“Xin chào quý ngài, không biết hôm nay ngài muốn tới đâu?”
Lão phu xe niềm nở hỏi người vừa bước lên. Người ấy mặc một bộ đồ hoàng gia với đường thêu bằng chỉ vàng óng ánh, từng cử chỉ đến những thứ trên người đều nói lên một điều: người ấy là một thành viên của hoàng gia. Trước câu hỏi của lão phu xe, người kia vẫn hướng mắt ra ngoài đường, nói.
“Tới LAD.”
LAD là khu phố đêm sầm uất bậc nhất vương quốc này. Nó nằm ngoài pháp luật của hoàng gia, vì vậy những giao dịch ngầm và giao dịch đen ở đây nhiều vô số kể. Hoàng gia cũng không hề nằm ngoài những giao dịch đen này, và Lean Esdeath - vị công tước có quyền hành chỉ xếp sau anh trai mình là vua Esdeath Đệ Tam - chính là một tay chơi có tiếng ở LAD. Địa điểm mà Lean hay tới nhất là một tòa nhà ba tầng ngay cuối con đường nhỏ của LAD.
“Arval, ta cần một <
Lean nói với một kẻ mặc vest đội chiếc mũ rộng vành đang đứng gần đó. Phong cách của lão ta lạ y như cách mà lão ta đáp lời Lean.
“Ôi chà, ngài công tước thân mến, ngài không thể hút cạn bình máu của mình như vậy được. Chà chà, để xem nào, hôm nay chúng ta sẽ có những chú thiên nga xinh đẹp chờ ngài lựa chọn, ngài sẽ ưng ý chú thiên nga nào nhỉ? Sợ rằng sẽ không có ai lọt vào mắt ngài mất, vì chỉ một trăm đồng vàng thôi…”
Lean Esdeath khẽ nhíu mày trước câu nói nhảm nhí của Arval Theoderyl. Một trăm đồng vàng? Một kẻ chỉ đáng giá một trăm đồng vàng làm sao có thể xứng với em trai của hoàng đế tộc ma cà rồng được? Arval Theoderyl đúng là một kẻ khùng điên, có lẽ lão ta nhớ lưỡi kiếm của Lean Esdeath quá rồi.
“Để xem nào… Đi theo ta thưa quý ngài khát máu, ta sẽ dẫn ngài đi xem những chú thiên nga xinh đẹp đáng giá một trăm đồng vàng.” Arval Theoderyl dẫn Lean đi dọc một hành lang dài, tiếp sau đó là xuyên qua mấy cánh cửa liên tiếp. Cuối cùng, lão ta lần mò chìa khóa để mở một cánh cửa bằng gỗ thông.
“Đây rồi, ôi chao, những chú thiên nga tuyệt vời của ta.”
Cùng với giọng nói và ánh nhìn của Arval Theoderyl, Lean ngước nhìn lên những chiếc lồng chim đủ lớn để nhốt một con người. Bên trong những chiếc lồng có những dây hoa hồng leo quấn quanh là “những chú thiên nga” trong lời nói của Arval - những thiếu niên con người trắng muốt với đôi tay thon dài và gương mặt đẹp như một đóa hoa. Họ nhìn Lean bằng ánh mắt say đắm mời gọi, quả nhiên đây là kiệt tác, nhưng họ không phải chú thiên nga mà Lean Esdeath muốn tìm. Hắn muốn tìm một chú thiên nga khác, một chú thiên nga có thể gây ấn tượng cho hắn ngay lần đầu. Và rồi… Ánh mắt hắn đã va phải chiếc lồng treo cao nhất, chiếc lồng với dây thường xuân đơn điệu nhưng bên trong lại là một “con thiên nga trắng” mà hắn đang tìm. Nhận biết được đối tượng mà vị công tước để ý, Arval Theoderyl lập tức liến thoắng.
“Ồ, chú thiên nga tuyệt đẹp! Ngài thật có mắt nhìn đấy. Nhưng đây vẫn chưa phải tất cả thưa ngài, hãy đợi một chút, chỉ một chút thôi, và ngài sẽ thấy bức họa đẹp nhất mà ngài có thể thấy ở chốn này.”
Dưới những câu mời chào của Arval Theoderyl, Lean Esdeath chăm chú nhìn vào chiếc lồng kia. Thiếu niên trong ấy vẫn tựa người vào thành lồng, đưa tay đùa nghịch với những dây thường xuân. Lean Esdeath bắt đầu mất kiên nhẫn, với một trăm đồng vàng thì có thể có một kiệt tác đến mức nào cơ chứ? << Blooder>> trước của hắn tốn hơn hai mươi ngàn đồng vàng cũng chỉ để hút máu, còn lại chẳng có gì thú vị cả.
"Mất thời gian thật, đưa ta đi xem…"
Câu nói của Lean Esdeath còn chưa thoát hết khỏi miệng đã bị chặn lại bởi tiếng vĩ cầm du dương. Đôi mắt tò mò của hắn lại ngước lên nhìn về phía chiếc lồng, và rồi hắn bị hớp hồn trước kiệt tác đang hiện hữu. Trong tiếng vĩ cầm nhẹ nhàng bên tai, thiếu niên trong lồng đứng dậy, bắt đầu xoay tròn và nhảy múa. Chiếc áo choàng trắng tinh bay phấp phới và uốn lượn theo từng bước chân, từng ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên không trung những đường cong mềm mại. Lean Esdeath tưởng chừng như thấy một con thiên nga màu trắng muốt đang múa, đôi mắt của hắn không rời khỏi điệu múa nhịp nhàng của thiếu niên ấy. Nhân cơ hội đó, Arval Theoderyl lại rót mật ngọt vào tai quý ngài lắm tiền.
"Thưa quý ngài công tước, đó là con thiên nga tuyệt nhất hôm nay - Raphael Lucille. Ngài hãy nhìn vào thân hình uyển chuyển kia, nhìn vào đôi tay mềm mại và đôi chân của một vũ công, có phải rất ưng ý không?"
"Một kẻ xinh đẹp như vậy mà ngươi chỉ bán với giá một trăm đồng vàng sao?" Lean Esdeath lườm nguýt tỏ ý nghi ngờ. Arval Theoderyl cũng nói thẳng, lão ta chưa bao giờ giấu giếm về những món hàng của mình.
"Chẳng dám giấu giếm ngài, thưa công tước. Raphael Lucille rất đẹp, đẹp như một con thiên nga thuần khiết, nhưng nó lại không hề ngoan ngoãn. Nó đã qua tay rất nhiều vị khác, nhưng rồi họ buộc phải trả nó về LAD chỉ vì nó sẽ cắn nát tay hoặc sẵn sàng cầm dao và xiên vào tim chủ nhân của mình. Nó là một con thiên nga mang tâm trí của một con sói hoang không bao giờ chấp nhận làm nô lệ."
Những lời nói của Arval Theoderyl lại càng làm tăng sự hứng thú của Lean Esdeath với Raphael Lucille. Với một ma cà rồng hoàng gia như Lean Esdeath, việc thuần phục một con sói hoang mang vẻ bề ngoài xinh đẹp khiến hắn càng hưng phấn hơn. Hắn dứt khoát ném cho Arval Theoderyl một trăm đồng vàng, dõng dạc nói.
"Không cần bàn nữa. Đưa nó tới lâu đài của ta."
- Còn tiếp -
“Không cần bàn nữa. Đưa nó tới lâu đài của ta.”
Lean Esdeath quay người rời đi, thỏa mãn với kiệt tác mình có được từ LAD. Phía sau hắn, Arval Theoderyl đang hít hà mùi hương quý tộc còn vương lại trên một trăm đồng vàng. Lão ta mê tiền nên mới làm cái nghề môi giới buôn người này, và phải công nhận là nó giúp lão ta kiếm bộn tiền. Tiếng vĩ cầm đã dứt, Lean Esdeath đã đi khuất khỏi cánh cửa gỗ thông, Raphael Lucille cũng đã dừng nhảy. Arval Theoderyl bước từng bước lên cái cầu thang gỗ dẫn đến chiếc lồng của Raphael Lucille. Lão xoa xoa hai tay vào nhau, vừa cười hí hí vừa nói với thiếu niên đang nhìn lão ta bằng con mắt của một con sói hoang.
“Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn mà phục tùng quý ngài công tước, Raphael bé bỏng ạ. Điều đó không chỉ giúp ta có lòng tin từ quý ngài mà còn giúp ngươi tránh khỏi tai mắt của những tay săn máu hiếm.”
Raphael Lucille vẫn im lặng trước lời “nhắn nhủ” đầy thân thương ấy của Arval Theoderyl. Em thừa hiểu ý định của tay buôn người ấy, nhưng em luôn phớt lờ những gì lão ta nói ra. Lão ta coi em là món hàng hiếm có khó tìm, vậy nên lão ta mới đặt em ở nơi chẳng mấy ai ngó ngàng gì tới này. Chỉ là, trước mặt công tước Esdeath, lão ta không thể nói dối được, vì vậy em lọt vào tay công tước một cách dễ dàng.
Arval Theoderyl hí hửng cầm một trăm đồng vàng rời đi. Một lúc sau, có hai đầy tớ đi vào, một tay cầm theo một bộ quần áo. Chúng đưa Raphael ra khỏi lồng, đương nhiên là còng em lại để em không thể chạy thoát trong lúc chúng đang bận bịu lột mớ rẻ rách trên người em ra. Chúng thay cho em một bộ đồ khác sang trọng hơn, cài lên tóc em mấy thứ trang sức rườm rà rồi phủ lên đầu em một tấm mạng che mỏng manh.
Và thế là Raphael biết em sắp được đưa từ địa ngục này sang địa ngục khác.
Raphael bị bịt mắt bằng một miếng vải sẫm màu suốt từ lúc em được đưa ra khỏi căn phòng có cánh cửa gỗ thông đến lúc được tống lên cái xe ngựa của Arval Theoderyl. Lão ta sợ rằng em sẽ biết được đường đi lối về, và sau khi đâm chủ nhân mới một nhát, em sẽ nhanh chân chạy trốn như những lần trước đó dù đến cuối cùng vẫn bị bắt về. Suốt chặng đường đi, Raphael bị kẹp cứng giữa hai tên đầy tớ to gấp đôi em và phải nghe lão Arval Theoderyl lải nhải về thù lao mà lão ta có thể nhận được sau khi giao em cho công tước. Và rồi, sau một chặng đường khi cái xe ngựa xóc như có ai túm lấy mà lắc điên cuồng, em cũng bị lôi xuống rồi dẫn đi.
Ngay khi cái xe ngựa dừng lại, em đã nghe được tiếng đài phun nước và tiếng chim ríu rít. Hai tên đầy tớ lôi em xuống xe, nhưng sau đó hình như chúng không đồng hành cùng em tiếp. Chúng tròng vào cổ em một cái đai, và rồi lão Arval Theoderyl lôi em đi như thể lôi một con thú. Lão chỉ dừng lại một chút để tháo miếng vải bịt mắt em rồi lại tiếp tục hớn hở lôi em đi.
“Thưa quý ngài công tước, ta đã dẫn con thiên nga ngài chọn tới rồi đây.”
Lão Arval Theoderyl dừng lại trước cánh cửa lớn có khảm những viên ruby đỏ lóng lánh rồi nói. Cánh cửa từ từ mở ra, và lần đầu tiên trong đời Raphael được thấy một nơi sang trọng nhưng rợn người như thế. Một căn phòng rộng thênh thang, trên trần treo hàng chục những chiếc đèn chùm lớn bé khác nhau, những chiếc cột lớn chạm khắc một cách tinh xảo, những món đồ mà chỉ nhìn qua thôi người ta cũng biết được chủ nhân của chúng giàu có đến cỡ nào. Nhưng có ba thứ khiến Raphael phải chú ý: Một nhạc công cầm trên tay chiếc vĩ cầm đang đứng gần chiếc ghế nạm ngọc - nơi ngài công tước Lean Esdeath đang ngồi; tốp người hầu đang đứng ngay ngắn mời khách và quan trọng nhất là, một chiếc thảm gai đỏ trải dài từ cửa vào đến gần chiếc ghế nạm ngọc. Sống lưng Raphael rờn rợn, em linh cảm có điều chẳng lành sẽ xảy ra với mình, đặc biệt là việc em đang đi chân trần.
"Thưa ngài!..." Lão Arval Theoderyl lấm lét nói. "Thưa ngài công tước… Thiên nga của ngài đã tới…"
"Để nó tự bước vào. Còn ngươi ra lấy tiền tips đi."
"Dạ dạ!"
Lão Arval Theoderyl nhanh chóng chạy biến, để lại Raphael Lucille đứng trơ trọi trước tấm thảm gai đỏ. Em ngập ngừng nhìn Lean Esdeath, em biết mình phải đi vào, nhưng nếu bước một bước thôi thì tấm thảm gai đỏ kia sẽ đâm nát chân em. Bất chợt, tiếng của Lean vang lên.
“Bước đi.”
Raphael giật mình, mím chặt môi. Trước sát khí đằng đằng của một ma cà rồng, em buộc phải nhấc chân lên. Khoảnh khắc bàn chân non mềm của em chạm vào tấm thảm gai đỏ, đầu óc em như tê dại. Những chiếc gai nhọn hoắt càng cắm sâu hơn mỗi khi em đè cơ thể mình trên bàn chân nhỏ. Máu bắt đầu rỉ ra, hòa vào màu đỏ của tấm thảm gai. Trong không gian lan tỏa mùi hương hoa hồng nhàn nhạt. Đến khi cả hai bàn chân của Raphael đã đè lên tấm thảm gai đỏ và máu đang nhuộm những chiếc gai nhọn, Lean Esdeath bất chợt nở một nụ cười.
Hương hoa hồng vấn vương nơi cánh mũi hắn, một mùi hương nồng nàn của thứ hoa kiêu sa lại bắt nguồn từ giọt máu của con thiên nga trắng…
- Còn tiếp -
Hương hoa hồng nồng nàn lan tỏa giữa không gian sang trọng. Lean Esdeath nghiêng đầu ngắm nhìn thiếu niên đang đứng run rẩy trên tấm thảm gai đỏ. Hắn nhớ dáng hình thiếu niên kia trong chiếc lồng gò bó đang lướt nhẹ nhàng theo tiếng vĩ cầm du dương. Và bây giờ, hắn muốn khung cảnh ấy tái hiện ở đây, trong chính lâu đài của hắn. Thiếu niên ấy sẽ giẫm lên tấm thảm gai đỏ mà hắn đặc biệt chuẩn bị, sẽ xoay tròn theo điệu nhạc thánh thót bên tai, và rồi sẽ đổ gục xuống trước mặt hắn, phục tùng hắn để hắn sai người băng bó đôi chân đã đỏ máu. Lean Esdeath thầm cười, việc thuần phục một con sói hoang diễm lệ chưa bao giờ dễ dàng đến thế.
“Bước lại đây. Ta sẽ cho ngươi nhạc, còn ngươi phải nhảy múa trên thảm đỏ mà ta đã trải ra cho ngươi. Nếu ngươi dám chống đối, ta sẽ cắt phăng đôi chân đó đi, ngươi sẽ không còn cơ hội nhảy múa nữa.”
Lean Esdeath kiêu ngạo ra lệnh cho thiếu niên trước mặt. Raphael nghiến răng chịu đựng, ngay khi tiếng vĩ cầm cất lên, em nhẹ nhàng bước từng bước về phía trước, đôi tay uyển chuyển uốn lượn theo từng bước đi.
Đau quá!
Raphael mím chặt môi, mồ hôi chảy dài trên gò má em. Mỗi một bước đi như lấy đi một phần sự sống của em, nhưng giống như một con búp bê bằng sứ không biết đau đớn, em vẫn tiếp tục những bước đi ấy, em không từ bỏ điệu nhảy mà em ghim chặt trong lòng. Còn Lean Esdeath, hắn vẫn ngồi trên chiếc ghế nạm ngọc, cười cợt trên nỗi đau của con thiên nga bé nhỏ. Hắn vẫn mê đắm mùi hương hoa hồng đang lan tỏa, mùi hương ấy khiến hắn cảm thấy khát, hắn muốn lấp đầy khoang miệng bằng cần cổ của ai đó rồi uống đầy một ngụm máu tươi ngọt dịu. Cảm giác khát máu làm miệng Lean khô khốc, hắn chăm chú nhìn từng bước nhảy của Raphael.
Em đang tiến ngày càng gần… Càng gần hắn hơn…
Điệu nhảy của em không còn uyển chuyển như lúc mới bắt đầu, tưởng chừng như chỉ cần bước thêm một bước nữa em sẽ ngã gục xuống và chết vì mất máu. Nhưng không, em vẫn kiên cường tiếp tục điệu nhảy của mình cho đến khi đôi chân của em bước ra khỏi tấm thảm gai đỏ.
“Quả thực là một kiệt tác.” Lean Esdeath vỗ tay, mỉa mai nói. “Ngươi thực sự rất hợp để quỳ rạp dưới chân ta, Raphael Lucille.”
Raphael ngay lập tức tặng cho Lean Esdeath một cái lườm sắc lẹm. Mặc kệ ánh nhìn ấy, Lean đưa tay về phía Raphael, mỉm cười một cách giả tạo.
“Lại đây với ta nào.”
Một giây, hai giây rồi ba giây. Raphael nhấc đôi chân rỉ máu lê lại gần Lean Esdeath. Em ngả người về phía trước, một tay đặt phía sau lưng, một tay đưa về phía hắn. Trong một tích tắc, Lean Esdeath nhận ra một tia sát ý lóe lên trong mắt Raphael. Và chỉ ngay sau khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Raphael trở nên sắc lẹm như mũi dao đang nhắm thẳng vào cổ Lean Esdeath.
“Chết đi!”
Em hét lên thật lớn, đâm thẳng mũi dao vào ngay họng Lean. Một tia máu bắn lên mặt em, nổi bật trên màu da trắng nõn. Ngay lập tức, cổ họng em bị bóp nghẹt. Lean Esdeath túm lấy cổ Raphael, đè em xuống tấm thảm gai đỏ. Cả cơ thể Raphael đè lên tấm thảm gai, bộ đồ trắng tinh em đang mặc dần nhuộm đỏ. Raphael không thở được, em dùng hai tay túm chặt cánh tay của Lean Esdeath hòng thoát thân, nhưng sức lực một con người mảnh mai như em không thể thoát khỏi sức lực của một ma cà rồng đang nổi điên.
“Ngươi… lại dám đâm ta sao?”
Lean Esdeath rút con dao đang cắm ở cổ họng ra, hắn ấn chặt em trên tấm thảm gai đỏ. Con dao trên tay hắn kề sát cổ Raphael, hắn dùng lực ấn đến khi mũi dao khiến cổ em chảy máu. Hương hoa hồng nồng nàn lại lướt qua cánh mũi Lean Esdeath, ham muốn máu tươi của hắn lại trỗi dậy mãnh liệt. Hắn quăng con dao sang một bên, dùng cả hai tay ấn chặt Raphael trên tấm thảm gai rồi cắn mạnh vào cổ em. Dòng máu ngọt ngào mang hương hoa nồng nàn tràn ngập trong khoang miệng hắn, chảy dần xuống cổ họng đang khát khô của hắn. Lean Esdeath ngấu nghiến cần cổ của Raphael mãi không buông. Gương mặt Raphael càng ngày càng tái nhợt, hai mắt em mờ dần đi. Lean Esdeath vẫn tiếp tục rút đi từng giọt máu của con thiên nga trắng cho đến khi em ngất lịm đi vì mất máu quá nhiều. Lúc bấy giờ hắn mới nhả ra, thỏa mãn ngắm nhìn “kiệt tác” hắn tạo ra trên cổ Raphael.
“... Một là phục tùng ta… Hai là chết.”
Lean Esdeath đứng dậy, hít một hơi thật sâu để thu toàn bộ hương hoa hồng và mùi máu ngọt ngào cỉa Raphael Lucille vào mũi. Hắn rút khăn tay lau vệt máu trên khóe miệng rồi quay đi, nói.
“Đưa nó vào rồi chữa trị cho tốt. Ta không muốn con thiên nga này chết trong lâu đài của ta.”
Đám người hầu vâng dạ rồi đưa Raphael rời đi. Còn lại một mình, Lean Esdeath nhìn chăm chăm con dao vẫn nằm lăn lóc dưới đất. Hắn cười, cười một cách điên dại, giọng cười giống như một tên nghiện thuốc phiện đang lên cơn. Hắn không ngừng cười.
Hắn cảm thấy hứng thú với việc bị Raphael đâm một nhát xuyên cổ.
Hắn lại càng muốn giữ Raphael bên mình, càng muốn thuần phục con thiên nga với tâm trí của một con sói hoang.
Hắn càng muốn khống chế, càng muốn chiếm hữu Raphael, càng muốn hành hạ em như ngày hôm nay.
“... Raphael Lucille, ngươi không thoát khỏi ta được đâu.”
- Còn tiếp -
Download MangaToon APP on App Store and Google Play