LƯƠNG THÁNG NÀY ĐÂY.
Ông chủ đẩy phong bì lương về phía tôi, chất giọng khô khốc không chút cảm xúc. Tôi đón lấy nó, những ngón tay run nhẹ khi chạm vào mép giấy. Sau bao ngày vắt kiệt sức, cuối cùng tôi cũng gom đủ tiền từ ba công việc, nhưng niềm vui đáng lẽ phải có lại chẳng hề xuất hiện.
Tôi nhìn chằm chằm vào xấp tiền, một cảm giác bất lực trào dâng trong lòng. Số tiền này… sẽ chẳng còn bao nhiêu trong tay tôi cả. Phần lớn đều bị lấy đi để bồi thường, tôi chỉ giữ lại một chút để cầm cự sống qua ngày.
Tôi sinh ra với đôi mắt kém, cận thị bẩm sinh khiến ngay từ mẫu giáo đã phải đeo cặp kính dày cộp. Bố mẹ lại không có mắt thẩm mỹ, chọn cho tôi một cái kính vừa to vừa ngố, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt tôi chút nào. Thế là suốt những năm đầu đời, tôi trở thành trò cười trong mắt bạn bè—một đứa con gái trông lúc nào cũng ngơ ngẩn và đần độn.
Cuộc sống của tôi cũng chỉ xoay quanh những nỗi bất hạnh trẻ con như vậy cho đến khi tôi mười hai tuổi.
Ba tôi bị lừa gạt, số tiền ông nợ nhiều đến mức không thể trả nổi. Nhưng không có bằng chứng, không ai có thể giúp ông tố cáo những kẻ đã hại mình. Dưới áp lực khổng lồ, ông chìm đắm trong rượu chè, trở thành một kẻ bê tha.
Như thể số phận chưa đủ nghiệt ngã, mẹ tôi cũng ngã bệnh ngay lúc đó. Bác sĩ chẩn đoán bà bị suy thận, cần chạy thận thường xuyên—một liệu trình đắt đỏ đến mức chúng tôi không cách nào gánh nổi.
Nếu câu chuyện chỉ dừng lại ở đây, có lẽ đời tôi đã không nát đến mức này.
Một ngày nọ, trong cơn say mụ mị, ba tôi tình cờ gặp lại hai kẻ đã lừa gạt ông. Cơn giận dữ bùng lên, ông rút dao, đâm chết cả hai. Nhưng ông không kịp chạy trốn, cũng không kịp tỉnh táo. Trong cơn hoảng loạn, ông lao thẳng ra đường và bị xe đâm chết, kéo theo một chuỗi tai nạn thảm khốc.
Số nợ vốn đã nặng nề nay lại chồng chất thêm tiền bồi thường, trở thành con số không tưởng. Và người duy nhất còn đứng vững trong gia đình để gánh lấy tất cả… là anh trai tôi.
Lúc ấy, anh mới ngoài hai mươi—cái tuổi đáng lẽ phải tràn đầy hy vọng và tương lai. Nhưng thay vì được sống cuộc đời của riêng mình, anh phải bỏ học đại học, lao vào làm việc không ngơi nghỉ. Mười sáu tiếng một ngày, từng đồng từng cắc anh kiếm được đều đổ vào trả nợ và lo viện phí cho mẹ.
Tôi cũng không khá hơn. Tôi bỏ học sau khi hết cấp hai, bởi vì dù có tiếp tục, cũng chẳng ai để tôi yên với cái danh "con của kẻ giết người". Một số tổ chức từ thiện thương cảm mà giúp đỡ, nhưng những đồng tiền đó chẳng thấm vào đâu so với những gì chúng tôi cần.
Cứ thế, năm năm trôi qua.
Mẹ tôi qua đời khi tôi mười bảy tuổi. Một năm sau, anh trai tôi cũng tự vẫn.
Đám tang nhanh chóng được diễn ra, bầu không khí nặng nề khi ai ai cũng khóc thương. Nhưng nhìn khuôn mặt anh trong quan tài, tôi không khóc. Không phải vì tôi không đau, mà vì tôi hiểu—anh cuối cùng cũng được giải thoát. Vẻ mặt anh nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, như thể đã trút bỏ được gánh nặng đeo bám suốt bao năm.
Anh để lại cho tôi một ít tiền. Ít đến nỗi tôi bật cười trong đám tang, cười vì thương anh đến xé lòng. Cả cuộc đời anh đã đánh đổi tất cả, vậy mà những gì còn lại chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu.
Từ ngày đó, tôi còn chẳng có thời gian để đau buồn. Tôi tiếp tục cuộc sống, gồng gánh tất cả trên đôi vai của mình. Ba công việc, đôi khi là bốn. Quá tải, kiệt sức, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác.
Dĩ nhiên, tôi từng nghĩ đến việc kết thúc tất cả.
Tôi đã thử mọi cách... Uống cả vốc thuốc ngủ, nhưng thay vì chết, tôi chỉ bị sốc thuốc, cơn đau như thiêu đốt từ bên trong. Sau lần đó, tôi không dám thử bằng thuốc nữa.
Tôi chuyển sang cách phổ biến nhất trong phim ảnh—rạch cổ tay. Nhưng tôi nghèo đến mức còn chẳng có bồn tắm để làm như trong phim, chỉ có một cái thùng nước nhỏ. Cũng buồn cười thật, tôi rạch quá nông nên ngồi mãi vẫn chưa mất ý thức. Cuối cùng, tôi bật cười, tự thấy bản thân thật thảm hại.
Thế là tôi từ bỏ. Nếu cái chết không chào đón tôi, vậy thì tôi cứ sống, dù chỉ là lay lắt.
Bây giờ tôi đã hai mươi lăm. Không còn hận đời nữa, chỉ học cách cam chịu. Khi buồn chán, tôi hút thuốc, nốc rượu. Mọi thứ cứ thế trôi qua, nhàn nhạt như một vở kịch buồn chán.
"Đáng tiếc nhan sắc mình tầm thường nên không thể tìm đại gia bán thân như trong tiểu thuyết haha."
Rít điếu thuốc trong tay tôi tự giễu bản thân, nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Mọi người đều thương hại tôi, nhưng không ai đủ khả năng giúp đỡ. Tôi biết điều đó, nên chưa bao giờ trông mong vào bất kỳ ai.
Thời gian trôi qua, cơ thể tôi ngày một yếu đi. Cơn đau bụng xuất hiện thường xuyên hơn, ăn uống trở thành một cực hình. Tôi nghĩ chắc mình bị loét dạ dày, cũng chẳng buồn đi khám.
Cho đến một ngày, trên đường đi làm, cơn đau quật ngã tôi. Tôi quỳ sụp xuống vỉa hè, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Mọi thứ trước mắt tối sầm lại…
-----------
Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Một bác sĩ lớn tuổi bước tới, ánh mắt chất chứa tâm tư.
“Cô tỉnh rồi à? Trong người có thấy khó chịu gì không?”
Tôi lờ mờ nhận ra giọng nói ấy, nhưng vẫn cố gắng đáp:
“Tôi… tôi ổn. Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?”
“Hai ngày.” Ông ta ngập ngừng. “Quan trọng hơn, tôi không thể liên lạc với người nhà cô. Cô có thể gọi họ đến không? Tôi có chuyện cần bàn.”
Tôi cười nhạt. “Người nhà tôi… mất hết rồi. Chẳng còn ai cả.”
Bác sĩ trầm mặc trong giây lát. Rồi, ông nói ra những lời mà tôi không bao giờ muốn nghe.
"Chúng tôi đã làm xét nghiệm… Rất tiếc, cô bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Nó đã di căn.”
Tôi chết lặng.
“Tôi… tôi còn bao lâu?” Giọng tôi run rẩy.
“Chúng tôi chỉ có thể giúp cô giảm đau. Nếu tuân theo liệu trình, cô có thể sống thêm một năm rưỡi.”
…Một năm.
Tôi làm thủ tục xuất viện ngay hôm đó, mặc cho bác sĩ khuyên ngăn. Chữa để làm gì, khi tôi chẳng có ai bên cạnh?
Cuối cùng… tôi cũng được giải thoát.
Tôi dành số tiền tiết kiệm ít ỏi để hưởng thụ lần đầu tiên trong đời. Nhà hàng năm sao, du lịch, những thứ xa xỉ tôi chưa từng dám nghĩ đến. Nhưng những niềm vui ấy cũng chỉ là khoảng khắc ngắn ngủi.
Khi cơn đau trở nên tồi tệ hơn, tôi bắt đầu hối hận. Nếu biết trước thế này, tôi đã nghe theo bác sĩ kéo dài thêm vài tháng.
Giờ đây, tôi nằm trên giường, chờ đợi cái chết.
"Ai sẽ tổ chức đám tang cho mình?... Hay đến người tham dự cũng chẳng có..?"
Những hình ảnh đau buồn hiện lên trong tâm trí tôi như một thước phim tua ngược.
Rồi, bóng tối dần nuốt chửng chút kí ức còn sót lại đó. Tôi mất dần ý thức, trước mặt chỉ còn lại khoảng không vô định.
•
•
•
Đây là kết thúc của tôi sao? Thật không cam tâm chút nào...
-------------------
"Ngáp~"
“…Đây là đâu?”
Tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ hẹp, cố gắng xác nhận rằng mình không ảo giác. Có lẽ ai đó đã ban cho tôi cơ hội quay về quá khứ để làm lại cuộc đời? Nhưng không—đây là một nơi hoàn toàn xa lạ. Một cảm giác hụt hẫng len lỏi trong lòng.
"Cứ ngỡ sẽ được trùng sinh như trong phim chứ… Xem ra không phải vậy."
Căn phòng cũ kỹ và mục nát, thậm chí còn nhỏ hơn phòng trước kia của tôi. Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn tôi đang nằm và một chiếc tủ nhỏ cũ kỹ đặt bên cạnh. Hoa văn chạm trổ trên tủ mang phong cách cổ điển, như thể nó thuộc về một thời đại xa xưa.
Tôi thở dài, lòng đầy hoang mang. Nếu đã được chuyển sinh, tại sao tôi vẫn giữ nguyên ký ức kiếp trước? Nhớ về quá khứ chỉ càng khiến tôi thêm khổ sở.
"Chết tiệt! Không thể để tôi quên đi cuộc đời thảm hại đó rồi sống một kiếp mới hay sao?!"
Tôi vò đầu bứt tóc trong cơn tức giận. Đến lúc này, tôi mới nhận ra bàn tay mình nhỏ bé một cách bất thường. Nhìn xuống cơ thể mình, tôi mới giật mình phát hiện đây là thân thể của một đứa trẻ, có lẽ chỉ khoảng tám đến mười tuổi. Tôi thử leo xuống giường, nhưng ngay khi vừa đặt chân xuống đất—
"Ách...!"
Tôi loạng choạng rồi ngã nhào xuống sàn, đau điếng. Cơ thể này yếu đến mức không thể đứng vững! Tôi lồm cồm bò dậy, nén cơn đau mà mở chiếc tủ nhỏ ra tìm kiếm. Bên trong chỉ có duy nhất một sợi dây chuyền, mặt dây là bức chân dung của một người phụ nữ xa lạ.
"Mẹ của con bé này sao?"
Tôi cẩn thận đặt lại chỗ cũ rồi bước ra ngoài. Không ngờ nơi này không phải một căn nhà, mà chỉ là một nhà kho cũ kỹ. Bên ngoài là một khu vườn rộng lớn, xanh mát. Dọc theo con đường lát đá, những người làm vườn đang tất bật cắt tỉa cây cối một cách gọn gàng.
Tôi sững người. Khung cảnh trước mắt quá hào nhoáng so với những gì tôi đã từng chứng kiến—một biệt phủ với hàng ngàn gia nhân tấp nập qua lại chẳng khác gì những dinh thự quý tộc trong các bộ phim lịch sử. Một lâu đài cổ điển nguy nga hiện ra giữa khoảng sân vườn bát ngát.
"Có khi nào... mình đã xuyên về thời cổ đại không?"
Tôi bước tới một đài phun nước, cúi xuống rửa mặt cho tỉnh táo. Dưới làn nước trong vắt, khuôn mặt của cơ thể này phản chiếu rõ ràng—một cô bé gầy gò với mái tóc vàng dài đến tận thắt lưng. Ngũ quan thanh tú nhưng lại mang nét u uất, đặc biệt là đôi mắt xanh thẳm ánh lên sự tuyệt vọng.
"Có vẻ cô bé này không được đối xử tốt..."
Tôi chưa kịp suy nghĩ thêm thì một giọng nói chua chát vang lên sau lưng.
"Này! Lại phát bệnh nữa à? Bẩn hết nước rồi!"
Ngay sau đó, một cú tát trời giáng giáng thẳng vào mặt tôi. Tôi lảo đảo lùi lại, chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ trẻ trước mặt đã tiếp tục giáng thêm vài cái tát đau rát.
"Cô bị ĐIÊN à?!"
Tôi nghiến răng gầm lên, hoang mang vẫn chưa hiểu chuyện gì. Nhưng đáp lại, ả đàn bà kia chỉ cười khẩy.
"Ha! Con điên mà cũng dám chửi người khác điên hả? Có biết nước này vừa được thay không? Nếu bị bẩn, chủ nhân sẽ trừng phạt cả bọn đấy, đồ dơ bẩn!"
Vừa nói, ả vừa đá mạnh vào bụng tôi. Cơn đau thốc lên khiến tôi khụy xuống đất, cơ thể nhỏ bé này không thể phản kháng dù chỉ một chút. Chỉ đến khi một giọng nói nghiêm nghị vang lên, những cú đá mới dừng lại.
"Đủ rồi!"
Một người phụ nữ đứng tuổi xuất hiện, ánh mắt nghiêm khắc quét qua tôi. Ả đàn bà kia lập tức cúi đầu, cung kính đáp.
"Thưa hầu trưởng, con nhỏ này làm bẩn nước, tôi chỉ đang dạy dỗ nó một chút."
"Chuyện này để ta xử lý. Ngươi mau đi giúp việc cho tiểu thư, bên đó đang thiếu người."
"Dạ, vâng!"
Ả ta vội vàng rời đi, để lại tôi quỳ dưới đất. Nhưng thay vì giúp đỡ, vị hầu trưởng chỉ liếc nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.
"Ngươi đã nghỉ hai ngày rồi, mau trở lại làm việc đi! Đừng tưởng giả bệnh là có thể trốn việc."
"...Vâng."
Dù không cam lòng, nhưng tôi cũng phải tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng tôi vẫn chưa biết công việc mà bà ta nhắc đến là gì, thoáng chốc do dự
"Còn đứng đó làm gì? Đi dọn phân ngựa đi. Công tước đáng lẽ nên đuổi kẻ vô dụng như ngươi đi từ lâu!"
"…Tôi sẽ hoàn thành công việc ngay. Xin phép."
Tôi cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi đó.
Không khó để tìm thấy chuồng ngựa, mùi bốc lên từ đó khiến tôi khó chịu. Những vết thương từ cú đá ban nãy bắt đầu nhức nhối. Tôi khẽ cắn môi, sắp xếp lại những thông tin vừa nghe được.
"Người phụ nữ kia có vẻ là hầu trưởng, địa vị cao hơn ả đàn bà lúc nãy. Còn chủ nhân nơi này… có lẽ là một vị đại công tước? Không sai, đây chắc chắn là thời Âu Cổ!"
Từ đâu, một giọng nói hung hãn vang lên.
"Này, nhỏ điên kia! Trốn việc mấy hôm nay biết tao cực thế nào không?"
Một tên nhóc chừng mười sáu mười bảy tuổi quăng mạnh cái xẻng về phía tôi, lớn tiếng quát mắng.
"Mày dọn sạch chỗ đó đi! Nhớ làm luôn phần của tao. Nếu dám than phiền, tao sẽ cho mày biết tay!"
Hắn hậm hực, bỏ đi, để lại tôi một mình với đống phân ngựa. Tôi thở dài. Không phản kháng là lựa chọn tốt nhất lúc này. Và cũng nhận ra có vẻ mọi người đều xem tôi là kẻ điên
May mắn thay, không chỉ có tôi ở đây. Xung quanh có vài cậu bé khác cũng đang làm việc. Tôi quan sát cách họ dọn dẹp rồi bắt chước làm theo.
Sau một ngày dài mệt mỏi, tôi ngồi tựa lưng vào tường, lắng nghe cuộc trò chuyện của đám nhóc.
"Ngươi biết gì chưa? Tiểu công tước đo được chỉ số ma thuật tận 300 đấy!"
"Gì cơ? Không thể nào! Ngài ấy mới 16 tuổi thôi mà?"
"Thế mới gọi là thiên tài. Nghe bảo sau tiệc mừng, tiểu công tước sẽ vào mê cung để nhận sức mạnh từ thần đấy!"
"Chỉ số ma thuật? Nhận sức mạnh từ thần?!"
Tôi chợt rùng mình. Nếu đây không phải châu Âu thời xưa… thì rất có thể tôi đã xuyên vào một thế giới khác!
Tối muộn, tôi trở lại nhà kho, kiệt sức ngã xuống giường. Nhưng ngay lúc tôi định nhắm mắt nghỉ ngơi—
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Alva, ngài sao rồi? Đã khỏe hơn chưa?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên ngoài cửa. Lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác khó tả—như thể cơ thể này đang phản ứng lại với âm thanh quen thuộc ấy.
Tôi do dự rồi quyết định mở cửa. Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền hậu đứng đó, tay cầm một giỏ trái cây. Ông mỉm cười với tôi.
Chẳng hiểu sao, tôi không kìm được mà nhào vào lòng ông ấy.
"Ngài sao vậy? Hôm nay hẳn ngài đã chịu nhiều uất ức rồi...tội nghiệp ngài..."
Ông vừa nói vừa vỗ về tôi, cảm giác cho tôi biết người này đáng tin
"Sao ông gọi ta là ngài?"
"Ngài lại quên rồi sao, thôi bỏ đi...Thật đáng tiếc, số phận ngài quá bất hạnh.."
"không...ta.."
Ông xoa đầu tôi và lấy ra ít thuốc bổ cùng nước và trái cây
"Tôi đã cản ngài không được trèo lên cây rồi kia mà! Nếu ngài muốn ăn trái cây thì để tôi hái cho ngài ăn, thật là ngài lúc nào cũng không nghe tôi nói gì cả.."
"Ta trèo cây rồi ngã sao?"
"Đúng vậy, ngài ngã rồi hôn mê 2 ngày nay làm tôi lo lắng muốn chết đi được. Mau uống thuốc này đi, giảm đau rất hiệu quả"
Có thể người đàn ông này biết gì đó nên tôi quyết định sẽ vờ như đã khỏi bệnh điên
"Ta không nhớ gì cả. Khi tỉnh dậy, ai cũng nhìn ta như một kẻ điên. Chỉ có ông là người duy nhất quan tâm đến ta..."
Câu nói của tôi khiến người đàn ông trước mặt thoáng sững sờ. Khuôn mặt ông tái đi như thể vừa nghe thấy một điều không thể tin nổi.
"Cái gì?! Ngài mất trí nhớ ư?" Ông hốt hoảng. "Chẳng lẽ đã bị va đập mạnh đến vậy sao? Không được! Ngài phải đi gặp Thánh nữ ngay lập tức!"
"Bình tĩnh đi. Ta không sao cả." Tôi nhẹ nhàng trấn an. "Chỉ cần ông kể cho ta nghe mọi chuyện là được."
Ông ấy khựng lại, nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt rưng rưng nước. Một lúc sau, bờ vai ông run lên, và ông bật khóc như một đứa trẻ.
"Ôi... tiểu thư của tôi! Tiểu thư cuối cùng cũng khỏi bệnh rồi! Ôi trời ơi...!"
Tiểu thư? Tôi nhíu mày. Trong lời nói của ông ta, dường như có điều gì đó rất quan trọng về thân phận của tôi.
"Trong cái rủi lại có cái may." Ông ấy vừa khóc vừa cười, giọng lẫn lộn vui mừng và xúc động. "Không ngờ tai nạn này lại giúp tiểu thư khỏi bệnh. Dù sao đi nữa, quá khứ đau khổ đó... có lẽ ngài không cần nhớ lại cũng tốt."
Lời nói ấy càng làm tôi nghi hoặc.
"Tại sao ông lại gọi ta là tiểu thư? Ông hãy kể cho ta nghe tất cả, bắt đầu từ... đây là năm nào?"
Ông ấy lau nước mắt, trấn tĩnh lại, rồi khẽ gật đầu.
"Được rồi, tôi sẽ kể. Hiện tại là năm Henry XXI. Đây là lục địa Rose, vùng đất được bảy vị thần ban phước. Lục địa này chia thành ba quốc gia lớn, và trong đó, Aster là vương quốc hùng mạnh nhất."
"Vậy ai đang cai trị nơi này?"
"Hoàng gia Edsel." Ông đáp ngay. "Tên của đức vua sẽ được đặt làm tên năm, và số năm cũng tương ứng với thời gian ngài ấy tại vị."
Những điều này... sao tôi lại thấy quen đến lạ? Như thể đã từng nghe ở đâu đó rồi. Tôi tiếp tục hỏi để tìm kiếm thêm manh mối.
"Thế còn hệ thống giai cấp thì sao?"
"Vua là người đứng đầu. Ngang hàng với ngài ấy là hoàng hậu. Hiện tại, đức vua có mười ba người con. Hoàng tử thứ tám được phong làm thái tử, người sẽ kế vị ngai vàng trong tương lai. Dưới hoàng tộc là các quý tộc, với bốn gia tộc quyền lực nhất. Hầu tước Brian—anh trai của vua—đứng đầu trong bốn gia tộc này. Sau đó là bá tước, rồi đến công tước. Gia tộc tử tước tuy yếu nhất trong số họ nhưng vẫn có địa vị cao hơn phần lớn quý tộc khác."
Công tước? Là chủ nhân dinh thự này. Ông ta cứ gọi tôi là tiểu thư, chẳng lẽ tôi là con cháu của một trong những quý tộc sao? Nhưng còn quá nhiều điều tôi vẫn chưa hiểu.
"Tôi còn một câu hỏi nữa. Chỉ số ma thuật là gì? Và làm thế nào để nhận sức mạnh từ thần linh?"
"Lục địa này được thần linh bảo hộ." Ông giải thích. "Mỗi người sinh ra đều có ma thuật, được đo lường thông qua quả cầu đặc biệt—gọi là chỉ số ma thuật. Nhưng dù chỉ số có cao đến đâu, nếu không vào mê cung để nhận đặc ân từ thần, thì vẫn không thể sử dụng ma thuật được."
Tôi mở to mắt.
"Vậy tức là... nếu không nhận được đậc ân, thì các con số hoàn toàn vô nghĩa sao?"
"Đúng vậy." Ông gật đầu chắc nịch. "Bảy vị thần ban bảy loại sức mạnh khác nhau. Và có hai dạng đặc ân: đặc ân 'thường' và đặc ân 'thánh'. Đa số mọi người chỉ nhận được đặc ân 'thường'. Những ai được ban đặc ân 'thánh' vô cùng hiếm, họ được gọi là Người Được Chọn."
Tôi lắng nghe chăm chú.
"Vậy từng loại sức mạnh cụ thể là gì?"
"Thần Marcus—thần chiến tranh—ban đặc ân 'thường' giúp cường hóa vũ khí. Tùy vào cách rèn luyện, sức mạnh của nó có thể phát triển theo nhiều hướng. Tôi cũng nhận được đặc ân 'thường' từ thần Marcus, nhờ vậy mà tôi có thể cường hóa nhiều loại vũ khí khác nhau để hỗ trợ người khác."
Tôi sững sờ. Câu chuyện này... sao tôi lại cảm thấy nó quá quen thuộc?
"Tiếp tục đi."
"Đặc ân 'thánh' của thần Marcus cho phép người sở hữu chế tạo và điều khiển vũ khí theo ý muốn. Thần Irene—đại diện cho thiên nhiên—ban đặc ân 'thường' giúp điều khiển một hoặc hai nguyên tố. Đặc ân 'thánh' giúp điều khiển nhiều nguyên tố cùng lúc. Thần Ethan, vị thần vĩnh hằng, ban đặc ân 'thường' giúp người sở hữu miễn nhiễm bệnh tật và độc tố. Đặc ân 'thánh' giúp họ giữ mãi thanh xuân, không bao giờ già đi."
Tôi trợn mắt.
"Bá đạo như vậy... chẳng khác nào bất tử sao?"
"Không hẳn." Ông lắc đầu. "Họ không chết vì tuổi tác, nhưng vẫn có thể bị giết bởi tác động vật lý."
Tôi gật đầu, tiếp tục lắng nghe khi ông kể về bốn vị thần còn lại:
Nữ thần Kerenza, thần cứu rỗi, ban đặc ân thường giúp tự chữa lành vết thương. Đặc ân 'thánh' cho phép chữa trị cho người khác, người sở hữu được gọi là Thánh nữ.
Thần Cian, vị thần thời gian, có đặc ân 'thường' giúp dịch chuyển tức thời, đặc ân 'thánh' có thể thao túng thời gian nhưng bị giới hạn nghiêm ngặt.
Cặp song sinh thần Aiden và Iris. Aiden, thần mị hoặc, ban đặc ân thường có thể giả dạng người khác; đặc ân 'thánh' khiến người sở hữu có sức hút không ai cưỡng lại được. Iris, thần thông thái, ban đặc ân 'thường' giúp tăng cường trí tuệ, còn đặc ân 'thánh' có thể báo mộng về tương lai.
Tôi sửng sốt. Tất cả những điều này... làm sao có thể quên được?
"Nhớ rồi!!"-Tôi hét lên
Đây chính là nội dung của một cuốn tiểu thuyết nổi đình đám một thời—"Vị Thần Thứ Tám"! Trước khi tôi mắc bệnh ở kiếp trước, nó từng khuấy đảo khắp các diễn đàn, chủ yếu vì nội dung cẩu huyết, đa dạng thể loại và có cả yếu tố 18+. Tôi chưa từng đọc nó vì cảm thấy cốt truyện quá lộn xộn... vậy mà giờ đây, số phận tôi lại bị trói buộc với chính nó.
"Đời tàn rồi huhu..." Tôi vò đầu.
Đen kiểu gì mà lại chui vào cuốn tiểu thuyết mà tôi chưa từng động đến thế này...
May là nó được đăng trên các nền tảng xã hội quá rầm rộ nên tôi còn biết sơ về cốt truyện, giống hệt những gì mà ông bác kể trên
Sự kiện nổi tiếng nhất khi nhắc về cuốn tiểu thuyết này là "cuộc tận diệt hồi cuối" và những gì còn lại sau trận chiến đó chỉ lác đát vài nhân vật chủ chốt mà thôi. Đến mặt mũi của nhân vật chính hay phản diện còn không biết thì sao mà xoay sở, tôi mà là nhân vật quần chúng thì chắc chắn sẽ chết trong cuộc chiến đó.
"A A A! Mẹ khiếp cái tên tác giả, nhân vật phụ cũng là con người mà..."
Ông ấy nhìn tôi một cách hoảng loạn
"Tiểu thư...?"
"À ờ..xin lỗi... ta chỉ đang suy nghĩ vẩn vơ thôi!" Tôi vội cười trừ.
"Tôi cứ tưởng... ngài tái phát bệnh lần nữa..."
Nhìn từ góc độ của ông ấy, tôi đột nhiên hét lên, khóc lóc, rồi lại chửi rủa vu vơ... hẳn là ông ấy sợ tôi sắp cắn người đến nơi. Tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nhưng thôi, dù sao tôi cũng đã có danh "kẻ điên" sẵn rồi.
"Thôi, quay về vấn đề chính đi." Tôi hắng giọng. "Rốt cuộc... ta là ai?"
Ông ấy nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy thương xót.
"Ngài là Alva Lawrence... người thừa kế gia tộc công tước."
"Hả!?"
"Cách đây tám năm, cha mẹ ngài—công tước và phu nhân Lawrence—đã bị sát hại ngay trong biệt thự của chính mình. Đêm hôm đó, ngài trốn dưới gầm giường, tận mắt chứng kiến toàn bộ thảm kịch. Từng người hầu trung thành bị giết không chút do dự, máu nhuộm đỏ cả sảnh lớn, và rồi... đầu của đại công tước cùng phu nhân rơi xuống ngay trước mắt ngài. Từ khoảnh khắc đó, tinh thần ngài sụp đổ hoàn toàn, trí não mãi mắc kẹt ở độ tuổi khi bi kịch giáng xuống."
Tôi lặng người, cảm giác bi thương dâng trào trong lòng.
"Khoan đã... ông nói tám năm trước? Chẳng phải ta mới chỉ tám tuổi sao?"
Ông ấy tròn mắt, nhìn tôi đầy kinh ngạc.
"Hả!? Tiểu thư... ngài đã mười lăm tuổi rồi! Chỉ nhỏ hơn tiểu công tước hiện tại một tuổi thôi!"
Tôi sững sờ.
"Cái gì!? Mười lăm tuổi? Sao ta lại bé thế này!?"
Ông bác thở dài, ánh mắt chất chứa đau xót.
"Mấy năm qua, bọn họ đã đối xử với ngài rất tệ bạc..."
Ông ngập ngừng hoài niệm.
"Công tước đại nhân vốn đã lường trước được nguy hiểm nên trước khi mất, ngài ấy đã để lại di chúc. Theo đó, nếu ngài ấy qua đời, người thừa kế tiếp theo sẽ là ngài—Alva Lawrence. Nếu ngài còn quá nhỏ tuổi thì chú của ngài sẽ tạm thời tiếp quản. Chỉ đến khi ngài tròn mười tám tuổi, quyền thừa kế mới được trao lại đúng chủ."
Tôi nắm chặt bàn tay, giọng trầm xuống:
"Vậy là hắn đã lợi dụng việc ta trở nên điên loạn để cướp đoạt mọi thứ, đúng không?"
Ông bác gật đầu, đôi mắt đỏ hoe vì phẫn nộ.
"Đúng vậy. Ngay khi biết tin ngài phát điên, hắn đã cấu kết với luật sư, chiếm giữ bản di chúc. Hắn còn tìm cách loại bỏ toàn bộ gia nhân và lính gác từng phục vụ công tước đại nhân, để không ai có thể lên tiếng bảo vệ ngài. Sau đó, hắn lan truyền tin đồn rằng toàn bộ gia đình công tước đã qua đời, chiếm đoạt toàn bộ quyền lực. Nhưng dù sao đi nữa, hắn vẫn để ngài sống... dưới danh nghĩa một đứa trẻ của họ hàng xa. Có lẽ, đó là chút nhân tính cuối cùng của hắn..."
Tôi cắn môi, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ khó tả.
Alva... số phận em thật nghiệt ngã.
Ngay từ khi tỉnh dậy, tôi cứ ngỡ em chỉ là con của một gia nhân. Nhưng hóa ra, em lại là người thừa kế hợp pháp của một trong những gia tộc quyền lực nhất lục địa. Một tiểu thư cao quý, bị tước đoạt tất cả và ném xuống tận đáy xã hội như thế này sao?
"Tất cả là do tôi bất tài... Tôi đã không thể bảo vệ tiểu thư..." Ông bác đột ngột quỳ sụp xuống, giọng nghẹn lại vì hối hận. "Lão già vô dụng này đáng lẽ phải làm gì đó... Nhưng kẻ cầm quyền vẫn giữ tôi lại, chỉ vì tôi quá yếu ớt. Tuổi đã ngoài tứ tuần rồi mà chỉ số ma thuật của tôi cũng chỉ hơn một nghìn một chút... Đến cả một lính gác bình thường tôi cũng không thể đánh bại!"
Tôi giật mình, vội đỡ ông đứng dậy.
"Đừng như vậy! Đây không phải lỗi của ông!"
Ông run rẩy nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy ân hận. Nhưng tôi biết, tội lỗi không thuộc về ông. Kẻ thực sự đáng trách... là những kẻ đã tước đoạt cuộc đời của Alva.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play