Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Không Hiểu Sao...

Chương 1: bị hạ thuốc (h)

Một phòng tiệc xa hoa đang diễn ra tại toà khách sạn lớn ở thành phố T.

Có vài người đàn ông đang tụ lại chung một chỗ, ai nấy hai tay hai ly rượu, người kính cẩn nâng ly, người vui vẻ nâng ly! Mà họ đều dồn về phía người đàn ông tuấn tú, ăn mặc chính trực, vẻ mặt lạnh lùng đứng giữa.

– Đặng tổng, một người tài giỏi như anh làm tôi từ lâu đã nể phục! Hôm nay được gặp anh tại bữa tiệc này tôi thấy rất lấy làm vinh hạnh, ly này... có thể mời anh được không?

– Tôi cũng vậy! Rất vui được gặp anh lần nữa, tôi cũng kính anh một ly.

Toàn bộ rượu đổ về người Đặng Âm Lĩnh, người đàn ông không nhận cũng bị ép cầm lên, miễn cưỡng lắm anh mới uống hết một ly. Ly chưa cạn trên tay vừa hạ xuống đã bị ai đó lấy đi, thay một ly mới đầy rượu. Giờ đây anh không nghĩ bản thân sẽ rời khỏi được vòng vây này, vì vậy tạm nói.

– Tôi cũng rất hân hạnh khi gặp được mấy vị tại bữa tiệc này, thật sự rất vui! Nhưng tôi dễ bị tăng huyết áp, không thể uống được rượu nhiều. Chỉ có thể nhấm nháp một chút để tỏ lòng thành, các vị không so đo chứ?

– Không so đo, không sao. Miễn sao rượu trên tay tôi được anh nhận là được.

Đặng Âm Lĩnh nhận toàn bộ mấy ly rượu trên tay của mấy vị kia, đồng thời cũng bày tỏ những lời nói vô bổ cùng với mấy vị 'to lớn' đó. Chút nhấm nháp rượu vào miệng không làm anh có vấn đề gì, nhưng khi ly rượu cuối cùng được đưa tới! Anh không nhận uống hết thì không được.

Ly rượu từ tay con trai của chủ bữa tiệc này. Mạch Giang, 27 tuổi, chừng tuổi Đặng Âm Lĩnh. Là kẻ có mưu đồ thâm sâu với anh nhất trong đám người ở giới thương trường.

– Kính vị thiếu gia tài giỏi nhưng lại 'chẳng ai cần' một ly, rượu thượng hạng của riêng tôi đấy! Cậu đừng bỏ sót dù chỉ một giọt.

Mấy vị xung quanh to nhỏ nói cho nhau nghe. Dù Đặng Âm Lĩnh thật sự là một kẻ tài giỏi, nhưng chưa tới nỗi chẳng ai cần; Mạch Giang nói toạc ra trước xung quanh nhiều người như vậy cũng thật chẳng cho người ta mặt mũi. Một vị như Đặng Âm Lĩnh tài giỏi đây, cũng đáng được cho mặt mũi và sự tử tế.

– Nào, tất cả im lặng! Tôi không cho cậu ta mặt mũi mấy người phải cho đi chứ. Rì rầm quen thói.

Âm thanh rì rầm xung quanh trong phút chốc im lặng, Giang Đạch quay đầu lại nhìn Đặng Âm Lĩnh, cười cười rồi nâng ly lên.

– Nào, cạn ly... Đặng hoặc Duẫn thiếu vị gia.

...

Cuối hành lang vang lên những bước chân rất vội vã. Người đàn ông cao ráo với bộ dạng trông rất kỳ lạ chạy liền một mạch từ thang bộ lên rồi đi vào một căn phòng, dáng dấp vật vạ, hơi thở thường thường nhưng rõ ràng là đang kìm nén.

Một tiếng *rầm... vang lên, theo đó là tiếng chốt cửa *lạch cạch. Cánh cửa kiên cố vừa được ấn thêm công tác khoá lại, tạo cảm giác an toàn cho người đàn ông.

Đặng Âm Lĩnh lúc này mới thật sự gấp gáp.

Ly rượu cuối cùng đó chắc chắn đã bị bỏ thuốc.

Mạch Giang vừa chứng kiến Đặng Âm Lĩnh uống cạn ly rượu kia đã cười khẩy mà rời đi. Chính gã chứng kiến toàn bộ biểu cảm bình thường của Đặng Âm Lĩnh trong đám người, cho tới khi Đặng Âm Lĩnh nhận ra có vấn đề rồi rời khỏi bữa tiệc.

Tên đó nhiều lần ám sát, bày mưa hại Đặng Âm Lĩnh! Mọi chuyện đều không thành, thế mà hôm nay hắn lại hạ thuốc anh. Một chiêu trò thấp hèn... Đặng Âm Lĩnh căn bản chưa kịp đề phòng, cũng chưa từng cho rằng hắn sẽ thật sự làm.

– Ahhh... không thể kiềm chế nổi mà.

Nguyên thân anh đang phản đối lí trí cực liệt, cơ thể cũng không thể ở yên được nữa rồi. Thuốc ngấm vào trong Đặng Âm Lĩnh cũng đã mười mấy chục phút, chịu tác dụng kích thích của thuốc nên toàn thân anh cũng đã sớm nóng bừng.

Anh hết chịu nổi. Nên đôi tay bắt đầu gấp gáp mò xuống đũng quần, động tác lên xuống liên tục giúp anh giải toả cơn nóng. Còn nữa... hình như thuốc vẫn chưa ngừng tại mức độ này! Như thể vẫn cứ tiếp tục tăng lên.

Làm cho Đặng Âm Lĩnh tê dại đầu óc, một lần bung xoã ra chưa đủ, chưa đủ! Phải thêm nữa.

– Mẹ kiếp, khó chịu quá! Ah... ha...

Loại thuốc mang tên xuân dược kia, chắc không phải là hạng thường.

Cơn h.ứng thêm một phút khiến Đặng Âm Lĩnh càng thêm thèm muốn một thứ gì đó, điển hình là một người khác để anh có thể giải toả cơn cuồng phong điên khùng trong người vào. Nhưng may thay, cửa anh đã khoá chặt, tên Mạch Giang đó cũng không mang phụ nữ tới. Có chết anh cũng phải tự một mình trải qua cơn dục hoả phừng phực chết tiệt này.

Uống phải xuân dược bình thường đã khiến con người hưng phấn chừng nào rồi! Nhưng Đặng Âm Lĩnh lại uống phải loại cực hạng, cơn hưng phấn tăng gấp đôi. Bây giờ tâm trí anh thậm trí đã mông lung không còn nghĩ ngợi được gì, thân thể gồng hết sức, những gân xanh ở một số chỗ nổi lên rõ ràng. Mỗi đôi tay chẳng giúp anh khiến Lĩnh bé có thể hạ hoả, anh nắm chặt lấy ga giường, quay người lại muốn cọ sát chiếc giường để phóng túng hết tất cả.

Bất ngờ, đôi mắt mãnh liệt chứa đầy dục vọng của anh nhìn trúng một cô gái đứng bên cửa nhà vệ sinh. Cô gái có nước da trắng trẻo, gương mặt nhỏ nhắn, biểu cảm lộ rõ hoang mang đang cầm cây lau nhà đứng bất động nhìn anh.

Rõ ràng cơn dục hoả trong anh bùng thêm lên, càng không thể kiềm chế khi thấy cô gái đó! Đặng Âm Lĩnh cũng đã từ bỏ lí trí. Anh lập tức phi qua giường chạy như bay về phía cô gái.

Nhậm Hinh chưa kịp phản ứng đã liền bị tóm hai tay, cứ vậy mà giật mình khiến cây lau nhà ngã xuống, âm thanh vang lên.

Đôi mắt cô trợn to nhìn người đàn ông, rồi dần dần hạ thấp xuống! nhìn cây gậy dựng thẳng căng cứng kia, Nhậm Hinh không khỏi hoang mang, cả người rùng lên.

– Thưa... thưa anh! Em dọn vệ sinh xong rồi, phiền anh buông tay ra để em đi.

Giọng cô có chút run rẩy, cũng cựa người muốn chạy đi.

Nhưng vừa dứt lời xong, bờ môi nhỏ xinh của Nhậm Hinh bị một làn hơi ấm rất mãnh liệt phả vào.

– Cởi ra... à... là.. giúp tôi! Tôi sẽ..

Chưa dứt câu, Đặng Âm Lĩnh đã vội vã đè Nhậm Hinh xuống dưới sàn. Đôi tay đầy sức lực cầm lấy cổ áo cô, rồi xâu xé.

Nhậm Hinh giữ áo, lại sợ quá liền hét toáng lên.

– Buông, bỏ.. bỏ tôi ra. Bỏ... ư ức...

Chương 2: một đêm (h+)

Chiếc áo đồng phục giản dị của nhân viên ở toà khách sạn trên người Nhậm Hinh đang mặc bị người đàn ông xé lộn xộn, nhưng may thay cô liều mình kéo giữ nên không lộ phần thịt nóng bỏng của phái nữ nên có.

Không thành công cởi bỏ áo trên người cô gái nên Đặng Âm Lĩnh liền chuyển hướng vội vùi mặt lên cổ Nhậm Hinh.

Nhậm Hinh liên tục dùng sức đẩy ra.

Một thứ âm thanh *chụt chụt... đột nhiên vang lên, cổ cô bị hôn. Nhậm Hinh kinh độ liền dùng hết toàn bộ sức lực để đẩy người đàn ông ra, kết quả: chỉ khiến người đàn ông bị vật ra một chút, nhưng ngay sau đó anh ta vẫn liền lấn sát vào cô hơn.

– Bỏ ra đi, tên điên.. tên khốn... ức..

Nhậm Hinh dùng toàn bộ sức của bản thân để đẩy người đàn ông ra, dù đẩy như thế nào anh ta vẫn chẳng lung lay chút nào! Nhưng theo bản năng tự vệ nên cô vẫn liên tục dùng lực đẩy.

Cô muốn hét to lên để cầu cứu, nhưng bờ môi nong nóng khi nãy vẫn dán trên cổ giờ lại đột ngột áp lên môi cô. Nhậm Hinh kinh ngạc đến điếng người.

– Um... bỏ...

Nhậm Hinh không thể làm được gì, cô bị người đàn ông cưỡng hôn, hai đôi môi dính chặt nhau rồi hoà quyện vào sâu.

Đặng Âm Lĩnh dùng lưỡi luồn qua kẽ răng của Nhậm Hinh, cô cảm thấy ghê rợn khi bị liếm răng nên đã không rõ gì mà há miệng ra một chút, đây chính là tạo cơ hội để người đàn ông xâm nhập vào bên trong mút mát khắp khoang miệng, lưỡi cô.

Chiếc lưỡi ẩm nóng ướt át của người đàn ông liên tục đảo lượn khắp nơi trong miệng cô! Nhậm Hinh bị nỗi sợ chiếm đinh, nên đâu thể cảm nhận được gì, ngoại trừ mỗi giây trôi đi cô càng cảm thấy khó thở, trong miệng trơn ướt.

– Um... ah, thở... ức..

Cuối cùng cô bị hôn tới mức mất sức lực, thân thể oài oặt sau khi Đặng Âm Lĩnh rời ra. Đặng Âm Lĩnh không rõ chính bản thân anh đang làm gì, anh chỉ biết dục vọng cưỡng cầu mong muốn nhiều hơn thế nữa, anh cúi xuống một chút rồi lại nhìn lên

– Cho tôi... ah.. tôi xin.. lỗi...

Giọng nói trầm thấp phát ra rõ ràng rất gắng gượng, anh ta nghiến nghiền răng y hệt một con thú đã thèm khát quá rồi, Nhậm Hinh cảm thấy sợ. Cô muốn rời khỏi đây, nhưng người đàn ông này mạnh quá, cô không la to lên được, cũng không đủ nổi sức để đánh anh ta; bây giờ chỉ có ai đó vào may thay cô mới được cứu, nhưng có ai không...

Đột nhiên, Nhậm Hinh cảm nhận thấy một đôi tay dài đang trườn xuống hạ thân mình.

Lúc này cô mới nức nở cầu xin.

– Xin anh đây, tha cho em... em lập tức rời khỏi đây mà...

Người đàn ông nào có tâm trí nghe, đầu óc anh mờ mụ, sự ham muốn thì mãnh liệt! Chứng kiến cảnh nước mắt rơi từ một cô gái bé nhỏ, Đặng Âm Lĩnh liền mất khống chế mà vội cởi hết vải dưới hạ thân Nhậm Hinh. Đôi chân thon thả trắng muốt rơi vào đôi mắt rực hoả, anh nuốt ực nước bọt một cái! Khi dùng một tay chế ngự được hai tay cô gái xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi tay còn lại mới bắt đầu dở trò xấu xa.

Anh tiến hạ thân mình vào giữa hai chân cô, Lĩnh nhỏ thẳng tắp cọ xát bắp đùi, khiến cô không cách nào khép chân lại được để che đi chỗ ấy! Mà anh lại đưa mắt nhìn vào không dứt làm Nhậm Hinh càng thấy xấu hổ.

– Anh để tôi đi đi... mà, tôi xin anh thật đấy!

Đặng Âm Lĩnh không tâm trí nghe tiếng kêu xin của cô gái, ánh mắt chỉ đăm về nhìn bé nụ.

Đột nhiên nụ hoa bị ngón tay thon dài xâu vào, hai cánh hoa giãn nở ra một chút. Nhậm Hinh sợ hãi liền quấy lên, cô cảm thấy rất xấu hổ, rất tức giận và nhục nhã.

– Tôi ghét anh...

Nghe vậy, động tác phía dưới của người đàn ông ngưng lại. Đặng Âm Lĩnh nhìn lên, anh hôn nhẹ vào giọt nước mắt đang chuẩn bị tuôn ra, rất ấm áp và trấn an cô nói một câu.

– Ngoan, đừng ghét... tôi sẽ chịu trách nhiệm với em...

Dứt lời, nụ hoa của Nhậm Hinh lại bị người đàn ông cắm thêm một ngón vào. Bất ngờ quá liền khiến cô hét lên.

– Đau, um... đáng sợ quá hu hu...

Đôi mắt của Đặng Âm Lĩnh mê mụi mơ mơ màng màng, nhưng lại chứa cơn dục hoả đang bùng cháy rất cao.

Nhậm Hinh bên trên có kêu la, có cầu xin, nhưng phía dưới Đặng Âm Lĩnh vẫn cứ tùy ý chọc, ngoáy vào sâu cô. mật nụ hoa cũng bắt đầu rớn rỉ ra, hai ngón tay của người đàn ông vẫn cứ vậy, khuấy đảo lộng hành nụ hoa của cô gái nhỏ.

Đặng Âm Lĩnh vẫn kiên nhẫn dạo quanh bên trong của nụ hoa, ngón tay cứ lần vào sâu hơn rồi lại thêm một ngón. Nhậm Hinh mới đầu đau đớn khi ngón thứ ba đưa vào, nhưng giờ đây lại cảm thấy có cơn khoái cảm từ dưới hạ thân lên tới tận đỉnh đầu, cô ưỡn lưng lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, miệng nhỏ rên nhẹ lên một tiếng, hai chân liền chụp lại.

– Cho... cho tôi đi.. đi mà!... Hức... tôi.. á... đau quá, anh... ư đau.. bỏ ra..

Nhậm Hinh quẫy lên, nhưng liền bị chế ngự lại bởi sức lực của người đàn ông.

Vừa rồi người đàn ông đột nhiên rút hết tay ra, bàn tay rộng lớn kia ấn tách rộng một bên chân của Nhậm Hinh! Nụ hoa cũng bị tấn công bất ngờ; đầu âm vật ấm nóng to lớn của Đặng Âm Lĩnh đang đi vào nụ hoa của Nhậm Hinh, động tác nhẹ nhàng hết mức, nhưng làm thế nào cô vẫn thấy đau và đáng sợ.

– Đừng sợ, đừng lo... thả... thả lỏng.

– Đau thật mà.. a ư.. đáng sợ nữa! Anh hãy mau... tránh ra đi.. a... ưm...

Nhậm Hinh cắn chặt môi, đau đớn lại bất lực, chỉ biết nắm chặt lấy góc áo của Đặng Âm Lĩnh.

Động tác nhẹ nhàng của anh cũng đang hại anh quá rồi. Cơn dục hoả nào đâu muốn anh nhẹ nhàng như thế.

*Phập...

Một cái nhấp mạnh hông của Đặng Âm Lĩnh lấp đầy bên trong nụ hoa của Nhậm Hinh, cô vô cùng đau đớn, toàn thân như muốn nứt lìa vậy! Nhưng thế quái nào mà lại cảm thấy được một cảm giác kì quái khác len lõi trong cơn đau, ít ỏi nhưng lại thinh thích.

Thân thể đuối lực, ngoài kêu rên ra thì cô còn làm được gì chứ.

Đặng Âm Lĩnh không nói gì, anh trực tiếp rút c.ự vật từ trong ra! Nhậm Hinh cũng theo đó mà cảm thấy trong mình mất một khoảng trống, cô vội dùng hai tay kéo chặt lấy góc áo hai bên tay của Đặng Âm Lĩnh. Không cam lòng rên lên vài tiếng ưm, ức.

Ngay khi rên xong, khoảng trống bên trong nụ hoa của cô liền bị xâm nhập mạnh một phát vào. Nhậm Hinh cảm thấy hai bên đau rát, tê dại vẫn là nhiều hơn, nhưng ngược lại cảm thấy lần bị xâm nhập này mang lại cho cô một khoái cảm rất sướng.

Thấy cô gái nhỏ không biết tách rộng chân ra, Đặng Âm Lĩnh thấy hơi vướng víu nên liền cầm lấy và gác chân đó lên vai mình. Anh mạnh bạo hôn lên đùi cô, mút mát tạo ra dấu đỏ mê loạn người. Xong rồi lại bạo bùng nhấp hông, đưa đẩy c.ự vật vào trong nụ hoa của cô liên tục.

– Á.. ư, ưm...

Thật nhục nhã, Nhậm Hinh thế mà lại bị khoái cảm làm mê mụ đầu óc rồi. Cô rên thành những âm thanh thật đáng xấu hổ.

Thật không cam tâm, rõ ràng hiện tại cô đang bị xâm hại, nhưng tại sao lại thấy sướng? Thật là đáng giận.

Bên trong của nụ hoa bị c.ự vật rút tiến liên tục cuối cùng cũng tràn ra đầy thứ chất lỏng d.âm ái trắng muốt, độ trơn trượt đó khiến Đặng Âm Lĩnh xâm nhập bên trong nụ hoa của Nhậm Hinh dễ dàng hơn.

– Ah... thích quá. Nơi này của em... vừa khít với cái của tôi, chúng rất hợp nhau đấy!

Nhậm Hinh nghe xong càng cảm thấy xấu hổ muốn chết đi được, sao người đàn ông này có thể nói ra những lời thô tục như vậy! Cô muốn vùng lên để đánh chết tên điên này. Muốn đánh anh ta chết đi được, muốn tẩn anh ta.

Tại sao lại cưỡng hiếp cô chứ?

Đặng Âm Lĩnh đột ngột rút hết âm vật ra, tinh chất của hắn rơi dính đầy hai cánh hoa của Nhậm Hinh. Nhìn vào nụ hoa đang mấp máy chưa kịp khép lại, thân thể của anh lại một lần nữa nóng bừng lên, gấp gáp đặt c.ự vật vào vị trí sẵn sàng, rồi làm mạnh vào trong lần nữa.

Thứ âm thanh... bởi va chạm da thịt liên tục tạo thành. Căn phòng chứa đậy những âm thanh rất xấu hổ.

– Anh... á... đừng l... àm nữa... tôi đau, hức.. ức... oà... đừng nữa mà.

Động tác đưa đẩy mãnh liệt liên tục của Đặng Âm Lĩnh chợt dừng lại, trong đôi mắt chứa rõ dục vọng cao trào chưa hết, nhìn lên cô gái khóc oà anh liền cúi xuống, hôn mi mắt cô, dịu dàng nói.

– Xin lỗi, tôi sẽ nhẹ nhàng với em...

Quả thật Đặng Âm Lĩnh đã nhấp đẩy nhẹ nhàng hơn, sự kịch liệt giữa hai người cũng thuyên giảm.

Nhậm Hinh mệt rã không còn sức lực, cô cắn chặt môi, tâm trí thì đầy nhục nhã mặc tùy người đàn ông nhấp đẩy! Khiến cô sướng, đau.

Chương 3: tên bắt nạt vô lại

Đã vào 2 giờ, trời tối khuya như mực. Bầu trời rộng lớn bị nhiễm sáng nên chẳng thấy bao nhiêu sao.

Căn phòng Vip số 02 mang một màu trắng sáng đã trở về im phốc.

Nhậm Hinh từ từ mở mắt ra, bắt đầu cô cảm nhận được toàn thân nhức nhối đến mức tâm trí hoang mang. Vừa dịch người một chút, thân dưới đau đớn, tê dại và ướt nhẹm khiến cô kinh hoảng nhớ tất cả mọi thứ kịch liệt mới xảy ra cách đó không lâu.

Nhìn lên thì thấy cơ ngực săn chắc của người đàn ông đó, Nhậm Hinh sợ hãi vội vã ngồi dậy, theo đó cô cảm thấy toàn thân như đang tách lìa. Rõ ràng cơ thể cô đã hoàn toàn kiệt quệ sức, gắng gượng đứng lên, cô phải rời khỏi nơi đáng sợ này.

Sau khi hoàn toàn thoát ra khỏi toà khách sạn lớn đó, Nhậm Hinh lúc này nước mắt mới trực trào tuôn xuống. Cô không thể tin nổi bản thân hôm nay lại bị cưỡng h.i.*.p, tại sao? Tại sao chuyện xui rủi này lại xảy tới với cô vậy!

Nửa tháng nay mỗi xế chiều cô sẽ vào toà khách sạn để dọn dẹp vệ sinh cho mỗi phòng, mọi thứ đều rất bình thường, chẳng ai để ý hay trêu ghẹo cô cả. Nhưng làm thế nào mà tối nay...

– Ức, hức... thật đáng sợ! Tại sao người đó lại làm thế với mình chứ? Anh ta có thể gọi người khác mà, nhưng tại sao lại kéo mình... tên khốn!

Cơ thể thật là đau đớn, tinh thần cũng bị hoảng nữa. Nhậm Hinh vừa khóc vừa cố lấy lại bình tĩnh, rất nhanh cô đã ngừng khóc. Với kinh nghiệm ép bản thân ngừng rơi nước mắt mười mấy năm nay cô dễ dàng gạt hết nước mắt, mang trở lại một vẻ mặt hết sức bình thường.

Một siêu đô thị rộng lớn, với hàng tá căn nhà đẹp lớn, to nhỏ trải dài khắp mọi ngóc ngách. Nhưng Nhậm Hinh chỉ có một căn nhà nhỏ xập xệ chen lẫn giữa những căn nhà đẹp lớn khác. Không đúng, là nhà của người mà cô trân trọng nhất mới phải, cô chỉ đang sống nhờ mà thôi.

Bên trong không gian hẹp, lại lộn xộn. Nhậm Hinh vừa nhìn đã thấy nhức óc, cô mệt mỏi tiến thẳng vào buồng tắm. Gột rửa những thứ dơ bẩn trên người rồi mới trèo lên góc nhà nằm.

...

*Soạt soạt... soạt soạt...

Âm thanh gì đó, khá ồn ào khiến Nhậm Hinh khó chịu thức giấc.

– Ư... chú, chú làm gì mà ồn ào vậy?

Người đàn ông lộm thộm nhìn không ra vẻ đàng hoàng gì ở bên dưới liên tục lục tung đồ đạc, miệng lẩm bẩm.

– Bảy giờ rồi! Tao phải tìm xem có vật gì đáng giá không để mang đi sòng bạc. Tối qua tao mơ thấy tổ tiên mách bảo, nếu để tay trái ở phía trên thì nhất định sẽ thắng và trúng được một số tiền lớn.

– Tiền đó sẽ khiến tao đổi đời, đổi đời. Có gì không ta...

Nhậm Hinh trừng mắt to ra, cô vội vã đứng dậy. Khoác lên bộ đồ bình dân, nhưng đối với cô là đẹp nhất rồi sách cặp chạy ra khỏi nhà. Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng hét lớn của ông chú, Nhậm Hinh càng lo lắng hơn mà chạy đi xa. Tuyệt đối không thể bị ông chú bắt được, nếu cô mà bị bắt thì tiền tiết kiệm chi tiêu của tháng này sẽ chẳng còn đồng nào mất.

Cô không muốn tháng này cả hai sẽ phải nhịn đói đâu.

– Con kia, mày có tiền đúng không hả!!!

Nhậm Hinh giật mình ngoảnh mặt lại, phát hiện ông chú đang bám phía sau xa xa, trên tay chú ấy còn giơ giơ chai rượu trắng, vừa chạy vừa uống. Dáng chạy thì oằn ẹo.

Thân thể Nhậm Hinh quá nhức nhối, nhưng cô vẫn gượng mạnh mà chạy nhanh.

Ông chú say bí tỉ dáng vẻ không đàng hoàng kia là chú ruột của cô, chú ấy là một tên thất nghiệp, nghiện cờ bạc, nghiện rượu. Đã 36 tuổi cuối rồi mà vẫn chẳng có vợ, mỗi sáng đều tìm tiền, tìm đồ vật quý giá để vào sòng bạc. Nhiều lần cô thật sự ghét những việc vô nghĩa mà chú ấy làm, vì nó mang lại sự nghèo nàn nhiều hơn là sự giàu có, đặc biệt hơn là nợ nần. Số lần chú ấy đánh bạc thắng chẳng đếm nổi lên đầu ngón tay, nhưng lòng cô trân trọng chú ấy vẫn nhiều hơn. Bởi cô chỉ còn chú ấy là người thân, cũng chỉ có chú ấy cho cô tình thương và chú ấy sẽ không bỏ rơi cô.

Nghoảnh mặt lại không còn thấy chú ấy nữa, Nhậm Hinh dần chạy chậm lại. Vừa quay mặt lại cô đã đâm trúng người, không đau lắm! Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trên, da đầu cô như nổi đinh.

– Đi đâu mà vội vậy hử! Tam vô thiếu nữ.

Chàng trai cao ráo đứng trước người cô đang cười ngạo nghễ, đột nhiên sắc mặt hắn ta trở nên hơi khó coi. Bàn tay hắn nắm chặt lên cổ áo khoác của Nhậm Hinh, vạch ra, khiến Nhậm Hinh hoang mang liền đưa tay lên kéo giữ.

– Cậu vạch áo tôi làm gì?

– Ha, tối qua cô mới đi làm đ.ĩ về à?

Sắc mắt hắn vừa khó coi lại vừa cười nhạo.

– Thả ra, tôi không làm thứ đó! Tôi chỉ đi làm lao công dọn dẹp.

Vừa dứt lời, Nhậm Hinh cũng vội giật lại cổ áo.

Kiều Lăng giật lấy cổ tay cô, siết mạnh, nhạo báng nói:

– Lao công? Lao lực háng cho tên xấu xí nào ch*ch sao? Kinh tởm quá rồi đấy, Tam vô thiếu nữ.

Nhậm Hinh giật mình trong lòng, ánh mắt cô nhìn lên hắn có phần cau lại. Đôi mắt cô chợt va phải tấm kính bên cạnh, qua tấm kính cô thấy cổ mình có dấu vết đỏ tím. Lúc này cô mới giật mình hoang mang mà đưa tay lên che.

– Ah, quả nhiên.

Kiều Lăng đột ngột kéo Nhậm Hinh lại gần sát người hắn, nghiến răng nói:

– Đồ đ.ĩ đ.i.ế.m, nhìn dấu vết đó trên người cô kinh tởm lắm đấy. Một đêm tối qua của cô chắc cũng được kha khá tiền nhỉ? Những đồng tiền dơ bẩn đó dính vào người cô, rồi cô dùng, nghĩ tới cô có thấy tởm không?

Nhậm Hinh đang kinh sợ đột nhiên nghe thấy có một tiếng chụp ảnh, cô đưa mắt lên nhìn thì thấy hắn đang cầm điện thoại, rồi xoay lại cho cô xem. Tấm hình có những dấu hôn và cắn, trông thật ghê.

– Không biết tấm hình này được đăng vào nhóm trường cô thì thầy cô và mấy tên sinh viên đó sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?

– Cậu, cậu đừng quá đáng.

Kiều Lăng cười khẩy, hắn đẩy Nhậm Hinh ra, kiêu kỳ nói:

– Trước giờ tôi từng tử tế với cô sao?

Nhậm Hinh đau lòng, đúng thế! Trước giờ hắn chỉ là tên bắt nạt vô lại, chưa từng hết quá đáng hay tử tế với cô! Đã từ trung học cho tới sinh viên, mỗi ngày hắn chỉ tìm cách dày vò cô, chưa từng có việc gì hắn kiêng dè cho cô cả.

– Nói ra thì cô làm vậy cũng là vì đồng tiền, cho nên! Nếu cô làm một việc cho tôi thì tôi sẽ xoá tấm hình này đi.

– Việc... gì?

– Tan tiết hai, ra khu rừng đằng sau đợi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play