- Chúng ta chia tay đi
Dưới trời mưa tầm tã một người con gái xinh đẹp đang đứng trước mặt Ngạn Xuyên nhưng lại thốt lên một câu khiến người khác đau lòng, chưa để anh nói gì thì người con gái đó đã rời đi.
- Đừng đi mà Tô Nhiễm
Ngạn Xuyên giật mình tỉnh dậy thở hổn hển, Mạn Băng Thanh cũng bị tiếng gọi của anh làm cho đánh thức, đêm khuya Ngạn Xuyên uống rượu đến say khướt bước đi cùng loạng choạng thấy vậy cô rất lo lắng muốn đỡ lấy anh nhưng bị anh chán ghét đẩy ra, mặc dù vậy cô vẫn luôn thức suốt đêm để chăm sóc cho anh và cô cũng chỉ vừa mới chợp mắt thì anh đã tỉnh lại.
Nhìn thấy cô ở trong phòng ngủ của mình, Ngạn Xuyên liền khó chịu ra mặt hắt giọng nói.
- Ai cho cô vào đây ?
- Em...em...chỉ chăm sóc cho anh...
Mạn Băng Thanh hoảng hốt đứng dậy không biết nên giải thích như thế nào khi mà bị anh nhìn chăm chăm chỉ thiếu điều muốn nuốt chửng cô, thế nhưng anh lạnh lùng thốt một câu.
- Cút ra ngoài đi
- Dạ vâng
Cô nhanh chóng bưng thau nước đi ra ngoài nếu như cô mà còn ở lại nữa thì sẽ không biết chuyện gì sắp diễn ra, vừa đi ra ngoài sắc mặt của cô ngay lập tức trở nên thống khổ nhưng không bằng trái tim cô đang đau âm ỉ. Ngạn Xuyên và cô đã kết hôn được ba năm, nhưng có lẽ cái bóng của người cũ quá lòng khiến cho anh không thể nào chấp nhận được cô, mặc dù là vợ danh chính ngôn thuận nhưng anh chưa bao giờ xem cô là vợ của mình, suốt ba năm qua cô luôn sống trong sự lạnh nhạt vô tình vô cảm của anh nhưng quái nào cô cũng chịu được bởi đơn giản anh chính là người cô yêu thầm suốt sáu năm qua, được gả cho người mình yêu lúc đó cô vô cùng vui mừng.
Tưởng chừng thời gian sẽ làm anh quên đi người cũ sẽ dần dần chấp nhận cô nhưng có lẽ cô đã nhầm rồi, cái bóng Tô Nhiễm trong lòng anh quá lớn là chấp niệm trong anh luôn rồi, dù cho có thay đổi thì anh vẫn như thế, nhưng Mạn Băng Thanh cô lại luôn chấp niệm rằng chỉ cần làm đủ mọi chuyện như yêu thương chăm sóc gia đình biết đâu anh sẽ mui lòng.
Nhưng điều làm cô đau đớn nhất vẫn là anh gọi tên của người cũ, cảm giác lúc ấy vô cùng khó diễn tả nhưng nó vô cùng nghẹt thở, Mạn Băng Thanh khẽ hít hít mũi lau nước mắt rồi tự mỉm cười.
- Không sao hết, Mạn Băng Thanh mày không được mít ước lúc này phải thật mạnh mẽ lên...
Tuy đang cố trấn an bản thân nhưng không hiểu sao nước mắt của cô càng muốn rơi, vì muốn bản thân trở nên thoải mái hơn thế là cô đi ra sau vườn ngồi trên ghế ngắm nhìn hoa mẫu đơn trắng cũng là một tay cô tự trồng với lại hoa này rất dễ trồng.
Đang mông lung suy nghĩ thì điện thoại của cô reo lên, là ba của cô cảm xúc của cô càng tệ hơn, cô rất muốn khóc rất muốn nói với ông những thời gian qua cô chịu những ấm ức ở đây, thế nhưng Mạn lão gia đã lớn tuổi rồi cô không thể để ông ấy lo lắng cho cô được.
Mạn Băng Thanh bình tĩnh lại, sau đó nghe máy.
- Ờm ba hả, chắc là nhớ con gái bé bỏng của ba rồi đúng không nè
- Haha...con bé này cứ đùa, nhưng mà ba nhớ con gái của ba là thật, Tiểu Thanh à hay cuối tuần này con và Ngạn Xuyên đến Mạn gia cùng ta dùng bữa có được không ?
Đối với lời mời này khiến Mạn Băng Thanh trở nên khó xử, vốn dĩ trước mặt mọi người hai người họ sẽ luôn diễn ra một vở kịch như vợ chồng yêu thương nhau, nhưng dù đã làm con rể nhà họ Mạn nhưng anh chưa lần nào anh đến Mạn gia ăn bữa cơm nào.
Mạn Băng Thanh có chút bối rối trả lời ông.
- Dạ ba nhưng mà anh ấy luôn bận trăm ngàn công việc con sợ chồng con không có thời gian, nhưng con sẽ hỏi ý kiến của anh ấy thử ạ
- Vậy được rồi, mà ở bên đó con có khỏe không ? có ăn uống đầy đủ gì không đó, có chồng rồi không được bỏ bữa đâu đó,...
Cô kìm nén cảm xúc của mình lại, đôi mắt liền tục chớp chớp để không cho nước mắt rơi xuống.
- Vâng con biết rồi mà ba, con có còn là con nít nữa đâu mà
- Thế thì ba yên tâm rồi, nghe giọng nói khỏe mạnh của con làm ba yên tâm hơn rất nhiều...
Mạn Băng Thanh nói vài lời với Mạn lão gia xong cũng tắt máy, nghe thấy tiếng còi xe là biết Ngạn Xuyên chuẩn bị đi đến công ty. Sau đó cô đi vào trong nhà, nhưng vô tình chạm mặt với Ngạn phu nhân là mẹ chồng của cô.
Cô lẽ phép cúi đầu chào bà một tiếng.
- Con chào mẹ, sáng sớm mẹ đến đây có chuyện gì ạ ?
Thế nhưng Ngạn phu nhân lại có thái độ vô cùng hời hợt với cô cái này cô cũng đã quen hơn một năm rồi, thấy cô cứ đứng đực đó bà liền nhăn mặt khó chịu có hơi lớn tiếng.
- Còn đứng ngây người đó làm gì ? Không định rót nước mời tôi hay sao, hay cô không có ý định chào đón người mẹ chồng này
- Dạ dạ không phải như vậy đâu mẹ, vậy mẹ đợi một chút để con đi rót nước cho mẹ ngay đây ạ
- Dạ con mời mẹ uống nước ạ
Mạn Băng Thanh cẩn thận đặt ly nước xuống rồi mời Ngạn phu nhân, đối với bà ấy cô vô cùng cẩn thận từng li từng tí một. Thế nhưng bà ấy không muốn uống, ánh mắt bà ấy luôn dành cho cô sự lạnh nhạt.
- Cô ngồi xuống đi
- Dạ vâng thưa mẹ
Cô mau chóng ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối căng thẳng nhìn bà. Kể từ lúc kết hôn với Ngạn Xuyên gần ba năm nay bà ấy chưa bao giờ công nhận cô là con dâu của bà ấy, trong mắt bà ấy luôn coi cô như người hầu muốn sai bảo tùy thích nhưng cô không thể lên tiếng được.
- Ngạn Xuyên đâu rồi ?
- Dạ anh ấy đến công ty rồi thưa mẹ
Ngạn phu nhân im lặng nhưng vẫn luôn nhìn cô chăm chăm khiến cho cô cảm thấy áp lực hơn, đột nhiên bà ấy lại nói.
- Tuy cô là vợ của Ngạn Xuyên nhưng cô tuyệt đối không được động lòng hay yêu thằng bé, đợi thêm một năm nữa cô nhất định sẽ phải ly hôn với thằng bé, cô hiểu ý của tôi chứ ?
Nghe đến từ ly hôn, Mạn Băng Thanh sượng trân nhìn Ngạn phu nhân hai tay cô siết chặt kìm nén cảm xúc của mình, hốc mắt đỏ hoe nhìn bà ấy.
- Ly hôn ? Ý của mẹ là sao ạ ?
- Đừng có mà sơ hở gặp chuyện lại khóc khóc cô không thể mạnh mẽ lên được à, Ngạn gia chúng tôi có hoạ lắm mới có một cô con dâu như cô đấy...
Ngạn phu nhân cảm thấy khá là khó chịu khi có một người con dâu luôn yếu đuối chỉ biết khóc với khóc chẳng làm nên tích sự gì được, ngay từ khi Ngạn lão gia bàn về chuyện kết hôn với nhà Mạn gia thì bà đã không thích rồi.
Nghe những lời này của bà, Mạn Băng Thanh cảm thấy vô cùng đau lòng ngay từ đầu bà ấy không thích cô nên mới nói những lời rất khó nghe, bà ấy nói rất đúng cô là một cô con dâu yếu đuối nhưng khi bà ấy yêu cầu cô ly hôn với Ngạn Xuyên thì cô đã trở nên kích động rồi.
- Mẹ ơi, con không thể ly hôn với anh ấy được con thật sự yêu anh ấy, con hứa sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt xin mẹ đừng bắt con ly hôn với anh ấy
- Hỗn xược ! Cô còn dám nói yêu thằng bé nữa hay sao, lời của tôi cô không có quyền quyết định nhất định một năm nữa phải ly hôn với Ngạn Xuyên, lúc đó cô hãy chuẩn bị lý do để ly hôn đi
Nói dứt lời, Ngạn phu nhân đứng dậy lạnh lùng rời đi để lại Mạn Băng Thanh suy sụp ở đó, sáu năm yêu thầm Ngạn Xuyên nhưng lại không dám ngỏ lời bởi bản tính của cô quá nhút nhát và yếu đuối, thế là cuối cùng bị một cô gái tên Tô Nhiễm cướp đi mất Ngạn Xuyên. Cuộc hôn nhân không có tình yêu thật sự rất đau đớn vô cùng cô ngay từ đầu đã sai, sai khi mà cô đồng ý kết hôn với anh nhưng làm sao bây giờ cô yêu anh đành chấp nhận thôi, cô bị người chồng của mình lúc nào cũng coi cô như không khí những lúc cô lên tiếng sẽ bị anh lạnh nhạt tỏ thái độ khó chịu với cô, mà gặp đúng thêm mẹ chồng khó tính cũng tỏ thái độ chán ghét với cô.
...
Đêm khuya Ngạn Xuyên mới trở về nhà, vừa về nhà đã thấy Mạn Băng Thanh đang đứng chờ việc này đối với anh cũng quá quen rồi, cô nhẹ nhàng lên tiếng.
- Sao giờ này anh mới về vậy, có biết là trời đêm khuya rất nguy hiểm hay không
- Chuyện của tôi không cần cô phải quản
Ngạn Xuyên ánh mắt lạnh tanh nhìn cô, anh không thích ồn ào đặt biệt bị người khác lải nhải nói, nghe vậy cô kinh hãi vội xua tay.
- Không phải vậy, em không hề quản anh...
Nhưng ánh mắt sắc lạnh của anh như muốn xuyên thấu con người cô vậy, khiến cô cảm giác sợ hãi theo bản năng mà lùi lại. Anh không nói gì mau chóng rời đi đến thư phòng làm việc, Mạn Băng Thanh cụp mắt xuống khẽ đau lòng một năm qua anh luôn dùng ánh mắt đó với cô, mà cô quên mất nói chuyện cùng cô đến Mạn gia ăn bữa cơm.
Nhìn thấy thư phòng vẫn còn sáng đèn thế là cô đi vào phòng bếp pha ly trà nóng cho anh, đứng trước cửa phòng Mạn Băng Thanh do dự lắm mới lấy can đảm gõ cửa.
- Ngạn Xuyên, em có thể vào được không ?
Bên trong im lặng không hề lên tiếng, cô thoáng chốc thất vọng định rời đi thì lại nghe giọng của Ngạn Xuyên.
- Cô vào đi
Cạch.
Mạn Băng Thanh mau chóng mở cửa đi vào, thấy anh vẫn nghiêm túc làm việc khiến cho cô thấy lo lắng cho sức khỏe của anh, cô nhẹ nhàng đặt tách trà nóng xuống bàn.
- Nói đi
Tuy không nhìn nhưng Ngạn Xuyên thừa biết rằng cô đang có chuyện gì muốn nói, bởi anh đã từng nói nếu như có chuyện cần thiết thì có thể gõ cửa xin phép, Mạn Băng Thanh lưỡng lự mới dám lên tiếng.
- Ờm chuyện là...cuối tuần này anh có thể dành thời gian cùng em đến Mạn gia cùng ăn bữa cơm với ba của em được không ? Nhưng mà...nếu như anh thật sự bận thì không sao hết
Động tác làm việc của anh dừng nhưng anh lại không nói gì khiến cho không gian trở nên ngột ngạt, cô ngay cả thở thôi cũng không dám thở mạnh, thấy anh im lặng tưởng chừng anh sẽ tức giận không đồng ý nhưng không ngờ...
- Được, tôi sẽ đi cùng cô
Mạn Băng Thanh thật sự kinh ngạc đến mức không tin vào tai mình, chưa kịp vui mừng thì Ngạn Xuyên lạnh lùng đuổi thẳng người.
- Nếu như không có chuyện gì nữa thì đi ra ngoài đi
- Dạ vâng, em không làm phiền anh làm việc nữa
Thật sự nhìn thấy anh ngày ngày làm việc đến tận đêm khuya hoặc nhậu say trở về khuya cô vô cùng lo lắng cho anh, nhưng cô muốn khuyên anh nhưng anh lại cho cô nói nhiều quản chặt cuộc sống của anh thế là cô không dám nói gì chỉ có thể nói vài câu cần thiết nhất.
...
Cuối tuần, thư ký Lý là người lái xe còn Ngạn Xuyên với cô ngồi sau xe, tuy hai người ngồi cách xa nhau nhưng Mạn Băng Thanh lại thấy hồi hộp vừa có chút vui bởi vì kể từ khi kết hôn anh và cô chưa ngồi chung ăn cơm, ngay cả đồ ăn mà cô nấu đều bị anh phớt lờ đi đơn giản là anh không thích cái gì liên quan đến cô.
Vừa đến Mạn gia, bất ngờ Ngạn Xuyên choàng tay ôm lấy eo của cô nhưng trên gương mặt vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng, bị ôm bất ngờ khiến cho cô chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo cô đi.
Đúng lúc này Mạn lão gia cũng đã đợi sẵn ngoài cửa, nhìn hai vợ chồng hạnh phúc ôm nhau như vậy trong lòng ông vô cùng yên tâm, ông nở nụ cười niềm nở nhưng khi cô nhìn thấy nếp nhăn trên gương mặt của ông mà cảm thấy đau lòng, cô khẽ gỡ tay anh ra rồi chạy đến ôm chặt ông khóc nức nở.
- Ba ơi...hicc, con gái thật bất hiếu quá không thể trở về nhà thường xuyên chăm sóc cho ba, con thật sự rất nhớ ba
Mạn lão gia thở dài khẽ vỗ lưng an ủi con gái.
- Con bé này, đã là người có gia đình rồi phải chăm lo cho gia đình chứ, ba không sao hết bên cạnh còn có vú Lan chăm sóc cho ba kia mà
- Dạ vâng, con hiểu rồi
Hai ba con buông nhau ra mà xém quên mất Ngạn Xuyên vẫn ở đây, Mạn lão gia tiến lại gần anh.
- Ngạn Xuyên đó sao, mau vào trong thôi ta sẽ mời con vài ly
- Được
Cả ba người đi vào trong, trong bàn ăn Ngạn Xuyên vô cùng tỉ mỉ gắp thức ăn cho cô mà cô thừa biết anh chỉ là đang diễn một vai người chồng tốt trước mặt ba cô, mà cũng cảm ơn anh không dùng thái độ lạnh nhạt đối với cô trước mặt ông ấy, cô sợ ông ấy đau lòng và lo lắng cho cô.
- Nào, Ngạn Xuyên ! Cạn ly
Ngạn Xuyên chỉ nhàn nhạt nâng ly với ông mà có vẻ hai người đàn ông trò chuyện công việc cũng khá hợp, Mạn Băng Thanh xin phương đi vào nhà vệ sinh thấy cô rời đi Mạn lão gia với ánh mắt già nua nhìn anh.
- Thanh Thanh của ba là đứa trẻ thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ và là một đứa trẻ yếu đuối dễ xúc động nhưng bù lại con bé rất hiểu chuyện, ba mong con hãy yêu thương con bé thật nhiều ở đâu đó trong lòng con bé tổn thương rất nhiều, ba hy vọng con sẽ chăm sóc tốt con cho con bé ba chỉ mong như vậy thôi
Ngạn Xuyên vờ như lắng nghe, khẽ gật đầu.
- Mong ba hãy yên tâm
- Ừm vậy ta không cần phải lo lắng gì nữa, nhờ vào con hết Ngạn Xuyên
Qua một lúc thì Mạn Băng Thanh quay lại, bữa ăn được diễn ra rất khó suông sẻ lúc đi về Ngạn Xuyên bỗng dưng lạnh nhạt nhìn cô rồi nói.
- Cô tự bắt xe về biệt thự đi, tôi đi có việc
- Dạ, em biết rồi
Mạn Băng Thanh cũng không dám phản bác chỉ có thể ngoan ngoãn hay đầu, nhìn chiếc xe rời đi cô không khỏi thở dài rồi bắt một chiếc xe trở về biệt thự.
...
Mạn Băng Thanh vừa phụ giúp quản gia Châu lau bàn ghế mặc dù bị bà ngăn cản nhưng cô lại nói ở không không có việc gì làm nên muốn phụ một tay, cô thuyết phục lắm bà ấy mới khó xử đồng ý cho cô phụ.
- Ầy da, mỏi quá đi
- Mời thiếu phu nhân uống nước cam, cô thấy chưa đã bảo đừng có giúp rồi mà
Quản gia Châu đưa ly nước cam cho cô, cô nhanh chóng nhận lấy rồi uống một hơi hết.
- Không sao đâu bác Châu, mấy chuyện lặt vặt này không thể qua được tôi đâu, à phải rồi thư phòng Ngạn Xuyên một tuần chưa dọn hay bác để con dọn giúp bác nha
Nghe đến đây, quản gia Châu hốt hoảng.
- Không được đâu Thiếu phu nhân, cô mà vào trong đó chắc chắn Thiếu gia sẽ nổi giận với cô đó
Mạn Băng Thanh chỉ cười nhẹ, giơ điện thoại lên.
- Tôi sẽ gọi xin phép anh ấy
- À vậy cũng được
Nhưng cô gọi hai lần anh không bắt máy cô cũng không dám gọi lần thứ ba, quản gia Châu thấy vậy cũng khuyên cô.
- Thôi việc này cứ để tôi làm cho cô cứ nghỉ ngơi đi
- Hay con có thể nhắn tin cho anh ấy, chắc cũng không sao đâu ạ
Sau khi nhắn tin cho anh xong Mạn Băng Thanh mau chóng vào thư phòng của anh, vừa vào trong cô thật choáng ngợp bởi nơi đây quá là sạch sẽ vừa có rất nhiều kệ sách, gian phòng với chủ đạo là màu xám y như con người và tính cách của Ngạn Xuyên vậy.
Trước tiên là cô lau sàn nhà rồi lau chùi kệ sách dọn dẹp các thứ, còn về phía bàn làm việc của anh cô biết ý nên cũng không dám động đến, mà không hiểu sao gió từ cửa sổ thổi vào làm một tấm hình trên bàn rơi úp xuống cô cũng tò mò nhặt lên xem.
Tô Nhiễm ?
- Cô đang làm gì trong đây vậy ?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play