XUYÊN VÀO TIỂU THUYẾT ĐAM.
XUYÊN VÀO TIỂU THUYẾT ĐAM
Lãnh Hàn nguyệt
Đau đớn toàn thân, hình như có người đánh zậy?!.
Lãnh Hàn nguyệt
Tiếng chửi mắng đánh đập liên tục, là một người phụ nữ thì phải!?.
Tiếng chửi mắng, càng ngày càng xa, trong phòng bây giờ, im lặng lạnh lẽo.
Dưới nền gạch đá lạnh lẽo, là một đứa trẻ nằm ở đó co ro cuộn tròn run rẩy, không biết run vì lạnh hay là run vì bị đánh nữa.
Lãnh Hàn nguyệt
Ưm... Đây là... Đâu???
Lãnh Hàn nguyệt, nhìn xung quanh xem xét, mày nhíu chặt chẽ, trong lòng nghi hoặc.
Bỗng nhiên có gì đó, hình như là những ký ức của ai đó, đang quay cuồng trong não bộ của cô, những hình ảnh này,vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Quá nhiều hình ảnh, Lãnh Hàn Nguyệt, không thể chịu nổi, ngất xỉu trên nền gạch lạnh thêm lần nữa.
Trước khi ngất, Lãnh Hàn Nguyệt chỉ có thể chửi ra hai từ.
Lãnh Hàn nguyệt
"KHỐN KIẾP ! "
Sau khi tỉnh lại, Lãnh Hàn Nguyệt, mới biết được, mình xuyên vào tiểu thuyết mà cô đã từng đọc cách đây 50 mươi năm.
Tuy đã lâu rồi, nhưng với bộ não không gọi là thiên tài mấy, nhưng cũng đủ để nhớ được đường dài như vậy.
Lãnh Hàn nguyệt
"Haiz... Cũng tốt, dù gì ở thế giới kia, cô không còn gì luyến tiếc nữa nga... "
Lãnh Hàn nguyệt
Um tùm... Để xem xem, mình xuyên vào cuốn tiểu thuyết nào.?
Lãnh Hàn nguyệt
Oh! ô hô... mình vậy mà xuyên vào tiểu thuyết đam nga...!
Lãnh Hàn nguyệt
Để xem, cuốn tiểu thuyết này, hình như tên gọi là... EM LÀ ÁNH SÁNG ĐỜI TÔI!.
Lãnh Hàn nguyệt
Nu9 thụ, là em hàng xóm bên cạnh nhà n9, vô tình đi ngang qua nhà n9, khi cả chạm mặt nhau, nu9 thụ dấp da dấp dính ngã ngửa ra đằng trước, đè lên người n9, khi hai người hoàn hồn lại, n9 giận dữ xô đẩy nu9 thụ sang một bên, lạnh lùng đứng dậy, nhìn nu9 thụ với cái nhìn lạnh lùng, rồi xoay người vào nhà.
Lãnh Hàn nguyệt
Nu9 thụ, không giận vì bị người khác xô đẩy té ngã, ngược lại còn qua nhà xin lỗi, nhưng n9 lạnh lùng, không hề quan tâm đến, mà còn vô tình đuổi ra khỏi nhà, nu9 thụ, không bỏ cuộc, ngày ngày qua nhà, để mà xin lỗi, chừng nào n9 đồng ý tha thứ và nhận quà mới được.
Lãnh Hàn nguyệt
DDần dà, n9 cuối cùng cũng đồng ý chấp nhận quà xin lỗi, rồi về sau, hai người làm bạn với nhau.
Lãnh Hàn nguyệt
Rồi dần dần cả hai cùng đi học cùng lớn lên, n9 mới nhận ra tình cảm trong lòng, nhưng, sợ doạ đến nu9 thụ chạy mất, đành im lặng không nói ra.
Lãnh Hàn nguyệt
Bỗng dưng có một ngày, n9 thấy được nu9 thụ vui vẻ nói cười với nam nhân khác, thì bộc phát ra sự ghen tuông, nhào tới đánh người nam nhân kia, đến nỗi người ta phải nhập viện, vì đã bị đánh gãy tay, xương sườn gãy hai đoạn.
Lãnh Hàn nguyệt
Nu9 thụ, sợ hãi ngăn can, nhưng vẫn không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn n9 đánh người nam nhân kia bầm giập.
Lãnh Hàn nguyệt
Chưa kịp chất vấn n9, thì bị n9 lôi kéo người vào xe, rồi cuối cùng chuyện gì cũng đến, n9 ăn nu9 thụ sạch sành sanh.
Lãnh Hàn nguyệt
Ngươi chạy ta đè, ngươi trốn ta nhốt, cứ thế lập đi lập lại nhiều lần, cuối cùng, nu9 thụ tha thứ cho n9 và chấp nhận tình cảm này và ở bên cạnh n9 mãi mãi, hạnh phúc về sau.
Lãnh Hàn nguyệt
Còn nhân vật mà cô xuyên vào, cũng tên Lãnh Hàn Nguyệt, cùng tên với cô.
Lãnh Hàn nguyệt
Nhân vật này, chỉ là một nhân vật phụ của phụ phụ phụ phụ phụ phụ... Chưa kịp lời thoại câu nào, đã ngủm củ chuối rồi, chết vì bị bạo lực gia đình.
Lãnh Hàn nguyệt
Haiz... Đứng zậy, bị chính người mẹ rượu đánh cho đến chết, trước khi vào chuyện nga.
Mày chặt chẽ nhíu lại, trong mắt xẹt qua lạnh lẽo nguy hiểm.
Lãnh Hàn nguyệt
Từ nhỏ đến giờ, Lãnh Hàn Nguyệt cô chưa từng bị người khác chửi mắng đánh đập như zậy bao giờ, mà bây giờ... Bị người phụ nữ này bạo hành.
Lãnh Hàn nguyệt, đứng dậy, cơ thể đầy rẫy sát khí, lạnh lẽo nguy hiểm,từng bước đi đến trước mặt người phụ nữ trước mắt mà ngừng lại.
Người phụ nữ, không hề hay biết, mối nguy hiểm trước mắt, mà oan oản la mắng chửi.
Ngay lập tức, mắt trợn trừng, trên môi tái nhợt kia, trào ra một lượng lớn máu tươi, từ từ ngã xuống nền gạch lạnh lẽo.
Đến khi chết, không thể nào tin được, bà ta bị đứa con gái bẩn thỉu nghiệt chủng này giết.
Chết mà mắt vẫn mở to ra, biểu cảm khuôn mặt vẫn còn bất ngờ kinh ngạc.
Lãnh Hàn nguyệt
Lãnh Hàn nguyệt, nhìn người phụ nữ ngã xuống, gương mặt hời hợt hững hờ, như thể người phụ nữ nằm dưới nền gạch kia, không phải do chính tay cô giết.
Cái thứ được Lãnh Hàn Nguyệt đâm đầu vào người phụ nữ , từ từ biến mất, trên người không có một chút vết thương nào tồn tại hết.
Chỉ có mỗi vết máu trên miệng là có thể chứng minh được, người phụ nữ này chết vì bị vật gì đó đâm đầu vào người, chỉ một nhát vi nhất, trí mạng.
Lãnh Hàn nguyệt
Lãnh Hàn nguyệt, lấy trong người ra một vật hình tròn, giống như viên thuốc nhỏ, sau đó bỏ vào miệng nuốt xuống.
Thân hình la một bé gái nhỏ, ngay tức khắc biến hóa trở thành một cậu bé trai.
Tại sao Lãnh Hàn Nguyệt, lại có thứ thuốc kỳ dị đó hả, tất nhiên, thứ thuốc đó, là do chính tay cô chế tạo ra rồi.
Mới đầu, chỉ là thú vui, nên mới tạo ra thứ thuốc biến đổi giới tính đó, muốn thử xem, cảm giác làm đàn ông thì sẽ ra sao.
Nay lại giết mụ đàn bà điên này, cô mới lấy ra dùng, cô không để, cuộc sống thứ hai này, kết thúc trong tù được.
Tuy là thứ cô sử dụng giết người đàn bà này, không hề tồn tại, nhưng, ai biết được, lỡ đâu bọn cảnh biết được gì thì sao, nên, cô phải thay hinh đổi dạng, rồi trốn khỏi đây, có như zậy, cô mới thoát khỏi được.
Lãnh Hàn nguyệt
"Có tiếng bước chân!?."
Lãnh Hàn nguyệt, nhíu mày,nhìn bên ngoài cảnh giác cao độ,nhìn xuống người phụ nữ này, trong con ngươi đảo lộn xung quanh,xẹt qua ánh sáng.
Lãnh Hàn nguyệt
Lấy ra cây dao nhỏ, hít thở sâu vào, nhắm mắt, đưa lên cao đâm thẳng vào bên tay trái.
Lãnh Hàn nguyệt
Mặt mày trắng bệch, đau đớn ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, ngất xỉu tại chỗ.
Người vừa bước vào trong , nhìn thấy dưới nền gạch, đang nằm hai người, một lớn một nhỏ, nhíu mày lại, vội vàng bước chân hơn.
Ngồi xuống xem xét kỹ lưỡng, sau khi xem kỹ càng, ngước nhìn nói.
Trần Anh Sơn
"Boss, người phụ nữ này đã chết rồi, còn đứa trẻ này thì còn sống. "
Trần Anh Sơn
"Boss, còn người phụ nữ này, có cần điều tra vụ này không. "
Lãnh Hàn Thiên
"Ừm, điều tra đi, xem kẻ nào làm. "
Lãnh Hàn Thiên
"Sao rồi.?. "
Mạc Chi Dương
"Vết thương khá sâu, nhưng không đến nỗi lấy đi tính mạng, nghỉ ngơi vài tháng nữa là được và đừng nên đụng chạm nước, vài ngày sau, tôi lại khám lại. "
Lãnh Hàn Thiên, không nói gì thêm nữa, im lặng nhìn đứa nhỏ nằm trên giường, gương mặt lạnh lùng, không chút dao động.
Trong mắt phản chiếu hình ảnh của đứa nhỏ.
Lúc đem đứa nhỏ này về, lúc người hầu thay quần áo cho nó, những vết thương chằng chịt khắp nơi trên người, có mới có cũ, đang xen lẫn vào nhau, nhìn thật ghê người.
Là biết, thằng bé sống không được tốt mấy khi ở chung với người phụ nữ kia là mấy.
Mạc Chi Dương
"Tôi đi đây, sau vài ngày, tôi lại đến khám . "
Lãnh Hàn Thiên
"Ừm, được. "
Lãnh Hàn Thiên
"Oh!? vào đi. "
Trần Anh Sơn
"Boss, điều tra đã có manh mối , đằng sau ai làm. "
Lãnh Hàn Thiên
Oh!? "Ai.? "
Trần Anh Sơn
"Sau khi điều tra, manh mối đưa ra đầy đủ thông tin là ai làm, những dấu hiệu cho biết, bên mã hổ làm ra. "
Lãnh Hàn Thiên, hai tay giao nhau, trầm tư suy nghĩ, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp nháy nói.
Lãnh Hàn nguyệt
"Diệt đi !. "
Trần Anh Sơn
Trần Anh Sơn, nghe như thế, giật mình bất ngờ!!!.
Không ai biết, tính cách Boss hơn hắn, lạnh lẽo tàn nhẫn, nhưng, có liên quan đến lợi ích gia tộc, boss sẽ không bao giờ làm ra hành động bất lợi đó, nay vì đứa bé kia, ngài ấy lại phá lệ quy tắc nghề nghiệp của mình, đây... Có phải nói là... Đứa bé đem kia, đặc biệt hơn những thiếu gia khác không.
Nghĩ thì nghĩ như zậy, hắn cũng làm theo lệnh, xoay người đi làm.
Lãnh Hàn Thiên
Hắn biết thư ký riêng đang nghĩ gì, một người nghiêm khắc về quy tắc đưa ra, không cho bất kì ai Phạm lỗi này, nay hắn là người đầu tiên lại phá bỏ quy tắc định ra, thì làm sao mà không bất ngờ kinh ngạc cho được, đến nỗi hắn còn bất ngờ nữa là.
Lãnh Hàn Thiên
Nhưng, quy tắc là quy tắc, không thể nào bằng được con cái Hàn gia được.
Lãnh Hàn Thiên
Nếu đã đụng chạm đến con cháu Hàn gia, mà vì quy tắc định ra, bỏ qua thì... Không biết chừng, những kẻ này được nữa lấn tới, nên, diệt trừ là cần thiết, phải giết gà doạ khỉ, có như thế, những người khác mới không dám làm gì và học theo được.
Hạ Yến Nhi
"Gia chủ, đứa bé mà ngài đem về, đã tỉnh rồi ạ. "
Lãnh Hàn nguyệt
Oh!ừm, ta đã biết. "
Người hầu,nói vừa xong,xoay người lùi ra khỏi phòng.
Lãnh Hàn Thiên
Lãnh Hàn Thiên, đứng dậy, bước chân ra khỏi thư phòng.
Lãnh Hàn nguyệt
Đây... Là...!?
Lãnh Hàn nguyệt, nheo mắt nguy hiểm, ngay tức khắc, trong mắt ngây thơ trong sáng như một đứa trẻ chưa biết gì.
Lãnh Hàn Thiên
Lãnh Hàn Thiên, đi đến bên mép giường, nhìn xuống, gương mặt lạnh tanh không hề có độ ấm, trong mắt lạnh lẽo nguy hiểm.
Lãnh Hàn nguyệt
Lãnh Hàn nguyệt, khi nhìn thấy người đến là ai, trong lòng có chút bất ngờ, nhưng gương mặt non nớt kia, là sự lạnh lẽo nguy hiểm,nhìn người đàn ông, sự nghi hoặc khó hiểu hỏi ra miệng.
Nhưng trong lòng là chắc chắn 100 phần trăm, người trước đây, cha của cơ thể này, tuy là tiểu thuyết, như miêu tả về nhân vật phản diện, cha của cơ thể này, chỉ biết gia tộc, không hề biết đến gì gọi là gia đình, máu lạnh tàn nhẫn, với lại, trong ký ức của cơ thể này, cũng thoáng qua những hình ảnh, hình như gặp ở trong phòng người mẹ bạo hành kia rồi, nên, dù không miêu tả là mấy về nhân vật phản diện này, cô cũng có thể nhận ra được, người đàn ông này chắc chắn boss phản diện 100 phần 💯.
Lãnh Hàn nguyệt
Lãnh Hàn nguyệt, gục đầu xuống,nghe hỏi như thế, ngước mắt lên nhìn, sợ sệt trong đó có chút tà khí, trong mắt lạnh hàn, sờ sợ hỏi.
Lãnh Hàn nguyệt
"Chú... Chú là ai? tại sao... Tại sao cháu ở đây, còn... Còn mẹ cháu đâu rồi ạ!?. "
Lãnh Hàn Thiên
Lãnh Hàn Thiên, nhìn đứa nhóc trước mắt, gầy gò ốm yếu, lộ ra ngoài những biểu cảm và cảm xúc đó, mày hơi hơi giãn ra, gương mặt lạnh tanh cũng bớt đi vài phần lạnh,giọng nói cũng trở nên hoà nhã hơn.
Lãnh Hàn Thiên
"Đây là nhà ta, còn về mẹ con, cô ta đã mất rồi. "
Lãnh Hàn nguyệt
Lãnh Hàn nguyệt, nghe như thế, không khỏi trợn trừng mắt, trong đó có vui buồn lẫn lộn.
Lãnh Hàn Thiên
Lãnh Hàn Thiên, nhìn thấy những cảm xúc dao động trong mắt đó, mày lại nhíu,nhưng khi nhớ đến những vết thương trên người đứa bé, hắn mới biết được, những cảm xúc đó là gì.
Lãnh Hàn Thiên
Vui vì đã không còn bị bạo lực nữa, buồn... Chắc vì người phụ nữ đó, dù thế nào, cũng là mẹ của thằng bé, cho nên mới có cảm xúc buồn đó.
Lãnh Hàn nguyệt
"Zậy...Chú là ai?. "
Lãnh Hàn nguyệt
Lãnh Hàn Nguyệt, nghi hoặc hỏi.
Lãnh Hàn Thiên
"Lãnh Hàn Thiên, nhìn thẳng vào thằng bé nói.
Lãnh Hàn Thiên
"Ta là cha con. "
Lãnh Hàn nguyệt
Oh! "Cha!?. "
Lãnh Hàn Thiên
Lãnh Hàn Thiên, thấy trong sự ngây ngô trong mắt thằng bé có dao động tà khí.
Lãnh Hàn Thiên
Hắn không hiểu sao, trái tim đã lâu rồi, không dao động, nay lại dao động mãnh liệt, đây là... Mong chờ phải không.
Lãnh Hàn Thiên
Oh!mong chờ... Hắn sao? mà mong chờ cái gi? chẳng lẽ... Hắn mong chờ thằng bé lộ ra biểu cảm vui mừng và gọi một tiếng cha sao!?.
Lãnh Hàn nguyệt
"Không! chú không phải cha con. "
Lãnh Hàn Thiên
"Tai sao con lại nói zậy hả!?. "
Lãnh Hàn nguyệt
Lãnh Hàn Thiên, ngước mắt lên nhìn, trong đó là sự mất mát đau đớn.
Lãnh Hàn nguyệt
"Mẹ nói, con là cái thứ dơ bẩn bẩn thỉu, cái thứ nghiệt chủng không ai cần đến, nên chết đi là vừa."
Lãnh Hàn Thiên, sau khi nghe được những lời nói của thằng bé, mày không khỏi nhíu chặt chẽ hơn, trong lạnh lẽo nguy hiểm, trên mặt u ám tàn nhẫn, khí thế bao trùm cả căn phòng.
Lãnh Hàn Nguyệt, giật mình, khi cảm nhận được bá khí , ép người ta thở không được, trong lòng nghi hoặc từ hỏi.
Lãnh Hàn nguyệt
Người đàn ông này, đang tức giận...! Nhưng... Tại sao? tại sao ông ta lại tức giận khi cô nói những lời nói kia!? thật khó hiểu?.
Lãnh Hàn Thiên
Lãnh Hàn Thiên, nhìn gương mặt thằng bé trắng bệch, thiết nghĩ... Chắc do mình, nên thằng bé mới thành ra thế này, hắn thu lại hắc ám trên người, khí thế bức người đó cũng từ từ giảm đi mấy phần.
Lãnh Hàn Thiên
"Con là con trai Lãnh Hàn Thiên này, không phải cái thứ gì hết, đừng để trong lòng những gì người phụ nữ đó nói."
Lãnh Hàn Thiên
Thấy thằng bé như thế, hắn không hiểu sao, nhớ lại những hình ảnh mà hắn đã từng quên đi.
Những hoàn cảnh mà thằng bé gặp phải, giống y như hắn hồi còn nhỏ gặp phải, nhưng, thằng bé lại khác với hắn là... Thằng bé không hề xử người đã gây ra tổn thương, mà hắn thì lại khác, hắn giết hết cả những người đã làm tổn thương mình, không một ai có thể tồn tại ở trên thế gian này.
Lãnh Hàn Thiên, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, sợ lớn tiếng,làm thằng bé sợ hãi mình thêm, nên hạ giọng xuống.
Lãnh Hàn Thiên
"Con tên gì?. "
Lãnh Hàn nguyệt
"Lãnh Hàn... Nguyệt. "
Lãnh Hàn Thiên
"Con nghỉ ngơi đi, cái gì không quen không hiểu, cứ việc nói với người làm ở, bọn họ sẽ làm cho con. "
Lãnh Hàn nguyệt
"Vâng! con đã biết ạ."
Lãnh Hàn Thiên, không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng.
Lãnh Hàn nguyệt,nhìn theo bóng lưng người đàn ông, trong mắt xẹt qua lạnh lẽo, tà khí nồng nhiệt bao phủ căn phòng.
Chỉ vài giây sau, luồng tà khí đó biến mất như chưa hề tồn tại.
Lãnh Hàn nguyệt, nhìn thẳng vào chiếc gương trước mắt, hình ảnh cậu bé tầm cỡ 9 /10 t, thân hình gầy gò ốm yếu, làn da xanh tím, vì những trận đòn roi để lại, cũng không thể nào lu mờ nhan sắc,gương mặt non nớt kia, cũng làm cho người ta, mê mẩn, là đủ biết, sau khi lớn lên có bao nhiêu yêu nghiệt.
Nhưng, nếu nhìn sâu vào ánh mắt, phát hiện ra, bên trong lạnh lẽo nguy hiểm, bao nhiêu tàn nhẫn trong đó, một khi bước vào, không thể nào thoát ra được, mà chết dần chết mòn bên trong.
Lãnh Hàn nguyệt
Lãnh Hàn nguyệt, lấy khăn lau chùi cơ thể gầy gò ốm yếu này, trên mặt là hời hợt hững hờ, không mấy quan tâm đến mấy.
Hạ Yến Nhi
"Cốc Cốc Cốc! tiểu thiếu gia, đến giờ dùng bữa rồi ạ. "
Lãnh Hàn nguyệt
"Chờ chút, tôi ra ngoài liền. "
Mặc quần áo xong xuôi hết, Lãnh Hàn Nguyệt bước ra ngoài phòng tắm, trên tóc vẫn còn nhỏ giọt.
Người hầu gái, nhìn thấy như thế, vội vàng chạy lại, lấy máy sấy , đưa lên làm khô đầu tóc đang bị ước kia.
Lãnh Hàn nguyệt, chưa từng tiếp xúc với người khác, nên hơi khó chịu,lạnh giọng nói.
Lãnh Hàn nguyệt
"Tôi tự mình làm được, cô đi ra ngoài đi. "
Người hầu gái, tay run run, sợ hãi khi nhìn thấy cặp mắt u ám tàn nhẫn trước mắt, mồ hôi rơi đầy mặt và cả sau lưng cũng ước một vùng lớn.
Hạ Yến Nhi
Tiểu thiếu gia thật.... Đáng sợ.
Sau khi người hầu gái đi ra ngoài, mới dám thở phào nhẹ nhõm, trên trán lấm tấm mồ hôi, sau lưng ước hết, lẩm bẩm nói nhỏ.
Hạ Yến Nhi
"Tiểu thiếu gia, đáng sợ y như gia chủ, không... Còn hơn cả gia chủ nữa là, quá đáng sợ a. "
XUYÊN VÀO TIỂU THUYẾT ĐAM
Lãnh Hàn nguyệt
"Chào chú. "
Lãnh Hàn Thiên
"Con nên gọi ta là cha hay gì chú. "
Lãnh Hàn nguyệt
"chào... Chào cha. "
Lãnh Hàn Thiên
"Ừm, ngồi đi. "
Lãnh Hàn nguyệt, ngồi xuống đối diện cha Lãnh, trong căn biệt thự, trừ người làm ra, có hai người và hai đứa nhóc bên cạnh ông cha hờ .
Lãnh Hàn nguyệt, im lặng dùng bữa,trong khi Lãnh Hàn Thiên, thì uống trà xem báo, bầu không khí tĩnh lặng.
Lãnh Hàn Triệt , Lãnh Hàn Khiết, nhìn Lãnh Hàn Nguyệt, trong mắt loé lên sự chán ghét khinh thường, ngay tức khắc che giấu sự khinh thường kia, vào đó là nụ cười thân thiện.
Lãnh Hàn Triệt
"Chào em út, anh là anh cả, Lãnh Hàn Triệt, sau này chúng ta là người một nhà rồi, nên em đừng có sợ hay ngại gì, cứ xem như người một nhà a... "
Lãnh Hàn Triệt, nở nụ cười thân thiện, dịu dàng nhè nhẹ cười nói.
Lãnh Hàn Khiết
"Còn anh , Lãnh Hàn Khiết, sau này cứ gọi anh là anh hai đi, anh em với nhau thì phải thân thiết cùng nhau, em út ở đây có gì không thoải mái cứ việc nói với anh hai, anh sẽ làm cho em út. "
Lãnh Hàn Khiết, vui mừng thân thiết mà đối đãi thân thiện hơn.
Lãnh Hàn nguyệt, dùng bữa vừa xong, lau chùi miệng và tay, thì nghe được cha Lãnh nói, cô ngước mắt lên .
Lãnh Hàn Thiên, nhìn hai đứa con lớn, thân thiện với đứa út, gật đầu vừa lòng , trên mặt bớt đi cái lạnh lẽo, hoà nhã hơn trước rất nhiều,khí thế giảm đi, chỉ còn lại 1 phần trăm còn lại.
Lãnh Hàn Thiên
"Ta đã kêu người sắp xếp cho con rồi, ngày mai con cùng các anh con đi học . "
Lãnh Hàn nguyệt
Oh! đi học sao?.
Lãnh Hàn nguyệt
"Vâng! con đã biết ạ. "
Lãnh Hàn nguyệt
Một người lớn tuổi như mình, lại phải học tiểu học, haiz....
Lãnh Hàn Thiên
"Cứ zậy đi, ta lên lầu xử lý công việc đây. "
Lãnh Hàn Thiên, lên lầu xử lý công việc, dưới lầu, chỉ còn lại 3 người, trừ quản gia ra.
Lãnh Hàn Khiết
"Xuỳ... Em út cái con mẹ gì, chỉ là đứa con hoang mà thôi, thật bẩn thỉu. "
Lãnh Hàn Triệt
"Tiểu Khiết, đừng lớn tiếng quá, coi chừng cha nghe được bây giờ. "
Lãnh Hàn Khiết
"Anh, anh đừng nói là, anh chấp nhận cái thứ con hoang này a... "
Lãnh Hàn Triệt
"Ha... Em nghĩ zậy à!?. "
Lãnh Hàn Khiết
"A... Không lẽ không phải zậy!?. "
Lãnh Hàn Triệt,cái nhìn lạnh lẽo nguy hiểm, khinh thường nhìn thẳng vào Lãnh Hàn Nguyệt mà nói, giọng nói tràn đầy sự khinh thường. "
Lãnh Hàn Triệt
"Sao có thể được, anh em chúng ta, được sinh ra bởi người mẹ danh giá hào môn , sao có thể so sánh với cái thứ con hoang được a... Hừ, sống chung với cái thứ con hoang đó,cùng một không khí, cũng làm cho anh phải nghẹn ứ hơi thở rồi. "
Lãnh Hàn Khiết
"Ha ha... Em cũng cảm thấy như zậy, ê con hoang, mày nên biết, cái thứ bẩn thỉu như mày, không nên tồn tại ở đây, mày nên sống an phận đi, đừng mơ tưởng những thứ khác, mày hiểu những gì tao nói phải không hả!?. "
Lãnh Hàn Khiết
"Con hoang, mày nghe gì không hả!? mày điếc à!?. "
Lãnh Hàn Khiết, đi đến trước mặt Lãnh Hàn Nguyệt, vừa mới đưa tay ra, định nắm tóc.
Ngay lập tức bị người nắm giữ cổ tay.
Lãnh Hàn Khiết, tức giận quát mắng.
Lãnh Hàn Khiết
Mẹ kiếp, con hoang mày mau buông tay ra cho tao, tin hay không tao bẻ gãy cổ... Á... "
Chưa kịp mắng chửi xong, cơn đau từ cổ tay truyền đến, làm cho Lãnh Hàn Khiết kêu lên đau đớn.
Lãnh Hàn nguyệt, lạnh nhạt hời hợt nói, nhưng trong giọng nói là sự nguy hiểm.
Lãnh Hàn nguyệt
"Mày còn gọi một từ nào con hoang nữa, tao bẻ nát tay mày đấy. "
Lãnh Hàn Khiết
"Mày... Mày...Đau quá... Mày mau buông tay ra ngay... Á... Anh cứu em... "
Lãnh Hàn Triệt
"Cái thứ bẩn thỉu con hoang như mày, dám đụng đến em tao, mày muốn chết. "
Lãnh Hàn Triệt, đập đổ cái bàn ngay trước mặt, lạnh lẽo nguy hiểm, từng bước đi đến trước mặt Lãnh Hàn Triệt, nhìn thẳng vào cô khinh thường nói.
Lãnh Hàn Khiết
"Anh, nói nhiều với nó làm gì, bẻ cổ nó cho em ... Á... Khốn kiếp, mày mau buông tay ra coi, cái thứ con hoang này.... "
Tiếng xương kêu nghe giòn tan.
Lãnh Hàn Khiết, ôm lấy cánh tay, la lớn om sòm lên, như heo bị hộc huyết, nghe mà rợn người.
Lãnh Hàn Triệt, tức giận mắng chửi xông vào đánh.
Lãnh Hàn Triệt
"Mẹ nó... Tao muốn giết mày ngay lập tức... "
Triệu Quang.
Quản gia, ông đứng ở đó, nhìn thấy những thiếu gia đang xung đột với nhau, ông thờ ơ, không quan tâm đến, mặt lạnh hàn, bình tĩnh đứng đó,im lặng.
Lãnh Hàn nguyệt, đưa chân đá vào chân Lãnh Hàn Triệt, nghe một cái rắc.
Lãnh Hàn Triệt, ôm chân lăn lộn dưới nền gạch, la hét lên, cả căn phòng toàn là tiếng kêu rên vì đau đớn.
Lãnh Hàn nguyệt, lạnh hàn đi đến trước mặt bọn hắn, nhìn xuống, chân đạp lên đầu Lãnh Hàn Triệt, lạnh lẽo nguy hiểm nói.
Lãnh Hàn nguyệt
"Tao không thích người khác gọi tao như zậy, tao đã cảnh cáo tụi mày rồi, nhưng tụi mày lại phắt lời tao nói, nếu không phải nghĩ đến, tụi mày là con ông ta, tao đã bẻ gãy cổ tụi mày ngay lập tức rồi đấy... "
Lãnh Hàn nguyệt, vừa nói vừa nhấn mạnh chân xuống, lực lượng ở chân , mạnh mẽ đến nỗi muốn nghiền nát đồ dưới chân ngay lập tức, tạo ra tiếng kêu răng rắc.
Trên tầng lầu, trong thư phòng làm việc, tuy đã cách âm, nhưng vẫn có thể nghe được , những âm thanh thảm thiết dưới lầu vang lên.
Lãnh Hàn Thiên, nhíu mày lại, đứng dậy ra khỏi phòng,mới vừa ra khỏi phòng, âm thanh thảm thiết kia càng kinh khủng hơn.
Đứng ngay tại chỗ, nhìn xuống tầng trệt, ở dưới vụ việc toàn bộ đều nhìn thấy .
Mày hơi cau lại, trong lạnh hàn, khí lạnh bao phủ xung quanh.
Quản gia đã nhận ra khí lạnh lẽo đó, trong lòng kinh sợ, mồ hôi rơi đầy mặt, tay chân run rẩy.
Triệu Quang.
Gia chủ hình như sinh khí rồi, tiểu thiếu gia, chắc vừa mới về Lãnh gia, mà đã tạo ra một cuộc ẩu đả anh em rồi,tiểu thiếu gia đây là... Muốn bị đuổi khỏi Lãnh gia à!?.
Lãnh Hàn nguyệt, cảm nhận được luồng khí lạnh nguy hiểm, hơi hơi cau mày lại, liếc nhẹ nhìn lên.
Thấy người ở trên đó, không hề sợ hãi, ngược lại bình tĩnh, thờ ơ, thu lại mắt, nhìn xuống dưới chân, mắt lạnh lẽo hàn băng, đá bay người dưới chân bay xa mấy met.
Sửa sang lại quần áo, tao nhã, xoay người lên lầu, đi đến bậc thang, ngừng lại bước chân, liếc mắt qua người đàn ông đứng đó, gật đầu như chào hỏi,lạnh lùng bước vào phòng.
Lãnh Hàn Thiên, hơi nhướng mày, khi thấy đứa út, bình tĩnh thờ ơ, khi thấy hắn ở đây, đây là cốt khí đúng thật người Lãnh gia, nhìn xuống hai đứa con lớn, nhíu chặt mày, trong mắt lạnh ám, lên tiếng , giọng nói tràn đầy nguy hiểm.
Lãnh Hàn Thiên
"Đưa hai đứa nó đi bệnh viện đi, thật thảm hại. "
Lãnh Hàn Triệt, Lãnh Hàn Khiết, đau đớn nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, sau khi nghe được những lời này, trong lòng lộp độp, trên mặt trắng bệch, thân mình run rẩy dữ dội.
Lãnh Hàn Triệt
Cha... Sinh khí rồi.
Lãnh Hàn Khiết
Cha vậy mà không trách phạt cái thứ bẩn thỉu con hoang đó.
TRƯỜNG TIỂU HỌC NAM CƯƠNG.
Lãnh Hàn Triệt
"Bữa nay có một đứa mới chuyển đến, đánh nó tàn phế cho tao. "
Hàn Hạo
"Oh! nó đụng chạm đến mày à!?. "
Lãnh Hàn Triệt
"Đừng hỏi nhiều, kêu mày thì mày làm đi. "
Hàn Hạo
"Ừ, được rồi, tao đã biết, mà à... Sao hôm nay mày không đi học à!? mày ở đây, thì xử đẹp cái thằng mà mày nói rồi a. "
Lãnh Hàn Triệt
"Oh! tao... Tao bận đi nghỉ mát rồi, khoảng chừng tháng mấy nữa mới có thể về được, nên tao mới nhờ mày làm như zậy, bằng không, mày nghĩ , tao để cho mày thay tao xử lý nó à!?. "
Hàn Hạo
"Oh!ừm tao biết rồi, mày yên tâm đi nghỉ mát đi, tao đây xử lý nó, sống không được, chết không xong. "
Lãnh Hàn Triệt
"Ừm, tao tin mày, vậy thì tao cúp máy đây. "
Hàn Hạo
"Cái thằng này, tao chưa kịp hỏi, thằng đó mặt mày ra sao nữa là... Zậy mà nó cúp máy rồi. "
Hàn Hạo
"Ơ mà không sao, chỉ cần có đứa nào mới chuyển đến, thì chắc là nó rồi. "
"Oh! nhìn học sinh này lạ quá, không giống học sinh ở đây, không lẽ đây là học sinh mới chuyển đến!?. "
Hàn Hạo
Oh! học sinh mới chuyển đến!
"Ôi thần linh ơi, cậu học sinh này đẹp trai quá đi mất, tôi muốn hỏi làm quen quá. "
Hàn Hạo
"Ngăn lại cho tao."
"Này, mày đứng lại, đai ca bọn tao muốn nói chuyện với mày một chút. "
Hàn Hạo
"Ưm... Mày là cái đứa dám đụng vào anh em tao à!?.
Hàn Hạo
"Bắt nó lại, hôm nay phải đánh đến nỗi phải cho nó tàn phế, mới có thể thả ra được, biết chưa. "
Diệp Trần
Diệp Trần, nghe như thế, mày nhíu chặt chẽ hơn, trong mắt ám quang , khí lạnh bộc phát ra xung quanh.
Những đàn em, cảm nhận được khí lạnh chết người, nhưng, vẫn không sợ, vì đã có đại ca chó điên ở đây, bọn hắn không hề sợ hãi.
Diệp Trần
Chuyện gì nhỉ? mấy người này là ai nữa hả?.
Chỉ sau giờ giây, bọn Hàn Hạo bị xử lý hết, nằm Lăn la bò càn dưới đất, mặt mũi bầm giập, như đầu heo.
Hàn Hạo
Hàn Hạo, hắn không thể nào tin được, tên này lại mạnh như zậy, chỉ vài chiêu, đã hạ gục hết đàn em hắn, ngay cả hắn, người đứng đầu Học Viện quái vật trường tiểu học NAM CƯƠNG này, mà không thể đánh lại, đây còn là con người nữa hả?!.
Triệu Quang.
"Tiểu thiếu gia, đã đến nơi rồi ạ. "
Lãnh Hàn nguyệt
"Ừm, tôi đã biết. "
Triệu Quang.
"Chúc ngài học vui vẻ. "
Lãnh Hàn nguyệt
Lãnh Hàn nguyệt, nhìn trên bảng hiệu trước mặt, mặt vô biểu tình, bước vào trong.
Phía trước, có vụ ẩu đả, chắn ngang đường đi cửa vào, Lãnh Hàn Nguyệt, đi đến gần.
Hàn Hạo
"T... Tao nghe... "
Lãnh Hàn Triệt
"Hàn Hạo, tao quên nói cho mày biết đặc điểm nhận dạng của đứa con hoang đó nữa.
Lãnh Hàn Triệt
"Đứa con hoang đó, đặc điểm là, nó rất lùn,đầu tóc đen xám,gương mặt thì đơ, hai mắt luôn luôn là cá chết... "
Hàn Hạo
"Mẹ nó... Bây giờ mày mới nói... "
Lãnh Hàn Triệt
"Oh!... A...Tao bận quá, nên ... "
Lãnh Hàn Triệt
"Ê Hàn Hạo... Alo... Ê...!?? Nó làm sao zậy nhỉ?. "
Hàn Hạo
Khốn kiếp... Họ Lãnh kia, hại hắn thê thảm như zậy.
Lãnh Hàn nguyệt
Oh!... Hửng!sao đặc điểm miêu tả trong điện thoại tên này, giống mình quá zậy ta!?.
Xung quanh, nhìn thẳng vào Lãnh Hàn Nguyệt, bọn họ đều hiểu ra vấn đề rồi.
Hàn Hạo
Mẹ nó... Nhận sai người rồi.
Hàn Hạo
Người mà hắn nên xử lý, là tên lùn này mới đúng.
Diệp Trần, liếc nhìn thằng nhóc lùn tịt kế bên, trong mắt tỏ ra hứng thú.
Lãnh Hàn nguyệt, cảm nhận được cái nhìn vào mình, ngước mắt lên nhìn,gương mặt nhỏ, lạnh lẽo hàn băng, trong mắt hắc ám đen tuyền,làm cho người ta phải run rẩy sợ hãi, khi đã nhìn vào.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play