Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Sau Khi Ăn Trái Ngọt, Tôi Bị Quỷ "Ăn"

Chương 1: Giữa đêm

"Anh Ninh, anh đợi ở đây nhé? Em đi lấy chút đồ rồi về, đường vào nhà đó khó đi lắm nên anh đừng theo."

Văn Ninh gật đầu, ngồi yên trên chiếc xe điện đợi. Cậu thấy thằng em họ xắn ống quần đi trên con đường đất trơn trượt vào xóm nhỏ.

Bây giờ đang là đầu mùa đông, không khí tương đối lạnh. Vừa mới nãy thôi trời đất còn quang đãng mà giờ bỗng có sương mù kéo đến, khiến cho tầm nhìn của Văn Ninh bỗng chốc thu lại chỉ còn chừng chục mét. Chung quanh đường cây bụi um tùm, lẫn vào trong sương mù trông có vẻ ảm đạm.

Văn Ninh kéo mũ áo khoác lên, thấy thằng em họ mãi chưa quay lại thì hơi sốt ruột.

Cậu lấy điện thoại ra, định gọi cho thằng em thì phát hiện không có sóng. Trong lòng thấy hơi quái quái, thôn này không phải là vùng sâu vùng xa, rõ là phủ sóng cả rồi mà sao lại mất tín hiệu ngay trên đường chính thế? Thế là cậu thử đi vài bước rồi quơ quơ điện thoại, cứ như thể làm như vậy là sẽ bắt được sóng vậy.

Sóng thì không thấy đâu, nhưng Văn Ninh lại khựng bước chân, cậu thấy một cây quýt mọc trong bụi cây um tùm ven đường. Cành lá xum xuê tươi tốt nhưng chỉ đậu đúng một quả lớn chừng cái chén, màu cam đỏ đẹp mắt như một mặt trời nhỏ.

Văn Ninh không nghĩ nhiều, cậu đi thêm vài bước, cậy tay dài chân dài liền hái quả quýt cô đơn xuống. Đúng lúc đang khát nước, cậu bèn bóc ăn, vừa ăn vừa xuýt xoa.

Thơm, ngon, ngọt, mọng nước... Tóm lại là cậu rất vừa ý.

Lúc Văn Ninh ăn được một nửa, đứa em họ cũng đã trở lại, trong tay nó xách túi lớn túi nhỏ rau củ quả và thịt khô.

Trong không khí toàn mùi tinh dầu quýt, em họ hít hà cái mũi rồi nuốt nước bọt. "Ấy, anh ăn quýt à? Còn không, chia em mấy quả với."

"Hết rồi." Văn Ninh lạnh nhạt đáp.

Em họ tiếc nuối rũ đầu, rồi lại hoài nghi nhìn Văn Ninh, nói: "Ơ anh, hình như mấy hôm nay nhà mình đâu có mua hoa quả gì đâu, anh lấy đâu ra thế?"

Nghe nó hỏi vậy, Văn Ninh thuận tay chỉ chỉ về cái cây ven đường, rồi ném luôn múi quýt cuối cùng vào miệng.

"Anh ơi..." Em họ bỗng nhỏ giọng lí nhí. "Hình như cây quýt đó là cây trồng theo mộ người ta."

"Hả... Khụ khụ khụ!" Văn Ninh lập tức bị sặc, ngờ vực nhìn thằng em mình. "Mày nói linh tinh cái gì thế?"

"Thật mà anh." Em họ yếu ớt đáp: "Anh nhìn kĩ đi, chỗ mộ kia bị cỏ che thôi. Đường này em đi từ bé đến lớn, không nhầm đâu."

Văn Ninh túm sau cổ áo em họ, không để ý lắm nói: "Dù thế thì đã sao chứ, anh mày chỉ ăn một quả bé xíu xíu thôi. Không lẽ còn có vong theo à? Mau mau về thôi, tối đến nơi rồi, anh còn phải nấu cơm."

Em họ lên xe điện, khởi động rồi mà vẫn không nhịn được mở miệng: "Nói thật, em vẫn thấy ớn, hồi bé đi qua chỗ này cứ hay thấy có..."

Văn Ninh ngồi sau gõ đầu nó: "Nói ít thôi, anh theo chủ nghĩa duy vật, mấy cái quỷ quái anh không tin đâu."

Cậu em họ đành ngậm miệng, ngoan ngoãn chở Văn Ninh về.

Đường xá trong thôn đổ bê tông cũng tạm ổn, chạy xe rất mượt, chẳng mấy chốc hai anh em đã về đến nhà ở phía đông. Gia đình cậu mợ đều làm công chức, còn kinh doanh nhỏ ở trên thành phố, được coi là khá giả số một số hai trong thôn. Nhà cao hai tầng, ngói đỏ sơn xanh, có vườn trồng những hoa vàng hoa tím.

Em họ đi cất xe, Văn Ninh xách đồ vào nhà rồi xuống bếp, bắt đầu bận bịu làm bữa tối. Cậu chuyển về đây đã được gần một tháng, đã quen dần với nhịp sống nơi đây. Hồi còn ở thành phố thì nhà cậu có giúp việc, nên hiếm khi cậu phải nấu cơm, nhưng hiện tại thì bữa nào cũng do cậu nấu, bởi vì cậu mợ không thường ở nhà.

Cậu em họ thò đầu vào bếp, hỏi: "Có cần em giúp gì không anh?"

Văn Ninh không thèm nhìn nó đã đáp: "Thôi khỏi, chốc nữa ăn xong mày ngoan ngoãn dọn mâm rửa bát cho anh là tốt lắm rồi."

Thằng em họ này của Văn Ninh tên là Dương Vũ Quang, rõ là đẹp trai lại đa tài đa nghệ, nhưng nó lại không biết nấu cơm, cho nó xuống bếp chẳng khác nào tự hủy cả.

Lúc Văn Ninh đang bưng mấy đĩa thức ăn lên bàn thì nghe thấy tiếng "tung tung" âm vang, đang lặp đi lặp lại. Cậu không nhịn được hỏi em họ: "Tiếng gì thế?"

Em họ ngồi vào bàn xới cơm, vừa xới vừa trả lời: "Trống đồng."

"Trống à? Sao nghe lạ thế?" Văn Ninh cũng ngồi xuống. "Mà giờ này người ta đánh trống làm gì?"

Em họ rùng mình một cái rồi bảo: "Có người chết đấy. Theo phong tục dân bọn em là phải đánh trống đồng phát tin tức."

"À, thì ra là thế."

Văn Ninh không biết nên nói gì thêm bèn vùi đầu ăn cơm, ăn được nửa chừng lại nghe em họ nói: "Anh Ninh, có người mới chết, tối đến anh đừng ra ngoài một mình nhá."

Nghe thế, miếng cơm đang nuốt dở của Văn Ninh nghẹn kinh khủng, cậu phải với lấy cốc nước để sẵn trên bàn uống mấy ngụm mới lên tiếng được: "Mày lo gì đấy, mày thấy anh mày ra cửa buổi tối bao giờ không?"

"Vâng." Em họ vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Nhưng mà anh ơi, em sợ quá, hay là tối nay anh cho em sang phòng anh ngủ đi."

Văn Ninh rất muốn úp bát cơm lên mặt thằng em nhát gan này, nhưng vẫn không mặn không nhạt đáp: "Không được, mày ngáy to quá."

Em họ: "..."

Văn Ninh lại nói tiếp: "Sợ bóng sợ gió gì đâu! Anh nhớ không nhầm thì mày còn có kha khá bài tập toán đấy, chốc nữa ăn xong liệu mà làm đi."

Em họ ủ rũ ăn cơm, lầm bầm lầu bầu nói: "Toán thật là đáng sợ..."

Vì không có bài tập nên tối nay Văn Ninh được nghỉ ngơi sớm, sau khi tắm xong cậu liền về phòng leo lên giường ngủ. Bình thường cậu không có thói quen nghịch điện thoại trước khi đi ngủ, thức khuya cũng không, thế nên vừa tắt điện là cậu đi ngủ ngay.

Cũng không biết là ngủ được bao lâu, Văn Ninh thấy hơi lạnh liền tỉnh giấc. Cậu thò tay lên tủ cạnh giường lấy điện thoại ra xem, mới có một giờ sáng.

Sợ không ngủ lại được, Văn Ninh định bỏ điện thoại xuống rồi ngủ tiếp, nhưng cậu bỗng dưng khựng lại.

Cuối giường có người đang đứng, áo trắng toát, khiến cho Văn Ninh giật mình một chốc mới hoài nghi hỏi: "Quang, mày vào phòng anh đấy à?"

Văn Ninh tưởng em họ sợ ma nên nửa đêm lén đến phòng mình ngủ ké, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm. Cậu khóa trái cửa rồi mà, thằng em vào kiểu gì? Cậu lại nhìn về phía người đứng cuối giường, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Có khi nào là trộm đột nhập không?

Vừa nghĩ đến là trộm, Văn Ninh liền không do dự với lấy cái đồng hồ báo thức trên tủ ném về phía người nọ.

Lộp cộp...

Cái đồng hồ rơi trên mặt đất, đồng thời Văn Ninh cảm thấy cả người lạnh toát, rồi không có sức lực ngã ngồi trên giường. Theo bản năng, cậu định hô to kêu em họ lại đây, nhưng hé miệng lại không nói được câu nào.

Lúc này Văn Ninh mới cảm thấy kì lạ, nhưng kì lạ ở đâu cậu lại không nói được.

Bấy giờ, người trong phòng mới đi tới bên cạnh giường, cúi đầu nhìn Văn Ninh.

"Cậu có gào rách họng cũng không ai tới cứu cậu đâu."

Giọng nói ấy vừa trầm vừa lạnh lẽo, nhưng không hề khó nghe, ngược lại có sức hấp dẫn rất lớn. Văn Ninh ngẩng đầu, nhìn chủ nhân giọng nói này, sửng sốt khi phát hiện đó là một chàng trai trẻ rất đẹp trai, tóc nhuộm màu bạch kim, mặc sơ mi trắng quần âu đen. Nhất thời khiến cậu không biết phải phản ứng như thế nào.

Trộm cướp thời bây giờ đẹp trai thế cơ à? Quan trọng là ban nãy hắn ta vừa nói gì ấy nhỉ, hình như là "cậu có gào rách họng cũng không ai tới cứu cậu đâu"?

Đệch! Văn Ninh thầm chửi một tiếng trong lòng, lời thoại của hắn ta đúng là kinh điển quá đấy!

"Anh là ai?" – Văn Ninh bỗng dưng lại phát hiện mình có thể lên tiếng nên hỏi.

Đối phương lạnh nhạt nói một câu khiến Văn Ninh chết lặng: "Cậu ăn quýt trồng trước mộ tôi."

Văn Ninh: "..."

Chương 2: Đại ca chú ý cậu rồi

Sáng hôm sau, lúc đang ăn dở tô mì gói thì em họ thấy Văn Ninh với hai mắt thâm quầng đi xuống lầu. Da của Văn Ninh rất trắng, thế nên khi có quầng thâm thì nhìn hơi khủng bố.

Em họ sợ hết hồn, hỏi: "Anh Ninh, hôm qua anh thức đêm chơi game à?"

Văn Ninh mệt mỏi xua xua tay, mở tủ lấy một hộp sữa uống tạm, cũng không ăn thêm gì cả.

Thấy cậu hơi lạ, nhưng em họ cũng không dám hỏi cậu nhiều, bảo: "Nhìn anh tiều tụy quá, còn có mắt gấu trúc nữa, em cá là đến lớp sẽ có một đám con gái nhân cơ hội đến hỏi han quan tâm anh cho mà xem. Lần trước anh sốt một ngày... aiz, họ thiếu điều chạy đến nhà mình chăm anh luôn."

Văn Ninh liếc xéo em họ một cái, hỏi: "Nửa đêm một giờ sáng, mày có nghe thấy tiếng gì trong phòng anh không? Anh có kêu mày đó, sao không thưa?"

"Hả?" Em họ mới ăn xong, đang định cầm bát đũa đi rửa thì khựng lại, ngơ ngác nhìn Văn Ninh. "Đâu có đâu, em chẳng nghe thấy gì."

"Thôi, coi như anh chưa hỏi chú cái gì." Văn Ninh nghĩ đến chuyện hôm qua thì sắc mặt càng không tốt. "Cái bát để đó trưa về rửa đi, lấy cặp nhanh nhanh, sắp muộn học rồi. Anh mày chán cái cảnh đi muộn bị mấy chị cờ đỏ làm khó quá."

"Ai bảo anh đẹp trai quá làm gì..." – Em họ thở dài lẩm bẩm.

Sáng nay trời mưa phùn còn sương mù nên hơi khó đi đường. Nhưng bởi vì có em họ chạy xe khá mượt nên Văn Ninh vẫn tới trường sớm hơn mấy phút. Trường xã nên không nhiều lớp lắm, Văn Ninh học lớp 11A5 trên tầng hai, chỗ ngồi của cậu ở góc lớp cạnh cửa sau.

Dù đeo khẩu trang nhưng trông cậu vẫn rất đẹp trai, mấy cô gái trong lớp thấy cậu thì trộm nhìn rất lâu. Nhưng cậu quen rồi, cũng không để ý đến ai mà lấy sách vở ra xem qua.

Văn Ninh tới xã này học sắp được một tháng rồi. Từ lúc là học sinh mới gây náo loạn trường học đến tận bây giờ đã quen thuộc, cậu vẫn chưa có một người bạn nào ngoại trừ em họ, bạn cùng bàn cũng không có vì cậu ngồi một mình, chỗ bên cạnh người ta nghỉ hẳn trước khi cậu tới.

Rầm!

Có người ném cặp sách lên bàn Văn Ninh.

"Tao ngồi chỗ này."

Lớp học đang ồn ào bỗng dưng tĩnh lặng như tờ, ai nấy đều khiếp sợ nhìn "đại ca trường" bỗng dưng từ bàn cuối tổ giữa chuyển qua chỗ trống cạnh Văn Ninh.

Hắn tên Trịnh, là học sinh lưu ban, từ đánh nhau, hút thuốc, trốn học... cái gì cũng giỏi, chỉ trừ việc học. Hầu như cả cái trường không tới sáu trăm học sinh này đều biết chuyện cô gái "đại ca" theo đuổi đang công khai "crush" học sinh mới lớp 11E, chỉ trừ nhân vật chính Văn Ninh là không biết chuyện.

Trịnh chuyển qua nhưng không gây sự, Văn Ninh cũng không nói gì, thành thử mấy bạn hóng chuyện bị thất vọng.

Giờ giải lao tiết hai có mười phút, Văn Ninh vẫn ngồi trong lớp làm bài tập, có không ít nữ sinh lớp khác, đặc biệt là các chị lớp trên ở bên ngoài nhìn cậu. Có người thấy hai mắt thâm quầng của cậu, hỏi thăm. Cậu đáp do mất ngủ, mấy cô gái lại líu ríu không ngừng khuyên cậu sinh hoạt cẩn thận rồi nghỉ ngơi tốt vân vân... Quả thực khiến cậu khó đỡ.

Mãi tới khi gần tới giờ vào lớp, những người vây quanh Văn Ninh mới tản đi. Lúc này, cô bạn tên Ly ngồi trước Văn Ninh mới quay lại, nhân lúc Trịnh vẫn chưa về nói nhỏ với Văn Ninh: "Ninh ơi, cậu cẩn thận Trịnh đấy."

Văn Ninh mất vài giây mới nhớ ra "Trịnh" trong lời cô bạn là nam sinh ngồi cùng bàn với mình. Nhưng cậu không hiểu tại sao mình lại phải cẩn thận, chẳng lẽ trùm trường ngứa mắt cậu sao? Hình như cậu không va chạm với ai, đi đứng cũng rất đàng hoàng mà nhỉ?

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Văn Ninh, Ly liền biết ngay cậu chưa rõ chuyện gì, bèn giải thích: "Chị Vân Anh lớp trên, cái chị xinh xinh vừa nãy hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu í, chị đó thích cậu. Trịnh lại thích chị ấy, nên coi chừng cậu lại bị Trịnh gây sự."

Văn Ninh: "Ừ."

Ly thấy cậu chỉ "ừ" một tiếng thì suýt nữa trợn mắt, nhưng vẫn nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Trịnh không chỉ biết đánh nhau đâu. Tớ nói cái này cậu đừng không tin, nó có bố làm thầy cúng, ai cũng không dám gây sự với nó vì sợ bị làm phép đấy."

Văn Ninh đang định nói mình không tin mấy cái mê tín đó đâu, thì bỗng dưng nhớ đến chuyện đêm qua, có chút cạn lời. Cậu chỉ gật đầu với Ly, nói: "Cảm ơn."

Lúc này Trịnh đã trở lại, Ly đành quay xuống ngồi nghiêm chỉnh. Cậu bạn ngồi cạnh Ly nói với Ly bằng giọng trêu chọc: "Sao xưng hô với tao thì là mày tao, quay ra bàn sau thì lại thành cậu tớ thế?"

"Thích." – Ly đáp.

Qua lại mấy câu, hai người bàn trước bắt đầu như chó với mèo. Sau Văn Ninh thấy một màn "đánh nhau" của bàn trước, lúc cô giáo dạy văn bước vào còn vừa hay bắt gặp...

...

Tan học, Văn Ninh thu dọn rất nhanh rồi ra về, mới xuống đến sảnh tòa lớp học đã thấy em họ đứng đợi. Nó nhỏ hơn cậu một tuổi, học lớp 10A, nghe nói cái lớp đó toàn "mọt sách."

Hai anh em vẫn luôn cùng đi cùng về. Như thường lệ, Văn Ninh ra ngoài cổng đợi em họ lấy xe, nhưng bỗng nhiên cậu bị người ta túm cặp sách. Cậu nhíu mày quay lại, thấy Trịnh và mấy người nữa, có lẽ là bạn của hắn, trong đó một người đang cầm cặp sách của mình. Bọn họ cướp được cặp sách của cậu liền đi qua một góc khuất.

Văn Ninh hơi bất ngờ, không nghĩ đến Trịnh lại ngang nhiên gây sự như vậy, tuy góc này khuất camera và cũng xa cổng trường nhưng cũng có thể có giáo viên đi qua đấy!

"Đưa đây." – Cậu đi tới, lạnh lùng nói.

Một người trừng mắt nhìn cậu, nói với Trịnh: "Anh Trịnh, thằng này láo! Đánh đi anh."

Văn Ninh không kiên nhẫn bước lên một bước, nổi giận nói: "Con m* nó chúng mày đừng có gây sự."

Dứt lời cậu túm lấy cặp sách của mình, giật lại từ tay người kia.

Một đám ba bốn người bị cậu mắng cho ngây ngốc. Ngày thường Văn Ninh ít nói, mở miệng cũng rất lịch sự, xưng hô toàn cậu tớ anh chị em, nào nghĩ đến cậu còn có thể nổi nóng chửi thề như thế chứ...

"Tao gây sự đấy thằng chó!" Trịnh nổi giận, hùng hổ xông lên.

Chương 3: Tên tôi là Lục Quý Hòa

Đúng lúc này, em họ bỗng nhiên từ đâu chạy tới, dang hai tay che chắn trước người Văn Ninh, bực bội nói: "Mấy người có biết anh ấy là ai không mà dám gây sự hả? Đụng tới một cọng tóc của anh ấy coi chừng bị chủ..."

Nó còn chưa nói hết đã bị ăn một đấm, đau đến đỏ hoe cả mắt.

Văn Ninh thấy vậy rất giận, cậu kéo em họ sang một bên, mắng nó: "Lần sau đừng có mà chắn thế nữa, ngu vừa thôi."

Vừa nói cậu vừa nhấc chân đạp thằng Trịnh một phát, sau đó... dưới ánh mắt khiếp sợ của em họ mà giáng trả lại Trịnh một đấm. Mấy đứa đàn em của Trịnh cũng choáng váng, rồi lập tức xông pha vì đại ca, thế nhưng đều bị Văn Ninh đạp ra.

Em họ vừa luống cuống tay chân vừa bối rối đã bị Văn Ninh kéo chạy lên xe, "vèo" một cái đã không thấy tăm hơi.

"Anh... Anh bảo không biết đi xe gì hết cơ mà!" Được một quãng, em họ ngồi sau bỗng hô to. Nó biết anh họ nó trước kia toàn được xe riêng đưa đón, cả xe đạp cũng không biết đi nữa kìa!

"Im đi, nếu mày không bị thằng Trịnh đánh thì anh đây phải làm học sinh hư đánh nhau chắc? Bố mẹ anh mà biết chắc chắn sẽ đánh chết anh luôn."

"Anh! Úi, anh định lao lên vỉa hè tông thùng rác à? Không được... Để em chở đi!!!"

Văn Ninh bị gào cho suýt rách lỗ tai, chỉ đành nhượng bộ để em họ chở mình về.

Tới nhà, Văn Ninh đi nấu cơm trước rồi mới ra phòng khách nhìn em họ đang vắt vẻo chân ngồi trên sofa, không nhịn được mắng nó: "Sao mà ngu thế không biết, tự nhiên nhảy ra chịu đấm, anh đây cảm động phát khóc luôn!"

Cậu em họ ngẩng đầu cười ngu với Văn Ninh: "Hê hê. Em không ngờ anh đánh nhau giỏi vậy đó."

"Bớt nói linh tinh đi, nhìn cái mặt sưng vù thâm tím của mày là anh lại ngứa mắt. Đi lấy cái hộp thuốc ra đây, anh bôi thuốc cho."

... Không bao lâu sau, trong nhà truyền tới tiếng rống như heo bị chọc tiết.

"Úi, đau vcl, anh họ nhẹ tay thôi... Á á á!"

...

Vì thời khóa biểu tập trung vào buổi sáng nên chiều hôm nay không phải đi học, Văn Ninh ở nhà làm bài tập. Tối đến, lúc ăn cơm xong đã là bảy giờ, có hai đứa nhóc cấp hai chạy tới rủ em họ đi chơi, thế là Văn Ninh ở nhà một mình.

Vì buổi chiều đã học xong bài nên tối đến Văn Ninh cũng chỉ ngồi trong phòng khách chơi điện thoại chờ em họ về.

Bên ngoài vẫn loáng thoáng tiếng trống kèn đám ma của nhà nọ, khiến Văn Ninh không khỏi rùng mình một cái, đứng lên định đi đóng hết cửa lại cách âm. Cậu nhớ tới lời em họ tối qua dặn cậu không được ra ngoài ban đêm vì có người mới chết, mà nay chẳng phải nó vẫn đi chơi đấy thôi.

Lúc này, Văn Ninh đang định đóng lại cửa sổ phòng khách thì bỗng dưng khựng lại. Đèn phòng khách tự nhiên nhấp nha nhấp nháy. Cửa sổ là cửa kính, qua mặt kính Văn Ninh có thể thấy một bóng trắng mờ mờ đứng lù lù giữa phòng khách.

Cậu quay phắt lại, quả nhiên thấy người tóc bạch kim mặc sơ mi trắng tối qua, nhất thời vừa sợ vừa bất đắc dĩ.

Tối qua người kia bỗng dưng xuất hiện nói mấy câu kì lạ, sau đó đứng lì lì bên giường Văn Ninh. Cậu kêu em họ cũng không ai nghe thấy, muốn bỏ đi cũng không động đậy nổi y chang bị bóng đè, chỉ đành nhắm mắt cố ngủ, mong chờ đây là một giấc mơ. Giấc ngủ này không hề ngon giấc, khẳng định là con quỷ áo trắng kia vẫn luôn canh giường cậu tới sáng, nên cậu mới phải vác cái mắt thâm quầng đó đi học.

Văn Ninh đã mong mọi chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ, thế nhưng... đối phương lại xuất hiện đã khiến cho thế giới quan duy vật đã bị lung lay của cậu hoàn toàn sụp đổ.

Người nọ nói: "Hồi sáng cậu đánh nhau hùng hổ lắm mà, sao bây giờ thấy tôi lại có vẻ mặt xám xịt kia?"

Văn Ninh ngạc nhiên hỏi: "Anh đi theo tôi hay sao mà chuyện đó cũng biết vậy?"

Đối phương thản nhiên đáp: "Từ tối hôm qua, tôi vẫn luôn đi theo cậu."

"Không phải chứ? Ban ngày cũng theo cơ à? Ma quỷ không phải sẽ biến mất trước bình minh ư?"

"Hôm nay trời âm u."

"..."

"Với cả tôi cũng không sợ ban ngày."

"Ai quan tâm anh sợ hay không!" Văn Ninh nổi quạo, hoàn toàn quên mất nỗi sợ ban đầu. "Tóm lại anh đi theo tôi làm gì? Oan có đầu nợ có chủ, tôi và anh chẳng liên quan gì sất..."

Người kia im lặng nhìn Văn Ninh.

Văn Ninh nhận ra hắn chẳng suy xét lời vừa rồi của cậu, khiếp sợ hỏi: "Hay là anh thực sự vì tôi hái mất quả chỗ anh nên đi theo đòi đấy?"

"Ừ." Hắn thản nhiên gật đầu, còn rất nghiêm túc.

Văn Ninh cảm thấy mình sắp thổ huyết tới nơi, đưa tay đỡ trán: "Không thể nào, không thể nào đâu... Thôi được rồi, tôi trả, tôi trả mà! Anh đừng theo tôi nữa, ngày mai tôi đi mua mấy cân quýt về cúng cho anh, hương nhang tiền giấy gì cũng có hết, anh yên tâm đi!"

"Không cần. Tôi muốn đi theo cậu."

"..."

Văn Ninh thật sự muốn nhào lên đánh với hắn một trận, nhưng cậu không thể. Cậu tức giận đến mặt đỏ lên, mắng: "Anh... Anh có còn là con người không?"

"Không, tôi là quỷ." – Hắn mỉm cười trả lời.

Văn Ninh: "Anh... anh... anh."

"Sao vậy?" Không hiểu sao, hắn thấy bộ dạng tức giận của Văn Ninh rất đáng yêu, khiến hắn lại càng muốn trêu chọc người này hơn. Nhưng hắn thấy đối phương thật sự rất giận bèn nghiêm túc nói: "Tôi không nhớ gì cả, có ý thức thì đã ở chỗ kia rồi. Suốt hơn một năm qua, tôi vẫn quanh quẩn bên mộ, không đi đâu được. Nhưng khi cậu xuất hiện thì tôi lại có thể đi theo cậu. Hay nói cách khác, chính cậu cứu tôi ra."

"Cứu anh? Nhưng tôi có làm gì đâu?" Văn Ninh đã bình tĩnh đôi chút, lại hỏi: "Thế trước kia anh là ai, tại sao lại chết?"

"Không biết, đã bảo là tôi bị mất trí nhớ rồi mà."

"..."

Văn Ninh đỡ trán, không tin tưởng lắm mà nói: "Anh mất trí nhớ như thế, đừng bảo với tôi là cả tên mình là gì anh cũng không biết nhé?"

"Quý Hòa, tên tôi là Lục Quý Hòa." Hắn nói, giọng rất êm tai.

Văn Ninh gật đầu: "Ừ. Thế tóm lại anh đi theo tôi làm gì? Đừng nói là anh chỉ muốn hù dọa tôi thôi đấy?"

Quý Hòa nghiêm túc nói: "Tôi muốn biết mình rốt cuộc là ai, tại sao lại chết."

Văn Ninh nghe vậy thì không khỏi có chút đồng cảm với hắn, đành thở dài: "Tùy anh."

Nói rồi Văn Ninh lại đi tới ngồi trên sofa chơi điện thoại, không để ý đến Quý Hòa nữa. Thế nhưng cảm giác tồn tại của Quý Hòa quá mạnh, Văn Ninh không thể nào làm lơ hắn được.

Được một lúc, Văn Ninh để ý giờ giấc, phát hiện bây giờ đã là chín giờ rồi.

"Sao thằng Quang vẫn chưa về nữa? Không phải bảo là sẽ về trước chín giờ hay sao?"

Văn Ninh sốt ruột gần chết, vội gọi điện thoại cho em họ, nhưng dù gọi bao nhiêu cuộc cũng chỉ nghe thấy giọng nói máy móc lặp đi lặp lại "thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play