Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nhà Có Bốn Công Chúa

Lời giới thiệu

Vương Thiên Quân, mười tám tuổi, vốn là một học sinh bình thường của một trường cấp ba bình thường.

Trong một lần đi học về đã vô tình gặp một tai nạn kinh hoàng ...

Vương Uyển Nhi, thường được gọi là công chúa của trường cấp ba quý tộc Uyển Nhi- vốn được đặt theo tên cô, tính cách cao ngạo, tự đại nhưng cũng rất tốt bụng, xinh đẹp.

Lâm Gia Hân, tiểu thư nhà họ Lâm, ngốc nghếch dễ gần và cực kỳ đáng yêu.

Liễu Hạ Vi, nữ chủ tịch hội học sinh trường cấp ba quý tộc Uyển Nhi, thông minh, mạnh mẽ.

Tống Gia Hân, hoa khôi của trường cấp ba quý tộc Uyển Nhi, yêu kiều, quyến rũ.

Xuyên đến thế giới thần kỳ

Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên khắp trường, cuối cùng cũng đến giờ về, Vương Thiên Quân uể oải vươn vai nắm lấy cặp sách khoác lên vai rồi chậm rãi ra về.

Trường học của anh là một trường cấp ba công lập không hề danh tiếng tại Hà Nội.

Mười tám tuổi anh đã ra ở riêng được vài năm, hiện đang ở trọ tại một nhà trọ bình dân cách trường vài phút đi xe đạp, nhưng ngay cả như thế thì tiền học và sinh hoạt phí cũng đều toàn bộ do anh tự chi trả.

Chuyện này cũng không còn cách nào khác, bố mẹ anh ở quê rất nghèo, hoàn toàn không có khả năng chu cấp cho anh, nhưng anh không muốn tương lai của mình cứ mãi quanh quẩn ở vùng quê nghèo nên đã tự ý lên Hà Nội học.

Để chi trả cho những khoản phí đắt đỏ, ngoài đi học anh phải làm không biết bao nhiêu là công việc, từ bưng bê đến rửa bát, không gì là không làm.

Bầu trời hôm nay rất đẹp, từng tầng mây trắng cứ đan xen vào nhau kèm theo một chút nóng chiều làm lòng người thật bình yên, nhưng vừa vặn lại tương phản với tâm trạng anh lúc này.

Trên đường về nhà anh không được tập trung lắm, dường như đang nghĩ về tiền, đúng vậy, chỉ còn vài ngày nữa là anh phải đóng tiền nhà, hai triệu, con số không quá lớn nhưng cũng đủ làm anh đau đầu.

Thiên Quân lóc cóc đạp xe, không hề để ý rằng đèn giao thông vừa chuyển đỏ, anh cứ thế đạp xe chậm rãi băng qua đường.

Đúng lúc này từ đằng xa, một chiếc xe bán tải di chuyển qua ngã tư nhằm thẳng vào anh lao vun vút tới.

Thôi xong, tránh không kịp!

Thiên Quân kinh hoảng, lại hoàn toàn bất lực nhìn chiếc xe bán tải cứ thế đâm thẳng vào người mình.

Rầm!!!

Một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe bán tải hất văng anh lên lề đường.

Máu me, đau đớn, hoảng sợ,... mọi thứ cứ như thế trôi qua trong suy nghĩ của anh.

Mắt anh mờ dần, hơi thở gấp gáp và ngắt quãng, chẳng lẽ hôm nay anh sẽ chết ở đây sao?

Rồi anh nghe thấy tiếng người kêu thất thanh, tiếng xe cứu thương bi bô,... và đó cũng là thứ cuối cùng anh nghe thấy trước khi hoàn toàn mất đi ý thức

Không biết đã qua bao lâu, anh choàng tỉnh, nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh làm anh đờ đẫn.

Nghĩ lại về vụ tai nạn khiến anh bất giác nghĩ rằng đây là bệnh viện dù rằng chỉ sau vài giây, khi tỉnh táo hơn, anh đã biết rằng không phải.

Thiên Quân nhìn cơ thể mình, không vết thương, không đau đớn, thật làm cho anh nghĩ rằng những gì vừa xảy ra chỉ là giấc mơ.

Nhưng nếu đó là giấc mơ thì đây lại là cái gì?

Anh vẫn chưa tỉnh ngủ sao?

Ngồi dậy từ chiếc giường xa lạ, anh đến bên cái gương lớn được đặt nổi bật trong phòng, nhìn thấy khuôn mặt xa lạ trong gương, anh ngơ ngác.

Người này là ai?

Chẳng lẽ ta đã xuyên không rồi sao?

Tuy chẳng thể lý giải nổi những gì đang diễn ra nhưng dù sao sự thật vẫn là sự thật, anh cũng không có cách nào khác ngoài chấp nhận.

Sau khi ổn định tinh thần, Thiên Quân bước ra khỏi phòng, tò mò đánh giá xung quanh.

Thật lòng mà nói, tuy anh không biết diện tích của căn nhà chính xác là bao nhiêu, nhưng anh biết căn nhà này thật sự rất rộng, cách thiết kế hiện đại cùng với nội thất nhìn qua cũng biết là đắt tiền.

Căn nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách với bộ sô pha da sang trọng và một chiếc tivi lớn, cùng với đó là một phòng bếp với đầy đủ tiện nghi.

Hiển nhiên đối với anh của trước đây, đây chính là mơ cũng không thấy được.

Và điều làm Thiên Quân ngoài ý muốn nhất đấy chính là nguyên chủ không ở một mình, từ những thông tin có được, anh suy đoán ít nhất ở đây cũng phải có một cô gái đang ở, mặc dù rất khó để đoán ra quan hệ giữa hai người.

Những tưởng đó là điều làm anh bất ngờ nhất rồi thì ngay khi xuống dưới tầng một anh còn kinh ngạc hơn nữa, nguyên chủ còn có cả một chiếc ô tô, trong rất lạ không rõ hãng gì, nghĩ một chút anh liền quay lại phòng tìm kiếm gì đó.

Đây rồi, chiếc ví, bên trong ví có đầy đủ giấy tờ tùy thân của thân xác này, bao gồm cả bằng lái ô tô, không thể tin được, cái tên này cũng chỉ bằng tuổi anh mà đã có cả ô tô lẫn bằng lái.

Xem xét đến chứng minh nhân dân, tên- Vương Thiên Quân- trùng tên với anh, ngày tháng năm sinh đều giống y như anh, quả thật là một sự trùng hợp không tưởng.

Chỉ có một điều là là cái địa chỉ này anh chưa nghe bao giờ, ngay cả cái quốc gia này cũng rất lạ.

Rõ ràng là trên trái đất không hề có quốc gia này- Thiên Long Quốc.

Đến giờ thì anh chắc chắn rằng mình không còn ở thế giới cũ nữa rồi.

Đang suy tư thì điện thoại trong tay anh rung lên.

"Sao anh còn chưa tới hả? Biết giờ là mấy giờ rồi không?" Một giọng nữ ở đầu dây bên kia gào lên ngay khi hắn vừa bắt máy.

"Hả?" Anh ngơ ngác.

"Hả cái gì mà hả, cái đồ khốn nhà anh định cho tôi leo cây hay sao? Tôi cho anh thêm năm phút để xuất hiện trước mặt tôi, nếu không thì đừng trách.”

"Được rồi, vậy cậu đang ở đâu?" Thiên Quân đã hơi hiểu tình hình, nếu anh đoán không nhầm thì người phụ nữ nằm chính là người ở cùng nhà nguyên chủ.

"Não anh bị úng nước hả, đương nhiên là ở trường rồi, đến đón tôi ngay." Nữ nhân kia có vẻ đang rất giận.

"Tên trường?" Thiên Quân thành thật hỏi.

"Hừ, anh định giả vờ cái gì? Dù sao tôi cũng không tha cho anh đâu, trường cấp ba Vân Long, tới nhanh đi.”

Rất nhanh, anh liền dùng điện thoại tra vị trí trường cấp ba Vân Long.

Dù tên phần mềm có khác thì cái chức năng cũng là giống y hệt với cái hắn vẫn dùng ở thế giới cũ nên hắn không khó khăn gì trong việc sử dụng.

Còn tại sao hắn không biết mật khẩu điện thoại mà vẫn mở được thì tất nhiên là dùng vân tay rồi, cũng chả khác gì những chiếc điện thoại thông minh ở thế giới cũ.

Trường Vân Long cách nhà anh không xa, chỉ cần mười phút đi xe là hắn đã tới nơi.

Dường như là rất quen thuộc, ngay khi anh vừa đến nơi thì đã nghe thấy tiếng của cô gái trong điện thoại.

"Tôi ở đây, Thiên Quân, tôi ở đây.”

Thiên Quân liếc nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy một cô gái mặc đồng phục xanh trắng, tóc đen dài, má hồng hây hây, rất xinh đẹp đang tiến về phía hắn.

"Anh làm gì mà lâu quá vậy?" Cô gái lên xe, hờn dỗi nói.

"Haha, nãy tôi bị ngã nên ngất đi.” Thiên Quân gãi đầu giải thích, chắc chắn không thể nào nói anh xuyên không tới đây được đúng không?

"Hả, thật không? Không sao chứ?" Khác với dáng vẻ hung dữ vừa rồi, giờ đây cô gái có chút lo lắng nhìn anh.

"Không sao, chỉ là bỗng dưng quên một số việc thôi, ngay cả cậu mình cũng quên luôn rồi, haha." Thiên Quân cười nói, anh đã nghĩ thông qua việc này để hỏi ra thêm thông tin về nguyên chủ.

Cô gái xinh đẹp nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, sau cùng thì thở dài lên tiếng: "Có lẽ anh nói thật, tôi tên là Tần Tuyết Y, bạn gái anh, đã sống chung với anh hai năm nay.”

"Cái gì? Bạn gái? Sống chung? Bạn gái theo ý cậu là người yêu ấy hả? Còn sống chung chỉ đơn giản là ở cùng nhà hay còn có ý khác?" Dù đã chuẩn bị rất nhiều tình huống có thể xảy ra thì Thiên Quân vẫn ngạc nhiên, hoàn toàn không cách nào lý giải nổi.

"Đúng vậy, chúng ta chính là người yêu, còn sống chung..., khụ khụ.” Tuyết Y giả vờ ho khan rồi tiếp tục nói: "Đương nhiên không chỉ đơn giản là chung nhà rồi, còn chung giường..."

Thiên Quân đơ ra mấy giây, kinh ngạc đến phát ngốc.

Mười tám tuổi, đã sống chung hai năm?

Còn… chung giường?

Hẳn là đã… làm việc đó nhỉ?

Không chỉ một, là hai

Suốt đoạn đường, Thiên Quân không nói gì, Tuyết Y cũng im lặng như để chờ anh tiêu hóa toàn bộ thông tin vừa tiếp nhận.

Về đến nhà, Thiên Quân ngồi vào sô pha, chỉ vào chỗ bên cạnh mình, rồi nói với Tuyết Y: "Ngồi đi.”

Tuyết Y nhẹ nhàng đến chỗ hắn chỉ ngồi vào, sắc mặt bình thản nhưng ẩn chứa một sự khó hiểu không dễ nhìn ra.

"Cô có thể nói rõ ràng cho tôi được không? Tôi là ai? Cô là ai? Tại sao chúng ta lại ở với nhau và bắt đầu từ khi nào?" Thiên Quân nghĩ nghĩ rồi tiếp tục bổ sung: "Cô nói chúng ta là người yêu, tôi vẫn không hiểu lắm, cứ cho là cô nói thật đi nhưng tại sao bố mẹ cô lại cho cô ở chung với tôi như vậy? Họ không sợ sao?" Ngay khi Tuyết Y vừa ngồi xuống thì Thiên Quân đã đặt ra một loạt câu hỏi.

Tuyết Y nghe xong, hơi ngạc nhiên rồi ngẫm nghĩ một chút trước khi lên tiếng: "Có lẽ anh mất trí nhớ thật, anh là Vương Thiên Quân, ừm, nói sao nhỉ, không có gì quá đặc biệt, thanh mai trúc mã của tôi, Tần Tuyết Y. Chúng ta ở với nhau vì chúng ta yêu nhau, tôi nghĩ vậy. Bắt đầu từ hai năm trước sau khi anh tỏ tình với tôi chăng? Có lẽ là sau một khoảng thời gian, tôi không nhớ rõ.”

Tuyết Y ngừng lại rồi lại tiếp tục: "Về phần bố mẹ tôi thì tôi ở đâu chẳng phải cũng như nhau sao? Thay vì ở kí túc trường thì tôi ở với anh vậy thôi. Họ có gì để lo lắng chứ? Chẳng phải từ cấp ba thì chúng ta đều phải ra ngoài sống sao?"

Thiên Quân lắng nghe, rồi suy nghĩ, có lẽ thế giới này là như vậy, rồi lại tiếp tục hỏi:

"Cô nói chúng ta... chung giường, có phải đã làm chuyện kia không?"

Tuyết Y nghe thấy, cười rộ lên, thậm chí thấy cả nước mắt, nói: "Đương nhiên rồi, thậm chí là từ hai năm trước nữa đó, hiện giờ cũng đâu phải là cổ đại chứ.”

Nghe thấy điều đó, phản ứng đầu tiên của Thiên Quân là giơ tay đỡ trán.

Cái quỷ gì vậy, ở chung liền ở chung, thậm chí còn ngủ với nhau, không biết có bị đi tù không nhỉ?

Tuy nghĩ vậy nhưng dựa theo những gì anh biết thì mười sáu tuổi mà hai bên tự nguyện cũng không có vi phạm pháp luật.

Chỉ không biết ở đất nước này luật pháp có gì khác không?

Rồi họ trao đổi với nhau thêm một vài câu chuyện, thỉnh thoảng cứ thấy tiếng cười của Tuyết Y vang ầm lên hoặc là một hình ảnh che mồm nhịn cười.

Một lúc sau, như nhớ đến điều gì đó, Tuyết Y dừng câu chuyện lại và đứng lên, nói với Thiên Quân: "Tôi đi nấu cơm, đã gần bảy giờ rồi, anh đi đón Cẩm Vân đi, có lẽ cô ấy đã tan học rồi.”

"Cẩm Vân là ai? Sao không nghe thấy cô nhắc đến?" Thiên Quân thắc mắc.

"Ừ thì, cũng là bạn gái anh đó, anh đến trung tâm âm nhạc Song Thư đón cô ấy đi." Tuyết Y vừa nói vừa bắt đầu nấu cơm.

Thiên Quân nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó gãi đầu, rồi bùng nổ: "CÁI GÌ?! Bạn gái? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?"

Thiên Quân hét lên, suýt nữa thì văng ra mấy câu chửi thề.

"Đúng vậy, anh nhanh đi đi, có gì mà ngạc nhiên chứ?"

Trung tâm âm nhạc Song Thư cách nhà Thiên Quân khá xa, đi ô tô cũng phải mất hai mươi phút.

Cả đi cả về áng chừng bốn mươi phút đi.

Đến nơi, Thiên Quân chờ một lát xem cô nàng Cẩm Vân này có giống như Tuyết Y đã đứng chờ mình từ trước không.

Đợi một lúc cũng không thấy ai tiến về phía này, Thiên Quân liền rút điện thoại ra gọi.

"Tôi đến rồi? Cô ở đâu?"

"Ông xã chờ chút, em xuống liền đây." Đầu bên kia là một giọng nói nhí nhảnh, không quên kèm theo một nụ cười hihi.

Có lẽ vì trời đã tối nên học sinh ở đây không đứng chờ ở cổng mà chờ trên lớp đợi khi có người gọi mới xuống, thật ra cẩn thận như vậy cũng không thừa chút nào, giờ lưu manh, biến thái có mà đầy đường.

Một lúc sau, đập vào mắt Thiên Quân là một cô nàng váy hồng cao gầy, tóc dài buộc hờ, vô cùng xinh đẹp.

Khác với Tuyết Y mặc đồng phục thì Cẩm Vân mặc đồ tự do, nghĩ lại thì điều này cũng rất hiển nhiên, vì Cẩm Vân đang đi học thêm mà.

"Ông xã, em nè." Cẩm Vân nhí nhảnh trèo lên ghế lái phụ, không quên ôm lấy Thiên Quân kèm theo một nụ hôn nhẹ nhàng vào má hắn.

So với Tuyết Y ngồi lên ghế sau thì thì Cẩm Vân ngồi trực tiếp lên ghế lái phụ, động tác lại vô cùng thân mật, một câu ông xã hai câu ông xã.

Độ thân mật này làm cho Thiên Quân có một cảm giác “bạn gái” chân thực hơn Tuyết Y vừa rồi.

Về đến nhà thì cơm canh đã xong, cũng như khi trên xe, Cẩm Vân vẫn líu la líu lô không ngừng, không quên chào Tuyết Y kèm theo một cái ôm cực kỳ thân thiết.

Nếu nói rằng hai người chung một bạn trai thì chi bằng nói hai người là chị em ruột sẽ hợp lý hơn gấp mấy lần.

Dù Tuyết Y không phải là một cô gái ít nói, nhưng so với Cẩm Vân thì thật là kém xa, cả bữa ăn chỉ thấy tiếng nói của Cẩm Vân vang lên không ngừng

Cuối cùng bữa ăn cũng xong, Thiên Quân dọn dẹp bát đũa rồi chuẩn bị rửa, điều này làm Cẩm Vân vô cùng ngạc nhiên. Cô nhanh nhảu lên tiếng: "Úi, sao ông xã hôm nay lạ thế, lại chủ động dọn dẹp rồi rửa bát vậy.”

Vừa nói cô vừa liếc sang Tuyết Y.

"Có lẽ là do anh ấy muốn phụ giúp bà xã yêu quý của mình thì sao?” Tuyết Y cười nói.

Rửa bát xong, Thiên Quân liền cùng Tuyết Y trò chuyện.

"Thông thường giờ này tôi sẽ làm gì?" Thiên Quân hỏi, hiển nhiên là vẫn còn chút bỡ ngỡ với cuộc sống hiện tại.

Lúc này thì Cẩm Vân đang ngồi xem bộ phim yêu thích, hoàn toàn không để ý hai người bên này.

Thấy vậy Tuyết Y liền đưa hắn vào phòng, tim của Thiên Quân bỗng giật thót.

Chả lẽ ăn xong liền…

Cũng không cần gấp gáp như vậy đi!

Trước khi cửa phòng đóng lại, Thiên Quân còn không quên liếc nhìn Cẩm Vân đang vui vẻ ngồi xem phim.

Tuyết Y liền đem hắn đến chiếc máy tính rồi nói : “Thông thường anh giờ này anh sẽ làm việc.”

“Ra như thế.” Thiên Quân thở phải nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực, thì ra không phải làm việc kia như anh nghĩ.

"Cái gì ra như thế?"- Tuyết Y nghi ngờ nhìn anh.

"Haha, không có gì.” Thiên Quân ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Vậy anh làm việc đi, tôi ra ngoài trước.”

Nói rồi Tuyết Y liền rời phòng, bỏ lại một mình Thiên Quân vẫn đang ngơ ngác chưa biết làm gì.

Sau một hồi xem xét, Thiên Quân mới biết rằng hóa ra hắn còn có một công việc, lương tháng hai mươi triệu, hoàn toàn chỉ cần ở nhà làm.

Công việc cực kỳ đơn giản, ngay cả khi hắn vốn không biết gì thì vẫn có thể làm dễ dàng.

Làm xong, hắn liền tắm rửa để đi ngủ.

Nhưng điều hắn không ngờ ngay khi ra khỏi phòng tắm đã thấy Cẩm Vân nằm trên giường của hắn rồi.

"Em ngủ ở đây sao?" Thiên Quân hỏi, giọng nói vừa ngại ngùng vừa mong chờ.

Hiển nhiên anh thật hi vọng Cẩm Vân có thể ngủ ở đây.

"Ông xã hôm nay thật lạ, em không ngủ ở đây thì ở đâu?" Cẩm Vân rõ ràng hơi bất ngờ trước câu hỏi của Thiên Quân.

"Vậy chị Tuyết Y của em cũng ngủ ở đây à?" Thiên Quân tiếp tục thắc mắc.

"Haha, chẳng phải chúng ta đã thống nhất rồi sao, đêm em sẽ ngủ ở đây, khi nào ông xã muốn chị Tuyết Y thì sang phòng chị ấy ngủ, chẳng lẽ hôm nay ông xã muốn... muốn cùng lúc với hai chúng em?"

Nói đến cuối thì giọng Cẩm Vân lí nhí, mặt hơi phiếm hồng.

Cẩm Vân và Tuyết Y bằng tuổi nhưng Cẩm Vân nhỏ hơn Tuyết Y hai tháng nên vẫn luôn gọi Tuyết Y là chị.

Nghe Cẩm Vân nói, mặt Thiên Quân cũng đỏ như quả cà chua, ở kiếp trước thì đừng nói là ngủ, ngay cả hôn anh cũng chưa từng được hôn bao giờ.

Cùng lắm cũng chỉ là nắm tay, vậy mà vừa đến thế giới này đã có đến không chỉ một mà tận hai cô bạn gái, điều này làm anh vô cùng sung sướng nhưng cũng có chút khó thích nghi.

Huống hồ là hai cô bạn gái của hắn đều là đại mỹ nữ cấp độ nữ thần.

Hắn nhìn Cẩm Vân, cô thật sự rất xinh đẹp.

Những người xinh đẹp giống như cô cả kiếp trước hắn cũng không thấy được nhiều.

Mà hầu hết toàn là minh tinh, hoa hậu, bét nhất cũng là hoa khôi trường loại này cấp bậc.

Kiếp này thì chính một người bạn gái khác của anh là Tuyết Y cũng có được vẻ đẹp tương tự làm cho anh sinh ra cảm giác hoang đường rằng thế giới mới này toàn gái đẹp, nhưng anh cũng biết điều này không đúng.

Vì lúc mà đi đón hai người anh cũng đã quan sát ít nhiều, vẻ đẹp của cả hai cô bạn gái này ngay cả trong thế giới này cũng vẫn là số ít, thậm chí cả đoạn đường nhìn qua vài trăm cô gái, cũng chưa thấy ai xinh đẹp ở đẳng cấp Tuyết Y và Cẩm Vân.

Hắn nhìn Cẩm Vân, mặt cô đã bớt đỏ, khẽ thì thầm vào tai cô: “Em thật đẹp.”

Đây là lời nói từ thật tâm của hắn chứ không chút nào xu nịnh.

Thiên Quân nghĩ rằng với người như Cẩm Vân thì việc nhận được một lời khen thật sự quá bình thường, không nghĩ đến sau khi nghe anh khen xong thì mặt cô lại bắt đầu đỏ trở lại.

Không nghĩ nhiều, Thiên Quân liền hôn cô, tay cũng bắt đầu không đứng đắn.

Kết thúc nụ hôn, anh và cô đều thở hổn hển, tay anh vẫn đang đặt áo ngủ của cô. Anh nhìn cô, mấp máy môi: "Anh... anh muốn..."

"Ừm..." Cẩm Vân xoay đầu về một bên, ngại ngùng đáp lại hắn.

Một đêm dài...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play