngày không xuống giường được.
Lại nói cái tên Y Hòa này thật sự khiến Thẩm Húc Thần gã không kiên nhẫn nổi. Cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, không như Tiểu Hiện ngoan ngoãn đáng yêu, chẳng trách lại bị chú Lý ghét bỏ.
Cũng may là gã đã hủy hôn cùng với cậu rồi.
Y Hòa không biết những suy nghĩ của Thẩm Húc Thần. Cậu bị gã đột ngột nhét vào trong một cái túi đen như mực làm giật mình nên không nhịn được mà phát ra tiếng kêu liên tục. Nhưng nhận ra kêu cũng không có tác dụng nên cậu lại im lặng trở lại, trong đầu bắt đầu tự hỏi đây là tình huống quái quỷ gì? Gã tại sao lại nhốt cậu vào phòng tối? Hơn nữa cậu rốt cuộc bị làm sao rồi?
Chẳng lẽ cậu biến thành một con chim?
Cũng không phải không có khả năng, bởi lẽ cậu phát hiện ra trên người mình tất cả đều là lông, cộng với tiếng kêu “chíp chíp” phát ra từ cổ họng nếu không phải là chim chẳng lẽ lại là gà?
Cậu tự hỏi một lúc, sau đó liền bình tĩnh lại, lúc này lại bắt đầu lòng như lửa đốt. Cậu đúng là một người cha tồi, ngay cả con trai cũng không thể bảo vệ đuợc.
Y Thần! Cục cưng, con đang ở đâu?
...
Khi Y Hòa lần nữa nhìn thấy anh sáng thì phát hiện trước mắt mình là một biệt phủ vô cùng xa hoa. Tuy rằng căn nhà này nhìn hơi cổ xưa, nhưng giá trị tuyệt đối không thua gì biệt phủ ở tinh cầu Mino.
Thẩm Húc Thần xách theo Y Hòa tiến vào biệt phủ. Y Hòa còn muốn giãy giụa nhưng cách biệt về sức lực khiến cậu chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Còn Thẩm Húc Thần, đương nhiên gã không thèm để ý đến cậu rồi. Gã tiếp tục đi vào, trùng hợp gặp ông nội đang uống trà trong vườn thế là gã tiến lại, chào hỏi ông rồi thả cậu lên bàn.
Ông lão thấy Y Hòa thì mỉm cười dịu dàng, đưa tay búng nhẹ đầu cậu, đầy từ ái nói: "Cháu đó! Nghịch ngợm!"
Thẩm Húc Thần đứng một bên âm thầm bĩu môi tự hỏi mình hay cậu mới là cháu trai của ông nội, khi mà thái độ ông nội đối với cậu còn tốt hơn gã.
Y Hòa thì không thể nói. Bị ông lão búng một cái lên đầu chỉ có thể mở miệng kêu “chíp” một cái, hai cánh giơ lên che lấy đầu, nhưng cũng không lùi lại bởi cậu nhận thấy ông lão này dường như rất có hảo cảm với mình, chắc chắn sẽ không làm mình bị thương.
Ông lão thấy vậy thì cười ha hả một trận, sắc mặt già nua hiện lên ý cười hiền từ. Cười xong, lúc này ông mới đưa tay bắt lấy cậu thả xuống đất, sau đó miệng ông lẩm bẩm gì đó mà cậu không hiểu.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng màu vàng kim từ ngón tay ông tỏa ra, truyền đến người của cậu. Ba giây sau, chỉ thấy con chim vừa mới ở trên mặt đất đã không còn, thay vào đó là một chàng thiếu niên mặc sơ mi đen có vẻ ngoài đẹp tựa như tranh, một nét đẹp vừa lạnh lùng vừa diễm lệ.
Ông nội Thẩm nhìn thấy người thì thu lại nét cười trên mặt. Đang định giáo huấn cho tên nhóc này thì hoảng hốt nhìn thấy cậu ngã xuống.
Thẩm Húc Thần trong giây phút ấy cũng hoảng loạn không kém gì ông nội mình. Gã không thể không thừa nhận vừa rồi bản thân đã nhìn Y Hòa đến ngẩn người. Gã biết cậu rất đẹp, hình dáng cậu gã đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nhưng vừa rồi vẫn không nhịn được kinh diễm. Sao cậu lại trắng như vậy? Trắng đến mức dưới ánh nắng cậu như thể phát sáng vậy. Cậu hệt như là một đóa tuyết lê mỏng manh, chỉ có thể nhìn chứ không thể nắm. Cái nhan sắc khi không cười trông lạnh lùng như tượng ấy quả thật khiến người ta nhịn không đuợc nhìn nhiều hơn. Hơn nữa gã nhận thấy dường như cậu đã có gì đó thay đổi, tuy không rõ là thay đổi ở đâu nhưng gã chắc chắn mình không sai. Có lẽ cũng chính vì kinh diễm như vậy nên khi nhìn thấy cậu ngã xuống gã mới hốt hoảng đến thế.
"Y Hòa!"
…
Download MangaToon APP on App Store and Google Play