Cánh rừng, máu, tiếng khóc hoà cùng tiếng sói tru như xé rách bầu trời.
Cô gái nhỏ ngủ không an giấc mồ hôi lạnh thấm ướt cả chiếc váy ngủ trên người.
"Ưm!"
Cô nhăn mi sắc mặt trắng bệch, cố cử động cơ thể muốn thoát ra khỏi giấc mơ tựa như vô cùng thống khổ.
Đoàng!
Một tia sét như muốn xé bầu trời làm hai đột ngột giáng xuống, Leila chợt bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Cô im lặng nằm đó thất thần nhìn lên trần nhà, lạ là cô lại chẳng nhớ mình vừa mơ thấy gì cả!
Đoàng!
Lại một tia sét loé lên tạo ra tiếng nổ rền vang, lúc này Leila mới giật mình chui rúc vào trong chăn.
Mới 5 giờ sáng mưa như trút nước hệt như muốn tẩy rửa hết đi mọi sự dơ bẩn trên thế gian này!
Ngày hôm nay Trịnh gia cũng đột ngột trở nên khẩn trương đến lạ kỳ, hạ nhân từ sớm đã lục tục làm việc một cách bận rộn và vội vàng đâu đó còn có sự sợ hãi khó hiểu.
7 giờ 30 sáng, Leila chui rúc trong chăn đợi trời hết sấm sét mới dám xuống giường thay quần áo đẹp rồi ra ngoài.
Mưa rơi nhỏ hạt chỉ còn lất phất bay bay, đi trên hành lang gió lộng Leila bối rối giữ lại làn váy và mái tóc vừa được chải suôn của mình.
Cuối cùng mọi thứ đều hỏng bét khi cô cố giữ cả hai thứ, váy bay, tóc rối. Leila vểnh môi bước vào nhà chính chậm rãi chỉnh trang lại chính mình.
"Lão thái gia không biết sẽ ra quyết định thế nào nhỉ?"
Trong góc khuất có hai hạ nhân đang trốn việc tám chuyện ngoài lề, Leila tự thấy mình là một thành viên của Trịnh gia phải có ý thức trách nhiệm đốc thúc người bên dưới, nên cô nheo mắt rón rén đi tới muốn bắt quả tang hai người kia.
"Ai biết được, bang Hắc Dực không phải là thế lực mà Trịnh gia có thể đấu lại! Họ đã đến tận đây đòi thứ kia thì ai có thể cản?"
Leila hơi dừng bước chân, cô hơi mở to mắt nắm đúng trọng điểm của hạ nhân kia nói.
Bang Hắc Dực tới Trịnh gia!
Mặc dù Leila không biết Hắc Dực là cái gì nhưng cô lại hiểu là nhà cô có khách tới, mà có khách thì cô phải tới chào hỏi!
"Ây da, tôi nói cô nghe một bí mật. Tui nghe lén được lão thái gia hình như có nhắc tới hôn sự gì đó đấy!"
"Ui... Chuyện của kẻ trên cao chúng ta không quản được, nếu mà hôn sự thì chỉ có nhị tiểu thư chứ đại tiểu thư ấy à... Cô cảm thấy người khác sẽ lấy một đứa trẻ về làm vợ sao?"
Leila lại tiếp tục mở to hai mắt thêm chút, còn có Trịnh Khắc Tư nữa sao? Thế thì đông vui quá, cô càng phải nhanh đến đó mới được!
Leila vui vẻ nâng váy chạy đi cũng quẳng luôn chuyện phải bắt quả tang hạ nhân trốn việc.
Chạy xuyên qua các kiến trúc cổ xưa mà hoa lệ, Leila thở hổn hển vô cùng phấn khích chạy thẳng đến sảnh lớn chuyên để tiếp đón khách quý của Trịnh gia.
Cô cười tủm tỉm chạy xuyên qua cây cầu đá, hai tay nâng làn váy lại lấy sức chạy lên bậc thang cao.
"Đứng lại!"
Một tiếng quát lạnh lùng mà đanh thép vang lên, Leila không thắng kịp bước chân một bước đâm sầm vào người kia.
"Ui!"
Trán cô đập thẳng vào cái gì đó vô cùng cứng rắn trên ngực áo của người đó tới đau buốt, Leila hé một mắt nhìn mới phát hiện thì ra là một huy hiệu hình chim ưng giang cánh màu bạc chói mắt.
"Cô là ai? Lại dám ngang nhiên xông vào đây hả?"
Người đàn ông lạnh lùng tra hỏi, Leila khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn người nọ cô hỏi:
"Đây là nhà tôi mà, sao tôi không thể vào?"
"Nhà cô!?"
Người đàn ông nheo mắt đánh giá Leila một lượt từ trên xuống dưới, bỗng phía sau vang lên một giọng nói trầm ổn.
"Tuyết Tam, mau để cô gái đó vào."
Người đàn ông có vẻ lạnh lùng gọi là Tuyết Tam kia nghe thế mới chịu thả Leila ra.
"Mời."
Leila vểnh môi chạy bước nhỏ vào trong, cô còn không quên cười cảm ơn người vừa giải vây cho mình.
"Cảm ơn anh."
Phong Nhất nhìn Leila một cách sâu xa chỉ khẽ gật đầu.
"Trịnh đại tiểu thư, đã thất lễ rồi mời cô vào trong."
"Không sao không sao."
Leila cười sáng lạn với Phong Nhất rồi lại như cơn lốc nhỏ chạy vào trong.
"Ông nội, hôm nay nhà mình có khách hả ông?"
Chưa thấy người đã thấy tiếng, sắc mặt Trịnh Tiêu Nam nhăn nhó nhìn đứa con gái khờ khạo không biết phép tắc đang chạy vào.
Nhưng ông ta còn chưa mở lời trách mắng thì Trịnh lão thái gia đã cười thành tiếng hô lớn giọng bảo.
"Leila chạy chậm thôi kẻo ngã!"
Leila một đường không để ai vào mắt chỉ hướng tới nơi chủ toạ có ông nội đang ngồi.
"Ông ơi, buổi sáng tốt lành."
"Ừ, ngoan. Ngồi với ông nào."
Trịnh lão thái gia cười hiền kéo cô ngồi xuống cạnh mình, cảnh tượng có lẽ khá quen với người Trịnh gia.
Nhưng hôm nay ngồi ở ghế chủ toạ còn có một người khác không thể trêu chọc, hành động này của Trịnh lão thái gia khiến mọi người đều phải hít vào một hơi lạnh.
Leila ngồi xuống ngay ngắn hồn nhiên vuốt lại mép váy có chút ẩm do dính mưa của mình mà không hay biết tất cả mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm.
Trịnh lão thái gia xem ra là người bình tĩnh nhất, ông cười vỗ đầu Leila mà bảo.
"Leila có khách thì phải chào hỏi mới là bé ngoan, mau chào anh Tùy Lâu đi con."
Leila ồ một tiếng ngẩng đầu lên nhìn theo hướng ông nội chỉ, cô phải khẽ nghiêng đầu mới phát hiện ở ghế cạnh ông nội còn có một người đang ngồi.
Người đó chắc rất cao, vì anh ngồi mà hai chân vắt chéo đã trông cực kỳ thon dài. Anh nhàn nhã mà cao quý nhấp một ngụm trà, sau đó hờ hững nhấc đôi mắt thâm thúy mà sắt bén hệt một con chim ưng nhìn Leila.
Leila chớp mắt cảm thấy người này trông còn lạnh lùng và hung dữ hơn người tên Tuyết Tam kia, nhưng theo lời ông nội chỉ bảo cô vẫn lễ phép chào.
"Chào anh Tùy Lâu."
Tùy Lâu hơi nhếch môi, nhìn cô gái đang mở to mắt còn khẽ nghiêng đầu trông vô cùng ngu ngốc kia, tóc tai quần áo đều ẩm ướt như con mèo hoang lại khiến cô trông càng ngu ngốc.
Anh nheo mắt nhìn Leila hồi lâu mới chậm rãi nhả ra một chữ không rõ cảm xúc.
"Chào."
"A haha, Tùy lão đại cậu xem điều kiện mà tôi nói ban nãy thế nào?"
Trịnh lão thái gia cười cười hỏi ý Tùy Lâu, ông khẽ khàn nói thêm.
"Vừa hay cháu gái tôi đã 19 đến tuổi xuất giá, cậu xem."
Ông mỉm cười đưa tay xoa tóc Leila, Leila không hiểu ông nội đang nói về vấn đề gì nhưng được ông xoa tóc cô chỉ khẽ híp mắt hưởng thụ.
Bỗng một giọng nói phụ nữ mềm mại uyển chuyển vang lên, bà ta cười duyên nói:
"Ba, chuyện này không thích hợp. Leila nó..."
"Chỗ này không phải để cô lên tiếng, có biết phép tắc hay không?"
Trịnh lão thái gia vẫn điềm nhiên nói không mặn không nhạt nhưng vẫn đủ khiến Lê Khắc Nhã phải ngậm ngùi im lặng.
Tùy Lâu ngồi nhìn như xem kịch vui, anh nhếch môi cười.
"Lão già, ông tự đề cao Trịnh gia quá rồi."
Trịnh lão thái gia cười cười liếc nhìn Phong Nhất cùng thuộc hạ của Tuỳ Lâu đứng xung quanh.
"Thân già này còn sống được bao năm đâu, tự đề cao tôi quả thực không dám nhận. Không biết có vài lời tôi có thể bàn riêng với cậu không, Tùy lão đại?"
Tùy Lâu khép hờ mắt nhìn Trịnh lão thái gia, ngón tay anh không tiếng động gõ lên thành ghế hai cái.
Phong Nhất đứng cạnh bên hiểu ý ngay, liền lên tiếng.
"Vậy mời mọi người ra ngoài."
Hai vợ chồng Trịnh Tiêu Nam và Lê Khắc Nhã bồn chồn không yên nhưng cuối cùng vẫn phải đứng lên theo lời mời của thuộc hạ Tùy Lâu.
Trịnh lão thái gia hài lòng gật đầu, đưa tay vỗ vỗ đầu Leila bảo:
"Con ra ngoài đợi ông đi."
"Vâng ạ."
Leila mỉm cười ngoan ngoãn gật đầu đứng lên rời đi, thoáng chốc trong căn phòng sa hoa rộng lớn chỉ còn lại ba người Tùy Lâu, Phong Nhất và Trịnh lão thái gia.
Leila nghe lời ông nội ra ngoài chờ cho nên ra tới cửa cô liền không chịu đi đâu mà vẫn đứng đó chờ.
Vợ chồng Trịnh Tiêu Nam cũng nán lại rề rà không đi vẻ mặt xem như miễn cưỡng còn có thể nhìn, nhưng Trịnh Khắc Tư im lìm cả buổi đi theo sau hai người thì đã sớm âm trầm không vui.
Trịnh Khắc Tư bằng tuổi với Leila cũng vừa tròn 19, vóc người mảnh mai, gương mặt xinh đẹp sắc sảo cùng với mái tóc đen dài hệt như một nàng công chúa cao quý.
Leila bất giác đưa tay sờ mái tóc xoăn màu nâu nhạt của mình, cô ủ rũ cụp mắt đá đá chân.
Có lẻ do màu mắt và tóc của cô không được như Trịnh Khắc Tư giống với ba của họ, Trịnh Tiêu Nam. Cho nên từ khi có kí ức ba cô đã không thích cô, Trịnh Khắc Tư cũng không muốn chơi cùng cô, càng huống hồ Lê Khắc Nhã luôn nhìn Leila bằng nửa con mắt.
Bọn họ không có ai thích Leila nên cô cũng không dám tới gần bọn họ, bất tri bất giác mà nhích người ra xa.
Tuyết Tam lạnh lùng canh cửa không cho bất kỳ ai ra vào, anh nhìn cái gia đình họ Trình này rất từ chối cho ý kiến.
Chỉ có điều sao cô gái Trịnh đại tiểu thư này càng ngày càng nhích lại gần anh vậy nhỉ?
"Còn nhích nữa thì coi chừng."
Giọng nói lạnh lùng này, Leila ngước mắt nhìn Tuyết Tam cô khẽ ồ một tiếng sau đó thay đổi phương hướng nhích người qua một bên khác.
Tuyết Tam nghi ngờ nhìn Leila, thật sự nhìn cô gái này có hơi là lạ. Nhưng không để anh nhìn kỹ xem cô lạ ở đâu thì cánh cửa gỗ nặng nề đã được mở ra từ bên trong.
Két...
Leila đứng đưa lưng về phía cửa cho nên khoảnh khắc ấy cô thấy rất rõ, có một cái bóng cao lớn đang đè áp bên trên mình, vô cùng áp bách.
"Haha chuyện vui thường đến muộn nhưng nhất định sẽ đến."
Trịnh lão thái gia cười giả lả lớn tiếng thông báo.
"Mùng một tháng sau Leila sẽ xuất giá, nhà ta sắp có hỷ!"
"Ông nội, như thế không được. Leila không phải người bình thường, làm sao có thể gả cho Tùy lão đại..."
Trịnh Khắc Tư tuổi nhỏ nóng nảy bao nhiêu tâm tư đều hiện lên trong ánh mắt, ghen tị không cam lòng và không phục.
Gả cho Tùy Lâu chính là có cả bang Hắc Dực hậu thuẫn phía sau, sự cám dỗ này đã quá mức hấp dẫn huống hồ người đàn ông Tùy Lâu này còn là một kẻ hào hoa phong độ như thế!
Trịnh Khắc Tư không hiểu vì sao ông nội không chọn mình để gả đi mà lại chọn con nhỏ Leila kém phát triển trí tuệ kia!
Trịnh lão thái gia thôi cười, ông nheo mắt trầm giọng nói:
"Khắc Tư, lệnh ta đưa ra con không phục!"
"Con..."
Trịnh Khắc Tư quả thật không phục rất muốn cãi lại ông, nhưng Trịnh Tiêu Nam đã nhanh tay ngăn cô ta lại.
Tùy Lâu ở một bên hờ hững nhìn cả nhà họ Trịnh này, sắc mặt người đàn ông lạnh lùng trầm giọng nói.
"Lão già, tự xem mà làm đi."
Anh nói rồi sải chân rời đi, lúc đi ngang qua Leila vẫn cứ cà ngơ như trước Tùy Lâu khẽ nheo mắt nhìn cô một cách hờ hững rồi mang theo thuộc hạ rời đi.
Anh thật sự rất muốn một phát súng bắn chết tên già sảo quyệt Trịnh Tiêu Sách kia!
"Hừ."
Bị hừ còn bị nhìn tới mức muốn cắn đứt cổ mình, Leila chớp mắt khó hiểu gãi gãi đầu nói với ông nội.
"Ông ơi người kia hung dữ quá."
Trịnh Tiêu Sách cười hiền xoa tóc cô, ánh mắt ông dần trở nên sâu xa mà ưu sầu nhìn theo bóng lưng Tùy Lâu.
"Cậu ta tuy không phải kẻ tốt lành gì, nhưng là người rất giữ chữ tín. Leila, con nên làm thân với cậu ta nhiều hơn."
Leila bĩu môi.
"Con không muốn đâu."
Tùy Lâu rời đi, khắp biệt thự Trịnh gia cũng dần mất bóng những người đàn ông mặc vest đen cao lớn mà lạnh lẽo.
Cho đến khi người của bang Hắc Dực rút lui hết ra khỏi địa phận của Trịnh gia thì Trịnh Tiêu Sách mới nhẹ thở phào một hơi.
Trong thư phòng uy nghiêm mang theo kiến trúc hơi hướng cổ xưa, Trịnh Tiêu Sách sớm cho người đưa Leila về nghỉ ngơi.
Trịnh Tiêu Nam cũng đuổi Lê Khắc Nhã và Trịnh Khắc Tư rời đi tự mình tìm Trịnh lão thái gia bàn bạc lại vấn đề hôn sự.
"Ba, người cũng rõ Leila có bệnh nếu gả nó cho Tùy Lâu chẳng phải là Trịnh gia ta đang vả vào mặt bang Hắc Dực sao?"
Trịnh Tiêu Sách chậm rãi rót trà thưởng thức, ông cười nhạt ánh mắt như nhìn thấu con trai mình.
"Vậy ý anh nên gả Khắc Tư cho Tùy Lâu để anh nâng cao thêm địa vị của mình? Già này chưa chết mà anh đã nôn nóng thế sao?"
Trịnh Tiêu Nam cụp mắt che đi mọi tia tính toán trong ánh mắt.
"Con chỉ cảm thấy Tùy Lâu muốn có toàn bộ bản thiết kế súng óng hoàn hảo nhất của Trịnh gia ta thì phải đổi lấy với lợi ích ngang bằng nó, Khắc Tư thông minh lanh lợi nếu thật sự gả đi sẽ có thể giúp nhà ta nhiều hơn là Leila."
"Hừ!"
Trịnh Tiêu Sách hừ lạnh đặt mạnh tách ra xuống bàn gỗ.
"Thứ Tùy Lâu muốn là tâm huyết cả đời của ta, ta muốn dùng nó như thế nào không đến phiên anh chỉ bảo đâu!"
"Nhưng ba, một đứa chậm phát triển trí tuệ như Leila gả đi chỉ thêm mất mặt gia tộc ta mà thôi!"
"Đủ rồi!"
Trịnh Tiêu Sách quát một tiếng trực tiếp nện tách ra xuống sàn nhà khiến nó vỡ tan.
"Trịnh Tiêu Nam, anh đừng quên Leila cũng là con của anh. Mẹ nó đã không còn nên ta trải sẵn đường đi cho nó, còn anh ngẫm lại xem bản thân mình thế nào hả?"
Trịnh Tiêu Nam cắn răng nhìn tách trà vỡ nát cách chân mình chưa đến ba gang tay, ánh mắt dần trở nên phẫn nộ và âm trầm.
"Ba đừng nhắc đến người đàn bà đó với con, hay ba vẫn còn thương sót cô ta và Trịnh Tiêu Phàm, hai kẻ làm ô nhục thanh danh Trịnh gia! Trong lòng ba mãi mãi cũng chẳng xem con là con trai!"
Nhắc đến con dâu trưởng cùng con trai út quá cố, thân thể già nua của Trịnh Tiêu Sách thoáng lung lây như sắp ngã, ông run giọng nghiến răng nói:
"Trịnh Tiêu Nam, anh cút ra khỏi đây cho ta. Về mà đặt tay lên ngực mình ngẫm lại xem bên trong đó trái tim là đỏ hay đen. Ta không muốn nói nhiều với anh, đồ mà Tùy Lâu muốn hơn phân nửa cũng là máu của gia tộc mẹ Leila bỏ ra bảo vệ, nay ta dùng nó để lấy một cái hôn ước cho con bé, anh không thể cũng không có quyền lên tiếng ở đây!"
Trịnh Tiêu Nam nghiến chặt quai hàm lạnh lùng nhìn cha mình.
"Ba, mong người sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay của mình."
Trịnh Tiêu Nam dứt khoát đứng lên rời đi bỏ lại Trịnh Tiêu Sách sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ánh mắt già nua hiện lên sự tang thương không nguôi ngoai, ngực nhói lên từng cơn đau quặn thắt.
Trịnh Tiêu Sách khó nhọc tìm thuốc trong túi áo, ông lão tự mình uống hai viên thuốc rồi cố cắn răng nhịn xuống cơn đau.
Trên trán đầy nếp nhăn và đồi mồi của ông thoáng chốc thấm đẫm mồ hôi, Trịnh Tiêu Sách mệt mỏi nằm xuống sofa.
10 năm, con dâu cùng con trai sống chết không rõ, cháu gái thất lạc 6 năm lúc tìm về thì đã trở thành một đứa trẻ vĩnh viễn không thể lớn.
Trịnh Tiêu Sách biết mọi chuyện chắc chắn vẫn còn rất nhiều uẩn khúc, nhưng thời gian của ông không còn nhiều hôn sự lần này là cơ hội duy nhất mà ông có thể nắm giữ.
Đoàng!
Tia sét xé ngang bầu trời, một cơn mưa lại tiếp tục trút xuống không ngừng.
Chiếc xe hơi màu đen như hoà mình trong đêm tối, Tuỳ Lâu chống tay bên cửa sổ hờ hững nhìn mưa rơi vẻ mặt không chút cảm xúc.
Phong Nhất đưa qua cho anh một tách trà nóng, thấy thế khẽ thấp giọng hỏi:
"Lão đại, anh thật sự chấp nhận mối hôn sự này sao? Trịnh đại tiểu thư kia..."
Phong Nhất ngập ngừng không biết có nên nói thẳng là nhìn Leila hơi đần hay không.
Tùy Lâu nhận lấy tách trà nóng nhẹ thổi hai hơi nhấp một ngụm nhỏ, trong khói nóng lượng lờ đôi mắt sắc bén của người đàn ông khẽ loé lên tia ý vị sâu xa.
"Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, rước về cứ xem nuôi thêm một miệng ăn là được."
Phong Nhất im lặng không trả lời, anh thầm nhủ lão đại hình như đã xem nhẹ giấy trắng mực đen rồi.
Mà thôi, đối với bang Hắc Dực một tờ giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng hề gì. Làm sao sánh bằng bảng thiết kế súng óng tinh vi kia!
Bỗng Phong Nhất thấy Tùy Lâu chợt nhíu nhẹ mày lại, anh thả tách trà xuống bàn khẽ tặc lưỡi nói:
"Có điều, phiền phức thật!"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play