Thiên Lý Khởi Giải.
Chương 1
Cục cảnh sát thành phố N nhận được điện báo từ cục cảnh sát thành phố Cát Lâm tỉnh Cát Lâm, nghi phạm hình sự đang đào tẩu bị cảnh sát thành phố N truy nã là Thẩm Thiên Việt đã sa lưới tại thành phố Cát Lâm. Phân cục Cát Lâm yêu cầu cảnh sát thành phố N phái người áp giải đào phạm này về thành phố N thụ thẩm.
Nhiệm vụ xúi quẩy này, rơi xuống ngay đầu hình cảnh Trần Bác Văn và Lý Sí trong cục.
Lý Sí bước ra khỏi cửa phòng làm việc của cục trưởng, vừa vào tới gian phòng nghỉ mười mấy người xài chung, bực bội ném phăng cả mũ lên bàn, vọt đến trước bàn làm việc của Trần Bác Văn, thô lỗ nói:
Lý Sí
Anh Trần, anh Trần, anh xem, phái chúng ta đi làm cái chuyện xúi quẩy gì thế này?
Lý Sí là người mới được điều đến cục không lâu, khoảng hăm hai hăm ba tuổi, bản tính chịu khó, cũng rất mẫn cán, chỉ là có chút thiếu kiên nhẫn, bệnh chung của giới thanh niên.
Trần Bác Văn
Gì mà xúi quẩy, đây không phải nhiệm vụ bình thường, những địa phương xa hơn nơi này cũng không phải chưa từng đi qua. Lần này, không lên rừng chẳng xuống biển, nói chung cũng đâu đến nỗi nào.
Lý Sí
Em không phải nói vấn đề này, ý em là, tên Thẩm Thiên Việt kia, còn không phải trai bao sao? Thứ bại hoại!
Trần Bác Văn năm nay ba mươi hai tuổi, là hình cảnh lão luyện, người ta thường nói hình cảnh can trường chính là kẻ lõi đời, Trần Bác Văn nếu không phải trên người mang bộ dáng lười nhác, luôn sống với tinh thần cái gì cũng không quan tâm, thì cũng có thể xem là một nhân vật anh tuấn.
Trần Bác Văn lôi ra một chiếc kềm cắt móng nho nhỏ, bắt đầu nắm lấy mấy sợi râu vừa lún phún nhú ra dưới cằm xén đi, thờ ơ nói:
Trần Bác Văn
Thế thì đã sao? Dù sao cũng không dụ được anh mày.
Lý Sí cười rộ lên, vuốt cằm nói:
Lý Sí
Hừ, điển trai như anh em mình, anh nói nếu hắn dùng mỹ nam kế, muốn dụ dỗ em, em thật không biết phải làm sao nữa, phụ nữ trái lại dễ đối phó, còn đàn ông, thực sự chưa từng thử qua.
Hắn mày rậm mắt tuấn, quả thật là một thanh niên cực kỳ sáng lạn.
Trần Bác Văn ngáp dài nói:
Trần Bác Văn
Tôi khuyên cậu, không nên tự tìm phiền não. Đồng tính luyến ái cũng không phải là buộc ai yêu ai, nghe nói bọn họ có thể đánh hơi được mùi của đồng loại, thường sẽ không tùy tiện câu dẫn người “thẳng”, càng không tùy tiện câu dẫn cảnh sát “thẳng”
Lý Sí
Cái gì gọi là “thẳng”?
Trần Bác Văn cười ha hả nói:
Trần Bác Văn
Cả cái gì là gọi “thẳng” cậu cũng không biết, vậy thì khỏi phải lo nữa, yên tâm đi
Nhấc chung trà lên nhấp một ngụm, phun ra mấy lá trà trong miệng, lại cầm chung đi đến chỗ đặt trà nước.
Vừa ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt Trần Bác Văn lập tức thu lại.
Trần Bác Văn bề ngoài cười hì hì, nhưng vừa quay lưng, liền có tâm sự không thể nói thành lời, hôn nhân với Giai Mẫn, e rằng phải đi đến kết thúc, Giai Mẫn đã đưa ra đề nghị, mình cũng đồng ý sẽ ngẫm nghĩ lại. Sau chuyến đi này, e rằng sẽ phải thực sự làm thủ tục ly hôn.
Bắt đầu từ lúc nào, hai người càng lúc càng xa cách?
Sáng sớm hôm sau Trần Bác Văn và Lý Sí xuất phát, ngồi tàu cao tốc, đến chiều ngày thứ ba đã đến thành phố Cát Lâm.
Sáng sớm ngày thứ tư, hai người tới cảnh cục Cát Lâm lãnh người.
Tuy trước đó đã xem qua vài hồ sơ về Thẩm Thiên Việt, thế nhưng đến khi thấy mặt, Trần Bác Văn vẫn rất lấy làm kinh ngạc.
Người thanh niên trẻ tuổi này, mặc một chiếc quần jean bình thường và áo sơmi xám, bên ngoài là chiếc áo khoác jean màu lam nhạt, lặng lẽ ngồi bên cửa sổ. Cũng chẳng rõ tướng mạo cậu có điểm nào đặc biệt, chỉ cảm thấy đen ra đen trắng ra trắng, nồng đậm ra nồng đậm nhàn nhạt ra nhàn nhạt, sâu sắc ra sâu sắc đạm mạc ra đạm mạc, hệt như một bức tranh thuỷ mặc. Đen chính là đôi mắt, trắng chính là khuôn mặt, nồng đậm chính là vô vọng, nhàn nhạt chính là bi thương, sâu sắc chính là ẩn nhẫn, đạm mạc chính là xa cách. Cậu ngồi đó, nếu không phải nơi cổ tay sáng lên cặp còng, thật giống như một sinh viên trong giờ chuyển tiết, ngồi vào một góc nghỉ ngơi, suy tư tâm sự một hồi, lập tức đứng dậy trở lại lớp học.
Trần Bác Văn tốt nghiệp từ học viện cảnh sát, ngồi trên cương vị hình cảnh đã mười năm, đây là lần đầu tiên gặp một nghi phạm khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên đến mức này.
Từ biểu tình của Lý Sí, Trần Bác Văn có thể thấy được, người thanh niên tên Thẩm Thiên Việt này còn gây ấn tượng mạnh hơn với hắn, đây là một thanh niên xấp xỉ tuổi hắn, dường như hoàn toàn không giống một tên biến thái bại hoại đáng ghê tởm như trong tưởng tượng, điểm này không chỉ khiến hắn cảm thấy bất ngờ, mà còn khiến hắn bực bội
Người thanh niên trẻ kia quay đầu lại, đưa lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt nửa phơi ngoài sáng, nửa ẩn trong tối, ánh nắng từ sau lưng phủ lên một đường viền màu vàng nhạt, đáp:
Tựa như nghe thấy bạn học hay là người nhà gọi mình, cậu đáp: “Hả?”
Giọng điệu nhỏ nhẹ, trong trẻo, êm tai, Lý Sí nghe vậy càng tức giận, không phải tới nơi này để thong thả và bình tĩnh, hắn lạnh lùng nói:
Lý Sí
Thẩm Thiên Việt, qua đây ký tên
Đó là lệnh bắt giữ, Thẩm Thiên Việt đi tới, đưa tay cầm bút ký tên, ngón tay thon dài tinh tế, tuy gầy nhưng khớp xương không quá mức lộ ra, cậu dường như thoáng do dự, ánh mắt lướt một lượt trên tờ giấy, giấy trắng mực đen, từng chữ từng chữ, phảng phất đập vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu, còn phản chiếu đến mức đen trắng giao nhau, dệt thành một màng quang ảnh vừa sâu lại vừa nhạt
Lý Sí mất kiên nhẫn lấy ngón tay gõ lên mặt bàn
Thẩm Thiên Việt hoàn hồn lại, nói:
Liền nhanh chóng ký vào tên mình
Buổi chiều cùng ngày, một nhóm ba người, đi tới ga tàu Cát Lâm
Tháng mười một ở vùng Đông Bắc, đã tương đối rét buốt
Trần Bác Văn nhìn Thẩm Thiên Việt đứng cạnh mình, thấy cậu ăn mặc quá mỏng manh, đôi môi đã lạnh đến tái nhợt, nhưng không hề có một tia run rẩy.
Cả ba sóng vai cùng đi, giống bạn đồng hành đang du lịch, nếu như trên cổ tay Thẩm Thiên Việt không mang theo còng.
Trần Bác Văn vì cậu bị còng cả hai tay nên khoác lên cho cậu một tấm áo, mới cùng Lý Sí bước lên đoàn tàu về thành phố N theo một con đường riêng biệt.
Khoảnh khắc trước khi lên xe, Thẩm Thiên Việt quay đầu, ánh mắt lướt qua biển người dày đặc và khối kiến trúc sân ga, nhìn về phía chân trời nơi một áng mây xám đang hờ hững trôi, đột nhiên lên tiếng,
Thiên Việt(Tô Tô)
Nghe nói, mấy ngày nữa, sông Tùng Hoa sẽ đóng băng
Lý Sí từ sau đẩy cậu một cái:
Lý Sí
Này thì liên quan gì đến ngươi, e rằng cả đời ngươi cũng đừng hòng nhìn thấy. Lên xe!
Thẩm Thiên Việt nhích về phía trước một bước, đứng vững, mới khẽ nói:
Thiên Việt(Tô Tô)
Thực sự có liên quan tới tôi, nếu đóng băng, anh ấy sẽ lạnh lắm
Thẩm Thiên Việt đã cúi đầu lên xe.
Mười lăm phút sau, đoàn tàu đi thành phố N chậm rãi rời ga.
Xin cứ từ từ dùng
Ba người họ ở chung một gian trên tàu
Vừa vào phòng, đóng cửa lại, Lý Sí liền khóa tay phải của Thẩm Thiên Việt vào cột đầu giường.
Trần Bác Văn để ý, hắn dùng một góc độ cực kỳ xảo quyệt, bởi vậy, tay phải của Thẩm Thiên Việt, bị vặn ra sau lưng, không bao lâu sau, cánh tay kia nhất định sẽ bị chuột rút, đau đến tái tê
Trần Bác Văn thấy thế, suy nghĩ một hồi, cũng không mở miệng
Sắc mặt Thẩm Thiên Việt lại đặc biệt bình tĩnh, trong tàu ấm hơn bên ngoài rất nhiều, đôi môi cậu dần dần khôi phục chút huyết sắc
Trần Bác Văn nghĩ, tên nhóc này, bộ dáng thực sự rất khá. Như bạch sơn hắc thuỷ, không hề có gam màu nào dư thừa, nhưng ghi dấu ấn vào lòng người liền không dễ phai nhạt
Lý Sí
Thẩm Thiên Việt, ngươi nhìn Cát Lâm lần cuối đi, e rằng sau này ngươi không còn cơ hội nữa đâu
Trần Bác Văn hiểu tâm tư Lý Sí, hắn biết Thẩm Thiên Việt là đồng tính, trong lòng vẫn luôn tồn tại một cái gai, lại xen lẫn chút hiếu kỳ, thỉnh thoảng còn muốn gây sự, phân nửa là trêu cợt phân nửa là thăm dò, tự nhận là người bình thường nên trước mặt người ta hữu ý vô ý cảm thấy mình ưu việt hơn, loại tổn thương này, giống như cát trộn trong cơm. Trần Bác Văn cũng lười quản hắn
Thẩm Thiên Việt vốn luôn trông ra ngoài cửa sổ đột nhiên quay đầu lại, nói
Thiên Việt(Tô Tô)
Không sao, thành phố này, đã khắc sâu trong lòng tôi rồi
Thái độ cậu ung dung, vẻ mặt bình thản, nói chuyện ôn hòa, thực sự không giống đang khiêu khích. Lý Sí thoáng ngẩn người.
Trần Bác Văn biết, trạm kế tiếp, là Trường Xuân.
Hắn sẽ không quên thành phố này, vĩnh viễn không quên
Vợ Trần Bác Văn Hoàng Giai Mẫn, là người Trường Xuân
Bảy năm trước, vào đêm trước hôn lễ của hai người, hắn cùng Giai Mẫn đi Trường Xuân.
Cho đến hôm nay, hắn vẫn nhớ như in, đó là một ngày cuối tháng mười, khí trời ấm hơn bây giờ đôi chút.
Hắn nhớ đêm ấy, hắn và Giai Mẫn cùng tản bộ trên đường Stalin (một vị tướng nổi tiếng của nước Nga trong chiến tranh Xô – Đức), Giai Mẫn mặc một chiếc áo bông dày và quần nỉ dài. Giai Mẫn kéo hắn đi, tươi cười vui vẻ, còn nói không ngừng, những mảng khí trắng bọn họ thở ra, đều hòa vào bầu không khí trong lành của buổi tối. Lúc đó, trên đường gần như chẳng còn ai, hai bên đường là kiến trúc mang phong cách Nga, những hàng cây trên đường cũng rụng sạch lá, nhánh cây trơ trụi như muốn vươn tới bầu trời tối đen như mực, giống một bức tranh thủy mặc. Hắn còn nhớ tại công viên Nam Hồ, đã chụp ảnh cho Giai Mẫn, Giai Mẫn ngồi trên thềm đá, ôm má, khóm hoa sau lưng Giai Mẫn cũng ló mặt, hàm tiếu nhìn vào ống kính.
Bức ảnh này, ngay cả cậu giúp việc ở hiệu ảnh màu nhìn thấy, cũng khen Giai Mẫn trông thật xinh đẹp. Đôi mắt Giai Mẫn to tròn, nơi đuôi mắt hẹp lại thành một góc nhọn nho nhỏ, giống như nòng nọc, ngây thơ, trong sáng, duyên dáng như lúc nào cũng mang ý cười. Trần Bác Văn vẫn nhớ, khi đó, cô luôn cười như vậy, tuy phải xa quê hương, tuy người nhà của cô, bởi vì cô muốn lấy chồng xa, nên không được vui lắm, cũng chẳng mấy hài lòng với nghề nghiệp của Trần Bác Văn, nhưng bản thân Giai Mẫn, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Cô khăn gói tất cả đồ đạc, ngay cả những viên kẹo lúc nhỏ nhặt được trong đám cưới người ta cũng không nỡ bỏ lại, cuối cùng ở ngay ga tàu hỏa thuê một cái container mini vận chuyển tất cả những thứ kia. Trần Bác Văn nhớ mình đã hỏi cô,
Trần Bác Văn
Cần gì dọn sạch như vậy, sau này còn có thể trở về mà
Giải Mẫn
Đương nhiên phải dọn hết chứ, hiện tại em đã có nhà riêng, em phải mang theo những thứ em thích, sống với anh cả đời
Lý Sí
Anh Trần, uống nước đi
Lý Sí đặt một ly nước trước mặt Trần Bác Văn, hỏi
Lý Sí
Nghĩ gì mà nghĩ đến nhập thần thế?
Trần Bác Văn
Không. Đang nghĩ quảng trường Văn Hóa ở Trường Xuân thật đẹp
Lý Sí
Trước đây anh Trần từng đến vùng Đông Bắc sao?
Trần Bác Văn cầm ly lên, vùi mặt uống nước,
Trần Bác Văn
Làm hình cảnh đã mười năm, có nơi nào ở Trung Quốc chưa đi qua? Cậu chờ xem, có đủ thời gian cho cậu chạy đấy
Ngoài cửa sổ, là khung cảnh rộng lớn của miền Bắc. Dưới ánh hoàng hôn mênh mông, từng cánh đồng đã qua mùa gặt, từng hàng cây trụi lá, cứ vùn vụt lướt qua bên cửa sổ, liên miên bất tận
Hành trình dài đằng đẳng, quả thật cực kỳ vô vị. Chưa hết, phạm nhân lần này, còn đặc biệt im lặng, khiến người an tâm. Chỉ chốc lát sau, Lý Sí đã bắt đầu chán đến phát hoảng
Hắn đá đá Thẩm Thiên Việt,
Lý Sí
Dù sao cũng không có gì làm, kể chuyện của ngươi một chút đi?
Trần Bác Văn ho một tiếng. Tên nhóc này, đúng là non nớt không hiểu chuyện, ở đâu ra loại yêu cầu như thế, không hợp quy củ, mà đây cũng không phải phòng thẩm vấn
Thẩm Thiên Việt không lên tiếng, đôi mắt bình tĩnh nhìn qua, rồi quay về
Lý Sí nhận được lời từ chối tế nhị, ánh mắt sắc bén phóng qua, đã thấy ánh mắt Thẩm Thiên Việt hướng ra phía ngoài cửa sổ, dường như đang nhớ đến chuyện gì.
Mới đó đã là bữa ăn chiều.
Phần của hắn và Trần Bác Văn, rõ ràng thịnh soạn hơn rất nhiều
Trần Bác Văn
Tên nhóc này, vung tay quá trán à
Lý Sí
Là em mời anh Trần mà
Thẩm Thiên Việt bị khóa tay phải, cũng không thuận tay trái, cử động đương nhiên khó khăn, Lý Sí chỉ bàng quan nhìn hắn
Trong hộp cơm của cậu, là một phần trứng sốt cà cực tầm thường
Mà cà dường như vẫn chưa chín lắm, còn bị xắt thành từng khối to, sắc đỏ lẫn lộn với màu xanh. Trứng thì gần như nhìn không ra. Thẩm Thiên Việt chậm rãi dùng đũa gắp bỏ vào miệng. Có chút vụng về, nhưng không chật vật
Có thể thấy, cậu xuất thân từ một gia đình gia giáo rất tốt, lúc ăn gần như không phát ra tiếng động
Lý Sí nhìn cậu nửa ngày bỗng nhiên nói
Lý Sí
Thứ chua như vậy cũng có thể nuốt được, không buồn nôn sao?
Trần Bác Văn âm thầm duỗi chân đạp hắn một cước
Thanh niên kia lại ngẩng đầu lên, nhìn Lý Sí. Đôi mắt trong ngần, không hề gợn sóng, như mặt hồ phẳng lặng dưới ánh trăng.
Nụ cười trong trẻo, thiện ý nhưng xa lạ, như gió xuân thoảng qua. Lại như nụ cười của một người khoan dung, không chấp nhặt với đứa trẻ bướng bỉnh. Còn đứa trẻ bướng bỉnh kia, chính là Lý Sí.
Lý Sí càng lúc càng mất tự nhiên, nhiệt độ trong người cứ vọt lên từng bậc. Giọng điệu hung dữ quát
Thẩm Thiên Việt cúi đầu, một tay dọn dẹp phần cơm còn dang dở. Cậu làm rất chậm, không vội không vàng. Sau đó nói:
Thiên Việt(Tô Tô)
Tôi ăn xong rồi. Xin từ từ thưởng thức
Anh thực sự muốn biết?
Thiên Việt(Tô Tô)
Xin cứ từ từ dùng
Khiến Trần Bác Văn và Lý Sí nghe thấy ngẩn người. Cả hai nhìn nhau, nửa miếng sườn cốt lết gặm bên mép Lý Sí, nửa ngày mới nuốt trôi.
Trái lại người nói câu đó, nhìn ô kính cửa sổ, lẳng lặng xuất thần
Bên ngoài ô cửa là bóng tối sâu thẳm, nhuộm lên tấm kính trong suốt một màu đen bóng như pha lê đen, phản chiếu mọi thứ bên trong toa tàu nho nhỏ. Ánh mắt Thẩm Thiên Việt, tựa như xuyên thấu tất cả, nhìn sâu vào màn đêm dày đặc.
Đã hơn mười giờ, đèn trong toa tàu rất nhanh được tắt hết. Trần Bác Văn đứng lên, mở còng tay cho Thẩm Thiên Việt, chờ hắn cởi áo khoác, nằm xuống cái giường sắt nhỏ hẹp, đắp chăn bông, sau đó chuẩn bị khóa tay phải cậu một lần nữa. Lúc này Trần Bác Văn để ý thấy cổ tay phải của Thẩm Thiên Việt đã sưng đỏ một mảng, nổi bật trên làn da trắng nõn nà, phi thường bắt mắt, Thẩm Thiên Việt khẽ xoay cổ tay, thoáng nhíu mày, lại ngoan ngoãn duỗi thẳng tay đến trước mặt Trần Bác Văn.
Trần Bác Văn cúi người nhìn cậu, cách nhau rất gần, sóng mắt trong ngần trong đôi nhãn châu đen trắng rõ ràng của cậu khiến Trần Bác Văn thoáng chốc thất thần, suy nghĩ một lúc, Trần Bác Văn đổi sang khóa tay trái cậu vào thành giường.
Khoảnh khắc thẳng lưng đứng lên, hắn nghe Thẩm Thiên Việt thấp giọng nói:
Trong bóng tối, cả ba đều tự có tâm sự của mình.
Trần Bác Văn đương nhiên vẫn nghĩ tới chuyện với Giai Mẫn. Suy nghĩ, nhưng lại phân tâm. Nhớ tới câu cảm ơn cực nhỏ ban nãy của người thanh niên ngủ đối diện, ở chung chưa được nửa ngày, thế nhưng Trần Bác Văn phải thừa nhận, cậu ta quả thật đã ba lần bốn lượt làm hắn ngạc nhiên.
Lý Sí thì nghĩ, đây là lần đầu tiên mình ở chung phòng với một tên đồng tính chân chính, trước đây, bốn chữ đồng tính luyến ái này, với hắn mà nói, chẳng qua chỉ tồn tại trên mặt từ vựng xa xôi, không hề có ý nghĩa thực tế. Lý Sí thích phụ nữ, thậm chí có thể nói nhiệt tình thích phụ nữ. Hắn si mê đường cong thân thể mềm mại, cả mùi hương son phấn ngọt ngào hoặc thanh nhã của họ, còn có giọng điệu khi họ nói chuyện cùng nét phong tình khi dỗi hờn, thanh niên trẻ tuổi như hắn, tuy là hình cảnh, nhưng trước giờ cũng không thiếu cơ hội tiếp xúc với nữ giới, hắn từng có kinh nghiệm nhiều năm yêu đương, cũng từng có quan hệ xác thịt với vài ba cô gái, hắn thích những thể nghiệm như vậy, thích ga lăng với phụ nữ.
Hắn thực sự, thực sự nghĩ không ra tại sao trên đời này lại có đàn ông không thích loại sinh vật kỳ diệu tuyệt vời như phụ nữ, mà đi thích kẻ cùng giới tính cùng cấu tạo cơ thể rắn chắc như mình. Hắn cho rằng hạng người này, nhất định mang vẻ ngoài khác biệt vừa nhìn liền biết, ghê tởm, giả tạo, biến thái, quái dị. Thế nhưng, Thẩm Thiên Việt kia, thực sự khiến hắn bị mê hoặc. Vẻ ngoài của cậu sạch sẽ gọn gàng, cử chỉ văn nhã có học thức, chẳng có điểm nào quái dị, thậm chí so với đại đa số bạn bè của mình còn giống một quân tử khiêm hòa hơn, loại nhận thức tương phản gay gắt này, khiến trực giác Lý Sí như nhạy bén hẳn lên. Hắn không hề phát giác, sự tò mò của bản thân đối với Thẩm Thiên Việt đã làm hắn quên mất người nọ kỳ thực ban đầu chính là phạm nhân. Trong bóng đêm, hắn cẩn thận thăm dò hô hấp của Thẩm Thiên Việt, mở to mắt, chú ý nhất cử nhất động của đối phương.
Tay trái của Thẩm Thiên Việt đã bị khóa, như vậy, hắn chỉ có thể nằm ngửa hoặc nằm nghiêng về bên trái, không thể xoay sang phải. Con người đôi khi rất kỳ quái, lúc ngủ, sẽ đột nhiên muốn trở mình qua một bên, bằng không, thế nào cũng không thấy thoải mái, càng không thể trở mình sang hướng đó thì càng muốn làm vậy, giống như chỉ có trở mình như thế mới có thể ngủ yên. Lý Sí từng có thể nghiệm này, chịu sự huấn luyện trong học viện cảnh sát, thường có kinh nghiệm dã ngoại qua đêm, lúc đó, túi ngủ nhỏ hẹp, hay là mặt đất thô cứng, đều khiến hắn trằn trọc muốn tìm một tư thế ngủ thoải mái mà không được.
Thế nhưng, dường như Thẩm Thiên Việt hoàn toàn không để ý, cậu vẫn không nhúc nhích nằm nghiêng sang trái, trong bóng tối, có thể thấy cậu gần như không hề phập phồng thân người, có chút mong manh. Hô hấp của Thiên Việt đều rất nông, không lâu dài, không đều đặn, Lý Sí biết cậu vẫn chưa ngủ, thế nhưng, cậu đang nghĩ gì?
Thẩm Thiên Việt, ngươi đang nghĩ gì?
Sáng sớm hôm sau, ba người đều thức dậy.
Lý Sí mở còng ra ý bảo Thẩm Thiên Việt mặc áo khoác. Lý Sí nhìn hắn, thầm nghĩ: Dựa vào đâu mà sáng sớm ngay cả mặt cũng chưa rửa nhưng hắn vẫn sạch sẽ như thế?
Lý Sí hừ mũi khóa tay Thẩm Thiên Việt vào thành giường như hôm qua, để ý thấy, cổ tay đối phương đã sưng vù, lúc bị mình lôi ra sau, Thẩm Thiên Việt cắn chặt môi dưới.
Chuyến này về, bọn họ không mua được vé tốc hành, lộ trình vẫn còn hơn phân nửa.
Bên trong toa tàu, tiếng nhạc phiêu đãng, ba người ngồi im không nói.
Có lẽ vì mới sáng sớm, nhà đài không phát nhạc pop, cũng không phát chương trình talk show gì đó, mà phát một giai điệu dương cầm cực kỳ êm ái lại mang chút bi thương
Lý Sí nghe một hồi, đứng dậy, làm vài động tác vươn thở, thuận miệng nói:
Lý Sí
Đây là khúc gì vậy anh Trần? Rất dễ nghe, còn rất tao nhã
Trần Bác Văn
Các người là sinh viên mới tốt nghiệp, mấy chuyện ca nhạc, cậu không biết, tôi làm sao biết?
Lý Sí
Cũng đúng, lẩm nhẩm bên miệng, nghe lại quen tai, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra được cái tên
Thẩm Thiên Việt cười nói:
Thiên Việt(Tô Tô)
Là bản étube thiên thứ ba của Chopin, tên là Ly biệt
Lý Sí
Ngươi giống như đã từng học đại học
Thiên Việt(Tô Tô)
Đến năm thứ ba, bị trường đuổi học
Trong thanh âm của cậu, không có vẻ gì đặc biệt đau xót.
Lý Sí
Ngươi xem ngươi kìa, đang yên đang lành, sao lại sa vào con đường này? Cha mẹ ngươi bây giờ thương tâm tuyệt vọng biết bao nhiêu?
Thiên Việt(Tô Tô)
Bọn họ, đều ra nước ngoài rồi.
Lý Sí
Ở nước ngoài thì đã sao? Ngươi làm ra loại chuyện này, bọn họ ở phương xa cũng thấy hổ thẹn
Trần Bác Văn ngồi bên cạnh ho khan một tiếng.
Thẩm Thiên Việt dường như không nghe Lý Sí nói, thốt nhiên xoay người, đi tới bên cửa sổ, khuôn mặt áp sát vào khung kính, hỏi:
Thiên Việt(Tô Tô)
Qua khỏi Trường Xuân, là đến đảo Hồ Lô phải không?
Cậu không giống đang hỏi, mà giống tự nói với mình hơn:
Thiên Việt(Tô Tô)
Anh Dĩ Thành, từng đi lính ở nơi đó, cũng học lái ở nơi đó
Lòng hiếu kỳ trong Lý Sí càng lúc càng bị lời nói của hắn khiêu khích đến dâng trào. Hắn đá đá chân Thẩm Thiên Việt:
Lý Sí
Này, dù sao thì nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ngươi kể chuyện của ngươi một chút đi
Trần Bác Văn ném cho Lý Sí một ánh nhìn nghiêm khắc, hắn quả nhiên còn quá trẻ, chỉ trong hai ngày nay, hắn đã tiết lộ bao nhiêu tâm tính thực sự của mình, điều này đối với cảnh sát mà nói, là cực kỳ cấm kỵ. Trần Bác Văn nhớ lại lúc bản thân vừa vào đội hình cảnh, cũng từng phạm phải sai lầm như thế, mà cá tính đặc biệt dẫn đến sai lầm này, khiến hắn đến giờ vẫn như cũ là một cảnh sát quèn, mấy năm nay, hắn đã sửa đổi rất nhiều, thế nhưng, có những sai lầm, đối với một người, lại chính là dấu ấn, mãi không phai nhạt.
Vậy mà, Thẩm Thiên Việt kia lại chậm rãi quay đầu, đăm chiêu một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
Thiên Việt(Tô Tô)
Anh, muốn biết thật sao?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play