Sau khi được chữa trị, Alva và Matthew tìm một nơi kín đáo để nghỉ ngơi. Vài ngày sau, khi thể lực đã hoàn toàn hồi phục, họ bắt đầu chuẩn bị hành lý để lên đường đến Mê Cung.
Trong lúc thu dọn đồ đạc, Alva tiện miệng hỏi:
"Thuê người dịch chuyển đến Mê Cung có đắt không?"
Matthew, đang kiểm tra lại đồ dự trữ, ngước lên trả lời:
"Không thể dịch chuyển đến Mê Cung, thưa ngài. Chỉ những ai dùng chính sức mình vượt qua con đường đó mới được thần linh công nhận."
"Vậy là chúng ta phải đi bằng xe ngựa sao? Mất bao lâu?"
"Khoảng chín ngày đường. Nhưng trên đường đi, rất nhiều ma thú từ lục địa khác xuất hiện, khiến nơi đó trở thành một thử thách thực sự."
Alva nhún vai, lẩm bẩm: "Thần linh thật biết cách đòi hỏi... Châu báu thôi là chưa đủ, giờ còn phải chịu đủ loại nguy hiểm nữa."
"Châu báu chỉ để đổi lấy đặc ân bình thường thôi, thưa ngài. Còn đặc ân thánh thì cần phải đánh đổi bằng thứ quý giá nhất của bản thân."
Alva hơi khựng lại trước câu nói ấy. "Thứ quý giá nhất ư? Nghĩa là sao?"
"Tôi cũng không rõ, vì chưa từng nhận đặc ân thánh. Nhưng những ai từng trải qua cũng không kể chính xác họ đã đánh đổi điều gì."
Sau khi dọn dẹp sạch dấu vết nơi ở tạm, hai người đến khu chợ thuê xe ngựa.
—
Quầy giao dịch xe ngựa khá đông đúc, nhưng khi Matthew bước tới, không khí xung quanh bỗng chốc im ắng hơn. Người quản lý nhìn họ chằm chằm trước khi lên tiếng:
"Xin lỗi ngài, nhưng hiện tại không ai nhận đánh xe đến Mê Cung cả."
"Tại sao?"
"Gần đây, ma thú xuất hiện dày đặc ở biên giới. Quá nguy hiểm, nên chẳng ai dám đi."
"Vậy cứ cho ta phương tiện là được, bọn ta sẽ tự đi."
Gã quản lý liếc sang Alva, ánh mắt sắc bén như muốn dò xét. "Hộ tống cô bé này đến Mê Cung để nhận sức mạnh thần linh, phải không?"
Alva khẽ cúi mặt khi bị hắn để ý.
"Thú vị thật. Giữa lúc nguy hiểm thế này mà vẫn có kẻ dám liều mạng hộ tống đi... Cô bé đây hẳn là thiên tài?"
"Cũng chẳng phải chuyện của ngươi." Matthew gằn giọng, mất kiên nhẫn.
Tên quản lý bật cười: "Đùa thôi. Thiên tài hiếm lắm, chứ đâu dễ gặp vậy." Hắn khoanh tay suy nghĩ rồi nói tiếp: "Vì không có ai đánh xe, nên các ngài phải đặt cọc năm vàng. Tiền thuê thì mười lăm bạc."
Matthew rút năm đồng vàng, nhưng gã kia lại chỉ chăm chăm nhìn vào túi tiền, không nhận ngay.
"Ngươi có lấy không?"
Matthew trừng mắt, rút dao găm ra đặt lên quầy, giọng đanh thép.
"Lấy, lấy chứ! Ngài nóng nảy quá đấy!" Hắn vội vàng cầm lấy tiền rồi dẫn hai người đến chỗ xe ngựa, chỉ qua loa vài thao tác rồi chuồn mất.
—
Trên đường đi, Alva cảm thấy hơi mệt nên ngủ thiếp đi trong xe ngựa.
Vài tiếng sau, cô giật mình tỉnh giấc bởi tiếng róc rách của con suối gần đó. Cảnh vật yên bình khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
"Ngài thức rồi à?" Matthew quay lại hỏi.
"Ừm, nghe tiếng suối nên giật mình."
"Chúng ta vẫn còn trong vùng an toàn, ngài không cần quá cảnh giác."
Alva chống cằm, khẽ chau mày. "Nhưng ta cảm thấy tên buôn xe ngựa kia rất đáng nghi. Hắn có thể đã nhận ra chúng ta."
"Tôi cũng nghi vậy, nên đã chọn đi đường tắt. Lối này ít người biết đến, sẽ an toàn hơn."
Alva im lặng một lúc, rồi cười nhẹ. "May mà có ông đi cùng. Ông nhanh trí thật đấy."
Matthew cười khẽ. "Tôi chỉ làm những gì mình cần làm, thưa ngài. Mọi điều tôi biết đều do đại công tước quá cố dạy bảo."
Câu nói ấy khiến Alva chững lại.
"...Ông ấy là người như thế nào? Và phu nhân nữa?"
Cô ngập ngừng. Chẳng hiểu sao khi nhắc đến gia đình, lồng ngực lại nhói lên. Dù ký ức chưa rõ ràng, nhưng cảm giác mất mát vẫn đè nặng trong tim.
Matthew trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Cha ngài là một người rất quyết đoán, khó tính nhưng cực kỳ tài giỏi trong kinh doanh. Dưới thời ông ấy, gia tộc công tước thịnh vượng nhất. Khi khủng hoảng kinh tế xảy ra, chỉ có đại công tước là giữ được bình tĩnh, tìm ra hướng đi đột phá."
Alva cười nhạt. "Nếu ông ấy thông minh vậy, sao lại đưa ra quyết định ngu ngốc như để em trai nắm quyền?"
Matthew lắc đầu. "Ngài ấy rất giỏi thương trường, nhưng lại kém trong quan hệ ngoại giao. Ông ấy nóng nảy, nên xung quanh toàn kẻ thù. Nhưng phu nhân lại hoàn toàn trái ngược—một người tinh tế và giỏi xã giao. Nhờ bà ấy mà gia tộc giữ được danh tiếng. Bà còn nổi tiếng vì những hoạt động thiện nguyện, nên được cả giới quý tộc lẫn dân thường yêu quý."
Nói đến đây, ông thở dài, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối.
"Không may, trước khi xảy ra bi kịch, phu nhân lâm bệnh nặng. Khi đó, thánh nữ cũ vừa qua đời, thánh nữ mới chưa xuất hiện, nên không ai có thể chữa khỏi căn bệnh của bà ấy. Đại công tước vì vậy mà trở nên thất thường, danh tiếng gia tộc dần sụp đổ. Chính lúc đó, chú ngài lợi dụng tình thế, dùng lời ngon ngọt dụ dỗ. Thậm chí, chỉ với vài câu nói, hắn đã khiến tôi bị cách chức."
Alva siết chặt tay, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ.
"Giờ thì ta hiểu tại sao cha ta lại để hắn nắm quyền..." Cô tặc lưỡi, ánh mắt hiện lên sự căm phẫn.
Dù xe ngựa vẫn lăn bánh trên con đường vắng, nhưng lòng cô thì chẳng thể bình yên như khung cảnh xung quanh.
Trời đã sụp tối, bóng đêm phủ xuống khu rừng, chỉ còn lại ánh sáng nhạt nhòa từ những vì sao lấp ló qua tán cây. Alva và Matthew quyết định dừng chân nghỉ ngơi sau một ngày dài di chuyển.
"Ngài hãy ngồi đây chờ, tôi đi kiếm ít củi và cỏ khô, sẽ quay lại ngay," Matthew dặn dò trước khi khuất bóng vào rừng.
Trong lúc chờ đợi, Alva nhanh chóng tìm hai nhánh cây khô, miết chúng vào nhau để tạo ra lửa. Nhờ kinh nghiệm sinh tồn từ kiếp trước, việc này chẳng làm khó cô chút nào. Chỉ trong chốc lát, một đốm lửa nhỏ bùng lên. Cô lót thêm vài lá cây để giữ lửa rồi rút con dao bên hông, bắt đầu chuốt nhọn một cành cây để chuẩn bị bắt cá.
Đột nhiên, một âm thanh lạ vọng đến từ phía xa. Cô lập tức dập lửa, tay nắm chặt con dao, lắng tai nghe ngóng.
Tiếng động phát ra từ gần mép rừng. Lần mò theo âm thanh, Alva tiến đến một vách đá sâu hun hút. Giữa màn đêm, cô chỉ có thể lờ mờ nhận ra một bóng dáng đang mắc kẹt bên dưới.
"Chắc ai đó bị rơi xuống..." Cô lẩm bẩm, định quay lưng bỏ đi.
Nhưng ngay khi xoay người, một giọng nói yếu ớt vang lên:
"...vàng..."
Cô khựng lại, đôi mắt ánh lên tia hứng thú. "Nghe có vẻ hấp dẫn đây."
Áp tai xuống mặt đất, cô nghe rõ hơn những lời đứt quãng từ bên dưới.
"Cứu... cứu ta... 3000 vàng..."
Alva nhướng mày. "Hắn đang cố ra giá sao?"
Cô đứng thẳng dậy, cao giọng hỏi: "Ai đấy?"
"T-ta là một thương nhân... Làm ơn, cứu ta..."
Cô im lặng chờ đợi, xem hắn ta còn gì để nói.
"Đừng đi... 5000 vàng... cô muốn bao nhiêu cũng được... Đợi đã!"
"..."
"10.000 vàng! Chúng ta có thể thương lượng! Làm ơn, trả lời ta đi!"
Alva bật cười nhạt. "Tại sao ngươi lại ở dưới đó?"
"Ta... bị tai nạn..."
Câu trả lời lập tức khiến cô quay lưng rời đi. Với độ cao này, nếu thực sự bị ngã xuống, hắn đã chết từ lâu. Chắc chắn hắn đang nói dối.
"Đợi đã! Được rồi, ta nói thật!" Giọng hắn trở nên hốt hoảng. "Tên người hầu của ta đã phản bội, cuỗm hết tiền rồi bỏ mặc ta ở đây!"
Alva dừng bước, liếc xuống. "Ồ? Vậy bây giờ ngươi còn gì để trao đổi với ta?"
"Tuy ta không có vàng, nhưng ta có một sợi dây chuyền bảo thạch! Nếu bán ra, ít nhất cũng đáng giá 25.000 vàng!"
Mắt cô ánh lên sự hứng thú. "Chốt."
—
Alva trở về xe ngựa lấy dây thừng thì thấy Matthew đang loay hoay tìm kiếm cô, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Ngài đi đâu vậy? Làm tôi lo muốn chết!"
"Ta ra bìa rừng một lát. À, có việc ta cần nhờ ông đây."
Cô vác dây thừng lên vai, tay cầm theo một cây đèn dầu.
"Ngài đưa tôi cầm cho. Mà có chuyện gì vậy?"
"Chúng ta sẽ kéo một tên xấu số lên khỏi vực."
Khi tới nơi, Alva ném cây đèn dầu xuống. Chiếc đèn rơi vỡ tan tành, khiến kẻ bên dưới giật mình.
"Á! Cô làm cái quái gì vậy?!"
"Không sâu như ta tưởng. Chắc dây đủ dài."
Cô cột chặt dây vào thân cây rồi nhờ Matthew cường hóa nó. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô ném sợi dây xuống.
"Ngươi tự trèo lên hay muốn ta kéo?"
"T-ta tự trèo được!"
Hắn ta chật vật leo lên, động tác lóng ngóng, chứng tỏ thể chất khá kém. Khi hắn lên đến nơi, Alva nhìn kỹ hơn—bộ quần áo đắt đỏ, khăn trùm kín mặt... Rõ ràng đây không phải một thương nhân bình thường.
"Cô gái vừa nói chuyện với ta đâu?"
Matthew nghiêm mặt: "Cô gái nào?"
"Thì người đã thương lượng với ta!"
"Ta ở đây."
Hắn nhìn xuống Alva, ánh mắt lộ rõ sự hoài nghi
"Nhìn thế nào ngươi vẫn chỉ là một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch. Thật sự ngươi nói chuyện với ta từ nãy đến giờ à?"
Alva nghiêng đầu, ra vẻ bí ẩn. "Thật ra, ta bị ma thú ám lời nguyền teo nhỏ. Chứ ta không phải trẻ con."
Hắn chớp mắt, có vẻ vẫn chưa tin hẳn.
Alva ho nhẹ, cất giọng trầm hơn. "Ehem, ngươi thấy đấy, có bé gái nào giọng khỏe như ta không?"
"...Cũng đúng."
Không muốn lãng phí thời gian, hắn rút sợi dây chuyền ra đưa cho cô rồi rời đi ngay lập tức.
Matthew nhìn theo bóng hắn khuất dần, rồi quay sang hỏi nhỏ: "Sao ngài lại nói dối hắn ta?"
Alva nhún vai. "Chắc gì đã gặp lại hắn, cứ bốc phét một chút cũng chẳng sao."
Hai người trở lại xe ngựa, thuận lợi trải qua đêm đó mà không gặp thêm rắc rối nào.
—
Bốn Ngày Sau
Trời đổ mưa nặng hạt. Tấm màn nước xám xịt che phủ khắp cánh rừng, khiến đường đi càng thêm trắc trở.
Alva vén rèm xe, ngó ra ngoài. "Bao giờ thì chúng ta ra khỏi rừng?"
Matthew, vẫn cầm dây cương, đáp: "Lẽ ra đã ra khỏi từ hôm qua, nhưng thời tiết xấu làm lộ trình bị chậm lại."
"Ông mệt không? Vào trong nghỉ một chút, ta thay cho."
Vừa nghe vậy, Matthew hốt hoảng xua tay. "Không, không! Chuyện này sao có thể để ngài làm được!"
"Không sao đ—"
Chưa kịp dứt câu, xe ngựa đột ngột dừng phắt lại.
Trước mặt họ là một cỗ xe khác chắn ngang đường. Ngay lập tức, từ hai bên rừng, một toán thổ phỉ xông ra, bao vây lấy họ.
"Tiểu thư, cẩn thận!" Matthew rút dao ra, cảnh giác.
"Một lão già và một con nhóc à? Chắc đây là hai kẻ bị truy nã mà tên buôn ngựa đã báo."
Alva nghiến răng. "Ta biết ngay tên buôn ngựa đó có vấn đề mà!"
Mưa đổ xuống biến mặt đất thành bùn lầy, khiến việc chạy trốn trở nên bất khả thi.
"Chẳng biết nên bắt sống hay chặt đầu mang về cho chắc nhỉ?" Một tên cười khẩy, giơ lưỡi dao sắc lẻm.
"Mau đầu hàng đi! Kháng cự chỉ khiến các ngươi đau đớn hơn thôi!"
Lũ cướp phá lên cười, vây hãm hai người. Alva thò tay vào túi áo, ngón tay chạm vào mấy quả bom ngủ.
Nhưng trước khi kịp hành động, một chiếc xe ngựa khác bất ngờ đi tới.
"Trúng mánh rồi! Không chỉ một, mà tới hai xe cơ à!"
Lũ cướp lập tức dàn đội hình, bao vây luôn chiếc xe kia.
Alva lợi dụng cơ hội, ném mạnh mấy quả bom xuống đất. Một làn khói mờ bốc lên, khiến ba, bốn tên đổ gục ngay tức khắc.
"Con khốn!!" Một tên còn lại rống lên, vung vũ khí lao tới chỗ cô.
Một tên cướp gầm lên, vung đao lao thẳng về phía Alva. Không chút do dự, cô xoay người, phóng dao găm với tốc độ chết chóc. Mũi dao sắc lạnh găm thẳng vào cổ hắn, máu bắn ra thành vệt đỏ giữa màn mưa xám xịt. Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng nghẹn ngào trước khi gục xuống, thân thể đổ ập lên nền đất lầy lội.
Alva lạnh lùng rút dao ra, nhanh chóng quay người, sẵn sàng đối phó với những kẻ còn lại—nhưng một cảnh tượng lạ lùng đập vào mắt cô.
Đám cướp bao vây chiếc xe phía sau… tất cả đã chết.
Không một tiếng kêu la, không một âm thanh vật lộn, chỉ có những cái xác ngã rạp xuống bùn, máu hòa vào nước mưa.
Cô cảnh giác lùi lại một bước, ánh mắt khóa chặt vào người đàn ông đứng cạnh cỗ xe. Hắn là kẻ duy nhất còn sống, và cũng chính là người đã ra tay hạ gọn cả toán cướp trong chớp mắt.
Dù mưa trút xuống xối xả, Alva vẫn có thể cảm nhận được khí tức sắc bén phát ra từ hắn. Đây tuyệt đối không phải một kẻ tầm thường.
Ngón tay cô khẽ siết chặt túi áo, nơi còn lại mấy quả bom ngủ. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô cần sẵn sàng hành động ngay lập tức.
Rắc-
Tên đó vừa bẻ nốt cổ của tên cướp cuối cùng, cái xác rơi mạnh xuống đất như một món đồ bị vứt bỏ. Xong việc, hắn mới chậm rãi quay người lại
“T-THÁI TỬ!!”
Ông Matthew kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt. Không chần chừ một giây, ông lập tức quỳ sụp xuống, toàn thân run rẩy vì kính sợ.
Alva giật mình.
"Là hắn!"
Người đàn ông ấy chậm rãi bước tới trước mặt cô, ánh mắt dò xét quét qua những xác chết trên mặt đất. Một thoáng trầm mặc, rồi hắn khẽ gật đầu, như đang đánh giá kết quả của một cuộc thi.
"Khá đấy."
Lời khen hời hợt vang lên, nhưng chẳng rõ là dành cho ai.
Chạm phải ánh mắt sắc bén của hắn, Alva như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng quỳ xuống. Nhưng kẻ được gọi là thái tử kia chẳng hề đoái hoài đến hai người họ. Hắn chỉ nghiêng đầu ra lệnh cho người hầu đứng cạnh:
“Dẹp xe ngựa của bọn cướp ra khỏi đường.”
“Dạ vâng, thưa điện hạ!”
Tên người hầu nhanh chóng làm theo mệnh lệnh, trong khi chủ nhân của hắn thì dửng dưng bước lên xe ngựa, chẳng thèm liếc nhìn hai kẻ đang quỳ gối ngoài mưa thêm lần nào nữa.
Bánh xe lăn đi, bỏ lại Alva và ông Matthew quỳ giữa con đường bùn lầy. Phải đến khi bóng chiếc xe ngựa khuất hẳn, Alva mới bực bội đứng bật dậy, phủi nước mưa trên người.
“Hắn đúng là kiêu ngạo, y như từ trong tiểu thuyết bước ra vậy.”
“Ngài… ngài quen thái tử sao?”
“Chỉ là một tên lập dị thôi.” Alva nhếch mép cười khinh.
Dù đã biết từ trước rằng nam chính của thế giới này có tính cách quái đản và khó gần, nhưng trải nghiệm thực tế vẫn khác xa với những gì cô tưởng tượng.
"Chẳng trách mỗi lần thấy hắn xuất hiện trên diễn đàn là lại thấy gai mắt." Cô lẩm bẩm.
Dẫu sao thì, trong cái rủi cũng có cái may. Nhờ thái tử mà cô chẳng bị chậm trễ lộ trình hay tổn thất gì cả. Nghĩ vậy, Alva nhanh chóng xử lý nốt những tên cướp còn bất tỉnh, rồi tiếp tục lên đường.
Hai ngày sau
“Haa... Cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng.” Alva ngáp dài, duỗi người thoải mái trên xe ngựa.
“Quả thực may mắn. Dạo gần đây ma thú xuất hiện nhiều hơn, vậy mà chúng ta lại không chạm trán con nào trên đường.”
“Thôi ông đừng nói thế, kẻo xui xẻo gọi chúng tới ngay bây giờ.”
“Tôi tin rằng vận may của ngài là thứ phi thường. Có lẽ chính nhờ số mệnh xuất chúng của ngài mà hành trình của chúng ta thuận lợi đến vậy.”
Alva khẽ nhếch môi, tựa lưng vào thành xe.
“Nếu ông biết ta nổi tiếng là người đen đủi nhất thì chắc sẽ không nói thế đâu.”
Cô vừa dứt lời, xe ngựa đột ngột dừng khựng lại.
Sắc mặt ông Matthew tái mét.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Không thấy ông ấy trả lời, Alva liền nghiêng người nhìn xuống phía trước xe ngựa.
Chỉ là một con ếch đang ngủ giữa đường.
"Chỉ là một con ếch thôi mà, ông cứ đi vòng qua nó đi.”
“Không… nó là ma thú.” Giọng ông Matthew run rẩy.
“Cái gì cơ?” Alva trợn mắt.
“Chúng ta đang ở rất gần Mê Cung. Thần không thích bị quấy rầy, nên không có sinh vật nào dám bén mảng đến đây. Nếu có thì chắc chắn đó là ma thú.”
“Vậy ông có biết nó là loài gì không?”
“Đây là Ếch Biến Dị. Bình thường nó khá nhỏ nhắn và hiền lành, nhưng khi ma hóa thì cực kỳ hung dữ. Chúng ta không nên đánh thức nó.”
"Vậy thì đi vòng qua nó nhẹ nhàng nhất có thể. Trông có vẻ nó đã ngủ rất sâu rồi.”
“Tôi cũng nghĩ đó là cách tốt nhất.”
Ông Matthew cẩn trọng điều khiển con ngựa đi chậm lại, cả hai nín thở, mồ hôi rịn ra trên trán.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cho đến khi con ngựa đột nhiên giật nảy lên, giãy nảy như thể cảm nhận được hiểm họa cận kề.
“Suỵt… bình tĩnh nào.”
Alva nhanh chóng bịt miệng con ngựa, xoa dịu nó, nhưng dường như bản năng sinh tồn của loài vật đã bị kích hoạt. Nó càng trở nên hoảng loạn hơn, hí vang trời.
Và thế là con quái vật mở mắt.
“CHẠY NGAY!” Alva hét lớn.
Ông Matthew quất mạnh roi, con ngựa lập tức lao đi như bay. Nhưng đã quá muộn.
Sinh vật kia nheo mắt nhìn theo, thân thể nó bắt đầu giãn nở, biến dạng. Chỉ trong tích tắc, con ếch nhỏ bé đã hóa thành một con… cá?
“CÁ???” Alva há hốc miệng.
Cô không nhìn nhầm. Con ếch đã biến thành một con cá có chân khổng lồ.
“Ếch với cá thì liên quan gì đến nhau chứ?!”
“Ma thú vốn là sinh vật trái với lẽ thường mà.”
Nhưng thứ làm Alva bàng hoàng nhất không phải hình dáng kỳ quái của nó. Mà là…
“Đ-ứ-n-g… lạ-i…”
Nó biết nói.
“Tởm thật.” Cô nhăn mặt.
Có vẻ bị xúc phạm, con quái vật tức tối rống lên, thân hình khổng lồ vươn cao. Một bước của nó đã bằng ba dặm đường.
“Nó nhanh quá! Nếu cứ thế này, xe ngựa sẽ bị nó giẫm nát mất!”
Alva vội vàng lục lọi trong túi đồ, mắt sáng lên khi tìm thấy vài quả bom nổ mua từ lúc dưỡng thương. Nhưng sức công phá của chúng quá yếu, chẳng thể làm gì một con quái vật to như thế này.
Cô suy nghĩ một chút rồi quay sang ông Matthew.
“Cường hóa những quả bom này giúp ta.”
“Ngài định làm gì? Kể cả có cường hóa thì cũng chẳng thể giết được con quái vật đó! Chỉ tổ khiến nó điên tiết hơn thôi!”
“Cứ làm theo lời ta.”
Ông Matthew miễn cưỡng đặt tay lên những quả bom, luồng sáng ma thuật lóe lên, gia tăng sức mạnh cho chúng. Alva canh chuẩn thời điểm, ném quả bom không phải vào con quái vật, mà vào hai thân cây bên đường.
ẦM!!
Tiếng nổ vang lên chấn động. Hai cái cây cổ thụ đổ rầm xuống, chắn ngang đường đi của con quái vật. Do lao đi với tốc độ quá nhanh, nó không kịp dừng lại, vấp vào thân cây rồi ngã nhào xuống đất.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, suýt nữa thì Alva bị hất văng khỏi xe.
"Xém nữa thì… ngươi hậu đậu phết nhỉ?!”
Không bỏ lỡ cơ hội, con ngựa phóng hết tốc lực, đưa hai người thoát khỏi tầm truy đuổi của con ma thú. Một lúc sau, khi đã chắc chắn không còn dấu vết của nó nữa, ông Matthew reo lên, phấn khích nắm chặt tay Alva.
“Ngài thật sự quá thông minh! Tôi ngày càng cảm thấy vinh dự khi được theo hầu ngài!”
Alva khẽ cười.
“Haha… cũng thường thôi mà.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play