Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Kẹo Đường

1

Một viên kẹo đường lại giúp tôi tìm được tình yêu của đời mình.

Bạn tin không? Nghe hơi xạo ha, nhưng đó là sự thật, tôi đã yêu em chỉ vì một viên kẹo đường ngọt lịm.

Tôi nhớ lúc đó trưa nắng, tôi đi mua đồ về sửa xe cho khách, lúc đi vội quá quên mặc áo khoác, lại đội cái nón bảo hiểm rẻ tiền cũ mèm, tôi bị say nắng. Cộng thêm việc khi sáng bỏ bữa, tôi vì mệt và đói nên hạ đường huyết. Tôi ngã gục xuống đường, chiếc xe máy và mớ linh kiện đè lên hai chân, tôi khó khăn thở, người co giật liên hồi. Đoạn đường vắng vẻ ít người qua lại nên không ai tới giúp, tôi đã tưởng mình không xong rồi, chắc sẽ chết mất thôi. Trong lúc bất lực, em đã xuất hiện, em cố sức dựng xe lên, dìu tôi ra chỗ gốc cây, bỏ vào miệng tôi thật nhiều kẹo. Vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng, dần dần tôi thấy khá hơn dù đầu vẫn còn đau nhẹ. Tôi lý nhí cảm ơn với đôi mắt nhắm nghiềm, em không trả lời, tôi mở mắt nhìn, và ngay lập tức bị thu hút.

Trước mắt tôi là một bạn nam, chắc là tầm 23, khuôn mặt nhỏ xíu hiện rõ nét lo lắng. Trên đời này, em là một trong số ít người nhìn tôi với ánh mắt như thế, và ngay lúc đó, tôi đã rung động trước em. Có lẽ chỉ là nhất thời, nhưng tôi thật sự có ý gì đó với chàng trai xa lạ tốt bụng này.

" Anh không sao chứ ạ?"

Em đưa điện thoại đến trước mặt tôi, tôi nhìn, nhận ra ngay điều gì đó. Em là một người câm. Tôi vội đứng dậy, lắc đầu, tôi bảo:

- Anh... anh không sao, cảm ơn em nhiều lắm.

Em lại gõ gõ gì đó trong điện thoại.

" Anh bị hạ đường huyết, anh giữ ít kẹo này đi.".

Em đặt vào tay tôi vài viên kẹo đường, tôi cười và bỏ ngay vào túi áo.

- Cảm ơn em nhé, nhờ có em mà anh mới được cứu, hay là anh mời em ăn cơm nha.

" Không cần đâu ạ, em có việc phải đi trước, anh nhớ cẩn thận nha.".

Em đứng dậy, mặc cho tôi cố níu kéo, em vẫn nhanh chóng rời đi. Tôi luyến tiếc nhìn bóng hình bé nhỏ ấy, lòng man mác buồn.

Và rồi tôi đi tìm em, tôi đi dọc con đường đó, thậm chí là xa hơn, nhưng mãi không tìm thấy em. Tôi thất vọng, chợt nghĩ rằng mình nằm mơ, hay là hoa mắt, hoặc có lẽ em là thiên thần, hiện ra cứu giúp tôi xong biến mất.

Nỗi nhớ nhung chàng trai tốt bụng cứ lớn dần trong tôi, nhưng tôi cố ém nó đi, tôi không gặp được em, thứ cảm xúc này không nên tồn tại nữa.

Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt em, nào ngờ ông trời ban phước, tôi đã tìm thấy em sau hơn một tuần tìm kiếm. Em là nhân viên của một quán ăn nhỏ, quán này cách xa chỗ ở của tôi hơn 8km, thảo nào....

- Em gì ơi!

Tôi gọi với khi em đang loay hoay với chậu cây cảnh. Em giật mình, quay sang nhìn tôi, ánh mắt em cảnh giác làm tôi bối rối. Tôi gãy đầu, nói với em:

- Là anh nè, tuần trước chúng ta đã gặp nhau đó, em không nhớ sao?

Đôi mày em nhíu càng lúc càng chặt, tôi cá chắc em đã quên tôi rồi. Tôi cố gợi lại cho em nhớ:

- Anh là người được em cứu nè. Lần trước ở chỗ kia á, anh bị hạ đường huyết, chính em đã cho anh ăn kẹo đấy.

Lúc này em mới giãn cơ mặt, em tiến lại phía tôi, gõ gõ gì đó trong điện thoại. Em cho tôi xem.

" Em nhớ rồi, anh đến tìm em có gì sao?".

- Anh chỉ muốn cảm ơn em thôi.

" Anh đừng bận tâm quá, giúp người là chuyện nên làm mà.".

Tôi ậm ừ, gãi gãi đầu, cố nghĩ ra gì đó để trò chuyện thêm với em. Thú thật là tôi đang rất ngại, trước mặt là người mình thầm nhớ, tôi không biết nên nói gì tiếp theo. Em đứng đó, mỉm cười chờ đợi tôi. Gương mặt thánh thiện của em làm tôi càng thêm bối rối:

- Ừm... anh hết kẹo rồi, em có thể cho anh thêm vài viên được không?

Vừa nói xong câu này, tôi ngay lập tức muốn vả vào miệng mình một cái thật kêu. Cái thứ ngớ ngẩn như vậy mà cũng dám để em nghe được, em sẽ cười tôi mất.

Quả đúng như tôi đoán, em khúc khích che miệng cười, dù không có bất kì âm thanh nào phát ra, tôi buồn rầu và có một chút xấu hổ.

- Anh nói bừa rồi, anh xin lỗi.

Tôi lí nhí. Em lúc này mới dừng lại, em xua tay.

" Em xin lỗi, anh chờ em tí nha.".

Em đi vào trong quán, sau đó trở ra với một túi kẹo nhỏ. Em đưa tôi, còn dặn dò:

" Anh nhớ mang theo kẹo trong người nha. Đoạn đường đó vắng, anh mà bị hạ đường huyết nữa thì không chắc sẽ có người giúp được đâu.".

Tôi nhìn đoạn tin nhắn trên màn hình điện thoại, lòng ấm một cách lạ thường, em thật tốt, hệt như một thiên thần vậy.

- Anh cảm ơn - Tôi cẩn thận nhận túi kẹo bằng hai tay, nói tiếp- Anh là Lý Nhã, anh có thể biết tên em không?

" Em là Bạch Mộc ạ.".

Một cái tên thật dễ thương. Tôi sẽ ghi nhớ nó suốt đời.

" Vậy em vào làm việc nha, tạm biệt anh.".

- Chờ đã, em đừng đi.

Tôi giữ chặt hai tay em, em hoảng hốt rút ra, tôi hiểu ý, nhanh chóng nói lời xin lỗi:

- Anh... anh xin lỗi....

" Anh cần em giúp gì nữa sao?".

- Không, chỉ là....

Tôi ấp úng, lựa lời nói với em. Tôi chỉ muốn nhìn em thêm tí thôi, nhưng nói thẳng ra thì ngại quá.

" Em bận lắm, không còn gì nữa thì em vào đây.".

Tôi định lên tiếng, nhưng chưa kịp em đã đi mất, tôi rầu rĩ, chắc là bản thân làm em khó chịu rồi. Tôi bóc viên kẹo cho vào miệng, ngọt quá, ngọt hệt như em vậy.

Nghĩ đến em, tự nhiên tôi thấy mình biến thái quá.

- Bạch Mộc, ngày mai gặp lại em nha.

2

Tôi đi tìm Bạch Mộc, trưa nào cũng đều đặn đến quán ăn nhỏ gặp em. Em mới đầu còn e dè và tránh né, nhưng dần dần cũng thoải mái hơn với tôi. Em thường cho tôi kẹo, dặn dò tôi nhớ đem theo bên mình. Tôi vui lắm, mỗi lần nhận kẹo đều rối rít cảm ơn em, thậm chí còn tặng lại em món gì đó cho phải phép.

Có khi tôi tặng em bông hoa.

Có khi là một phần bánh ngọt.

Chúng tôi cứ tặng qua tặng lại những món đồ như vậy được hơn một tháng, tôi thể hiện rõ tình cảm của mình với em, nhưng em vẫn như cũ, đối xử với tôi như một người bạn không thân. Tôi chắc là em không nhận ra tôi thích em, em trông đơn thuần và ngốc nghếch lắm. Hoặc có lẽ là em biết, nhưng em không chấp nhận tôi, bản thân tôi cũng tự nhận thấy mình hơi hấp tấp quá, em hẳn là nghi ngờ tôi rồi.

Tự nhiên xuất hiện một gã đàn ông bất ngờ tán tỉnh, em không đề phòng mới là lạ đó.

Dù vậy tôi vẫn không từ bỏ, chỉ là biết tiết chế sự yêu thích của mình một chút. Tôi không muốn em khó chịu, tôi luôn muốn nhìn thấy em cười, cười thật vui vẻ.

Nhưng mà... hình như em ghét tôi lắm. Em không vui khi tôi xuất hiện ở quán ăn vào buổi trưa, dù vẻ mặt em vẫn tỏ ra niềm nở. Tôi không hiểu tại sao em lại như vậy, tôi nghĩ do mình suy nghĩ nhiều thôi.

- Bạch Mộc, em ngồi đây với anh tí đi, quán không có nhiều khách nên em đâu cần phải dọn dẹp liên tục như vậy.

Một ngày nọ, tôi theo thói quen đến quán em ăn cơm. Tôi gọi một dĩa cơm gà xối mỡ, đây là món ngon nhất mà tôi từng ăn. Em nêm nếm rất vừa miệng, gà chiên ngoài giòn trong mềm, tôi có thể ăn ngày ba phần như này mà không ngán. Tôi vừa ăn vừa quan sát em, thấy em cứ hết lau rồi dọn nên ngỏ ý kêu em ngồi xuống trò chuyện. Em quay mặt sang, lắc đầu, em đưa cho tôi một tờ giấy, ghi rằng:

" Em phải chuẩn bị cho buổi chiều, anh cứ ăn đi.".

- Hay là ăn xong anh giúp em nha. Hai người sẽ làm xong nhanh hơn, em sẽ được nghỉ ngơi sớm.

" Không cần đâu ạ.".

Em lại từ chối tôi, tôi rầu rĩ thở dài một hơi, cố sức ăn từng muỗng cơm nóng hổi.

Cơm ngon mà sao tôi không vui tí nào cả.

Tôi ăn cơm nhanh nhất có thể, xong liền đi tìm em, thấy em đang cố để thùng gì đó lên kệ. Tôi chớp ngay thời cơ, nói với em:

- Để anh phụ cho.

Em lắc đầu, em chẳng bao giờ đồng ý với những gì tôi nói, kể cả việc làm giúp một cái gì đó.

- Đừng ngại, anh sẽ để đúng chỗ em cần.

Để em không có cơ hội từ chối, tôi nhanh tay giật lấy cái thùng, khá nặng, như này mà để em tự làm thì nguy hiểm quá. Tôi đứng lên ghế, nhón chân để có thể đặt thùng đồ vào sát vách tường. Thú thật cách này làm tôi gặp chút khó khăn, nhưng biết sao giờ, tôi lùn quá mà.

27 tuổi mà chỉ cao có 1m72, nặng 59kg, haizzz, tệ thật.

Tôi loay hoay một hồi cũng xong, vui vẻ quay sang nói với em:

- Em cầm đặt lên nữa không? Đưa anh làm luôn cho.

Em lắc đầu, mỉm cười tỏ ý cảm ơn.

Thật xinh.

Tôi biết nói một người con trai xinh thì hơi kì, nhưng mà em xinh lắm, xinh nhất trong số những người tôi từng gặp qua.

Tôi say đắm nhìn em, mãi đến khi em quơ quơ tay trước mặt tôi thì tôi mới ngừng lại. Tôi bất giác đỏ mặt, lúng túng leo xuống ghế, gãi đầu và cười ngại ngùng.

Em không nói gì thêm, lẳng lặng đi làm việc của mình. Tôi lẽo đẽo đi theo, em nhíu mày khó hiểu.

" Anh cần gì sao ạ?".

- Không, anh chỉ....

" Nếu vậy thì mong anh đừng làm phiền em, chị hai và anh ba của em sắp về rồi, họ sẽ không vui khi em chưa dọn dẹp xong.".

Hai chữ " làm phiền" sáng rực ở màn hình điện thoại làm tôi khó xử... và cũng thật đau lòng.

- Anh xin lỗi....

Tôi rời đi, trước khi ra khỏi quán còn luyến tiếc nhìn em, nhưng em không hề để tâm đến tôi, mặc cho tôi vẫy tay không biết bao nhiêu lần, em vẫn thờ ơ ngoảnh mặt đi.

Có lẽ em ghét tôi lắm.

Tôi chán nản thở dài, đi về với chiếc xe máy cà tàn. Tôi nhìn dòng người tấp nập, buồn rười rượi.

" Bạch Mộc, làm cách nào em mới thoải mái hơn với anh đây.".

----

Lại thêm một buổi trưa tôi đến tìm em. Tôi vẫn gọi món cơm quen thuộc, lúc em đem cơm ra, tôi lấy trong túi áo một chiếc ghim cài áo hình hoa hướng dương. Tôi thấy hình nền điện thoại của em là loài hoa này, tôi nghĩ em sẽ thích.

- Bạch Mộc, cái này anh tặng em.

Tôi mở lời, hai má nóng bừng lên, hi vọng em sẽ không nhận ra sự ngại ngùng của tôi.

Bạch Mộc nhìn chằm chằm vật bé tí ở tay tôi,  mắt em lấp lánh, tôi mừng thầm, nhưng em lại lắc đầu ngay sau đó.

" Em cảm ơn anh, nhưng em không thể nhận được, trông nó thật đắt tiền.".

- Không... không đắt lắm đâu em, đây là quà cảm ơn vì em đã cứu anh, em cứ nhận nha.

Bạch Mộc vẫn nhất quyết từ chối, tôi cụp mi mắt, cố ăn nốt phần cơm gà rồi đi về. Tôi để lại cái ghim cài trên bàn, rời khỏi. Ra tới chỗ để xe, tôi phát hiện mình quên chìa khóa nên quay vào lấy. Nào ngờ vừa đến cửa, tôi nghe được những lời như sau:

" Bé Gỗ, em tránh xa cậu ta ra, người gì mà phiền thế không biết.".

Là anh ba của em, cậu ta tên Thiên Duệ.

" Phải phải, cậu ta còn có mùi dầu nhớt nữa, hôi không chịu được, mỗi lần cậu ta tiếp cận em chị thật ngứa mắt.".

Lần này là chị hai của em, Nhân Duệ.

" Tốt nhất em đừng mất cảnh giác, biết đâu cậu ta muốn làm gì nguy hại tới em thì sao.".

Em gật đầu, ra hiệu đã hiểu.

Lòng tôi đau như cắt. Gì chứ, tôi chỉ muốn làm quen với em thôi mà, tôi chỉ muốn có cơ hội nhìn ngắm người tôi nhớ nhung hằng đêm. Vậy mà... tôi tự cười bản thân, xong dắt xe đi về.

Tôi không vào lấy chìa khóa, làm vậy thì em và hai người kia sẽ cảm thấy bối rối lắm. Tôi mặc cho thời tiết gần 40 độ, cái nóng như muốn chiên chín bản thân, từng bước lê trên con đường dài thăm thẳm, vừa đi vừa nhớ lại những lời kia.

" Mùi dầu nhớt, hôi chết đi được.".

Càng nghĩ đến tôi càng cảm thấy tồi tệ. Tôi biết mình là thợ sửa xe thì trên người sẽ có mùi. Trước khi đi gặp em tôi luôn tắm rửa rất kĩ, cố gắng để mình thơm tho nhất có thể. Tôi không muốn mùi nhớt xe làm em khó chịu. Nhưng tôi quá tự tin rồi, đến bây giờ tôi mới nhận ra tôi hôi đến mức nào, hôi đến nỗi làm người ta ngứa mắt.

Tôi yêu nghề sửa xe, yêu mùi dầu nhớt mỗi ngày bám lên hai bàn tay, yêu luôn cả người con trai bé nhỏ là em. Nhưng mà chắc đến lúc tôi nên dừng lại rồi, em không muốn nhìn thấy tôi, tốt nhất tôi đừng cố chấp nữa.

Cố gắng đến mức nào cũng chỉ là một kẻ phiền phức và hôi hám.

3

Đã một tuần trôi qua, tôi không đi tìm Bạch Mộc nữa. Tôi sợ rằng sự xuất hiện của tôi sẽ làm đảo lộn cuộc sống của em, khiến em dù bị làm phiền vẫn phải gượng cười. Dù vậy, tôi càng ngày càng nhung nhớ em, nỗi nhớ tôi cố đè nén tận đáy lòng lúc nào cũng trào dâng, làm tôi nhiều lần mất tập trung trong công việc và cả sinh hoạt hằng ngày.

Đôi lúc tôi ước mình có khả năng tàng hình, lúc đó tôi có thể thoải mái đi gặp em mà không lo sợ điều gì. Tất nhiên tôi không có ý định giở trò biến thái với em, tôi chỉ muốn ngắm nhìn em, hoặc bạo lắm là hôn trộm vào đôi má mềm màu vàng vàng chuẩn với nước da người châu Á.

----

- Bạch Mộc ơi Bạch Mộc à, anh nhớ em đến chết mất.

Tôi vừa sửa xe vừa rên rỉ, trời buổi trưa nắng gắt, rọi vào chỗ tôi ngồi, mồ hôi vì vậy ướt đẫm trán và lưng áo.

- Nhã à, con sửa cái xe từ sáng đến giờ vẫn chưa xong nữa sao?

Giọng chú Thiều vang lên, tôi buồn rầu đưa mắt nhìn. Chú Thiều là cha nuôi của tôi, tôi ở với vợ chồng chú tính đến nay đã mười năm. Tôi không gọi chú là cha, nhưng tôi xem chú như chính cha ruột của mình.

- Con xin lỗi ạ.

- Chú không trách con, mệt thì vào nghỉ đi, chú sẽ sửa nốt cho.

Chú Thiều đưa tôi ly nước đá, tôi cảm ơn rồi uống ngay, nước mát làm tâm trạng tôi tốt hơn hẳn.

- Dạo này con mất tập trung lắm đấy. Con gặp khó khăn gì sao?

Chú hỏi, tôi nhanh chóng phủ nhận:

- Không có ạ.

- Con nghĩ con qua mặt được chú sao? Chú sống hơn nửa đời người rồi đó.

Tôi bật cười, uống thêm ngụm nước, nhìn chăm chú các thao tác của chú Thiều với cái phuộc xe. Tôi thở dài.

- Con thất tình rồi.

Chú Thiều bất ngờ quay sang nhìn, sau đó tiếp tục công việc.

- Là sao chú chưa hiểu.

- Em ấy không thích con, con kiên trì cả tháng rồi nhưng em vẫn không động lòng.

- Mới có một tháng mà con muốn người ta động lòng, tình yêu nào mà dễ có như vậy chứ con?

Lời nói của chú làm tôi dao động, tôi cảm thấy chú nói đúng.

- Với cả... anh chị của em ấy chê bai con, còn dặn dò em ấy tránh xa con ra nữa.

- Họ chê con cái gì?

Tôi cụp mi mắt, trả lời:

- Chê con hôi mùi dầu nhớt, họ bảo con có ý đồ xấu với em nữa.

Chú Thiều nhìn tôi, ánh mắt xót xa của một người cha làm tôi có chút vui vui. Chú chầm chậm nói với tôi:

- Chuyện con bị người ta chê bai, nói xấu như thế đúng là buồn thật đó. Nhưng mà Nhã à, con đừng vì vậy mà bỏ cuộc, hãy xem đó là một thử thách cầm vượt qua đi. Con phải nhớ một điều, tình yêu mà dễ dàng có được thì không bao giờ bền đâu.

- Con hiểu rồi ạ.

- Hiểu thật không?

Tôi gật đầu chắc nịch, chú Thiều cười lớn, vỗ mạnh vào vai tôi mấy cái đau điếng.

- Hiểu rồi thì đi tìm người ta đi, chú có chai nước hoa đó, con lấy xịt vào cho thơm. Loại đó thím Hoa mua cho chú đó, hơi bị xịn nha.

Chú nói xong liền đứng dậy bỏ đi, tôi biết chú đi đâu, chắc chắn là đi tìm thím Hoa và kể lại chuyện này. Tôi đi theo chú, đúng như tôi đoán, chú Thiều khoác eo vợ, chú nói:

- Con trai cưng của chúng ta đi gặp crush bị anh chị của crush chê thúi. Anh đã dạy cho thằng bé một khóa tán người yêu siêu chất lượng rồi, đảm bảo không lâu nữa sẽ đem con dâu về cho em.

Haizzzz, chú Thiều cái gì cũng tốt, chỉ có tật phóng đại là không tốt thôi.

----

- Bạch Mộc, cho anh một phần cơm gà nhé!

Tôi ngồi vào bàn và gọi món, sự xuất hiện của tôi khiến em bất ngờ. Em ngạc nhiên nhìn tôi hồi lâu, sau đó đi vào khu bếp.

Món ăn nhanh chóng được dọn ra, tôi xoa tay, hít một hơi cho căng đầy lá phổi, xuýt xoa:

- Thơm quá.

Em bật cười, điều đó làm tôi lân lân vui sướng, tôi len lén đưa mắt nhìn em, xong lại ngại ngùng cặm cụi ăn cơm. Tôi ăn một cách vội vã, tôi thật sự thèm món này lắm rồi.

Em làm cơm gà xối mỡ rất ngon, ngon hơn hẳn thím Hoa.

Mùi vị này suốt một tuần không gặp, hôm nay tôi nhất định sẽ ăn hai phần cho hả dạ.

- Cho anh thêm một dĩa nữa đi.

" Anh có thể ăn thêm sao?"

Em thắc mắc.

- Anh trông nhỏ con vậy thôi chứ khỏe lắm, hôm nay anh làm nhiều việc nên mệt, cần phải bổ sung năng lượng.

Bạch Mộc gật đầu, em chậm rãi đi vào bếp, đem ra một dĩa cơm gà nóng hổi kèm theo một ly nước đá.

" Em đem nước cho anh, em lo anh ăn nhanh sẽ bị nghẹn.".

Tôi nhận dĩa và ly, lịch sự cảm ơn em, sau đó chậm rãi ăn từng muỗng cơm nóng hổi để giữ chút hình tượng. Một hồi sau, tôi bị sặc. Tôi vội với lấy ly nước đá, uống ừng ực, không ngờ làm vậy lại tệ hơn. Tôi ho từng tiếng lớn, dù cổ họng đau âm ê vẫn không thể dừng lại.

Thấy thế, Bạch Mộc vội chạy lại giúp, em vuốt lưng và xoa ngực, thành công làm tôi qua được một khó khăn.

Gặp nạn vì ăn nhiều, sao mà thấy xấu hổ quá.

Em không thể nói, nhưng tôi có thể nhận ra sự lo lắng trong đôi mắt mí lót hơi sụp xuống một tí. Đôi mắt của em trông yêu lắm, nhưng cũng thật buồn.

Em có một đôi mắt buồn. Đôi lúc tôi thấy em đứng bên cửa sổ, nhìn xa xăm với đôi mắt ướt và đỏ hoe. Mỗi lần em như vậy tôi lo lắng lắm, tôi muốn hỏi em vì sao lại buồn, nhưng không thể, bản thân không có lý do gì để biết những tâm tư của em cả.

- Anh cảm ơn, để em thấy cảnh này thật ngại.

Em mỉm cười, xong đi đâu mất. Lát sau, em trở ra với cái chìa khóa xe của tôi.

" Lần trước anh để quên cái này, em xin trả cho anh.".

- Anh cảm ơn em nha, thật may quá.

" Anh không có chìa khóa sao mà về được vậy?".

- Anh dắt bộ về.

" Sao anh không vào quán kiếm?".

Tôi lặng người, không biết trả lời với em làm sao. Em vẫn đứng đó chờ, tôi hít một hơi, bảo:

- Anh không nhớ nữa.

Em nhíu mày, khó hiểu nhìn, song vẫn gật đầu chấp thuận.

Bữa ăn đó tôi tiêu hết 70 ngàn, thêm 14 ngàn đi xe bus, thêm 300 ngàn tiền nước hoa của chú Thiều nữa.

Tôi chỉ xịt có ba lần mà chú tính tôi 300, mắc quá rồi.

Tôi đưa mũi vào áo, hít hít, vẫn còn thơm. Chú Thiều bảo mùi này thể hiện sự nam tính của đàn ông, xịt vào là phụ nữ mê như điếu đổ. Tôi tự hỏi, không biết em có thích mùi hương này không nữa?

Ăn xong tôi về nhà, vừa ngồi xuống sofa đã bị ném thứ gì đó vào người, tôi cần lên mới biết là nước hoa, loại mà tôi vừa xài ké của chú Thiều.

- Cho con đó, đi gặp người ta thì xịt cho thơm, chứ thúi quắc ai mà thèm.

- Con cảm ơn chú ạ.

- Một triệu.

- Dạ?

Tôi ngớ người, một triệu gì?

- Tiền nước hoa, ai rảnh mà tặng con miễn phí chứ.

Tôi nhìn vào đáy hộp, giá của chai này chưa tới 500, chú kì quá à.

- Vài ngày nữa con sẽ trả tiền cho chú nha.

Chú Thiều xua tay.

- Mấy người chỉ cần đem con dâu về đây là được rồi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play