Mặt trời đã bắt đầu ló dạng, những tia nắng len lỏi qua rèm cửa chiếu vào trong căn phòng khá bừa bộn vì những tài liệu để ngổn ngang ở trên bàn làm việc.
Một cô gái mặc bộ đồ ngủ in hình con gấu, mái tóc dài được xõa ra có chút rối, gương mặt cô vẫn còn hiện lên vẻ chưa tỉnh ngủ. Cô đi tới kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng chiếu vào khiến cô chói mắt phải nhắm mắt lại và cũng khiến cho cô tỉnh ngủ đi đôi chút. Cô vươn vai vài cái rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.
Lát sau cô cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra, đồ ngủ trên người lúc nãy cũng đã được thay ra. Hiện tại cô đang mặc chiếc áo sơ mi màu xanh phối với quần tây màu kem, mái tóc dài uốn xoăn được xõa ra để ở phía sau. Cô đi tới bàn trang điểm, lấy một cây son thoa lên môi, cô có một đôi mắt rất xinh đẹp khiến cho mọi người xung quanh đều thích đôi mắt của cô, da cô vốn dĩ đã trắng nên cô cũng không cần trang điểm thêm chỉ cần tô một chút son là được.
Làm xong tất cả thì lúc này tiếng chuông điện thoại cô reo lên, cô cầm điện thoại lên nhìn qua tên người gọi rồi nhanh chóng bắt máy: "Alo."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của một cô gái: "Alo, A Nghiên. Mình đã tới rồi, đang đậu xe ở dưới này, cậu mau xuống đi."
Cảnh Nghiên nghe vậy thì nói: "Cậu đợi mình một chút, mình xuống ngay."
Cúp máy cô để điện thoại vào túi xách rồi mở cửa phòng ngủ ra ngoài, khi đi ngang qua phòng bếp cô lấy một cái bánh để trên bàn bỏ vào miệng ăn rồi đi tới huyền quan thay giày. Sau khi mang xong đôi giày cô nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Lúc cô chạy xuống từ xa đã thấy một chiếc xe màu đen đang được đậu ở phía trước. Cô đi tới mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, quay sang nhìn cô gái ngồi bên cạnh có mái tóc ngắn ngang vai được cột cao, đeo một cặp kính, vừa lướt điện thoại vừa cầm bánh mì ăn sáng.
Cô thắt dây an toàn, nhìn cô ấy hỏi: "Thiền Mộng, cậu đợi mình có lâu lắm không?"
Cô gái ngồi kế bên tên là Thiền Mộng cũng là đồng nghiệp của cô. Thiền Mộng lắc đầu, cất điện thoại quay sang nhìn cô: "Mình vừa tới đã gọi cho cậu, đợi không lâu lắm. Nhìn cậu như này thì cậu chưa dùng bữa sáng phải không?"
Cảnh Nghiên gật đầu: "Tối qua mình ngồi chỉnh ảnh đến gần sáng mới ngủ nên thành ra sáng mình thức có chút muộn."
Thiền Mộng nghe vậy thì thở dài, đưa túi bánh sang cho cô: "Biết trước là như vậy mà, một tuần bảy ngày cậu bỏ bữa sáng hết bốn ngày. Mình có mua bánh mì cho cậu, mau ăn đi."
Cô nở nụ cười thật tươi nhanh chóng cầm lấy: "Cảm ơn cậu nhiều, biết cậu thương mình nhất mà."
Thiền Mộng nghe cô nói vậy thì lắc đầu rồi khởi động xe lái đi còn cô ngồi bên cạnh cầm lấy bánh mì ăn, vừa nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Lát sau hai người cũng có mặt ở tòa soạn W.S, một tòa soạn lớn ở Thượng Hải. Cảnh Nghiên về chỗ bàn làm việc của mình ngồi xuống, một nữ đồng nghiệp đi tới nói: "Lát nữa chị có lịch đi chụp hình cho một nữ diễn viên Tô Ảnh vào lúc 10 giờ sáng."
Cô nghe vậy thì gật đầu, nhìn cô ấy nói: "Chị biết rồi, chị sẽ sắp xếp đi ngay. Cảm ơn em đã nhắc."
Nữ đồng nghiệp đó nghe vậy thì bảo không có gì rồi trở về chỗ ngồi, Thiền Mộng ngồi kế bên cô thì xích lại gần chỗ cô nói nhỏ: "Cậu có biết lát nữa chúng ta sẽ gặp nữ diễn viên khó chiều cỡ nào không? Mình không muốn nhận buổi phỏng vấn này tí nào. Mình còn nghe bảo cô ấy là tình nhân của Từ Vũ ở công ty thời trang Từ Vân đó."
Cô nghe đến cái tên Từ Vũ thì động tác đang sắp xếp đồ bỗng dừng lại một chút rồi xem như không có gì, tiếp tục sắp xếp. Công ty thời trang Từ Vân này là công ty đứng nhất nhì ở trong nước, tòa soạn bên cô rất muốn phỏng vấn Từ Vũ nhưng bên đó lại không nhận phỏng vấn.
Cô cầm xấp tài liệu đứng dậy: "Khó chiều thì cũng phải cố gắng làm thôi, cô ấy đang khá hot nên chắc chắn khi phỏng vấn sẽ có lượt đọc cao. Mình đi nộp tài liệu cho chị tổng biên tập đây, cậu kiểm tra lại câu hỏi phỏng vấn đi."
Thiền Mộng thở dài gật đầu: "Được rồi, phải ráng thôi chứ biết làm sao được."
Bên trong văn phòng làm việc, có một người đàn ông mặc vest đang ngồi trước bàn làm việc, tay cầm tài liệu đang chăm chú đọc nên không thấy rõ mặt. Trước mặt người đàn ông đó còn có mấy người đàn ông khác đang đứng, thi thoảng cứ đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi xem tài liệu, trong lòng hồi hộp lo sợ.
Người đàn ông đó đặt tập tài liệu xuống, gương mặt của người đàn ông lúc này mới được nhìn rõ. Người đàn ông này có một đôi mắt khi nhìn vào người khác họ sẽ cảm thấy lạnh lẽo, run sợ nhưng đã được anh đeo kính nên cũng giảm đi phần nào và anh một đôi môi khá mỏng.
Một người đàn ông lên tiếng ấp úng hỏi: "Từ tổng, bản thiết kế này...không có vấn đề gì chứ?"
Từ Vũ nhìn người đàn ông đó rồi ném tập tài liệu sang: "Những mẫu thiết kế thu đông năm nay không có một tí mới mẻ, thế thử hỏi làm sao thu hút được khách hàng muốn mua."
Người đàn ông đó nhanh chóng bắt lấy tập tài liệu, nghe anh nói vậy thì người đàn ông đó cúi gằm mặt, vội nói: "Tôi biết rồi Từ tổng, tôi sẽ kêu họ thiết kế lại mẫu khác."
"Nếu họ lần này làm không xong thì mau thu xếp đồ đạc cuốn gói khỏi công ty."
Người đàn ông nghe vậy đưa tay lau mồ hôi trên trán, lia lịa gật đầu rồi cùng những người còn lại rời khỏi. Văn phòng lúc này chỉ còn mình Từ Vũ, anh tháo kính ra đặt trên bàn đưa tay lên xoa mi tâm.
Cửa phòng lúc này được gõ ba cái sau đó mở ra, trước mặt anh xuất hiện một ly cà phê trên bàn. Có một giọng nói của người đàn ông đứng đối diện cất lên: "Đây là cà phê của anh thưa Từ tổng. Chiều nay anh có một cuộc họp lúc ba giờ."
Anh gật đầu khoác tay, nói: "Tôi biết rồi. Cậu cứ ra ngoài trước đi Thệ Vĩ."
Thệ Vĩ chính là trợ lý của anh, nghe anh nói vậy thì gật đầu nhanh chóng rời khỏi. Anh cầm lấy ly cà phê lên uống một ngụm, vị đắng của cà phê khiến anh tỉnh táo lên không ít. Lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, anh nhìn thấy người gọi thì nhíu mày sau đó bắt máy.
Anh còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một người phụ nữ: "Cuối cùng con cũng chịu bắt máy. Lần xem mắt này con phải đi cho mẹ, đây là con gái của bạn thân mẹ nên con không được trốn như lần trước đâu, có biết không?"
Mỗi lần mẹ anh gọi tới, anh đều biết liên quan đến việc xem mắt cho nên lúc nãy anh mới chần chừ không muốn bắt máy. Anh nhìn đồng hồ rồi nói: "Mẹ cũng biết con khá bận rộn, hầu như không có thời gian. Lần xem mắt này con sẽ không đi được đâu."
Vân Uyển chính là mẹ anh, bà nghe vậy thì nói: "Không được, con phải sắp xếp làm như nào trống thời gian trưa mai cho mẹ để mà đến gặp con bé. Con mà không đi gặp lần này thì đừng gọi mẹ là tiếng mẹ, cũng đã gần 30 tuổi đầu rồi mà còn chưa tính đến việc yêu đương kết hôn."
Anh nghe vậy thì vội phản bác: "Mẹ, con chỉ mới 28 tuổi mà thôi."
"Cũng gần 30 rồi, không có khác gì cả. Cứ quyết định như thế, trưa mai con phải đến."
Nói rồi bà cúp máy không cho anh cơ hội từ chối, anh thở dài tắt máy đặt điện thoại sang một bên rồi nhấn số gọi: "Thệ Vĩ, trưa mai tôi có bận gì không?"
Thệ Vĩ ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi nói: "Dạ có, ngày mai anh có hẹn đi ăn với khách hàng."
"Hủy cho tôi cuộc hẹn đó đi."
Thệ Vĩ nghe vậy thì cũng không hỏi gì nhiều: "Vâng, Từ tổng."
Ở studio, Cảnh Nghiên và Thiền Mộng đi vào đã thấy Tô Ảnh đang ngồi được nhân viên trang điểm. Cảnh Nghiên đi xem xét lại chỗ chụp còn Thiền Mộng đi đến trò chuyện với cô ấy. Bỗng cô nghe thấy giọng tức giận của Tô Ảnh: "Tôi đã bảo câu này không hợp cần phải đổi sang câu khác. Tôi không muốn nhận câu hỏi này."
Thiền Mộng nghe vậy thì nói: "Nhưng mà chị Tô, đây là câu hỏi mà nhiều fan cũng muốn hỏi nhất. Chị có nên xem xét lại một chút không."
"Không là không, tôi sẽ không trả lời câu hỏi này. Nếu cô không đổi hoặc bỏ câu này thì tôi sẽ không nhận phỏng vấn nữa."
Cảnh Nghiên nhanh chóng đi tới đứng chắn trước mặt Thiền Mộng rồi nhìn Tô Ảnh cười nói: "Nếu chị thấy câu hỏi đó cần thay đổi thì chúng tôi sẽ thay đổi lại nội dung câu hỏi ngay. Chị cứ yên tâm."
Tô Ảnh nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, cô nhanh chóng kéo Thiền Mộng ra chỗ khác, nói: "Cậu mau thay đổi sang câu hỏi khác đi, nếu mà không thay đổi thì chị ấy sẽ tức giận mà không nhận phỏng vấn nữa đấy. Như vậy sẽ bị la cho xem."
Thiền Mộng nhăn mặt trả lời: "Mình biết rồi."
"Được rồi, mình đi chuẩn bị lại một chút rồi chụp hình cho cô ấy. Cậu giờ ngồi điều chỉnh lại câu hỏi đi." Cô vỗ vai cô ấy rồi nhanh chóng đi đến sắp xếp lại bối cảnh một lần nữa.
Một lát sau trong quá trình chụp hình Tô Ảnh cũng khá phối hợp với cô nên không có vấn đề gì quá nhiều. Sau khi chụp hình xong là tới phỏng vấn, lúc này điện thoại cô reo lên. Cô thấy người gọi thì đi ra ngoài để không gian lại cho Thiền Mộng làm việc.
Ở bên ngoài studio, Cảnh Nghiên đứng một góc vắng người rồi nhanh chóng bắt máy: "Alo, mẹ."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng của một người phụ nữ: "Cảnh Nghiên đó à, mẹ điện cho con lúc này có làm phiền con đang làm việc không?"
"Không có đâu mẹ, con vừa hoàn thành xong công việc. Mẹ gọi cho con là có chuyện gì sao mẹ?"
Đoan Di thở dài rồi nói: "Con nhìn con xem bây giờ cũng đã 26 gần 30 tuổi rồi, cứ tập trung vào công việc bên cạnh lại không có người yêu khiến cho mẹ và ba con chẳng yên tâm chút nào. Cho nên mẹ có sắp xếp cho con một cuộc xem mắt vào trưa ngày mai, người này là con trai của bạn thân mẹ. Mẹ xem qua hình rồi, rất đẹp trai, rất hợp với con."
Cô nghe thấy đến việc xem mắt thì nhíu mày, một năm nay của cô cũng đã bị bắt đi xem mắt hết bốn, năm lần rồi nhưng không có lần nào là thành công. Tuy là vậy nhưng mẹ cô không hề bỏ cuộc mà vẫn tìm rồi sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Cô biết nếu từ chối thì sẽ không được nên đành gật đầu đồng ý: "Con biết rồi mẹ, trưa mai con sẽ đến đúng giờ."
Đoan Di nghe vậy thì giọng nói trở nên vui vẻ: "Được được, ngày mai mẹ gửi địa chỉ cho con. Bây giờ con cứ làm việc tiếp đi, mẹ cúp máy đây."
Sau khi tắt điện thoại, cô đi vào trong studio tiếp tục công việc lúc nãy.
Ở bên trong xe, Thiền Mộng đang lái xe còn Cảnh Nghiên ngồi bên cạnh ngắm nhìn phong cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ. Thiền Mộng đưa mắt nhìn sang cô, rồi hỏi: "Lúc chiều nay ai gọi cho cậu vậy?"
Cô nghe cô ấy hỏi thì thở dài, trả lời: "Là mẹ mình gọi tới, bảo mình trưa mai đi xem mắt. Mẹ mình bảo người này là con trai của bạn thân mẹ nên kêu mình phải đến."
Thiền Mộng nghe vậy thì cũng gật đầu hiểu ra, mấy năm này cô ấy không hề có người yêu chỉ suốt ngày tập trung vào công việc chụp ảnh nên ba mẹ ở nhà lo lắng cho cô ấy về vấn đề này cũng là điều hiển nhiên.
Thiền Mộng vừa lái xe vừa nói: "Mình thấy kể từ khi cậu chia tay với mối tình đầu thì không thấy cậu quen ai nữa. Không phải là cậu vẫn còn tình cảm với anh ta đấy chứ?"
Cảnh Nghiên nghe vậy thì nhanh chóng lắc đầu: "Không có đâu, mình làm sao mà còn tình cảm với anh ta được chứ. Với lại trôi qua cũng lâu như vậy rồi, mình cũng không còn nhớ đến anh ta nữa."
Thiền Mộng ngẫm nghĩ nói: "Cậu nói cũng có lý."
Ngày hôm sau, Cảnh Nghiên mặc một chiếc áo hồng phối với váy trắng dài qua đầu gối đi đến tòa soạn. Mái tóc của cô thì được uốn xoăn nhẹ rồi để sang hai bên. Cô vừa vào chỗ ngồi thì một nữ đồng nghiệp ghé sang hỏi: "Hôm nay cô mặc đẹp như vậy chẳng lẽ trưa nay cô có hẹn đi ăn với bạn trai hả?"
Mọi người ở trong văn phòng cũng đều đưa mắt sang nhìn cô chỉ có Thiền Mộng biết chuyện thì ngồi cười cười rồi nhìn vào máy tính tiếp tục làm việc.
Cảnh Nghiên nhìn mọi người rồi xua tay, lắc đầu: "Không phải đâu, trưa nay mình có hẹn với bạn nên mới ăn mặc như thế này thôi."
Các đồng nghiệp đó nghe vậy thì ồ lên rồi thu hồi tầm mắt, bởi vì từ lúc cô thực tập đến giờ họ thấy cô không yêu đương gì nên hôm nay thấy cô mặc đẹp cứ nghĩ cô đã có người yêu. Nữ đồng nghiệp lúc nãy nói: "Tôi còn tưởng là cô cuối cùng cũng đã có bạn trai rồi đó."
"Không có đâu, cô nghĩ nhiều rồi. Mau làm việc đi nếu không một lát nữa tổng biên tập vào mà thấy chúng ta nói chuyện như này sẽ bị la đó."
Nữ đồng nghiệp đó nghe cô nói vậy thì nhanh chóng kéo ghế trở về lại chỗ ngồi, cô quay sang nhìn Thiền Mộng vừa làm vừa nở nụ cười nhìn cô. Cô đá chân cô ấy một cái rồi ngồi ngay lại, mở máy tính lên tiếp tục làm việc.
Ở bên trong văn phòng của công ty Từ Vân, Từ Vũ ngồi trước bàn làm việc vẫn mặc bộ tây trang màu đen, anh đeo kính tập trung nhìn vào màn hình máy tính. Thệ Vĩ đem ly cà phê bước vào văn phòng đặt lên bàn, anh lúc này mới quay sang nhìn anh ta nói: "Lịch chiều nay của tôi như thế nào?"
Thệ Vĩ từ trong túi áo trước ngực lấy ra một cuốn sổ rồi mở ra, trả lời: "Chiều nay anh có cuộc họp vào lúc 3 giờ, tối nay anh còn có cuộc hẹn đi ăn với đối tác."
"Được, tôi biết rồi. Cậu ra ngoài đi."
"Vâng." Thệ Vĩ nhanh chóng cất cuốn sổ vào, rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Ở bên trong tòa soạn W.S, mọi người cũng lần lượt đứng dậy đi xuống. Cảnh Nghiên nhìn đồng hồ rồi cầm túi xách đứng dậy. Thiền Mộng quay sang nhìn cô rồi nói: "Cậu cần mình đưa đi không?"
Cô nghe vậy thì mỉm cười lắc đầu: "Không cần đâu, mình bắt taxi đi đến nhà hàng đó là được. Mình đi đây."
Thiền Mộng nghe vậy thì gật đầu: "Vậy cậu đi cẩn thận. Mình đi xuống nhà ăn với mọi người đây."
"Được rồi. Tạm biệt."
Cảnh Nghiên chào tạm biệt với cô ấy xong thì đi ra ngoài bắt taxi đi đến đó. Nhà hàng mà mẹ cô chọn cách tòa soạn của cô mười lăm phút đi tới.
Khoảng một lát sau cô cũng tới nhà hàng mà mẹ cô đã hẹn, cô mở cửa xe bước xuống. Bây giờ là buổi trưa nên trời khá nắng, cô nhanh chóng mở cửa đi vào nhà hàng.
Khi vào nhân viên phục vụ đi tới nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Xin chào quý khách, không biết chị đã đặt bàn trước đó rồi chưa?"
"À tôi có hẹn với một người nữa ở bàn số mười, cũng đã được đặt trước đó rồi."
Nhân viên phục vụ nghe vậy thì nói: "Vậy mời chị đi theo em, người chị hẹn đã tới trước đó được vài phút rồi."
Cô gật đầu: "Vậy làm phiền cô rồi."
Cô đi theo sau nhân viên phục vụ đến bàn đã được hẹn trước, do là đi phía sau nên cô cũng không nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông chỉ thấy người đó mặc một bộ tây trang màu đen. Từ xa cô đã cảm nhận được rằng người đàn ông này có một khí chất rất riêng biệt nhưng đối với cô cảm giác có chút quen thuộc.
Nhân viên phục vụ dừng lại cô cũng dừng theo. Cô ấy quay người lại đứng sang một bên, mỉm cười nói: "Đã đến bàn số mười rồi."
"Cảm ơn cô."
Nhân viên phục vụ nói không có gì sau đó rời khỏi, lúc này cô mới quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi. Cô đang định cất tiếng chào nhưng khi nhìn thấy gương mặt đó thì cô lại không thể thốt nên lời. Đây không phải là bạn trai cũ cũng là mối tình đầu của cô, Từ Vũ sao. Sao anh ấy lại ở đây?
Từ Vũ cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, khi thấy cô thì gương mặt anh thoáng hiện lên nét kinh ngạc nhưng rất nhanh đã biến mất. Anh đứng dậy nhìn cô nói: "Thật trùng hợp gặp được em ở đây. Đã lâu không gặp, Cảnh Nghiên."
Cô hoàn hồn nở một nụ cười vô cùng gượng gạo nhìn anh: "Lâu rồi không gặp. Không nghĩ rằng người xem mắt với tôi là anh."
"Đúng là bất ngờ thật. Nhưng em nên ngồi trước rồi có chuyện gì thì từ từ nói."
Cảnh Nghiên gật đầu đi tới ghế đối diện ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống rồi đưa menu sang cho cô: "Tôi chưa gọi món, em muốn ăn gì thì cứ gọi đi."
Cô giờ này cũng đâu còn tâm trí để ăn nữa, cô lắc đầu đẩy menu sang cho anh: "Tôi ít khi đến những nơi như này nên cũng không biết món nào ngon. Anh cứ gọi theo ý anh là được rồi."
Anh nghe vậy thì cũng không nói gì, cầm lấy menu gọi vài món ăn. Nhưng cô ngồi đối diện nghe những món anh gọi tay cô cuộn tròn lại nắm chặt để ở dưới gầm bàn, đây là những món mà cô đều thích ăn, không nghĩ tới là anh còn nhớ.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô mới nhớ ra là anh không thích người khác đến muộn. Cô nhìn anh mỉm cười, nói: "Thành thật xin lỗi lúc nãy tôi đến có chút trễ."
Từ Vũ nghe vậy thì lắc đầu: "Không sao."
Sau câu đó cả hai người cũng không nói gì thêm, bầu không khí rơi vào im lặng trông vô cùng gượng gạo. Nhân viên phục vụ lúc này bưng đồ ăn lên, cả hai đều yên tĩnh ngồi ăn. Cô còn tưởng buổi ăn này sẽ im lặng đến như vậy cho đến lúc về.
Nhưng anh đã lên tiếng trước, hỏi cô: "Em có muốn kết hôn cùng với tôi không?"
Cô đang ăn nghe anh đề nghị như vậy thì khá bất ngờ. Cô nhìn anh đang ngồi đối diện thấy anh cũng đang nhìn cô không rời mắt, cô ho khan hỏi anh: "Vì sao anh đưa ra lời đề nghị này với tôi?"
Anh cũng đoán trước được câu hỏi này của cô nên anh cũng thẳng thắn nói: "Tôi nghĩ em không phải lần đầu đi xem mắt, ba mẹ tôi thì cứ sắp xếp cũng nhiều buổi xem mắt cho tôi. Tôi nghĩ em không muốn bản thân cứ bị gia đình sắp xếp xem mắt giống tôi nên tôi mới đề nghị kết hôn với em. Chúng ta cũng đã từng yêu nhau, hiểu nhau nên kết hôn với nhau tôi thấy khá ổn. Qua thời gian là nửa năm chúng ta sẽ ly hôn, lý do em cứ nghĩ ra rằng là tôi không tốt hay phụ bạc em. Như nào đều được."
Từng câu từng chữ của anh cô nghe không sót câu nào, cô trầm mặc chốc lát rồi nói: "Tôi cần thời gian suy nghĩ thêm về lời đề nghị này."
Anh cũng đoán được câu trả lời của cô là như vậy nên cũng không thúc giục gì. Cả hai tiếp tục bữa ăn nhưng tâm trạng của cả hai rất khác nhau. Một người cảm xúc rối bời còn một người thì lại rất bình thản.
Sau khi ăn xong, cả hai cũng rời khỏi nhà hàng. Từ Vũ nhìn cô đang đi bên cạnh: "Em lên xe đi, tôi chở em về công ty."
Cảnh Nghiên nghe anh nói vậy thì định từ chối nhưng anh nói tiếp: "Bây giờ em muốn bắt taxi cũng phải đợi một chút. Thời gian cũng không còn sớm, em không sợ bị muộn giờ làm sao?"
Cô nghe anh nói vậy thì nhìn đồng hồ đang đeo trên tay mình, sau đó nhìn anh nói: "Vậy làm phiền anh chở tôi một đoạn rồi."
Anh đi tới chiếc xe BMW màu đen đang đậu ở đó, anh mở cửa ở ghế phụ xe ra nhìn cô. Cô nhanh chóng đi tới ngồi vào, anh thấy cô đã ngồi vào rồi mới đóng cửa xe đi đến ghế lái mở cửa bước vào ngồi. Chiếc xe khởi động rồi cũng lái đi, rời khỏi nhà hàng.
Ở bên trong xe, bầu không khí vô cùng yên tĩnh ngoại trừ lúc nãy hỏi nơi cô làm việc ra thì cũng không ai nói gì thêm. Cảnh Nghiên ngồi ở ghế phụ còn Từ Vũ thì đang ngồi bên cạnh tập trung lái xe. Tuy khoảng cách hiện tại hai người rất gần nhưng cô cũng không dám quay sang nhìn thẳng anh. Cô chỉ có thể nhìn bóng dáng anh được chiếu qua cửa sổ.
Trong lòng cô vô cùng phức tạp vì lời đề nghị kết hôn lúc nãy của anh. Đã tám năm trôi qua, cô cứ nghĩ sẽ không gặp lại anh nữa hoặc cho dù có gặp cũng sẽ trong hoàn cảnh khác. Cô lại không nghĩ đến sẽ gặp anh trong buổi xem mắt của mình.
Trong bữa ăn lúc nãy những món anh gọi cho cô đều là những món mà cô thích ăn, ngay cả những món có hành anh cũng bảo không bỏ hành vào vì biết cô không thích ăn hành. Khoảng ấy thời gian cô cứ nghĩ anh đã quên hết rồi nhưng không nghĩ rằng anh vậy mà vẫn còn nhớ.
Do tập trung suy nghĩ nên cũng không hay biết rằng xe của anh đã đậu trước tòa soạn của cô. Từ Vũ dừng xe rồi quay sang nhìn cô đang đưa mắt nhìn cửa sổ, anh nói: "Đã tới chỗ em làm rồi."
Lúc này cô mới hồi thần, nhìn ra ngoài đúng là như anh nói đã đến tòa soạn của cô. Cô quay sang nhìn anh, gật đầu: "Cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ một đoạn. Tôi vào làm trước đây."
"Khoan đã."
Cô đang định mở cửa xe đi xuống nghe anh gọi lại thì dừng động tác lại, quay sang nhìn anh hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Anh rút ra từ trong túi áo là một tấm danh thiếp đưa sang cho cô: "Chuyện tôi lúc nãy đề nghị với em, mong em suy nghĩ kĩ rồi gọi cho tôi. Đây là số của tôi, tôi cho em thời gian suy nghĩ có ba ngày. Mong em sớm có câu trả lời sớm nhất cho tôi."
Cô nhìn tấm danh thiếp anh đang cầm trên tay, mím môi đưa tay ra nhận lấy, gật đầu: "Tôi biết rồi. Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi cho anh câu trả lời."
Cô nói xong thì mở cửa xe bước xuống rồi nhanh chóng đi vào bên trong tòa soạn. Anh ngồi ở trong xe nhìn bóng dáng cô khuất dần không thấy nữa thì mới thu hồi tầm mắt, lái xe rời khỏi.
Buổi làm việc hôm đó của cô có chút thất thần ngay cả Thiền Mộng ngồi bên cạnh cũng nhìn ra. Lúc tan làm hai người có hẹn nhau đi ăn tôm hùm đất ở quán mà họ thường đến.
Bên trong quán, Thiền Mộng đeo bao tay rồi nhìn cô đang ngồi đối diện hỏi: "Cậu chiều giờ mình thấy cậu cứ hay thất thần, tâm trí để ở đâu đấy. Buổi xem mắt có vấn đề gì hay sao?"
Cảnh Nghiên đeo bao tay xong rồi cầm con tôm lên lột vỏ, nghe cô ấy hỏi vậy thì cũng không giấu mà trả lời: "Hôm nay người xem mắt với mình là mối tình đầu của mình."
Thiền Mộng nghe vậy thì gương mặt hiện rõ nét kinh ngạc, thốt lên: "CÁI GÌ!? THẬT KHÔNG?"
Giọng cô ấy khá to nên mọi người đều nghe thấy quay sang nhìn hai người bọn cô, cô nhanh chóng bảo cô ấy nói nhỏ lại sau đó hỏi: "Mình cũng kinh ngạc giống cậu vậy đó. Mình không nghĩ tới là sẽ gặp lại anh ấy trong hoàn cảnh này. Anh ấy còn đề nghị bọn mình kết hôn tạm thời để yên lòng gia đình hai bên. Sau một khoảng thời gian thì cả hai ly hôn."
Thiền Mộng bỏ con tôm đã lột vỏ vào miệng ăn, tò mò hỏi cô: "Vậy cậu có đồng ý không? Đáp án như thế nào?"
"Mình chỉ bảo là cần thời gian suy nghĩ thêm. Cậu biết đó chuyện này khá là đột ngột với mình nên mình vẫn còn cần thời gian."
"Cậu nói cũng đúng. Cậu cứ suy nghĩ đi, trả lời như nào mình cũng đều ủng hộ cậu."
Buổi tối khi nằm ở trên giường, Cảnh Nghiên nhìn tấm danh thiếp của anh đang được cầm trên tay cô. Kể từ khi chia tay cô chưa từng gặp lại anh, sau này cô nghe được tên của anh từ những người khác và các trang mạng xã hội. Kết hôn với anh cô chưa từng nghĩ tới vậy mà hôm nay anh khi đề nghị đến khiến cô đến bây giờ vẫn có chút chưa tin đây là sự thật.
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại của cô reo lên, cô đặt tấm danh thiếp xuống rồi cầm điện thoại lên nhìn thấy là mẹ cô gọi tới thì cô bắt máy: "Alo mẹ."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng của Đoan Di, bà hỏi: "Việc xem mắt hôm nay của con như nào rồi? Người đó con cảm thấy sao?"
"Cũng ổn đấy mẹ."
Đoan Di nghe vậy thì nói: "Nếu ổn thì tốt rồi, hai đứa mà thấy hợp thì cứ tiến triển với nhau. Ba mẹ cũng đã già rồi, bây giờ cũng chỉ muốn nhìn các con hạnh phúc mà thôi."
Cô nghe bà nói thì cũng chỉ bảo dạ, vâng bởi vì cô hiện tại chưa biết nên đồng ý hay không với lời đề nghị của anh. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ho của một người đàn ông, cô nghe vậy thì hỏi: "Ba con bị bệnh hay sao vậy mẹ?"
"Dạo này thời tiết trở lạnh nên ba con bị cảm thôi, không có gì to tát đâu. Con cũng chú ý sức khỏe đấy, chỗ con sắp tới chắc sẽ khá lạnh nhớ giữ ấm cho cơ thể đừng để bản thân bị bệnh."
Cô nhìn đồng hồ rồi nói: "Con biết rồi mẹ. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ba mẹ mau nghỉ ngơi đi."
"Vậy con cũng mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đi làm. Ngủ ngon."
"Dạ được, mẹ ngủ ngon."
Cúp máy cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi đưa tay tắt đèn, căn phòng bây giờ đã tối chỉ có đèn ngủ từ trên tủ đầu giường phát ra ánh sáng. Cô nhắm mắt lại thở dài, cô cảm thấy ngày hôm nay đối với cô thật dài.
Sáng hôm sau Cảnh Nghiên đến tòa soạn, vừa ngồi xuống chỗ làm việc thì Thiền Mộng đã quay sang nhìn cô, hỏi: "Tối qua cậu không ngủ hay sao thế mà mình thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm."
Cô nghe cô ấy hỏi vậy thì gật đầu: "Đúng vậy, tối qua mình nằm suy nghĩ cả đêm không sao ngủ được. Đến gần sáng mình mới được chợp mắt một chút."
"Nếu là mình thì mình cũng sẽ giống cậu, nằm trằn trọc cả đêm khó mà ngủ được."
Cô để túi xách sang một bên, đứng dậy nói: "Mình đi pha một ly cà phê cho tỉnh ngủ, một lát mới có thể làm việc được. Cậu uống không mình pha cho cậu một ly."
"Vậy cậu pha giúp cho mình một ly nhé. Cảm ơn."
Công ty Từ Vân, ở trên tầng cao nhất bên trong văn phòng Từ Vũ ngồi trên ghế sofa đưa tay xoa huyệt thái dương. Cửa phòng mở ra, Thệ Vĩ bước vào trên tay là một ly cà phê nóng. Anh ấy đi tới đặt ly cà phê lên bàn, nói: "Từ tổng, đây là cà phê của anh. Tối qua anh ngủ lại công ty sao?"
Từ Vũ cầm ly cà phê lên uống một ngụm, gật đầu: "Đúng vậy, tối qua công việc nhiều quá nên ở lại giải quyết cho xong."
Thệ Vĩ làm trợ lý của anh cũng đã mấy năm, biết anh hay ngủ lại công ty và tập trung vào công việc. Anh ấy nói: "Một lát nữa anh có cuộc họp lúc 9 giờ."
"Được rồi, cậu đi thông báo với mọi người rồi chuẩn bị đi."
"Vâng." Thệ Vĩ nói xong thì xoay người đi ra ngoài, anh cầm ly cà phê lên uống vài ngụm tỉnh táo đôi chút thì trở về chỗ làm việc ngồi xuống tiếp tục công việc.
Ở bên trong tòa soạn W.S, Cảnh Nghiên nhìn chăm chú vào màn hình máy tính nhưng tâm trí thì không còn ở đó. Thiền Mộng huých nhẹ tay cô một cái, hỏi: "Làm sao đấy? Lại suy nghĩ đến chuyện đó à?"
Cô hồi thần gật đầu nhìn cô ấy: "Đúng vậy, mình cũng có đáp án cho bản thân rồi."
Nói rồi cô cầm điện thoại lên soạn tin nhắn rồi cầm tấm danh thiếp xem số điện thoại của anh, sau đó nhập vào rồi gửi đi. Thiền Mộng ở bên cạnh tò mò hỏi: "Rốt cuộc câu trả lời của cậu là gì thế? Đồng ý hay không đồng ý?"
Công ty Từ Vân, Từ Vũ từ trong phòng họp bước ra theo sau anh là các cấp dưới của anh cũng lần lượt đi theo. Điện thoại của anh lúc này rung lên, anh cầm điện thoại lên nhìn là tin nhắn của một dãy số lạ gửi đến nhưng nhìn nội dung anh cũng biết người đến là ai.
Nội dung cũng chỉ vỏn vẹn vài chữ: [Tôi đồng ý lời đề nghị hôm qua của anh.]
Khóe miệng anh khẽ cong sau đó nhanh chóng đi về phía văn phòng của mình, những người phía sau lúc này mới quay sang hỏi Thệ Vĩ đang đứng ở đó: "Trợ lý Thệ, lúc nãy Từ tổng cười có phải không? Anh có nhìn thấy giống chúng tôi không?"
Thệ Vĩ gật đầu: "Tôi cũng nhìn thấy vậy. Tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm."
Một nữ nhân viên nói: "Ôi trời ơi, tôi còn tưởng là Từ tổng một gương mặt băng lãnh không bao giờ nở nụ cười chứ. Vậy mà lúc nãy anh ấy đọc xong tin nhắn thì lại nở nụ cười, cho dù đó là khóe miệng khẽ nhếch lên một chút thôi."
Nữ nhân viên khác nói: "Từ tổng cười lên như này quả là đẹp trai quá đi mất."
Thệ Vĩ quay sang nhìn bọn họ, nói: "Mấy người không định đi làm việc sao? Định để Từ tổng ra la mấy người sao?"
Nghe Thệ Vĩ nói vậy thì mọi người nhanh chóng lắc đầu vội vàng trở về văn phòng làm việc của mình. Lúc này Thệ Vĩ cũng về lại chỗ làm việc của mình.
Giờ nghỉ trưa, ở nhà ăn Thiền Mộng và Cảnh Nghiên bưng khay cơm đi đến bàn trống ngồi xuống. Thiền Mộng nhìn cô ngồi đối diện, nói: "Mình không nghĩ là cậu sẽ đồng ý đấy."
Cảnh Nghiên đặt chai sữa chua lên bàn, nở nụ cười: "Tối qua mình đã suy nghĩ rất nhiều nên cuối cùng mình mới đưa ra quyết định đồng ý."
Thiền Mộng gật đầu, vừa ăn vừa nói: "Vẫn như câu cũ, cậu đưa ra quyết định như nào mình cũng ủng hộ."
Cô nhìn cô ấy nở nụ cười: "Cảm ơn cậu."
Đang ăn thì điện thoại của cô rung lên, cô cầm điện thoại lên nhìn là tin nhắn của Từ Vũ gửi đến.
[ Tối nay em có rảnh không? Tôi mời em đi ăn.]
Cô cũng trả lời: [ Tối nay tôi có rảnh. Anh gửi địa chỉ và giờ đi, tối tôi sẽ tới đúng giờ.]
Bên kia rất nhanh đã nhắn lại: [ Không cần đâu, tối tôi tới chỗ tòa soạn rước em.]
Download MangaToon APP on App Store and Google Play