Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Trí Mạng Mị Thê Đêm Ngày Quyến Rũ

Chương 1: không đưa tiền, tôi báo cảnh sát

Vân Thiển Nguyệt trở mình hồi lâu trên giường. Nằm cạnh cô bây giờ là một người đàn ông với dung mạo có thể làm người ta điên đảo.

Cô thở dài, vùi mặt vào trong lồng ngực của anh ta, khẽ cọ. Bàn tay thon dài lại nhẹ nhàng vuốt nhẹ dọc theo sống lưng cân đối của anh. Lâu lắm rồi, cô mới có thể ở gần anh như vậy.

Kể từ ba năm trước.

Nhưng bây giờ không phải là lúc xem xét những điều đó. Cô thở dài. Cô ghé sát vào tai anh ta, thổi hơi:

"Anh Cố!"

"Cố Nam Kiều!"

“Nam Kiều!”

Vừa gọi, trái tim cô vừa thắt lại. Cũng đã ba năm rồi, cô từng cảm thấy mình không có quyền gọi anh bằng cái tên thân thiết như thế nữa. Vân Thiển Nguyệt vừa lau đi những giọt nước mắt bên khóe mi, người đàn ông cũng vừa hay mở mắt. Anh nhìn cô, trong đáy mắt vô cùng phức tạp. Là yêu, hay là hận. Cô không dám hỏi, cũng không nắm chắc.

Cố Nam Kiều nhìn cô gái đang nằm gọn trong lòng mình. Hai người cùng đắp một chăn. Lớp chăn mỏng đắp ngang bờ vai trắng sứ của cô gái, nửa kín nửa hở.

Mà hai người đều không mặc quần áo.

Anh khẽ cựa mình, hầu kết giật giật. Ba năm không gặp, người con gái này càng ngày càng quyến rũ. Chỉ cần một cái nhăn mày cũng đã đủ để người khác tình nguyện chết dưới váy mình.

Người đàn bà quyến rũ như vậy, luôn là những kẻ gây ra tội ác.

Như những gì cô làm với anh ba năm trước. Cố Nam Kiều đẩy thân hình bé nhỏ kia ra xa người mình. Giọng anh lạnh băng.

“Tại sao cô lại ở đây?"

Cô hơi chững lại. Bốn năm không nghe thấy giọng nói của anh, không ngờ nó lại lạnh lẽo đến mức này. Lạnh đến mức khiến cô nghẹt thở.

Nhưng cô còn việc quan trọng khác phải làm hơn là suy xét đến những vấn đề này. Cô dùng đầu ngón tay chọc hai điểm đỏ trước ngực Cố Nam Kiều, cười đến quyền rũ:

"Nam Kiều, anh thấy rồi đó! Chúng ta..."

Hơi thở của anh trở nên nặng nề, ánh mắt cũng thâm sâu hơn. Anh nắm lấy tay cô, bóp mạnh: "Cô có ý gì? Thiển Nguyệt, từ bao giờ cô biến thành người dày mặt đến thế?"

Cô lại cong khóe môi. Cô lật tấm chăn lên. Bên dưới lớp đệm trắng tinh là những đóa mai hồng lốm đốm. Ánh mắt của Cố Nam Kiều co rụt lại.

"Nam Kiều, đêm qua là đêm đầu tiên của em. Em không cần gì cả, chỉ cần tiền".

Anh hơi nhướng mày.

"Cần tiền? Tiểu thư nhà giàu có như cô cũng cần tiền? Lại còn vì tiền mà chấp nhận lên giường với đàn ông? Cô từ bao giờ lại rẻ mạt đến thế?"

Thiển Nguyệt khó thở, muốn chạy trốn ra khỏi đây ngay lập tức. Nhưng cô nhớ đến sự mong đợi của cha mình, bệnh tình của anh trai...

Trái tim cứng lên, cô lại càng làm quá.

"Tôi vốn rẻ mạt như thế. Nếu như anh không đưa tiền, tôi sẽ kiện anh tội ***** ***!"

Cố Nam Kiều bật cười. Ánh mắt anh ẩn chứa những sắc thái mà cô không đoán được. Anh dùng tay miết lên phần máu trên giường đã khô đi, lạnh nhạt nói cùng cô như đang trần thuật một câu chuyện

"Nghe nói bác sĩ bây giờ rất giỏi..."

Vân Thiển Nguyệt sợ đến co rúm. Cô không biết bác sĩ có giỏi hay không, nhưng máu đó là cô làm giả đấy. Nếu như anh ta phát hiện ra, vậy thì chết cũng không có chỗ chôn!

Cô chồm người dậy, đổ nhào lên người anh ta. Trên người cô chỉ mặc nội y, chỗ ẩn chỗ hiện dính sát vào cơ thể nam tính, khiến nhiệt độ trong phòng đột ngột tăng lên.

"Nam Kiều ! Anh đừng có kiếm cớ ăn quỵt!"

Cố Nam Kiều luống cuống đẩy cô ra, ném cho cô một tấm thẻ. Anh ngồi dậy, muốn lấy quần áo mặc vào.

“Mã số thẻ là 210714. Trong đó có đủ tiền để cô ăn chơi đến hết đời. Tốt nhất cô hãy nghĩ đến biện pháp ngừa thai cho tốt. Tôi không muốn con mình do cô sinh ra".

Cô gật đầu, cầm lấy tấm thẻ kia mà bày tỏ sự vui sướng. Nhưng chỉ có cô biết trái tim mình đang rỉ máu.

Cố Nam Kiều vừa mặc quần áo xong. Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô, cảm thấy thật chướng mắt. Lửa giận trong lòng dâng lên cuồn cuộn. Anh kéo tung chiếc chăn đang che trên người cô ra, áp cô xuống giường.

Cả người Vân Thiển Nguyệt run cầm cập. Như vậy là chơi lớn rồi!

"Anh... anh muốn làm gì?"

"Tôi chi trả nhiều tiền như vậy, lẽ nào chỉ dùng cô một lần?"

Nói xong, anh cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi cô. Vân Thiển Nguyệt cứng đờ toàn thân. Hình ảnh những năm trước không ngừng hiện ra, như muốn đẩy cô vào đáy vực tăm tối. Cố Nam Kiều cuốn lấy môi cô, dùng đầu lưỡi khuấy đảo trong khuôn miệng nhỏ nhắn, mang toàn bộ mật ngọt của cô gái hút bằng sạch.

Một bàn tay của anh lại khẽ vờn từ cổ, chuyển xuống xương quai xanh tinh tế, đồi núi cao ngất. Xúc cảm tươi mát dưới da khiến anh như phát điên, nhiệt độ toàn thân dồn ở một chỗ.

Môi lưỡi Cố Nam Kiều chuyển xuống dưới, lướt theo da thịt trắng muốt của cô, khiến cho toàn thân Vân Thiển Nguyệt đỏ ửng.

Cô ngâm rên một tiếng. Không phải là vui sướng, mà là hoảng sợ thống khổ. Hai mắt cô mở to, nhìn trần nhà sang trọng, nhưng bên trong con ngươi không còn chút ánh sáng nào.

Giống như linh hồn đã chết rồi. Cố Nam Kiều cuối cùng cũng nhận ra được sự khác lạ của cô. Anh dừng lại, ánh mắt dâng lên chút tàn nhẫn:

“Cô chán ghét tôi đến vậy, sao lại còn muốn leo lên giường của tôi?"

Vân Thiển Nguyệt hoảng sợ lấy chăn che lại thân mình, cả người co tròn lại mà thở dốc. Sau khi bình ổn rồi, cô mới nhìn anh:

"Đâu có, chỉ là tôi không ngờ người như anh Cố đây lại tiếc từng bữa ăn như vậy. Tiền trao cháo múc. Nếu như anh muốn có lần nữa, vậy thì cần thêm một tấm thẻ".

Cố Nam Kiều không hề bố thí cho cô thêm một chút ánh mắt nào, quay đầu đi thẳng. Cảnh cửa đóng "rầm" một cái, cũng là mang theo linh hồn của Vân Thiển Nguyệt đi mất. Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo, rồi lại ngã vật ra giường.

Cười đến thê lương.

Bên mắt đã chảy ra dòng nước ấm tự bao giờ. Cô đưa tay lau sạch nó, lại cầm tấm thẻ trên tay ngắm nghía.

Trong này có rất nhiều tiền, nhưng cũng được trả giá bằng "rất nhiều" danh dự của cô.

Nhưng nếu như để cứu người thân của mình, như vậy cũng đáng.

***

Vân Thiển Nguyệt trở về nhà. Cô nhìn cha mình đang ngồi bên bàn, lo lắng đến hao gầy.

"Bố, con đã về!"

Ông giật mình. Trong đôi mắt của ông ánh lên tia sáng, vội vàng nắm lấy tay cô mà hỏi han:

"Sao rồi? Con có lấy được về không?"

Cô vỗ vỗ tay ông trấn an, rồi lôi chiếc thẻ mà Cố Nam Kiều đã vứt lại ra.

"Bao nhiêu?"

"Chỉ đủ tiền chữa bệnh cho mẹ mà thôi!"

Mấy ngày trước, Vân Thiển Nguyệt đang đi học ở Anh thì nghe tin dữ. Mẹ cô mắc bệnh nặng. Anh trai cô - người thừa kế ưu tú của gia tộc bị tai nạn. Mà tập đoàn nhà họ Vân gần như đã thua lỗ không thể gượng dậy nổi.

Mấy hôm sau, chị gái của cô cũng bị mất tích.

Bao nhiêu bi kịch dồn đến, ép cả nhà họ vào đường cùng.

Ông lấy tay ôm đầu, trên khóe mắt đã đầy nếp nhăn. Một người tài hoa khắp thành phố ngày trước mấy tháng nay già hẳn đi, khiến cô đau xót.

Cô ôm lấy ông, nghẹn ngào:

“Bố đừng nghĩ ngợi nữa được không? Con nhất định sẽ nghĩ cách kiếm được rất nhiều tiền. Chữa bệnh cho mẹ, cứu anh trai, rồi sau đó chúng ta từ từ vực dậy sản nghiệp nhà họ Vân!"

Mắt ông ngày càng tan rã. Ông thều thào:

"Trên đời này còn ai có khả năng vực dậy sản nghiệp nhà ta nữa. Cả cuộc đời cố gắng của bố mẹ, coi như không còn rồi".

Chương 2: mất mặt cầu xin

"Có! Bố quên mất một người rồi sao?"

Thiển Nguyệt chợt lên tiếng, muốn kéo ông Vân lên từ sâu trong đáy tuyệt vọng.

"Là ai?"

"Cố Nam Kiều".

Trên đời này, chỉ còn danh vọng của nhà họ Cố mới có thể giúp cô vượt qua những khốn khó trước mắt. Nếu như ba năm trước, chỉ cần cô nói một câu, anh ấy nhất định sẽ vươn tay ra giúp đỡ.

Nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra giữa hai người, cô cười buồn.

Giữa hai người còn gì để có thể đến với nhau được đây?

Nhưng cô không còn cách nào khác ngoài việc nói ra điều đó giúp bố mình yên tâm hơn. Chỉ trong vòng một tháng cô đã suýt mất đi hai người thân, chị gái mất tích không về. Không thể để người cuối cùng cũng gục ngã trong lần khó khăn này được.

“Tiền này cũng là con lấy ở chỗ Cố Nam Kiều? Nó cho con à?" - Giống như thấy tia hy vọng mới, ông lại hỏi tiếp.

Cô gật đầu.

Xem như là vậy. Dù gì cũng là do cô lừa anh ấy mà lấy được.

Ông Vân sướng rơn lên:

"Vậy thì tốt quá. Con đúng là phúc tinh của nhà ta. Thằng bé nhất định vẫn còn yêu con lắm. Nếu như hai đứa kết hôn, vậy thì khốn cảnh nhà chúng ta sẽ được giải quyết rồi!"

Cô nắm lấy tay ông, đỡ thân hình lảo đảo của ông ngồi xuống ghế:

"Đúng vậy! Cho nên bố yên tâm. Con nhất định sẽ mang đủ tiền về cho nhà chúng ta. Đến lúc ấy không chỉ nhà họ Vân không bị phá sản, mà bố còn có thêm một người con rể tốt nữa".

Ông Vân tin đó là thật, vội vã cầm tấm thẻ rồi gọi điện cho bệnh viện. Số tiền trong thẻ kia được chia làm hai phần, toàn bộ dùng để đặt cọc cho viện phí của mẹ và anh trai cô.

Thiển Nguyệt trở về phòng của mình, mệt mỏi mà vùi mình trong gối. Một tháng nay, những chuyện xấu cứ kỳ lượt kéo đến, như muốn nhấn chìm cô vào trong vực thẳm tăm tối. Mất cả đêm không ngủ được, ngửi thấy mùi đệm chăn quen thuộc, mắt Thiển Nguyệt cứ dính lại với nhau. Khi cô tỉnh lại, cũng đã bốn giờ chiều rồi.

Đầu vẫn đau như búa bổ, mà họng bắt đầu hơi rát.

Có lẽ cô đã ốm rồi.

Nhớ lại những năm trước đây, chỉ cần cô ho một tiếng, nhất định sẽ có người đội mưa mà đi mua thuốc. Anh ân cần dỗ cô uống thuốc, còn chu đáo chuẩn bị một viên kẹo ngọt.

Còn bây giờ, không còn ai hỏi han cô nữa. Thiển Nguyệt đứng trước gương. Cô nhìn bản thân mình trong gương, tay miết lên những dấu ửng đỏ trên cổ.

Đây là dấu vết mà Cố Nam Kiều đã để lại. Cô lấy tay bóp mạnh chỗ đó, khiến cho phần da thịt càng thêm đỏ. Nếu như làm thế này, có lẽ sẽ cầu xin được một chút lòng thương hại của

anh, phải không?

Thiển Nguyệt bước xuống lầu. Bố cô có lẽ đã vào bệnh viện. Cả căn nhà lúc này đều hoang vắng. Cô để lại lời nhắn cho ông rồi ra khỏi nhà. Thiển Nguyệt bắt xe đến thẳng nhà Cố Nam Kiều.

Đó là một căn biệt thự cổ mang phong cách tân cổ điển. Trong vườn phảng phất hương lan.

Cô bị bảo vệ chặn lại ngoài cổng.

"Cô có hẹn không?"

Tất nhiên là không có. Cô mím mím môi, nhớ ra một người.

"Nhờ anh chuyển lời với quản gia, có cô Thiển Nguyệt đến gặp".

Người kia nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn nghe theo lời cô.

Khoảng mười phút sau, một ông lão chống gậy bước ra từ vườn lan. Ông ta nhìn cô, đáy mắt cũng lạnh băng.

Trong lòng buồn bã, nhưng cô vẫn dày mặt cười tươi rói rồi nói.

"Chú Chung!"

Chú Chung chống cái gậy lộp cộp xuống dưới đất như muốn đuổi khách. Ông hừ một tiếng:

"Không dám với cao đến viên ngọc quý nhà họ Vân. Tôi chỉ là một người hầu. Cô đến đây có chuyện gì?"

Thiển Nguyệt gượng cười xấu hổ:

"Con đến tìm Nam Kiều, anh ấy có nhà không?"

Chú Chung phá lên cười:

“Cô Vân, bây giờ mà cô vẫn còn mặt dày mày dạn mà đến thăm cậu chủ. Lương tâm của cô bị chó tha rồi à?"

Thiển Nguyệt cứng họng, mở miệng lại đóng miệng, không biết nói năng gì.Ông nói đúng, cô không có tư cách đến đây, để rồi xin sự trợ giúp của anh lần nữa. Nhưng bao nhiêu người còn đợi cô mang tiền về. Mà cả cái thành phố này, cô chỉ còn trông đợi được vào một chút tình cảm của anh mà thôi. Chú Chung lại bắt đầu chống gậy đi vào trong. Trước khi đi, ông còn dặn dò:

"Tuyệt đối không để cho con đàn bà không biết xấu hổ vào đây! Nếu không, đừng trách tôi độc ác".

Đợi đến khi ông vào rồi, cánh cổng cũng đóng lại, hoàn toàn khước từ cô ở bên ngoài.

Thiển Nguyệt lòng dạ rối bời, ngồi phệt xuống đất, dựa vào một bên trụ cổng.

Cô đang ôm hy vọng Cố Nam Kiều vẫn chưa trở về. Cô sẽ chờ ở đây khoảng một tiếng, nếu không đợi được sẽ về.

Thế nhưng Thiển Nguyệt lại ngủ quên mất. Cho đến khi đèn pha ô tô của Cố Nam Kiều rọi vào mặt, cô cũng không hề hay biết.

Chiếc xe sang trọng dừng ở cổng. Cánh cửa biệt thự đã mở rồi, nhưng nó không đi tiếp nữa. Khuôn mặt của Cố Nam Kiều đen sầm. Anh nhìn người phụ nữ đang ngủ gục bên trụ cổng, sự tức giận chiếm toàn bộ các tế bào não.

Xưa nay anh vốn tưởng cô là người phụ nữ thông minh, ai ngờ có thể ngu ngốc thế này. Cô ta có biết rằng nằm ở đây không chỉ bị cảm lạnh, mà còn có thể bị bắt cóc nữa hay không?

“Dậy! Đừng có giả chết ở nhà tôi".

Cố Nam Kiều thô bạo đẩy một cái, khiến cho Thiển Nguyệt đang chìm trong giấc ngủ giật mình. Cô ngã nhào ra, phải dùng một tay chống lấy đất mới có thể giữ thăng bằng.

Nhưng bàn tay mềm mại kia lại đập vào viên sỏi nhỏ trên mặt đường, rạch ra một vết máu khá sâu.

Cô nín đau, làm như không có gì mà giấu tay sau lưng.

"Nam Kiều, anh đã về rồi đấy à?"

Cô dường như đã ném hết cả mặt mũi. Cô dùng chất giọng dịu dàng mềm mại như xưa hòng lay động người đàn ông.

Cố Nam Kiều thoáng ngẩn ra. Nhưng anh rất nhanh đã lấy lại giọng nói lạnh băng:

"Cô đến đây làm gì? Không phải tôi đã sớm đưa tiền cho cô rồi sao? Còn thiếu à?"

Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, gật đầu:

"Còn thiếu, thiếu rất nhiều. Nếu có thể, anh cho em vay một số tiền lớn được không? Em nhất định sẽ trả".

Cố Nam Kiều lướt mắt trên người cô, từ đầu đến chân, châm chọc: "Không biết cô Vân đây lấy gì mà trả. Hoặc là nói cách khác, cô muốn bán thân bao nhiêu lần?"

Thiển Nguyệt tiến lên đứng sát anh, cố gắng phơi bày những dấu hôn anh để lại trên cổ mình. Trên quần áo của cô cũng đã sức mùi hương quế, hương vị mà Cố Nam Kiều thích nhất.

Năm đó anh từng nói rằng:

"Anh thích mùi hoa quế trên tóc em, vừa thanh khiết, vừa khiến người ta đau xót".

Phải nói là để xin được sự trợ giúp của anh, cô đã phải bỏ toàn bộ tiền vốn ra. Cố Nam Kiều nhìn bàn tay đang nắm áo mình. Anh chậm rãi gạt tay cô, phun ra một chữ:

"Bẩn!"

Thiển Nguyệt chết đứng. Cô vội vã thu bàn tay về, mở ra nắm vào đều không yên. Bàn tay đó không hề bị thương, nhưng lại có cảm giác như muôn ngàn gai nhọn đang đâm vào. "Không biết cô Vân có nhớ hay không, vốn dĩ một nửa tài sản của tôi sẽ mang tên cô!"

Tất nhiên là nhớ.

Thiển Nguyệt cười cười.

Năm đó, chỉ còn một ngày nữa, cô sẽ gả cho anh. Cô trở thành bà Cố, cũng đồng nghĩa với việc nắm trong tay một nửa tài sản của anh. Vợ chồng một thể, gắn bó không rời.

“Nhưng cô lại rời bỏ tôi ngay trước ngày cưới. Cô nghĩ mình còn tư cách đưa ra yêu cầu giúp đỡ từ tôi không?"

Chương 3: một lần nữa chuốc nhục

Cô nghĩ mình còn tư cách không?

Nói thật, không cần anh hỏi, cô cũng biết mình không còn mặt mũi đòi hỏi ở anh điều gì nữa.

"Nam Kiều!" - Mắt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, cầu xin một chút lòng thương hại.

"Nhà họ Vân thật sự đã suy sụp rồi. Nếu như không phải vì em, coi như cũng vì anh trai em được không?"

Anh trai của cô là Vân Chiếu Khải, lúc này đang nằm hôn mê trong viện vì tai nạn giao thông.

Cố Nam Kiều bật cười:

"Thiển Nguyệt, chỉ cần có cô, đã đủ để tôi hận gia đình nhà họ Vân đến chết. Chút tình cảm cỏn con hồi trẻ, cũng không thể nào vãn hồi những tổn thương mà cô gây ra cho tôi được."

Nói xong, anh lại lần nữa leo lên xe. Mặc cho Vân Thiển Nguyệt đứng bên ngoài xe đập cửa, sắc mặt anh vẫn lạnh tanh.

Chiếc xe hạng sang lên ga, phóng nhanh vào trong cổng biệt thự. Cánh cửa kia như một con quái vật, há miệng nuốt nhanh chiếc xe đó vào, rồi hoàn toàn đóng lại.

Cô bị cự tuyệt ở bên ngoài.

Nhìn cánh cửa to lớn trầm nặng đóng chặt, cô biết rằng Cố Nam Kiều sẽ không tha thứ cho mình. Nếu như ở đây, sẽ chỉ mang thêm tội mà thôi.

Cô loạng choạng sải bước quay đi. Mỗi bước chân đều nghiêng ngả. Vân Thiển Nguyệt rời đi. Nhưng cô không biết rằng, trên lầu cao của biệt thự, vẫn có một đôi mắt đang hướng về phía mình.

Cố Nam Kiều tay nâng một ly rượu, nhưng vẫn nhìn bóng dáng mảnh khảnh thất thểu trong đêm kia. Tim, có chút đau nhức.

Bàn tay cầm ly rượu của anh nắm chặt hơn, làm nổi lên những đường gân xanh.

Chú Chung đứng bên cạnh, thấy vậy lên tiếng:

"Cậu chủ, tại sao cậu vẫn còn quan tâm đến cô ta chứ? Một người đàn bà tuyệt tình tuyệt nghĩa. Ba năm trước."

"Lão Chung!"

Nam Kiều lên tiếng, cắt đứt câu nói của ông.

"Ba năm trước hay ba năm sau, đó cũng đều là chuyện riêng của Vân Thiển Nguyệt và tôi. Ông quản chuyện riêng tư của tôi cũng đã quá sâu rồi!"

Chú Chung vẫn cứng đầu cãi lại:

“Cậu chủ, năm đó cô ta bỏ cậu đi theo người đàn ông đó. Giờ đây lại trở về tìm nhà họ Cố đòi tiền. Cậu vẫn chưa nhận ra cô ta rẻ mạt và bẩn thỉu đến mức nào sao?"

Một đòn tất trúng. Sắc mặt Cố Nam Kiều đột ngột xấu đi. Anh ném ly rượu trên tay xuống đất, vỡ tan.

Chất rượu đỏ sóng sánh đổ trên nền đất, bị thương như máu. Làm sao anh có thể quên chứ?

Ba năm trước, đúng là người phụ nữ kia đã rời bỏ anh trước ngày cưới để đi theo một người đàn ông khác.

Nhưng thế thì đã sao?

Anh còn có thể rời mắt khỏi cô sao? Vân Thiển Nguyệt, rốt cuộc em đã bỏ bùa cho tôi bằng thứ nước thuốc gì? Vân Thiển Nguyệt mang theo thất vọng trở về nhà. Bố cô vẫn chưa về, có lẽ ông muốn ở cùng mẹ cả đêm.

Vậy cũng tốt!

Nếu như ông về lúc này, không biết rằng cô sẽ phải đối mặt với ánh mắt hi vọng của ông thế nào nữa.

Cô chỉ vệ sinh cá nhân qua loa, thay một bộ quần áo rồi nằm ra giường. Cô dụi dụi đầu vào gối, vô tình động vào một vật cứng cứng. Lật gối lên mới thấy một chiếc hộp nhỏ.

"Tại sao nó lại ở đây?" - Cô thều thào tự hỏi.

Trái tim đau như thắt lại. Đã ba năm rồi, cô vẫn không quên được anh ấy. Vân Thiển Nguyệt mở chiếc hộp ra. Bên trong có một sợi dây chuyền bằng bạc. Một món quà khá rẻ tiền ở thời bây giờ. Nhưng nó lại cho cô rất nhiều hoài niệm.

"Tôi thật không ngờ cô là loại người như vậy!"

Đời này, bởi vì cô, tôi không thể nào tin tưởng vào tình yêu được nữa.

"Cô là đồ đàn bà rẻ tiền".

Vân Thiển Nguyệt ngước lên trần nhà, cứ lẩm bẩm hồi lâu.

“Tôi không phải kẻ rẻ tiền!"

"Tôi không phải..."

"Không phải."

Cứ như vậy, mang theo bi thương vào tận trong mơ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô loạng choạng đến mức đổ nhào xuống nền đất.

Mở miệng nói thử một tiếng, đau buốt chạy dọc theo dây thần kinh lên thẳng đại não.

Cô bị bệnh rồi, lại còn là bệnh nặng nữa.

Trong đầu nảy ra một chút tính toán. Lần này bệnh nặng, biết đâu lại là cơ hội cho cô.

Cố Nam Kiều xưa nay vẻ ngoài mặt lạnh như băng, nhưng chỉ có cô biết anh sống rất tình nghĩa. Nếu không còn tình nghĩa, có lẽ cũng có thể cho cô một chút lòng thương hại. Nghĩ vậy, cũng không cần trang điểm, Vân Thiển Nguyệt mang theo bộ mặt tái nhợt đến thẳng văn phòng. Tập đoàn của nhà họ Cố là toà cao ốc lớn nhất ở trung tâm thành phố. Tòa nhà có cả thảy bảy mươi hai tầng lầu.

Vân Thiển Nguyệt đứng trước tòa nhà kia, nhìn từ đầu đến cuối, chép miệng có vẻ nuối tiếc. Anh nói đúng. Nếu như không có sự kiện kia, cô đã trở thành bà chủ của nơi này, không cần mặt dày mày dạn đi cầu xin bất cứ ai cả.

Cuộc đời luôn là như vậy, lên voi xuống chó.

"Xin hỏi, cô tìm ai?"

Vân Thiển Nguyệt trước khi đi đã cố làm cho mình trở nên tàn tạ nhất. Cho nên khi cô vừa bước vào tòa cao ốc, nhân viên tiếp đón đã chặn cô lại, hỏi bằng chất giọng khinh bỉ.

Cô không lấy làm quan tâm. Thể diện đã mất hết, còn để ý gì mấy con khỉ nhỏ nhảy nhót.

“Tôi muốn tìm tổng giám đốc!"

Cô kia hít sâu một hơi, rồi bật cười khanh khách.

"Này bà thím à, Cố tổng nhà chúng tôi không phải ai cũng có thể gặp được. Thím đang mơ tưởng đấy à?"

Vân Thiển Nguyệt sờ soạng trên mặt mình. Cô hóa trang giỏi như vậy cơ à, giỏi đến nỗi người ta nhận mình là bà thím luôn.

Ngẫm nghĩ một hồi, Vân Thiển Nguyệt lại bật ra một cái tên: "Vậy, tôi muốn gặp Trịnh Thanh Bình, anh Bình".

Cô gái kia hơi trầm mặt:

"Cô biết trợ lý Bình?"

Người bình thường không hề biết trợ lý của Cố Nam Kiều tên là gì. Chỉ có một vài đối tác và người trong công ty nắm được. Cô ta mím môi, biết rằng mình đã lỡ miệng với một người có thân phận không bình thường.

"Đúng rồi, cô chuyển lời với anh ấy. Mấy năm trước chúng tôi còn hẹn nhau đi uống rượu. Năm qua năm lại, giờ tôi đến đòi nợ."

Cô ta vội vã mời Vân Thiển Nguyệt vào phòng chờ. Còn mình thì lập tức đi báo với Trịnh Thanh Bình.

Nhưng chưa đợi được Trịnh Thanh Bình, một người phụ nữ đã tiến vào trước. Là Diễm Vy, con gái duy nhất của nhà họ Trần, một gia tộc cũng gọi là có quyền có thế ở đất nước này.

"Quả nhiên là cô!" - Vừa mới vào phòng, cô ta đã nhìn chằm chằm vào cô mà nói.

Vân Thiển Nguyệt mỉm cười đáp lễ:

"Đã lâu không gặp, thì ra cô đang làm ở đây!"

Diễm Vy bỏ qua những ngạc nhiên ban đầu, trên mặt nở nụ cười đắc ý:

“Kể từ lúc cô bỏ Cố Nam Kiều đi, tôi đã ở bên anh ấy được ba năm. Ngày ngày bên nhau, cùng đi cùng về. Vân Thiển Nguyệt, nếu như cô vẫn còn ôm mộng với anh ấy, tốt nhất nên từ bỏ đi!"

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt.

Từ bao giờ thì cô nói mình có ý định quay lại với Cố Nam Kiều ? Đơn giản chỉ là cô muốn tiền của anh mà thôi.

Nhưng tại sao nghĩ đến có một người khác thế chỗ cô xuất hiện trong cuộc đời của anh, trái tim lại đau đến vậy.

"Có lẽ bị bệnh rồi!"

Cô lẩm bẩm một tiếng, rồi thong thả uống chút nước trái cây đặt trên bàn.

Nhưng dáng vẻ của cô lúc này không khác gì đang khinh bỉ Diễm Vy cả.

Cô ta điên lên, xông đến muốn cho Vân Thiển Nguyệt một cái tát.

“Diễm Vy, cô quá đáng rồi đấy!"

Vân Thiển Nguyệt hoảng thần, nhìn Trịnh Thanh Bình nắm lấy bàn tay của Diễm Vy đang đặt giữa không trung.

Giờ cô mới biết mình suýt chút nữa bị ăn một bạt tay. Mặc dù mang tâm lý sẵn sàng mất hết thể diện mới đến đây, nhưng không có nghĩa là cô để cho mấy nhân vật tấu hài leo lên người mình mà làm nhục.

Chát!

Cô giáng cho Diễm Vy một cái tát, sau đó lại xoa hai tay vào nhau như để phủi bụi.

Cả Trịnh Thanh Bình lẫn người bị đánh đều chết sững.

Cô nhếch khóe môi.

"Mặt của Vân Thiển Nguyệt, không phải chó mèo gì cũng có thể động vào, dù là trong ý nghĩ."

Diễm Vy lúc này mới tỉnh người, muốn sống chết với cô, nhưng lại bị ánh mắt đáng sợ của Trịnh Thanh Bình dọa đến rụt cổ trở về. Cô ta là con gái nhà giàu, nhưng đắc tội với trợ lý của Cố Nam Kiều , nhất định sẽ bị đuổi thẳng cổ.

"Tại sao cô lại đến đây? Tổng Giám đốc đang họp" - Trịnh Thanh Bình chờ Diễm Vy đi rồi mới lên tiếng, giọng nói không nóng cũng không lạnh.

“Anh bảo với anh ấy tôi đang ở đây chưa?" - Cô không trả lời, lại hỏi một câu khác.

"Tôi báo với anh ấy rồi. Nhưng anh ấy không hề phản ứng gì cả".

Vậy thì không được. Ít nhất cô phải gặp anh một lần. Nếu không trang điểm thành bà thím như thế này trở nên vô ích à?

Vân Thiển Nguyệt thật rối rắm.

"Thế này, tôi vẫn ngồi chờ ở đây. Anh đi báo lại cho tôi lần nữa được không?"

Trịnh Thanh Bình mang theo gương mặt khó xử mà đi. Còn Vân Thiển Nguyệt ngồi lại trong phòng chờ. Mắt cô nhìn chiếc điều hòa nhiệt độ trong phòng, đầu óc xoay chuyển tính toán.

Nếu như bây giờ cô bệnh chết ở nơi này, liệu anh có thương tình hay không? Xin lỗi Cố Nam Kiều , em lại lần nữa tính toán anh rồi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play