[ĐN MHA|My Hero Academia] Không Thể Chạm
C1: Kiếp Thứ Nhất
"Chuyển sinh vào bộ manga siêu anh hùng mà bản thân chỉ đọc được phân nửa."
"Ở đây, tôi có một gia đình đầy đủ thành viên..."
"Ở đây, tôi có những người bạn thân thiết..."
"Ở đây, tôi có những thầy cô luôn hết lòng với học trò..."
"Và ở đây, một tấn bi kịch đã diễn ra..."
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Vốn dĩ ban đầu là đường mật, cớ sao càng về sau lại là tan thương?
Cuộc sống học đường vui vẻ?
Cuộc sống học đường này có lẽ chỉ là 'cái nhân bánh' ngọt ngào, béo ngậy ở bên trong của 'cái vỏ bánh' vừa chua, vừa chát lại còn cay đắng trộn lẫn.
Các học sinh của UA phải đối mặt với một băng nhóm tội phạm cực kỳ nguy hiểm, để rồi,
Lần lượt từng người từng người một phải ngã xuống...
Lần lượt, từng người từng người một phải ra đi...
Mấy ai biết rằng, băng nhóm tội phạm đó cũng không phải tự nhiên mà có, một phần là do cái xã hội hiện tại bức ép họ trở thành tội phạm mà thôi.
Lúc đầu, tôi ghét băng nhóm tội phạm đó vì đã làm những người mà tôi trân trọng phải hy sinh nhưng càng về sau, tôi càng cảm thấy thương họ.
Thương cho cuộc đời, thương cho số phận thậm chí là thương cho cái cách những người xung quanh đã đối xử với họ ở quá khứ và cả hiện tại.
Tôi cảm thấy thế giới trong bộ manga này rất tàn khóc với anh hùng và với cả tội phạm.
Tôi từng nghe đâu có một câu như này "Giết người là người xấu nhưng giết người xấu thì lại là anh hùng."
Thế giới trong bộ manga này chính là vậy nhưng hình như nó vẫn còn một khía cạnh khác.
"Anh hùng bảo vệ mọi người nhưng khi anh hùng gặp nạn thì không ai bảo vệ họ cả."
Chỉ trích, sỉ vả thậm chí là chối bỏ rồi những cuộc biểu tình xảy ra những người dân hoài nghi về cách anh hùng đã cố bảo vệ họ.
Những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn phải đi chống tội phạm, những suy nghĩ hồn nhiên của tuổi mới lớn cũng không còn nữa.
Chúng phải học cách thay đổi bản thân, thay đổi những thói quen vốn có của mình, phải đè nén những cảm xúc của bản thân để cố hòa nhập với cái xã hội tàn khóc này.
Anh hùng hết thời-Tội phạm lên ngôi.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Trong trận chiến cuối cùng...
"Tôi nhìn thấy người thân của mình bị vùi dập trong đống đồ nát của các tòa nhà..."
"Tôi nhìn thấy bạn bè của mình nằm bất động trên người toàn là máu, thậm chí, có người đang trong tình trạng thập tử nhất sinh..."
"Tôi nhìn thấy thầy cô của mình không màn tấm thân để bảo vệ những học trò nhỏ của họ..."
"Tôi nhìn thấy những tội phạm đang rơi giọt lệ nóng hổi mà từ rất lâu họ muốn không mà không thể khóc..."
"Tôi nhìn thấy xung quanh chỉ là một đống đổ nát, cát bụi bay khắp nơi theo, đó là những tiếng khóc than sầu triền miên khôn dứt..."
"Tôi nhìn thấy, bản thân tôi thanh kiếm dài đâm xuyên qua bụng cả người tôi đều là máu..."
Đây là kết cục mà "người ấy" muốn thấy sao?
Chúng ta xứng đáng chịu những điều kinh khủng như thế này sao?
Kiếp Thứ Hai
Tôi giật mình tỉnh giấc, chợt nhận ra bản thân đang nằm trên giường.
Tôi hiện tại đang ở tuổi lên 4 lên 5.
Đây là kiếp thứ hai của tôi ở trong bộ manga này trở lại vào thời điểm rất lâu trước khi mọi bắt đầu, để thay đổi quá khứ.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Tôi sống cùng ba mẹ và những người bạn của mình, cho đến một ngày tôi bị bắt cóc rồi bị biến thành người biến dị.
5 năm trong phòng thí nghiệm, bị coi là chuột bạch rồi đến vật thí nghiệm cấp thấp cuối cùng là sản phẩm hoàn thiện.
Trở lại với xã hội năm 13 tuổi cùng với toàn bộ cơ thể bị biến đổi theo kiểu máy móc và những mảng ký ước không hoàn thiện.
Kiếp thứ hai tôi vẫn được đi học ở UA, ngôi trường bậc nhất của Nhật Bản lúc này.
Vẫn được làm bạn với những người bạn ấy tuy nhiên, tôi không thể hòa nhập được với họ.
Bởi giữa chúng tôi có một khoảng cách rất lớn họ là còn người còn tôi là robot mang dáng vẻ và bộ não của con người.
Không cần ăn, không cần ngủ chỉ cần sạc pin.
Dùng pin để duy trì sự sống và có cả người theo cùng để giám sát nhất cử nhất động của tôi.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Giữ vai trò trung gian, tôi theo học ở UA đến thời điểm các anh hùng bị hạ bệ.
Sau đó, dưới mệnh lệnh của "chủ nhân" tôi đã về phe tội phạm như một trợ thủ, giúp đỡ "Mặt Trận Giải Phóng Dị Năng" tiêu diệt để anh hùng.
Trong trận chiến cuối cùng giữa anh hùng và tội phạm chính tay tôi đã trừ khử cái anh hùng như một tên tội phạm cuồng sát.
Đạp trên máu tanh của bạn bè, thầy cô thậm chí là người thân của mình để sống còn.
Người cầm đầu băng nhóm tội phạm một "lão già" giang manh cũng bắt đầu thoi thóp.
Lúc ấy, mảng ký ức bị lu mờ kia chợt hiện lên trong tâm trí tôi.
"Họ đều chết rồi, không còn ai bên ngươi nữa..."
Giọng nói của vị "chủ nhân" kia vang bên tai tôi, ông ta chính là người đã biến đổi tôi từ một đứa trẻ trở thành một cổ máy chết chóc.
Giết cha, giết mẹ, giết anh, giết chị, giết thầy, giết bạn thậm chí là những người vô tội.
Khi kiểm soát được suy nghĩ và hành động, trong chớp mắt tôi dùng năng lực mà ông ta ban cho tôi để kết liễu ông ta.
Chìm trong biển máu, tôi như kẻ điên cố ôm ấp những thứ đã ngoài tầm với...
Kiếp thứ hai, là do chính tay tôi đã phá hủy nó...
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
Tích tắc, tích tắc, tích tắc...
Tích tắc, tích tắc, tích tắc...
KT811
/Lấy đà, đạp vào mặt Kokoha/
KT811
Đến giờ thức dậy rồi!/Gào to/
Atshiraya Kokoha
/Nhăn nhó/
Atshiraya Kokoha
/Mắt nhắm mắt mở/
KT811
/Lơ lửng trên không/
Atshiraya Kokoha
/Chớp chớp mắt/
KT811
Chủ nhân, đến giờ đi học rồi!/Gào to/
KT811
Có tin tôi đấm vào mặt cô thêm cái nữa không?
Atshiraya Kokoha
C-c-có con chồn tím m-mắt híp, quái dị---/Ngập ngừng/
KT811
/Lao nhanh đến, chặn họng Kokoha/
KT811
Be bé cái mồm thôi, cô muốn những người ở dưới nhà đều nghe được cái giọng như vịt đực của cô à?/Cau có/
KT811
Sao chủ nhân của tôi có thể ngu ngốc đến vậy, sống qua ba kiếp rồi mà không biết khôn gì hết trơn!
KT811
Cô bao nhiêu tuổi rồi, cộng hết 3 kiếp là cô được hơn 50 tuổi rồi đấy!
KT811
Thân hình hiện tại của cô thêm 4 tuổi nữa là 54 rồi, làm ơn hãy suy nghĩ trước khi nói chuyện hau hay động dùm tôi một cái!/Càm ràm/
Atshiraya Kokoha
X-xấu chết đi được!/Bật cười/
Atshiraya Kokoha
/Túm lấy con chồn tím/
Atshiraya Kokoha
Nhìn gần cũng dễ thương ghê, màu tím này là vừa sinh ra đã vậy ư?
Atshiraya Kokoha
Hay bị biến đổi?
KT811
Dựa theo màu tóc của cô đấy!
KT811
Tôi là vì cô mà mới được sinh ra đấy!
Atshiraya Kokoha
/Xám mặt/
Atshiraya Kokoha
Mi, mi, mi...
Atshiraya Kokoha
Mi nói xàm xí gì vậy, ta còn chưa có chồng sao lại sinh con!
Atshiraya Kokoha
Hơn nữa, hơn nữa.../Chỉ, chỉ vào chồn tím/
KT811
Có lớn mà không có khôn!
KT811
Có trí mà không có tuệ!
KT811
Ngu ngốc hết chỗ chê!
Chương 3: Kiếp Thứ Ba
Atshiraya Shona
Kookoo-chan?
Atshiraya Shona
Sao hôm nay em tỉnh lặng thế?
Atshiraya Shona
Vẫn còn ngây ngủ sao?/Véo véo má Kokoha/
Atshiraya Kokoha
Shoo-nee... au... é.../Lắc đầu qua lại/
Vào buổi sáng, các thành viên trong gia đình sẽ chia nhau vệ sinh cá nhân chi Kokoha.
Hôm nay là đến lượt của Shona.
Thường khi vào giờ này lúc nào cũng nghe tiếng gào của Kokoha vì nó đang ngây ngủ.
Hôm nay thấy em mình khá yên tĩnh lại còn ngoan ngoãn ngồi ngây ngắn cho buộc tóc, Shona liền cảm thấy khác lạ.
Atshiraya Shona
/Đưa tay đặt lên trán Kokoha/
Atshiraya Shona
Không ấm đầu, cũng không có lạnh tay...
Atshiraya Shona
Em có thấy đau nhức chỗ nào không?
Thường thì ngoan ngoãn như này chắc chắn vài hôm sau sẽ đổ bệnh không cảm cũng sốt, không sốt cũng nóng lạnh.
Atshiraya Shona
Ầy, để mẹ kiểm tra thử xem./Bế Kokoha ra ngoài/
Atshiraya Kokoha
/Nhìn chằm chằm/
Atshiraya Evi
/Khẽ lắc lắc đầu/
Atshiraya Evi
Hôm qua con ngủ không ngon ư?
Atshiraya Kokoha
Nii-chan, bế!/Dang tay/
Ashiraya Yeima
Qua bên kia ngồi đi, anh đang ăn sáng./Cặm cụi ăn/
Ashiraya Yeima
Lát nữa anh còn đi học thêm, không có thời gian để chơi với em đâu.
Ashiraya Yeima
Không phải lát em cũng đến trường mẫu giáo à?
Ashiraya Yeima
...Để xem, chiếu ba chúng ta có thể chơi thế giới đồ chơi cùng nhau đấy!/Chỉ tay về hướng Shona và Kokoha/
Atshiraya Shona
Ý hay đấy, buổi chiều sau khi đi học về chúng ta có thể chơi cùng nhau.
Atshiraya Shona
Chiều nay chị cũng không có tiết!
Atshiraya Kokoha
Nii-chan, bế!/Phồng má/
Atshiraya Okari
Thôi nào, để anh con ăn sáng đi.../Nghiêng người bế Kokoha/
Atshiraya Okari
/Để Kokoha ngồi lên đùi/
Atshiraya Kokoha
Nii-chan!
Atshiraya Kokoha
Nee-chan!
Atshiraya Kokoha
Và cả Kokoha nữa, chúng ta là một gia đình!
Atshiraya Kokoha
Nên lớn lên con muốn trở thành một anh hùng để bảo vệ mọi người!
Atshiraya Evi
Nhưng mà trước tiên thì con hãy tự ăn bữa sáng đi như vậy mới mau lớn được!
Atshiraya Kokoha
/Nhìn chén cơm nhỏ/
Atshiraya Kokoha
D-dễ... thương... quá...
Atshiraya Kokoha
Ăn... chúng... ạ?
Atshiraya Okari
Được rồi, nói a đi nào~
Atshiraya Kokoha
/Nghiêng đầu né tránh/
Ashiraya Yeima
Mau ăn chóng lớn thì mới làm anh hùng được.
Ashiraya Yeima
Lời nói gió bay?
Ashiraya Yeima
Chưa gì nhóc đã muốn nuốt lời rồi?
Atshiraya Kokoha
E-e-em không có nuốt lời, nhưng mà.../Nhìn dĩa cơm/
Atshiraya Kokoha
(Ăn cơm sẽ có mùi vị gì nhỉ?)
Atshiraya Kokoha
(Thứ như mình có thể ăn cơm sao?)
Atshiraya Kokoha
/Mặt cau mày có/
Bởi vì quá quen thuộc với cuộc sống của một người máy, đùng một cái trở lại làm nghề Kokoha có chút không thể hòa nhập.
Đụng nước, ăn uống, đây đều là những việc mà người máy không bao giờ làm.
Ashiraya Yeima
/Bế Kokoha trên tay/
Ashiraya Yeima
Bọn con đi đây!/Vẫy tay chào/
Vì trường của Yeima cũng đi qua trường của Kokoha nên hôm nay, Yeima đưa Kokoha đến trường mẫu giáo.
Ashiraya Yeima
Đến trường rồi!
Ashiraya Yeima
/Thả Kokoha/
Ashiraya Yeima
/Xòe tay ra/
Ashiraya Yeima
Đưa vỏ bánh đây, lát nữa anh sẽ đem vứt vào thùng rác.
Atshiraya Kokoha
Ở trường em cũng có thùng rác vậy?
Ashiraya Yeima
Đưa đây đi, nói nhiều quá đi hà!
Atshiraya Kokoha
/Đưa vỏ bánh/
Trên đường đến trường mẫu giáo, Yeima đã ghé qua cửa hàng tiện lợi mua ít đồ dùng rồi mua cho Kokoha một cái bánh trứng.
Thế là, trên đường, Kokoha lại đồ ăn vặt.
Atshiraya Kokoha
(Đó là...)
Atshiraya Kokoha
(Các cậu ấy vẫn như vậy...)
Bakugo Katsuki
/Nhìn thấy/
Midoriya Izuku
/Nhìn thấy/
Katsuki và Izuku: Koko!/Koko-chan!
Tự nhiên hai người kia chạy đến chỗ này, Kokoha không biết làm thế nào vội dang tay ôm lấy.
Rồi cả ba ngã rạp xuống đất.
Ashiraya Yeima
/Ánh mắt phán xét/
Ashiraya Yeima
Ba đứa bớt làm trò đi, nhanh vào lớp đi.
Ashiraya Yeima
Giáo viên đang chở kìa!
Midoriya Izuku
/Loay hoay ngồi dậy/
Bakugo Katsuki
/Đưa tay ra/
Midoriya Izuku
/Đưa tay ra/
Atshiraya Kokoha
/Nắm lấy hai bàn tay kia/
Atshiraya Kokoha
Chào buổi sáng, Katt-chii, Izuu-chii!/Cười cười/
Midoriya Izuku
Chào buổi sáng, Koko-chan!
Nhất định không để mọi thứ trong tầm tay vuột mất.
Nhất định bằng mọi giá phải bảo vệ được những người thân yêu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play